Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 41: Rời xa Hoàng Bách
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 41: Rời xa Hoàng Bách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau một ngày bệnh tình của người ở giường kế bên đột ngột xấu đi, anh ta được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Dù không phải người thân thích, nhưng nhìn cảnh mẹ người đó nước mắt ngắn nước mắt dài thì Nam My và Hoàng Bách cũng lấy làm xót thương thay, bệnh này ấy mà, đã ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng khác thì chuyện tình trạng có chuyển biến xấu đi chỉ là chớp nhoáng. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My đâm ra lo, cứ bần thần ngồi bên cạnh Hoàng Bách, anh dường như nhận ra được điều ấy thì nắm lấy tay cô, mỉm cười rất nhẹ trấn an,

“Không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Mặt cứ ủ rũ là con cũng buồn theo đấy.”

“Anh cảm thấy thế nào, đau nhiều không? Hoàng Bách hứa với em, đừng giấu em được không?”

“Ừm!”

Anh vừa gật đầu, thì cơn đau tức từ hạ sườn phải nhồi lên khiến Hoàng Bách vô thức nhíu mày, cả người theo phản xạ gập xuống cố chịu đựng. Tay siết chặt lấy bàn tay Nam My nhanh chóng buông lỏng như cố ý không muốn để cô phát hiện ra.

“Anh sao thế? Đau à?”

Hoàng Bách cố gắng cười, hàng mày vừa nhíu chặt cũng giãn ra, đau đến không nói lên lời chỉ mím môi lắc lắc đầu. Nhưng Nam My rõ ràng phát hiện ra sự bất thường thì cố muốn gặng hỏi, điện thoại trong túi chợt reo lên, cô vội vàng mở ra xem. Nhìn thấy là số của cậu Tuấn thì mím môi, thoáng lưỡng lự trong chốc lát, tâm trạng tự thấy bất an.

“Em nghe máy đi.”

Hoàng Bách chăm chú nhìn nét mặt của Nam My, chỉ thấy cô vâng rồi dạ, nói thêm mấy câu thì cúp máy.

“Cậu bảo gì?”

“Bảo em lên gặp cậu, anh ở yên đây. Cầm điện thoại của anh đi, đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì em sẽ không giấu anh. Em hứa rồi. Nên là anh cảm thấy không khỏe chỗ nào phải gọi em ngay đấy.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừm, em đi đi.”

Hoàng Bách tươi cười nhìn theo Nam My đi ra khỏi cửa mới buông lỏng người, mắt nhìn chằm vào bàn tay vẫn còn hơi ấm của cô vương lại. Mỗi lần cậu gọi Nam My ra nói chuyện riêng anh đều cảm thấy bất an lo lắng, chính Hoàng Bách cũng cảm nhận được bản thân ngày một yếu đi.

Nam My vừa rời khỏi vài phút thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Hoàng Bách giật mình ngước mắt nhìn lên, anh cố lấy lại tâm trạng, nhàn nhạt đáp vọng ra:

“Vào đi ạ!”

Nhìn người vừa bước vào, Hoàng Bách thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười xã giao. Ái Liên tươi cười đi lại gần, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống cạnh anh. Hoàng Bách lùi người giữ khoảng cách, Ái Liên đưa mắt nhìn theo, gương mặt đang vui vẻ thoáng chút hụt hẫng, xong lại không để bụng mà thu người ra ghế nhựa ngồi, lên tiếng hỏi han:

“Anh cảm thấy trong người thế nào rồi? Em thay mặt bệnh viện đến thăm anh.”

“Ừ, cho anh gửi lời cảm ơn mọi người. Để anh lấy nước cho em.”

“Thôi không cần đâu, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Bị ánh nhìn có chút hờ hững của Hoàng Bách làm cho chưng hửng, Ái Liên gượng gạo buông tay vừa kéo anh ra khỏi tay Hoàng Bách. Anh ậm ừ thu người về, nở một nụ cười có chút thiện ý. Dù sao người ta cũng có lòng đến thăm, khách sáo quá lại thành ra bất lịch sự.

