Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 43+44 (Kết thúc)
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 43+44 (Kết thúc)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nam My lặng lẽ lắc đầu, Ái Liên im lặng không nói thêm gì, nhìn vẻ mặt đang kìm nén đau thương lại cố gồng lên tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình mà thoáng chạnh lòng. Cô khẽ thở hắt ra, bâng quơ nói:

“Mệt mỏi với nhà các người thật sự. Lần sau xem mấy cái phim ngôn tình m.áu c.hó ít thôi nhé, dùng não bộ thực tế mà nghĩ. Coi như tôi làm phúc đi. Ngày mai tới làm xét nghiệm thêm một lần nếu không vấn đề gì thì có thể làm phẫu thuật hiến gan cho Hoàng Bách. Lúc tôi nằm viện gia đình cô lo mà chăm sóc cho tử tế vào đấy. Đi về trước đây, tôi phải tranh thủ ăn thêm đồ ăn ngon mới được, nghe nói phẫu thuật xong chỉ được ăn cháo hoa thôi.”

Ái Liên tự nói tự đứng lên, chưa kịp để Nam My tiêu hóa được những lời mình vừa nói thì đã muốn rời đi. Nhưng chưa được bước nào thì đã bị Nam My chộp lấy tay kéo lại, cô hơi dùng sức nên vô tình khiến Ái Liên bị đau, gương mặt xinh đẹp chợt nhăn lại:

“Thế nào nữa, không cho thì bị mắng, cho rồi lại muốn đánh người hay làm sao?”

“Chị Ái Liên, chị vừa nói cái gì đấy?”

“Nghe mà không hiểu à? Thấy bảo học giỏi lắm cơ mà sao chậm tiêu thế? À mà mà thông minh thì đã không tưởng mình là ngỗng.”

Rõ ràng là lời mỉa mai, nhưng trong đáy mắt Ái Liên, Nam My lại như thấy tia cười thì phải, cô vừa khóc vừa cười rối rít cảm ơn cô ấy, còn định ôm nhưng bị Ái Liên nhanh tay chặn ngay lại:

“Thôi nhé, tôi nghe chửi quen rồi, đừng làm mấy hành động sến sẩm như thế này, tôi sợ đấy. Về đi, bầu bí thì nhẹ nhàng thôi, cứ uỳnh uỵnh như đi đánh dậm ấy.”

Ái Liên nén cười đến hồng cả mặt, chẳng hiểu sao được cảm ơn mà cứ thấy ngượng ngùng khó tả. Cô ấy né Nam My như né tà, nhanh nhanh chóng chóng đi như bỏ chạy, mặc kệ Nam My cứ vừa khóc vừa cười nhìn theo. Đi được một khoản, Ái Liên mới chậm bước lại, chợt nở nụ cười, trong lòng cũng trở nên thanh thản nhẹ nhõm vô cùng.

Thấy hành động khó hiểu của hai người, giờ lại thấy Nam My đứng im khóc nức nở thế kia khiến Hoàng An lộn tiết, cô ấy nhanh chóng chui ra khỏi chỗ nấp chạy về phía Nam My, Ngọc My cũng hớt hải chạy theo. Diễn đàn mTruyen.net

“Sao thế Ami, bà Ái Liên làm gì mày?”

Nam My vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài, tay lạnh ngắt cả đi lại siết chặt lấy bàn tay ấm áp của Hoàng An mà nghẹn ngào:

“Chị Ái Liên đồng ý hiến gan cho Hoàng Bách rồi."

“Thật không?”

Nam My nghẹn ngào, gật gật đầu. Hoàng An chưa tin tưởng lắm thì lại gặng hỏi:

“Có điều kiện gì không?”

Nam My chỉ lắc đầu, cô ấy và Ngọc My bốn mắt nhìn nhau, niềm vui nho nhỏ tự nhiên len lỏi trong lòng mỗi người.

Sau khi xác định tình trạng sức khỏe của Hoàng Bách hoàn toàn có thể làm phẫu thuật thì y bác sĩ khoa Gan, tụy, mật cũng chỉ định ngày tiến hành làm phẫu thuật ghép gan cho anh luôn. Ái Liên nhận được thông tin thì lưỡng lự nửa muốn báo cho bố biết, nửa lại không vì sợ sẽ khiến ông ấy lo lắng.

Nhưng điện thoại còn chưa kịp gọi thì bố đã gọi cô trước. Nhìn dòng tên quen thuộc hiển thị trên màn hình, Ái Liên khẽ nuốt khan xuống, phải đến mấy hồi chuông mới nhấn nút nghe.

“Bố ạ!”

“Con giỏi lắm rồi, sao con lại nghỉ phép một tháng?”

“Bố biết rồi ạ?”

“Không biết thì con định giấu diếm để người ta cắt gan xong rồi mới cho bố biết hay gì? Ái Liên con có thể làm cái gì cũng có kế hoạch, hỏi han ý kiến của người thân trong gia đình trước được hay không hả?”

Ái Liên không cãi được nữa, cổ họng tự nhiên nghẹn đắng, lâu rồi cô mới nghe hai từ “người thân”, lại nhớ đến câu hỏi của bà Hoàng Nguyên trong lần gặp mặt lần trước. Hai hốc mắt Ái Liên dâng lên lệ nóng khiến khoảng không phía trước cũng trở nên mờ nhạt, thấy cô im lặng, ở đầu bên kia lại khe khẽ thở dài. Diễn đàn mTruyen.net

“Không phải bố mắng con, chỉ là bố lo cho con. Bố không ngăn cản con hiến tạng cứu người, nhưng chí ít cũng nên nói với bố, bố có thể gác lại công việc để chăm sóc con chứ?”

“Con… con xin lỗi.”

