Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật
  3. Chương 55-60
Trước /107 Sau

Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 55-60

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cái bẫy tối nay thật hoàn mĩ, có sự xuất hiện của đông đủ mọi người. Cố Tư Bạch phòng động phòng tây, nhưng có lẽ không ngờ được Cố Khang Dật sẽ xuất ra chiêu hiểm này, hoặc thậm chí chính Cố Tư Bạch cũng không biết được những chuyện rối ren kia.

Nhưng thật may là Cố Tư Bạch thực sự yêu Quân Dao, đã đứng ra như vậy, chẳng phải mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Cố Tư Bạch hay sao? Lúc đó chắc chắn Cố Tư Bạch sẽ mất đi sự tín nhiệm của ông nội, cũng không thể nuốt trôi miếng bánh lớn nhất của nhà họ Cố như bây giờ.

Cùng là con của Cố Trường Khang, tại sao anh ta lại không có tư cách thừa kế sản nghiệp chính kia chứ? Tại sao lại chỉ được chia phần tài sản của Cố Trường Khang. Anh ta không phục, chưa bao giờ phục.

Từ lúc nhìn thấy Quân Tú Anh, anh ta đã cảm thấy mình nắm được thóp của Cố Tư Bạch rồi, đặc biệt là tin tức Quân Dao không chỉ thay gả, mà còn từng ngồi tù.

Dù cho hôm nay Cố Tư Bạch có không đứng ra thì chắc chắn vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Sự việc bị khui ra trước tất cả người của Cố gia, dù cho ông cụ có muốn giấu cũng không giấu nổi.

Huống hồ Cố Tư Bạch còn ngu ngốc từ đâm đầu vào rọ, tự mình đứng ra chịu trận.Vậy thì Cố Khang Dật phải chống mắt lên xem Cố Tư Bạch tài giỏi đến mức nào. Anh ta chờ ngày này đúng là đã lâu lắm rồi.

Ba người đứng đợi bên ngoài rất lâu thì thấy cánh cửa mở ra. Cả ba lập tức nhìn về phía đó.

Chỉ thấy Cố Tư Bạch đi ra một mình, dáng vẻ trầm tư, có phần mệt mỏi, Quân Dao lập tức chạy tới bên cạnh anh.

“Tư Bạch, sao rồi anh?”.

Cố Tư Bạch ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Cố Khang Dật và Quân Tú Anh, ánh mắt anh sâu thẳm không thể nhìn rõ đang nghĩ gì.

“Chúng ta về phòng thôi!” Anh ôm vai Quân Dao, nói.

“Anh trai, sao không nói gì đã vi rời đi rồi?” Cố Khang Dật liền đứng ra, chắn lối đi.

CỐ Tư Bạch nhìn anh ta, dáng vẻ bình tĩnh, lãnh đạm.

“Chú tốt nhất nên bảo vệ bản thân tốt một chút. Có những chuyện nên làm, nhưng cũng có những chuyện không nên làm” .

Vừa nói anh vừa vỗ nhẹ hai cái vào vai Cố Khang Dật, sau đó ôm Quần Dao rời đi. Cố Khang Dật cau mày nhìn theo bóng lưng hai người bọn họ, anh ta rất muốn biết rốt cuộc tình hình ra sao, nhưng lại không có can đảm vào hỏi ông cụ Cố.Ai cũng biết ông cụ đang nổi giận, chỉ có điện mới đi vào đó để bị vạ lây:

Đứng đây mãi cũng chẳng để làm gì, chưa kể nếu ông cụ đi ra lại càng phiền phức, Cố Khang Dật quay người, rời khỏi đó.

Nhưng chưa đi được hai bước đã bị Quân Tú Anh níu lại.

“Anh Khang Dật, còn em phải làm sao?”

Cô ta mếu máo, nước mắt đã lăn đầy trên mặt, làm lem nhem lớp son phấn. Cố Khang Dật chán ghét đẩy tay cô ta ra.