“Mọi người hỏi han là được rồi còn bắt tội em lên tận đây thế này vất vả ra.”

“Không sao, dù sao thì em cũng tình nguyện. Hoàng Bách báo cho anh một tin vui, hôm qua em làm xét nghiệm rồi, cậu anh nói em cùng nhóm máu với anh, gan cũng tương thích có thể tiến hành tái ghép.” Diễn đàn mTruyen.net

Đáy mắt Hoàng Bách như vừa phát ra tia sáng bởi thông tin mà Ái Liên vừa đưa tới, nhưng nhìn vào vẻ mặt rạng rỡ của cô ấy thì chợt ánh lên sự dè chừng. Anh trầm giọng đáp lại:

“Anh không có cái gì để đền đáp cho em cả. Em có điều kiện gì thì cứ nói đi, nhưng anh không thể dùng tình cảm của mình để đánh đổi lấy mạng sống đâu.”

“Anh…”

“Anh xin lỗi, em đừng đặt hy vọng gì ở anh cả.”

“Anh nghĩ rằng em ích kỷ vậy sao hả Hoàng Bách? Anh ghét em đến nỗi không cần cả mạng sống mà em mang đến sao?”

“Anh không ghét em, chỉ là nếu em không nguyện ý, nếu em muốn mang sức khỏe của mình ra để đánh đổi lấy thứ anh không thể đáp ứng được thì em nên về đi.”

Những lời của Hoàng Bách khiến Ái Liên vừa hụt hẫng vừa ức đến nghẹn họng, khi đến đây cô ấy đã mang một tâm thế khác. Cứ tưởng nếu biết có gan tương thích với mình Hoàng Bách sẽ vui mừng đón nhận, chứ không phải thái độ lạnh nhạt, lại có chút gì đó dè chừng bài xích như thể sắp bị mình ép làm điều gì đó kinh thiên động địa trái với luân thường đạo lý thế kia.

Hoàng Bách không muốn nói chuyện, cảm xúc của Ái Liên cũng bị tụt xuống âm vô cùng, và sự tự ái dâng lên đến đỉnh điểm. Cô ấy khó chịu đứng phắt dậy rời đi. Nhưng khi vừa đóng cửa lại thì cũng cùng lúc Nam My quay lại. Nhìn thấy cô ấy, Nam My vội bước thật nhanh như thể sợ Ái Liên chạy mất.

“Chị Ái Liên! Chờ một chút.”

Ái Liên giật mình ngoảnh mặt nhìn lại, thấy dáng vẻ hớt hơ hớt hải của Nam My thì khẽ cau mày, ánh nhìn rơi trúng bụng bầu nặng nề của cô.

“Cậu Tuấn nói, chị làm xét nghiệm ghép gan cho Hoàng Bách ạ?”

Ái Liên không đáp lời, chỉ khẽ cụp mắt rồi lại nhìn chằm chằm vào Nam My, cô điều hòa hơi thở trong giây lát rồi khẩn khoản tiếp lời:

“Có phải là kết quả tương thích không? Chị có thể cho Hoàng Bách gan không? Điều kiện gì cũng được, chỉ cần chị nói ra em có thể đáp ứng hết.” Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên chợt cười khẩy, mặt đã ngoảnh đi, sự bực tức lại dâng lên thêm một bậc nữa. Cô ấy vùng vằng hất tay Nam My đang nắm lấy tay mình, cau có đáp:

“Nhà mấy người thích ra điều kiện lắm nhỉ? Được, ghép gan cũng được. Tôi tất nhiên là có điều kiện, chỉ sợ em không đáp ứng được thôi?”

Nam My không kịp nghĩ nhiều thì răm rắp gật đầu ngay tắp lự, ánh mắt nhìn Ái Liên tràn đầy hy vọng. Nghe tin có người cho gan tương thích, cô vui lắm, cứ phấn khởi từ lúc ở phòng cậu Tuấn đến giờ. Nhưng khi Ái Liên nói ra điều kiện thì lại như chết đứng, gương mặt mới vừa tươi vui bỗng cứng đờ không biểu cảm. Ái Liên nhìn vào vẻ mặt đó của Nam My thì khoanh tay cười khẩy:

“Thế nào, muốn điều kiện thì tôi nói ra điều kiện của mình rồi đấy, rời xa Hoàng Bách, có làm được không?”

