Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật
  3. Chương 106-110
Trước /107 Sau

Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 106-110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bởi lý do thứ nhất là ở đó một mình quá cô đơn. Lý do thứ hai và quan trọng nhất là ông ấy

cảm thấy quá hổ thẹn, cảm thấy bản thân không xứng với lòng tốt của Cố Tư Bạch và Quân Dao. Dù sao ông ấy cũng gần đất xa trời, chẳng còn sống được bao lâu nữa nên vẫn quyết định học Quân Dao, tha thứ cho những việc làm của Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh, so với những việc Quân Dao phải chịu đựng, thì một chút chuyện của ông ấy có tính là gì chứ.

Sau khi về nhà cũ, ông ấy nhớ tới người hàng xóm tốt bụng đã cứu mình, vì vậy liền thay quần áo, chuẩn bị ra đến cửa thì Trương Như Ngọc nói, “Ông lại đi đâu vậy? Nhà không còn đồng nào đâu đấy”.

“Tôi đi cảm ơn người đã đưa tôi vào viện. Có ai đến xem nhà thì bà cứ thương lượng với người ta."

Trương Như Ngọc khẽ lườm nguýt, nhưng bà ta cũng không dám thể hiện thái độ quá đà, dù sao nhờ Quân Khải suýt mất mạng mới cứu được mẹ Con bà ta thoát cảnh ở tù, ông ta chính là kim bài miễn tử của mẹ con bọn họ lúc này. Nếu bây giờ chọc giận Quân Khải, chẳng may ông ta lăn đùng ra chết, Cố Tư Bạch và Quân Dao lôi chuyện cũ ra tính toán thì mẹ con bà ta chết chắc.Vì thế bà ta luôn nhủ lòng phải nhịn, phải nhịn, ít nhất nhịn cho đến khi sống yên biển lặng, rời khỏi thành phố này một thời gian rồi, lúc đó có muốn làm gì thì làm.

Quân Tú Anh ngồi ủ rũ trong góc phòng, cô ta vừa mới câu được chút quan hệ với ông chủ lớn, còn chưa kịp mơ tưởng đến giới giải trí lấp lánh hào quang thì đã bị đẩy đi nơi khác, lòng cô ta buồn tê tái, chẳng thiết ăn uống. Cô ta đang không biết khi nào mới gặp được một người đàn ông giàu có nữa đây.

Điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên tiếng âm báo tin nhắn. Cô ta với tay, mở ra xem.

“Cô gái, anh sắp đi công tác, tối nay có thể mời em một ly được không?

Là con mồi Tống Quảng Diệu, dù sao ngôi nhà mãi cũng chán, cô ta liền đồng ý. Nhìn đồng hồ cũng đã ba giờ chiều rồi, cô ta quyết định ngủ một chút rồi dậy chuẩn bị đi là vừa, có thể không dựa được vào ngọn núi này, nhưng chơi được với người giàu không bao giờ là thiệt, biết đâu Tống Quảng Diêu giới thiệu Con gà béo khác cho cô ta thì sao. Cô ta mới mười tám tuổi hơn, vóc dáng bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp, không có lý gì không tìm được một người đàn ông xứng đáng.

Còn về phía Quân Khải, sau khi rời khỏi nhà, ông ấy bắt taxi đến nhà ông Hậu và bà Lan, hai ông bà đang ở nhà, khi nhìn thấy ông Khải thì đều vô cùng vui mừng, niềm nở. Con xù sau một tuần. không gặp nhìn cũng đã lớn lên trông thấy, nó vẫn nhận ra ông Khải, quấn quýt quanh chân ông.

“Chào hai bác, cảm ơn hai bác vì hôm ấy đã cứu tôi. Tôi hồ đồ quá, làm ảnh hưởng cả các bác.”

“Bác đừng khách sáo” Ông Hậu xua tay, “Mà cũng nhờ con Xù này đấy, gớm, con chó đúng là khôn đáo để. Hôm ấy nó một mực chạy về, còn kêu ầm ĩ nên tối với nhà tôi mới mở cửa để gọi bác, chứ không chúng tôi cũng không biết”.

Quân Khải cúi người, vuốt ve đầu con chó nhỏ, nó lập tức quấn lấy ông ấy, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay chủ, Quân Khải thì thầm, “Cảm ơn mày đã cứu tao.”