“Cô cứ về phòng cô trước đi, ông cụ cho cô sống thêm một đêm đấy. Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất tránh xa tôi ra, tôi không muốn bị liên lụy” .

Nói rồi anh ta sải bước rời đi. Quân Tú Anh tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất, cô ta không biết phải làm sao, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng Cố gia canh phòng cẩn mật, cô ta là nhờ Cố Khang Dật dắt theo nên mới vào được, bây giờ có mọc cánh cũng không thể bay ra khỏi đây được.

Nhìn thấy mấy vệ sĩ đang nhìn mình chằm chằm,

Quân Tú Anh ý thức được bản thân như này thật thảm hại, thật khiến người ta coi thường. Cô ta lập tức đứng lên, lết thết đi về phòng.

Quân Tú Anh được sắp xếp riêng một phòng khách, cô ta vừa về đến phòng đã nằm vật ra giường, cũng chẳng thèm thay quần áo ra. Cô ta nằm nhìn lên trần nhà, nghiến răng treo trẹo. Một lúc sau, như chợt nhớ ra, cô ta liền với tay lấy điện thoại, ấn số gọi.

“Alô,Anh Anh à, hôm nay sao rồi con?”

Giọng Trương Như Ngọc bên kia vang lên hồ hởi, cực kì mong chờ, bởi vì bà ta biết hôm nay con gái cưng của bà ta được Cố Khang Dật dẫn tới buổi họp mặt của Cố gia, bà ta mỏi mắt mong chờ tin tức suốt cả ngày, cuối cùng con gái cưng của bà ta cũng gọi cho bà ta rồi.

“Me!"

Tiếng Quân Tú Anh bên kia nức nở vang lên. Trương Như Ngọc nghe thấy thì hoảng hốt.

“Anh Anh, sao thế? Có chuyện gì thế con”

Quân Tú Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh, còn cẩn thận đi ra ngoài cửa ngó nghiêng, khi chắc chắn không có ai ở bên ngoài, cô ta mới đóng cửa phòng, nức nở nói.

“Mẹ, mọi chuyện bị lộ rồi.”

“Cái gì? Lộ cái gì?”.

Trương Như Ngọc đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, lập tức ngồi bật dậy, đưa tay gỡ mặt nạ vứt ra.

“Lộ hết rồi, con nhỏ Quân Dao đáng chết đó làm lộ hết rồi.”

Cô ta ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào cửa, vừa thút thít khóc vừa nói.

“Con bình tĩnh nói cho mẹ nghe đầu đuôi.”

“Hôm nay đang trong bữa tiệc có một bà điên nào đó đứng ra tố cáo chung ta đổi người thay tên. Sau đó ông cụ Cố bắt bọn con vào phòng, vậy mà con khốn Quân Dao đổ hết tội lên đầu chúng ta, nói rằng cha đón cô ta ra, để cô ta thay con gả cho Cố Tư Bạch. Mọi tội lỗi cô ta đổ lên đầu nhà ta hết”.

Nghe những lời này, Trương Như Ngọc như chết lặng, bà ta ngồi im trên ghế, sợ đến tái mét mặt mày. Đúng lúc này Quân Khải đi làm về, nhìn thấy vợ đang ngồi ngơ ngẩn trên ghế thì đi tới, hỏi.

“Có chuyện gì mà bà ngồi đây” . Trương Như Ngọc sực tỉnh, lập tức nói.

“Tú Anh, cha con về rồi, chúng ta cùng bàn xem bây giờ nên làm thế nào?

Nghe giọng nói run rẩy của VỢ, Quân Khải hơi hoảng, ông ta ngồi xuống bên cạnh, nghe Trương Như Ngọc thuật lại chuyện Quân Dao đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bọn họ.

“Cha, mẹ bây giờ phải làm sao đây? Con không biết ông cụ Cố nói gì, không biết bọn họ định xử lí chúng ta ra sao nữa.”