Từng tiếng nấc nghẹn ngào vọng vào trong đường truyền điện thoại khiến bố Ái Liên cũng đỏ mắt theo. Ông không cúp máy cũng chẳng nói thêm gì, cứ im lặng đợi con gái khóc xong mới ôn tồn nói:

“Ái Liên, từ trước đến giờ bố đều để con tự quyết định mọi chuyện của mình. Không can thiệp, không cấm cản, nhưng lần này con quyết định hiến gan cho Hoàng Bách, nếu xuất phát từ thiện tâm bố không nói. Còn… con cũng biết chuyện tình cảm không thể gượng ép, bố không muốn thấy con đau lòng.”

“Bố!”

“Bố đây.”

“Lại được bố nữa, bố thấy con đui què mẻ sứt gì không?”

“Không, con giống nhà ngoại nên rất xinh đẹp.”

“Vậy con không lấy được chồng chắc mà phải nhất chết chạy theo một người đàn ông không yêu mình?”

“Ờ thì… bố cứ nhắc trước vậy thôi chứ. Bố thấy con thích Hoàng Bách thế nên là…”

Ái Liên muốn dừng chủ đề này lại liền lảng sang chuyện khác:

“Bố à, thật ra thì ở y học hiện đại, phẫu thuật nội soi nên nhanh lắm, cũng hạn chế việc tổn hại đến sức khỏe nên là bố không phải lo lắng cho con đâu. Cũng không cần phải chăm sóc con làm gì cả, bố cứ yên tâm công tác thôi bố nhé, chứ ở bệnh viện nhiều việc như vậy, cánh tay phải của bố là Hoàng Bách đã nằm kia rồi.”

“Không được, con là con gái bố, quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Lúc nào làm phẫu thuật?”

“Ngày mai ạ?”

“Mấy giờ?”

“Năm giờ sáng ạ!”

“Cái gì? Rồi nếu trưởng khoa con không lỡ lời khoe ra chuyện con hiến gan, bố không gọi thì coi như là xong phim luôn rồi đúng không?”

“Hì. Không sao đâu bố, gia đình Hoàng Bách ở trên này, họ sẽ chăm sóc con. Bố đừng lo nhé bố.” Diễn đàn mTruyen.net

Sau khi cúp máy, bố Ái Liên cứ nhìn vào điện thoại thở dài, mẹ kế của cô vừa tắm xong trở ra thấy chồng có tâm sự thì ngồi xuống bên cạnh:

“Sao thế anh, anh vừa nói chuyện gì mà to tiếng thế?”

“Ái Liên.”

“Con làm sao ạ?”

“Nó hiến gan cho đồng nghiệp.”

“Bao giờ ạ?”

“Năm giờ sáng mai.”

“Ối trời. Năm giờ sáng mai, anh biết từ bao giờ sao không thấy nói gì thế ạ?”

Thấy vợ giãy nhảy lên, bố Ái Liên đưa mắt đầy lo lắng nhìn sang, “Nó giấu anh, còn xui đồng nghiệp không được để anh biết.”

“Mai anh có cả mổ đẻ chỉ huy đúng không ạ? Có tìm được người thay thế không ạ?”

Lúc này ông mới sực nhớ ra thì thiểu não lắc đầu, bà hiểu ý thì trầm ngâm gật gù, tóc ướt đã buông ra định sấy khô lại vội quấn khăn lên đỉnh đầu rồi tất tả đi đến bên tủ quần áo.

Ông khó hiểu thì hướng mắt nhìn theo lại bị vợ sai vặt:

“Quăng em cái điện thoại.”

“Em làm gì đấy?”

“Gọi thư ký báo hủy tất cả các cuộc họp trong nửa tháng tới, giao việc cho trợ lý thôi ạ!”

“Để làm gì?”

“Chăm con chứ làm gì nữa. Anh cứ đi việc đi, để con đấy cho em. Chết mất thôi, phẫu thuật mà cứ làm như mổ gà mổ vịt không bằng ấy.”

Bà vừa lẩm bẩm vừa trút đồ trong tủ ra quẳng hết lên giường, điện thoại cũng vừa kết nối thì lại tất tả căn dặn cấp dưới quản chuyện công ty trong thời gian vắng mặt.

Mẹ kế của Ái Liên làm giám đốc điều hành của một công ty chuyên cung ứng thiết bị vật tư ngành y, bình thường không chỉ bố cô bận rộn, bà ấy cũng tất bật vô cùng, mọi việc nội trợ trong nhà đều giao cho người giúp việc làm cả. Vậy mà khi nghe tin con chồng làm phẫu thuật liền gác lại tất cả để đến chăm sóc cô, bố Ái Liên cảm động cứ chăm chăm nhìn vợ đang lẩm bẩm tính toán cái gì đó mà lòng dâng lên sự nghẹn ngào khó tả.

Năm giờ sáng ngày hôm sau, Ái Liên được đưa vào phòng phẫu thuật tách gan hiến tạng trước, nhìn người nhà Hoàng Bách vây quanh mình cô ấy tự nhiên áp lực. Những người khác Ái Liên không mấy để tâm, ánh mắt tự nhiên đưa một vòng tìm kiếm, đến khi thấy nụ cười hiền hậu của bà Hoàng Nguyên thì chợt nở nụ cười. Diễn đàn mTruyen.net

“Cảm ơn cháu!”

Ái Liên không đáp lại, chỉ mỉm cười thật tươi với bà rồi khép mắt lại, băng ca nhanh chóng được đẩy vào phòng.

Nam My lúc này vẫn quẩn quanh bên ngoài phòng bệnh của Hoàng Bách, mọi người đã đổi hướng trở về phía ấy hết, chỉ một lát sau anh cũng được đưa đi. Nhân viên y tế ngăn cho họ không lại gần anh, mọi người chỉ có thể đứng từ xa nhìn Hoàng Bách với đầy dây dợ hỗ trợ trên người.

