Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Sự
  3. Chương 101-105
Trước /130 Sau

Cố Sự

Chương 101-105

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 101 Chương 101: Sở Tích Nguyệt - Huyễn Linh Thành.

Chương 101: Sở Tích Nguyệt - Huyễn Linh Thành.

Sở Tích Nguyệt khuôn mặt có chút lạnh lùng, lặng lẽ bước ra khỏi Loan Âm Thành, nàng quay lại chốn cũ, quay lại nơi nàng từng sinh ra, lớn lên, cảnh vật năm đó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng người đã toàn bộ không còn.

Bước ra khỏi Loan Âm Thành, Sở Tích Nguyệt có một chút đau lòng không muốn rời khỏi, lâu như vậy nàng mới trở lại Loan Âm Thành, nhưng chưa tới một ngày nàng đã phải rời đi, dù sao nơi này cũng là nơi nàng từng sinh sống hơn mười mấy năm, nàng quay đầu lại nhìn Loan Âm Thành lần cuối cùng sau đó quay mặt hướng về phía trước mà đi.

Mấy ngày trôi qua Sở Tích Nguyệt cũng đã đến một tòa thành khác, tòa thành này cách khá xa Loan Âm Thành, với tốc độ của nàng di chuyển phải mất hơn mười ngày mới có thể đến nơi này, tòa thành này là một đại thành thị của Kiếm Vực, rất nhiều người ở khắp nơi đều đổ về tòa thành này.

Tòa thành này gọi là Huyễn Linh Thành, nơi này giao lưu buôn bán các loại đan dược, vũ khí, tin tức của toàn bộ Kiếm Vực, Huyễn Linh Thành có rất nhiều Võ Quán nhỏ được thành lập tại nơi này, Huyễn Linh Thành cũng là nơi tập trung đa số tu sĩ từ Chân Tiên Cảnh trở lên nhiều nhất ở Kiếm Vực.

Sở Tích Nguyệt đi vào Huyễn Linh Thành, nơi này thật phồn hoa, khắp nơi đều là các tòa lầu các cao chót vót, so với Loan Âm Thành thật sự là quá cách biệt một chín một mười, tu sĩ ở nơi này cũng chất lượng hơn Loan Âm Thành rất nhiều.

Sở Tích Nguyệt chỉ đi ngang qua một con phố nhỏ, nhưng nàng đã cảm nhận không ít khí tức của Tiên Vương cảnh ở nơi này, ở đâu đó còn có một, hai luồn khí tức Tiên Tôn. Sở Tích Nguyệt cũng rất hiếu kì, từ khi nào mà Kiếm Vực lại có nhiều Tiên Vương, Tiên Tôn như vậy, trước đây Kiếm Vực số lượng Tiên Vương, Tiên Tôn rất ít, đa phần đều tồn tại ở Kiếm Tông khó mà có thể thấy ở bên ngoài.

Sở Tích Nguyệt nghi hoặc một hồi nàng cũng không quá để ý đến nhiều chuyện như vậy, dù sao cũng đã hơn ngàn năm nàng không rời khỏi Ma Thiên Sơn, ai biết được thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào, nàng cũng không quá lo lắng bao nhiêu, với tu vi hiện tại của nàng nếu Tiên Đế không ra nàng liền không sợ một ai, ngay cả Chuẩn Tiên Đế nàng đều nắm chắc phần thắng.

Đi dạo một vòng Huyễn Linh Thành, Sở Tích Nguyệt hứng thú với rất nhiều điều, Huyễn Linh Thành thật sự có rất nhiều loại Đan Dược trước nay nàng chưa từng nhìn thấy, nàng mua sắm một đống lớn Đan Dược, làm cho một số người không thể hiểu nổi nàng cần những Đan Dược cấp thấp này làm gì ? Với tu vi từ người nàng tỏa ra ít nhất cũng là Chân Tiên Cảnh mua một đống Tục Mệnh Đạn, Huyền Linh Đan, Lục Mệnh Đan để làm gì?

Nhưng bọn họ không biết rằng số Đan Dược này đối với Sở Tích Nguyệt mà nói là rất cần thiết, phải biết nàng tu luyện Bất Diệt Thiên Công, Bất Diệt Thiên Công có thể hấp thu thể chất, tu vi của người khác chuyển hóa cho bản thân nàng sử dụng, các loại Thần Dược, Thảo Dược đều có thể hấp thu tám chín phần dược lực để tẩm bổ thân thể. Còn về Đan Dược, Sở Tích Nguyệt chưa từng thử bao giờ, nàng cũng chưa từng có cơ hội để thử, tại Ma Thiên Sơn chưa từng có Đan Dược cho nàng thử sử dụng.

Ở Ma Thiên Sơn khi sử dụng Thảo Dược, Thần Dược đều rất đơn giản, một là trực tiếp sử dụng, hai là nấu thành thuốc để uống cách này cũng là cách mà Thanh Xà hay dùng chữa trị cho Sở Tích Nguyệt lúc bị thương.

Sở Tích Nguyệt thu hết một đống Đan Dược vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó nàng lại tiếp tục đi dạo khắp nơi ở Huyễn Linh Thành, sau mấy giờ nàng cũng không thu hoạch được thứ gì đành phải dừng lại trước một phòng đấu giá lớn.

Phòng đấu giá này được gọi là Huyền Thiên Các là một trong những phòng đấu giá lớn nhất Huyễn Linh Thành, cũng là phòng đấu giá lớn nhất Kiếm Vực cũng như trải rộng khắp Tiên Giới, phòng đấu giá Huyền Thiên Các này có khắp nơi ở Kiếm Vực trước kia ở Loan Âm Thành cũng có một toàn như này, nhưng so về sự to lớn hay khí thế thì ở Loan Âm Thành không thể so sánh với phòng đấu giá ở Huyễn Linh Thành.

Sở Tích Nguyệt bước vào Huyền Thiên Các, trên người nàng tỏa ra khí tức Tiên Vương Cảnh, tên thủ vệ liền đưa cho nàng một tấm lệnh bài để vào trong, nơi này quy tắc rất đơn giản, thực lực ngươi càng mạnh, càng được tiếp đón nồng hậu, không cần biết ngươi có bao nhiêu tiền, miễn ngươi là cường giả, Huyền Thiên Các phòng đấu giá đều tiếp đón, ngươi chỉ cần không làm loạn, phá hủy quy tắc là được.

Sở Tích Nguyệt mang theo lệnh bài bước vào bên trong, nàng được người khác long trọng tiếp đón đến một căn phòng riêng, căn phòng này có thể nhìn thấy toàn bộ mọi thứ ở phía bên dưới, đây cũng là đãi ngộ đặc biệt cho Tiên Vuơng như nàng. Sở Tích Nguyệt cũng thật may mắn, nàng lại đến đúng dịp phòng đấu giá đang diễn ra.

Bên dưới một Nữ Nhân cực kì quyến rũ, xinh đẹp động lòng người tuyên bố đấu giá bắt đầu, toàn bộ khách nhân nhao nhao chú ý, không biết lần này đấu giá có thứ gì tốt hay không.

"Chào mừng các vị hôm nay đã đến với Huyền Thiên Các, Tuyết Nhã là người chủ trì buổi đấu giá ngày hôm nay!".

"Quy cũ có lẽ các vị đã rất rõ ràng, Tuyết Nhã cũng không nhắc lại lần nữa, vật đấu giá đầu tiên cũng đã sãng sàng đưa lên".

"Vật đầu tiên của buổi đấu giá hôm nay là Vương Thiên Đan, đan dược này các vị cũng biết chỉ có tác dụng cho Chân Tiên Cảnh xung kích Tiên Vương, giá khởi điểm là 10 Ngàn Tiên Thạch".

"15 Ngàn Tiên Thạch"

"20 Ngàn Tiên Thạch"

Vô số người nhao nhao trả giá, Sở Tích Nguyệt cũng không quá chú ý đến viên Vương Thiên Đan này, nó đối với nàng không có một chút nào tác dụng.

"1 Vạn Tiên Tạch" Một giọng nói lạnh lùng từ trên lầu các số bảy vang ra, người này khí tức rất mạnh, là một người đã bước vào Tiên Vương Cảnh đã lâu, không biết hắn cần Vương Thiên Đan để làm gì, Vương Thiên Đan đối với Tiên Vương mà nói không có một chút tác dụng.

"Chúc mừng khách nhân phòng số bảy đấu giá thành công Vương Thiên Đan" Tuyết Nhã người chủ trì phòng đấu giá tuyên bố người thành công đấu giá Vương Thiên Đan.