Quân Khải dù sao cũng là người làm ăn, lại phải lăn lộn đi lên từ hai bàn tay trắng nên giữ được bình tĩnh hơn một chút. Ông ta nhíu mày.

“Phải bình tĩnh, hiện giờ ông cụ Cố còn chưa nói gì, tức là chúng ta còn cơ hội xoay chuyển, phải bình tĩnh nghĩ cách, không được hoàng”

Có cha mẹ đứng về phía mình, Quận Tú Anh cũng từ

A

từ ổn định được tâm trạng, cô ta lau nước mắt, trèo lên giường ngồi, nghĩ đến cảnh CỐ Tư Bạch ôm vai dẫn Quân Dao rời đi, mắt cô ta lại tóe lửa.

“Mẹ, sau hôm nay phải xử lí con nhỏ Quần Dao đó, nó cố ý hại cả nhà chúng ta. Cố Tư Bạch đứng ra bảo vệ cô ta, cô ta hiện giờ đang yên ổn ở bên cạnh Cố Tư Bạch. Con nghĩ chắc chắn đây là cô ta cố tình hãm hại cả nhà chúng ta. Cô ta hận chúng ta nên đã nói trước với Cố Tư Bạch. Bây giờ cả nhà chúng ta lo lắng như này, còn cô ta thì hay rồi, ăn ngon ngủ kĩ vì có kẻ chống lưng. Con hồ ly tinh chết tiệt, nó quyến rũ cả anh Khang Dật của con."

“Được rồi, Tú Anh, con nghỉ ngơi một lát đi, để cha nghĩ cách xem”

Quân Khải nói vào trong điện thoại. Nói rồi ông ta cúp máy, ôm đầu nghĩ ngợi. Trương Như Ngọc dù lo đứng lo ngồi nhưng cũng không dám làm phiền Quân Khải, đến nước này rồi, bà ta chỉ có thể mong Quân Khải nghĩ ra cách nào để thoát khỏi chuyện này.

Mới vài phút trước bà ta còn đang sống trong ảo tưởng con gái yêu của bà ta được danh chính ngôn thuận bước vào Cố gia, vậy mà bây giờ con khốn Quần Dao lại đạp bà ta xuống đáy vực thế này.

Nhà bọn họ mấy năm nay kinh doanh ngày càng phát đạt, cũng được coi là nhà giàu ở Giang Thành, nhưng so với Cố gia thì đúng là chẳng là cái thá gì, nếu bọn họ muốn, chỉ một cái di tay cũng giết chết nhà họ Quân trong chớp mắt.

Đêm nay, cả nhà bọn họ không cách nào chợp mắt nổi, đều vắt óc nghĩ cách thoát khỏi chuyện này.

Ở một căn phòng khác, khi Cố Tư Bạch dẫn Quân Dao về, cô cũng sốt ruột lắm nhưng nhìn sắc mặt trầm ngâm suy nghĩ của Cố Tư Bạch, cô cố nhịn. Đến tận khi về phòng rồi, cô không nhịn nối nữa, liền lên tiếng hỏi.

“Tư Bạch, tình hình sao rồi anh?”

Cố Tư Bạch kéo cô ngồi xuống giường, anh vùi mặt vào hõm cố cô, không nói gì. Quân Dao hơi bối rối, nhưng cũng vòng tay ôm lấy anh, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng anh.

Chừng vài phút sau, Cố Tư Bạch mỉm cười, âu yếm nhìn cô.

“May quá, vẫn giữ được vợ”.

Quân Dao kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt cô mở lớn, không tin nổi vào tai mình.

“Ý... ý anh là...”

Cố Tư Bạch gật đầu. “Ông cụ không bắt anh phải ly hôn.”

Mặt Quân Dao đột nhiên tái mét, cô vội níu lấy vạt áo Cố Tư Bạch.

