Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu
  3. Chương 45-46
Trước /104 Sau

Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 45-46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

Bắt đầu, những người phụ nữ đó đã biết sợ, bọn họ ai nấy đều trưng ra bộ mặt hèn hạ mà chạy đến quỳ dưới chân Tô Dĩ Thần.

"Tô… Tô thiếu, là tôi có mắt không nhìn thấy thấy thái sơn, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa, xin anh tha cho gia đình tôi một con đường sống."

Bộ dạng một người phụ nữ vài phút trước đó còn hùng hổ, bây giờ thì luồn cúi run rẩy cầu xin sự thương hại của anh. Rồi bỗng nhiên, người phụ nữ này trợn trừng hai con ngươi và chỉ tay dứt khoát về phía Vương Lan Chân mà dùng giọng điệu tức giận để đổ lỗi.

"Là mụ già này đã xúi giục chúng tôi, bà ta nói Đường Thiên Tuyết quyến rũ đàn ông rất giỏi, để con của cô ta học ở đây, cô ta sẽ đến thường xuyên, có khi còn bày mưu câu dẫn bố của bọn trẻ. Là tôi mù quáng mới tin lời bà ta, tất cả là tại bà ta hết."

Không những người phụ nữ này, mà mấy người xung quanh đều nhìn Vương Lan Chân bằng ánh mắt như muốn ăn tươi. Trong một cái nháy mắt mà bọn họ lại xoay chuyển ngược lại thành người bị hại.

"Đúng đó Tô thiếu, chính miệng của bà ta nói Đường Thiên Tuyết như thế, chúng tôi không biết gì nên mới tin theo. Anh rộng lượng có thể bỏ qua cho chúng tôi lần này không?"

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

"Đúng vậy, chúng tôi biết mình sai rồi."

Bọn vừa nói, đầu gối vừa quỳ tiến tới, Tô Dĩ Thần nhìn qua mấy đứa con của bọn họ, anh có thể tưởng tượng ra cảnh nếu bố mẹ anh có người như thế, anh chắc chắn sẽ rất mất mặt.

Nhưng anh chưa bao giờ nói ra lời nào chỉ với mục đích hù dọa cho có, nếu không răn đe cho mạnh thì bọn họ còn tưởng là anh không dám làm, thế chẳng khác nào anh tự mở đường cho bọn họ leo lên đầu, lên cổ anh ngồi. Anh trước giờ cũng không có mác là người tốt, anh chỉ thích làm một kẻ xấu xa.

Anh thở ra một hơi ngắn, ngay sau đó liền nhếch môi một cái khuấy khịa nói.

"Ha, rộng lượng? Có lẽ phải làm các người thất vọng rồi, Tô Dĩ Thần tôi rất hẹp hòi, có thù tất báo, có gai trong mắt tất phải nhổ, từ xưa đến giờ vẫn chưa dùng khái niệm rộng lượng đó bao giờ. Huống chi, các người là ai tôi còn không biết, vậy lý do gì mà để tôi có thể bỏ qua?"

Tô Dĩ Thần nói xong, anh hơi ngẩng cằm, mắt liếc nhẹ một cái, đã có một toán vệ sĩ đi tới đuổi đám người mà anh cảm thấy chướng mắt ra khỏi đây. Anh còn không quên để người của anh cho bọn họ biết, sự việc hôm nay mà ai dám để lộ ra bên ngoài thì anh sẽ cho bọn họ có nhà cũng không ở được. Bọn họ nghe xong, đến lúc đó tự khắc biết điều.

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

"Cầu xin anh, Tô thiếu, tha cho chúng tôi đi mà. Tô thiếu…"

Bọn họ lớn giọng gào thảm thiết như sắp bị mang ra pháp trường không bằng.

Dưới sân của trường tiểu học lúc này lại trở về vẻ yên ắng như miếu hoang, Tô Dĩ Thần quay người lại nhìn Vương Lan Chân, những cái gương của bà ta đã đi trước rồi, không biết bà ta đang có cảm nghĩ gì, nhưng trông sắc mặt tái nhợt thế kia cũng đủ hiểu.

Nhưng Vương Lan Chân là hạng người ép tới đường cùng sẽ đâm ra phản tác dụng, bà ta đột nhiên cười, cười rất lớn, rất hào sảng, tưởng như bà ta mới là người làm chủ cuộc chơi này dù cho bản thân đang bị áp chế quỳ gối một cách mất mặt.