Sau đó liên tiếp các vật phẩm liên tục được đưa lên, nhưng không có một vật nào lọt vào mắt của Sở Tích Nguyệt, nàng lúc này cũng đã không còn quá kiên nhẫn ở lại nơi này, chỗ này hiện tại quá nhàm chán, không có một chú thú vị nào, nàng cứ nghĩ vào Huyền Thiên Các sẽ thu hoạch được không ít Thần Dược, bảo bối, nhưng ở nơi này chẳng có thứ gì tốt.

Sở Tích Nguyệt đã chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng lúc này Hồng Huyền Táng lại phản ứng, như có thứ gì đang thu hút nó lại gần, phải biết Hồng Huyền Táng đã sinh ra Linh Trí rất lâu, nó có thể cảm nhận mọi loại Kiếm Ý cường đại xung quanh để thôn phệ, mà những loại Kiếm Ý truyền thừa này thật sự quá khó tìm, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này.

"Vật phẩm tiếp theo là một mảnh kiếm gãy, mảnh kiếm gãy này được thu thập ở Loạn Cổ Chiến Trường, không biết đã tồn tại bao lâu, nhưng Kiếm Ý mà nó lưu lại vẫn còn rất nhiều, giá khởi điểm của mảnh kiếm gãy này là 50 Vạn Tiên Thạch" Tuyết Nhã đưa ra giới thiệu cho mảnh kiếm gãy cũng như giá cả.

"100 Vạn Tiên Thạch" Một giọng nói lãnh đạm của một vị Tiên Vương từ lầu các số một ra giá.

"200 Vạn" Tiếp tục một giọng nói từ lầu các số ba ra giá.

"250 Vạn" Lầu các số bảy ra giá.

"500 Vạn" Sở Tích Nguyệt giọng nói nhẹ nhàng vang ra, mang theo khí thế cùng uy áp ra giá.

Sở Tích Nguyệt đích xác phải lấy được mảnh kiếm gãy này, mảnh kiếm gãy này đối với nàng mà nói không quá quan trọng, nhưng đối với Hồng Huyền Táng rất quan trọng, nàng bắc buộc phải lấy được.

"600 Vạn " Phòng đấu giá số một lần nữa lên tiếng, hắn lần này đến là muốn lấy mảnh kiếm gãy này, nhưng mà hắn không có quá nhiều Tiên Thạch, hắn chí có 700 Vạn Tiên Thạch, hắn nghĩ mảnh kiếm gãy này không ai hứng thú, cùng lắm thì tốn 300, 400 Vạn Tiên Thạch là hết mức, nhưng không ngờ từ đâu đến một Tiểu Oa Nhi ra giá 500 Vạn, làm hắn phải cắn răng trả giá cao hơn.

"1000 Vạn" Sở Tích Nguyệt cũng không quá để ý đến Tiên Thạch, Thanh Xà tỷ đưa cho nàng rất nhiều Tiên Thạch, nhìn một chút đã hơn 10000 Vạn Tiên Thạch, không biết Thanh Xà tỷ từ đâu ra nhiều Tiên Thạch như vậy, nên nàng với nhẹ nhàng trả giá mà không quá để ý đến người khác ra giá.

"Tiểu Oa Nhi từ đâu đến dám dành đồ của bản Vương, không biết sống chết?" Vương Hoàng Tiên cực kì tức giận, hắn đã bỏ ra 600 Vạn Tiên Thạch nhưng vẫn bị Tiểu Oa Nhi trong lầu các số tám ra giá cao hơn, đồ của hắn cũng dám có người tranh giành, phải biết ở Kiếm Vực hắn chưa từng sợ bất kì một ai, ngày cả Tiên Tôn cũng không phải là vấn đề đối với hắn.

"Ngươi lại là ai, là con hôi cái kiến từ đâu đến chất vấn ta?" Sở Tích Nguyệt khí tức cùng Tu La Lĩnh Vưc từ trong lầu các tỏa ra, đánh thẳng vào lầu các số một nơi mà Vương Hoàng Tiên đang ở.

Một luồng Kiếm Ý từ đâu đánh đến, làm cho Vương Hoàng Tiên ngay cả đứng lên cũng không thể đứng lên được, vô vàng Kiếm Khí đánh thẳng vào cơ thể hắn, làm cho hắn hét lên một tiếng thất thanh cực kì đau đớn.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa".

Mọi người nhìn thấy tiếng la hét từ trong lầu các số một vang lên rất thảm thiết, cực kì hoảng sợ không ai dám nói lời nào, toàn bộ Huyền Thiên Các im lặng một cách đến đáng sợ.

"Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu như lần sau đụng phải ta ngươi đừng mong sống sót!" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng phát ra, như đang cảnh cáo những kẻ nhìn chằm chằm vào nàng.

"Chúc mừng vị khách trên lầu các số tám dành được vật đấu giá số mười chín" Tuyết Nhã nhìn thấy cảnh này cũng rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng tuyên bố người thắng cuộc, nàng vừa rồi cảm nhận được người ở trên lầu các số tám này không đơn giản chỉ là Tiên Vương, thực lực chắc chắn rất mạnh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.

Sở Tích Nguyệt đồ nàng cần cũng đã tới tay, giao ra Tiên Thạch nhận lấy mảnh kiếm gãy, sau đó cũng không nán lại Huyền Thiên Các mà lặng lẽ ra ngoài.

Chương 102 Chương 102: Sở Tích Nguyệt - Thanh Sơn Kiếm Tôn.

Chương 102: Sở Tích Nguyệt - Thanh Sơn Kiếm Tôn.

Sở Tích Nguyệt lặng lẽ mang theo mảnh kiếm gãy vừa đấu giá thành công đi ra ngoài, nàng cũng rất vội vàng, hôm nay nàng thu hoạch được không ít Đan Dược nàng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi sau đó bế quan tu luyện mấy ngày.

Bên trong Huyền Thiên Các.

Vương Hoàng Tiên bị Sở Tích Nguyệt dùng kiếm khí đánh cho trọng thương, hắn cực kì tức giận, từ trước đến nay hắn chưa từng chịu nổi nhục nhã như ngày hôm nay, hắn phụng mệnh sư tôn đến đây thu mua mảnh kiếm gãy, không những không mua thành công còn bị người khác đánh thành dạng này, cục tức này hắn làm sao có thể nuốt trôi.

Vương Hoàng Tiên vết thương chồng chất đi ra ngoài, bên ngoài sư tôn của hắn đã đợi sẵn ở trong xe ngựa cùng với Tiểu Sư Đệ.

"Sư phụ, ta bị người khác đoạt mất kiếm gãy, không những như thế ta còn bị đánh trọng thương" Vương Hoàng Tiên thân thể bị thương không nhẹ, chật vật bẩm báo với sư tôn của hắn.

"Hừ, kẻ nào dám dành đồ của bổn tôn, lại còn dám làm đệ tử của ta bị thương thành cái dạng này" Thanh Sơn Kiếm Tôn tức giận cực kì, khuôn mặt có vài phần đỏ lên, như muốn giết người.

"Sư phụ, Nữ Nhân kia vừa đi, chúng ta có nên đuổi theo hay không?" Vương Hoàng Tiên sắc mặt không được tốt hỏi.

"Đuổi theo, tất nhiên phải đuổi theo" Thanh Sơn Kiếm Tôn giọng nói lạnh lùng, phải biết mảnh kiếm gãy đó rất có ý nghĩa đối với hắn, có mảnh kiếm gãy kia hắn sẽ có cơ hội nhận được truyền thừa từ thời thượng cổ, có thể có cơ hội bước vào Thiên Tôn Cảnh vì thế hắn mới điên cuồng như vậy.

Khi hắn ở Kiếm Tông nghe được Huyền Thiên Các mang về một thanh kiếm gãy ở Loạn Cổ Chiến Trường hắn liền tỉ mỉ điều tra, sau đó mới biết mảnh thanh kiếm gãy đó có ẩn chứa truyền thừa của một vị Tiên Đế từ thượng cổ, hắn liền mang theo hai tên đệ tử vội vàng đến Huyễn Linh Thành tham gia đấu giá, không ngờ hắn lại bị Sở Tích Nguyệt đoạt mất.

Sở Tích Nguyệt mang theo kiếm gãy đi ra khỏi Huyền Thiên Các, lúc này nàng đã cảm nhận được có mấy đạo khí tức đang đuổi theo nàng, Sở Tích Nguyệt cũng không nhanh không chậm ung dung mà đi.

Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt dừng tại một cái hẻm nhỏ vắng vẻ, một thân Hồng Y phấp phới tung bay dừng lại, nàng không nhanh không chậm nhẹ nhàng mở miệng nói.

"Đi theo ta lâu như vậy, còn không xuất hiện"

"Hừ, mau giao ra vật vừa rồi ngươi vừa mới đấu giá, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng" Vương Hoàng Tiên tức giận mở miệng nói.