Nam My bấu chặt tay vào bụng bầu, một lời đó của Ái Liên khiến cô như muốn ngã khụy, sức lực dường như trong giây lát đã hoàn toàn mất sạch. Tại sao cô lại quên mất chuyện Ái Liên cũng có tình cảm với Hoàng Bách nhỉ? Tại sao lại ngây thơ không nghĩ ra điều kiện quái ác là cô ấy sẽ buộc mình rời khỏi anh nhỉ? Vậy mà suốt từ nãy giờ Nam My cứ phấn khởi cho rằng Ái Liên chắc chắn sẽ cứu Hoàng Bách thôi.

“Suy nghĩ cho kỹ rồi nhắn lại với tôi. Hoàng Bách không đợi được lâu đâu.”

Dứt lời, Ái Liên bỏ mặc Nam My thẫn thờ đứng như trời trồng ở đấy mà quay ngoắt người bỏ đi.

Nam My ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng thanh mảnh uyển chuyển cứ thế dần mờ ảo trước mặt.

Lúc trở lại phòng bệnh, Nam My hờ hững nhìn giỏ quà mới xuất hiện trên bàn, Hoàng Bách đã lên tiếng báo với cô:

“Ái Liên thay mặt bệnh viện đến thăm anh.”

“Vâng, thế ạ! Lúc em đi không có chuyện gì xảy ra chứ? Chị ấy đến có nói chuyện gì với anh không?”

Hoàng Bách chầm chậm lắc đầu, anh ngồi dịch ra mép giường rồi kéo Nam My ngồi xuống, “Đừng đứng nữa, chẳng mấy mà sinh rồi. Anh mong gặp con quá.” Diễn đàn mTruyen.net

Nam My ngồi im bất động, mắt đăm đăm nhìn vào đầu Hoàng Bách đang lúi húi hôn lên bụng mình mà lòng thắt lại. Anh thì mong ngóng gặp con như vậy, vậy mà trong cô lúc này lại chẳng có chút tâm trạng nào, chỉ nhất nhất tâm niệm một điều rằng rời khỏi sẽ cứu được anh.

Chỉ cần cô không ở bên cạnh, Hoàng Bách sẽ sống.

Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Nam My khiến cô trằn trọc mãi không sao chợp mắt được. Chiếc giường không quá rộng, vì Nam My thời gian này hầu như đều nằm nghiêng nên miễn cưỡng vừa cho hai người nằm trên ấy. Người ở giường bên đã chuyển phòng nhưng Hoàng Bách lại không đồng ý để cô sang bên ấy ngủ cho anh được thoải mái, cứ nhất định là phải ôm mẹ con cô mới được.

Nam My khẽ thở dài, vừa trở mình đã thấy Hoàng Bách đang chăm chăm nhìn vào mình thì giật mình kêu lên:

“Anh chưa ngủ à?”

“Em cũng chưa ngủ sao? Đang nghĩ gì thế?”

“Hôm nay cậu gọi em lên, Hoàng Bách! Tìm được người có gan tương thích với anh rồi. Anh được cứu rồi.”

Trái ngược với dự đoán của Nam My, Hoàng Bách lại dửng dưng như không, mắt vẫn nhìn cô không chớp mà đáp lại:

“Vậy à?”

“Sao anh không vui thế? Không lẽ anh biết là ai cho gan rồi sao?”

“Ừm. Ái Liên.”

“Chị ấy nói với anh rồi à? Lúc đầu em còn tưởng là đùa nhưng hóa ra là thật. Chị Ái Liên bảo với em là…”

Nam My chợt nghẹn lại, rõ ràng cô đang cười mà lòng Hoàng Bách lại thấy xót xa. Chẳng cần Nam My nói, Hoàng Bách cũng tự đoán biết ý sau là gì. Diễn đàn mTruyen.net

“Bảo gì? Ra điều kiện em phải rời khỏi anh mới chịu làm phẫu thuật à?”

