Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Một tuần sau, cậu bạn nhỏ Shane phải đi rồi, kỳ thực bản thân King cũng có chút không nỡ (dựng phu nên dễ cảm xúc dâng trào), nhưng thế giới này vốn dĩ rất nhỏ, muốn gặp thì lúc nào cũng có thể mua vé máy bay được cả. Cho nên bạn Shane nhỏ lúc này đã gặp được nam thần thành công liền phất tay xách va ly cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Sau khi Shane tìm được chỗ ngồi của mình, liền mở to mắt nhìn vị hành khách đang ngồi ghế bên cạnh mình.
Vị hành khách đó mở miệng cười thân mật: “Hi, thật trùng hợp.”
Shane: “…”
Jeft đứng lên đón lấy hành lý của cậu, dễ dàng giúp cậu nhét vào giá để hành lý.
“A?” Shane nháy mắt máy cái: “J&J?”
Jeft: “Tôi thích cậu gọi tôi là Jeft hơn.”
Vì sao vị nam thần này lại ở trên cái máy bay này?
“Thưa quý khách, máy bay sắp cất cánh, xin ngài lập tức ngồi xuống ghế thắt dây an toàn.” Vị tiếp viên hàng không đi tới, cuối cùng giải trừ Shane khỏi tình trạng hóa đá, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Lần này tôi phải xuất ngoại tiến hành giao lưu, không nghĩ tới lại tình cờ gặp được cậu.” Jeft nghiêng đầu nói với cậu.
Bạn fan hâm mộ Shane sau khi phục hồi lại tinh thần cũng cười ngây dại gật đầu: “À, thì ra là thế … Thật tốt.”
Jeft cũng cười nói: “Đúng vậy, như vậy cuộc hành trình này sẽ không buồn chán nữa.”
Shane điên cuồng gật đầu một hồi, mới nhớ tới hỏi: “Anh đi tới thành phố nào của Mỹ?”
“Philadelphia.” Jeft trả lời. “Cậu có ở gần đó không?”
Shane thất vọng. “không phải là gần, mà tôi ở thành phố kế bên … Nhưng cũng không tính là xa, nó nằm cùng 1 bang đó.”
“À.” Jeft hiểu chuyện mà gật đầu. “Lúc tôi ở Mỹ có thể tìm cậu không? Ý tôi là, cậu biết đó, tôi chỉ biết mỗi mình cậu …”
Shane lập tức vẫy đuôi: “Đương nhiên đương nhiên có thể.”
Jeft lẳng lặng mỉm cười nhìn Shane một hồi lâu, Shane cười haha, nội tâm duy trì liên tục ám sảng, hacker đứng đầu thế giới đang muốn tới nhà cậu làm khách kìa! Để cho cái đám hacker khác phải đố kị đến chết đi, hahahha!
Đến tận khi thanh âm của cơ trưởng truyền tới, “Máy bay lập tức cất cánh, xin thắt dây an toàn!”
Lúc này Jeft khôn ngoan mới giả thẹn thùng nói với Shane: “Tôi có chứng sợ độ cao … Tôi có thể nắm tay cậu 1 chút không?”
“Đương nhiên đương nhiên có thể.” Shane hào khí đưa tay ra, đặt lên móng vuốt sói.
Thế là, suốt đường đi cũng không hề buông ra.
Thế là, Shane cũng không biết từ lúc nào từ nắm tay thành mười ngón xen kẽ.
Thế nhưng đương nhiên cậu cũng không ngại, mấy cái chi tiết này phải bỏ qua một bên đi thôi.
XXXXXXXXXXX
“Cho nên, anh là đang nói, thằng bạn chơi từ nhỏ của tôi, chẳng bao lâu sau sẽ trở thành em dâu của tôi hả?” King nhíu mày.
Jason cười tới bằng phẳng: “Anh sợ nếu giờ không nói cho em biết, đến lúc đó lỡ việc bại lộ, thì em sẽ đá anh 1 cước mất.”
King khoát tay: “Cũng không có đâu.”
Jason hiếu kỳ: “Tại sao?”
“Jeft là thần tượng của Shane.” King thản nhiên nói. “Em trai của anh uy danh truyền xa, lúc Shane 10 tuổi đã khiến cho nó phải tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Jason chớp mắt: “Cho nên … đây chính là một đoạn lương duyên vàng ngọc?”
King: “…. Không, nguyện vọng của Shane chính là ôm một cô em gái ngực to chân dài tóc vàng mắt xanh.”
Jason: “…”
King nâng khóe miệng nở một nụ cười thỏa mãn.
Cuối tuần nửa tháng sau, nhìn bộ quần áo đang mặc nhìn trước giương, nhíu mày thấy bản thân mình dần trở nên mềm mại, ẻo lả, cái bụng càng lúc càng to, King đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Y có chút nghi hoặc, Jason là ra ngoài đi mua đồ ăn, nhưng luôn mang theo chìa khóa mà.