Con chó nhỏ như hiểu được lòng người, lập tức vẫy đuôi rối rít, liếm liếm tay Quần Khải.

“Bác uống nước đi, thế sắp tới bác ở đâu?” Ông Hậu lại hỏi thăm, ông ấy vẫn cảm thấy nếu ông Khải ở một mình sẽ không tốt, dễ nghĩ quẩn lần nữa.

“Chẳng giấu gì bác, trước tôi có mâu thuẫn với vợ con nên mới ra ở riêng, cũng có nhiều chuyện xảy ra, suy nghĩ không thông suốt nên mới hành động như vậy, thật làm phiền hai bác quá.” Quân Khải áy náy nói.

Ông Hậu và bà Lan lập tức xua tay, “Bác đừng nói thế, giúp được bác là chúng tôi mừng lắm, hàng xóm láng giềng mà, có gì phải giúp đỡ nhau chứ bác.”

“Vâng”, Quân Khải đáp lời, “giờ tôi suy nghĩ lại rồi, sắp tới tôi chuyển về sống với nhà tôi, chắc sẽ chuyển qua nơi khác, cũng không biết khi nào mới có cơ hội về đây, nên muốn đến cảm ơn hai bác.”

Quân Khải nói xong thì đưa chiếc túi nhỏ lên, “Trong này có hộp chè với hộp bánh, muốn biếu bác để thay lời cảm ơn”.

Ông Hậu vui vẻ nhận lấy, “Bác khách sáo quá, hàng xóm láng giềng mà. Chỉ tiếc chưa được nói chuyện nhiều”

Quân Khải sống trong thương trường quá nửa đời người, lăn lộn tranh giành từng chút một, lúc nào cũng phải lo lắng, đề phòng lòng dạ con người, ông ấy lần đầu hiểu được sự chân tình, hồn hậu của những người hàng xóm, ngỡ rằng xa lạ nhưng lại vô cùng thân thiết, đúng là bán anh em xa mua láng giềng gần mà.Thật đáng tiếc, những người hàng xóm tốt bụng như thế này mà ông ấy không có phúc ở cùng, bây giờ cũng sắp phải chuyển đi rồi, không biết đời này còn có duyên gặp lại hay không nữa.

“Bà pha giúp tôi ấm trà, tôi uống với bác Khánh luôn.” Ông Hậu đưa hộp trà vừa được tặng qua.

Bà Lan vui vẻ nhận lấy, đi vào nhà pha trà.

“Hay anh em mình làm ván cờ nhỉ?” Ông Hậu là người nghiện chơi cờ, nhưng khổ nỗi xóm này toàn người trẻ tuổi bận rộn với công việc, con cái, đầu ai rảnh rang chơi cờ với ông già đã về hưu, nên khi thấy ông Khánh về đây ở ông ấy đã rất vui mừng vì nghĩ có bạn già chơi cờ cùng mình, nhưng đáng tiếc ông Khải lại rời đi luôn rồi.

Vậy là bà Lan pha trà, hai ông vừa uống trà, ăn bánh vừa chơi cờ vô cùng vui vẻ. Lâu lắm rồi ông Khải mới được vui vẻ, thoải mái thế này. Nhất là khi trước đây có vui cũng cảm thấy chỉ cười ngoài mặt, quay đi là tắt nụ cười. Nhưng bây giờ là niềm vui thực sự, hồn nhiên, thoải mái như trẻ thơ, không phải bận tâm gì.

Hóa ra cảm giác có bạn già lại thoải mái như vậy. Hai ông bạn vừa quen đã phải chia xa uống trà, chơi cờ vô cùng vui vẻ, đến bữa cơm bà Lan còn đặc biệt nhất quyết mời ông Khải ở lại ăn bữa cơm cùng hai ông bà.

Nghĩ đến người bạn tốt này sau này không biết còn cơ hội gặp lại hay không, ông Khải đồng ý

lại ăn cơm, một bữa cơm thân mật chứ không phải kiểu tiệc rượu xã giao.

“Khi nào bác rảnh nhớ về đây thăm chúng tôi. Bác chơi cờ hay thật, không được chơi cờ cùng bác tiếc quá” Ông Hậu tiếc nuối. 1638335708522.png

Quân Tú Anh lắc lắc ly rượu trong tay, thở dài buồn bã, “Có một số biến cố xảy ra với gia đình em, bây giờ không thể ở đây được nữa. Nhà em đang bán nhà, cũng chưa biết sẽ đi đâu về đâu nữa.”