Nam My mím môi không đáp, đôi mắt đen láy cứ tròng trọc nhìn vào gương mặt có chút lạnh lùng của Hoàng Bách. Cô không ngờ anh có thể dễ dàng đoán ra được điều kiện mà Ái Liên đưa ra cho mình. Hoặc cũng có thể là lúc đến gặp Hoàng Bách cô ấy cũng đã đưa ra điều kiện tương tự thế rồi cũng nên.

“Hoàng Bách, anh không có nhiều thời gian nữa.”

“Thì sao? Em thật sự muốn rời xa anh sao?”

Nước mắt bỗng chốc dâng ngập khóe mắt Nam My, cô mím chặt môi để ngăn không cho tiếng nấc bật ra khỏi miệng, chỉ chầm chậm lắc đầu.

“Anh xin lỗi vì trước đây đã u mê theo đuổi thứ không thuộc về mình mà bỏ lỡ em lâu như vậy, lúc thật sự yêu em lại chẳng thể suốt kiếp cùng em…”

“Không, dù thế nào mẹ con em cũng ở bên cạnh anh. Gia đình ba người chúng ta mãi mãi bên nhau.”

Nam My chợt khóc nấc lên, chính cô cũng không biết mình vừa nói cái gì nữa, muốn Hoàng Bách sống khỏe mạnh, nhưng lại không cam lòng rời khỏi anh. Hoàng Bách đỏ mắt theo, anh ôm lấy mặt cô, nhẹ nhàng gạt nước mắt đầm đìa trên gò má, lạc giọng nói với cô:

“Em đừng nghe lời Ái Liên, nếu sống mà không có mẹ con em đối với anh chẳng có ý nghĩa gì cả, thà vui vẻ ở bên nhau dù thời gian ngắn ngủi còn hơn là sống dài trong đau khổ. Dù chỉ còn một hơi thở anh cũng chỉ muốn ở bên cạnh mẹ con em. Hứa với anh Ami, đừng rời khỏi anh được không?”

Thấy cô im lặng, Hoàng Bách càng siết chặt tay đang ôm lấy mặt Nam My hơn mà nhấn mạnh, đúng hơn là dọa dẫm cô: Diễn đàn mTruyen.net

“Nếu em đáp ứng điều kiện của Ái Liên mà rời bỏ anh, anh nhất định không làm phẫu thuật. Chỉ cần em biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh cũng sẽ biến mất, sẽ không ai tìm thấy anh cả. Anh nói được làm được.”

“Em không rời khỏi anh, Hoàng Bách anh đừng có làm gì dại dột. Cũng đừng rời bỏ em.”

Hoàng Bách không đáp, chỉ ôm siết lấy cô, để Nam My vùi mặt trong ngực mình, cảm nhận từng nhịp nấc liên hồi và tiếng thổn thức của cô.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không sao chép khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ngày hôm sau, Nam My nhắn bà Hoàng Nguyên vào bệnh viện cùng Hoàng Bách giúp mình một vài ngày rồi trở về nhà. Trước lúc cô đi, Hoàng Bách cứ níu lấy mà dặn dò kỹ lưỡng, còn không ngại buông lời hăm dọa nếu trong vòng bốn tiếng đồng hồ mà anh không liên lạc được sẽ đi tìm cô khiến Nam My vừa sợ vừa buồn cười.

Bà Hoàng Nguyên thấy hai người bịn rịn nhau như vậy thì thương chảy cả nước mắt. Lại cũng muốn đến gặp cô bác sĩ kia nói chuyện một lần.

Nhìn con gái cứ bần thần, bà Hoa xót lắm, nhiều lần muốn hỏi chuyện Hoàng Bách nhưng lại nén lòng không dám lên tiếng. Lần trước vợ chồng bà lên thăm anh, nhìn Hoàng Bách tuy nhanh nhẹn nhưng gầy sọp đi trông thấy thì thương lắm. Cũng xót con gái bầu bí, đẻ đái đến nơi rồi mà còn phải vất vả, nhưng không nỡ bắt cô về nhà, đến nước này rồi, người chứ có phải thú vật đâu mà nỡ chia loan rẽ phượng.