Bà Hoa ôm lấy vai con gái, nghẹn ngào an ủi cô:

“Không sao đâu con, sẽ ổn thôi.”

Nam My đỏ mắt nhìn mẹ, lại nhìn bà Hoàng Nguyên, bà mím môi gật gật đầu. Băng ca bị đẩy đi, mọi người muốn chạy theo, nhưng Nam My vừa nhích được vài bước thì đã khựng lại, từng cơn gò từ bụng dưới truyền lên khiến cô đau đến toát mồ hôi hột.

“Sao thế con?”

“Con, mẹ ơi… hình như con sắp sinh rồi.”

“Chị Hoàng Nguyên, xem Ami xem, con bé nói hình như sắp sinh rồi.”

Ông Tùng và Ngọc My giúp đỡ Nam My ngồi xuống ghế chờ trên hành lang, rồi đứng tránh ra cho bà Hoàng Nguyên kiểm tra cô:

“Con thấy thế nào?”

“Đau lắm ạ, nó cứ cuộn lên… á”

“Hít thở sâu, con bình tĩnh, bố đi gọi bác sĩ ngay bây giờ. Cháu ngoan của bà, muốn ra sớm động viên bố đúng không nào?”

Rất nhanh sau đó, Nam My cũng được đưa vào phòng sinh, từng cơn gò tử cung ngày một xuất hiện rõ rệt, cô đau đến không thở nổi nhưng vấn cố mím chặt môi không dám rên la vì sợ mất sức không sinh được con.

“Chị Hoàng Nguyên ơi, sao lại đẻ lúc này? Còn gần mười ngày nữa cơ mà.”

“Không sao, con so thường sinh sớm. Em cứ bình tĩnh, con vào phòng sinh rồi, tin tưởng bác sĩ.”

Bà Hoàng Nguyên nắm lấy tay đang run lên bần bật của bà Hoa, cùng hướng mắt về phía phòng sinh chờ đợi. Gia đình phải chia ra, ông Tùng và Hoàng An túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật của Hoàng Bách, còn Ngọc My và Hà My cũng bà Hoàng Nguyên ở bên này với Nam My. Diễn đàn mTruyen.net

Lúc này ở trong phòng sinh, một nữ hộ sinh nắm tay Nam My vừa động viên vừa giúp lau mồ hôi, để cho bác sĩ làm công tác đỡ đẻ.

“Đúng rồi, hít thở sâu nhé, lúc nào bác sĩ bảo rặn thì em hãy rặn. Giỏi lắm, mẹ giỏi lắm em bé sẽ nhanh ra đời.”

“Mở năm phân rồi, vệ sinh đi. Chuẩn bị đẻ rồi đấy.”

Trong cơn đau gò tử cung đau đến thắt gan ruột, Nam My lờ mờ nghe được những người đỡ đẻ cho mình nói chuyện với nhau, thì cũng bớt lo lắng hơn một chút.

Cơn đau gò tử cung như cuốn đi hết mọi suy nghĩ của cô, khiến Nam My chẳng còn nghĩ được gì nữa. Điều duy nhất cô mong muốn lúc này là nhanh chóng sinh con bình an, gia đình ba người đều đang ở ngưỡng cửa sinh tử, chỉ có thể cùng nhau cố gắng.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, người ở bên ngoài không nghe được động tĩnh bên trong phòng sinh thì sốt ruột hết đứng lên lại ngồi, bác sĩ ở trong phòng sinh cũng muốn toát mồ hôi hột.

“Bác sĩ, mở đủ rồi nhưng chưa thấy đầu đứa bé.”

“Để xem nào, rạch đi.”

“Vâng!”

“Rặn nhé! Nào, một, hai, ba…”

Cả cơ thể Nam My gồng lên mỗi lần bác sĩ bảo rặn, cảm tưởng như tất cả các khớp tay chân bị dồn ép để lấy hơi như muốn gãy vụn đến nơi, người ta bảo đau đẻ là tận cùng của mọi nỗi đau, đến lúc này được trải qua Nam My mới thật sự thấm thía điều đó.

“Rặn!!!”

“Á!!!”

“Ra rồi! ra rồi! Ôi trời ơi!”

Nữ hộ sinh thảng thốt kêu lên, không dám tin vào thứ mình vừa nhìn thấy, ba người khác cả bác sĩ trong phòng sinh lúc này cũng cùng chung một biểu cảm. Người đang nắm tay Nam My cũng chợt buông lỏng, ngẩn ngơ nhìn theo. Diễn đàn mTruyen.net

“Chị ơi! Chị… con của em…”

Nghe tiếng thều thào của Nam My, nữ hộ sinh mới giật mình nhìn sang. Nhìn sản phụ bơ phờ mệt mỏi lại vương chút hoảng sợ cô ấy liền siết chặt nắm tay. Nam My hoảng sợ thều thào:

“Con của em đâu, ra rồi sao nó không khóc?”

Nước mắt cứ ứa ra, cô cố gồng người nén đau đớn giật giật tay nữ hộ sinh, muốn dậy tìm con nhưng bị cô ấy giữ lại.

“Đây, con em đây. Đứa trẻ may mắn nhất thế giới, nhìn xem này!”

Nam My kinh hãi nhìn đứa trẻ còn nằm nguyên trong màng ối mà bác sĩ vừa nâng lên cho mình xem, thỉnh thoảng nó lại cựa quậy ở trong ấy, đầu cúi thấp như đang cuộn mình lại.

“Thả con em ra đi, sao nó vẫn ở trong ấy?”

“Em bình tĩnh, bây giờ bác sĩ sẽ rạch màng ối mang con ra cho em.”

