Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 40: Phát hiện
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 40: Phát hiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc Nam My quay lại thì trước cửa phòng bệnh đã khá ồn ào, là Mai Chi đang đứng chống nạnh chỉ tay vào mặt mấy người phụ nữ ngồi lê đôi mách, nói xấu người khác kia. Người đàn bà luống tuổi, tay chống nạnh, tay chỉ lại cô ấy:

“Mày chỉ tay vào mặt ai đấy hả con ranh?”

Mai Chi cáu kỉnh rít lên:

“Tôi chỉ tay vào mặt bà đấy.”

Mai Anh nhìn trước nhìn sau trên hành lang, thấy có mấy người nhà bệnh nhân khác ngó về phía họ thì ái ngại kéo tay em gái:

“Thôi Mai Chi, có gì từ từ nói.”

“Từ làm sao được, bà này không biết cái gì mà dám nói Nam My nhà mình như hát hay. Chị để yên em phải làm cho ra nhẽ.”

Mai Chi cáu tiết hất tay Mai Anh rồi hùng hùng hổ hổ sấn vào chỉ mặt người phụ nữ cũng đang hầm hầm tức tối ở trước mặt kia gằn giọng chất vấn: Diễn đàn mTruyen.net

“Cái con bé vừa đi khỏi đây là con dâu bà đúng không?”

“Đúng thì làm sao?” Bà ta vênh váo đáp trả.

Mai Chi khẽ cười khẩy một cái. Con đàn bà mất nết, thấy cô xuất hiện một cái là chột dạ bỏ chạy nhanh. Nhưng nó đâu biết rằng Mai Anh thì có thể cho qua, chứ Mai Chi thì còn lâu mới có chuyện đó.

Tưởng ai xa hóa ra là con đàn bà lăng loàn hôm qua họ gặp ở quán phở bò gần cổng viện. Bảo sao Mai Chi cứ thấy quen, ai chứ loại mà cô ghét thì nhất định phải nhìn cho nhớ mặt thì thôi.

“Có chuyện gì thế chị?”

“Nam My em đây rồi, bà già này với bà kia và đứa con dâu mất nết của bà ta vừa nói xấu em.”

“Mày bảo ai mất nết?”

Bà ta vừa vùng tay định tát Mai Chi thì Nam My đã nhanh tay chộp lấy, cô tuy mang bầu nhưng thân thủ vẫn còn nhanh nhạy lắm. Bà ta cáu kỉnh gườm mắt nhìn Nam My, rồi bất thình lình hất tay khiến cô suýt ngã, thật may có Mai Anh ở phía sau đỡ lại.

“Mẹ nó, bà làm gì chị dâu tôi, em ấy mà làm sao tôi kiện chết cả nhà bà.”

“Nó khỏe thế, làm sao mà làm sao được. Có gì thì tao nói đấy, chả nói xấu sau lưng, đứa nào có tật thì đứa ấy giật mình.” Diễn đàn mTruyen.net

“Bà nói là đứa nào có tật thì đứa ấy giật mình đúng không?”

Người đàn bà kia khinh khỉnh vểnh mặt lên thách thức Mai Chi, cô đưa mắt nhìn bà bên cạnh cũng đang hùa theo thì ném cho một cái lườm sắc lẹm.

“Đứa có tật là đứa con dâu mất nết của bà kia kìa, bà có biết tại sao nó thấy tôi lại chạy nhanh thế không?”

“Con dâu tao nhiều việc, chứ không rảnh háng như chúng mày.”

“Ồ, đúng, háng nó không rảnh vì bận để cho thằng khác mần.”

“Mày…”

“Sao, tức à? Nói cho bà biết nhé, nó không ăn được cơm bà mang cho vì nó chê cơm nát, đồ ăn không ngon. Nó được giai tọng cho đầy mỏ rồi nên không ăn được nữa chứ không phải là thương xót gì ông chồng dặt dẹo nằm kia đâu.”

“Á à con mất dạy. Mày ngậm máu phun người, phỉ báng con dâu tao.”

