Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cú Kết Hôn Liều Lĩnh
  3. Chương 11-12
Trước /25 Sau

Cú Kết Hôn Liều Lĩnh

Chương 11-12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 11: vì mẹ

Suy nghĩ của Duy Nhất quay lại ngày đó.

Dì Hách làm người giúp việc nữ cùng mẹ trong gia đình đó len lén nói cho cô biết, thật ra thì nguyên nhân cái chết của ông già kia là do bệnh tim phát tác, chứ không phải do bình hoa. Nhưng mà, gia đình kia hết lần này đến lần khác không chịu buông tha mẹ.

Gặp phải chuyện này nên làm gì? Duy Nhất vẫn còn trẻ không có cách nào, đi tới đồn cảnh sát, đi qua tòa án, cũng không có ai tin tưởng cô, muốn cô đưa ra chứng cứ, cô không đưa ra được chứng cứ ngược lại còn bị người ta lấy lý do cản trở việc công mà xua đuổi.

Hoàn toàn không có cách nào, cô nghĩ tới mời luật sư, mời luật sư tốt nhất!

Vì vậy, cô đi tới tòa nhà luật sư tốt nhất, nhưng mà, cô không có tiền…

Suốt một tuần lễ, cô quấn lấy luật sư mập giỏi danh tiếng, cũng bị anh ta lấy ánh mắt khinh miệt mà từ chối. Cuối cùng, cô không có cách nào khác, quỳ gối trước mặt luật sư mập ở trước cửa chính văn phòng luật sư…

Nhưng mà, điều này cũng chỉ đổi lấy cái đẩy nặng nề.

Ngày ấy, đổ mưa to, cô bị đẩy ngã vào trong mưa, cánh tay bị trầy da một mảng lớn, máu đỏ thẫm ngoằn ngoèo theo nước mưa…

Cô khóc sao? Cô không biết, chỉ biết mưa đổ ập xuống rơi xuống…

Nhưng vào lúc này, một chiếc Bugatti Veyron màu đen chạy qua bên cạnh…

Đúng, chính là chiếc xe này!

Duy Nhất tỉnh lại từ trong hồi ức, nhìn chằm chằm chiếc xe càng lúc càng xa.

“Thiếu phu nhân?” Tần Nhiên buông cánh tay ra, kêu cô một tiếng.

“Hả?” Cô giật mình, “Đi thôi! Đi vào!” Cô cúi đầu, nhớ tới một ngày đó, Tần Nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, nói cho cô biết, có một người đồng ý giúp cô vụ kiện này, nhưng có một điều kiện. Vì vậy, liền có một hôn lễ không giải thích được…

Bên trong trại tạm giam, Duy Nhất hồi hộp nhìn chằm chằm vào cửa, rốt cuộc nhìn thấy bóng dáng mẹ chưa già đã yếu xuất hiện.

Hai mắt cô rưng rưng, xông lên gần kính thủy tinh ngăn cách hô to.

Một ống điện thoại đưa tới cạnh tay cô, cô ngẩng đầu nhìn lên, là Tần Nhiên, cô cảm kích nói tiếng “Cảm ơn”, liền cầm ống nghe nói chuyện với mẹ.

“Mẹ, mẹ ở bên trong có tốt không? Yên tâm, con nhất định có thể cứu mẹ ra ngoài!” Duy Nhất vội vàng nói vào trong ống nghe.

Mẹ Duy Nhất nhìn Tần Nhiên ở bên người con gái một chút, “Duy Nhất, cậu ta là ai? Sao trước kia mẹ chưa từng gặp? Con à, con đừng làm chuyện điên rồ?!”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy chỉ là bạn học trước đây của con, con sẽ có chừng mực.” Duy Nhất không muốn cho mẹ biết chuyện hôn nhân của mình.

Mẹ nửa tin nửa ngờ quan sát cô qua lớp thủy tinh, “Sao trên người con có bộ quần áo đắt tiền như vậy?”

Duy Nhất vắt hết óc mới nghĩ ra lời nói dối, “Mẹ, đây là con mượn Mỹ Mỹ, buổi chiều con muốn đi phỏng vấn, mẹ, con nhất định kiếm nhiều tiền, mời luật sư tốt nhất cho mẹ!”