"Ha ha, Tô Dĩ Thần, định đánh cây dọa khỉ sao? Mày tưởng tao còn sợ mày à? Tao biết một bí mật của mày mà ngay cả mày cũng không biết. Nếu hôm nay mày dám làm gì tao, tao mà nói ra bí mật đó thì coi như sự nghiệp của mày một bước rơi xuống vực."

Tô Dĩ Thần khẽ nhíu mày, anh đứng thẳng người, hai tay đút vào túi quần mà kiêu ngạo nhìn xuống bà ta nói rất nhẹ nhàng.

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

"Vương Lan Chân, nhìn tôi giống kẻ dễ bị lừa bởi những lời không có căn cứ lắm sao?"

Tô Dĩ Thần không có biểu hiện chột dạ mà còn thách thức ngược lại, vì anh quá hiểu loại người như Vương Lan Chân. Nếu bà ta thật sự biết gì đó, bà ta từ lâu đã mang nó ra đe dọa anh để đổi lấy cuộc sống giàu sang mà bà ta hằng mơ mộng rồi, chứ không thể nào đến mức bị tống cổ đi, trở thành kẻ khố rách áo ôm, mạt hạng bần cùng như bây giờ được.

Vương Lan Chân lại nghĩ anh dùng chiêu khích tướng nên bà ta cười đểu mỉa mai.

"Mày đang dụ cho tao nói ra để mày biết mà phòng tránh sao? Tao không mắc lừa lần hai đâu, mày đừng tưởng tao ngu."

Tô Dĩ Thần thở dài, có lẽ anh để bà ta ung dung càng quấy đến bây giờ là quá nhân từ với bà ta rồi, thứ không còn lợi dụng được, thêm nữa lại chuyên gây rắc rối như thế này anh phải khóa mõm bà ta từ lâu rồi mới phải.

Anh phất tay lạnh lùng nói.

"Đem bà ta vào bệnh viện tâm thần, ở đó bà ta thích nói khùng điên gì cũng được."

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

Anh nói xong, vệ sĩ ngay tức khắc lôi bà ta đi xồng xộc không nể nang. Vương Lan Chân lúc này mới hoảng hồn đến bấn loạn mà không thể tiết chế hành động của mình nữa. Bà ta vùng vẫy kịch liệt, mặt nhăn lại, miệng mở to nói lớn.

"Tô Dĩ Thần, tám năm trước mày phát điên nên đã cưỡng bức một cô gái đến chết, chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì mày nghĩ địa vị còn giữ được không? Mày chẳng qua cũng chỉ là một tên rác rưởi, là một tên giết người."

Những lời bà ta nói lúc nào cũng không lọt tai anh, nhưng lần này anh lại nhíu mày nhìn chằm bà ta như có vẻ rất để ý.

Vương Lan Chân thấy thế liền không giấu được vẻ đắc ý, bà ta vừa cười khẩy vừa nói.

"Tô Dĩ Thần, tao có người chống lưng, mày cũng không đấu lại ông ta đâu? Nếu không thấy tao xuất hiện, ông ta sẽ cho mày, Đường Thiên Tuyết và cả tập đoàn Tô gia không được yên ổn."

Đúng như những gì Tô Dĩ Thần nghĩ, Vương Lan Chân chỉ là bộc phát nói ra ngay lúc đó chứ không có ý định từ trước. Chuyện bà ta nói ra là chuyện tày trời, quả thực có thể khiến anh một bước rơi xuống vực sâu không thấy đáy. Nhưng lạ là, bà ta lại hận anh đến như vậy, đáng lý ra nếu có được quân cờ tốt trong tay như vậy bà ta đã sớm vạch trần anh rồi, chứ không phải đợi đến giờ này.

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

Một là bà ta đang bốc phét, trường hợp thứ hai, nếu là thật thì bà ta chỉ biết chứ cũng không có chứng cứ gì trong tay.

Tô Dĩ Thần của thường ngày chắc chắn sẽ không để mấy lời điên rồ của bà ta đe dọa, nhưng không hiểu sao, anh cứ có cảm giác gì đó rất lạ ở trong người. Chính anh cũng không biết mình bị làm sao.

Ngay sau đó, Tô Dĩ Thần chỉ mất vài giây để khôi phục lại trạng thái điềm tĩnh. Anh chậm rãi bước đến gần chỗ Vương Lan Chân. Đưa ánh mắt khinh rẻ nhìn bà ta nói.

