Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Sự
  3. Chương 68: 68: Sở Tích Nguyệt - Bái Sư
Trước /130 Sau

Cố Sự

Chương 68: 68: Sở Tích Nguyệt - Bái Sư

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trời tối, Sở Tích Nguyệt trở lại Loan Âm Thành, Sở Tích Nguyệt ở bên ngoài Loan Âm Thành cách đó không xa đi tới, nhìn từ bên ngoài Loan Âm Thành không bị tổn hại thứ gì, mọi thứ vẫn như bình thường ,nhưng mà trong lòng nàng có một dự cảm không ổn.

Vẻ mặt u ám hướng về cổng thành mở rộng ở phía trước mà đi vào, bước vào cổng thành, khung cảnh tan hoang khói lửa trước mắt, làm nàng hoảng sợ không thôi, bởi vì trong lòng thấp thỏm Gia Tộc xảy ra chuyện, Sở Tích Nguyệt không dừng lại, đường đi thẳng đến Sở Gia.

Trong lúc đi ngang qua cửa tiệm ở gần nhà, nàng cảm thấy không có một chút sinh khí, nàng khẽ cau mày, bước chân càng ngày càng nhanh hơn.

Mấy hơi thở sau, Sở Tích Nguyệt cũng bình tỉnh hơn, ánh mắt đảo qua quanh khung cảnh đường phố xung quanh, lúc sáng nàng rời đi nơi này, người qua , người lại tập nập, nhưng bây giờ một người cũng không thấy.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Sở Tích Nguyệt cau mày, băng qua khói lửa, chạy đến Sở Gia.

Chạy một đoạn đường cũng đã đến trước cửa Sở Gia, Sở Gia lúc này nhà cửa tang hoang, người chết chất thành núi, trong đám người chết đó còn có vài thân ảnh quen thuộc đó chính là Sở Tích Thiên cùng với Tiểu Thúy, nàng hoảng sợ té xuống đất, bò ra phía sau mấy bước hét lớn.

"Ca, huynh làm sao vậy, ca mau tỉnh lại nhìn Tiểu Nguyệt".

"Tiểu Thúy ngươi làm sao vậy, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại" Nàng Khóc lớn, hét thất thanh đau thấu tận trời xanh.

Sở Tích Nguyệt khóc thất thanh, hai mắt cứng đờ, nàng không tin được cảnh tượng trước mắt, mới buổi sáng họ còn cười nói vui vẻ với nàng, bây giờ đã trở thành một cỗ thi thể lạnh lẽo.

Nàng không dám bước tiếp, không dám tiến vào bên trong thêm một chút nào, nàng sợ , nàng sợ , ngay cả Phụ Thân, Mẫu Thân đều sẽ rời bỏ nàng mà đi, đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng ho thất thanh từ bên ngoài trang viên.

Nàng mang một tia hi vọng chạy ra bên ngoài trang viên, nhưng mà cảnh tượng trước mắt nàng, làm cho nàng đau thấu tim gan, Phụ Thân nàng đầu đã lìa khỏi cổ, trên tay vẫn còn năm chặt Thanh Hoàng Kiếm đã gãy, Mẫu Thân nàng bênh cạnh ho ra máu quá nhiều, trước bụng còn bị đâm thủng một lỗ lớn.

"Mẫu Thân, mẫu thân, người người không sao chứ !" Hai mắt ước đẫm lệ, ôm mẫu thân nàng vào lòng, cả người run run hỏi.

"Tiểu Nguyệt, mau đi, mau đi, đừng trở lại, Kiếm Tông sẽ không tha cho con!" Thái Linh Âm cả người đầy máu, nhuộm đỏ cả một bộ quần áo màu trắng, nàng nói vài lời cuối cùng trước khi chết.

"Tiểu Nguyệt, phải trốn cho thật kĩ, đừng trả thù cho chúng ta" Thái Linh Âm nói câu nói cuối cùng của mình, sau đó hai mắt nhắm lại, chết trong tay của Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyết ôm thi thể của Mẫu Thân nàng, hét lớn lên bầu trở ở Loan Âm Thành, đôi mắt trong sáng như sao, bây giờ đã hiện lên mấy phần lệ khí, nàng trên tay cầm Hồng Ô rời đi, cả người nhuộm đỏ một màu máu, đôi mắt đẩm lệ không nói nên lời.