“Như vậy anh sẽ bị đuổi nhà họ Cố ư?” Nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, Cố Tư Bạch

thoáng qua một suy nghĩ, anh liền hỏi.

“Dao Dao, nếu anh không còn gì cả, trở thành một gã nghèo kiết xác, em còn ở bên anh không?”

1637855651682.png

“Không phải, em chỉ thấy em không đáng để anh đánh đổi cái giá lớn như vậy.”

“Thế em có đồng ý ở bên một kẻ nghèo như anh không?”

Quân Dao lau nước mắt, sịt mũi.

“Chỉ cần anh không ghét bỏ em, em đồng ý ở bên anh, em đã là vợ anh rồi mà.”

“Nhưng sẽ nghèo khó, sẽ không có suối nước nóng, không có nhà kính nuôi bướm nữa”

Quân Dao nghe anh nói vậy thì bật cười, nụ cười của cô trong veo, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô không ngờ trong trái tim Cố Tư Bạch cô lại chiếm giữ vị trí quan trọng tới thế.

“Trước đây không có những thứ đó em vẫn Sống tốt mà. Đều không quan trọng. Trước đây em có mẹ và bà ngoại, nhưng hai người đều lần lượt bỏ em ở lại mà đi rồi. Nhưng thật may là gặp được anh, bây giờ anh là người thân duy nhất của em. Em sẽ cố gắng làm việc cùng anh, xây dựng tổ ấm của chúng ta.”

Cố Tư Bạch ôm cô gái nhỏ vào lòng.Anh đã không nhìn lầm người rồi.

“Tư Bạch, anh có buồn không?” Quân Dao thì thầm.

“Sao lại buồn?”

“Sự nghiệp anh vất vả gây dựng, còn nhiều lần suýt đánh đổi bằng tính mạng, em sợ anh buồn, em sợ anh sẽ hối hận vì chọn em”.

Càng về cuối giọng cô càng nhỏ, dù rất xúc động khi có người vì mình như thế, nhưng cô không tự tin. Cô tự biết bản thân cũng chỉ là ưa nhìn một chút, nhưng xinh đẹp đến thế nào nhìn lâu rồi cũng sẽ chán. Chưa kể hai người họ quen nhau chưa lâu, liệu tình cảm có thể bền chặt đến đầu, liệu anh có thấy hối hận vì quyết định ngày hôm nay không?

CỐ Tư Bạch hôn lên tóc cô.

“Không cần lo, cả đời anh cũng không buông tay em đâu.”

Quân Dao dụi đầu vào lồng ngực anh, lần đầu tiên cô chủ động thể hiện tình cảm nhiều như vậy.

Cô không muốn nghĩ xa xôi nữa, chỉ cần biết bây giờ anh ở bên cô là được.

“Quân Dao, quãng thời gian này khiến em chịu thiệt thòi rồi, anh nhất định sẽ bù đắp cho em.”

Quân Dao lắc đầu.

“Em không thiệt thòi, em rất vui, không ngờ trên đời có người đối xử với em tốt như vậy. Tư Bạch, em nhất định sẽ cố gắng, để anh không phải thất vọng về em”

“Em không cần thất vọng gì cả, chỉ cần em cứ như này là đủ rồi.”

Quân Dao ngẩng đầu, ghé sát đến gần mặt anh, thơm nhẹ lên má anh. Cố Tư Bạch nghiêng đầu, biến nụ hôn nhẹ nhàng trên má thành nụ hôn môi nồng nàn. Quân Dao không phản đối, cô nhiệt tình đáp trả.

Cuộc đời này, cô đã gả được cho đúng người rồi.

Dù cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu mà từ toan tính riêng, nhưng bây giờ có thể tìm được người đàn ông như Cố Tư Bạch, vậy thì đời này cô không còn gì để hối tiếc nữa rồi.

Bản tay to lớn của Cố Tư Bạch lần ra sau, kéo khóa chiếc váy dài của cô xuống. Chiếc váy trượt qua bờ vai, rơi xuống ngang eo, thân trên trần trụi trong không khí khiến Quân Dao xấu hổ đỏ bừng mặt. Cô vội đưa tay lên che phía trước.