“Tin hay không thì tùy, chứ cái sừng trên đầu con trai bà nó dài cả mét rồi đấy. À còn nữa, quán phở to đùng cách bệnh viện hai trăm mét thôi, camera rõ nét. Chỗ con dâu bà ngồi cam chiếu thẳng mặt luôn. Không tin thì vui lòng đi ra nhờ chủ quán check lại cho nhé, sáng qua, lúc chín giờ hơn một chút. Từ từ mà tận hưởng cảnh chúng nó vừa ăn phở vừa sờ đùi nhau. Nói cho mà cưa bớt cái sừng dùm con trai bà đi. Còn cái ngữ con dâu nhà bà, không bằng một cái móng chân thừa cắt đi của chị dâu tôi đâu. Hừ”

Mai Chi sau khi xả cho bà ta một trận thì khinh khỉnh đi lại gần Nam My rồi đưa cô và chị gái rời khỏi đó.

Nam My còn ngoái lại một cái, nhìn vẻ mặt tức đến á khẩu của bà kia thì cũng thấy đáng đời. Mấy ngày nay cô nể anh con trai biết điều, lại bệnh tật đáng thương nên mỗi lần bà ta bóng gió chê bai mình đều nhẫn nhịn cho qua, đôi lần Hoàng Bách tức thay định lên tiếng cũng đều gàn lại. Nhưng xem ra cứ phải huỵch toẹt như Mai Chi một lần, thì mấy người này mới chừa cái thói nhòm ngó chuyện thiên hạ rồi đi nói xấu sau lưng đi được. Diễn đàn mTruyen.net

Nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại mà người phụ nữ kia như chết tức, bà ta nghẹn họng đứng im như trời trồng, mặt thì đỏ phừng phừng, đầu óc quay cuồng vì những lời Mai Chi vừa cảnh tỉnh lại xấu hổ với người bên cạnh. Bà kia nãy giờ cứ im thít nghe Mai Chi nói, giờ biết chuyện rồi thì cấm thấy ho he tiếng nào.

Nam My hết nhìn Mai Anh lại nhìn Mai Chi, cô không ngờ lại có cô em chồng đanh đá đến vậy.

“Kinh thật, chị Chi chửi người ta không vuốt nổi mặt. Em cứ tưởng chị hiền.”

"Làm kinh doanh mà hiền để cho chúng nó leo lên đầu ngồi à?"

“Hừ, con mụ già đáng ghét, cay thế không biết. Biết vậy hôm qua quay clip lại ném vào mặt mụ.”

“Suỵt!” Mai Anh đưa tay lên làm dấu, mắt lại đánh sang nhìn người đang nhắm mắt nằm ở giường bên.

Mai Chi nói bằng khẩu hình miệng, ý muốn bảo cô ấy chẳng quan tâm, có lòng tốt nói cho mà biết, nhưng lại bị chị gái kéo lại gần mà thầm thì to nhỏ:

“Người ta bị bệnh đã khổ lắm rồi, chuyện gia đình họ kệ đi. Chửi thì cũng đã chửi rồi.”

“Đúng rồi ấy chị, kệ họ đi. Em cũng chẳng quan tâm lắm.”

Mai Chi làm ra mặt tức tối vì bị hai người chỉnh, nhưng rất nhanh đã nắm vai Nam My dặn dò:

“Đừng có mà để bị ấm ức, chị biết em không dễ bắt nạt nhưng thời gian này đừng chỉ lo lắng cho anh ấy. Phải lo cho mình nữa biết không?”

“Em biết mà, em chăm sóc bản thân tốt lắm, nhìn xem vừa ăn hết cả bát cháo của Hoàng Bách.”

“Rồi nôn ọe hết đúng không? Cái An nó khoe hết rồi. Nam My, em đừng cố quá hiểu không. Bệnh của anh không phải ngày một ngày hai là khỏe ngay được, em mà lăn đùng ra đấy, khéo anh Bách lại bệnh thêm vì lo lắng đấy.”

“Em biết rồi mà, nói nhỏ thôi không bố em bé nghe thấy đấy. Thính lắm.”

Nam My nhoẻn miệng cười, tay đặt trên bụng bầu, chăm chú nhìn Hoàng Bách. Hôm qua anh cứ trằn trọc mãi, gần sáng mới ngủ được một chút. Sáng sớm cô tỉnh thì Hoàng Bách cũng tỉnh luôn, mẹ Hoàng Nguyên nấu cháo mang vào ăn được một chút thì lại gật gà muốn ngủ tiếp.

Chiều tối, cậu Tuấn gọi mấy chị em Mai Anh lên, kết quả xét nghiệm không khả quan. Khi họ trở lại phòng bệnh, nhìn gương mặt thiểu não của hai người, Nam My như đoán được điều đó, lòng bỗng dâng lên sự nghẹn ngào khó tả, nhưng vẫn cố nở nụ cười để họ bớt cảm thấy nặng nề đi.

