Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cục Cưng Của Tổng Tài: Vợ Yêu Có Chút Ngọt Ngào
  3. Cục Cưng Của Tổng Tài: Vợ Yêu Có Chút Ngọt Ngào - Cảnh Ninh - Chương 11
Trước /11 Sau

Cục Cưng Của Tổng Tài: Vợ Yêu Có Chút Ngọt Ngào

Cục Cưng Của Tổng Tài: Vợ Yêu Có Chút Ngọt Ngào - Cảnh Ninh - Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tác Giả: Tiểu Ái

Thể loại: ngôn tình

Chương 11: Đừng có ân ái

Lời nói lạnh nhạt của Cảnh Ninh cũng không thể ép lui Mộ Ngạn Trạch

Anh ta nghiêm mặt nói: “Vừa hay cô ở đây, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cô, tối hôm qua rốt cuộc cô đã đi đâu?

Tôi gọi điện thoại cho cô sao mãi không nghe?”

Trong mắt của Cảnh Ninh hơi động đậy

Quả thật tối hôm qua sau khi Mộ Ngạn Trạch đã gọi mấy cuộc cho cô, chẳng qua lúc đó cô ở cùng Lục Cảnh Thâm, vốn không nghe được

Sáng hôm nay cô nhìn thấy nhưng cũng lười gọi lại

Dù sao mặc kệ là quan tâm hay trách mắng, dựa theo quan hệ của cô và anh ta bây giờ cũng đã không thích hợp

Nghĩ tới đây, cô vuốt tóc mình, lười biếng đáp: “Mộ Ngạn Trạch, anh là cọng hành sao?”

Mộ Ngạn Trạch sửng sốt: “Cái gì?”

“Không phải cọng hành thì dựa vào đâu anh gọi điện thoại kiểu gì tôi cũng phải nghe?

Mộ Ngạn Trạch trố mắt lúc lâu, cuối cùng hiểu ý cô, lập tức giận tím mặt

*Cảnh Ninh!

Cô đừng không biết tốt xấu!

Tôi đang quan tâm cô!”

“Ò?

Cảnh Tiểu Nhã có biết anh quan tâm tôi như vậy không?”

Cô nhệch đuôi mắt, cười như không cười mà nhìn anh ta

Sắc mặt Mộ Ngạn Trạch hơi thay đổi, vừa tức vừa giận, nhưng cũng không nói được một câu

Ngay lúc này, cửa biệt thự truyền tới một giọng nói trong trẻo ngọt ngào

“Anh A Trạch!

Vừa quay đầu lại thì thấy Cảnh Tiểu Nhã mặc váy tay dài màu tím chạy ra

Thấy cô ta, sắc mặt của Mộ Ngạn Trạch hơi dịu xuống, sải bước đi tới phía cô ta

“Sao em ra đây?

Còn mặc ít vậy?

Bên ngoài gió lớn.”

“Em không sao, em không lạnh.”

Cảnh Tiểu Nhã ngẩng đầu cười vớianh ta, sau đó đưa ánh mắt lên trên người Cảnh Ninh, hơi dừng lại

Ngay sau đó lộ một nụ cười ngọt ngào, bước nhanh tới phía cô

“Chị, chị còn chưa đi à?

Không lái xe sao?

Có cần em gọi tài xế đưa chị về không?”

Cảnh Ninh nhìn vẻ dịu dàng và có lòng tốt trên mặt cô ta, cong khỏe môi giễu cợt: “Không cần, tối tự mình đón xe.”

Cảnh Tiểu Nhã im lặng một lúc, cười nói: “Chị, chị cũng không cần tiếp tục cậy mạnh, nơi này không dễ gọi xe

Hơn nữa đã trễ thế này, một mình chị trở về cũng không ăn toàn, cứ để em cử một tài xế đưa chi di!”

Cô ta nói xong, vẫy tay gọi một người giúp việc đến

“Cô đi tìm tài xế tới, đưa chị tôi trở về” Người giúp việc gật đầu đáp “Vàng”, xoay người muốn đi gọi người

Cảnh Ninh nhìn dáng vẻ như là chủ nhà họ Cảnh của cô ta, đột nhiên cảm thấy hơi ghê tởm

Nghĩ năm năm trước cô ta vẫn là một con nhỏ quê mùa, khi đó trong nơi này vẫn chưa có chỗ cho mẹ con họ nói chuyện

Nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi, tình hình đã thay đổi lớn

Cô cười lạnh ở trong lòng, đương nhiên trên mặt cũng sẽ không cho sắc mặt gì tốt, lạnh lùng nói: “Cảnh Tiểu Nhã, cô không hiểu tiếng người sao?

Tôi đồng ý để tài xế đưa tôi về lúc nào?”

Cảnh Tiểu Nhã ngẩn ra, chạm vào đôi mắt lạnh lùng của cô, cơ thể hơi rụt lại về sau, dường như bị vẻ giận dữ của cô dọa sợ

“Chị, chị đừng tức giận, em chỉ quan tâm chị.”

“Quan tâm tôi?”

Cảnh Ninh chế nhạo, nghiền ngẫm tiến lên: “Cái người một giây trước còn cùng bà nội ép tối, bây giờ lại nói quan tâm tối?

Cảnh Tiểu Nhã, đeo mặt nạ dối trả lâu rồi, cô không sợ không tháo xuống được sao?”

Sắc mặt của Cảnh Tiểu Nhã hơi trắng nhợt, trong đôi mắt yếu đuối lập tức tụ lại một tầng hơi nước

“Chị, em chỉ lo lắng cho chị, sao chị có thể nói như vậy..

