Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Một Loại Bi Thương
  3. Chương 105: Điên Dại
Trước /109 Sau

Có Một Loại Bi Thương

Chương 105: Điên Dại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cô nói xong thì cười hả hê như điên dại, tay đã thủ sẵn một con dao trong nhà bếp, nhưng cô vẫn muốn đùa giỡn với hắn một chút. Mũi dao được cô đưa lại người hắn nhẹ nhàng kéo mũi dao lên rồi lại kéo xuống, cho đến khi nghe được ông Thành nói, giọng nói thều thào yếu ớt có phần ngập ngừng:

- Trước lúc chết… tôi vẫn muốn nói cho cô biết một chuyện...

Cảnh Phi nghe vậy liền dừng lại, ngước khuôn mặt sắc lạnh nhìn ông ta, cô cất giọng mỉa mai hỏi:

- Chuyện gì?

Ông ta nở một nụ cười nhạt rồi nhắm mắt lại và nói rất thản nhiên:

- Cô nghĩ mình là con ruột của ông Hoàng sao?

Cảnh Phi thay đổi sắc mặt, ông Thành nói tiếp:

- Cô biết vì sao ba cô lên cơn đau tim không? Bà ta đã nói ra sự thật mà khiến ông ấy phải ra đi đột ngột như thế, suốt bao năm lại đi nuôi con của nhân tình cho vợ mình, ông ta tin tưởng bà đến nỗi không hề làm giấy xét nghiệm huyết thống, cứ đinh ninh rằng cô chính là con ruột của mình, cô có muốn biết ba ruột mình là ai không?

Cảnh Phi cười, giọng điệu giễu cợt phản pháo lại ông Thành:

- Ông bị hôn mê mà cũng rành rọt đủ thứ nhỉ? Nếu có thuốc ba tôi đã không chết, chính một lũ khốn các người hại chết ba tôi, đừng nghĩ nói ra những chuyện này con nhỏ đang đứng trước mặt ông sẽ tin. Thứ rác rưởi như ông thì lúc chết cũng đéo có yên với con này đâu!

- Tôi sẽ chết trong tay cô hay là đứa em trai yêu dấu? Nhưng tôi lại thích chết trong tay cô hơn. Bà mẹ ruột của cô đã kể cho tôi nghe tất cả… ba cô bị dắt mũi như vậy ông ta không lên cơn đau tim chết cũng uổng lắm.

- Câm mồm...

Cảnh Phi vun một nhát dao chí mạng vào vị trí ngay tim ông Thành, khiến ông ta đau đớn quằn quại, rồi cô lại rút con dao ra một cách mạnh bạo, rồi lại vuốt ve khuôn mặt đau đớn của ông ta, cô nói, giọng nói có phần điên điên dại dại:

- Đau không nói nên lời à… thêm vài nhát nữa tao sẽ cho mày chết!

- Ba cô… chính là...

- Im mồm ngay cho tao!

Lại thêm một nhát dao ngay bụng, lúc này máu đã bắn tung tóe dính đầy chiếc váy xanh ngọc của cô. Cô lại như một kẻ điên rút dao ra rồi đâm thêm lần nữa, tiếng cười thỏa mãn vang vọng khắp căn hầm, cô thấy hắn bất động, liền giễu cợt hỏi:

- Sao vậy? Nói nghe xem, ba tao là ai nào? Mà thôi cuộc đời tao chỉ có một người ba duy nhất… mày chưa được chết lúc này đâu thằng khốn, mau tỉnh dậy đi… tao còn chưa chơi vui mà… dậy đi nhanh lên!

Bàn tay rướm máu liên tục đâm hẳn vào cơ thể ông ta, miệng không ngừng nguyền rủa:

- Chết đi… chết đi… tao không cho mày toàn thây… mày giết con tao, mày giết cuộc đời này của tao, mày giết chị Dung… mày hại chết người bạn thân của tao… mày phải trả giá… Tao bắt mày phải trả giá… cho những người đã chết và những người bị mày hại trong cuộc đời này!

Khi nhắc đến những cái tên người đã chết, cô khóc, nước mắt hoà cùng với nụ cười man rợ… phải đến khi có một thân thể từ đằng sau ôm chầm lấy cô, giọng nói ấy quen thuộc mà ấm áp khiến cô ngừng tay lại. Anh ấy không ngừng siết cô vào trong lòng mặc cho cơ thể cô dính toàn máu, cô rút dao ra rồi buông thả nó rớt xuống, anh vẫn không ngừng nói những lời xoa dịu trái tim cô:

- Đừng… hắn chết rồi… em cứ tiếp tục như vậy… anh rất sợ em sẽ làm mình bị thương… anh đã dặn thế nào? Đừng giết người vì anh không muốn tay em phải rướm máu… anh sẽ bảo vệ em, em cứ ở yên với anh là được rồi… anh vô dụng… anh xin lỗi!

Cô im bặt rồi từ từ đi ra khỏi vòng tay anh, giọng nói nhẹ nhàng thanh thuần nhất có thể nói với anh:

- Em không làm sai! Em không xin lỗi… em muốn đi tắm… cơ thể em đã dơ bẩn quá rồi!

Sau đó thì cô bỏ đi để lại Đoàn đứng đó nhìn theo bóng lưng mảnh mai ấy, lúc cô lên đến nhà trên mọi người ở đó điều hốt hoảng, vú Hồng gấp rút chạy đến hoảng loạn hỏi:

- Gì đây… con làm sao thế này… có bị thương ở đâu không mà máu me dính đầy người vậy hả?

Cô lại rất thản nhiên mà nhìn vú Hồng rồi cười nói:

- Con vừa mới giết ông Thành… con đi tắm đây!

Cả vú Hồng và chú Định điều bất động nhìn cô, đến khi bóng cô đi khuất, họ mới dám thở phào vì lúc này đây, cô không khác gì một kẻ tâm thần cả. Ngâm mình trong bồn nước, cô rửa sạch hết tất cả bụi bặm xài một loại sữa tắm thơm tho phải tận đến hơn 1 tiếng thì cô mới cảm thấy cơ thể mình được rửa sạch, choàng trên người cái áo tắm mỏng manh. Cô chờ đợi trong căn phòng này đến khi cảm thấy trời đã dần khuya.

Cô mở cửa phòng rồi đi lại phòng làm việc của anh, cô biết bây giờ anh đang nghỉ mệt ở nơi này, bình rượu vang đỏ nằm trên tay cô kèm theo hai cái ly. Đứng bên ngoài, cô không suy nghĩ nhiều mà mở cửa bước vào luôn, đập vào mắt cô là hình ảnh anh đang nằm dài trên chiếc ghế sofa hình như là anh đang ngủ. Trông khuôn mặt rất mệt mỏi, cô tiến lại gần rồi đặt chai rượu vang với hai cái ly ở trên bàn làm việc sau đó đi lại chỗ anh và ngồi bệt xuống đất, bàn tay sờ nhẹ lên mặt vuốt ve từ con mắt đến sóng mũi cao cao và đôi môi quyến rũ, giọng cô khàn đặt hủ hỉ nói:

- Lâu rồi em không tự tay chăm sóc cho anh như một người vợ, có phải anh buồn em lắm đúng không?

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kịch Bản - Thiên Thập Cửu

Copyright © 2022 - MTruyện.net