Vừa nói hai mắt Quân Tú Anh vừa rưng rưng chực khóc, vô cùng đáng thương. Nhìn mỹ nhân sắp rơi lệ, Tống Quảng Diêu liền bắt được cơ hội, xích người ngồi sát lại, ôm cô ta vào lòng, vỗ về.

“Đừng buồn, nếu là chuyện tiền nong anh có thể giúp em.”

Quân Tú Anh biết thời cơ đến rồi, liền sụt sịt

khóc, dáng vẻ yếu đuối, tội nghiệp. “Em giờ phải bỏ dở vì không đủ khả năng đóng học phí, trường em học học phí quá đắt đỏ, gia đình em không kham nổi nữa, em không biết tương lai mình ra sao nữa. Em sợ lắm”.

Tống Quảng Diêu VỖ VỖ lưng cô ta, an ủi, “Đừng buồn, anh sẽ lo học phí cho em, được không?”

“Anh Quảng Diệu, thực ra từ nhỏ em đã có ước mơ được làm diễn viên rồi. Nhưng em vẫn chưa có cơ hội...” Cô ta bỏ lửng câu nói.

Tống Quảng Diêu liền hỏi lại, “Em muốn gia nhập công ty anh?”.

Quân Tú Anh gật đầu, tay với lấy khăn giấy trên bàn, chấm chấm nước mắt.

“Không thành vấn đề, anh sẽ bảo người sắp xếp cho em tham gia một show truyền hình thực tế, tạo vài scandal, mấy show đó dạo này ăn khách lắm. Khi nào có tên tuổi thì tham gia diễn phụ một phim nào đó.”

“Thật ạ?” Quân Tú Anh không ngờ được.

“Dĩ nhiên rồi, chỉ cần em ở bên anh, em muốn gì anh cũng chiều hết.”

“Nhưng anh Quang Diệu, em phải rời khỏi thành phố này rồi, không biết có còn cơ hội không?”

Tống Quảng Diêu ngẫm nghĩ một chút, bàn tay

lần từ lưng xuống vòng ba nảy nở của Quân Tú Anh, vừa xoa vừa nắn,“Anh đang chuẩn bị mở thêm chi nhánh ở phía Nam, hay em xuống đó đi, làm nghệ sĩ lớp đầu của văn phòng phía Nam, sẽ có nhiều lợi thế đấy.”“Thật ạ? Thế thì tốt quá rồi!” Quân Tú Anh vui sướng hôn chụt lên má Tống Quảng Diệu.

Nụ hôn ấy kích thích ông ta, Tống Quảng Diêu lập tức ôm cứng lấy Quần Tú Anh, bàn tay bắt đầu du ngoạn khắp nơi, ông ta hôn ngấu nghiến không ngừng. Căn phòng kín tràn ngập hơi thở ám muội.

Khi Tống Quảng Diêu kéo dây chiếc váy đỏ bó sát của Quân Tú Anh, cô ta đột nhiên đưa tay ra giữ lại, hai má đỏ hồng, tỏ vẻ thẹn thùng, “Người ta... vẫn còn...”

Tống Quảng Diêu kinh ngạc nhìn Quân Tú Anh, không tin nổi vào tai mình. Phải biết bây giờ những cô gái đến chốn này còn trong trắng đúng là chuyện hiếm có khó tin, ông ta nuốt nước bọt, hỏi lại, “Em còn?”

Quân Tú Anh thẹn thùng gật đầu, “Em vẫn giữ gìn cho người đàn ông xứng đáng. Nhưng em muốn đêm đầu tiên phải thật lãng mạn, thật đáng nhớ cơ.”

Tống Quảng Diêu cười híp mắt, sung sướng hơn bắt được vàng. Trong giới kinh doanh có quan niệm ngủ với con gái còn trong trắng sẽ rất may mắn, thuận lợi trong kinh doanh, ông ta trước đây

có lúc công việc làm ăn quá khó khăn, trên bờ vực phá sản đã từng bỏ tiền mua sự trong trắng của một cô gái, không biết có phải nhờ điều này không mà sự nghiệp của ông ta phất lên như diều gặp gió, công ty giải trí càng ngày càng lớn mạnh, chính vì thế lâu lâu ông ta vẫn lén lút dựa vào đường dây mua bán gái trinh để mua một cô gái, mong muốn. đỏ càng thêm đỏ.

