Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 5: Bình hoa di động
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 5: Bình hoa di động

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong bữa cơm tối cùng gia đình, Hoàng An buột miệng kể chuyện Nam My xin lên đồn M khiến cả nhà đang ăn đều dừng đũa. Người sửng sốt nhất chính là anh trai Hoàng Bách, bố mẹ anh và bà nội thì cứ gật gù khen ngợi cô bé thế mà xông xáo, còn thằng con trai cứ trầm ngâm như phân tích cái gì đó, cuối cùng không nhịn được vẫn phải lên tiếng hỏi han:

“Sao tự nhiên Ami lại đi lên đó?”

“Thì trên đó thiếu người nên đi chứ sao ạ!”

“Một mình Ami đi à?”

“Vâng, đội em có mình nó, còn cả đơn vị khác nữa. Tổng bốn người.”

“Đi bao lâu?”

“Dự kiến là ba tháng. Sao có chuyện gì à anh?”

Hoàng Bách chợt trùng xuống, lắc đầu rồi lại cầm đũa lên. Nghĩ thế nào cũng có cảm giác như Nam My cố ý né tránh mình, hai ngày nay anh gọi cô đều báo bận, hẹn rảnh sẽ nhắn tin lại. Nhưng càng chờ càng mất hút, khiến Hoàng Bách bất an, ý nghĩ muốn chịu trách nhiệm với Nam My vẫn chưa hề buông xuống. Nói cô cố chấp, nhưng dường như không phát hiện ra kẻ cố chấp thật sự chính là mình.

Hơn chín giờ tối, Hoàng Bách rời khỏi nhà. Hoàng An nói với anh, ba ngày nữa Nam My đi công tác, bắt đầu từ hôm nay sẽ không có tên trong lịch trực ban buổi tối nên Hoàng Bách muốn đến gặp cô.

Trong phòng khách nhà Nam My, cô ngồi đối diện với bố mẹ, bà Hoa ở bên cạnh cứ than vắn thở dài. Bố cô thì khá điềm tĩnh, chăm chú nhìn con gái. Nam My không nghĩ rằng quyết định của mình lại mang tầm nghiêm trọng như vậy. Trước đây đi thực tập cô cũng không có ở nhà mấy tháng liền, mà đâu đến nỗi căng thẳng như thế này.

Bà Hoa không nhịn được thì quắc mắt nhìn con gái chất vấn, “Con lại láu táu xin đi đúng không?”

“Vâng, con xin đi. Ba tháng thôi ấy mà mẹ.”

“Nói nghe hay nhỉ, ba tháng đấy. Có biết nơi đấy là nơi nào không?”

“Biết ạ! Lãnh thổ Việt Nam mình cả mà mẹ.”

Nam My nhí nhảnh cười khì, nhìn vẻ mặt đó của cô khiến mẹ phát ghét, bà thì lo chết đi được mà đứa con gái này thì cứ thản nhiên như không. Vài phút sau có điện thoại, Nam My lưỡng lự một lúc mới bắt máy, nghe xong thì xin phép bố mẹ đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng con gái, mẹ cô thiểu não thở dài, vừa đưa mắt nhìn sang chồng đã thấy bố Nam My đang chằm chằm nhìn mình thì lại thở dài thêm lần nữa. Diễn đàn mTruyen.net

“Thôi, con nó đã quyết định rồi. Em nói gì cũng chẳng thay đổi được, cứ vui vẻ cho con nó phấn khởi.”

“Anh nói thì hay rồi, anh thừa khả năng giúp nó…” Bà chợt mím môi không nói nữa mà vùng vằng đi thẳng lên phòng.

Ông Chiến đưa mắt nhìn theo, chỉ biết lắc đầu. Biết vợ thương con, nhưng họ cũng chẳng thể bảo bọc cô được mãi. Đã chọn bước chân vào cái ngành này, làm sao tránh khỏi gian khổ, Nam My đi lần này cũng tốt, rèn rũa thêm khả năng thích nghi với môi trường, cũng học hỏi được nhiều điều.

Gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước lành lạnh, thổi loạn mái tóc ngắn của Nam My, cô khẽ so người, lúc đi ra ngoài chỉ mặc một cái áo cộc tay.

Hoàng Bách nghiêng đầu nhìn sang,

“Vào xe cho đỡ lạnh.”

“Ừm!”

Yên vị trong xe, cả hai cùng im lặng. Nam My định hỏi sao anh lại tới nhưng Hoàng Bách đã lên tiếng trước: Diễn đàn mTruyen.net

“Có dùng thuốc anh đưa cho không?”

