Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
  3. Chương 27
Trước /954 Sau

Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Chương 27: Đây là cách băng bó yêu thương của Thất Gia

Tin vừa đăng sáng nay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Về KING, quán bar lớn nhất ở trung tâm thành phó, sau vụ cháy đêm qua, giờ đã thành một bãi phế liệu.

Trên ghế sô pha khác, Trần Giai Lệ đang ngồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Giai Lệ vừa mới đến vào buỏi tối.

Trước kia nói là đối phó Mộ An An suốt ngày thất bại, cô ta ở nhà rất không an tâm, nên đến rủ Giang Cầm đi chơi, nhưng thật ra là nhận tội. Trần Giai Lệ luôn là chân chó của Giang Cầm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngoài mặt, nữ thần dịu dàng hào phóng, xinh đẹp cao quý.

Nhưng trên thực tế, Trần Giai Lệ rất sợ thủ đoạn của Giang Cầm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô ấy cũng biết vị trí của mình, chỉ là một con chó.

Làm một con chó cũng không sao, Trần Giai Lệ, bởi vì Giang Cầm sẽ có lợi cho cô ta và Trần gia, và làm cho Trần gia trở nên vượt trội hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng tiền đề là không phải được làm Giang Cầm tức giận.

Trần Giai Lệ nói: “Nữ thần, xin lỗi! Không biết Mộ An An lợi hại như vậy, anh Lang đấy cũng là phề vật, lại bị phá đám!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Giai Lệ vốn là sợ hãi.

Nhưng khi nghĩ đên sự kiêu ngạo của Mộ An An, căm hận mà cắn chặt răng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không ai nghĩ rằng con bé mồ côi lại có lợi hại như vậy.

“Ý của cậu là, không phải cậu bắt tài, ngay cả một con bé mồ côi cũng không thể xử lý, mà là con bé mồ côi kia quá lợi hại?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giang Cầm cười hỏi.

Tiếng cười như vậy khiến Trần Giai Lệ giật mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô nhanh chóng giải thích: “Không … Nữ thần, tôi có cách khác. Cô có biết Trần Hoa không?”

“Con ngốc đó, chuyện gì cũng nghe tôi, hơn nữa chơi rất tốt với Mộ An An. Để cho con ngốc đó đâm Mộ An An một nhát, vậy là được rồi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ý cậu là gì?” Giang Tần ném điện thoại sang một bên.

Trần Giai Lệ đứng dậy, ghé vào lỗ tai Giang Cầm, sau đó nói ra kế hoạch.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giang Cầm nghe xong, cảm thán nói: “Làm thế này, có phải độc ác quá không?”

Trần Giai Lệ nói, “Tôi nghĩ cô ta đáng đời. Nữ thần, cậu có thể đếm được những việc không biết xáu hỗ mà Mộ An An đã làm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Như này đối với cô ta vẫn còn nhân từ lắm!”

Trần Giai Lệ tràn đầy phẫn nộ,” Nữ thần, Mộ An An cư xử bẩn thỉu, dựa vào quay cóp để bá chiếm chức danh thủ khoa, thỏa mãn tính hư vinh, khiến cậu phải đứng thứ hai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rõ ràng là cậu tốt như vậy, làm sao có thể người quay cóp bài thi làm thủ khoa chứ! Tôi không thể bỏ qua được, nhất định phải trả thù Mộ An An, nhất định phải cho cô ta biết rằng làm chuyện ác phải trả giá!”

Trần Giai Lệ nói có chút kích động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đừng làm vậy. Người ta gian lận có thể làm thủ khoa, cũng tốn không ít tâm tư đâu”. Giang Cầm giả bộ hào phóng.

Trần Giai Lệ lạnh lùng nói, “Thứ tà ám.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Hay là, cậu đừng nhằm vào cô ta. Tôi không muốn như thế này. Nhìn thấy xót xa.”

“Nữ thần, ác có ác báo.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Giai Lệ nghiền răng, nắm chặt tay.

Ý nghĩ về hành vi của Mộ An An trong lớp học càng khiến cô ta tức giận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bây giờ cô ta không còn mặt mũi nào nữa, nếu cô ấy không giết Mộ An An, thì có lỗi cả thế giới!

Mộ An An phải trả giá!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trần Giai Lệ độc ác nghĩ.

