Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú
  3. Chương 37
Trước /62 Sau

Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong căn phòng tổng thống tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người đàn bà dồn dập, chiếc giường đơn đung đưa theo động tác chạy nước rút của người đàn ông khiến cho người phụ nữ bên dưới phải thét chói tai.

"Thi Vũ, em sắp tới rồi. . . . nhanh hơn nữa đi. . . ." Giọng nói hưng phấn vì sung sướng của Lưu Uyển Nhược càng thêm phóng đãng, cô nâng vòng eo cao lên để hứng từng cú dập hung ác của người đàn ông ở phía trên. Khi đỉnh điểm của kích tình, cả hai cùng hét lên mà phóng thích dục vọng của chính mình.

Kích tình qua đi, Lưu Uyển Nhược mệt mỏi nằm xấp trên người Mặc Thi Vũ, tận hưởng dư âm của khoái cảm mang lại, thật sâu thỏa mãn khiến cô cong môi.

"Xem ra anh ta không phục vụ cưng đủ rồi." Mặc Thi Vũ khàn giọng trêu chọc.

Lưu Uyển Nhược lòng không thoải mái, thật ra Nghiêm Hạo vẫn ân ái với cô, trừ những ngày đầu nồng nhiệt ra, sau đó lại không tha thiết lắm, mặc dù cô luôn mặc đồ khiêu gợi mỏng manh để hấp dẫn anh, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh thì cô đành chịu. Thân thể cô được Mặc Thi Vũ chơi đùa và dạy dổ trong hai năm qua, anh ta rất biết cách làm thế nào để cho cô sung sướng nhất, qua bàn tay của anh ta, khao khát dục vọng trong cô cũng tăng lên. Mà Nghiêm Hạo không làm cô thỏa mãn, cô liền tìm tới anh ta, dù sao anh ta đối với cô chính là bạn giường tốt nhất. Cô cũng không muốn ủy khuất chính mình.

"Anh ta ly hôn chưa? Tính khi nào sẽ kết hôn với em?" Mặc Thi Vũ lơ đãng hỏi.

"Em không biết nhưng cô gái đó vẫn còn ở trong biệt thự của Nghiêm Hạo." Lưu Uyển Nhược bất mãn nói.

Ánh mắt của Mặc Thi Vũ xẹt qua tia sáng thú vị: "Hay anh ta luyến tiếc cô gái đó, nên không muốn ly hôn để đến với em?"

"Không thể nào." Lưu Uyển Nhược không tự chủ cao giọng nói, có chút chói tai.

"Cưng à, anh chỉ sợ cưng thiệt thòi thôi, đã hơn một tháng rồi, nếu anh ta thật muốn ly hôn thì đã xong từ lâu rồi còn đợi đến bây giờ sao?" Mặc Thi Vũ nhìn nét mặt tái xanh của Lưu Uyển Nhược thì hài lòng.

"Em không tin, Hạo yêu em như thế, lúc trước thiên kim của Tống thị còn đấu không lại em, dựa vào một cô gái mồ côi lấy gì để đấu với em đây?" Lưu Uyển Nhược cười lạnh, giọng nói đây khinh thường.

Ánh mắt của Mặc Thi Vũ chợt thương tiếc nhớ tới thân thể của cô gái ấy, nhìn người đàn bà trong lòng đang hả hê, làm anh dâng lên một cỗ chán ghét. Sẽ có lúc anh sẽ khiến cô từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục. Hàn ý trong mắt Mặc Thi Vũ lan ra.

"Nhưng em đừng chủ quan, nếu như thật sự anh ta để ý đến cô gái kia, em sẽ làm gì?" Thu lại vẻ chán ghét, Mặc Thi Vũ làm bộ quan tâm hỏi.