“Con có thèm ăn gì không để mẹ làm nhé!”

“Con không, con ở trên ấy chẳng thiếu thốn gì cả, mẹ nhìn xem chỉ có Hoàng Bách là gầy đi thôi, còn con tăng cân nữa là đằng khác.”

Bà Hoa gượng cười, thấy con gái vui tươi mà lòng mẹ thắt lại. Bà nuôi con hai mươi mấy năm sao không nhìn ra được lòng cô đang nghĩ gì cơ chứ?

Mẹ con cứ thế nhìn nhau, Nam My dường như không chịu được nữa thì ôm chầm lấy mẹ, cả người run rẩy, mà tức tưởi khóc nấc lên:

“Mẹ ơi! Hoàng Bách ngày một yếu hơn, anh ấy đau lắm mà không dám kêu với con. Anh ấy gầy lắm mẹ ạ! Vậy mà con chẳng làm gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn thôi…”

Ông Chiến biết con gái về nên tranh thủ về sớm, vừa có mặt cả bố lẫn mẹ, Nam My nghiêm túc thưa chuyện: Diễn đàn mTruyen.net

“Bố mẹ, con muốn làm đám cưới với Hoàng Bách.”

Nghe con gái nói thế, bà Hoa chợt giãy nhảy lên:

“Hoàng Bách bây giờ thế này làm sao mà làm đám cưới được?”

“Con chỉ muốn có hai bên gia đình chứng kiến và chúc phúc cho bọn con thôi. Làm đăng ký kết hôn trước cũng được.”

Nam My siết lấy tay mẹ, lại quay sang nhìn bố, “Bố ơi!"

Ông Chiến nãy giờ vẫn im lặng, gương mặt người đàn ông ngoài chút trầm tư tĩnh lặng thì không có thêm biểu cảm khác lạ nào.

“Anh! Con đang hỏi ý anh.”

Ông Chiến bình thản nhìn con gái, tuy cô không khóc lóc, lại bày ra vẻ điềm tĩnh đến bất ngờ nhưng thật tâm người làm cha đã dấy lên sự thương xót. Thấy bố im lặng mãi, Nam My lấy làm sốt ruột lại nhắc thêm một lần:

“Bố có đồng ý không ạ?”

“Trước đây không đồng ý là vì không muốn con bất hạnh khi ở bên người không yêu mình, bây giờ hai đứa đã xác định được tình cảm với nhau, bố chẳng có lý do gì để từ chối nữa cả. Bố sợ con đau khổ, không lẽ lại đi chia rẽ con với người mà con yêu?”

Nam My không nói không rằng, nước mắt cứ thế ứa ra mà chuyển sang ngồi bên cạnh bố, cô bám lấy cánh tay ông nức nở khiến cả bố lẫn mẹ đều trào nước mắt theo. Ông vòng tay ôm con gái vào lòng, vừa lau nước mắt vừa xoa đầu an ủi mà giọng cũng lạc cả đi:

“Mạnh mẽ lên con. Còn nước còn tát, y học phát triển rồi, chắc chắn sớm tìm được người có gan phù hợp để ghép cho Hoàng Bách thôi. Vợ chồng đồng tâm, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, dù kết quả thế nào thì con cũng đã dốc hết lòng, cố hết sức rồi.”

“Bố ơi… Con cảm ơn bố…”

Ái Liên sau khi nhận được kết quả thì đã định sẵn sẽ hiến tặng gan cho Hoàng Bách nên nhờ mối quan hệ của mình ở bệnh viện xin nghỉ phép đột xuất một tháng liền, nhưng ngờ đâu lại vừa tự mình gây nghiệp chuốc thêm bực bội vào lòng. Diễn đàn mTruyen.net

Lỡ nói lý do là hiến gan cho Hoàng Bách rồi, giờ mà tự nhiên đi về thì chẳng biết phải nói năng với cấp trên thế nào. Cô ấy tạm thời chọn ở lại Hà Nội vài ngày, định bụng sẽ đi đâu đó cho khuây khỏa, coi như là xả stress để giảm bớt sự ấm ức vì có lòng tốt lại bị hai con người ngu si đần xem nhiều phim ngôn tình drama kia xem thường. Nhưng còn chưa kịp nghĩ sẽ lên kế hoạch đi đâu thì đã nhận được cuộc gọi hẹn gặp mặt của bà Hoàng Nguyên.