"Bà đang nói tới Hoắc Diêm? Đúng là ngu muội, ông ta chẳng qua cũng chỉ xem bà là con chuột chết thay thôi. Tôi cho bà vào viện tâm thần là đang ban phước cho bà, ở trong đó bà mặc sức mà ảo tưởng vị trí của bản thân."

Tô Dĩ Thần đã sớm biết Hoắc Diêm chính là người tiết lộ cho Vương Lan Chân biết về những nơi Đường Thiên Tuyết sẽ đến, để bà ta gây phá cô. Nói rồi, anh lại phất tay một lần nữa, lần này sẽ không có chuyện dừng lại. Vương Lan Chân kịch kiệt la toáng đến thanh quản cũng bị lạc.

"Không Tô Dĩ Thần, thả tao ra, mày không sợ tao sẽ nói ra tội ác của mày sao? Tao sẽ nói, sẽ nói hết."

"Tô thiếu, còn trường này…"

Chương 45: Vu khống vô căn cứ

"Không Tô Dĩ Thần, thả tao ra, mày không sợ tao sẽ nói ra tội ác của mày sao? Tao sẽ nói, sẽ nói hết."

"Tô thiếu, còn trường này…"

Thính Văn đứng ngay phía sau hỏi anh, Tô Dĩ Thần chẳng thèm nghĩ ngợi liền đáp.

"Sắp tới mua lại rồi tháo dỡ đi."

Lúc quay trở lại xe, qua chiếc gương chiếu hậu, thấy Tô Dĩ Thần liên tục mất tập trung, anh còn xoa thái dương liên tục có vẻ rất mệt mỏi. Thính Văn đoán vì lời lẽ xằng bậy của Vương Lan Chân khiến anh để tâm nên anh ta vừa lái xe, vừa hơi nhìn anh qua qua gương nói.

"Tô thiếu, chắc là Hoắc Diêm bảo bà ta nói thế để dọa anh, anh đừng để ý quá nhiều."

Tô Dĩ Thần thở dài, anh lại nghĩ việc này chẳng liên quan đến Hoắc Diêm. Ngay từ đầu mục tiêu ông ta nhắm đến là trả thù Đường Thiên Tuyết. Chẳng qua các vấn đề mà T&T gặp phải chỉ là hệ lụy. Ông ta cũng không dại dột đến mức chỉ vì muốn hủy hoại một người mà đối đầu với thế lực ngang ngửa thế lực của ông ta. Nên việc Vương Lan Chân cáo buộc suông anh khi xưa vì phát điên mà bức chết người, căn bản ông ta không nhúng tay vào. Nhưng dù vậy, Tô Dĩ Thần cũng không hiểu sao anh lại thấy nặng lòng với những lời vu vạ đó.

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Tô Dĩ Thần đang ngủ trên giường, vầng trán nhăn lại, hai chân mày nhíu chặt, bàn tay nổi cả gân siết mạnh vào chăn, cả người anh lấm tấm mồ hôi trong khi căn phòng đang bật điều hòa mười tám độ. Có lẽ anh đang mơ thấy điều gì đó mà cơ thể của anh cứ nghiêng qua lại không thể yên tĩnh.

Bất chợt, anh mở mắt choàng tỉnh, sau đó liền ngồi dậy và thở dài, anh đưa tay lên trán xoa dịu nỗi căng thẳng không biết bắt nguồn từ đâu.

"Rõ ràng chỉ là lời vu cáo bịa đặt, tại sao nó lại khiến mình để tâm đến mức gặp ác mộng vậy chứ?"

Từ lúc Vương Lan Chân cáo buộc anh, anh không ngừng suy nghĩ về nó, anh không phải là kẻ cầm thú mất nhân tính mà làm ra chuyện ác tày đình như thế. Dĩ nhiên, anh cũng nghĩ là Vương Lan Chân chỉ cố muốn kéo anh xuống nên mới bịa đặt ra chuyện phi lý như vậy. Anh bị tai nạn bị thương ở chân chứ không phải ở đầu, anh không hề bị mất trí nhớ, thậm chí trí nhớ của anh còn rất tốt.

Tô Dĩ Thần càng nghĩ càng đau đầu, anh không biết mình đang cố tìm điều gì trong khi biết tất cả chỉ là Vương Lan Chân tự biên tự diễn.

Vì gặp phải một cơn ác mộng không rõ ràng mà Tô Dĩ Thần giật mình thức dậy lúc đêm khuya thế này, anh chợt nhận ra cổ họng mình khô rang, định quay sang lấy cốc nước nhưng chiếc cốc cũng khô ráo y hệt cổ của anh.