Lưu Uyển Nhược gương mặt lạnh lẻo đố kị dâng lên. Cô cũng nhận ra Nghiêm Hạo không nhắc tới chuyện kết hôn như lần đầu gặp lại, thái độ của anh vẫn yêu thương chiều chuộng cô nhưng đồng thời cô gái đó vẫn bình thường sống trong ngôi biệt thự đó. Nếu kéo dài, mọi người sẽ nghi ngờ Nghiêm Hạo không muốn ly hôn, mà cô mới là tình nhân, kẻ thứ ba xen vào cuộc sống của vợ chồng anh. Không thể được. Cô cắn môi phẫn nộ, cô bắt buộc Hạo phải chọn lựa giữa cô và cô gái đó. Ánh mắt Lưu Uyển Nhược sáng lên, nụ cười trên môi cô khiến cho người ta phát rét.

Mặc Thi Vũ quan sát vẻ mặt của cô, bộ dáng xem kịch vui, nhếch môi cười lạnh.

***

Tống Nguyệt Linh lẳng lặng nằm yên trong phòng, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, không ai biết bây giờ cô đang nghĩ gì? Mấy ngày trước, Tô Cầm từ dưới quê lên biết chuyện của cô liền ầm ỉ khóc lóc một trận lôi kéo cô về căn phòng cũ sống chung với cô ấy, vì cô ấy không yên tâm khi để Đinh Yến Tử sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn mà không có bóng người ấy.

Tô Cầm thở dài nhìn Tống Nguyệt Linh yên tĩnh như vậy, cơm ăn rất ít, thỉnh thoảng sẽ lấy hình bảo bảo trong điện thoại ra xem, nói chuyện với cô vẫn nhợt nhạt cười. Cô thà nhìn cô ấy khóc còn hơn cười như thế nhưng cô cũng không biết làm gì để cho cô ấy vui lên. Chồng thì ngoại tình, con thì bị người ta đem đi, bao nhiêu chuyện như vậy cô ấy không nghĩ quẩn đã là may lắm rồi.

Tống Nguyệt Linh thật ra cũng không nghĩ gì, tâm hồn cô trống rỗng, cô không phản đối khi Tô Cầm kêu cô về đây, thật ra cô cũng rất mệt mỏi, thì ra cô cũng không mạnh mẽ như mình nghĩ. Mỗi ngày đối diện với căn phòng vắng lạnh khắp nơi đều là kí ức ngọt ngào của cô và Nghiêm Hạo, càng làm cô chua xót mệt mỏi thêm. Tình yêu cô cố gắng duy trì liệu sẽ đi tới đâu?

"Tô Cầm, hôm nay mình muốn về biệt thự." Tống Nguyệt Linh bình tĩnh nói.

"Cậu về đó càng buồn thêm, ở đây với mình đi, mình không yên tâm khi để cậu sống một mình ở đó." Tô Cầm phản đối nói.

"Tô Cầm, mình không muốn trốn tránh nữa, mình rất mệt mỏi, mình muốn đối diện một lần, rồi ra sau thì ra." Tống Nguyệt Linh bi ai nói.

Tô Cầm đau lòng ôm cô: "Yến Tử, dù có ra sao cậu cũng còn có mình và bảo bảo. Cậu phải tin tưởng có ngày sẽ gặp lại hai đứa con yêu dấu của cậu. Chính vì thế cậu hãy dũng cảm lên." Tô Cầm chân thành nói.

Tống Nguyệt Linh trong lòng ấm áp, cô đã thông suốt rồi, cô cố gắng một lần để níu kéo tình cảm của anh, nếu không được cô cũng không hối hận.

***

Nghiêm Hạo tức giận cùng mất mát khi nhìn thấy biệt thự vắng lặng đầy bụi bậm, chứng tỏ đã lâu không có người qua. Chết tiệt, anh mới đi có một tháng mà cô ta cũng bỏ nhà đi luôn. Nghiêm Hạo tức giận đi lên lầu, phòng ngủ của hai người, hơi lạnh trong căn phòng khiến cho anh có chút thất thần. Hơn một tháng trước nơi đây luôn là nơi nồng nàn ân ái của hai người họ, bây giờ thì lạnh lẻo hiu quạnh như muốn trêu chọc anh. Mày nhíu lại, tim chợt nhói lên, anh bực bội bước ra khỏi phòng.