Rời khỏi Loan Âm Thành, nàng từ hôm nay, không còn nhà , không còn người thân, nàng chỉ còn lại một mình, nàng cô độc mà bước tiếp, bước trên con đường sau này, nàng hét thất thanh lên bầu trở rộng lớn.

"Kiếm Tông, Sở Tích Nguyệt ta thề , sẽ có ngày giết sạch các ngươi, hủy đi Kiếm Vực chết tiệt này!" Câu nói vừa dứt, nàng một thân sát khí tỏa ra khắp nơi bên ngoài Loan Âm Thành.

Nàng một đường băng qua Đạo Vực, vượt qua biết bao nhiêu khó khăn mới đến được Đạo Vực, đến Thanh Phong Sơn tìm Vân Mộc tiểu đạo sĩ, nhưng mà làm cho nàng cực kì thất vọng là tiểu đạo sĩ không ra gặp nàng.

"Sở cô nương, Vân Mộc sư đệ hiện không muốn gặp cô nương, mong cô nương rời đi" Một tiểu dạo sĩ khác nói với nàng, lúc này đang là thời khắc quan trong của Vân Mộc, hắn đang đột phát đến Tiên Vương Cảnh, nên cả đạo quán không cho ai làm phiền hắn.

Sở Tích Nguyệt trong lòng chỉ còn mỗi Vân Mộc là người thân, nhưng hắn lại không gặp nàng, nàng như chết lặng ở trong lòng, đôi mắt đỏ hoe, không thể tin được những điều nàng vừa nghe từ đạo sĩ vừa rồi.

"Vân Mộc ca ca, ngay cả ngươi cũng không cần ta, ngay cả ngươi cũng không cần ta"

"Hahaha, Ngay cả ngươi cũng không cần ta".

"Vân Mộc từ nay về sau, ta và ngươi không còn là bằng hữu" Sở Tích Nguyệt cười thật lớn, cười thật to, cười ra nước mắt, cầm ô rời khỏi Thanh Phong Sơn.

Sở Tích Nguyệt cầm ô rời đi, trong mắt hiện lên sát khí đẳng đẳng, nàng đi qua một ngọn núi tuyết rất lớn , nàng từ nhỏ không luyện kiếm, không tu luyện, hôm nay nàng muốn vì người nhà đòi lại một cái công đạo.

Nàng hôm nay đạp lên con đường tu luyện, gặp người giết người, gặp ma giết ma, gặp thần giết thần, nàng trên tay Hồng Huyền Táng, sẽ giết hết thảy chúng sinh vạn vật, từ trong khoảnh khắc này, ma tâm trong người nàng đã hiện ra.

Nàng không có công pháp, không có kiếm kỹ, nàng hôm nay đạp núi băng sông đi cầu đạo, đi cầu lực lượng, truy cầu tất cả mọi thử để bản thân mạnh lên, để trả thù.

Nàng băng qua Hỗn Thiên Thành bái Thái Nhạc Môn trở thành đệ tử, họ từ chối nàng vì tư chất quá kém, đã quá tuổi tu luyện.

Nàng băng qua Thập Đại Vạn Sơn đi bái Tiên Kiếm Sơn Trang làm đệ tử, làm nha hoàng, họ nói nàng chỉ là Phàm Thể, tư chất lại kém, dung mạo lại xấu xí.

Nàng băng qua Thương Vực cầu học thương pháp, nàng muốn học bất cứ điều gì đều được, họ nói nàng là người của Kiếm Vực không nhận nàng, họ còn nói nàng quá yếu kém, không có tư cách để trở thành đệ tử của họ.

Nàng băng qua Ma Môn muốn cầu công pháp, cho dù là tà đạo đi chăng nữa cũng được, nàng bất chấp tất cả để tu luyện, Ma môn lại hỏi nàng từng giết người chưa, nàng trả lời chưa từng, bọn họ không nhận kẻ vô dụng, ngay cả một người còn chưa từng giết không có tư cách gia nhập Ma Môn.