Hoàng Bách nhìn hai cô em gái mặt buồn so thì không biểu cảm gì mấy, cứ cười cười nói nói động viên: Diễn đàn mTruyen.net

“Không sao đâu, anh vẫn khỏe, chờ đợi một thời gian cũng không sao. Hai cô đừng bày ra vẻ mặt như mất sổ gạo thế chứ.”

“Anh!”

“Không sao mà! Đừng để mẹ biết chuyện đấy. Giúp anh chăm sóc mẹ.”

“Vâng, bọn em xin lỗi. Chắc mai em với Mai Chi bay vào trong kia, anh ở ngoài này nghỉ ngơi, ăn uống giữ gìn sức khỏe nhé! Qua một thời gian bọn em lại ra thăm anh.”

“Ừ, có gì điện đóm là được, không phải ra mất công còn tốn kém. Mẹ lại sinh nghi.”

“Đừng giấu bọn em cái gì đấy nhé!”

“Ừ!”

Hoàng Bách gật gật đầu nhìn Mai Anh, chưa gì cô ấy đã muốn khóc. Nam My đứng ở bên cạnh chạm tay lên vai Mai Anh xoa xoa vẻ an ủi.

Họ ở lại trò chuyện với anh trai thêm một lúc rồi mới bịn rịn rời đi.

Nam My đi tiễn hai chị em Mai Anh rồi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Bách và người bệnh ở giường bên, một lúc sau thì mẹ anh ta dẫn theo một đứa trẻ tới. Vừa vào phòng thằng bé chừng bốn, năm tuổi đã nhào lại gần giường, cất tiếng gọi bố đầy phấn khởi:

“Bố ơi!”

Người kia mệt mỏi gắng nhoẻn miệng cười với đứa trẻ, rồi ôm thằng bé vào lòng, bà nội mới đón nó ở trường về. Thằng bé mặc nguyên áo khoác có vẻ khó chịu thì ngó ngoáy trong lòng bố nó, “Bố cởi áo cho con.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừ, Bi đi học có ngoan không? Ở nhà có nghe lời bà, lời mẹ không?”

“Có, bố! Bao giờ bố về ạ? Bố có đau không? Bi nhớ bố lắm.”

“Bố không đau, bố cũng nhớ Bi.”

Anh ta bỏ áo khoác của con trai để gọn vào góc giường rồi bế nó đặt lên đùi mình, sự mệt mỏi khi nãy thay bằng nụ cười của sự hạnh phúc khi được gặp con trai. Mẹ anh ta đi xuống căng tin lấy thêm nước nóng, còn dặn thằng bé ngồi xuống giường không sẽ làm bố nó mệt.

Hoàng Bách ở giường bên nghe tiếng con trẻ một câu bố ơi hai câu bố ơi, tự nhiên nhoẻn miệng cười, anh ngồi tựa thành giường chăm chú nhìn hai bố con họ. Lại mường tượng ra cảnh con trai cũng bi bô gọi mình như thế, anh cũng muốn được nghe con gọi bố một lần.

Thằng bé con tự nhiên ngóc đầu lên rồi ôm mặt bố nó, vừa lấm lét ngó về phía Hoàng Bách lại đảo mắt nhìn bố thủ thỉ:

“Bố ơi hình như chú kia chú ấy khóc.”

“Có sao?”

“Vâng, chú ấy chảy nước mắt kìa bố.”

Thằng bé ngây ngô chỉ, Hoàng Bách giật mình vội đưa tay sờ lên mặt mình, chính anh cũng không biết nước mắt chảy ra từ lúc nào. Người đàn ông kia nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con trai, đặt lên đó một nụ hôn rồi nói với nó:

“Không được chỉ tay vào người khác, như vậy là bất lịch sự Bi biết chưa?”

“Vâng!”

Anh ta ngoảnh mặt nhìn sang, cười cười với Hoàng Bách, anh có chút ngại thì gượng cười đáp lại.

“Bé nhà anh lanh lợi quá!”

“Cảm ơn cậu, trời thương khỏe mạnh thông minh lắm.”

Hoàng Bách mỉm cười gật gật đầu, anh ta lại nói: Diễn đàn mTruyen.net

“Cậu thật may mắn.”

“Dạ?”

