Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật
  3. Chương 72-78
Trước /107 Sau

Cố Thiếu Gia, Đừng Giả Vờ Nữa! - Quân Dao - Cố Khang Dật

Chương 72-78

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Cô gái, sao em đứng đây một mình thế? Cho anh mời em ly rượu nhé.”

“Anh là...” Quân Tú Anh hơi nhướng mi, hỏi lại.

“À quên chưa giới thiệu với em, anh là Tống Quảng Diệu, chủ tịch của Tống Thị”

Hai mắt Quân Tú Anh lập tức sáng lên, cô ta biết Tống Thị, đây là một tập đoàn đầu tư mảng giải trí, cũng khá có tiếng tăm. Đây đúng là con gà béo cô ta chờ cả tháng nay rồi.

“Vâng, xin chào Tống tổng, em tên Tú Anh.”

“Tú Anh? Cái tên đẹp quá”

TA

Tống Quảng Diêu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Quân Tú Anh, hai người bắt đầu trò chuyện, vì tiếng nhạc quá ầm ĩ nên thi thoảng lại phải ghé sát tai đối phương để nói. Những lúc như thế ông ta có thể thấy rõ đồi núi trập trùng dưới cổ váy màu đen, cũng có thể ngửi thấy mùi hương nước hoa quyến rũ trên người Quân Tú Anh.

Mặc dù bây giờ đã sa cơ lỡ vận lắm rồi, nhưng Quân Tú Anh vẫn có một tiêu chí, đó là chỉ bám đùi người có tiền, rất nhiều tiền, vì vậy cô ta không quan tâm ngoại hình, chỉ quan tâm ví tiền đối phương có dày hay không. Một tháng nay cô ta vẫn tha thẩn khắp quán bar, dĩ nhiên cũng có rất nhiều đàn ông tiếp cận, cô ta cũng đò đưa qua lại những hoàn toàn không cho những kẻ mà cô ta thấy không đủ tiềm lực kinh tế được tiếp cận sâu hơn.

“Chỗ này ồn quá, hay là chúng ta vào phòng riêng nói chuyện cho thoải mái, được không?” Sau một hồi nói chuyện, Tống Quảng Diêu liền đề nghị.

Quân Tú Anh vén tóc ra sau tai, ra vẻ e thẹn, “Dạ thôi, em ngại lắm”.

Nhìn dáng vẻ như con nhà lành của Quân Tú Anh, ông ta càng thích thú, bắt đầu khoe khoang về tài sản của mình. Nhưng rốt cuộc suốt cả buổi tối Quân Tú Anh cũng chỉ nhâm nhi ly cocktail, nói chuyện phiếm cùng ông ta sau đó chào tạm biệt rồi tự bắt xe về, mặc dù Tống Quảng Diệu tha thiết muốn đưa cô ta về.

Quân Tú Anh hiểu rất rõ, đàn ông mà dễ dàng đạt được thì sẽ không bao giờ coi trọng, cái cô ta muốn không phải là mấy chiếc túi hàng hiệu hay ít tiền để tiêu sài, cô ta muốn xác lập mối quan hệ Với một người đàn ông giàu có, trước đây là vợ, còn bây giờ dù là tình nhân cũng được, nhưng phải là một mối quan hệ có thể kiếm lợi lâu dài, như thế mới xứng đáng để đánh đổi.

Cô ta về đến nhà đã là hơn hai giờ sáng, Quận Tú Anh mệt mỏi lê bước vào khu chung cư, nhưng cô ta thoáng khựng lại khi thấy hai người đang đứng hôn nhau thắm thiết dưới tán cây. Bởi lẽ dáng người kia, chiếc váy kia quá quen thuộc.

Quân Tú Anh khoanh tay trước ngực đứng đợi, chừng hơn một phút sau hai người kia mới buông nhau ra, sau đó người đàn ông còn bóp mông người phụ nữ một cái. Người phụ nữ đánh nhẹ vào tay ông ta, rồi vẫy tay chào tạm biệt, đi về phía thang máy. Quân Tú Anh lặng lẽ đi theo sau. Lúc cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại thì cô ta đưa tay chặn lại. Khi nhìn thấy Quân Tú Anh, Trương Như Ngọc thoáng khựng lại.

