Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quay phim kéo dài một tuần, trong khoảng thời gian này Lê Thiến Văn và Thư Loan phối hợp rất khá, cũng không bộc lộ ra cái gì ác ý đối với cậu, nhưng lại để trong lòng, không hề tìm cậu tán gẫu hoặc trợ giúp di chuyển, dường như có chút bất bình đối với cậu.
Quay phim xong xuôi, Thư Loan trở về nhà quả nhiên không thấy Tưởng Hạo. Mà tiếp đó bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» muốn tiến vào công chiếu ở các nước Đông Nam Á, kế hoạch kéo dài được một nửa, đoàn phim và phòng làm việc chợt nhận được một tin dữ động trời.
Đề tài của bộ phim « Bóng ma trong nhà hát» hơi tối tăm và máu tanh, hơn nữa nếu sức ảnh hưởng của hai vai nam chính không lớn, thì vẫn ở mức độ có thể chấp nhận, nhưng bây giờ bộ phim “càn quét” độ hot bao phủ , bởi vậy bị yêu cầu loại bỏ .
Đường Tịch rất khó chịu, đoàn phim cũng rất buồn rầu Thư Loan cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng mọi chuyện đã có quyết định chắc chắn, chỉ có thể an ủi mình rằng chí ít trong quá trình quay đang cũng học được những điều mới mẻ, cũng là lần đầu tiên cậu hợp tác cùng Tưởng Hạo
Thư Loan nghe Tưởng Hạo, không đi xoát weibo.
Cậu có thể tưởng tượng ra fan của Trình Tu Hảo và antifan của cậu sẽ nói thế nào.
Cậu còn mơ hồ nhìn thấy cái gì mà “Trình Tu Hảo pk Thư Loan thắng liên tiếp”. Trước đó là giải thưởng Ảnh Đế thưởng bị Trình Tu Hảo cướp mất, tiếp đó bộ phim « Mùa Đông Giá Rét » cũng bại bởi bộ phim «Ánh Sáng Mùa Hạ», bây giờ thật vất vả bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» không tệ nhưng còn không kịp nếm trải cái gì ngon ngọt liền bị loại bỏ, đây không phải là Trình Tu Hảo thắng liên tiếp thì là cái gì?
Dù có sốt ruột thì cái gì đến cũng sẽ đến, sau đó Thư Loan liền đi tham gia tuyên truyền cho mùa II của chương trình «Những người vĩ đại». Mùa II của chương trình thực tế này cũng sắp phát sóng, mùa II này không chỉ có sự tham dự của những khách mời mới, chương trình còn cố ý mời những người đã từng tham gia mùa I đến đây trợ giúp.
Thư Loan có cơ hội cùng có mặt với Trình Tu Hảo, giới truyền thông đều háo hức đối với chuyện này.
Tưởng Hạo còn bận quay phim ở địa phương khác, hiện nay Lâm Nghệ Vi còn đang ẩn thân, vợ chồng Jonas cùng Trương Vân Khê xuất ngoại du lịch, bởi vậy đều vắng chỗ.
Ngồi ở phía bên trái Thư Loan là Đường Tịch, bên phải là Trình Tu Hảo. Toàn bộ chương trình Đường Tịch vẫn luôn lôi kéo Thư Loan nói chuyện, Trình Tu Hảo không nhịn được mà liếc mắt liên tục.
Dưới ống kính máy quay Trình Tu Hảo cũng không thể nói chuyện gì với Thư Loan, Thư Loan có liếc nhìn Trình Tu Hảo, thấy dưới viền mắt của hắn có vết thâm quầng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, người cũng gầy gò không ít.
Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, đúng như dự đoán, Thư Loan lập tức bị một đám phóng viên vây lên, mặc dù trời vừa sáng liền dùng cửa sau đường nối nhưng trước khi lên xe vẫn bị làm phiền.
“Thư tiên sinh! Xin hỏi ngài có ý kiến gì đối với việc bộ phim «Bóng ma trong nhà hát » bị loại không? Có cảm thấy thất vọng hay không?”