"Ồ, thì ra là người, giáo huấn vừa rồi vẫn chưa cảm nhận rõ ràng sao?" Sở Tích Nguyệt châm chọc nhìn Vương Hoàng Tiên.

"Không cần đôi coi với nàng ta, mau giải quyết nhanh còn trở về Tông Môn" Thanh Sơn Kiếm Tôn lạnh giọng nói.

"Thì ra là có mang theo đồng bọn" Sở Tích Nguyệt đứng im tại chỗ nhẹ nhàng nói.

Vương Hoàng Tiên nhìn thấy Sở Tích Nguyệt hết lần này đến lần khác châm chọc mình, hắn nổi lên sát cơ muốn giết chết nàng ngay lập tức, nhưng với thực lực của hắn biết mình không phải đối thủ của nàng nên không dám lỗ mãng ra tay đành nhờ đến Tiểu Sư Đệ liên thủ cùng hắn giải quyết Sở Tích Nguyệt.

"Tiểu Sư Đệ, cùng ta liên thủ giải quyết Nữ Nhân này".

"Được, Sư huynh".

Hai người Vương Hoàng Tiên cùng với Hàn Cơ cùng nhau xuất thủ, hai thanh kiếm vô cùng dày đặc sát khí được mang ra, mang theo vô tận lôi quang hướng về phía Sở Tích Nguyệt mà công kích, đòn công kích này của hai người đều ẩn chứa hết toàn bộ thực lực của mình.

Sở Tích Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ không di chuyển, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó vô cùng khéo léo tránh thoát hai đạo kiếm khí mà Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ đánh ra, nàng thực sự đánh giá quá cao hai người này rồi, nếu chỉ có thực lực như vậy đối với nàng mà nói chỉ cần nhẹ nhàng giải quyết liền xong chuyện.

"Các ngươi chỉ có bấy nhiêu đó chiêu số, ta còn nghỉ các ngươi mạnh lắm, không ngờ chỉ giỏi phô trương thanh thế" Sở Tích Nguyệt lại lần nữa mỉm cười, châm chọc.

"Hừ muốn chết" Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ lúc này đã điên cuồng tột độ, với một tốc độ cực kì nhanh chóng chém ra một cái kiếm quang lần nữa công kích Sở Tích Nguyệt.

"Lưu Quang Kiếm".

Sở Tích Nguyệt cũng không muốn dây dưa với hai người này thêm nữa, nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái tránh né Lưu Quan Kiếm, sau đó nâng lên tay ngọc điểm lên hai người một cái, vô tận kiếm khí xung kích mà đến chấn văng hai người Vương Hoàng Tiên cùng Hàn Cơ ra xa.

"Đạo hữu, thủ hạ lưu tình" Lúc này Thanh Sơn Kiếm Tôn cảm thấy mọi chuyện không ổn, hắn hiểu rõ thực lực của hai tên đồ đệ của mình chừng nào, cho dù là Tiên Tôn cũng khó mà có thể nhẹ nhàng giải quyết hai người như vậy, chứng tỏ Nữ Nhân trước mắt này thực lực thực sự rất mạnh, có thể còn mạnh hơn cả hắn.

"Ngươi không ra tay giúp đồ đệ của mình sao?" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nói, hai người vừa rồi quá yếu không đủ cho nàng khởi động chứ đừng nói là chân thật chiến đấu một trận, nàng cũng thật là thất vọng, chiến lực của Tiên Vương bên ngoài quá yếu, so với ở Ma Thiên Sơn kém không biết bao nhiêu lần.

"Đạo hữu nói đùa, với thực lực đó của đạo hữu, ta không phải đối thủ, nào dám xuất thủ" Thanh Sơn Kiếm Tôn là người thức thời, người tu luyện đến cảnh giới này đạo tâm ai mà không vững vàng, toàn là lão quái vật sống mấy vạn năm, không biết đã trả qua bao nhiêu chuyện, co được duỗi được mới có thể sống đến ngày hôm nay.

"Ồ, vậy ngươi đi theo ta là để gì? Là muốn mảnh kiếm gãy này sao?" Sở Tích Nguyệt cũng không vô cớ giết người, nàng cũng không chắp nhặt những chuyện vừa rồi, chỉ là mấy tên hề nhảy nhót nàng cũng không cần bận tâm.

"Đúng vậy đạo hữu, vật này đối với ta rất quan trọng, ta nguyện trả giá gấp đôi để mua lại" Thanh Sơn Kiếm Tôn biết mình không phải đối thủ của nàng, nên đành dùng cách giải quyết tốt nhất là trả giá gấp đôi, có thể tổn hao một chút ngoài dự định nhưng vẫn thu về được thanh kiếm gãy đối với hắn xem như thành công.

"Xin lỗi, vật này đối với ta mà nói cũng rất quan trọng, không bán" Sở Tích Nguyệt quả quyết trả lời, nàng thực sự không cần đến mảnh này kiểm gãy truyền thừa, truyền thừa này kém xa với sư tôn để lại cho nàng, nàng làm sao để ý đến mấy thứ này, nhưng mà Hồng Huyền Táng lại khác nó lại rất cần nhiều loại Kiếm Ý truyền thừa để ma luyện Kiếm Ý của bản thân, tấn thăng đẳng cấp của mình lên thêm một tầng cao mới.

"Đạo hữu, nếu như đồng ý bán lại vật kia, Thanh Sơn sẽ nợ của đạo hữu một ân tình, ngày khác có thể đến Kiếm Tông nhờ giúp đỡ, Thanh Sơn ở Kiếm Tông địa vị cũng không kém, sau này ắt hẵn có thể giúp đạo hữu" Thanh Sơn Kiếm Tôn lần nữa đưa ra yêu cầu, phải biết ân tình của một vị Trưởng Lão Kiếm Tông quý giá đến cỡ nào, hắn chắc chắn Sở Tích Nguyệt sẽ không từ chối.

"Ngươi nói ngươi địa vị không kém ở Kiếm Tông, vậy ngươi có địa vị như thế nào ở Kiếm Tông?" Sở Tích Nguyệt nghe đến Kiếm Tông, sát cơ của nàng đã có vài phần hiện lên, nhưng nàng cố gắng nhẫn nhịn, nàng muốn biết người này địa vị như thế nào ở Kiếm Tông, người trước mắt nàng có tu vi Địa Tôn Cảnh nếu như địa vị quá cao ở Kiếm Tông nàng liền nhẹ nhõm vì Kiếm Tông không quá cường đại, còn nếu là địa vị thấp thì nàng phải tiếp tục nâng cao thực lực mới có thể đến Kiếm Tông báo thù.

"Tại hạ là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Tông, ở trong tông môn ngoài Đại Trưởng Lão cùng Tông Chủ ta không kém bất cứ một ai bên trong Kiếm Tông" Thanh Sơn Kiếm Tôn kiêu ngạo mở miệng nói.

Sở Tích Nguyệt nghe Thanh Sơn Kiếm Tôn trả lời, nàng cười thật lớn, cười thật lớn, không ngờ Kiếm Tông hô mưa gọi gió như vậy, mà Nhị Trưởng Lão của bọn họ chỉ có Địa Tôn Cảnh thật sự quá yếu, nàng lại càng yên tâm hơn bao giờ hết, nàng lúc này sát khí tỏa ra khắp nơi, Tu La Lĩnh Vực hiện ra.

"Đạo hữu, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Thanh Sơn Kiếm Tôn cảm nhận được bầu không khí xung quanh thay đổi, chẳng lẽ nghe đến hắn là Nhị Trưởng Lão của Kiếm Tông liền trở nên điên cuồng như vậy sao, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

"Kiếm Tông, các ngươi không nên xuất hiện trước mặt ta" Sở Tích Nguyệt giọng nói lạnh lùng ẩn chứa vô tận sát khí mà tràn ra, giam giữ không cho Thanh Sơn Kiếm Tôn chạy thoát.

"Mông Lung Thủy Lưu Trảm" Sở Tích Nguyệt xuất ra kiếm này cực nhanh, vô vàng thủy kiếm khí tràng ra, chém nát thần hồn, chém nát nhục thân của Thanh Sơn Kiếm Tôn một cách nhanh chóng, chưa đến một hơi thở Thanh Sơn Kiếm Tôn cùng Vương Hoàng Tiên, Hàn Cơ chết ngay tại chỗ.

Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng đi lại gần thu lấy nhẫn trữ vật của ba người, sau đó rời đi một cách vô tung vô ảnh, không để lại một tia dấu vết.