“Anh tắt đèn đi” Cô lí nhí nói.

Tiếng cười trầm khàn vang lên bên tai, Cố Tư Bạch hôn lên cần cổ trắng mịn như nhung của cô.

“Không cần tắt, em đẹp lắm, để anh ngắm một chút.”

Quân Dao xấu hổ muốn chết, cô nhắm tịt mắt, cả người cứng đờ để mặc Cố Tư Bạch.

Anh đỡ cô nằm xuống giường cho thoải mái, rồi cởi chiếc váy trắng dài trên người cô ra. Người Quân Dao hơi gầy, chiếc eo thon nhỏ, những đường cong quyến rũ mê người.

Cố Tư Bạch cúi đầu, tỉ mỉ hôn lên từng tấc da thịt trên người cô. Môi anh chạm vào đâu, nơi đó lập tức nóng bừng lên như lửa đốt, cả người Quân Dao run lên khe khẽ.

Anh đưa tay Cởi bỏ lớp phòng tuyến cuối cùng trên người cô, để lộ ra cảnh xuân vô hạn. Đây là cô gái anh yêu, là người duy nhất khiến anh ham muốn được chiếm hữu, được bao bọc, được ở

bên.

CỐ Tư Bạch nhẹ nhàng hôn khuôn ngực cô. Quân Dao khẽ rùng mình. Anh hôn mạnh hơn, nhịp nhàng như thủy triều, cuốn cô theo nhịp điệu của

anh.

Bàn tay anh lần xuống đùi cô, chạm vào làn da mềm mại, khẽ miết một đường. Quân Dao cảm thấy cả người nóng ran, bất giác hơi cong người

lên.

Cố Tư Bạch chuyển dời, hôn lên môi cô. Đôi môi anh cạy mở miệng cô, chiếc lưỡi khuấy đảo khoang miệng cố, nếm tất cả vị ngọt ngào của người con gái anh yêu.

Bàn tay phía dưới bắt đầu xâm nhập vào bên trong cô, khuấy đảo nhè nhẹ. Quân Dao hơi ngọ nguậy, cảm giác ấy, vừa nóng ran, vừa khó chịu, cô cảm giác như mình cần nhiều hơn.

Sau khi thấy cô đã sẵn sàng, Cố Tư Bạch dịu dàng thì thầm bên tai cô.

“Thả lỏng nhé!”

Rồi anh tiến vào cô. Quân Dao đột ngột cảm thấy cơ thể mình bị xé toạc, cô đau đến nỗi mở bừng hai mắt, bàn tay bấu chặt vào bờ vai rộng lớn rắn chắc của anh.

“Tư Bạch, em đau

Nhìn cơ thể anh trần trụi, làn da màu lúa mạch rắn chắc áp sát vào cơ thể mình, cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, muốn quay đầu đi, nhưng anh đã giữ cằm cô lại, hôn nhẹ lên môi cô.

“Nhìn anh, Dao Dao, anh muốn em ghi nhớ khoảnh khắc này, anh là người đàn ông của em, người đàn ông duy nhất của em, nhớ không Dao Dao?"

Quân Dao gật nhẹ đầu, cô ôm chặt anh. Lúc này anh mới chậm rãi di chuyển phía dưới. Quân

Dao hơi vặn vẹo người, nỉ non kêu đau.