“Thư tiên sinh, ngài có cảm tưởng gì đối với chuyện mọi người ở trên mạng nói rằng Trình Ảnh Đế liên tục thắng ngài ?”
“Có thể nói một chút về quan hệ của ngài cùng Trình Ảnh Đế không?”
“Có phải ngài vẫn có bất bình với ngài ấy hay không?”
…
Những vấn đề xảo quyệt lũ lượt kéo đến, Thư Loan sững sờ mà nhìn phóng viên chen chúc ở trước mặt, trong lòng trống rỗng, nhưng trên mặt vẫn treo thần sắc kiêu ngạo, bởi vậy xem ra thật sự là không thể nào hoảng loạn, mà còn hết sức xem thường những vấn đề này cũng không thèm để ý.
“Thư tiên sinh?”
Thấy Thư Loan không nói lời nào, phóng viên cũng quen rồi, chỉ là đuổi tận không buông.
“Thư tiên sinh có phải ngài bất mãn với Trình Tu Hảo nên tránh không trả lời phải không?”
“Thư tiên sinh…”
Sương Sương dẫn theo bảo tiêu chen vào, chuẩn bị hộ tống Thư Loan đi.
Sương Sương bắt lấy cánh tay Thư Loan thấp giọng nói: “Cậu ứng phó nói vài câu đi, nếu không sẽ bắt cậu nói dài dòng hơn.”
“Thư tiên sinh! Hiện tại ngài có cảm tưởng gì, xin hãy nói về nó!”
Thư Loan chỉ cảm thấy bên tai vang lên những âm thanh ong ong ong, giống như nhóm người trước mắt đang dùng những tư tưởng đen tối ác ý để đánh giá bản thân cậu, muốn lột xuống một tầng da của cậu.
Đi ra.
“Thư tiên sinh…!”
Đi ra!
Có người lôi mạnh cánh tay của cậu, còn có người chặn ở đằng trước cậu.
Để tôi đi…
“Cút!”
Trong nháy mắt bốn phía đều yên tĩnh.
Phóng viên nhìn chằm chằm Thư Loan đột nhiên cất cao âm lượng hô to.
Trong lòng Sương Sương chấn động, nhưng vẫn sắc mặt bình thường kéo cánh tay Thư Loan cười nói: “Gần đây Loan Loan gặp áp lực rất lớn trong công việc, nào, Loan Loan, không có chuyện gì đâu.”
Nói xong muốn kéo Thư Loan đi.
Phóng viên hơi do dự, nếu tiếp tục dây dưa thì dường như không quá thích hợp, nhưng thực sự không nỡ bỏ qua sự kiện Thư Loan nổi nóng như vậy nổi nóng đại liêu.
“Loan Loan không có chuyện gì, nhẫn nhịn.” Sương Sương nắm chặt lấy tay hơi run của Thư Loan.
“Ai nha!”
Mấy người quay đầu, liền thấy hình như một chân giày cao gót của Đường Tịch bị lệch sang một bên, Diệp Triều lập tức đỡ lấy cô, ôm lấy vai Đường Tịch tiến vào xe.
Phóng viên cũng không muốn quá phận quá đáng và đắc tội với người khác, thẳng thừng đem mục tiêu chuyển hướng sang diễn viên nổi tiếng với phong cách “Kill Matt” Đường Tịch đang có quan hệ khó bề phân biệt với “kẻ thù cũ ” là Diệp Triều .
Sương Sương cám ơn tận đáy lòng vì hai người đã hỗ trợ giải vây, trong lòng vẫn còn sợ hãi đưa Thư Loan tiến vào xe.
Trên xe tiểu trợ lý không ngừng an ủi Thư Loan, Sương Sương cúi đầu không nói lời nào chỉ lướt di động, lúc thì trò chuyện, lúc thì không biết đăng cái gì.
Nhìn sắc mặt ngưng trọng của Sương Sương, Thư Loan thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Không sao, hết thảy đều có biện pháp. Chúng ta liều mạng xáo xào mọi chuyện lên, gắng sức tỏ ra thê thảm, nói những phóng viên kia bắt nạt cậu bắt nạt đến mức cậu không chịu được nên mới mất khống chế, nghe vậy chắc chắn fan sẽ đau lòng muốn chết.”