Mà bên trong con hẻm nhỏ vừa rồi, thi thể của hai vị Tiên Vương, cùng với một vị Tiên Tôn cũng biến mất không thấy đâu, Sở Tích Nguyệt sự dụng Bất Diệt Thiên Công thôn phệ toàn bộ thi thể của ba người vừa rồi, một là che dấu tung tích, hai là tích lũy thêm một chút để nàng tăng cao thêm một chút tu vi, dù sao bọn họ đều là Tiên Vương, Tiên Tôn.

Lúc này ở cách xa Huyễn Linh Thành mấy vạn dặm, bên trong Đại Điện của Kiếm Tông, mệnh bài của Thanh Sơn Kiếm Tôn vỡ nát, tất cả mọi người bên trong Đại Điện lúc này mới cảm thấy có gì đó không ổn, mới mấy ngày trước mệnh bai của Ngũ Trưởng Lão cũng vừa mới vỡ nát, hôm nay không đến mười ngày lại thêm Nhị Trưởng Lão vẫn lạc, rốt cuộc là ai xúc phạm uy nghiêm của Kiêm Tông bọn họ.

"Rốt cuộc là ai, là ai dám giết Trưởng Lão của Kiếm Tông chúng ta, mau chóng điều tra cho ta, dám xúc phạm uy nghiêm của Kiếm Tông liển giết không tha" Tông Chủ của Kiếm Tông, Bạch Vân Kiếm Tôn nổi giận đùng đùng, đây là lần đầu tiên có người dám giết người của Kiếm Tông ở Kiếm Vực.

Chương 103 Chương 103: Sở Tích Nguyệt - Chiết Kiếm.

Chương 103: Sở Tích Nguyệt - Chiết Kiếm.

Sở Tích Nguyệt lúc này sau khi rời khỏi con hẻm nhỏ vừa rồi, nàng cũng không biết rằng việc mình giết chết Thanh Sơn Kiếm Tôn đã bị Kiếm Tông phát hiện, nàng trở lại con phố đông đúc, lựa chọn một Trà Lâu sau đó bước vào, thuê một căn phòng nhỏ bế quan tu luyện.

Sở Tích Nguyệt bước vào phòng, đóng chặt lại cửa phòng, sau đó ngồi lên giường, đem toàn bộ Đan Dược nàng mua được ở lúc buổi sang đổ ra bên ngoài, đem thanh kiếm gãy để bên cạnh Hồng Huyền Táng để cho Hồng Huyền Táng tự do thôn phệ Kiếm Ý truyền thừa ở bên trong thanh kiếm gãy.

Sở Tích Nguyệt vận chuyển Bất Diệt Thiên Công bắt đầu thử nghiệm thôn phệ Đan Dược, sau một thời gian cuối cùng nàng cũng thành công thôn phệ viên Đan Dược đầu tiên, trước đó nàng đã thử không biết tốn bao nhiêu Tục Mệnh Đan, Huyền Linh Đan, may mắn cuối cùng cũng thành công thôn phệ Lục Mệnh Đan.

Sau đó số Đan Dược còn lại Sở Tích Nguyệt cũng thôn phệ một cách khá là dễ dàng không còn quá khó khăn như lúc ban đầu, so với Thần Dược lấy được ở Sinh Mệnh Cấm Khu trước đó nàng thôn phệ chưa từng thất bại bao giờ, thì Đan Dược lại khác, nàng phải mất mấy giờ mới có thể thành công thôn phệ viên Đan Dược đầu tiên.

Tuy rằng thôn phệ vô số Tục Mệnh Đan, Huyền Linh Đan, Lục Mệnh Đan nhưng Sở Tích Nguyệt tu vi hay Tiên Ma Lực không tăng lên chút nào, có lẽ là do những Đan Dược này quá thấp so với tu vi hiện tại của nàng nên không có tác dụng, nhưng nàng thu hoạch cũng không ít khi bắt gặp Thanh Sơn Kiếm Tôn coi như ngày hôm nay ra ngoài không tệ.

Bên cạnh Hồng Huyền Táng cũng không kém cạnh, vô số Kiếm Ý từ bên trong thanh kiếm gãy tỏa ra liên tục bị Nguyên Linh của Hồng Huyền Táng hấp thụ, bổ sung tầng tầng lớp lớp Kiếm Ý cho nó sử dụng, tuy rằng phẩm cấp không tăng lên được bao nhiêu, nhưng Kiếm Ý bên trong Hồng Huyền Táng uy lực tăng lên cũng gấp hai lần trước đây.

Mà toàn bộ truyền thừa bên trong thanh kiếm gãy cũng hoàn toàn biến mất, Kiếm Ý hoàn toàn bị thôn phệ nên truyền thừa cũng triệt để biến mất, truyền thừa của chủ nhân thanh kiếm gãy này coi như xui xẻo gặp phải Sở Tích Nguyệt cùng Hồng Huyền Táng, truyền thừa hoàn toàn bị đoạn tuyệt.

Hồng Huyền Táng sau khi thôn phệ thành công Kiếm Ý từ bên trong thanh kiếm gãy thì trời cũng đã tối, Sở Tích Nguyệt cũng không muốn lại tiếp tục ra ngoài, nàng nằm xuống nghỉ ngơi một đêm, đã suốt hơn mười ngày xuống núi nàng chưa có một ngày nào thật đàng hoàng nghỉ ngơi, hôm nay nàng muốn thư thả một chút, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo nàng phải đối mặt.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào bên trong căn phòng, Sở Tích Nguyệt cùng từ từ tỉnh lại, nàng nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo, sau đó bước xuống Trà Lâu, không hiểu hôm nay có gì đặc biệt mà Trà Lâu lại đông người một cách lạ thường, khách nhân đã ngồi chật kín người, chỉ còn sót lại vài cái bàn nhỏ nằm ở bên trong góc tường.

Sở Tích Nguyệt cũng rất hiếu kì không biết hôm nay có chuyện gì, nàng cũng bước đến một cái bàn nhỏ gần bức tường, gọi Tiểu Nhị lại bên cạnh hỏi thăm.

"Tiểu Nhị, hôm nay có chuyện gì đặc biệt sao?"

"Cô nương là người nơi khác đến sao? Hôm nay Vô Ưu công tử tiếp tục kể chuyện" Tiểu Nhị hương phấn nhìn nàng nói.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Tiểu Nhị bày ra bộ dạng cực kì hương phấn, như đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu, nàng cũng không hỏi gì thêm, nhẹ nhàng gật đầu một cái, gọi thêm một vò rượu cùng với một ít thức ăn buổi sáng, sau đó ngồi đợi người Thuyết Thư đến kể chuyện.

Nửa giờ sau cuối cùng Vô Ưu công tử mà Tiểu Nhị nhắc đến cũng xuất hiện, người này mang một bộ Hắc Bào màu đen tuyền, tay cầm quạt ngọc, khí chất tỏa ra rất là phi phàm, khuôn mặt anh tú, người này tỏa ra khí tức không khác gì Sư Tôn của Sở Tích Nguyệt là mấy, nhưng mà tướng mạo hay cách ăn mặc lại hoàn toàn khác biệt, nàng chỉ cảm nhận được một chút quen thuộc từ người này mà thôi.

"Xin chào các vị khách nhân, hôm nay tại hạ lại đến Trà Lâu kể chuyện, mong các vị khách nhân yên lặng nghe một hồi cố sự" Vô Ưu công tử ngồi trên tòa lầu các mở miệng, âm thanh không lớn, cũng không nhỏ đủ để truyền khắp Trà Lâu.

"Xin mời Vô Ưu công tử bắt đầu kể chuyện, chúng ta đã đợi ngài mấy tháng rồi a!" Một vị khách nhân mở miệng nói.

"Đúng vậy, chúng ta đợi công tử thật lâu" Một người khác tiếp lời.

"Các vị bình tĩnh hôm nay tại hạ liền kể về một chuyện đã chứng kiến, câu chuyện này tên gọi là Chiết Kiếm, mời các vị khách quan lắng nghe" Vô Ưu công tử nhàn nhãn mở miệng nói.

"Bên ngoài triều đường tông miếu, chính là chốn giang hồ, nàng là người hành tầu giang hồ, nón trúc mảnh sa, Hồng Y Bạch Kiếm, Thế nhân ca ngợi nàng là người hành hiệp trượng nghĩa, Trà lâu kể về sự dịu dàng hào hiệp của nàng, kiếm khách có tình cũng là nàng, thiên hạ vô song cũng là nàng".

"Nhưng chốn giang hồ hiểm ác, nhưng trên thế giang này vốn chẳng có chuyện công bằng thực sự, nếu không ai đứng ra ngăn chặn gió tanh mưa máu, vậy thì nàng sẽ là người đầu tiên đứng ra."

