Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoàng Bách vội ghì chặt tay Nam My đang bịt miệng mình mà kéo xuống:
“Ami! Nghe anh nói.”
Nam My không muốn nghe cứ liên tục lắc đầu quầy quậy, cô sợ nhất là việc Hoàng Bách biết tình trạng sức khỏe của mình sẽ âm thầm rời bỏ mẹ con cô thì càng điên cuồng không chấp nhận.
“Em không nghe, em không muốn…”
“Ở bên anh được không? Cùng anh cố gắng vượt qua lần này được không? Anh không muốn buông tay em, dù đến cuối cùng vẫn muốn ở bên cạnh mẹ con em.”
“Thật không?”
Sau phút sững sờ, Nam My vừa khóc vừa gật đầu, cô vội vàng xoay người ôm lấy anh, mặt ướt nước mắt dụi vào ngực Hoàng Bách. Anh ở trên đầu cô nước mắt cũng không ngừng rơi theo từng nhịp nấc đang thổn thức trong lòng mình.
Nam My khóc xong, chưa tin tưởng lắm lại ngước mắt hoen đỏ lên nhìn Hoàng Bách hỏi lại một lần nữa,
“Anh không lừa em chứ? Không phải chỉ nói để em yên tâm rồi nửa đêm bỏ trốn mà không cho em biết chứ?”
“Không lừa em, anh muốn em hạnh phúc, nhưng không muốn em phải khổ sở vật vã một mình khi không biết anh ở đâu, anh thế nào. Bỏ trốn khỏi em, không phải là thương em mà là dày vò em, càng khiến em thêm đau khổ, rồi em lại đi tìm anh, em vác cái bụng bầu này đi tìm anh... Rời xa em anh cũng không chịu được. Ami! Anh muốn sống khỏe mạnh, muốn nhìn con chúng ta chào đời, muốn cùng em già đi…”
Cổ họng Hoàng Bách chợt nghẹn lại, không biết mình có quá ích kỷ và tham lam hay không, nhưng những lời này hoàn toàn là thật lòng mà anh nghĩ. Anh sợ chết đi sẽ bỏ lại Nam My một mình, anh không muốn nhìn thấy cô vì anh mà đau đớn vật vã, anh cũng sợ mình trốn đi đâu đó cũng không thể khiến Nam My vui vẻ hơn, ngược lại càng dày vò cô. Diễn đàn mTruyen.net
Một cô nhóc với đức tin ăn thật nhiều sẽ có lá gan to đùng để hiến cho anh trong quá khứ là quá đủ rồi. Anh không muốn cô phải chịu thêm sự tủi thân và khổ sở nào nữa.
Nam My khẽ chớp mắt, một giọt nước nóng hổi rơi nhanh xuống gò má cô. Hoàng Bách run run đưa tay ôm mặt cô, gắng nở nụ cười trong làn mi hoen ướt rồi vuốt ve ngắm nghía thật lâu, “Thiệt thòi cho em, cảm ơn em luôn ở bên cạnh anh.”
“Chỉ cần anh thật khỏe mạnh, lúc ấy nhớ bù đắp cho em. Đừng bỏ rơi em được không Hoàng Bách?”
“Được!”
…
Mỗi buổi sáng Nam My đều dậy trước Hoàng Bách vừa cùng mẹ anh chuẩn bị đồ ăn sáng, vừa nấu nước cho anh mang đi làm. Cô tìm trên mạng loại gì tốt cho gan của anh đều hỏi qua mẹ Hoàng Nguyên, bà ấy đồng ý liền làm cho Hoàng Bách uống, nhưng nó chỉ đơn thuần là hỗ trợ thêm chứ không phải thần dược.
