Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lúc King nộp một bản kế hoạch có thể nói là hoàn mỹ lên cho CEO khu Trung Hoa, thì sắc mặt của CEO rất đặc sắc, nhưng cuối cùng không hề che giấu sự hoài nghi mà nhìn King.
King mặt không chút cảm xúc, đầy ngây thơ vô tội.
“Cái này, thật do cậu làm?” CEO hỏi tên nhóc suốt ngày chỉ biết mọi việc thêm lằng nhằng.
King nhún nhún vai: “Chẳng lẽ không phải?”
CEO cũng nhún vai: “Vậy tôi hỏi cậu, chỗ này …”
Ông chỉ vào từng phần của bản kế hoạch, hỏi những vấn đề cực kỳ xảo quyệt.
King dễ dàng trả lời.
CEO lần thứ hai tiếp tục hỏi những vấn đề khác, King đều tự nhiên mà trả lời, còn có thể thêm thắt chút ý.
“…” CEO suy nghĩ một chút, đột nhiên đổi chủ đề, hỏi tới mấy vấn đề tới con người cùng mấy vụ chẳng chút liên quan, cố ý hướng tới chuyện của thế giới tài chính, mấy tỷ suất tiền tệ của 5 năm qua cùng CPI …
King nhăn mặt, như có chút không nhịn được, thế nhưng vẫn kiên trì cúi đầu suy nghĩ 1 hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên, rất ít lời, nhưng lại có thể phân tích cực kỳ thấu triệt.
CEO: “… Cậu đã làm gì ngài King Barker của chúng tôi?”
King: “…. Rốt cục ngài có muốn đưa bản kế hoạch này nộp lên tổng bộ hay không?”
Nếu bản kế hoạch này thành công, thì các vị của khu Trung Hoa đều có thể cách đỉnh cao chẳng xa, lại càng không loại trừ bản thân CEO, thì tỷ lệ thành công đã vượt hơn 70% rồi, nói cách khác, chỉ cần CEO đem bản kế hoạch này báo cáo lên tổng bộ, thì mấy lãnh đạo chỉ cần ngồi yên chờ nhận tiền.
“King, cậu thật là thiên tài.”
King vẫn chẳng chút cảm xúc mà diện vô biểu tình ngây thơ vô tội.
“Hôm nay tôi sẽ gửi nó qua cho tổng bộ bên Mỹ, nếu như thuận lợi, thì tôi sẽ dẫn cậu đi tới tổng bộ nghiên cứu và thảo luận.” CEO nói.
King nhún vai: “Vậy là tốt nhất.”
Nếu có thể đem cả Jason đi theo cùng nữa thì càng tốt hơn nữa.
Mà cái chuyện này, sẽ do chính Jason tự tạo ra cơ hội cho mình.
Danh chính ngôn thuận tạo ra cơ hội cho cả hai người đều được qua Mỹ.
Từ văn phòng CEO đi ra, King đi thẳng tới toilet, sau đó móc ráy tai, cuối cùng đem cái máy mini truyền tin trong đó ra, bỏ vào bồn cầu xả nước.
Y trở lại bàn làm việc của chính mình, Jason xin nghỉ bệnh nửa ngày nằm nhà cũng đồng thời tới được công ty.
Jason đầu tiên chính là tới bàn làm việc của y, cúi người xuống hôn lên mặt y.
Mọi người: “…”
Giáp nói: “Tôi đập nát ly trà Lisa của anh — PAD của tôi!”
Jason cười hì hì đứng dậy: “Thằng nhóc này cùng tôi chính thức yêu đương đồng thời cũng dự định tiến tới hôn nhân, hy vọng mọi người có thể bớt lo tới chuyện của cậu ấy.”
“Hai người là thật rồi luôn đó hả?” Ất hỏi.
Không phải vẫn còn đang nấu thôi sao?
Jason mỉm cười, đương nhiên là nấu, là gạo nấu thành cơm luôn rồi.
Trong văn phòng nháo một phen, mọi người đều chúc phúc.
Tuy rằng Jason là một BETA, nhưng năng lực cá nhân tương đương xuất sắc, cho nên cùng một King là OMEGA cũng coi như xứng.
Nhưng thật ra King là nhân vật trung tâm sự kiện, vẫn biểu hiện biểu tình hờ hững như mọi người chẳng chút liên quan gì tới mình. Mọi người cũng đã quen với tính cách này của y, coi như y đang xấu hổ vậy.
Xấu hổ … King đọc được suy nghĩ này từ trong ánh mắt của mọi người khi nhìn y, khóe miệng co rút.
Đem quan hệ của hai ra ánh sáng, vừa là sự khoe khoang mà Jason không thể tiếp tục nín nhịn, vừa là biểu thị tiến độ nhiệm vụ đã theo đúng mong đợi của lão già kia, đồng thời King cũng thông qua Shane cho tên già kia nhiều tình báo một chút, bao gồm luôn chỗ cất giấu của văn kiện tuyệt mật, Jason vẫn còn chút cảnh giác với hắn, v…
Nói đến lần này, King cùng Jason rõ ràng rần rộ mà tiến thẳng tới Mỹ, tổ chim của lão già kia, Shane vẫn chẳng thể hiểu được.