Sau khi rạch màng ối và cắt dây rốn, bé con bắt đầu cất tiếng khóc chào đời, giây phút ấy Nam My mới dám thả lòng mình, mới tiếp tục cảm nhận được cơn đau ở thân dưới truyền lên đến từng đầu dây thần kinh, đau đến trào nước mắt. Nữ hộ sinh đưa con lại cho cô áp lên da, cô ấy cứ vừa cười vừa huyên thuyên đủ điều chúc mừng Nam My:

“Trường hợp sinh ra mà vẫn nằm yên trong màng ối của con trai em là hiếm lắm đấy, tám mươi nhìn ca mới có một thôi. Sau này con sẽ gặp nhiều may mắn nhé! Luôn được che chở, bảo bọc. Chúc mừng mẹ tròn con vuông…”

Nam My không quan tâm được nhiều như thế, điều cô nghe được chỉ là mẹ tròn con vuông.

Ôm con trong ngực da thịt liền kề, nước mắt cô lại ứa dài, Nam My khẽ lẩm bẩm:

“Hoàng Bách, con chúng ta chào đời rồi, anh nhất định phải khỏe mạnh trở về bên cạnh mẹ con em…”

Ở bên phòng phẫu thuật, trong giây phút bé con cất tiếng khóc chào đời, nước mắt Hoàng Bách cũng vô thức ứa ra, có lẽ anh cũng cảm nhận được sự xuất hiện của con trai trên thế giới này. Diễn đàn mTruyen.net

Ba ngày nay từ lúc Ái Liên tỉnh mẹ kế đã luôn tục trực bên cạnh, việc đầu tiên là hỏi han xem cô cảm thấy thế nào? Tiếp theo là bắt đi lại để không bị dính ruột, rồi nói nhiều lắm. Ngay lúc này lại sắp sanh giúp cô làm vệ sinh cá nhân, còn mua sẵn cháo nóng.

“Con ăn cháo luôn nhé!"

“Cô không phải đi làm ạ?”

“Không, cô nghỉ hai tuần ở đây với con.”

“Thật ạ? Thôi cô cứ về đi còn Tuấn Kiệt ở nhà nữa…”

“Em đây này chị!”

Ái Liên lại tiếp tục trợn mắt há hốc mồm khi thằng bé bất thình lình đẩy cửa chạy vào, bố cô cũng đi theo ngay phía sau.

“Bố ạ!”

Tuấn Kiệt vừa định nhào vào ôm Ái Liên thì bị mẹ nó túm gáy kéo lại, “Nào nào cái thằng bé này, chị vừa làm phẫu thuật xong, con có nhẹ nhàng không thì bảo. Đuổi về bây giờ đấy.”

Thằng bé tiu nghỉu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Ái Liên, mắt hấp háy nhìn cô:

“Chị, chị có đau lắm không? Bố bảo người ta cắt gan của chị để cứu người. Chị giỏi thật đấy, lại còn tốt bụng nữa. Em đi khoe khắp trường, chúng nó ngưỡng mộ chị lắm.”

Bá Ánh Linh xoa đầu con trai, dịu dàng nhìn con chồng đang cười ở trên giường, trong gia đình có lẽ Tuấn Kiệt là người mà Ái Liên nói chuyện với nhiều nhất. Đã bảo là cô rất thích trẻ con, nên với đứa em cùng cha khác mẹ này cũng không hề ghét bỏ, ngược lại còn rất thích nó. Diễn đàn mTruyen.net

Tuấn Kiệt giật giật áo Ái Liên năn nỉ:

“Chị, em ở đây với chị nhé!”

“Không đi học à?”

“Không đi, em thích ở với chị. Chị bảo bố xin nghỉ cho em đi.”

“Hâm, ngoan ngoãn học hành, chị sắp về rồi.”

“Thế lúc chị về, chị đón em sang nhà chị ở nhé!”

Thằng bé hớn hở ra điều kiện, Ái Liên vươn tay xoa xoa đầu nó thật mạnh, “Chị còn phải đi làm.”

“Em đi làm với chị, ở nhà chán lắm, chẳng có ai cả. Em buồn lắm.”

Nhìn thằng bé buồn so phụng phịu, Ái Liên lại thấy thương, cô đưa mắt nhìn bố và mẹ kế một cái. Họ luôn bận rộn, ít có thời gian ở bên Tuấn Kiệt, nó ở cùng người giúp việc còn nhiều hơn cả bố mẹ.

Lúc Tuấn Kiệt và bố đi sang thăm Hoàng Bách, Ái Liên mới lên tiếng:

“Cô Linh!”

“Sao thế, con cần cái gì à?”

“Cô có tuổi rồi, Tuấn Kiệt còn nhỏ, lại đang trong độ tuổi nổi loạn, cần được kèm cặp. Cháu không áp đặt, chỉ đưa ra ý kiến cá nhân, cô nên để ý đến thằng bé nhiều hơn.”

“Ừ, cô sẽ chú ý. Con ăn cháo đi còn uống thuốc, vết mổ thế nào, còn đau nhiều không?”

Ái Liên khẽ lắc lắc đầu, bà Ánh Linh đi lại bàn lấy cháo cho cô. Ái Liên chăm chăm nhìn vào người phụ nữ trước mặt, mấy ngày nay bà ấy chăm sóc mình khiến Ái Liên có đôi phần cảm kích.

“Cô Ánh Linh!”

“Hả?”

“Cảm ơn cô.”

Bà Ánh Linh có chút sững người, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười hạnh phúc đáp lại, rồi mang theo bát cháo giúp Ái Liên ăn bữa sáng. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My sinh thường, mẹ khỏe, con khỏe nhưng hơn một tuần rồi vẫn nhất định không xuất viện, ai cũng biết lý do tại sao. Bà Hoa ái ngại nhìn con gái đang cho con ti sữa mà đề xuất:

“Về nhà con nhé!”