Cô ta lẳng lặng đi vào, không nói gì, Trương Như Ngọc hơi bối rối, liền nói, “Tú Anh, vừa nãy mẹ đi uống cà phê với mấy người bạn. Lâu ngày không gặp nên về hơi trễ”.“Mẹ không cần phải giải thích với con, con

nhìn thấy hết rồi. Con cũng chẳng có sức quản nhiều đến thế. Đằng nào bây giờ nhà chúng ta mạnh ai người ấy phải tự lo lấy thân thôi.”

Trương Như Ngọc hơi xấu hổ khi bị phát hiện, nhưng cũng hơi tức giận khi thấy thái độ thờ ơ, hời hợt của Quân Tú Anh.

“Tú Anh, con thái độ như thế là không đúng đầu, dù sao mẹ cũng đẻ con ra, nuôi lớn con”

“Mẹ, con chán lắm rồi, chán cái cuộc sống chui rúc tồi tàn này lắm rồi. Nếu mẹ tìm được một chỗ dựa mới dĩ nhiên con sẽ chúc mừng mẹ.” Cô ta biết vừa rồi mình lỡ lời nên liền nói lại.

“Tú Anh, con phải biết bây giờ chúng ta phải dựa vào nhau mà sống, nếu không sẽ càng thảm hơn”.

Quân Tú Anh nghiền ngẫm, đúng, dù sao mẹ cô ta cũng có nhiều cách hay. Bà ấy đã nhiều tuổi vẫn có sức quyến rũ người đàn ông đi xe sang như kia, vậy hắn là không ít chiêu trò, cô ta liền mỉm cười.

“Mẹ, con cũng đang cố gắng đây, mệt chết đi được. À, mẹ biết Tống Quảng Diêu không?”

“Dĩ nhiên là biết, ông ta cũng là người có tiền đấy, hiện đang sống cùng bà vợ già ở biệt thự view biển. Có hai đứa con thì đều đang đi du học nước ngoài rồi. Con quen ông ta à?” Trương Như Ngọc cả ngày chỉ ăn, làm đẹp và đi xã giao, nên biết rất nhiều tin tức về những người giàu có.

“Hôm nay con gặp ông ta ở quán bar, ông ta bắt chuyện với con, con xin số con nữa.”

Nghe thấy vậy, mắt Trương Như Ngọc lập tức sáng bừng lên. “Vậy thì tốt quá, con phải nắm chắc người đàn ông này vào” .

“Nhưng con đang suy nghĩ, ông ta là tập đoàn đầu tư lĩnh vực giải trí, phía dưới chắc chắn có rất nhiều diễn viên, người mẫu xinh đẹp sẵn sàng hiến thân để thăng tiến, liệu ông ta có phải kiểu chỉ nhất thời hứng thú, rồi sẽ đá con đi không?”

Lúc này thang máy đã lên đến nơi, hai người cùng bước ra, Trương Như Ngọc lần tay vào túi xách tìm chìa khóa nhà, sau đó nở nụ cười thần bí. “Tú Anh, mẹ có ý tưởng này”

Sau khi vào nhà, Trương Như Ngọc mặt mày hớn hở, kéo Quân Tú Anh đến ghế sô pha.

“Con nghĩ sao nếu con thành diễn viên”

Quân Tú Anh hơi nhíu mày, “Ý mẹ là bảo ông ta nâng đỡ con thành diễn viên.”

Trương Như Ngọc gật đầu. “Con phải nhìn vào kinh nghiệm của mẹ đây này, không nên dựa vào một người đàn ông, dù cho ông ta có yêu con, thương con thì có ích gì, còn chẳng biết khi nào ông ta trắng tay. Chi bằng dựa vào mình. Huống hồ nếu làm diễn viên, con có cơ hội quen với rất nhiều người giàu có, nổi tiếng”.

Quân Tú Anh nghe thế thì lập tức suy ngẫm. Đúng vậy, bây giờ cô ta không có cửa làm phu nhân nhà giàu, cùng lắm chỉ là tình nhân hoặc may mắn hơn thì chen chân đẩy được chính thất đi như mẹ cô ta, nhưng cơ hội này không lớn. Còn nếu có thể trở thành diễn viên, cô ta có thể tự kiếm tiền, cũng có nhiều cơ hội quen biết được nhiều đàn ông giàu có hơn.