Hoàng Bách vừa xuống đến tầng một đã nghe tiếng loảng xoảng ở phòng bếp thì vội chạy ra, Nam My đang khom người cố với cái vung nồi lên, anh nhanh tay nhặt giúp cô. Vừa thấy anh Nam My liền giấu tay bị bỏng ra sau lưng, cười cười hỏi han anh:
“Anh ăn sáng luôn nhé, bác Hoàng Nguyên nấu cháo đậu xanh, đợi một lát em cho trà vào bình giữ nhiệt để anh mang đi.”
“Em đưa tay cho anh.”
“Hì, có sao đâu.”
Nam My vội quay đi, mấy đầu ngón tay bỏng rát đưa vào dưới vòi nước mát lạnh, Hoàng Bách từ phía sau áp cả thân người vào lưng cô. Tay anh nắm lấy tay ở dưới vòi nước, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị bỏng đã tấy đỏ lên. Nam My vừa xem thông tin trên mạng vừa canh nồi nước trà xanh nên lúc nó sôi thì vô tình mở nắp bằng tay không nên bị bỏng.
Hoàng Bách lau khô tay Nam My rồi tra thuốc mỡ trị bỏng cho cô, cô mím môi, chớp chớp mắt nhìn anh, trong lòng chắc mẩm thế nào cũng bị mắng cho mà xem. Diễn đàn mTruyen.net
“Em nhìn cái gì?”
“Anh không mắng em à?”
“Anh xin lỗi.”
“Hâm, em tự làm tự chịu, anh có mang tay em để vào đấy đâu. Anh ăn sáng đi rồi còn đi làm nữa. Hoàng Bách!”
“Sao?”
“Nếu mệt quá thì nghỉ ở nhà nhé, anh đừng cố.”
“Ừ, anh không cố, hiện tại anh vẫn khỏe. Em đừng làm mấy cái này nữa, đứng ít thôi nhé. Cũng không phải cơm nước gì cả, để anh dặn mẹ.”
“Không đâu, ngồi không em chán lắm.”
“Em nói chuyện với bà nội, đi đi lại lại cho dễ sinh, đừng đứng quá lâu. Nghe anh đấy.”
Nam My ngoan ngoãn gật đầu để cho Hoàng Bách yên tâm, còn lúc không có anh có làm theo hay không lại là chuyện khác. Bắt cô ngồi không một chỗ chờ ăn có mà chán chết mất. Mà ban ngày bà Hoàng Nguyên ở phòng khám, trưa lại về nấu cơm cho bà nội Hoàng Bách cũng lích kích. Thời gian này Nam My ở đây nên hay giúp mấy việc ấy mặc dù bà cũng chẳng khiến cô, nhưng thế nào cũng phải le ve ở bên cạnh mới chịu được.
Hoàng Bách vẫn đến bệnh viện làm việc, cũng chẳng giấu chuyện bệnh tình của mình bởi vậy thời gian làm việc của anh cũng dễ thở hơn, viện trưởng đặc cách không xếp ca trực vào ban đêm cho Hoàng Bách. Đồng nghiệp nhìn anh cười cười nói nói đầy lạc quan, nhiều lúc thương mà đỏ cả mắt. Ái Liên thỉnh thoảng cũng đến hỏi han, nhưng Hoàng Bách chỉ nhận tinh thần và vẫn né tránh sự gần gũi không cần thiết như trước đây với cô ấy.
Cho đến một ngày, cơ thể anh dường như không chống đỡ được nữa, Hoàng Bách ngất đi khiến nhân viên điều dưỡng cùng ca trực hết hồn hết vía. Cậu Tuấn yêu cầu đưa Hoàng Bách đến bệnh viện của cậu để tiếp nhận điều trị, có thể phải tiến hành lọc gan. Diễn đàn mTruyen.net
Lúc này ở trong nhà mẹ đẻ Hoàng Bách cũng nhận được tin từ Hoàng An, hai cô em gái cùng mẹ khác cha với anh nghe được tin này thì như chết đứng. Nhưng vì họ được dặn dò không để bà Nga biết chuyện bệnh tình của Hoàng Bách nên chỉ dám âm thầm nói chuyện ở công ty, lúc về nhà thì im bặt.