“Ơ, bác sĩ đã đuổi đâu mẹ.”

“Thế chứ chị định ở đây ăn vạ à? Hai tuần nữa Hoàng Bách được ra viện rồi, hai mẹ con về trước bà chăm cho nhé!”

Nam My ngang bướng bĩu môi, “Cháu muốn ở gần bố cháu cơ, cháu no rồi, cháu đi thăm bố đây.”

“Nằm im đấy đi đâu, đang ở cữ đấy, gió máy ra ngoài làm gì?”

“Ơ kìa mẹ.”

“Mẹ con nói đúng đấy, mới sinh có mấy ngày, bên ngoài lạnh lẽo con đừng đi lại nữa. Hoàng Bách nó ổn rồi, một thời gian sẽ được xuất viện về nhà rồi. Chó con sang bà nội bế em nào.”

Bà Hoàng Nguyên từ ngoài đi vào, đến bên giường cưng nựng cháu, Nam My lại hỏi:

“Mẹ mới bên ấy về ạ, Hoàng Bách sao rồi mẹ?”

“Chức năng gan mới đang dần ổn định, phải theo dõi thêm. À, bọn Hoàng Vũ vào thăm, đang ở bên ấy.”

“Sao anh ấy không thăm con.”

“Thằng Vũ nó kiêng gái đẻ không thăm đấy.”

Nam My nghe thế thì bĩu môi, lại bảo mấy ông ấy lắm chuyện.

Lúc này ở bên phòng Hoàng Bách, ba người đàn ông người đứng kẻ ngồi vây quanh, bé Ốc được ưu tiên ngồi trong lòng Hoàng Vũ. Hôm nay cuối tuần nó được Khánh Huy cho bám càng đi theo lên thủ đô thăm người bệnh.

Hoàng Vũ hất hàm hỏi Hoàng Bách:

“Nhìn khỏe rồi nhỉ? Bao giờ được xuất viện?”

“Còn phải theo dõi gan mới có bị đào thải không, nếu ổn thì hai, ba tuần nữa là được về nhà ạ! Mà sao các anh lại kéo nhau đến đây hết vậy?” Diễn đàn mTruyen.net

“Đến thăm người ốm chứ sao.” Tuấn Trung thủng thẳng đáp.

Hoàng Bách lại đưa mắt nhìn Khánh Huy, anh ấy khẽ so vai:

“Anh về dưới này rồi, thằng Vũ rủ thì đi thôi. Nam My sinh rồi nhỉ? Vừa nãy thấy mẹ em bảo thế.”

“Vâng, lát em sang thăm mẹ con em ấy, các anh đi cùng không ạ?”

Cả Tuấn Trung và Hoàng Vũ đều giãy nhảy lên lắc đầu từ chối, chỉ mình Khánh Huy gật đầu. Họ lại nhìn anh đầy kinh dị, Hoàng Vũ lẩm bẩm dọa nạt:

“Gái đẻ đen lắm mày đi làm gì, đợi ra tháng rồi đến thăm, thế nào đầy tháng chúng nó chả mời.”

Tuấn Trung hùa vào:

“Thật đấy, có thờ có thiêng có kiêng có lành.”

“Còn vợ con các anh nữa đấy.” Hoàng Bách bĩu môi.

“Chả vướng, lúc ấy nó khác. Đây là vợ mày, phải vợ bọn anh đâu. Thôi thăm nom thế thôi, bọn anh ngồi lát rồi về đây, hôm nào về nhà lại sang.”

Họ ở lại thêm mười phút thì lục tục rời đi. Hoàng Vũ và Tuấn Trung hút thuốc nên đi ra chỗ để xe trước, Khánh Huy cho Ốc đi vệ sinh rồi ra sau.

Vừa đi ra đến khuôn viên bệnh viện, Ốc loáng thoáng nhìn thấy người quen thì giật tay khỏi bố rẽ hướng chạy về phía ấy.

“Ốc con lại chạy đâu đấy?”

“Cô Ái Liên!”

“Au! Cháu…”

“Ốc này cô Ái Liên, sao cô lại ở đây ạ?”

----

Chương 44: Kết thúc

Bị Ốc đụng phải vết thương, Ái Liên nhăn nhó mặt mày, chăm chăm nhìn đứa trẻ. Ốc thấy cô thì cứ hớn ha hớn hở như bắt được vàng. Diễn đàn mTruyen.net

“Cô không sao chứ? Thằng bé chạy nhanh quá, có làm ảnh hưởng vết mổ không?”

Ái Liên còn chưa hết ngạc nhiên thì lại giật mình ngước nhìn người vừa xuất hiện, Khánh Huy cao hơn cô cả một cái đầu, cô nheo nheo mắt nhìn anh.

“Không sao, sao hai bố con lại ở đây?”

“Vào thăm Hoàng Bách, nghe nói cô là người hiến gan?”

“Ừm, mà người trong mộng của anh đẻ rồi đấy, sinh bọc điều cơ đấy. Thăm chưa.”

Khánh Huy chầm chậm lắc đầu, lại bâng quơ nói nốt câu chuyện hiến gan:

“Cô cũng cao thượng nhỉ?”

Ái Liên cau mày nhìn anh một cái, mặt Khánh Huy vẫn thản nhiên như không, còn chẳng thèm ngại ngùng cứ tròng trọc nhìn lại. Ái Liên thu người ngồi xuống ghế đá, lại bĩu môi lẩm bẩm:

“Chó khen mèo lắm lông.”

“Cô là con cáo chứ mèo gì?”

“Anh bảo gì cơ?”

“Không. Cô thế nào?”

“Sắp ra viện rồi, nay mai thôi.”