“Không, em ổn.”

“Thật không? Có khó chịu ở đâu không?”

Cô mím môi lắc đầu, mấy chuyện xấu hổ như vậy đã muốn giấu đi anh còn cố hỏi.

“Anh tới có chuyện gì không?”

Không trả lời câu hỏi của Nam My, Hoàng Bách có chút sốt sắng hỏi ngược lại:

“Sao em lại đi?”

“Công việc mà, Hoàng An nói với anh à?”

“Ừ, nhưng đâu nhất thiết bắt các em đi? Bố em có nói gì không?”

Nam My so vai lắc đầu, “Em xin đi mà, bố sẽ không can thiệp vào công việc của em.”

“Ami, em muốn tránh anh đúng không?”

Nam My cố tỏ ra bình thản cự cãi,

“Hâm à, sao em phải tránh anh.”

Thú thực trong lòng rất muốn nói rằng đúng là em tránh anh đấy, nhưng rồi để làm gì chứ? Nhìn vẻ mặt tội lỗi của anh khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Thật sự rất mệt mỏi. Diễn đàn mTruyen.net

Để cho chắc chắn, Hoàng Bách nhấn mạnh:

“Thật không?”

“Thật, ơ anh không tin em à.”

Nhìn sâu vào đáy mắt Nam My, Hoàng Bách không nhận ra được có chút nào là nói dối, nhưng trong lòng cứ bức bối không yên. Còn tại sao lại như vậy thì anh cũng không rõ nữa.

“Lúc em đi có cần anh đưa ra bến xe không?”

“Không, em đi theo xe của cơ quan, người ta chở đến tận nơi mà. Sao phải cần anh đưa đi chứ.”

“Ừm.”

Hoàng Bách không nói thêm gì nữa, không gian trong xe lại trở nên yên lặng. Nam My ở bên cạnh cảm thấy tay chân thừa thãi thì cứ xoắn hết vào nhau, muốn nói nhiều điều trước khi đi với Hoàng Bách nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, sau cũng là im lặng mở cửa xuống khỏi xe.

Hoàng Bách theo phản xạ cũng bước xuống theo, hai người ở hai bên, đứng nhìn nhau hồi lâu.

“Anh về đi, em vào nhà đây.”

“Ừ.”

Nam My nhoẻn miệng cười, dơ tay chào tạm biệt anh rồi quay đầu đi về phía cổng, Hoàng Bách chợt gọi theo:

“Nhớ giữ gìn sức khỏe, có vấn đề gì thì gọi cho anh. Ngày mai anh chuẩn bị thêm cho em ít thuốc mang theo phòng hờ. Xà phòng tắm anh mua lần trước còn không?”

Bước chân cô chợt khựng lại, đứng như trời chồng tại chỗ, từng đầu móng tay chợt siết chặt đâm vào da thịt, cố kìm nén sự xúc động mãnh liệt đang dâng lên trong lòng. Những lời quan tâm của anh nghe nhiều đến quen vậy mà ngay lúc này lại cảm thấy lạ lẫm, cảm xúc trong lòng không biết đang vui hay thế nào. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My chợt quay lại, nheo nheo mắt nhìn Hoàng Bách, môi mấp máy mấy câu với giọng điệu khẩn cầu:

“Hoàng Bách, ôm em một chút được không?”

Bản M cách trung tâm huyện Mường Tè, tỉnh Lai Châu hơn năm mươi kilomet về hướng Tây Nam, càng đi điều kiện đường xá càng khó khăn, hôm trước mới mưa lớn nên con đường đất đỏ dính sình lầy không ít, chiếc xe chở đoàn cán bộ đến đồn công an bản N công tác chật vật lắm mới qua được. Cũng phải nói, người lái xe tay lái lụa quá rồi. Ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ trên xe, người nào cũng tỏ ra mệt mỏi, Nam My là thảm nhất, mình mẩy đau nhức, như muốn rã rời hết cả ra.

Mấy người đàn ông xem ra ổn hơn một chút.

Đường xấu nên cứ vừa gật gà ngủ lại xe lại lọt ổ gà cái khục, khiến cô giật mình tỉnh dậy.

Khi họ đến được tới đồn M cũng đã gần trưa, đi từ lúc gà chưa gáy, đến lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

Chẳng kịp rửa ráy chân tay mặt mũi, bốn người cứ thể tới thẳng phòng giao ban, ở đây cái gì cũng nhỏ, so với cơ quan cô thì kém hơn nhiều. Nhưng ở nơi điều kiện khó khăn thế này, Nam My vốn chẳng lạ lắm.