Ba năm, nàng đi khắp Cửu Vực suốt ba năm, cầu học Tiên Môn, cầu học Ma Môn, cầu học Đạo Môn, ngay cả Phật Môn đều cầu học, nhưng tất cả chỉ trả lại nàng một câu "Ngươi chỉ là Phàm Thể, bọn ta không thu người vô dụng".

Sở Tích Nguyệt mang mối thù của cả Gia Tộc, tư chất lại yếu kém, nàng phải làm thế nào đây, đúng vậy dung mạo nàng xấu xí vì nàng đã ba năm chưa lau đi vết máu của Mẫu Thân nàng trên người, nàng bây giờ đã mười tám tuổi ngay cả ngưỡng cửa tu luyện còn chưa bước vào.

Nàng mang theo Hồng Huyền Táng đi đến một ngọn núi cực kì thần bí, nghe nói ở đây phong ấn thượng cổ Ma Tổ, nàng đành liều tất cả, đi đến Ma Thiên Sơn, nơi này không một bóng người, nàng cứ thế cầm ô đi vào.

Một đầu tóc đen nhánh tự nhiên rối tung đặt ở trước ngực, chảy ngược ra phía sau, thân mang một bộ Hồng Y váy dài, toàn thân như sương mù hỗn độn bao phủ, thân thể cao gầy yên tĩnh như bất động.

Mang theo một khuôn mặt tưởng như khóc nhưng không khóc, giống như cười mà không phải cười, tay cầm Hồng Huyền Táng bước vào Ma Thiên Sơn nữ nhân này không ai khác chính là Sở Tích Nguyệt.

Ma Thiên Sơn, chướng khí mù mịt, ma khí khắp nơi, xác chết của Yêu Tộc rải rác khắp nơi, đi một đoạn sẽ nhìn thấy có hài cốt con người sót lại, hình như bị thứ gì đó ăn mòn mà chết ngay tại đường lên núi, khung cảnh này làm nàng có chút lo lắng , nhưng nàng không có thời gian nghỉ nhiều như vậy, đây là cơ hội cuối cùng của nàng rồi.

Sở Tích Nguyệt đã không còn đường lui, tất cả môn phái ở Cửu Vực đều từ chối nàng, chỉ còn Ma Thiên Sơn thần bí này, nếu như lấy được truyền thừa của nơi này rời đi, nàng có thế báo thù rửa hận, trả lại tất cả cho Kiếm Tông gây ra cho Gia Tộc nàng.

Khó khăn lắm Sở Tích Nguyệt mới có thể lên được đỉnh núi, cả người nàng mệt mỏi, mồ hôi chảy khắp người, một thân Hồng Y ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt trôi đi vết máu lộ ra mộ khuôn mặt tuyệt mỹ.

Trên đỉnh Ma Thiên Sơn, không có thứ gì , chỉ có một ngọn núi tuyết trắng xóa giữa trời nắng , ở đây có một rừng trúc, một ngôi nhà, còn lại không thấy thứ gì, không có ma khí, không có chướng khí mù mịt.

Lúc này từ bên trong nhà đi ra một thanh niên áo trắng, nhìn nàng hỏi.

"Tiểu cô nương, từ đâu đến ?" Người áo trắng hỏi nàng.

Thanh niên này mang một bộ quần áo màu trắng, trên mi tâm có tám cánh hoa sen, khí chất lộ ra rất phi phàm, tuyết rơi không thể chạm vào người này, cả người như hòa vào ngọn núi này vậy.

"Tiền bối, ta đến cầu sư học đạo" Sở Tích Nguyệt quỳ xuống.

"Ngươi tuy phàm thể, như ý chí lại kiên định lạ thường, nhận ngươi làm đệ tử kí danh cũng không tệ".

"Dù sao ta cũng từng nói, nếu có người leo lên được đỉnh núi này, ta liền tặng cơ duyên cho người đó."

"Hôm nay ngươi đã leo lên được ngọn núi này, coi như ta và ngươi có duyên phận".

Sở Tích Nguyệt không do dự một chút nào bái sư, nàng cuối cùng cũng có thể bước lên con đường tu luyện, cuộc đời của Kiếm Ma Sở Tích Nguyệt cũng bắt đầu từ đây..

Quảng cáo
Trước /130 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Copyright © 2022 - MTruyện.net