Trong bữa cơm tối, em gái Mai Chi lên tiếng trước:
“Sang tuần con với chị ra Bắc công tác vài ngày, mẹ có muốn gửi cái gì cho anh Bách không ạ?”
“Thế hả? Cả hai đứa cùng đi à? Sao phải cần hai đứa liền thế?”
Mai Chi tự nhiên ngắc ngứ, lại đưa mắt nhìn chị gái cầu cứu. Mai Anh gắp thêm đồ ăn để vào bát cho mẹ rồi nói:
“Mai Chi đi gặp đối tác, còn con đi khảo sát thị trường. Ba muốn mở rộng đầu tư ra ngoài ấy ấy mẹ, có khi đợt này nhà mình chuyển ra Bắc sống thay đổi môi trường, mẹ lại được gần cháu nội. Tiện lần này con ra thăm cháu nội giúp mẹ, còn tháng, hơn tháng nữa là Nam My sinh, mẹ quên à?”
“Ừ đấy, mẹ mới nhờ người mua đồ cho cháu, các con mang ra luôn nhé!”
Nghe nhắc đến cháu nội, bà Nga hớn hở hơn hẳn, miệng cứ liên tục cười. Ông Thái ở bên cạnh nhìn vợ như khỏe ra thì cũng vui, nhưng nghĩ tới chuyện của Hoàng Bách thì lại nén thở dài, họ không dám nói với bà ấy, chỉ sợ khiến vợ ông sốc và lại tự trách bản thân mình.
Qua tuần, Mai Anh và Mai Chi đáp máy bay ra Hà Nội, sau khi sắp xếp chỗ ở thì tới luôn bệnh viện thăm anh trai.
Đi từ sớm nên Mai Chi có chút đói bụng thì kéo Mai Anh vào một quán phở bò gần bệnh viện. Hai người vừa ngồi xuống đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người ngồi kế bên. Là một người phụ nữ hơn họ tầm hai, ba tuổi, dáng người nhỏ nhắn trong bộ váy màu cam nhạt vừa uống ngụm nước cam vừa khinh khỉnh khoe với người đàn ông đối diện:
“Bà ấy ngày nào cũng bắt em ăn cơm hộp, hôm thì nhão nhoét, hôm thì cá tanh lòi ra ấy. Em chả đụng đũa bao giờ. Lần nào em chả ăn no với anh rồi mới đến, xong lại bảo thương em không ăn được. Buồn cười dã man.”
“Em cũng giỏi lắm, chồng ốm sắp chết mà…”
Gã đàn ông trông có vẻ đạo mạo, bày ra vẻ thương cảm đầy giả tạo hất hàm tỏ ý trêu chọc. Người phụ nữ kia chẳng ngại còn nguýt hắn một cái, cặp mắt đa tình đong đưa, cái miệng tô son đỏ choét chu ra nũng nịu: Diễn đàn mTruyen.net
“Còn không phải tại anh hay sao? Cứ cho người ta ăn no nên mới thế.”
Dứt lời, đôi gian phu dâm phụ lấy làm khoái chí bật cười ha hả. Mai Chi ở bên này nghe mà ngứa lỗ tai, nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn người phụ nữ lăng loàn không biết xấu hổ ấy. Mai Anh thấy thế có chút mất lịch sự thì giật giật tay em gái, ghé lại gần thì thầm:
“Này, ăn đi. Nhìn làm cái gì.”
“Trơ trẽn sợ thật. Mất cả hứng.”
Mai Chi nói hơi lớn, dường như người phụ nữ kia nghe trúng thì ngoảnh mặt nhìn sang. Mai Anh nhăn mặt nhấm nháy với em gái bảo cô ấy ăn phở đi, nhưng không dám nhìn người bên cạnh. Hai chị em gái cùng một mẹ sinh ra nhưng tính cách của họ lại khác nhau hoàn toàn, chị gái Mai Anh trưởng thành và nền tính, thường tránh thị phi, còn Mai Chi lại sắc sảo và có phần thẳng tính, bất cần hơn nhiều.