Nhưng cũng có một điều, giới đó hào quang và danh lợi đều rất lớn, vậy nên cạnh tranh cũng càng lớn, cô ta sợ rằng có thể không đua lại.Nhìn khuôn mặt tràn đầy băn khoăn của Quân Tú Anh, Trương Như Ngọc liền nói, “Bây giờ diễn viên chỉ cần xinh đẹp và có chống lưng là có thể nổi tiếng. Con xem, con xinh đẹp như thế, dáng người cũng rất chuẩn, ăn đứt mấy cô diễn viên hiện giờ. Nếu Tống Quảng Diệu nâng đỡ nữa, con có thể tạo dựng danh tiếng bước đầu rồi.”

“Được rồi, để con nghĩ cách đã, dù sao ông ta cũng chưa cắn câu”

“Ừ, đi ngủ đi.” Trương Như Ngọc ngọt ngào nói.

Sau khi Quân Tú Anh đi về phòng riêng, Trương Như Ngọc cũng về phòng mình, lúc này bà ta mới phát hiện ra Quân Khải không ở nhà. Bà ta nhăn mày, “Cái lão già chết tiệt này lại đi đánh bạc rồi hay sao mà không có ở nhà?”.

Vừa nghĩ như thế, bà ta đùng đùng nổi giận rút điện thoại ra, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại của Quân Khải, Trương Như Ngọc ấn số gọi lại.

Phòng bệnh đang vô cùng yên tĩnh, Cố Tư Bạch và Quân Dao đều đang ngủ say, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên ầm ĩ làm cả hai cùng giật mình, bật dậy. Quân Dao nhìn quanh, thấy điện thoại Quần Khải đang vang lên ầm ĩ, cô vội chạy qua, ấn nút im lặng, sợ tiếng ồn làm ảnh hưởng giấc ngủ của CỐ Tư Bạch. Trên điện thoại hiện chữ “Vợ yêu”, cô im lặng đứng nhìn, không nhúc nhích.

Nhưng ngay khi cuộc gọi kết thúc thì bên kia lại gọi lại. Quân Dao thở dài, có lẽ bà ta thấy chồng giờ này chưa có ở nhà nên nổi giận rồi, vậy tại sao lúc ông ấy cấp cứu gọi không thấy bà ta đâu? Làm gì mà giờ này mới thèm gọi lại?

Nhưng Trương Như Ngọc vẫn không chịu dừng, tiếp tục gọi đến cuộc thứ ba, Quân Dao cũng hết cách, đành cầm điện thoại đi ra góc phòng, ấn nút nghe.

“Ông chết ở đâu mà giờ mới nghe máy? Có biết mấy giờ rồi không? Tiền của tôi ông đã đem đi đánh bạc hết, còn mỗi cái nhà này để ở, ông mà làm thua nốt, tôi chết cho ông xem.” Quân Dao vừa bắt máy Trương Như Ngọc đã lập tức tru tréo.

Quân Dao hơi sững người, đại khái đoán được tình hình hiện tại của ba người nhà họ, có lẽ đã bán hết những thứ có thể bán rồi, cả căn nhà cũ của mẹ cô họ còn bán cơ mà.

“Alô.” Cô khẽ lên tiếng.

Đầu dây bên kia im lặng chừng ba giây, sau đó vang lên âm thanh xa xà ầm ĩ.

“Mày là đứa nào, Quân Khải đầu, mau bảo ông ta nghe máy đi. Mày đang ở đâu.Alô, alô, nói mau. Mày và lão già chết tiệt đó đang ở đâu?”

Quân Dao day day trán, hơi đau đầu trước giọng nói chua ngoa của Trương Như Ngọc.

“Là tôi, Quân Dao đây?

Nghe thấy vậy Trương Như Ngọc càng bất ngờ hơn.

“Mày... sao lại là mày? Ông ta tìm mày làm gì, xin tiền à?”

“Ông ấy đang nằm viện, bệnh viện Trung tâm, bà qua đi” Quân Dao không muốn nhiều lời với bà ta.

“Ừ... biết rồi, mai tao qua” 1637990829285.png

Quân Dao đập nhẹ lên tay anh, “Anh lại linh tinh rồi, mau ra kia ngủ đi.”

“Cho anh ngủ cùng vợ nhé, hứa sẽ ngoan!”

“Có quỷ mới tin anh” Cô đẩy anh ra, ấn ngồi xuống sô pha. “Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Cố Tư Bạch bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng dĩ nhiên Quân Dao không chút mềm lòng, vẫn đẩy anh xuống sô pha, sau đó quay lưng đi vào giường. Người nào đó chỉ có thể ấm ức ôm gối lăn qua lăn lại mãi mới có thể vào giấc được.