"Đó là một đêm gió thu đìu hiu vắng vẻ, Thanh kiếm truyền kỳ không biết đã bao lần chĩa về phía cường quyền. Mà những lời đồn lại lạnh thấu tâm can, bức ép nàng phải cuối đầu khuất phục, nếu như đao kiếm muốn ngăn cản nàng tự do, thì chẳng bằng bẻ kiếm ra đi, Nàng chỉ nguyện sống tự tại không hối tiếc".

"Trong thoát chốc lá phong đỏ rực lóa mắt, Gió thanh trăng sáng đều hội tụ trên thanh kiếm, tất cả đều hòa tan vào linh hồn bất khuất của nàng, một tất sắc rơi xuống thành hai đoạn, Ánh sáng của thanh kiếm khi ấy, rực rỡ như bầu trời, mỹ lệ mà tuyệt đẹp".

"Nữ Nhân ấy không ai khác chín là Hồng Thiên Kiếm Đế, vạn năm trước nàng kinh tài tuyệt diễm xuất thế, vào sức một mình nàng bình định Kiếm Vực, chém giết vô số Tông Môn cường quyền bức ép chúng sinh ở Kiếm Vực, nhưng lúc đó nàng cũng chỉ là Kiếm Đế, không phải Bất Hủ Kiếm Đế cũng không phải Chung Cực Kiếm Đế, lấy sức một mình nàng không thể chống lại toàn bộ Tiên Giới".

"Nàng vì những lời đồn đại mà trở thành Ác Nhân giết người không gớm tay, khắp nơi ở Lục Giới đều truy bắt nàng. nàng chỉ có tu vi Địa Tiên Đế lại bị toàn bộ Lục Giới truy bắt, không bao lâu nàng kiệt quệ tại một gốc cây phong lá đỏ, mà đoạn thanh kiếm làm hai, phế đi toàn bộ tu vi của nàng, từ đó nàng cũng liền vẫn lạc biến mất hoàn toàn trong dòng sông lịch sử, thế nhân sau này không còn ai nhớ đến năm ấy từng có một Nữ Tử của Kiếm Vực kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào" Vô Ưu công tử nhẹ nhàng giản thuật xong toàn bộ câu chuyện, trên khuôn mặt của hắn có chút đau buồn, tang thương.

Lúc này tại một góc nhỏ ở Trà Lâu một giọng nhẹ nhàng cất lên.

"Thật là một Nữ Nhân ngu ngốc!" Sở Tích Nguyệt hớp nhẹ một ngụm rượu sau đó mở miệng nói chuyện.

Toàn bộ khách nhân của Trà Lâu đều nhìn chằm chằm vào nàng, phải biết Kiếm Vực từ lâu đã không xuất hiện Kiếm Đế, hôm nay lại nghe Vô Ưu công tử kể về chuyện trước đây từng có một vị Nữ Tiền Bối trở thành Kiếm Đế, kinh tài tuyệt diễm trấn ấp toàn bộ Kiếm Vực, nàng lại là người giúp đỡ biết bao nhiêu người khỏi khốn khổ, nhưng Sở Tích Nguyệt lại nói ra những lời như vậy, làm tức giận toàn bộ khách nhân bên trong Trà Lâu.

"Cô nương vì sao lại nói Hồng Thiên Kiếm Đế là ngu ngốc?" Vô Ưu nhẹ nhàng hỏi, hắn cũng không có tức giận đối với Sở Tích Nguyệt, chỉ là hiếu kì không hiểu tại sao nàng lại nói ra những nời đó.

"Nàng không phải ngu ngốc, nực cười, cái gì kinh tài tuyệt diễm, cái gì trấn áp toàn bộ Kiếm Vực, nếu như nàng làm được điều đó, tại vì sao lại phải đi quan tâm những lời đồn ra đồn vào ngu ngốc của thế nhân!".

"Nếu là ta, ta liền giết sạch Kiếm Vực để thế nhân biết rằng, ta có thể cứu các ngươi cũng có thể giết các ngươi, nếu ta là kẻ nào cản ta báo thù ta liền giết sạch, nếu là ta cho dù Lục Giới truy sát đến một kẻ ta giết một kẻ, đến cả Tông Môn ta liền giết sạch cả Tông Môn, Tiên Giới muốn bắt ta, ta liên hủy Tiên Giới, Lục Giới muốn giết ta liền giết sạch Lục Giới".

"Ta đưa kiếm lên cũng là chết, hạ kiếm xuống cũng là chết, kẻ nào cản đường ta chỉ có một con đường chết, nếu là kinh tài tuyệt diễm, trấn áp vạn cổ, thì phải trải qua gió tanh mưa máu mà thành, nàng lại tự đoạn kiếm của mình mà tự vẫn, nàng xứng với mấy chữ kinh tài tuyết diễm, trấn áp vạn cổ sao thật nực cười"

Sở Tích Nguyệt trên người toàn bộ sát khí lộ ra, Tu La Lĩnh Vực cũng gào thét ầm ầm mà xuất hiện, trên người nàng vô cùng vô tận Kiếm Ý đâm thủng bầu trời, bầu trời buối sáng ánh nắng cũng triệt để biến mất, mà trên bầu trời lúc này Kiếm Ý gào thét cùng với một bầu trời đỏ thẩm màu máu xuất hiện, chứng tỏ thế gian sắp xuất hiện đại kiếp, Kiếm Vực sắp xuất hiện Ma Đầu.

Toàn bộ khách nhân trong Trà Lâu nhìn thấy cảnh tượng này từ trong người Sở Tích Nguyệt phát ra, làm cho bọn họ lạnh run cả người, Kiếm Ý cả người nàng tỏa ra làm rung động cả một tòa Trà Lâu, ngày hôm nay chính là ngày Sở Tích Nguyệt xuất thế.

Bên trên lầu cao Vô Ưu công tử nhìn thấy cảnh này cũng cực kì kinh ngạc, những lời vừa này Sở Tích Nguyệt noi ra, nàng chắc chắn sẽ làm, kẻ nào dám cản nàng bước đến mục tiêu nàng đặt ra nàng liền giết.

"Cô nương sát khí nặng như vậy, thực sự không tốt" Vô Ưu giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhìn Sở Tích Nguyệt nói.

"Ta không quan tâm thế nhân nghỉ ta thế nào, ta chỉ cần biết ta nên làm gì là được rồi" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng đáp lời.

Sở Tích Nguyệt cũng không nói quá nhiều lời, uống hết một vò rượu, ăn xong bữa sáng, sau đó để lại một thỏi bạc, cầm theo Hồng Huyền Táng bước ra khỏi Trà Lâu trước ánh mắt của toàn bộ khách nhân.

P/S: Câu chuyện về Hồng Thiên Kiếm Đế chỉ là sơ lược mà thôi vì nó quá dài, kể ra toàn bộ sẽ mất rất nhiều thời gian, nên nếu có cơ hội nàng chắn chắn sẽ xuất hiện.

Chương 104 Chương 104: Sở Tích Nguyệt - Kiếm Tông Săn Lùng.

Chương 104: Sở Tích Nguyệt - Kiếm Tông Săn Lùng.

Sở Tích Nguyệt ung dung rời khỏi Trà Lâu trước ánh mắt của rất nhiều người, bên ngoài bầu trời màu đỏ như máu cũng đã biến mất, ánh nắng mặt trời lại lần nữa chiếu rọi khắp Huyễn Linh Thành.

Nhưng chuyện vừa rồi tất cả mọi người ở bên trong Trà Lâu đều nhìn thấy được Sở Tích Nguyệt điên cuồng như thế nào, tất cả mọi người đều cảm nhận được sát khí dày đặc phá nát hư không, như không thể có thứ gì ngăn cản bước chân của nàng, mọi người đều nghỉ rằng Nữ Nhân này tương lai chắc chắn sẽ là một cường giả tuyệt thế của Lục Giới.

Vô Ưu công tử ngồi bên trên lầu các nhìn thấy bóng dáng của nàng rời đi, trong mắt của hắn hiện lên một chút đau buồn mà tang thương, giá như trước kia Hồng Thiên có ý chí kiên định giống như nàng, thì Hồng Thiên nàng đã không có kết cục như vạn năm trước, hắn thở nhẹ cười một cái nhìn lên bầu trời xa xăm lẩm bẩm.

"Có lẽ sẽ có người thay muội làm những điều muội chưa làm được!".

"Chủ thượng, chúng ta nên rời đi rồi!" Hắc Nha bên cạnh Vô Ưu công tử nhắc nhở.