Giang Cầm nhìn một cái, lúc cúi đầu xuống, khóe miệng nhéch lên một tia lạnh lùng, “Cũng được thôi, cậu nên chú ý, đừng để người ta đàm tiếu.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Nữ thần, cậu yên tâm, chuyện này tôi vì cậu mà xuất đầu!”

Trần Giai Lệ rất biết cách biểu đạt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giang Cầm chỉ cười, lại chơi điện thoại tiếp.

Khi nhìn thấy hộp thoại của Tông Thất, chân mày cau lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tông Thất thực sự đã xóa cô hoàn toàn, cô ta đi hỏi một người bạn tốt của Tông Thất, nhưng kết quả lại không có tin tức.

Giang Cầm không ngờ rằng chính mình lại xóa bạn bè.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Là đại tiểu thư nhà họ Giang, nữ thần trường y bị người ta xóa kết bạn, Giang Cầm dù sao cũng không thể nuốt trôi cục tức này.

Cô ấy nhát định sẽ để Tông Thất tự mình thêm lại!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngày hôm sau.

Cả một đêm Mộ An An ngủ rất say.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lúc đồng hồ sinh học thức giấc, mới cảm thấy tay phải cực kì đau.

Hôm qua lúc Tông Chính Ngự băng bó vét thương cho cô, đều không cảm thấy đau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

.

Mộ An An giơ tay phải đã bị băng bó thành bánh màn thâu lên, bóp nhè nhẹ, để làm dịu đi cơn đau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cốc Cốc Cốc Vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên, một đám người hầu lần lượt bước vào phòng của Mộ An An, đứng một hàng trước giường của Mộ An An.

Những người hầu cung kính kêu lên: “An An tiểu thư.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“An An tiểu thư, Thất gia kêu chúng tôi đến hầu hạ cô tắm rửa.”

Một trong những người hầu đứng đầu nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An đưa tay lên nhìn.

Với bàn tay này, bạn không thể chạm vào nước trong một tuần, lại bị Tông Chính Ngự băng bó như thế này, vẫn là nên cần thận.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vì vậy, Mộ An An vén chăn bông lên, yêu cầu người hầu tắm rửa thay quần áo.

Sau khi mọi việc xong xuôi, những người hầu lần lượt rời khỏi phòng, bác sĩ Cố mang theo hộp thuốc đến.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ Cố bước vào, nhìn thấy tay phải của Mộ An An đang quấn thành một cái bánh màn thầu, có chút quỷ dị.

Mộ An An ngồi trên ghế và nói: “Bác sĩ Cố, xin mời.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Đây là … Chữ việt tay của Thất gia?”

” Đây là cách băng bó yêu thương của Thát Gia.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ Cố chọn làm một bác sĩ không tình cảm.

Tắt nhiên là, không thể bốc phốt về cách băng bó của Thất gia, nếu Thất gia vẫn chưa giết anh ta, nhưng Mộ An An là cô gái hâm mộ số một của Thát gia, sẽ là người đầu tiên bóp cổ anh ta. Bác sĩ Cố lặng lẽ điều trị vết thương.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù băng bó của Tông Chính Ngự rất phóng đại, nhưng vết thương bên trong được xử lý rất cần thận, chỉ trong một đêm là gần như lành hẳn.

Bác sĩ Cố lại thay thuốc, sau đó chỉ cần quấn một lớp băng gạc là xong. Bác sĩ Cố bắt đầu thu dọn đồ đạc, đồng thời nói: “An An tiểu thư, tôi cần nói với cô một chuyện.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An định đứng dậy.

Khi nghe giọng điệu nghiêm túc của bác sĩ Cố, cô ấy lập tức cau mày và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ Cố ngước nhìn Mộ An An, “Về nước Pháp.”

Trước đây, Mộ An An đang cố gắng che giấu bệnh tình của Tông Chính Ngự. Khi phát sinh quan hệ với Tông Chính Ngự, Chung Đình đã được chọn làm vật che mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ngoài mặt thì nói cô ấy sẽ đến Argentina, nhưng Mộ An An thực sự đã sắp xếp một cách bí mật để cô ấy đến Pháp.

Chung Đình cũng đồng ý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bản thân cô ấy đang là học bá, muốn ra nước ngoài học cao hơn, nhưng cô chưa có cơ hội.

Mộ An An vừa cho cô một cơ hội sang Pháp du học, vừa chịu mọi chỉ phí du học.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Có thể nói, đó là một cuộc giao dịch mà đôi bên cùng có lợi.