Khánh Huy ậm ừ, cũng ngồi xuống bên cạnh, lại nhấc con trai đặt lên đùi mình. Ái Liên quay sang hỏi chuyện thằng bé:

“Ốc dạo này có ngoan không, có nghe lời bà không thế?”

“Có ạ!”

Thằng bé hấp háy cái mắt, mặt đã bày ra vẻ hớn hở rồi gỡ tay bố đang ôm mình mà mon men ngồi xuống bên cạnh Ái Liên, nhìn cô mặc bộ đồ của bệnh nhân thì thỏ thẻ:

“Cô Ái Liên bị ốm à?”

Ái Liên cười mỉm gật đầu, Ốc lấy làm lo lắng, “Vậy bao giờ cô mới khỏi?”

“Cô sắp khỏi rồi, Ốc lo cho cô à?”

“Vâng, Ốc thích cô lắm, cô ốm bảo làm sao lâu lắm rồi cô không gọi điện thoại cho Ốc.”

“Lâu đâu, mới có gần mười ngày thôi mà. Để cô khỏe lại gọi điện nói chuyện với Ốc nhé!”

“Cả ru Ốc ngủ nữa cô nhé!” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừ!” Ái Liên cười híp cả mắt, vừa nhéo má thằng bé một cái vừa gật đầu.

Hai cô cháu vui vẻ là thế, vậy mà người ở bên cạnh thì cứ đăm chiêu nhìn vào, con trai anh vừa nói cái gì mà gọi điện cho Ốc, còn ru nhau ngủ nữa vậy? Vậy là bao lâu nay sau lưng anh họ vẫn liên lạc với nhau ấy hả? Bảo làm sao nhiều lần bố gọi về nó còn chẳng hào hứng, cứ giục giã tắt máy nhanh nhanh, thì ra là để nói chuyện với gái.

Khánh Huy còn đang bần thần, lại bị con trai ôm mặt kéo xuống:

“Bố ơi, cô Ái Liên bị ốm, bố đi mua quà thăm cô ấy đi bố.”

Khánh Huy kinh ngạc nhìn con trai, rồi lại nhìn sang Ái Liên, cô có chút thẹn thì hai má bất giác ửng hồng, cả ai không ai bảo ai tự nhiên bật cười. Ốc lại giật giật áo Ái Liên, mắt chớp chớp hỏi:

“Cô ơi!”

“Ơi!”

“Cô có chồng chưa?”

“Chưa.”

“Thế người yêu thì sao ạ?”

“Cô ế mà.”

“Vậy cô lấy bố Ốc đi, làm mẹ của Ốc này.”

Ái Liên đang cười, mặt tự nhiên ngắn tũn lại, vừa ngước mắt nhìn đã bắt gặp ánh mắt thâm trầm của bố thằng bé thì vội ngoảnh đi. Ốc lại túm cổ áo bố vít xuống, mồm mép tép nhảy xúi bố:

“Bố bố chống ế cho cô ấy đi bố.”

Khánh Huy theo phản xạ vội bịt miệng con trai lại, lời con trẻ ngô nghê, biết là nó chỉ nghĩ gì nói nấy nhưng lại đẩy hai người vào thế bí. Ái Liên ngoảnh mặt né tránh ánh nhìn đầy ái ngại của Khánh Huy, anh khẽ thở hắt ra rồi bế con trai lên, coi như không nghe câu vừa rồi của nó.

“Đi về thôi, không chú Vũ chờ.”

“Ơ bố, bố không nghe Ốc bảo à? Bố có chống ế cho cô Ái Liên không?”

“Con luyên thuyên quá rồi đấy, người ta không thèm bố của con đâu. Người theo đuổi cô Ái Liên của con xếp hàng dài từ Quảng Ninh lên đến Hà Nội kìa. Không làm mẹ của con được đâu mà cần chống ế.” Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy vừa bế con trai vừa lẩm bẩm dụ khị nó, nhưng mới đi được vài bước đã bị giọng nói trong trẻo lại thoáng ý cười trong đó làm cho chậm lại:

“Sao lại không được. Anh thử tán tôi đi.”

Ốc nghe được câu ấy của Ái Liên thì quýnh quáng hết cả lên, thằng bé ôm mặt bố đẩy ra sau về phía Ái Liên:

“Bố bố, cô Ái Liên bảo bố tán cô ấy đi kìa bố.”

“Đi về đã, con chẳng bảo phải mua quà để thăm cô ấy còn gì? Hôm sau mua quà đến thăm rồi tán. Cô ấy ế mà sao con phải lo. Còn lâu mới lấy được chồng.”

Khánh Huy tủm tỉm cười, ôm ghì lấy con trai, anh nói đủ lớn để người phía sau nghe được. Dù không bị nhìn nhưng một lời ấy của người kia khiến Ái Liên nóng ran hết cả mặt vì ngại ngùng xấu hổ, nhưng cũng cay vì anh dám bảo cô còn lâu mới lấy được chồng. Ái Liên bĩu môi lẩm bẩm:

“Để xem anh tán tôi kiểu gì?”

Chỉ vì một câu nói đùa ấy của mình mà Khánh Huy khốn đốn, anh bắt đầu thấy sai khi hùa theo với con trai rồi. Tần suất Ốc bắt bố đưa đi thăm cô Ái Liên của nó ngày càng nhiều. Ái Liên đã trở lại làm việc, cứ thỉnh thoảng vào giờ tan tầm đồng nghiệp lại thấy có một anh chàng cao to, dắt theo một thằng bé con đợi cô ở cổng bệnh viện. Hôm nay cũng vậy.

Ái Liên vừa ngồi vào xe, Ốc đã hớn hở khoe:

“Bố bảo đưa Ốc đi mua quà cho em bé.”

“Ừ, Ốc đã nghĩ mua cái gì cho em chưa?”

“Bố bảo em còn bé nên đợi cô Ái Liên dẫn hai bố con đi.”