“Vợ cậu thật sự rất tốt, từ lúc cậu nằm đây chưa thấy cô ấy rời một bước.”

“Hì, vâng! Bầu bí mà bắt tội cô ấy quá, em cũng thấy có lỗi, nhưng nói thế nào cũng không chịu về nhà anh ạ!”

Người kia cười nhạt, trong đáy mắt anh ta thoáng chút xót xa mà dốc lời gan ruột:

“Người phụ nữ sẵn sàng ở bên cạnh mình lúc khó khăn nhất là người đáng được trân trọng, không biết hai người là vợ chồng mới cưới hay thế nào. Nhưng cô ấy trông còn rất trẻ lại hết lòng với cậu, ở bên cạnh cậu như vậy là đáng quý đấy. Hai.”

Lời anh ta nói khiến Hoàng Bách như có cái gì đó dâng lên nghèn nghẹn trong lòng, thời gian này anh để Nam My phải chịu vất vả quá rồi. Có lẽ từ trước đến giờ mọi thứ cô dành cho anh luôn nhiều hơn thứ mà bản thân nhận được. Càng nghĩ lại càng thấy thương Nam My nhiều hơn.

“Xin lỗi cậu nếu như mẹ tôi có nói gì quá đáng về cô ấy.”

“Cô ấy không để bụng đâu ạ! Nam My là người không hay để ý mấy chuyện bao đồng.”

“Không phải không để ý chuyện bao đồng mà là cô ấy rộng lượng và hiểu chuyện. Nếu không để ý cô ấy đã không giúp tôi gọi bác sĩ, lấy nước… cậu cũng biết vợ tôi không ở đây vào ban đêm.”

Giọng anh ta chợt nghẹn lại khi nhắc đến vợ mình. Chuyện vợ mình mang tiếng thay mẹ chồng trông chồng ở bệnh viện nhưng cứ sau khi anh ta dùng thuốc và ngủ thì biến mất chỉ có mình mẹ anh ta là không biết. Nhưng người này biết bản thân đang là gánh nặng cho vợ, nên dường như cố tình khuất mắt trông coi không trách móc hay làm lớn chuyện.

Những lời Mai Chi nói, anh ta đều nghe được hết, chỉ là giả vờ điếc mà thôi.

Hoàng Bách xót xa nhìn người đàn ông rơi vào trầm lặng, cứ ôm mặt con trai mà vuốt ve. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhìn người ta anh lại thấy bản thân may mắn đến nhường nào.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Bà Hoàng Nguyên vừa chuẩn bị cháo cho Hoàng Bách xong thì đã nhận được điện thoại của con gái, ông Tùng giúp bà trút cháo nóng vào cạp lồng, nhưng vẫn chăm chú quan sát sắc mặt của vợ. Diễn đàn mTruyen.net

“Sao thế em?”

“Mẹ biết chuyện Hoàng Bách nằm viện rồi.”

“Làm sao lại biết được chứ?”

“Hoàng An bảo lúc mấy đứa nhà chú Quân nói chuyện với nhau, bà đi qua nghe được. Chắc em phải về nhà một chuyến thôi, mẹ đang làm ầm ĩ lên đòi đến bệnh viện gặp Hoàng Bách, Hoàng Quân đưa mẹ sang nhà rồi.”

“Để anh về cùng em, mang cháo vào cho con trước đã. Em bảo với bố mẹ một câu.”

Bà Hoàng Nguyên gật gật đầu rồi vội vã chạy lên phòng ông bà ngoại Hoàng Bách thông báo một tiếng.

Lúc này ở nhà, Bà Ngân sau khi bắt con trai thứ hai đưa về nhà thì cứ ngồi ngẩn ngơ bên bàn uống nước. Người già có tuổi, nghe nói cháu bị bệnh hiểm nghèo thì thương đến thẫn thờ, hai hốc mắt hoen đỏ vô hồn cứ ứa nước dòng dòng mà chẳng buồn đưa tay gạt đi.

Hoàng An ngồi bên cạnh chốc chốc lại dùng giấy ăn thấm nước mắt cho bà, nhẹ giọng dỗ bà ra ăn cơm, nhưng bà Ngân không buồn động đậy. Hoàng Trang và Hoàng Quân ngồi đối diện hễ mở miệng nói lại bị bà mắng nên cứ im như thóc đổ bồ. Vợ chồng Hoàng Tùng về tới cổng đã tất tả chạy vào, nhìn cảnh im lìm đến căng thẳng trong phòng khách tự nhiên lo lắng theo.