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Anh đành ngồi dậy, mang theo chiếc cốc định bụng đi xuống bếp.

Anh vừa bước ra khỏi phòng, đột nhiên bước chân bị khựng lại khi nhìn thấy Đường Thiên Tuyết đang đứng trước cửa phòng Tiểu Di mà nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô quay lưng lại với anh nên không biết anh đang ở phía sau mình, cô vẫn thản nhiên nói chuyện điện thoại.

"Cậu không cần lo đâu, tôi định sẽ để Tiểu Di ở nhà thêm vài tháng nữa, đợi khi mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ dẫn con bé đến nơi khác, dù sao tôi cũng đã nghỉ việc…"

"Cô vừa mới nói gì?"

Tô Dĩ Thần bất ngờ xuất hiện rồi kéo vai Đường Thiên Tuyết, cô còn chưa nói hết anh đã lòng nóng như lửa đốt không thể nghe được nữa, đến cả chiếc cốc trên tay anh cũng không quan tâm nữa mà vứt thẳng nó xuống sàn làm cho nó vỡ vụn thành mấy mảnh để vội đến ngắt lời cô.

Sắc mặt của anh nhăn lại khó coi nhìn cô, cô có phần giật mình vội tắt điện thoại ngay.

"Tô Dĩ Thần… anh, sao anh còn chưa ngủ?"

Chương 46: "Vứt tôi đi."

"Đừng cố đánh trống lảng, tôi hỏi cô vừa mới nói cái gì?"

Tô Dĩ Thần gắt gỏng lên, bàn tay anh nắm chặt lấy vai Đường Thiên Tuyết hơn.

Nếu là trước đây, Đường Thiên Tuyết sẽ thấy việc này bình thường còn hơn cơm bữa của cô. Nhưng đối diện với một người từng hứa sẽ không làm cô đau, lòng cô chua xót đến chẳng biết nên nói gì cho phải.

"Nếu anh đã nghe rồi thì còn hỏi lại làm gì?"

Đường Thiên Tuyết lạnh nhạt vừa nói vừa hất tay anh ra. Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt trở nên xa cách vạn phần, Tô Dĩ Thần nghiến răng, trong lòng giận dữ nhưng cố tiết chế lại. Anh hạ giọng xuống nói.

"Cô dám nghĩ đến chuyện dẫn con trốn khỏi tôi?"

Đường Thiên Tuyết lặng người vài giây, sau đó lại khoanh tay, khóe miệng cong lên hơi cười đáp lại vì cảm thấy nực cười.

"Tô Dĩ Thần, Tiểu Di là con của tôi, nó không phải con của anh nên anh không có quyền gì cấm tôi không đưa con đi cả. Vả lại, tôi không bỏ trốn, trước khi đi tôi nhất định sẽ ly hôn với anh. Số tiền tôi nợ anh, anh yên tâm, tôi sẽ trả không thiếu một xu, lời lãi gì anh cứ việc tính."

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Đường Thiên Tuyết càng nói càng chọc tức anh, anh lại kìm nén lại cảm xúc thêm lần nữa để không dẫn đến cãi vã lớn tiếng.

"Cô quên ban đầu đã thỏa thuận như thế nào rồi sao? Tôi giúp con cô, bây giờ nó sắp khỏe rồi nên cô cho rằng tôi không còn giá trị lợi dụng nữa đúng không?"

"Tôi chưa từng nghĩ việc nhờ anh giúp là lợi dụng, cảm ơn anh vì đã giúp con tôi trong khi con bé chữa bệnh. Nhưng việc nào ra việc nấy, xin anh đừng áp đặt chuyện ơn nghĩa và tình cảm lại với nhau. Chẳng phải nhìn mặt tôi khiến anh thấy phiền sao? Vậy tại sao anh lưỡng lự mãi không chịu ly hôn? Bây giờ chân anh khỏe trở lại rồi, hàng tá cô gái thậm chí là thiên kim tiểu thư nhà trâm anh thế phiệt, chỉ cần anh gật đầu một cái, tôi dám chắc bọn họ sẽ tự nguyện phục vụ anh. Tôi sinh ra chỉ là một đứa con hoang, là một kẻ luôn bị người khác coi thường, tôi từng bị người ta cưỡng bức, còn có con riêng, là một kẻ ngu si đần độn dễ tin người. Tôi không có điểm nào xứng với anh cả, tôi chỉ rác rưởi trong mắt anh, vậy xin anh, vứt tôi đi có được không?"