Dù sao đây cũng là sự thật.
Hai mắt Sương Sương híp lại, ai bắt nạt Loan Loan của cô, cô sẽ gank(*) người đó, ha ha.
(*) Gank là một hành động và là nhiệm vụ chính của người đi rừng. Gank trong liên quân có nghĩa là sự kết hợp với đồng đội để áp sát và hạ gục đối phương và mang lại lợi thế cho đồng đội.
——————
Sau khi trở về nhà, Schilling và Hubert đã đi rồi, trong phòng trống rỗng, Thư Loan miễn cưỡng vu vạ ở trên ghế salông trong nhà Tưởng Hạo ôm Charlotte đờ ra.
Trước mắt vì chăm sóc Charlotte nên cậu ở nhà của Tưởng Hạo, dù sao đồ đạc của cậu cũng ở sát vách mà thôi.
Thư Loan còn nhớ ngày ấy sau khi cậu trở lại, Tạ Y liền không thể chờ được mà vội vội vàng vàng đưa Charlotte cho cậu, sau đó vội vàng mua vé máy bay chạy trốn ra nước ngoài, có người nói là không chịu được cảnh ngày nào Nghiêm Tuân cũng chặn ở cửa lớn phòng khám bệnh chờ hắn đi làm, nội dung vở kịch tiến triển đến mức làm cho Thư Loan hoảng hốt nhớ tới tiểu thuyết Mary Sue của Đường Tịch.
Trước đó Đường Tịch đã nói muốn tiếp tục đăng chương mới, nhưng bởi vì luôn bận rộn với bộ phim «Bóng ma trong nhà hát» nên vẫn chưa chấp bút, fan chờ lâu đến mức sắp thành Phật luôn rồi.
Charlotte tựa ở trước ngực Thư Loan, thấy Thư Loan nhìn đồ vật chằm chằm đến mức xuất thần, không nhịn được dụi dụi vào ngực cậu.
“Charlotte.” Thư Loan chỉ vào đầu con chó lai sói Czech, nhẹ giọng nói: “Mày nhớ Tưởng Hạo sao?”
Charlotte ngơ ngác nghiêng đầu nhìn Thư Loan.
“Mày nhớ Tưởng Hạo sao?”
Charlotte cúi đầu nghỉ ngơi, không để ý tới Thư Loan.
“Ừm, quả nhiên rất nhớ anh ấy.”
Thư Loan mở ra di động bấm số điện thoại của Tưởng Hạo.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu chủ động gọi điện thoại cho.
” Loan Loan? Tại sao muộn vậy còn chưa ngủ?”
Giọng nói ở đầu bên kia di động vẫn rất dịu dàng.
“Charlotte nói nó rất nhớ anh… Muốn nghe thấy giọng nói của anh.”
Tưởng Hạo cười nhẹ vài tiếng.
“Anh cũng nhớ nó, còn nhớ cả em nữa. Nhớ đến mức ngủ không yên.”
Thư Loan cắn răng, nghe giọng nói của Tưởng Hạo, bỗng nhiên trong lòng cậu có cảm giác oan ức.
“Tưởng Hạo, anh có lên weibo không?”
“Gì cơ?”
Xem ra là vẫn không lên, Thư Loan thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn Tưởng Hạo hiểu lầm mình, nên giải thích: “Là thế này, phóng viên cố tình làm vẫn phiền em, em không nhịn được, nên đã quát bọn họ.”
“Cái gì?” Tưởng Hạo tức giận nói: “Có người bắt nạt em?”
“Cũng không phải thế.” Bỗng nhiên Thư Loan cảm thấy chuyện này không là gì cả.
Tưởng Hạo cười nói: “Khi nào anh về anh sẽ đánh mấy người đó cho em.”
“Được.” Thư Loan cười híp mắt.