Cuộc trò chuyện của đôi gian tình kia khiến Mai Chi ăn mất cả ngon, cô ăn vội mấy miếng rồi bỏ đấy, đợi chị gái ăn xong thì cùng đi vào bệnh viện.
Nhìn thấy hai người họ Nam My như bắt được vàng muốn nhào tới nhưng bị Hoàng An giữ lại, “Mày cứ mê mê lên thế, cái bụng nó tụt xuống đến nơi rồi. Để hai chị ấy tự đi lại.”
Sau màn chào hỏi, Mai Anh ngó Hoàng Bách đang khép hờ mi, có vẻ anh còn đang ngủ thì nhỏ giọng hỏi han:
“Anh thế nào?”
Nam My nhỏ giọng đáp lại:
“Mệt hơn mọi ngày, nhưng vẫn tỉnh táo, anh ấy mới chợp mắt thêm một chút. Chị em mình ra ngoài nói chuyện đi ạ!”
“Ừ, em thế nào, nhìn cái bụng lớn lắm rồi. Sang tháng là sinh nhỉ?”
“Vâng, dự sinh là hai mươi tháng mười một ạ!”
Mai Chi ở bên cạnh nhẹ tay xoa xoa lên bụng Nam My cảm thán:
“Khổ thân, bầu bí còn phải vất vả.”
Ở bên cạnh còn một giường bệnh nữa, bệnh nhân cũng là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mẹ anh ta ngồi bên cạnh đang cho ăn cháo sáng, nhìn có vẻ nặng hơn Hoàng Bách nhiều.
Bốn cô gái vừa ra khỏi phòng thì người nhà bệnh nhân kia đã ném ánh mắt săm soi nhìn theo cho đến khi bóng lưng họ đi khuất khỏi cửa.
Hoàng An đỡ Nam My ngồi xuống ghế đá, ba người họ kẻ đứng người ngồi mỗi người một suy nghĩ, nhưng tựu chung vẫn là lo lắng cho tình trạng của anh trai. Mai Chi quay sang hỏi chuyện Hoàng An: Diễn đàn mTruyen.net
“Em kiểm tra có kết quả chưa?”
“Không tương thích, hai đứa nhà dì Thu cũng kiểm tra, nói chung là nhờ các chị.”
Mai Anh tự nhiên thở dài, hi vọng đặt lên hai chị em họ. Nam My chợt quay sang nắm tay cô ấy, Mai Anh mím môi mỉm cười, “Không sao, còn nước còn tát. Tối chị ở lại với anh Bách, em về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Thôi, hai chị đi đường xa ra đây, mai còn làm xét nghiệm nên cứ nghỉ ngơi đi ạ! Các chị ở đâu rồi, hay để Hoàng An đưa các chị về nhà bà ngoại nghỉ ngơi trước nhé, tối lại vào thăm anh ấy.”
“Bọn chị mang đồ về nhà bà ngoại chị rồi, không phải lo cho bọn chị. Em bầu bí thế này cứ chạy đông chạy tây cũng không tốt. Về nhà nghỉ ngơi đi chứ. Ở đây mấy ngày rồi?”
Nam My ngước mắt nhìn Mai Chi đang đứng ở trước mặt, mím môi không đáp lời. Hoàng An thay cô lên tiếng:
“Từ lúc anh nhập viện, nó chưa rời nửa bước.”
“Thế làm sao được, phải nghỉ ngơi chứ, bầu bí vượt mặt thế này, mẹ Hoàng Nguyên cũng để yên à?”
“Nó có nghe ai đâu.”