Quân Tú Anh xinh đẹp động lòng người, lại vẫn còn trinh trắng, quả đúng là món hời lớn mà, Tống Quảng Diêu cười không khép được miệng.

“Bé ngoan, vậy anh sẽ sắp xếp một chuyến ông tác đến miền Nam mở văn phòng mới, rồi chúng mình cùng hưởng tuần trăng mật ở đó, em thấy thế nào?”

Quân Tú Anh vùi mặt vào lòng ông ta, giả vờ xấu hổ gật đầu. Tống Quảng Diêu nâng cằm cô ta lên, tiếp tục hôn ngấu nghiến, bàn tay cũng không ngừng du ngoạn khắp nơi. Nhưng dĩ nhiên vẫn không thể làm đến bước cuối cùng kia, bởi Quân Tú Anh rất tỉnh táo, cô ta chỉ cố diễn chứ thực ra cảm thấy Tống Quảng Diệu rất buồn nôn, vừa già vừa béo. Nghĩ tới việc Quần Dao có một người chồng như Cố Tư Bạch, cô ta càng căm hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Quân Dao, chị đẩy tôi đến bước đường này, bây giờ chị có chống lưng tôi phải nhịn, nhưng cuộc đời dài như thế, tôi không tin chị có thể cao

cao tại thượng mãi. Tôi chờ ngày có thể tự tay xử lý chị!”

Đến tận quá nửa đêm Tống Quảng Diệu mới buông tha cho cô ta, mặc dù không đến bước cuối cùng kia, nhưng gã béo đó cũng giày vò Quân Tú Anh đủ kiểu, còn bắt cô ta dùng tay, dùng miệng, nhảy sexy, khiến cô ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Lúc trở về nhà, Quân Tú Anh đứng dưới vòi nước ấm, cật lực chà xát người mình cho hết cái mùi đáng tởm của tên béo, đến nỗi làn da vốn trắng nõn bị đỏ ửng lên mới thôi.

1638335739515.png

Cô ta nhất định phải cố gắng, giới giải trí vàng thau lẫn lộn, thiếu gì kẻ chỉ vì có hậu thuẫn vững chắc mà

leo lên thành minh tinh, được cả triệu người ngưỡng mộ, tiền tài hào quang vô số. Cô ta còn trẻ và đẹp như thế này, nhất định phải tìm được chỗ đứng trong giới đó.

Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, Quân Tú Anh bắt đầu mơ tưởng đến cuộc sống sung sướng, hào nhoáng của một đại minh tinh.

Còn mẹ cô ta mặc dù đã ba giờ sáng vẫn không ngủ nổi, nằm trằn trọc lăn qua lăn lại. Bà ta mới vừa câu được một con rùa vàng, bây giờ chuyển thành phố là coi như mất trắng, huống hồ bây giờ Quân Khải lại ở cùng, bà ta không dám trắng trợn như trước nữa, nếu chẳng may ông ta tức giận lên mà đau tim, chết ra đó, lấy ai chắn trước mặt Quân Dao cho bà ta?

Nhưng đã quen cuộc sống tiêu tiền không phải nghĩ, bây giờ nghèo nàn đến mức này, quả thực bà ta không chịu nổi. Mấy ngày nay không thiết ăn uống, nghỉ ngơi, cũng không có tiền đến spa làm đẹp, da bà ta xấu đi trông thấy, nếu cứ tình trạng nghèo túng khốn khổ như thế này, chẳng mấy chốc bà ta sẽ già, sẽ xấu đi, đến lúc đó làm sao tìm được người đàn ông nào sẵn sàng tiêu tiền cho bà ta cơ chứ.

Bây giờ các cô gái trẻ trung, xinh đẹp đầu có thiếu. Trước đây bà ta dựa vào ngoại hình trẻ đẹp hơn tuổi thật, lại ngọt ngào, giỏi tâm lý đàn ông nên không lo lắng, bây giờ dù có khéo léo đến mấy mà không xinh đẹp cũng chẳng gã đàn ông giàu có nào ngu ngốc cặp kè cùng bà ta.