Chợt cửa chính mở ra, anh có chút mong đợi nhưng khi thấy người bước vào, ánh mắt xẹt qua tia thất vọng. Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, anh ngạc nhiên nhìn người trước mặt: "Nhược Nhi, sao em lại ở đây?"

Lưu Uyển Nhược bước vào căn biệt thự đánh giá xung quanh, lấy làm hài lòng, dù gì sau này cô cũng sẽ là chủ nhân ở nơi đây: "Em nghe nói anh hôm nay về đây, em nghĩ anh sẽ ép buộc cô ấy ly hôn. Em không đành lòng nên muốn đích thân đến gặp cô ấy một lần, cầu xin cô ấy thông cảm và tác hợp cho em với anh."

Giọng cô như nước, ánh mắt rưng rưng thiện lương trong sáng nhìn Nghiêm Hạo khiến cho anh không đành lòng, nhưng khi nghe rõ lời cô nói thì mày của anh nhíu lại. Hôm nay anh chỉ muốn về nhìn xem cô vợ của anh sống như thế nào trong một tháng qua, anh cũng biết những bài báo và tin tức kia đều nhắm vào cô ấy. Nhưng anh lại làm ngơ không muốn biết, ngầm cho cô ấy chịu đựng một chút khổ sở. Còn chuyện ly hôn hết lần này tới lần khác anh cố tình không muốn nhớ tới. Lời này của Lưu Uyển Nhược làm anh khó xử.

Lưu Uyển Nhược thấy Nghiêm Hạo do dự thì lòng dâng lên nổi lo lắng tức giận, cô hung hăng bấm mạnh vào lòng bàn tay để cho mình bình tĩnh lại, cô nở nụ cười ngọt ngào khó xử nói: "Thật ra em cũng không muốn ép anh phải ly hôn với cô ấy. Dù sao chỉ cần anh yêu em là đủ. Nhưng em sợ con của chúng ta ra đời sẽ là đứa bé không được thừa nhận làm em có chút không đành lòng. Hạo, lúc trước em đã lầm lở bỏ con của chúng ta, bây giờ ông trời đã cho em cơ hội chuộc tội, em muốn bù đắp cho nó thật tốt, anh không trách em chứ, Hạo?"

Nghiêm Hạo kinh ngạc khi nghe lời cô vừa nói, khó tin hỏi lại: "Em đã có thai?"

"Vâng, mặc dù hơi sớm nhưng tháng này của em chưa tới, anh có nhớ lúc gặp lại hôm đó chúng ta đều không phòng ngừa không?" Lưu Uyển Nhược thẹn thùng vuốt nhẹ bụng mình, mặt cúi xuống, trong mắt lướt qua tia sáng lạnh. Hừ, dù có hay không, cô cũng phải bắt Nghiêm Hạo ly hôn với con nhỏ đó.

Nghiêm Hạo sửng sờ trong lòng không biết là tư vị gì, một chút vui vẻ cũng không có, nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ mong đợi của Lưu Uyển Nhược thì anh không đành lòng. Cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo chung vui với cô.

"Hạo, anh cũng không nở cho bảo bảo của mình mang danh con riêng phải không?" Lưu Uyển Nhược thấy vẻ mặt anh dịu xuống thì làm nũng nói.

Nghiêm Hạo mắt ôn nhu bất đắc dĩ gật đầu, đúng anh yêu cô, đứa con của cô và anh không thể là con riêng được.

Bộp.

"Ai?" Ngoài cửa chợt vang lên tiếng động, hai người cùng nhìn ra cửa. Nghiêm Hạo lạnh giọng hỏi.

Tống Nguyệt Linh mặt tái nhợt run rẩy bước vào, nhìn thẳng vào Nghiêm Hạo, trong mắt cô nổi lên một cỗ bi thương chua xót khiến cho người ta thương tiếc. Thê lương tuyệt vọng như muốn nhấn chìm cô gái nhỏ này.

***

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại mTruyen.net và Ngontinh.vn

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoang Cổ Huyết Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net