Hoàng An nhìn thấy mẹ thì như chết đuối vớ phải cọc thì nhấp nhổm thốt lên:

“Mẹ!”

Bà Hoàng Nguyên nhìn vẻ mặt nhăn nhó méo mỏ của con gái chỉ gật gật đầu rồi đi đến bên mẹ chồng, nắm lấy đôi tay gầy gầy nhăn nheo vì tuổi tác của bà Ngân, xót xa nhẹ giọng hỏi han:

“Mẹ! Sao mẹ lại về rồi, ở bên nhà chú Quân buồn quá hay sao ạ?”

“Chúng nó lừa mẹ, Hoàng Bách đâu rồi?”

Nghe bà cụ nhắc đến Hoàng Bách, mấy người cả con lẫn cháu đều đỏ mắt né tránh, bà Hoàng Nguyên dằn lòng cười gượng, vừa lau nước mắt cho mẹ chồng vừa nhẹ giọng trấn an:

“Hoàng Bách ở bệnh viện, có cậu Tuấn rồi mẹ ạ! Cháu không sao…” Diễn đàn mTruyen.net

Nghe nhắc đến cháu nội ở bệnh viện, bà cụ lại tu tu khóc nấc lên:

“Đấy mà, chúng nó cứ bảo không phải. Khổ thân cháu tôi, còn bé thì không được mẹ thương lại mang bệnh tật. Mãi mới tốt một chút, vậy mà giời cũng không thương. Hoàng Bách ơi Hoàng Bách…”

Bà cụ cứ thế vừa đấm ngực thùm thụp vừa khóc nấc lên khiến con cháu ở bên cạnh không cầm nổi lòng mà bật khóc theo. Hoàng An đứng dậy nhường chỗ cho bố, ông Tùng nén nước mắt, nắm chặt lấy vai gầy đang rung rung lên bần bật của mẹ,

“Mẹ bình tĩnh đã, Hoàng Bách không sao, y học hiện đại. Mẹ chưa gì đã loạn hết cả lên rồi.”

“Cháu ơi… huhu… Anh cút đi, tôi không nghe anh. Các anh chị không ai thương Hoàng Bách hết. Hoàng Bách ơi!”

Bà cụ phát cáu đẩy tay con trai ra, ông Tùng bực bội vì sự cố chấp của mẹ, muốn to tiếng, nhưng bắt gặp ánh nhìn khuyên giải và cái lắc đầu của vợ thì bất lực quay đi. Bà Ngân như người mê sảng, hai tay cứ quờ quạng nắm chặt lấy tay con dâu, mắt mờ đã dại đi vì khóc lại ngước lên nhìn vào bà Hoàng Nguyên mà khẩn khoản cầu xin:

“Hoàng Nguyên, con đưa mẹ lên gặp Hoàng Bách, Hoàng Bách nó làm sao rồi?”

“Mẹ nghe con, cháu đang tích cực điều trị, sẽ mau khỏe lại thôi. Mẹ không tin con à?”

“Mẹ, mẹ không yên tâm. Một tuần nay rồi mẹ chưa thấy mặt nó. Cái My đâu rồi, sao mẹ cũng không thấy?”

“Ami đang ở cùng với anh Bách rồi bà ơi! Hay để cháu gọi điện cho bà gặp anh Bách nhé!”

Bà Ngân thảng thốt gật gật đầu, lại đưa tay vời Hoàng An ngồi xuống cạnh mình. Cô chen vào giữa bố và bà rồi lấy điện thoại gọi cho anh trai, còn cẩn thận ra điều kiện:

“Nhưng bà phải hứa là không được khóc lóc, không được đòi lên đấy không là anh Bách lo thêm đấy bà.”

“Không khóc, cháu gọi video cho bà nhìn Hoàng Bách.”

“Đây cháu đang gọi đây rồi.”

Nam My cầm điện thoại của Hoàng Bách nên rất nhanh đã bắt máy, cô hơi kinh ngạc khi thấy bà Ngân lọt vào khung hình, nhưng rất nhanh bà đã hỏi Hoàng Bách. Hai người nhìn nhau, thấy cả nhà qua màn hình điện thoại, mắt người nào cũng hoen đỏ thì biết là không giấu được nữa rồi.

Nam My mỉm cười thật tươi lên tiếng: Diễn đàn mTruyen.net

“Cháu chào bà.”