Sự cố chấp của Tô Dĩ Thần đã khiến Đường Thiên Tuyết không chịu được nữa, hờn dỗi, bức xúc, ấm ức, cô đều thể hiện rõ trong từng câu nói của mình.

Cô chưa từng nghĩ tới việc hạ thấp bản thân chỉ vì những chuyện không thể theo ý muốn của cô, nhưng lần này cô lại phải nói ra thành lời, còn cố ý nhấn mạnh, chỉ mong Tô Dĩ Thần nghe xong sẽ hiểu rõ cô vốn là con người thấp kém đến mức nào, người luôn đứng trên đỉnh cao như anh không thể nào giữ lại một kẻ như cô để làm ảnh hưởng đến mình.

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Đường Thiên Tuyết đã xem tin tức rồi, cũng vì cô mà Tô gia chịu tai tiếng, cô cũng không hiểu nổi tại sao anh lại muốn kéo dài thời gian để làm gì, ly hôn với cô, anh chẳng phải bước lên chiếc ghế chủ tịch một cách êm xuôi hay sao? Huống chi người thượng lưu thường liên hôn với các gia tộc lớn mạnh để củng cố vững chắc địa vị.

Cô trước đây kết hôn với anh cũng là do anh tự quyết định mà không thông qua gia đình. Vừa mới đây, trước khi nói chuyện với Triệu Duẫn, cô đã nhận được cuộc gọi của Tô Diệc Phàm. Ông ta đã nói với cô, địa vị thấp kém của cô thì không giúp ích được gì cho Tô Dĩ Thần cả, mà trái lại còn là hòn đá ngáng đường anh rất lớn.

Tô Diệc Phàm còn nói sẽ cho cô năm triệu nhân dân tệ để cô ly hôn mà không tranh chấp tài sản.

Vì một kẻ không có gì như cô nếu xảy ra tranh chấp cũng thật dễ dàng để hình dung kết quả như thế nào, đó là trắng tay. Năm triệu mà Tô Diệc Phàm muốn cho cô, chẳng qua chỉ là muốn giải quyết nhanh gọn. Số tiền đó đối với người giàu bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là chút đỉnh tiền mua sắm mà thôi.

Tô Dĩ Thần trong khoảnh khắc đó đã ngây người ra, từng chữ mà Đường Thiên Tuyết nói ra đều in lại trong đầu của anh, những điều mà chắc chắn cô không bao giờ muốn nhắc lại, giờ đây vì anh mà cô lại dứt khoát nói ra như thế.

Chương 46: "Vứt tôi đi."

Trong lòng anh chợt nhói lên kỳ lạ. Cảm giác như anh đã tự tay đâm bồi thêm mấy nhát dao vào vết thương cũ của cô.

Thật sự ngay lúc này anh rất muốn kéo cô ngay ôm vào lòng mình, cảm giác có lỗi kéo đến trong anh lớn đến không biết phải làm thế nào để cứu vãn.

Tay anh đã đưa ra, nhưng Đường Thiên Tuyết lại lẩn tránh mà bước lùi lại vài bước. Cô không đoán được ý định của anh, cô sợ, cô thật sự sợ sự tàn nhẫn của anh, sợ mình lại bị thất vọng thêm nữa.

Tô Dĩ Thần nắm chặt bàn tay mà hụt hẫng thu lại, anh nhìn cô, giọng nói đã nhẹ nhàng hơn một chút.

"Cô thật sự muốn ly hôn?"

Đường Thiên Tuyết quả quyết.

"Phải."

Anh lại hỏi.

"Không hối hận?"

Đường Thiên Tuyết không hiểu sao anh lại huyên thuyên như vậy, cô trừng mắt nhìn anh càng nhấn mạnh câu trả lời.

Đường Thiên Tuyết không hiểu sao anh lại huyên thuyên như vậy, cô trừng mắt nhìn anh càng nhấn mạnh câu trả lời.

"Phải."

Tô Dĩ Thần gương mặt tối sầm âm u nhìn cô, ánh mắt cô đã kiên định, có lẽ anh cũng nên buông tay rồi, mối quan hệ này đã đến lúc nên dừng lại, anh không tin không có cô thì anh không sống được.

Quảng cáo
Trước /104 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tử Vong Cạnh Kỹ Tràng

Copyright © 2022 - MTruyện.net