Sáng sớm hôm sau, Quân Dao đã tỉnh dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô liền xuống căn tin bệnh viện mua ba phần đồ ăn sáng. Khi cô trở lại Cố Tư Bạch đã ngồi ngay ngắn, không hiểu bằng cách thần kì nào mà quần áo anh ngủ trên ghế một đêm vẫn không chút nếp nhăn.

“Em mua cháo quẩy, anh ăn đi cho nóng”

Cô múc cháo ra bát, hai người cùng ngồi ăn. Quân Khải vẫn chưa tỉnh lại, nhưng Quân Dao vẫn mua một bát cháo để sẵn, để nhỡ đâu Quân Khải tỉnh lại sẽ có đồ ăn sáng luôn.

“Hay là ăn xong anh về đi, ở đây cũng chẳng làm gì cả” .

“Ừm, vậy để anh về mang thêm vài bộ đồ vào cho em thay đổi cho tiện.”

Ăn uống xong xuôi, Cố Tư Bạch bên trở về nhà, Quân Khải vẫn chưa tỉnh, Quân Dao không có việc gì làm, đành ngồi trên sô pha chơi điện thoại một mình. Cô lướt điện thoại khá lâu thì nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa, cô tưởng Cố Tư Bạch đã trở lại thì vừa ngẩng đầu lên vừa nói.

“Anh nhanh thế...”

Nhưng câu nói bị bỏ dở khi cô nhìn thấy người vừa đi vào, chính là Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh. Đã lâu rồi cô mới gặp lại hai người bọn họ.

Trương Như Ngọc nhìn Quân Dao từ đầu xuống chân một lượt, mặc dù bộ quần áo Quân Dao mặc rất đơn giản, nhưng bà ta nhận ra đây là hàng thiết kế cao cấp, đôi bông tai và chiếc dây chuyền kim cương kia có giá trị rất lớn, lòng đố kị của Trương Như Ngọc nổi lên cuồn cuộn.

“Xem ra cuộc sống của cô cũng tốt nhỉ. Nếu không phải chúng tôi cứu cô ra thì bây giờ cô còn đang ngồi tù mọt gông đấy.Vậy mà cô vong vn phụ nghĩ hại cả nhà chúng tôi, đúng là nuôi sói mắt trắng trong nhà”

Quân Dao cau mày, “Bà không có tư cách xúc phạm tội. Các người cứu tôi ra chẳng qua cũng là vì muốn tôi đóng giả Quân Tú Anh, nếu thực sự vì tôi thì các người đã không để tôi ở trong đó chịu đánh chịu khổ suốt ba năm. Số tiền Cố gia cho các người coi như tiền các người bán tôi mà có rồi.”

“Cũng cứng miệng nhỉ, bây giờ cậy mình có chỗ dựa nên quay lại cắn lại người từng nuôi mình à? Hừ, đừng có lên mặt với tôi, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị nhà họ Cố ghẻ lạnh, bây giờ không có tư cách thừa kế tài sản Cố gia, có gì mà đòi lên mặt chứ?” Trương Như Ngọc chua ngoa.

Quân Dao lắc đầu, “Đúng là anh ấy không được thừa kế nữa, nhưng tài sản của chúng tôi vẫn dư sức sống dư dả cả đời, không phải lo cái ăn cái mặc như ai đó.”“Cứ ở đó đắc ý đi, sớm muộn quả báo cũng tìm đến cô tôi” Quân Tú Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Quả báo?” Quân Dao lạnh nhạt nhìn cô ta, “Tôi không biết khi nào quả báo tìm đến tôi, nhưng hiện giờ quả báo đang trên đầu hai người

đó."

“Mày dám hỗn láo à?” Trương Như Ngọc tức giận, hùng hổ xông lên túm lấy Quân Dao.

Quân Dao lập tức hất tay bà ta ra, “Bà muốn làm gì? Vẫn muốn bắt nạt tôi sao?”

Khi còn ở Quân gia, Quân Khải hầu như không để ý đến cô, Trương Như Ngọc dĩ nhiên rất ngứa mắt Quân Dao, dù cô không làm gì bà ta cũng cảm thấy ghét, thường xuyên đánh mắng cô, còn bắt cô làm đủ mọi việc trong nhà. Nhưng dù sao thái độ

Quân Khải với Quân Dao lạnh nhạt chứ không phải khinh ghét, nên bà ta đều đánh lén lút, âm thầm giày vò cô.