King giải thích sơ: “Một là Jason muốn tự mình làm mồi câu, nếu tên già kia không có được văn kiện mà ổng muốn, thì cũng sẽ muốn lấy mạng của hắn, nhưng càng muốn biết hơn chính là các nguồn tin mật của hắn, vì thế nếu Jason tới đó, khẳng định muôn vàn nguy hiểm.”
Shane:”…”
Bản thân cậu có chỉ số IQ cũng vượt qua 160, nhưng gặp phải vấn đề này, Jason giả bộ bị bắt, không uổng lực để tới được gần chỗ tên già kia, sau đó tạo cơ hội cho King nộp văn kiện tuyệt mật, rồi gặp lại Jason. Tuy rằng không biết kế hoạch của hai người họ chính xác là gì, nhưng nghe qua thì thấy cực kỳ cực kỳ nguy hiểm rồi, thế nhưng Shane nghĩ, King vốn đã chẳng đơn giản, mà Jason có thể biến King thành bộ dạng này cũng rất đáng chờ mong.
Đương nhiên cậu khẳng định trốn không thoát vị trí đại tướng trong viện trợ khôn khéo trong giao thiệp.
Như thế nghĩ, khiến cho Shane có chút đau thương: “Bối Bối, ngay cả mày cũng đã có bạn đời, con cũng có luôn rồi, hôm nay chỉ còn lại mình tao …”
“Sinh xong có thể cho mày mượn chơi.” King thản nhiên nói.
Shane: “…”
Jason: “…”
Không bao lâu sau, trợ lý riêng của CEO thường hay lui tới, sự biến đổi ngầm không để lại chút vết tích, Jason quả nhiên lấy được cảm tình của CEO, chuẩn bị cùng ông và King tới Mỹ.
CEO luôn quan tâm tới hắn, Jason khiêm tốn vừa đúng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không kể công không tự ngạo, nhưng thoạt nhìn qua lại mang đẳng cấp cao đoan đại khí, trong công ty luôn khiến người ta yêu thích.
King: “… Hừ.”
Ngay sau khi quyết định được ngày xuất phát, đêm đó Jason gõ cửa phòng ngủ của King, tích cực thể hiện nguyện vọng có thể cùng nhau ngủ.
King vốn định trực tiếp đóng cửa khóa lại, nhưng nghĩ đây vốn là nhà hắn, chẳng lẽ hắn không có chìa khóa sao?
Nghĩ vậy đành cam chịu cho làm cho người ta vào phòng, lên giường, đắp chăn.
Bản thân quả thật đã bị cải tổ đến không còn cách nào được nữa rồi, King có chút phiền muộn nghĩ.
Bị nằm cùng một ổ chăn, King đưa lưng về phía Jason, lại bị người phía sau lưng vững vàng nhưng ẩn chứa sự dịu dàng mà ôm lấy, khí tức của hắn lại tràn đầy khắp nơi, King cảm giác được y chẳng khác gì con mèo đang thỏa mãn khi được nằm phơi nắng vào ngày mùa đông vậy.
… Đã tâm linh liên kết đến nỗi này, còn giả bộ làm gì nữa?
King hận quá, kéo tay của Jason lên, cắn một cái.
Thế là tiếp theo, đến tận trước lúc xuất phát, sáng sớm nào, King đều bị “hầu hạ” tới tỉnh.
Toàn thân chỗ mẫn cảm nhất đều bị cắn mút, phía sau bị hai ngón tay đâm vào không ngừng chọc vào trúng chỗ mẫn cảm mà co rút lại, phương thức dịu dàng này khiến cho King cảm thấy cực kỳ thoải mái, thậm chí nếu lúc này Jason tiến vào, thì y cũng chẳng có chút cản trở.
Nhưng do King đang mang thai thời kỳ đầu, nên cho dù thân thể y luôn rất tốt, Jason cũng không dám tùy tiện lên súng thật đạn thật, sợ bản thân mình kích động không kìm được, sẽ làm bị thương đứa nhỏ trong bụng King.
Lúc này, đều là đàn ông, King đã sảng khoái cũng đồng ý giúp Jason xử lý bằng tay.
Chỉ có một yêu cầu, hắn phải mau xuất, lâu xuất quá sẽ mỏi tay.
Mỗi khi Jason đã bắn rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn đem người đó đè xuống mà hung hăng làm một lần, khiến cho y phải d*m thủy tràn lan, rơi lệ cầu xin tha thứ.
Mà thôi, chờ khi trận chiến kết thúc, họ còn nhiều thời gian.
Jason nhẹ nhàng hôn lên môi King, cảm giác được người đó không phản ứng, nhưng cũng không chống cự, khóe miệng tiếu ý càng sâu.