Tần Nhiên nhìn tình hình hai mẹ con, không hiểu sao trong lòng khổ sở…

======

Chương 12: Tối thứ hai

Đây là buổi tối thứ hai Duy Nhất trải qua ở nhà họ Lãnh, đối mặt với căn phòng lớn trống trơn, cô có chút không biết làm sao.

Theo thói quen nhà họ Lãnh, một tuần thiếu gia trở lại một lần, như vậy hôm nay anh không trở lại, Duy Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này khiến cho cô không sợ hãi bao nhiêu, chỉ cần nghĩ tới trải qua một đêm khổ sở như hôm qua là cô liền phát run.

Đối mặt với căn phòng trống rỗng nhà họ Lãnh, cô hơi ngỡ ngàng lúng túng, không biết nên làm gì. Hình như cô là chủ nhân nơi này, nhưng cô không tìm thấy được chút cảm giác nữ chủ nhân nào.

Thời tiết tháng ba, vẫn còn hơi lạnh, cô tắm xong liền co lại trên ghế sofa, lười biếng đắp một tấm đệm mỏng tạo thành giường, trong đầu nghĩ đến tình hình gặp mẹ buổi sáng mà thất thần.

Đột nhiên, điện thoại nhà họ Lãnh gần bên tay vang lên, cô không cần nghĩ ngợi tiện tay cầm lấy, “A lô!”

Đầu điện thoại bên kia hoàn toàn trầm lặng.

Cô hơi kinh ngạc, lại alô liên tục vài tiếng, vẫn không có ai nói chuyện.

“Ai vậy! Bệnh thần kinh!” Cô không tự chủ được lớn tiếng mắng.

Giống như ma quỷ, trong điện thoại lại vang lên một giọng nam trầm thấp, giống như đã từng gặp trước đó, “Gọi má Tằng nghe điện thoại.”

Duy Nhất bị sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, gọi to má Tằng.

Má Tằng đi như chạy tới, nhặt điện thoại lên nói mấy câu, chỉ là luôn miệng đáp lời “Được, thiếu gia!” “Biết, thiếu gia.” Mọi việc đều nói thế.

Thiếu gia? Duy Nhất nhớ lại xưng hô này n lần về sau, đột nhiên nhớ ra mình vừa mới mắng hắn bệnh thần kinh…

Xong rồi, cô âm thầm kêu khổ, không biết tại sao, nghĩ đến thiếu gia liền cảm thấy sợ hãi…

Mà chuyện sợ hãi hơn còn ở phía sau, má Tằng để điện thoại xuống lập tức xắn tay áo đuổi Duy Nhất lên tầng trên, còn mừng rỡ không thôi mà lải nhải, “Nhanh! Thiếu phu nhân! Thiếu gia trở lại, muốn cô lên tầng trên chuẩn bị!”

Duy Nhất nghe vào tai sao lại kỳ cục vậy? Cảm giác giống như đang nói…, nhanh, thiếu gia đã trở lại, chuẩn bị tiếp khách…

“Không phải một tuần anh ấy trở về một lần sao?” Duy Nhất vô cùng mất hứng.

Má Tằng lại rất vui, “Đúng vậy! Có thể thấy được thiếu phu nhân thay đổi thiếu gia, chính là bắt đầu tốt đẹp!”

Ặc… Duy Nhất không được tự nhiên nấc cụt một cái, cô không nhận ra đây là bắt đầu tốt đẹp, nếu về sau muốn cô chịu đựng đau khổ giống như tối hôm qua, cô thật sự sống không bằng chết…

Má Tằng đẩy cô vào căn phòng tối hôm qua, vẫn dùng một mảnh vải đỏ che mắt cô lại, “Thiếu phu nhân, xin chờ chốc lát, chắc thiếu gia cũng sắp đến.”

“Má Tằng…” Duy Nhất bắt đầu phát run, “Đưa gấu tiểu Bố cho con…”

Má Tằng đưa gấu tiểu Bố ở đầu giường cho cô, nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài, Duy Nhất ôm chặt gấu tiểu Bố chờ đợi thời khắc kinh hoàng lại tới…

Quảng cáo
Trước /25 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khế Ước Nhân Duyên

Copyright © 2022 - MTruyện.net