“Hoàng Bách đâu rồi?”

“Anh ấy đây ạ!”

“Cháu này bà.”

Hoàng Bách ngồi tựa thành giường nhanh nhảu lên tiếng. Nam My cầm điện thoại nhích người lùi lại bên cạnh anh để mặt Hoàng Bách lọt vào chung một khung hình với mình.

Hoàng Bách tình cảm vòng tay ôm cô, cả hai cùng làm ra vẻ mặt tươi cười chào bà nội. Bà Ngân vừa nhìn thấy mặt cháu trai gầy đi trông thấy thì lại thương trào nước mắt, môi run run hỏi han:

“Hoàng Bách, cháu có đau ở đâu không?”

“Cháu khỏe lắm bà ạ! Bà đừng lo cho cháu bà nhé!”

“Không lo mà được à, cháu đừng nói dối bà. Bà biết hết rồi, khổ thân cháu tôi. Cháu nói với bố mẹ đưa bà lên chỗ cháu đi Hoàng Bách.”

Nhìn bà khóc lóc, Hoàng Bách lại thương, sự nghẹn ngào cũng dâng ngập khóe mi. Nam My siết chặt tay anh, nuốt nghẹn vào trong mà mỉm cười nói với bà:

“Anh Bách đang điều trị, bác sĩ không cho nhiều người ở lại đâu. Bác Nguyên, bác Tùng cũng chỉ vào một lát rồi phải về ngay thôi bà ạ!”

“Bà chỉ gặp Hoàng Bách một cái rồi về thôi cũng được. Cho bà lên. Nhé!”

“Bà lớn tuổi rồi, đi lại mấy trăm cây số vất vả ra, mà anh Bách cũng lo cho bà sẽ phải suy nghĩ, ảnh hưởng đến sức khỏe hơn đấy bà ạ! Bà ở nhà ăn uống giữ gìn sức khỏe thì anh Bách mới yên tâm trị bệnh bà ơi!”

Ở bên ngày bà Hoàng Nguyên chêm thêm lời:

“Ami nói phải đấy mẹ, mẹ nhìn thấy cháu rồi, mẹ ăn cơm nhé! Cho Hoàng Bách yên tâm.”

“Nhưng mà…”

Hoàng Bách hùa theo mẹ, “Bà mà ốm là cháu lo lắm đấy ạ! À, chắt nội sắp ra đời rồi, bà phải thật khỏe mạnh để còn đón chắt nữa chứ ạ!”

Nam My hạ thấp điện thoại để bà Ngân nhìn thấy bụng bầu của mình, còn tươi cười nói với bà:

“Chắt bảo cụ phải thật khỏe để chơi với chắt cụ nhé! Bố cháu cũng sắp khỏe rồi cụ ạ! Cụ đừng khóc, cũng đừng bỏ ăn nhé, không sau này chắt nội ra đời cũng học theo cụ đấy.”

Hoàng An ở bên cạnh cũng hùa vào một câu, cố đánh lạc hướng:

“Bà thấy chưa, chắt nội bảo cụ phải thật khỏe mạnh còn chơi với nó đấy. Bà ăn tối nhé, rồi hàng ngày cháu lại gọi cho bà gặp anh Bách, bà nhé!”

Bà Ngân không nói chuyện với cô ấy, chỉ nhất nhất hỏi han Hoàng Bách và Nam My, phải đến mười phút sau hai người mới thuyết phục được bà xuôi xuôi một chút. Diễn đàn mTruyen.net

Tám giờ sáng ngày hôm sau, cậu Tuấn vừa xem kết quả kiểm tra của Hoàng Bách, còn đang thiểu não vì chưa tìm được gan phù hợp để tái ghép cho anh, thì bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa. Cậu giật mình đưa mắt nhìn ra, nhân viên điều dưỡng tự động đứng dậy, đi ra mở cửa.

“Chị tìm ai?”

“Em tìm bác sĩ Tuấn.”

“Chị có hẹn trước không?”

Cô gái chầm chậm lắc đầu, nữ điều dưỡng vừa định hỏi đã xếp số chờ khám chưa, thì cô ấy đã lên tiếng trước:

“Nhờ chị nói lại với chú ấy, em muốn làm xét nghiệm hiến gan cho bệnh nhân Vũ Hoàng Bách.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Không Muốn Cùng Ngươi Đoạt Nữ Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net