Khánh Huy cho xe rời đi, cố ý phớt lờ ánh mắt đầy khó hiểu của người bên cạnh đang chằm chặp nhìn mình. Ốc ngoan ngoãn ngồi trong lòng Ái Liên, thỉnh thoảng lại ngóc đầu lên vít cổ cô xuống bắt nghe nó nói chuyện.

Hôm nay họ được mời tới dự tiệc đầy tháng của con trai Hoàng Bách và Nam My. Tuấn Trung và Hoàng Vũ cáo bận nên chỉ có mình Khánh Huy và Ái Liên, cùng người thân và hội chị em của Nam My tới tham dự.

Thằng bé con trộm vía kháu khỉnh đáng yêu, còn trắng trẻo mập mạp, lại rất hay cười. Mời đầy tháng nên lúc nào cũng mơ màng muốn ngủ, ít quấy khóc nên mẹ nó được nhờ. Nam My vừa cho con ti sữa xong thì Hoàng Bách ngồi kế bên đã đòi bế:

“Đưa anh bế con.”

“Được không thế?”

“Được, anh khỏe rồi mà. Bố bế em nào.”

Hoàng Bách cẩn thận đón con trai từ tay vợ, thằng bé con rời khỏi mẹ thì ọ ẹ, đôi mắt to tròn cứ mở thao láo nhìn bố. Anh vừa tặc lưỡi một cái, cánh môi nhỏ xíu hồng hào tự động nhoẻn sang hai bên tựa đang cười, chỉ là phản xạ tự nhiên thế thôi chứ nó mới đầy tháng, còn chưa biết hóng chuyện.

Hoàng Bách cũng mới được ra viện về nhà ba ngày nay nhưng quấn vợ con lắm. Cháu dâu sinh chắt nội, cháu trai khỏe mạnh trở về làm bà Ngân mừng lắm, cứ rôm rả suốt từ hôm mẹ con Nam My về nhà đến giờ. Diễn đàn mTruyen.net

Bà Hoa mang cháu về nhà chăm, thế là bà cụ cũng theo luôn sang bên ấy với chắt nội, vì bà Hoàng Nguyên ở bệnh viện với con trai, Hoàng An và ông Tùng thì ở cơ quan suốt nên đành chiều lòng bà cụ.

Hà My sau khi chào hỏi người lớn thì đi lên phòng Nam My, vừa vào đã mon men lại gần, mắt hấp háy nhìn đứa bé trên tay Hoàng Bách.

“Cho em bế em bé một cái.”

“Biết bế không mà đòi.”

“Sao không chứ, bế cho quen, sau này làm con rể của mẹ nhé!”

Hà My cười híp mắt, tặc lưỡi gọi thằng bé tay còn xoa xoa bụng bầu, đứa bé ở bên trong là con gái. Hà My hớn hở là thế nhưng thằng bé lại chẳng phản ứng gì, cứ chăm chăm nhìn bố thôi.

“Rõ ghét, chỉ yêu thương nhau thôi.”

“Đây, em ra mẹ vợ tương lai bế nhé! Để bố đi tiếp khách nào.”

Hoàng Bách trao con cho Hà My rồi đi ra phòng khách, mọi người đang ngồi trò chuyện rôm rả ngoài ấy.

Lúc này bố con Khánh Huy cũng vừa đến, thằng bé đang tự giới thiệu về mình với người lớn, tất cả ban bệ gì trẻ lớn bé đều tập trung nhìn vào nó.

“Cháu tên là Ốc, năm tuổi, tên ở lớp là Nguyễn Huy Khánh. Đây là bố cháu Nguyễn Khánh Huy, ngược lại với tên của cháu. Còn đây là cô Ái Liên, bạn gái của cháu với bố cháu.”

Lời giới thiệu của Ốc khiến mọi người phá lên cười, Ái Liên ở bên cạnh ngắn hết cả mặt lại. Hoàng Bách vừa trên phòng đi xuống nghe được thì lên tiếng trêu chọc:

“Hẳn là bạn gái của cháu với bố cháu luôn?”

“Vâng, cháu bảo bố tán cô Ái Liên để làm mẹ cháu, nhưng cô ấy bảo làm bạn trước đã. Nên là bạn gái mà chú.”

“Ốc!”

Ái Liên mặt đỏ phừng phừng kéo thằng bé vào lòng không cho nó nói thêm nữa, mọi người được thể lại càng cười lớn hơn, khiến cô phát ngại. Khánh Huy ở bên cạnh còn chẳng lên tiếng giải thích nữa, mặt cứ bình thản như không. Diễn đàn mTruyen.net

Bữa tiệc diễn ra đến tận chín giờ tối, sau khi tiễn khách Hoàng Bách mới lên phòng với mẹ con Nam My. Cô đang cho con ti sữa nhìn thấy anh thì kéo thấp áo xuống, để áo ngang mép miệng con cố ý che đi ngực sữa đầy đặn. Mấy lần cho con ti mà có người đều ngại ngùng như thế.

Hoàng Bách cười cười chăm chăm nhìn vào đấy, “Em ngại gì chứ, anh nhìn quen rồi.”

“Kệ em, ai mặt dày như anh chứ.”

“Anh mặt dày, em nghĩ mặt mỏng mà làm được bác sĩ sản khoa ư hả vợ?”

Nam My chẳng thèm nói với anh nữa thì cúi xuống tặc lưỡi trêu con trai. Hoàng Bách đi về phía giường ngồi xuống sau lưng cô, đăm đắm nhìn hai mẹ con:

“Vợ ơi! Vợ!”

“Em đây, anh cứ nói đi.”

“Vợ… vợ…”

Nam My cau mày, ngoảnh mặt ngước mắt nhìn người đang ôm mình từ phía sau, “Anh nói đi, gọi gì mãi thế?”