Phòng họp đơn sơ sài, đơn thuần là có bàn có ghế để ngồi. Trong phòng khi ấy các đồng chí đang công tác tại đây đã tập hợp sẵn, bốn người ngồi một phía, còn lại là người của họ bảy người ngồi đối diện.

Ở giữa là Đồn trưởng Khánh Huy.

Người đàn ông ngoài ba mươi lăm tuổi, mang quân hàm thiếu tá, dáng dấp vạm vỡ, rắn chắc, nước da ngăm đen do phơi nắng thường xuyên. Tướng tá nghiêm nghị, tỏa ra sự khó gần, nhưng nghe nói là người liêm chính cương trực. Nam My gặp lần đầu liền tự nhủ rằng con ngày này chắc chắn thuộc tuýp người gia trưởng, bảo thủ. Diễn đàn mTruyen.net

Đồn phó Kiên nhanh tay đẩy về phía bốn người ấm trà mới pha, lại tươi cười bảo:

“Trà mới, cứ uống tự nhiên nhé!”

Đồng chí ngồi cạnh Nam My hồ hởi gật đầu:

“Vâng, cảm ơn anh ạ!”

Anh ta nhanh tay lật chén của từng người lên rồi rót trà vào ấy, trà shan tuyết mới pha, đang còn nóng hổi, cho nước màu vàng xanh trong vắt, mùi hương cũng thơm dìu dịu.

Đồn trưởng cầm tờ danh sách nhân sự mới trong tay, đảo mắt nhìn một lượt rồi đọc tên từng người điểm danh cho nhanh gọn, chứ cứ để họ tự giới thiệu rề rà thì hết cả buổi sáng.

“Lê Hải Nam.”

Dứt lời, Khánh Huy ngước mắt nhìn lên, cả bốn người mới tới vẫn bình thản ngồi im, không một ai lên tiếng. Mặt mày cứ tỉnh bơ như thể chẳng phải nhắc đến mình.

Tưởng tiếng mình nhỏ, người kia không nghe thấy, anh ta không nhìn mà gọi thêm một lần nữa, âm vực đã lớn hơn, “Lê Hải Nam.”

“Đồng chí Lê Hải Nam.”

Nhận thấy đồn trưởng có vẻ mất kiên nhẫn, đồn phó liền đưa mắt ra hiệu cho anh hạ hỏa. Khánh Huy tính nóng như lửa, là người tốc độ không thích dề dà, mỗi một phút với anh đều rất đáng giá. Mấy người cũ đưa mắt nhìn sang hội người mới đến nhận công tác, bốn người cũng lấy làm lạ lẫm nhìn lại, một loạt tiếng rì rầm lẩm nhẩm cất lên.

“Có nhầm lẫn gì không?”

“Ai là Lê Hải Nam vậy?”

“Bốn chúng ta có ai là Nam đâu.”

Đồn trưởng chợt cau mày, mặt vốn đã không trắng lại càng sầm sì như đít nồi. Vừa định lên tiếng mắng một câu thì Nam My đã dơ tay nhanh miệng nói: Diễn đàn mTruyen.net

“Thưa đồng chí đồn trưởng, nếu anh đang cầm bản danh sách nhân sự mới thì chỉ có bốn người chúng tôi. Không có ai tên là Nam cả, anh hạ thấp tầm nhìn xuống sẽ thấy hình như dưới dòng Lê Hải Nam còn một chữ My nữa…”

Đã có tiếng cười khúc khích ở chỗ nào đó vang lên, họ lấm lét nhìn vị đồn trưởng mặt đen thùi lụi kia. Anh ta cau có phóng tầm nhìn vào cô gái vừa đứng lên rồi ngay lập tức đưa mắt đặt vào bản danh sách trong tay mình, miệng lẩm nhẩm bốn từ “Lê Hải Nam My.”

Khánh Huy có giữ nét mặt nghiêm nghị nhìn lên, Nam Mi nhoẻn miệng cười đáp lại khiến anh ta càng cảm thấy bị quê, tỏ ra thân thiện như thế để làm gì khi mà vừa chơi người ta một vố xấu mặt thế chứ. Chỉ là đọc thiếu tên thôi mà, đám người kia có cần phải cười cợt thế không? Đúng là sắp mãn hạn không phải là cấp dưới của anh nữa liền muốn tạo phản, chưa khỏi vòng đã cong đuôi.

Khánh Huy nhìn mà phát ghét.

Cũng không thể trách anh ta, bốn người đến có một nữ, trong bản danh sách ở vị trí cuối cùng có cái tên Đỗ Xuân Thu, Khánh Huy đinh ninh đó là nữ, vậy mà không ngờ.