Tiện tay cầm lấy điện thoại nhấn gọi cho Jason, tên kia ở đang chợ khí thế ngất trời cò kè mặc cả với tên bán thức ăn: “Alô, Bối Bối hả? Có gì sao? Này sư phụ, anh bán gì đắt thế, anh thấy tôi mua nhiều đến thế, củ cải rau xanh cải trắng đều có, bình thường tôi cũng hay mua đồ ăn ở chỗ anh đó. Bối Bối? Ê ê, sự phụ, anh thấy đó, tôi mua nhiều thế là do vợ tôi đang ở nhà ăn đó, y đặc biệt thích món ăn của anh đó.”
“… Không có gì, anh cứ tiếp tục đi.” King trả lời, cúp máy.
Một khu nhà tiên tiến thế này dĩ nhiên lại không có lắp đặt camera bảo an, phiền chết được, phải nói lại chuyện này với Jason 1 chút.
Chuông cửa lại vang, King chậm rãi bước đi tới mở cửa, con dao mỏng giấu ở dưới cánh tay áo kỹ lưỡng.
Vừa mở rộng cửa đã cảm giác ngay được khí thế sắc bén, nhưng người tới lại chẳng có động tác gì, đợi đến khi cửa mở rộng toàn bộ, King liền thấy đứng ở cửa là 2 người đàn ông trung niên, nhìn qua … có chút tương tự với Jason.
King: “…”
Người đàn ông châu Á đứng ở ngoài cửa mặt không cảm xúc, nhưng người Mỹ kia lại cười đến con mắt đều cong: “Ô ô, đây chính là vợ của thằng cả à!”
King yên lặng mà mở cửa, để hai người họ vào.
Jason về tới nhà, mới vừa lấy ra chìa khóa thì đã thấy có gì không ổn, cẩn thận mở cửa vào nhà, quả nhiên thấy khách không mời mà đến.
“Cha, ba.” Jason 1 tay xách bịch thức ăn, một tay buông chìa khóa ra. “Ngọn gió nào thổi hai người tới đây?”
“Sao vậy, không mời mà tới, không chào đón?” Philip cười tới ý vị thâm trường. “Bụng đã lớn tới mức này, còn không ra mắt cha mẹ?”
Jason liền cười: “Đâu đâu, chủ yếu là do Bối Bối sợ người lạ …”
King từ đầu tới cuối vẫn là ra vẻ bàng quang, dù cho hồi nãy Jason không có ở đây, thì cũng là hỏi 1 câu trả lời 1 câu, cực kỳ ít lời đạm ngữ.
So với cha của Jason, thì ba của hắn quả thực chính là mặt tê liệt tới giới hạn, chỉ hờ hững nói chuyện với Jason, sau đó tự nhiên tiếp nhận món ăn trên tay của hắn.
“Haha, ba con hai người xuống bếp đi, em ở lại tâm sự cùng con dâu cái đã.” Philip cười nói, quay đầu.
Jason cười gật đầu: “Cũng được, nhưng mà ngài nhẹ tay 1 chút, đừng dọa Bối Bối.”
Lời còn chưa dứt, vừa nói xong, King liền thấy trên khuôn mặt phù dung sớm nở tối tàn của Philip hiện lên 1 nụ cười tà mị, sau đó lập tức trở lại nụ cười hòa ái: “Con dâu, nghe nói con làm sát thủ à?”
King … gật đầu.
Philip cũng gật đầu, sau đó nói: “Đao kiếm súng không có mắt … con chú ý thân thể.”
King … gật đầu: “Dạ.”
“Bình thường có luyện tập không?” Philip hỏi.
“Có.” King trả lời.
“Vậy sao quen biết được Jason vậy?” Philip lại hỏi.
“Con tiếp nhận nhiệm vụ tới đây lừa hắn giết hắn.” King nói.
“Ồ, sau đó thì sao?” Philip hứng thú dạt dào.
“Không giết được, còn bị làm.” King hờ hững trả lời.
Không chỉ bị làm, còn bị đánh dấu.
Không chỉ bị đánh dấu, còn mang thai.
“Vậy giờ con có còn muốn giết nó không?” Philip tinh nghịch hỏi.
King lắc đầu, có chút mờ mịt: “Nhiệm vụ đã bị thủ tiêu rồi, hắn đã giết ông chủ mướn con rồi.”
“À,” Philip hiểu chuyện gật đầu. “Quả nhiên là yêu nha.”
“Không,” King lắc đầu. “Kỹ thuật của hắn tốt.”
Philip nháy mắt mấy cái, đột nhiên ám muội nở nụ cười: “Còn tốt hơn cây gậy massage phải không?”
King gật đầu: “Dạ.”
Philip như là gặp tri âm: “Kỹ thuật của ba nó cũng tốt hơn cây gậy massage.”
Cửa phòng bếp đang mở hở cửa khiến cho cuộc đối thoại của hai người họ rơi vào tai của hai người đứng trong bếp không sót 1 chữ.
“…”
Ba của Jason liếc mắt nhìn con trai mình.
Jason giật nhẹ khóe miệng, nên nói Bối Bối chính là trước sau như một giản đơn thô bạo, hay là nói bị dạy hư …