Vô Ưu nhẹ gật đầu một cái, hắn cũng không ngồi tại Trà Lâu quá lâu, vô tung vô ảnh mà biến mất, hắn thật ra cũng không phải là người của Kiếm Vực, vạn năm trước vô tình bắt gặp Hồng Thiên Kiếm Đế kết thành bằng hữu nên mới có đoạn cố sự ngày hôm nay.

Bên ngoài Huyễn Linh Thành ở một nơi cách xa mấy vạn dặm, Kiếm Tông đang nổi giận đùng đùng, nhất là Bạch Vân Kiếm Tôn, mấy ngày trước hắn vừa nghe tin Ngũ Trưởng Lão vẫn lạc, ngày hôm qua lại nghe them tin tức Nhị Trưởng Lão cũng vẫn lạc theo, mà Kiếm Tông bọn họ đã mất một ngày thời gian nhưng không điều tra được một chút tin tức nào của hung thủ.

"Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?" Bạch Vân Kiếm Tôn ngồi trên bảo tọa của Tông Chủ nổi trận lôi đình.

"Bẩm Tông Chủ, Ngũ Trưởng Lão vẫn lạc tại Loan Âm Thành, mà toàn bộ Tần Gia của Ngũ Trưởng Lão đều chết hết, ngay cả một người hầu cũng không còn sống sót, người ở trong thành cũng không nhìn thấy điều gì bất thường!" Một tên đệ tử ở bên dưới bẩm báo kết quả điều tra.

"Hừ, Tần Đình chết ta không quá để ý, Tần Gia của hắn gây thù chuốc oán khắp nơi, bị diệt tộc cũng là chuyện sớm muộn, nhưng Thanh Sơn rốt cuộc là ai giết hắn, hắn từ trước đến nay chưa từng đắc tội người nào, làm sao có thể bị người khác nhắm tới" Bạch Vân Kiếm Tôn lạnh giọng nói.

"Mấy ngày trước, ta có nghe phông phanh được một chuyện, không biết có nên nói hay không" Tam Trưởng Lão mở miệng nói.

"Tam Trưởng Lão nghe được tin tức gì liên quan đến việc của Thanh Sơn sao?" Bạch Vân Kiếm Tôn nhìn hắn nghi hoặc hỏi, hai người trước nay không quá quen thuộc, Tam Trưởng Lão từ đầu biết được chuyện của Thanh Sơn.

"Ta cũng chỉ là nghe đám đệ tử nhắc đến mà thôi, có chính xác hay không ta không dám khẳng định".

"Vậy mời Tam Trưởng Lão nói việc này" Đại Trưởng Lão cũng không chờ được nữa, hắn muốn biết kết quả của chuyện này, phải mau chóng giải quyết nếu không uy nghiêm của Kiếm Tông toàn bộ đều mất hết.

"Mấy ngày trước, ta nghe được đám đệ tử nhắc đến ở Huyễn Linh Thành xuất hiện truyền thừa từ Loạn Cổ Chiến Trường, xuất hiện tại buổi đấu giá của Huyền Thiên Các, sau đó mấy ngày Nhị Trưởng Lão mang theo hai tên đồ đệ của mình xuống núi, chuyện sau đó ta cũng không rõ".

"Có chuyện này sao?" Bạch Vân Kiếm Tôn nghe đến truyền thừa từ thời thượng cổ cũng hiện lên một chút tham lam, nhưng hắn cũng bình tỉnh lai nội tâm không biểu hiện ra ngoài, trước hết phải giải quyết chuyện của Nhị Trưởng Lão xong xuôi mới được.

"Tất cả đệ tử Kiếm Tông, toàn lực điều tra mấy ngày này có kẻ nào lạ mặt xuất hiện ở gần Huyễn Linh Thành hay Loan Âm Thành hay không, phát hiện lập tức bẩm báo lại cho tông môn, không được lỗ mãng ra tay" Bạch Vân Kiếm Tôn từ trong Đại Điện giọng nói truyền xa khắp cả Kiếm Tông phân phó toàn bộ đệ tử đi điều tra việc này.

"Chuyện này kết thúc tại đây thôi, đợi kết quả truyền về chúng ta tiếp tục ra đối sách" Bạch Vân Kiếm Tôn lên tiếng nói một vài câu cuối cùng, sau đó biến mất khỏi Đại Điện.

Mà lúc này toàn bộ đệ tử Kiếm Tông lao nhao xuống núi điều tra việc mà Tông Chủ giao phó, từ đệ tử Ngoại Môn đến Nội Môn toàn bộ điều xuất sơn điều tra việc này, ngày hôm nay toàn bộ Kiếm Tông dốc hết toàn bộ sức lực tìm ra kẻ giết Nhị Trưởng Lão.

Lúc này ở Huyễn Linh Thành, Sở Tích Nguyệt đã rời khỏi Trà Lâu, nàng đi xung quanh Huyễn Linh Thành dạo một vòng tìm mua một số Đan Dược, Linh Dược, nhưng không có thứ gì quá tốt, nàng cũng không nán lại Huyễn Linh Thành quá lâu, lặng lẽ ra khỏi thành đi đến nơi khác.

Mà lúc này đệ tử Kiếm Tông đã xuống nui truy bắt kẻ giết Nhị Trưởng Lão, thời gian không quá mấy giờ mà đệ tử Kiếm Tông đã nhanh như vậy đuổi đến, Kiếm Tông không hổ là Đệ Nhất Tông Môn của Kiếm Vực, ngay cả việc tìm người cũng nhanh chóng như vậy,

Sở Tích Nguyệt cũng không biết chuyện này, nàng sau khi rời khỏi Huyễn Linh Thành ung dung tự tại hướng thẳng về phía trước mà đi.

Đi được mấy ngày thì nàng bắt gặp một đám người, nhìn qua có vẻ là hơn mười người, tu vi cũng không quá kém, yếu nhất cũng là Thiên Tiên Cảnh dẫn đầu là một tên đệ tử Chân Tiên Cảnh bọn chúng dường như đang đi tìm thứ gì đó.

Sở Tích Nguyệt cũng không vội xuất hiện, nàng che dấu khí tức lặng lẽ ẩn núp trên một cây cổ thụ lớn, nghe xem đám người này đang tìm thứ gì.

"Sư huynh, chúng ta thật sự phải tìm Nữ Nhân này, người này chỉ xuất hiện ở Huyễn Linh Thành mấy ngày, có liên quan đến cái chết của Nhị Trưởng Lão sao?"

"Ngươi không nghe được người của Huyễn Linh Thành nói sao, Nữ Nhân này sát khí làm nhuộm đỏ cả một bầu trời, mấy ngày trước lại đấu giá thành công một vật gì đó ở Huyền Thiên Các sao!"

"Nhưng mà như vậy cũng không chắc chắn là Nữ Nhân này giết được Nhị Trưởng Lão!"

"Nói các ngươi ngu ngốc còn không đúng, đừng nhìn vẻ bề ngoài của Nữ Nhân này mà đánh giá, đến lúc đó không biết các ngươi chết bao nhiêu lần"

"Vâng sư huynh, Nữ Nhân này mới rời khỏi Huyễn Linh Thành không bao lâu chắc chắn sẽ xuất hiện ở toàn thành gần đây!"

"Đúng vậy, đến lúc đó chúng ta chia nhau ra tìm kiếm tin tức, sau đó báo cáo về với Tông Môn, không nên lỗ mãng ra tay hiểu chưa"

Sở Tích Nguyệt ngồi trên cây cổ thụ từ xa nghe đến đám người này nói chuyện, thì ra đang tìm kẻ giết chết Thanh Sơn Kiếm Tôn, nàng lúc này mới nhận ra chuyện nàng gây ra ở Huyễn Linh Thành đã truyền đến tai Kiếm Tông, bọn họ còn phái ra không ít đệ tử tìm kiếm nàng.

Sở Tích Nguyệt lúc này cũng không chần chừ mà nhảy từ cây cổ thụ xuống chắn trước mặt đám người của Kiếm Tông, nàng nhẹ nhàng cầm Hồng Huyền Táng che trên đầu, Hồng Y phấp phới tung bay, đôi chân dài miên mang, xinh đẹp rạng ngời thu hút ánh nhìn của đám đệ tử Kiếm Tông.

Đám đệ tử Kiếm Tông nhìn thấy một Nữ Tử cực kì xinh đẹp từ đâu xuất hiện, trên người lại không tỏa ra một chút tu vi hay khí tức nào, nhưng bọn chúng cũng không phải kẻ ngu ngốc mà tiến lại gần.

"Cô nương là ai? Tại sao lại chắn đường bọn ta" Đại Sư Huynh của đám đệ tử Kiếm Tông mở miệng hỏi, trên tay thanh kiếm có chút để phòng rút ra.

"Ồ, lại có mấy phần cảnh giác cao độ như vậy?" Sở Tích Nguyệt mỉm cười một cách đầy tà mị.