Sau khi điểm danh xong, không ai nhắc đến chuyện đồn trường đọc nhầm tên nữa, cuộc họp bàn giao bắt đầu, bốn người lên thay sẽ có bốn người khác được trở về. Họ lấy làm vui vẻ, đã phấn khởi suốt cả tuần nay.

Nam My ngước mắt nhìn lên, phát hiện bị đồn trưởng nhìn nãy giờ, cô không vừa lại nhoẻn miệng cười đáp lại khiến anh ta bất giác thoáng ngại mà đá mắt đi hướng khác tỏ vẻ thờ ơ.

Cô lại chẳng buồn ngại, chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.

Đang trong giờ hành chính nên tạm thời đồ dùng vật dụng cá nhân của nhân sự mới đều được để tạm vào phòng dùng chung. Đồn phó nhiệt tình hướng dẫn công việc cho họ, vị này xem chừng dễ gần hơn đồn trưởng mặt lạnh kia nhiều. Diễn đàn mTruyen.net

Sau giờ làm việc, đồn phó sắp xếp lại chỗ ở cho nhân sự mới xong xuôi thì đi tới phòng đồn trưởng báo cáo, mới tới cửa đã ngửi thấy thoang thoảng mùi chè Shan tuyết vương trong không khí. Dù đã bắt đầu chớm hè nhưng mặt trời vùng núi vẫn xuống sớm, mới sáu giờ đã nhá nhem, thiêu thân bu đầy chao đèn, muỗi rừng vo ve đập cánh.

Nghe tiếng bước chân, đồn trưởng Khánh Huy hạ chén trà xuống ngoảnh mặt nhìn ra:

“Xong rồi à anh?”

“Ừ, nhưng phòng của Nam My chắc phải sửa lại một chút chứ bong tróc hết rồi. Bỏ cả đống gỗ thừa ra nữa. Cuối tuần cho anh em xuống thị trấn mua ít sơn, sơn lại cho cô bé.”

“Ôi giời phiền phức, đang yên đang lành chuyển mấy đứa õng ẹo ấy lên làm gì không biết. Tốn chỗ ở.”

“Ơ người ta là hoa khôi đấy, cả đồn mãi mới có một bông hoa, phải nâng như nâng trứng chứ. Nghe nói thành tích tốt lắm nhé. Gia đình có truyền thống trong ngành. Em gái họ Vũ "tệ nạn” đấy.”

Khánh Huy vừa rót trà cho đồn phó, vừa lắc đầu cười khẩy, “Mấy đứa con ông cháu cha được cái việc gì đâu, hầu chúng nó có mà hết ngày. Bình hoa di động chỉ tổ vướng chân.”

“Cậu có thấy con ông cháu cha nào mà người ta thả ra cho lên cái xó rừng này không? Ở đây ngoài rắn rết, chuột bọ với bọn buôn lậu ra thì có cái gì cho người ta ngắm? Cũng chẳng phải bình hoa di động đâu, nghe nói huy chương vàng Vivonam hội thao liên ngành, hành tích học tập cũng tốt lắm. Và trong bốn người đến nhận công tác chỉ mình cô bé ấy tự nguyện xin đi thôi đấy.”

Thấy anh ta im im, đồn phó lại nhấn mạnh, “Hoa thì đúng là hoa thật, nhưng là hoa hồng thép đấy nhé. Chả ai mang hoa lên cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này cắm cho cậu ngắm với chả canh đâu đồn trưởng ạ!” Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy vẫn cố nói thêm một câu:

“Còn anh còn em, để xem có nổi ba tháng không, thôi uống đi không trà nó nguội anh.”

Câu chuyện của họ vừa dứt thì đã nghe tiếng hét chói tai từ phía phòng cuối dãy nhà ở của đồn, hai người không ai bảo ai, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng rồi nhanh chóng chạy ra. Lúc này tất cả đấng mày râu có mặt ở đồn nghe thấy cũng nhao nhao chạy về hướng đó, có người đang chuẩn bị đi tắm, thân trên ở trần, mặc độc chiếc quần cộc màu xanh.

Tiếng hét phát ra từ phòng của Nam My.

Khánh Huy thấy cô run rẩy nhảy trên giường bằng ván gỗ kê tạm thì hỏi dồn:

“Có chuyện gì thế.”