“Không, anh chỉ thích gọi vợ anh thế thôi. Gọi mãi không chán.”

“Chịu anh.”

Nam My vừa chu cái miệng ra đã bị người kia cúi xuống mà hôn tới tấp, cô muốn né anh còn ghì chặt lấy đầu, chế trụ không cho cựa quậy. Ở bên dưới thì con ti sữa, ở bên trên lại bị bố nó gặm nhấm dày vò, Nam My ấm ức hé miệng nghiến thật mạnh vào môi Hoàng Bách, ấy vậy mà anh chỉ nhả ra mấy giây rồi lại tiếp tục ngấu nghiến, ép cô phải thỏa hiệp mới chịu thôi. Sau khi hôn cho thỏa, Hoàng Bách mới chịu nhả vợ ra để cho cô thở. Nam My cau có lườm anh, Hoàng Bách lại chẳng thèm sợ, còn miết lên cánh môi mềm một cái, lau đi vệt nước vương trên ấy, cưng chiều đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Anh yêu em!”

“Anh lưu manh lắm, đau không?” Diễn đàn mTruyen.net

“Không, không đau bằng lúc em sinh con. Vợ! Cảm ơn em đã yêu anh nhiều đến thế!”

Nam My bật cười hạnh phúc, lại cọ trán vào cằm anh, Hoàng Bách cúi thấp xuống, tay vừa cọ má con trai vừa thủ thỉ bên tai vợ:

“Đợi con cứng hơn một chút, mình tổ chức đám cưới lại nhé!”

“Cho con được tham dự cùng à?”

“Ừ, vợ anh phải là cô dâu xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Trong cuộc đời anh, may mắt lớn nhất là gặp được hai người phụ nữ, người đầu tiên là mẹ. Người thứ hai là em, Ami cảm ơn em!”

Hoàng Bách khẽ cười, hôn thật mạnh lên môi Nam My một lần nữa, rồi ôm lấy cả hai mẹ con vào lòng, đáy mắt người đàn ông như dâng lên niềm hân hoan đến khó tả. Nếu ai hỏi anh có yêu người con gái này không, thì ngay lúc này Hoàng Bách có thể thẳng thắn trả lời rằng “Chắc chắn là yêu” mà không cần phải nghĩ ngợi.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp, tiếng con trẻ o e, tiếng đôi vợ chồng trẻ tươi cười trò chuyện, tràn ngập hạnh phúc yêu thương.

Không biết vợ cũ của Khánh Huy nghe được ở đâu tin anh đã về thành phố làm việc, lại còn được thăng chức tăng lương thì dạo gần đây hay lân la đến nhà thăm Ốc hẳn. Có những ngày còn đuổi mãi không chịu về.

Cô ta dạo gần đây cũng mới bị đánh ghen một trận lanh tanh bành, cặp với một gã nào đó bị vợ người ta phát hiện, kéo cả đầu gấu đến tận công ty đánh cho tơi tả.

Mẹ Khánh Huy rất ghét cô con dâu này, bà thường xuyên góp ý thẳng với con trai về việc tránh xa cô ta. Nhiều lần còn có ý không muốn cho cô ta đến thăm Ốc nữa, nhưng lại bị con trai gạt đi, “Mẹ, dù sao thì cô ấy cũng là mẹ của Ốc, lúc ly hôn toàn cũng nêu rõ được quyền thăm nom, chúng ta không thể cấm cản được. Còn giữa bọn con không có gì hết, không thể hàn gắn nên mẹ cứ yên tâm ạ.”

“Còn Ái Liên thì sao?”

Khánh Huy chợt khựng lại, mẹ anh lại tiếp tục:

“Con qua lại với người ta, rồi vợ cũ nhập nhằng, không thấy phiền phức à? Tránh xa con kia ra một chút, nó thế này là có ý đồ muốn hàn gắn đấy.”

“Vâng, con biết rồi ạ!”

Khánh Huy mệt mỏi trở về phòng, nhìn con trai đang say ngủ mà lòng dạ ngổn ngang, anh đối vợ cũ chẳng còn chút cảm xúc, thấy nhau cũng chỉ giống người dưng. Không muốn xua đuổi là vì sợ ảnh hưởng đến Ốc mà thôi, còn Ái Liên. Tự nhiên nghĩ đến cô, Khánh Huy chợt bật cười, thời gian này tự nhiên cứ bị liên quan, đôi khi rảnh rỗi mới phát hiện có chút nhớ nhung cô gái phiền phức kia mới lạ lùng làm sao. Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy khẽ thở hắt ra, hai người là phận bèo nước gặp nhau, thôi thì kệ duyên phận. Đến đâu thì đến vậy, đối với anh lúc này con trai mới là quan trọng nhất.

End.

Hn, 30.07.2022

Lời tác giả:

Qua “Có chắc là yêu” Bo muốn gửi tới tất cả độc giả một thông điệp vô cùng đơn giản:

Tình yêu là thứ bắt buộc phải xuất phát từ hai phía, đừng bao giờ mang thứ gọi là sự cố, hay trách nhiệm ra để bó buộc một người nào đó với mình. Và cuộc đời của chúng ta là do chính mình lựa chọn và quyết định, sướng vui thì hưởng, đau khổ tự gánh chịu bởi vậy hãy sống cho chính mình trước, tự chịu trách nhiệm với hạnh phúc của bản thân. Đừng đặt nặng việc phải chịu trách nhiệm cho thể diện của bất kỳ ai, kể cả là bố mẹ bạn. Nếu con cái đau khổ, bố mẹ nhất định không thể hạnh phúc được, khi ấy mặt mũi thể diện cũng chẳng để làm gì.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Viễn Cổ Hành Trình

Copyright © 2022 - MTruyện.net