Dáng vẻ cô ta khẽ run người quả thật yếu đuối mỏng manh đáng thương, Mộ Ngạn Trạch lập tức không nhịn được, sải bước tiến lên kéo cổ ta vào trong lòng

Quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn Cảnh Ninh

“Cảnh Ninh!

Mỗi lần nói chuyện cô có thể đừng kẹp dao giấu kiểm như vậy không, cứ như con nhím vậy

Cho dù là ai chỉ cần đến gần cô cũng sẽ bị cô đâm bị thương!

Tiểu Nhã chỉ tốt bụng, cô không muốn nhận mà từ chối thì thôi, cần gì phải nói những lời như vậy làm tổn thương em ấy?”

Cảnh Ninh nhìn dáng vẻ ra sức bảo vệ Cảnh Tiểu Nhã của anh ta, im lặng một lúc

Sau đó giễu cợt cong môi, trong lòng lạnh lẽo

Tính ra ở chung với nhau sáu năm, thật ra Mộ Ngạn Trạch đối xử với cô không tính là tệ, thậm chí có thể coi là dịu dàng săn sóc

Nếu không cô cũng không thể ngã vào, ngã một cái ngã hẳn sáu năm

Chẳng qua cô không hiểu, nếu anh ta thích Cảnh Tiểu Nhã như vậy, tại sao không sớm nói chia tay với cô?

Cô không phải một người ăn thua, nếu anh ta thẳng thắn nói chia tay, tiếp tục ở bên Cảnh Tiểu Nhã, cho dù cô đau lòng khổ sở cũng sẽ không nói gì

Nhưng anh ta khăng khăng không nói, nhất định phải đợi đến khi cô bắt gian ở giường, mọi người xé rách mặt, ầm ĩ đến mức khó xử như vậy!

Cảnh Ninh quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Không muốn đâm bị thương thì cút xạ ra, tôi đã cảnh cáo hai người là đừng ân ái trước mặt tôi, không biết có câu ân ái sẽ chết nhanh sao?”

Mộ Ngạn Trạch giận dữ, Cảnh Tiểu Nhã vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh A Trạch, bỏ đi!

Tâm trạng của chị ấy không tốt, chúng ta đừng so đo với chị ấy Mộ Ngạn Trạch căm hận chỉ vào cô, cuối cùng vẫn nặng nề vung tay

“Được!

Tôi không so đo với cô, nhưng mà tính cách hoặc là lạnh như băng, hoặc là gai góc như cô, chắc cũng không tìm được người đàn ông muốn cô!

Đến lúc đó bản thân cũng đừng hối hận!

Tiểu Nhã, chúng ta đi!”

Anh ta thở hồng hộc nói xong, kéo Cảnh Tiểu Nhã đi vào biệt thự

Một mình Cảnh Ninh đứng trong ban đêm gió lạnh, không khỏi rùng mình một cái

Không ai muốn cô sao?

Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cơn đau đớn, hốc mắt cũng hơi chua xót

Nhưng cô vẫn ngửa đầu, dùng sức chớp chớp mắt, ép sự ghen tuông đó xuống

Sau đó tự giễu một tiếng

Khóc cái gì?

Lời khó nghe hơn nữa cũng từng nghe rồi, trong miệng chó không mọc được ngà voi, chẳng lẽ còn muốn so đo với một con chó sao?

Cô hít sâu mấy cái, bình phục cảm xúc trong lòng

Ngay lúc này, hai tiếng còi “Bíp..

Bíp…”

vang lên từ phía trước

Cảnh Ninh ngước mắt nhìn lên, trong bóng đêm tối, một chiếc Rolls Royce màu đen lái về phía cô đứng

Đèn xe sáng choang chói mắt khiến cô giơ tay lên nheo mắt lại, rất nhanh, xe lại vượt qua cô, dừng lại ở trước mặt nàng

“Cô Cảnh!

Lại gặp mặt Người xuống xe là trợ lý Tô Mục của Lục Cảnh Thâm, đương nhiên Cảnh Ninh quen biết, dù sao buổi sáng đã từng gặp

Cô miễn cưỡng cười, hơi lúng túng: “Sao các anh ở đây?”

“Tổng giám đốc Lục vừa tham gia xong một bữa tiệc, đúng lúc đi ngang qua đây, thấy người đứng ven đường hình như là cô nên chỉ thị tôi dừng xe

Vừa nói, anh ta cười hì hì mở cửa xe giúp cô, cung kính kh người: “Cô Cảnh, mời.”

Cảnh Ninh hơi do dự

Cô ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông, ngồi trong xe

Anh yên lặng ngồi ở đó, một khuỷu tay đặt trên cửa số xe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ

Cũng không biết anh đang nhìn cái gì, cả người tỏ ra hơi mệt mỏi

Mà gò má tuấn tú che dưới bóng đêm cũng không rõ ràng, chỉ có vẻ lạnh lùng thoảng tỏa ra trên người khiến người ta cảm thấy người đàn ông này vẫn đạm mạc và xã cách

Cô chần chừ mấy giây, cuối cùng vẫn lên xe

Vừa lên xe, thì ngửi thấy mùi rượu nằng nặc Cô hơi sửng sốt, vô thức buột miệng hỏi: Anh uống rượu à?

***

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!

Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

Đọc truyện được cập nhật nhanh nhất trên

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Copyright © 2022 - MTruyện.net