“Con chuột, có con chuột…”

Nam My mặt cắt không một hạt máu, run rẩy chỉ vào cái đuôi chuột đang bị kẹt lòi ra ở giữa đống gỗ trong góc phòng của cô. Phòng này trước đây không có ai ở nên dùng để vật liệu thừa, hôm nay mới dọn qua qua để cô ở tạm. Cả đồn mình Nam My là nữ, không thể ở chung phòng với những người khác được. Diễn đàn mTruyen.net

Mọi người nghe thấy thế thì ồ lên, họ còn tưởng cháy nhà chết người, tiếng cười nói râm ran rộ lên, có người cảm thông còn nói mấy lời an ủi. Họ cũng biết thương hoa tiếc ngọc mà, chỉ riêng người nào đó, mặt mày cứ hằm hằm, cau có buông lời hằn học:

“Có con chuột cũng phải sợ, làm được cái việc gì không?”

“Người ta là con gái, sợ chuột cũng là bình thường thôi mà anh.”

Một người khác đã nhanh tay bắt được con chuột dơ lên, Nam My vừa thấy nó đã lại rùng mình thì co rúm người lại. Cô sợ chuột, trên đời này sợ nhất là con chuột, còn lý do kể ra thì rất dài, mà có khi không người nào tin.

“Đây con chuột đây, con này ngu thật, bao nhiêu chỗ chả rúc lại đi chui vào cái khe hẹp ấy để mà chết oan.”

Dứt lời anh ta liền búng búng mấy cái vào đầu con chuột trong tay mình. Một đồng chí khác cười cợt:

“Chả phải chuột, con nào mà chả thích chui vào khe hẹp.”

Cả đám đàn ông còn lại nghe hiểu ra ý tứ trong câu nói ấy thì hùa theo, lại rôm rả cả một đám rồi kéo nhau mang theo con chuột rời khỏi phòng Nam My. Khánh Huy đi cuối cùng không quên ném cho cô một cái lườm sắc lẹm.

Lúc này ở bệnh viện thành phố, trong phòng chờ sinh, mấy sản phụ đau đớn rũ rượi bám thành giường, cố vận động để cho dễ sinh. Trong đó có một người đau đớn vật vã, liên tục kêu rên, chồng chị ta ở ngoài thì liên tục thúc ép điều dưỡng viên bắt phải có mổ chủ động. Nữ hộ sinh chưa đến ba mươi tuổi, hết nước hết cái khuyên nhủ, nhưng xem ra người chồng đã không còn có ý hợp tác, mà càng nóng nảy chửi bới: Diễn đàn mTruyen.net

“Chúng mày có cho mổ không? Vợ tao đau sắp ngất đến nơi rồi kia kìa.”

Cứ một câu, anh ta lại nhao vào đòi tới gần vợ nhưng bị mấy nữ hộ sinh cản lại. Một người cũng phát bực lên tiếng:

“Anh đi ra ngoài đi ạ, vợ anh hoàn toàn đủ sức khỏe và điều kiện để sinh thường. Không cần thiết phải sinh mổ, đợi đẻ thường đi ạ! Đau…”

“Chúng mày lại bảo không đau đúng không? Con mẹ nó chứ, thằng nào con nào quản lý chúng mày, gọi nó đến đây. Tao đéo nói chuyện với đám chúng mày.”

Người chồng đẩy nữ hộ sinh vừa lên tiếng một cái thật mạnh khiến chị ta suýt chút nữa là ngã ngửa ra.

“Có chuyện gì mà ồn ào thế?”

“Bác sĩ Bách, người nhà sản phụ làm loạn, anh xem.”

Hoàng Bách điềm tĩnh đưa mắt nhìn người đàn ông mặt đỏ gay gắt đang đôi co với mấy nữ hộ sinh, “Có chuyện gì vậy?”

“Anh là người phụ trách ở đây?”

“Vâng!”

“Anh xem đi, vợ tôi đau sắp ngất đến nơi rồi, nhà tôi yêu cầu mổ đẻ chủ động. Mau mổ cho vợ tôi.”

Hoàng Bách không lạ gì những tình huống thế này nên xem ra rất bình tĩnh, anh quay sang nói với nữ hộ sinh: Diễn đàn mTruyen.net

“Tình hình sản phụ thế nào? Sinh thường được không?”

“Được ạ! Sức khỏe hoàn toàn ổn. Vào viện từ chiều mới mở hai phân.”

Hoàng Bách khẽ gật đầu rồi ôn tồn nói với người chồng:

“Người nhà ở bên cạnh động viên sản phụ, đợi mở mười phân thì sinh, không sao cả.”

“Đợi cái gì mà đợi, đợi để đau chết à? Mẹ bọn bác sĩ chúng mày lại vòi tiền đúng không?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỹ Nhân Sao Chổi

Copyright © 2022 - MTruyện.net