Nhìn vẻ mặt như muốn đè ngửa mình ra rồi trói chân trói tay khiêng về nhà của ba người họ mà Nam My phát sợ, cô cười cười bảo:
“Em ở trong này có phải làm gì đâu, chỉ ăn rồi trò chuyện với Hoàng Bách thôi mà, cũng chẳng phải trông nom anh ấy nữa. Em phải ở bên cạnh Hoàng Bách, anh ấy bảo muốn em ở bên cạnh anh ấy.” Diễn đàn mTruyen.net
“Nó điêu đấy, anh đuổi về mấy lần…”
Nam My trân mắt hoen đỏ nhìn Hoàng An, cô ấy liền im lặng. Cô lại nhoẻn miệng cười một cái, đưa mắt nhìn mông lung, môi mấp máy:
“Em và con đều muốn ở bên cạnh Hoàng Bách, nếu không thấy em anh ấy sẽ phải lo lắng xem mẹ con em thế nào, chi bằng ở bên cạnh anh ấy vui vẻ một chút, sẽ khiến Hoàng Bách an tâm dưỡng bệnh hơn. Anh ấy nói vậy thôi chứ nhớ mẹ con em lắm. Em biết mà.”
Lời cô nghe thật bình thản vậy mà khiến ba người em gái của Hoàng Bách nước mắt không tự chủ cứ ứa ra, ướt đẫm khóe mi. Mai Anh thì không nói, mạnh mẽ như Mai Chi và Hoàng An còn chẳng cầm nổi lòng.
Chuyện trò một lúc, bốn người trở lại phòng bệnh của Hoàng Bách, Mai Chi đỡ Nam My đi trước, cô bảo không cần mà cô ấy cứ sợ sàn nhà trơn lại trượt chân. Mai Anh và Hoàng An chầm chậm đi theo ở phía sau, thỉnh thoảng thấy Nam My ngước mắt cười cười nói nói cái gì đó với Mai Chi thì lại cười theo. Mai Anh chợt lên tiếng:
“Anh Bách thật may mắn khi gặp được người như Nam My.”
“Em thương nó lắm chị ạ! Tội kinh lên được.”
“Em ở ngoài này cố gắng động viên em ấy với anh Bách. Ở trong kia bọn chị cũng sốt ruột, lúc ra đây mẹ cứ hỏi han còn thắc mắc lâu rồi không thấy anh Bách với Nam My gọi điện, không dám nói gì luôn.”
“Chị đừng nói, không bác ấy đang bệnh lại suy nghĩ rồi nặng thêm ra. Ở ngoài này nhà em có dám nói với bà nội đâu. Bà thương anh Bách lắm, lại già yếu rồi. Đợt này mẹ con em lên đây, bố phải đưa bà sang nhà chú Quân ở mấy hôm. Hôm qua lại đòi về đấy chị. Bà mà biết thì chết.”
Hai người nhìn nhau khẽ thở dài.
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
…
Ngày hôm sau Mai Anh và Mai Chi cùng đi làm xét nghiệm một lần, lúc quay trở lại phòng bệnh của Hoàng Bách thì nghe được cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ ngồi ngoài hành lang. Là người nhà của bệnh nhân cùng phòng với Hoàng Bách và con dâu bà ta với một người ở phòng bên cạnh. Mai Chi khẽ cau mày nhìn, người phụ nữ trẻ kia cực kỳ quen mắt mà cô chưa nhớ ra đã gặp ở đâu. Cùng lúc ấy Nam My vừa vội rảo bước đi từ trong phòng của Hoàng Bách ra, tay bụm miệng đi mà không để ý đến mấy người họ. Cô đi ngược hướng với Mai Chi và Mai Anh, vừa nhìn thấy cô một cái Mai Chi đã định gọi nhưng lại bị lời của người nào đó làm cho khựng lại: Diễn đàn mTruyen.net
“Cái cô bầu kia hay lắm bác ạ!”
“Thế nào cơ, ở cùng phòng con nhà bác nhỉ?”