"Cô nương chúng ta trước nay chưa từng gặp nhau, mong cô nương tránh đường bọn ta còn có việc phải làm, không có thời gian dây dưa cùng cô nương".

"Ngươi rất không tệ, nhưng mà không phải các ngươi đang tìm ta sao? Ta xuất hiện rồi các ngươi không muốn động thủ sao?" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn chằm chằm đám đệ tử Kiếm Tông.

Nghe đến lời đó đám đệ tử Kiếm Tông liền sợ ngây người, nếu như Nữ Nhân này có thể giết chết Nhị Trưởng Lão thì bọn họ trong mắt nàng cũng chỉ là con kiến muốn dẫm chết bất cứ lúc nào cũng được.

"Chạy" Đại Sư Huynh của đám đệ tử Kiếm Tông lên tiếng nhắc nhở toàn bộ thành viên trong đội ngũ.

Nhưng đã quá muộn, bọn họ làm sao có tốc độ nhanh hơn Sở Tích Nguyệt, muốn chạy cũng không thoát, nhưng bọn họ cũng không từ bỏ mà chia ra mấy hướng khác nhau mà trốn.

"Hừ, không phải muốn tìm ta sao? Gặp ta rồi sao lại chạy trốn"

Sở Tích Nguyệt cũng không di chuyển, nàng vẫn đứng im tại chỗ mà mở miệng nói, trên tay Hồng Huyền Táng khép lại, Hồng Huyền Táng phân thân ra làm mấy chục đạo kiếm khí giống nhau như đúc, vô tung vô ảnh mang theo kiếm khí dày đặc mà truy bắt đám đệ tử của Kiếm Tông.

"Trãm Ngã Minh Đạo Kiếm: Hồng Ô Huyết Vũ".

Vô vàng vô tận Kiếm Khí của Hồng Huyền Táng đuổi theo trảm sát từng người, tiếng la hét thất thanh vang lên liên tục trong khu rừng nhỏ, khắp nơi đều là Kiếm Khí, mang theo một mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra.

Sở Tích Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng đi lại gần từng cái thi thể, vận chuyển Bất Diệt Thiên Công hấp thu toàn bộ chất dinh dưỡng từ trên người hơn mười tên đệ tử Kiếm Tông, sau đó nhặt lên tấm hình vẽ chân dung của nàng.

"Thật xấu nha!"

Tấm chân dung này vẽ thật xấu xí, khác xa với dáng vẻ xinh đẹp động lộng người của nàng, với bức vẽ này không biết bao lâu nữa đám đệ tử Kiếm Tông mới có thể tìm thấy nàng, nhưng mà Sở Tích Nguyệt cũng không mất cảnh giác, Kiếm Tông đã biết tung tích của nàng chắc chắn sẽ cảnh giác cao độ hơn rất nhiều, nếu như lúc này nàng tấn công Kiếm Tông chắc chắn không ổn.

Cách duy nhất của Sở Tích Nguyệt lúc này là đi tìm đám đệ tử của Kiếm Tông đang tìm kiếm nàng, sau đó giết sạch không còn một người, kích động toàn bộ cao tầng của Kiếm Tông phải xuống núi, nàng từ từ giết từng người như vậy mới là cách tốt nhất.

Địch ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, Kiếm Tông khó mà phát hiện ra nàng tập kích bất ngờ bọn họ, đây cũng xem như Sở Tích Nguyệt chiếm một chút ưu thế so với Kiếm Tông.

Chương 105 Chương 105: Sở Tích Nguyệt - Thất Tinh Kiếm Trận.

Chương 105: Sở Tích Nguyệt - Thất Tinh Kiếm Trận.

Sở Tích Nguyệt giải quyết mấy tên đệ tử của Kiếm Tông xong xuôi, nàng cũng không nán lại quá lâu, sau đó với một tốc độ cực nhanh đi đến tòa thành gần nhất. Nhưng làm cho Sở Tích Nguyệt không tin được là mới đi được một giờ nàng lại tiếp tục gặp một tốp đệ tử Kiếm Tông lần nữa.

Lẩn này số lượng đệ tử Kiếm Tông nhiều hơn lúc nãy rất nhiều, bọn chúng vẫn đang tìm kiếm nàng, có lẽ vừa rồi Sở Tích Nguyệt ra tay giết mấy tên đệ tử, nên những đệ tử khác đã chú ý đến, nên bọn chúng mới tăng thêm người đi tìm kiếm.

Nhưng mà với thực lực của đám đệ tử này cũng không mạnh hơn lần trước là mấy, nếu như Sở Tích Nguyệt ra tay vẫn sẽ nhẹ nhõm giải quyết, nhưng mà nàng cũng không trực tiếp ra tay, mà lặng lẽ đi theo sau đám đệ tử này.

"Sư huynh chúng ta có nên quay về Tông Môn hay không, vừa nãy lệnh bài của mấy huynh đệ đã vỡ nát, chắc chắn đã bị tập kích"

"Không vội, chúng ta tập trung với các sư huynh, sư tỷ khác đợi Tam Trưởng Lão dẫn người đến, ta không tin Nữ Nhân đó có thể chạy thoát".

"Nhưng mà đệ lại lo lắng rằng Nữ Nhân kia lại tập kích chúng ta thì làm sao, chỗ chúng ta cách các huynh đệ vừa chết cũng không quá xa".

"Vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta tin nàng sẽ không lại tiếp tục ra tay, các huynh đệ tiếp tục tăng tốc tiến về phía trước tập hợp với mọi người!".

Lời nói của người này vừa dứt, tốc độ của đệ tử Kiếm Tông cũng tăng lên một cách đáng kể, lao nhanh về phía trước tập hợp với đám sư huynh, sư tỷ của bọn chúng, Sở Tích Nguyệt cũng lặng lẽ đi theo, nàng muốn một lần hốt gọn một đám lớn đệ tử Kiếm Tông.

Một giờ sau nàng đi theo đám đệ tử Kiếm Tông cũng đã đến nơi, nơi này số lượng quá nhiều, nếu chỉ nhìn bằng mắt nàng có thể thấy được có trên ngàn đệ tử của Kiếm Tông ở nơi này, đa phần đệ tử đều là Chân Tiên Cảnh, còn có một số đã bước vào Tiên Vương Cảnh, không ngờ Kiếm Tông đệ tử lại chất lượng đến như vậy, chỉ là một đệ tử ở Kiếm Tông tu vi đã bằng Gia Chủ cuả một Gia Tộc bậc trung ở một toàn thành trì.

Nhưng Sở Tích Nguyệt cũng không cảm nhận được một chút khí tức nào của tu sĩ mạnh hơn Tiên Vương Cảnh, đa phần đệ tử ở đây cao nhất cũng chỉ có Địa Vương Cảnh, ngay cả Thiên Vương Cảnh còn không có, chỉ với tu vi này mà bọn chúng cũng muốn bắt nàng, cho dù đông hơn nữa cũng không đủ, phải biết nàng là người giết chết Nhị Trưởng Lão của bọn họ người có tu vi Địa Tôn Cảnh chứ không phải dạng tầm thường.

"Bạch Lộc sư tỷ, Tam Trưởng Lão vẫn chưa đến sao?" Tên đệ tử vừa đến đi lại gần một nữ đệ tử có tu vi Địa Vương Cảnh hỏi.

"Ừm, sư tôn đi mời thêm mấy vị trưởng lão khác áp trận, sư tôn lo lắng chỉ một mình ngài ấy không đủ đối phó người kia".

Sở Tích Nguyệt thay đổi quần áo bên ngoài thành đệ tử của Kiếm Tông, khuôn mặt không thay đổi, dù sao bức vẽ kia vẽ cũng không giống nàng, trên tay nàng có một tấm lệnh bài của một nữ đệ tử lúc trước nàng vừa giết nhặt được, lần này nàng muốn ngụy trang thành đệ tử của Kiếm Tông xem thử tình hình như thế nào mới dám ra tay.

Sở Tích Nguyệt là người cẩn thận, ở bên ngoài không giống với bên trên Ma Thiên Sơn, các vị tiền bối không bao giờ đặt nàng vào chỗ chết, nên nàng mới có gan liều mạng mà chiến đấu còn ở bên ngoài nàng phải cận thận vô cùng, chỉ cần không đề phòng một chút nàng liền không thể sống sót.

Cầm theo tấm lệnh bài hòa vào dòng người của Kiếm Tông nghe ngóng, bước lại gần vị đệ tử có tu vi Địa Vương Cảnh kia nghe thêm một chút tin tức, lúc này có một đệ tử phát hiện ra có người lạ mặt nên chắn trước mặt nàng đề phòng hỏi.