Nhưng hôm qua, La Sâm đã báo cáo với Tông Chính Ngự rằng, đã có phát hiện mới ở Pháp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Điều này khiến Mộ An An rất bắt an.

“Thất gia đã điều tra những gì ở Pháp?” Mộ An An hỏi Bác sĩ Cố gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An không thể hiểu phản ứng này, cô không có đủ kiên nhẫn để suy nghĩ: “Cứ nói cho tôi biết, Chung Đình đã được tìm thấy chưa?”

Bác sĩ Có: “Vẫn chưa.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An: ” Thất gia đã điều tra được gì rồi?”

“Thất gia không điều tra ra cái gì.” Bác sĩ Cố nói, “Sự việc ở Pháp, thật ra là chuyện liên quan đến công việc. Tôi đặc biệt tới đây, hy vọng cô An An có thể yên tâm.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Anh nói chuyện như này , không phải ý để cho tôi an tâm.”

Mộ An An bốp chát nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng mà Thắt gia không phát hiện ra cái gì, khiến Mộ An An thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ Cố có chút do dự, nhắc nhở: “Hay là, cô liên hệ với Chung Đình, yêu cầu cô ấy cẩn thận hơn. Nếu lần này không tìm thấy, không có nghĩa là sẽ không có nó lần sau.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Không được!”

Mộ An An trực tiếp ngắt lời đề nghị của bác sĩ Cố.“ Tôi có thể liên lạc với cô ấy, nhưng tôi không phải bây giờ.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ Cố không nói gì.

Cáo nhỏ luôn có chủ kiến của riêng mình và luôn đề cao cảnh giác. Nhưng bác sĩ Cố vẫn lo lắng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An có thể thấy sự lo lắng của bác sĩ Có.

Dù sao thì, hai người bọn họ đang nhỏ tóc trên đầu của Thất gia Ngự Viên Loan, lại bày ra một nói dối lớn như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An: “Bác sĩ Có, tôi sợ sự việc này hơn cả ông.”

Mộ An An: “Tôi không có nhà nữa, tôi chỉ có Thất gia. Từ khi tôi đến Ngự Viên Loan, chú ấy đã yêu thương tôi rất nhiều, tôi biết rằng, trong mắt chú ấy, tôi là người đặc biệt. Chú ấy đã dành cho tôi tất cả sủng ái và dịu dàng. Nhưng… “

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

” Đó không phải là tình yêu.”

Mộ An An cười chua chát,”Thất gia rất lý trí, chú ấy biết rằng chú chỉ có trách nhiệm với tôi, chăm sóc tôi như là trưởng bối với vãn bối. Nhưng tôi có tham vọng với chú ấy, nếu chú ấy biết, tôi phát sinh quan hệ với chú ấy, tính cách của chú ấy, chú ấy sẽ đuổi tôi đi. Đến lúc đó, tôi cái gì cũng không còn nữa…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mộ An An cụp mắt xuống, câu nói cuối cùng vừa rồi, cô rất buồn bã.

Đôi khi Mộ An An không thích sự lý trí của cô lắm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Quá lý trí, nhìn mọi thứ quá rõ ràng.

Cô có thể thấy rõ ràng rằng, Tông Chính Ngự cảm thấy rất yêu thương cô, nhưng nó chỉ là yêu thương mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hơn nữa, với tính cách độc đoán kiêm soát mọi thứ của Tông Chính Ngự, hành vi của Mộ An An đang thách thức giới hạn của anh.

Loại giới hạn này, không giống như Mộ An An làm loạn làm trò, lén lún chơi khăm đăng sau lưn của Tông Chính Ngự.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bác sĩ Có im lặng, đồng ý với lời của Mộ An An.

Đồng thời, cũng phải khâm phục sự thông minh của Mộ An An.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cô gái này trước mặt Thất gia một đứa trẻ nghịch ngợm, trước mặt người ngoài, lại là một tiểu hồ ly thông minh và điềm đạm.

Bác sĩ Cố mở miệng, và cuối cùng không nói được gì cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hai người cứ như vậy mà trầm mặc hẳn.

Mộ An An rõ ràng không thích bầu không khí này.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một chút thương cảm, nhưng cũng có một chút nhõng nhẽo.

Cô thở ra thật sâu, điều chỉnh cảm xúc và sau đó chuyển chủ đề.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Bác sĩ Cố, anh đã từng tiếp xúc với Chung Đình chưa?”

Quảng cáo
Trước /954 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Copyright © 2022 - MTruyện.net