Sau cuộc điện thoại, Ái Liên khẽ thở hắt ra rồi chầm chậm lắc đầu cảm thán:

“Hai… rồi lại được nghe giáo huấn một bài cho xem. Khi mày muốn làm người tốt nhưng người ta lại nhét vào tay kịch bản của vai phản diện thì đành phải diễn cho tròn vậy. Mình cũng xinh mà, cái mặt cũng thánh thiện lắm mà nhỉ? Sao ai cũng ghét thế không biết? Ốc ơi, chỉ mình con là nhìn ra thiên sứ đang ẩn mình trong cô thôi.”

Dứt lời, Ái Liên gạt bỏ hết những bực tức vừa mới dâng lên trong lòng mà gọi điện cho bà nội Ốc để gặp thằng bé. Mỗi lần nói chuyện với nó là tâm trạng đang bị đánh tụt xuống gót chân của cô lại được kéo lên một cách dễ dàng.

Trước khi đến gặp mẹ Hoàng Bách, Ái Liên đã chuẩn bị sẵn cho mình chiếc mặt nạ nữ phụ nanh nọc hiểm ác họ muốn cô diễn rồi. Cũng xác định là nếu bị chửi thì chửi lại, bị đánh thì chạy rồi, vì cô ấy rất yêu thương trẻ em và kính trọng người lớn tuổi nên sẽ không đánh lại bà Hoàng Nguyên.

Nhưng trái lại với suy nghĩ của Ái Liên, người phụ nữ xuất hiện trước mặt cô lại mang vẻ mặt hiền lành thánh thiện. Qua gương mặt, ánh mắt của bà Hoàng Nguyên, Ái Liên không nhìn ra được sự khó chịu hay phách lối nào, khác hẳn những nhân vật mẹ chồng đi lấy lại công bằng cho con dâu ở trong phim mà cô ấy từng xem qua. Diễn đàn mTruyen.net

Hai người ngồi đối diện nhau, ngoài câu chào hỏi xã giao cho có lệ thì đã mấy phút đồng hồ trôi qua đều im lặng và trong tâm thế thăm dò đối phương.

Nhân viên phục vụ mang nước đến, nhưng lại đặt nhầm vị trí, Ái Liên chỉ mỉm cười cảm ơn cô bé ấy rồi tự tay đổi lại hai ly nước với nhau. Bà Hoàng Nguyên nãy giờ vẫn âm thầm quan sát, nói chung là bà không ác cảm với cô gái này.

“Hôm nay cô đến gặp cháu chắc không phải chỉ là để uống nước rồi nhìn nhau thế này đúng không ạ?”

Bà Hoàng Nguyên từ tốn gật đầu,

“Cháu uống nước trước đi.”

“Cô cứ vào thẳng vấn đề đi ạ! Còn nước cháu để dành, lát khô cổ thì uống ạ!”

Câu chốt của Ái Liên có chút hóm hỉnh khiến bà Hoàng Nguyên tự nhiên nhoẻn miệng cười.

“Bác sĩ nói cháu đến bệnh viện làm xét nghiệm hiến gan cho Hoàng Bách nhà cô?”

“Vâng ạ! Chắc họ cũng nói là gan của cháu hoàn toàn tương thích đúng không ạ?”

Bà Hoàng Nguyên bình thản gật đầu. Ái Liên lại tiếp tục:

“Cũng nói luôn điều kiện để hiến gan đúng không ạ?”

“Cháu yêu Hoàng Bách nhà cô?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Copyright © 2022 - MTruyện.net