Bây giờ thấy Quần Dao dám cãi lại mình, khiến bà ta càng nổi giận.

“Quân Dao, chị nên nhớ là ai nuôi chị lớn, chị đừng có hỗn láo” Quân Tú Anh cũng lên tiếng, sấn lên đứng về phía mẹ mình.

“Các người nuôi tôi? Là các người chiếm chỗ của mẹ con tôi, đối xử với tôi bao nhiêu năm nay như thế nào còn không tự rõ hay sao?”

“Mẹ mày vô dụng, còn đổ lỗi cho tao” Trương Như Ngọc khoanh tay trước ngực, khinh bỉ.

Quân Dao nghe những lời này thì vô cùng giận dữ, bọn họ có thể sỉ nhục cô, nhưng không được phép động vào mẹ cô.

“Bà không có tư cách nói đến mẹ tôi.”

“Tao cứ nói đấy, mày làm gì được tao? Hả?” Trương Như Ngọc vênh mặt thách thức.

“Bà...” Quân Dao tức đến nghẹn giọng. “Ai dám bắt nạt vợ tôi thế hả?”

Một giọng nói âm trầm vang lên, khiến cả ba người giật mình quay đầu lại nhìn, bọn họ lập tức nhận ra đây chính là Cố Tư Bạch. Trương Như Ngọc thoáng sợ hãi, nhưng nghĩ lại việc nhà họ Cố hại bà ta thành ra nông nỗi này, mà CỐ Tư Bạch bây giờ cũng chỉ là hữu danh vô thực, không còn oai phong như năm xưa nữa, bà ta lập tức xốc lại tinh thần.

“Xi, tưởng là ai, hóa ra phế vật nhà họ Cố, cậu cuối cùng cũng đi lại được rồi hả?”

Quân Tú Anh kéo kéo tay mẹ mình, ra dấu không nên nói những lời như thế, nhưng Trương Như Ngọc phẩy tay cô ta ra.

“Con sợ cái gì? Đó không phải sự thật ư? Một đứa mồ côi lấy một thằng phế vật, đúng là xứng đôi vừa lứa quá mà.”

Cố Tư Bạch nghe vậy thì khóe môi hơi cong lên, ánh mắt càng âm trầm.

“Thú vị thật, theo điều tra bà từng đối xử rất

tệ với Dao Dao, chẳng qua tôi nể tình Dao Dao nên không truy cứu, không ngờ bà lại hống hách đến mức này, đúng là không tha thứ được mà.”

“Xi, cậu làm như mình ghê gớm lắm, cậu làm gì được tôi, hả hả?”

“Tôi có thể làm được gì? Ừm... chắc là nhiều đấy” .

Nói rồi anh rút điện thoại, bấm số.“Có một người đang xúc phạm danh dự của tôi và vợ tôi, còn đánh vợ tôi nữa, kiện bà ta ra tòa cho tôi. Bà ta tên Trương Như Ngọc. Ừ, ngoài ra hình như bà ta còn đang qua lại với người có vợ, Ừm, cậu tiện thể điều tra cả con gái của bà ta, Quân Tú Anh một chút, có gì thú vị thì báo tôi.”

Nói rồi anh cúp máy, sắc mặt Quân Tú Anh và Trương Như Ngọc đều tái đi, nhưng Trương Như Ngọc vẫn cứng họng.

“Bằng chứng đâu? Tôi có thể kiện ngược cậu tội vu không đó.”

“Bằng chứng là thứ tôi không thiếu nhất, thậm chí có những việc tôi không muốn đào thêm, nhưng nếu bà muốn, tôi cũng không ngại lật lại.”

Nói rồi Cố Tư Bạch đi đến, ôm lấy vai Quân

Dao.

“Bà xã, đừng lo, bọn họ sẽ sớm phải trả giá vì những việc mình làm mà thôi.”

Quân Tú Anh cả đêm qua mơ tưởng đến cuộc

sống giàu sang sau này nếu có thể dấn thân vào showbiz, cô ta không muốn cuộc sống của mình càng tồi tệ hơn. Bây giờ không cần biết thế nào, cô ta cũng không muốn bị Cố Tư Bạch trả thù.

“Cố thiếu gia, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi anh và chị Quân Dao.”