“Không sao, thả lỏng, một lát sẽ hết đau”

Nhưng cô vẫn rất sợ, càng thiết chặt, khiến cơ thể anh như muốn nổ tung. Anh cũng muốn nói với cô nhóc này thực ra đây cũng là lần đầu tiên của anh đấy.Anh đã nhẫn nhịn chờ đợi gần ba mươi năm, chờ cô trưởng thành, rồi lại chờ cô sẵn sàng. Nên lần đầu tiên này đối với anh vô cùng có ý nghĩa, cũng vô cùng khó kìm chế, chỉ muốn mau chóng ăn sạch cô. Nhưng anh sợ cô gái nhỏ sẽ nghĩ anh là người đàn ông hung hăng, vì vậy luôn Cố dịu dàng, từng chút, từng chút một. 1637855673585.png

Rất lâu, rất lâu sau, khi Quân Dao đã mệt lả, anh cũng kết thúc.Anh gục xuống trên người cô, hôn nhẹ lên trán cô. Rồi lật người nằm xuống.

Nhìn Quân Dao cả người nhễ nhại mồ hôi, làn da mịn như lụa lấm tấm những giọt mồ hôi nho

nhỏ, làn da hồng hào ấm nóng khiến cả cơ thể anh lại nóng bừng lên, thật muốn làm cô hết lần này đến lần khác.

“Tư Bạch, em yêu anh.”

Quân Dao đột nhiên xoay người, ôm chặt lấy eo anh. CỐ Tư Bạch đưa tay vuốt ve lọn tóc xõa trên má cô, thì thầm đáp lại.

“Anh cũng yêu em, cả đời yêu em”

“Cả người em khó chịu quá à, nhưng mà chẳng còn chút sức nào nữa cả” .

Quân Dao nũng nịu nói, đúng là cả người cô toàn mồ hôi, rất khó chịu, nhưng đã bị Cố Tư Bạch cần tới vần lui cả buổi tối, bây giờ cả người mềm nhũn, không dậy nổi rồi.

CỐ Tư Bạch nhìn cô gái nhỏ như con mèo con làm nũng thì phì cười, anh thích cô như này. Không đúng, dáng vẻ nào của cô anh cũng thích hết.

Anh đứng dậy, bế bổng cố lên.

“Tư Bạch, anh làm gì vậy. Em còn vị thành niên, anh mà làm gì nữa em kêu lên đó.”.

Cô trừng mắt cảnh cáo anh, dáng vẻ giơ nanh múa vuốt làm Cố Tư Bạch không nhịn nổi cười.

“Em đang suy nghĩ xấu xa gì đấy hả, anh đưa em vào nhà tắm tắm rửa.”

Quân Dao đỏ bừng mặt, nhưng cô đúng là một lắm rồi, anh mà làm gì nữa cô sẽ ngất thật đấy. Cố Tư Bạch bế cô đặt vào bồn tắm rộng lớn.Anh xả

nước ấm vào bồn, thêm chút tinh dầu, rồi cũng ngồi cùng vào.

“Á, anh vào đây làm gì, em tự tắm được mà.”

CỐ Tư Bạch dĩ nhiên không nghe rồi, anh ôm chặt lấy cô.

“Giờ chúng ta đã là vợ chồng thật sự rồi, vợ chồng tắm chung cũng là điều bình thường mà.”

Cô đẩy đẩy vai anh, xấu hổ cúi đầu giấu đi khuôn mặt đỏ bừng. Cái tên xấu xa này, lúc nào cũng thích chiếm tiện nghi của cô.

CỐ Tư Bạch nhẹ nhàng xoa sữa tắm lên người, bắt đầu kì cọ cho cô. Bàn tay anh rất ấm, chạm vào đầu là nơi ấy lại nóng bừng lên.

“Em tự làm được.” Quân Dao ngọ nguậy muốn trốn khỏi tay anh.”

“Ngoan, nếu không anh lại lên đó.”

Nghe Cố Tư Bạch nói thế, Quân Dao cứng đời người, lập tức ngồi im không dám động đậy. Cố Tư Bạch vuốt tóc cô.

“Thế mới ngoan

Nói rồi anh tiếp tục xoa xoa trên da cô. Quân Dao khóc không ra nước mắt, đây là tắm gì chứ, đây là cố ý khiêu khích thì có.

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Pokemon Era Chi Tiên Tri Ngoạn Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net