Thật là đau đầu mà!

Nhìn Quân Khải ngủ say bên cạnh, bà ta càng nhìn càng căm ghét. Người đàn ông vô dụng này đến nước này rồi mà vẫn có thể ngủ ngon lành như thế, đúng là vô dụng mà.

Bà ta chỉ hận không thể đạp chồng mình xuống đất ngay lập tức. Trương Như Ngọc thở dài thườn thượt, nằm vắt tay lên trán, càng nghĩ càng buồn cho hoàn cảnh của mình. Mãi đến gần sáng, do quá mệt mỏi bà ta mới có thể thiếp đi một chút.

Sáng sớm, trời mùa thu rất trong và nhẹ, nắng ấm áp chiếu xuống khu vườn xanh mướt, sau khi tập xong một bài Yoga, Quân Dao cuộn thảm, đem vào nhà. Cố Tư Bạch đang ngồi bên bàn đọc báo. Tiểu Hoa thấy Quân Dao đi vào thì lập tức hỏi, “Thiếu phu nhân sáng nay muốn ăn gì?”

“Ừm, cho tôi hai trứng ốp la và một cốc nước cam ép nha.”

“Vâng.”

“Tôi cũng thế.” Cố Tư Bạch mắt vẫn đọc báo, miệng nói.

Sau khi Quân Dao tắm nước ấm xong đi ra thì đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, còn Tiểu Hoa đã chạy đi luyện võ. “Tư Bạch, là anh huấn luyện Tiểu Hoa từ nhỏ

Ánh mắt Quân Dao sáng lên, nhìn anh đầy mong chờ, “Anh cũng huấn luyện em đi.”

CỐ Tư Bạch đang uống nước cam, giật mình suýt chút nữa sặc, “Cái gì cơ?” Cô gái nhỏ yếu đuối của anh lại nảy ra suy nghĩ gì trong đầu rồi?

“Thật đấy, em muốn mình trở nên mạnh mẽ hơn, giống như Tiểu Họa vậy, không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”

Cố Tư Bạch vươn tay xoa đầu cô, “Em nói linh tinh gì vậy, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em là động lực của anh.”

Làm sao anh nỡ để cô gái này chịu huấn luyện cực khổ được. Kiểu huấn luyện đó đúng là vắt kiệt sức lực, rèn luyện con người trở nên mạnh mẽ như sắt thép, phải để không biết bao nhiêu mồ hôi, thậm chí cả máu.

Cô gái nhỏ của anh yếu ớt như thế, chỉ một chút đã khiến anh đau lòng, nên dù cô có muốn anh cũng không nỡ nhẫn tâm để cô chịu cực, chịu khổ.

Quân Dao nghe vậy thì xụ mặt, “Nhưng em chỉ muốn mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân mình thôi mà."

“Được rồi, để anh suy nghĩ thêm.”

Quân Dao bĩu môi, sao cô không hiểu chữ suy nghĩ thêm kia có ý nghĩa gì chứ, rõ ràng là muốn kéo dài thời gian mà.

“À, thế bên Hoắc tổng gì đó tình hình sao rồi anh?”

“Vẫn đang điều tra, bọn họ xóa sạch dấu vết nên không dám khẳng định, nhưng em yên tâm, sẽ Sớm tra ra thôi.”

Đột nhiên quản gia chạy vào, nói. “Thiếu gia, ông cụ gọi điện nói muốn gặp thiếu gia.”

“Ừm, tôi biết rồi”

Quản gia lập tức cung kính cúi người, đi ra ngoài. Quân Dao tò mò nhìn theo bóng lưng quản gia rồi hỏi, “Ông gọi anh qua đó làm gì thế?”

Cố Tư Bạch mỉm cười, “Có lẽ là chuyện thừa kế.”

“Hả? Không phải anh nói anh bị tước hết quyền thừa kế rồi sao?”

Cố Tư Bạch mỉm cười càng sâu, “Anh chưa từng nói như thế, chỉ nói nếu anh nghèo em còn ở bên anh không thôi”.

“Hứ, không đùa, kể em nghe đi.”

Cố Tư Bạch đứng dậy, đi vào phòng chuẩn bị thay đồ để đi, Quân Dao bám sát theo phía sau. “Kể em nghe đi mà.”

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Ghét Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net