Mẹ của bệnh nhân cùng phòng với Hoàng Bách nhìn theo bóng cô một cái rồi khinh khỉnh buông lời:
“Con dâu nhà tôi đi chăm chồng nó, đến bữa tôi mang cơm cho mà nó thương chồng không ăn nổi. Hôm thì gẩy gẩy được mấy miệng, không thì cũng lại đóng hộp mang về. Chứ như cái cô bầu kia, ở trông chồng mà ăn như hổ giảo, khiếp thật. Mặt thì cứ tỉnh bơ, hớn ha hớn hở cười cười nói nói ấy.”
“Thanh niên bây giờ nó thế, chồng ốm mà chỉ biết sướng cái thân. Được như cháu nhà bà đây thì lại phúc đức quá. Người gì vừa đẹp vừa ngoan.”
Đứa con dâu ngồi bên cạnh được khen thì sướng lắm cứ hớn ha hớn hở cười không ngậm được miệng vào, cũng chẳng buồn ngại mà giả vờ khiêm tốn nữa. Lại làm như bản thân thật sự hiền lương thục đức như người ta nói ấy.
Nam My đi được một đoạn nhưng cũng nghe được mấy lời như có cánh biết bay ấy của bà ta, nhưng cô lại chẳng buồn bận tâm đến, khóe miệng hơi nhếch lên đầy chua chát rồi bước thật nhanh đi.
Những đồ ăn mà mẹ Hoàng Bách mang đến anh chỉ ăn được vài miếng vì bị ép rồi lại thôi, nhiều lúc muốn nôn ra mà phải cố nuốt xuống vì sợ họ lo lắng. Mỗi lần như vậy Nam My lại giúp anh ăn nốt phần còn lại, Hoàng Bách nén khó chịu trong người nhìn cô ăn thật ngon miệng.
Thời gian Nam My ở trong bệnh viện cùng Hoàng Bách cũng rất biết tự chăm sóc bản thân mình, ăn đủ ba bữa một ngày, cái gì anh không ăn được, cô đều ở trước mặt Hoàng Bách ăn hết. Mỗi lần như vậy anh lại rất vui, cũng không bắt Nam My về nhà nữa.
Nhưng cứ mỗi bữa ăn trước mặt Hoàng Bách đều là biểu tươi vui và ngon miệng thì sau khi bước ra khỏi phòng, Nam My lại vội vã tới nhà vệ sinh công cộng của khoa mà nôn hết ra, cô không dám dùng nhà vệ sinh riêng ở trong phòng bệnh. Giống như lúc này, vừa cùng Hoàng Bách ăn cháo mà mẹ Hoàng Nguyên mang tới thì lại muốn nôn ra. Diễn đàn mTruyen.net
Họ tưởng cô thật sự đói khát như vậy hay sao? Tưởng là nhìn người đàn ông mình yêu hơn cả sinh mạng đang mỗi ngày một héo mòn đi mà cô vui vẻ được sao? Cùng cảnh ngộ có người nhà đau ốm nhưng họ lại chẳng đồng cảm còn rảnh rỗi đi xỉa xói người khác, lòng người đúng là tanh hơn cả tiết.
Sau khi nôn sạch những thứ vừa ăn, Nam My vội hứng nước súc miệng, hai mắt đỏ hoe chăm chăm nhìn vào gương mặt mình trong gương, cô vội đưa tay quệt ngang nước mắt chuẩn bị rịn ra. Một cơn gió bấc vừa lùa vào khiến Nam My bất giác rùng mình run rẩy, cô bấu chặt tay vào bụng bầu tháng cuối thai kỳ, cố dằn sự lạnh lẽo vừa lướt trên da thịt xuống, lại lẩm bẩm thì thầm với đứa trẻ trong bụng mình.
“Bé con của mẹ, chúng ta cùng bố vượt qua khó khăn này nhé! Cùng mẹ cố gắng được không?”