“Tú Anh...” Trương Như Ngọc không phục.

“Mẹ im đi.” Quân Tú Anh gắt lên, quát bà ta. “Cố thiếu gia, chúng tôi có mắt như mù, xin lỗi đã làm phiền đến anh. Mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho tôi”.

“Cô nói bỏ qua thì tôi phải bỏ qua à?” Cố Tư Bạch thong dong nói, “Sao vừa rồi hai người còn hung hăng lắm mà.”

“Cố thiếu gia, tôi xin anh” Quân Tú Anh lập tức tiến về phía trước một bước, hai mắt rưng rưng ra vẻ đáng thương, thấy Cố Tư Bạch vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm liền quay lại phía Trương Như Ngọc, “Mẹ, mau nói gì đi, mẹ muốn hủy hoại con à?”

Trương Như Ngọc mím môi, nhưng bà ta cũng bắt đầu sợ rồi, dù Cố Tư Bạch bị Cố gia vứt bỏ, nhưng ai biết được, dù sao bọn họ cũng là ruột thịt, nếu cậu ta lên tiếng, rất có thể Cố gia lại chèn ép bọn họ, bây giờ mà chèn nữa thì chỉ còn có cái mạng này mà thôi. Bà ta miễn cưỡng nói.

“Thật xin lỗi Cố thiếu gia.”

“Người bà cần xin lỗi là vợ tôi chứ không phải tội đầu.”

Mặt Trương Như Ngọc tối sầm lại, nhưng bà ta vẫn cố gắng nói, “Xin lỗi”.

Cố Tư Bạch nhếch môi cười, “Bà xin lỗi thì cũng phải tỏ ra thành tâm một tí chứ nhỉ?”

Trương Như Ngọc sượng mặt, nhưng cũng cố gắng nói. “Quân Dao, xin lỗi.”

“Ngại quá, tôi không nhận lời xin lỗi của bà.” Quân Dao lắc đầu.

1637990870410.png

Trương Như Ngọc và Quân Tú Anh hơi xấu hổ, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.

“Rốt cuộc ông ấy bị làm sao?”

“Ông ấy bị nhồi máu cơ tim, bác sĩ đã cấp cứu, bây giờ vẫn còn hôn mê”

“Làm sao mà tôi biết được ông ấy bị nhồi máu

Cơ tim, mấy ngày trước ông ta bỏ đi đánh bạc cả ngày cả đêm, tôi còn tưởng...” Trương Như Ngọc bao biện.

“Được rồi, đừng nói nữa, nói với mấy người mệt lắm, các người vào trong đi” Quần Dao xua xua tay, quả thực cô rất chán ghét cảm giác phải đứng cùng một chỗ, đôi co qua lại với hai người nay.

Trương Như Ngọc âm thầm lườm Quần Dao một cái rồi hai mẹ con kéo nhau vào phòng trong.

Thực ra Quân Khải đã tỉnh từ lâu rồi, ông ta cũng nghe thấy tất cả mọi chuyện, chỉ có thể chán nản thở dài.

“Ông tỉnh rồi à?”.

Bước vào phòng bệnh, Trương Như Ngọc hơi giật mình khi thấy Quân Khải đang mở mắt nhìn mình liền lên tiếng hỏi. Quân Khải chỉ hơi gật đầu, ánh mắt vô hồn, mông lung. Ông ta không ngờ lúc

mình cận kề sinh tử mà người vợ và con gái ông ta từng yêu quý hết mực, làm mọi việc cho bọn họ lại có thể máu lạnh vô tình không chút quan tâm như thế.

Quân Dao đi vào sau, thấy Quân Khải tỉnh thì hơi bất ngờ, nhưng cô không muốn so đo vào những lúc như thế này, lên tiếng hỏi. “Cha tỉnh rồi à, con mua cháo rồi, cha ăn nhé?”

Quân Khải nghe những lời này thì vừa xúc động vừa đau lòng lại vô cùng xấu hổ. Bởi lẽ ông

ta từng không quan tâm Quân Dao, xe cô đi cũng là xe cũ Trương Như Ngọc đã đi chán, thi thoảng vẫn hỏng hóc, chưa kể vụ tai nạn xe năm đó, ông ta nghĩ lại càng hổ thẹn vô cùng.

Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt già nua rưng rưng, “Dao Dao, xin lỗi con.”

Quảng cáo
Trước /107 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Tà Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net