"Ngươi là ai? Tại sao ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi?"

"Sư huynh, muội là Mộng Huyền Cơ là đệ tử mới tăng cấp Nội Môn không lâu, sư huynh không biết cũng là điều bình thường" Sở Tích Nguyệt trả lời, trên tay đưa ra tấm lệnh bài có tên Mộng Huyền Cơ đúng là đệ tử mới tấn cấp không lâu, may mắn là Sở Tích Nguyệt có bảo lưu một sợi tàn hồn của người này lại, nếu không đã bị người khác phát hiện ra.

Người kia tỉ mỉ kiểm tra lệnh bài của Sở Tích Nguyệt, sau đó không cảm thấy điều gì bất thường mới để cho nàng tự do hoạt động, Kiếm Tông đúng là Tông Môn lớn nhất Kiếm Vực chỉ là một chút tiểu tiết đã đề phòng cao độ như vậy.

Sở Tích Nguyệt tìm một chỗ đông người đi vào nghe ngóng tin tức, dù sao cũng không ai phát hiện ra nàng, các đệ tử cũng ít gặp nhau, khó mà biết ai là thật ai là giả, nên nàng cũng không quá lo lắng bị phát hiện, dù sao cũng đã có lệnh bài để chứng minh thân phận, trừ phi gặp phải người thân tín của Mộng Huyền Cơ mà thôi.

Sở Tích Nguyệt giả dạng thành đệ tử Kiếm Tông không một ai phát hiện ra nàng, lúc này đệ tử của Kiếm Tông đã tập hợp đầy đủ, Sở Tích Nguyệt cũng không thể đợi thêm được nữa. nàng biết chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ có Trưởng Lão của Kiếm Tông đến chỗ này, lúc đó muốn giải quyết toàn bộ đệ tử ở đây là một điểu rất khó khăn.

Sở Tích Nguyệt không nhanh không chậm, trên tay Hồng Huyền Táng đã mang ra, các đệ tử của Kiếm Tông nhìn thấy nàng mang ra một cây ô cũng cảm thấy hiếu kì, không biết nàng định làm gì, lúc dầu sôi lửa bổng như thế này còn đi đùa nghịch phàm vật. Bọn họ cũng không biết rằng lúc này tử kì của bọn họ đã đến, Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng vung lên Hồng Huyền Táng, một đạo kiếm khí màu huyết sắc xuất hiện giết không ít đệ tử của Kiếm Tông.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Huyết Kiếm".

Sở Tích Nguyệt chém ra Huyết Kiếm giết hơn mấy chục đệ tử có tu vi Chân Tiên Cảnh đứng gần đó, đám đệ tử của Kiếm Tông nhìn thấy cảnh này sợ hết cả hồn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Mộng Huyền Cơ, ngươi rốt cuộc định làm gì? Tại sao lại tàn sát các sư huynh đệ" Tên đệ tử kiểm ta lệnh bài cho Sở Tích Nguyệt lúc nãy lên tiếng.

"Ta cũng không phải cái gì Mộng Huyền Cơ, không phải Kiếm Tông các ngươi đang tìm ta sao, ta liền theo ý các ngươi xuất hiện tại đây, các ngươi không phải mất công tìm kiếm" Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười nhẹ nhàng, trên tay Hồng Huyền Táng lại xuất ra một kiếm, kiếm này âm u dày đặc tử khí vô cùng, như mang đến vô vàng chết chóc cho người bên cạnh.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Minh Kiếm".

Minh Kiếm vừa ra những kẻ bị kiếm khí chém trúng bị tử khí ăn mòn, mất hết lí trí chết ngay tại chỗ, chỉ trong chốc lát đệ tử Kiếm Tông đã bị giết mất mấy trăm người.

Sở Tích Nguyệt cũng không dùng lại, tại vì đệ tử của Kiếm Tông quá đông, nếu như dùng Minh Kiếm cùng Huyết Kiếm khó mà giải quyết một cách nhanh chóng, cho dù tu vi của nàng hiện tại đã là Tiên Ma Tôn nhưng Tiên Ma Lực cũng có hạn, không thể vô tội vạ sử dụng.

"Trảm Ngã Minh Đạo Kiếm: Hồng Ô Huyết Vũ".

Hồng Ô Huyết Vũ là một chiêu kiếm tách vô vàng kiếm khí bên trong Huyền Táng ra ngoài, tạo thành mấy ngàn đạo kiếm khí oanh tạc đối phương, tuy uy lực không mạnh bằng Huyết Kiếm hay Minh Kiếm nhưng cũng đủ để giết một đám Chân Tiên Cảnh không có lực hoàng thủ.

Hồng Ô Huyết Vũ tạo thành mấy ngàn đạo kiếm khí, vô cùng vô tận tấn công đệ tử của Kiếm Tông, mỗi một kiếm đều mang theo Tiên Ma Lực lượng cực kì mạnh mẽ, đám đệ tử Kiêm Tông khó mà trốn thoát khỏi cái chết, lúc này có bảy đạo kiếm khí từ đâu đến công kích đến nơi mà Sở Tích Nguyệt đang đứng.

"Hửm, không ngờ lại còn có bảy tên Địa Vương Cảnh" Sở Tích Nguyệt nhìn thấy bảy tên Địa Vương Cảnh xuất hiện trước mặt nàng, sát khí đằng đằng.

"Thất Kiếm xuất hiện rồi, chúng ta cuối cùng có đường sống".

Thất Kiếm của Kiếm Tông là một trong những đám đệ tử ưu tú nhất của Kiếm Tông sàn lọc tuyển chọn mà ra, bọn họ đều là ưu tú trong đám người trẻ tuổi, không những tu vi cực cao, kiếm đạo lĩnh ngộ cũng rất cao minh.

"Hừ, thứ không biết sống chết, đã giết Nhị Trưởng Lão của bọn ta còn dám xuất hiện, hôm nay Thất Kiếm bọn ta sẽ phanh thây ngươi ra làm ngàn mảnh" Một nữ đệ tử mở miệng nhìn chằm chằm Sở Tích Nguyệt, trên người tỏa ra sát khí vô cùng nồng đậm.

"Kết trận".

Kiếm Tông đệ nhất trận pháp cuối cùng cũng xuất hiện, bảy người đứng bảy góc khác nhau, bao quanh Sở Tích Nguyệt, như muốn làm điều gì đó.

"Thất Tinh Kiếm Trận".

Bảy vị Thất Kiếm mặt lộ ra sát khí, tay nắm chặt bảo kiếm chiêu thức bắt đầu tuôn ra như vũ bão. Tiếp Đó thế trận không ngừng biến ảo, bay lên, hạ xuống, quay bên này, ngoắc bên kia, bằng mắt thường khó mà có thể nhìn thấy được ảo diệu trong kiếm trận này, thật là biến hóa khôn cùng, tất cả chỉ xảy ra trong bảy hơi thở.

Sau đó vô vàng kiếm khí từ các nơi tấn công đến Sở Tích Nguyệt, kiếm khí biến ảo một cách lạ thường, thâm ảo vô cùng, nếu là người bình thường đã khó mà có thể thoát khỏi Thất Tinh Kiếm Trận, nhưng mà Sở Tích Nguyệt có Tử Cực Huyết Ma Đồng, Thất Tinh Kiếm Trận không những không làm gì được nàng, còn đem vây khốn bảy vị Thất Kiếm lại một chỗ khó mà thoát khốn.

"Đây là Thất Tinh Kiếm Trận sao? Thật làm người khác thất vọng" Sở Tích Nguyệt nhẹ nhàng nói ra mấy câu.

Trên tay Hồng Huyền Táng bắt đầu tuông ra vô tận kiếm khí, sau lưng nàng xuất hiện một vòng tròn, một nữa là Âm, một nữa là Dương, kiếm khí vô cùng dày đặc từ vòng tròn âm dương này tỏa ra, nuốt chửng Thất Tinh Kiếm Trận.

"Trãm Ngã Minh Đạo Kiếm: Âm Dương Nguyệt Hồng Trảm".

Kiếm khí mang theo Âm Dương ngăn cách, chém nát tất cả mọi thứ nó đi ngang qua, như một đạo kiếm khí hình ánh trăng chiếu rọi cả bầu trời đêm u tối, bầu trời tĩnh mịch lại có một ánh kiếm quang rọi sáng cả một bầu trời, một kiếm đi ngang qua bảy vị Thất Kiếm đều chết tại chỗ, trên mặt đất xuất hiện một vết kiếm dài hơn vạn trượng, tất cả đệ tử Kiếm Tông sợ đến nổi không thể nhúc nhích.

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giang Sơn Chọn Ta, Ta Chọn Nàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net