Hàn huyên một lúc, sau đó Thư Loan và Tưởng Hạo nói lời chúc ngủ ngon, đang muốn đi ngủ thì thấy trên thanh thông báo của điện thoại di động nhảy lên một thông báo.
Có một người xa lạ gửi tin nhắn cho cậu.
[Chào anh. Thư Loan đúng không? Tôi là Chung Linh, tôi đã xem phong ba của tối nay, tôi có chuyện muốn nói với anh. ]
Thư Loan hơi nhíu mày.
Cái tên Chung Linh này cậu không xa lạ gì, tuy rằng cậu chưa từng gặp người phụ nữ này, nhưng đã từng thua ở trên tay cô ta một lần, bỏ lỡ cơ hội đạt được giải thưởng Ảnh Đế, chính là nhờ công lao của người phụ nữ này.
Mà Lâm Nghệ Vi cũng bại ở trên tay cô ta.
Bây giờ cô ta lại muốn làm gì?
Thư Loan không có nhiều lời, chỉ là nhắn lại một chữ “Ừ”.
Có thể là do Chung Linh không muốn để lại chứng cứ gì, nên tiếp đó cô ta trực tiếp gọi điện đến cho cậu.
“Chào anh.”
Sau khi di động được kết nối thì có một giọng nữ lanh lảnh vang lên.
“Chào cô.”
“Tôi cũng không quanh co lòng vòng thêm nữa, nói thẳng đi, tôi cùng Trình Tu Hảo đã chia tay.” Chung Linh nói: “Hắn chính là tra nam, anh cũng đã thấu hiểu rất rõ rồi đúng không?”
Thư Loan không trả lời.
“A, anh có thể tưởng tượng không? Thời điểm hắn vẫn đang hẹn hò với tôi hắn đã bị cám dỗ bởi một người đàn ông khác, bây giờ vẫn đang dây dưa với người ấy, tôi đã chụp được mấy bức ảnh của bọn họ. Không chỉ có như vậy, tiện nhân kia hẹn hò với tra nam này còn chê ít, nên còn dây dưa tình một đêm với không ít người khác nữa.”
Thư Loan hiểu rõ, bây giờ Chung Linh đang chuẩn bị xử lý Trình Tu Hảo.
” Người đàn ông kia là một tiểu minh tinh tuyến mười tám(*), có thể thu mua dễ như ăn một cái bánh. Hiện tại trong tay tôi không chỉ có ảnh, còn có băng ghi âm nói rõ người đàn ông kia đã lừa gạt, nếu công bố ra ngoài những ngày sau này của Trình Tu Hảo tuyệt đối sẽ không dễ chịu.”
(*) Minh tinh tuyến 18: chủ yếu đề cập đến những minh tinh mà mọi người có thể biết nhưng không quá nổi tiếng trong giới. Hoặc là một nghệ sĩ, minh tinh đã từng hot trong một thời gian, nhưng bây giờ không ai quan tâm đến nữa.
“Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện này.” Thư Loan hơi nhíu mày.
“Tôi muốn anh trợ giúp tôi, đến đúng thời điểm anh sẽ cùng tôi lên tiếng phê phán Trình Tu Hảo, nói trước đây hắn muốn câu dẫn anh, câu dẫn không thành nên đã trở mặt đạp anh một cái! Đến bây giờ sự kiện đổi thuốc vẫn chưa hoàn toàn lạnh đâu.”
Thư Loan lắc lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không muốn tham dự.”
Dường như đối phương đang kinh ngạc, trong chốc lát cảm thấy thể dám tin nói: “Không phải là anh còn yêu hắn ta chứ?”
Đùa giỡn sao?
Thư Loan dở khóc dở cười.
“Không phải.”
“Vậy tôi cho anh xem mấy tấm hình, anh cứ xem đi rồi nói sau.” Chung Linh cười lạnh vài tiếng, sau khi cắt đứt cuộc trò chuyện.
Tiếp đó Thư Loan liền nhận được mấy bức ảnh.
Bức ảnh không tính là rõ nét, nhưng cái gì cần nhìn đều có thể nhìn thấy. Trong bức ảnh là hai người lõa thể quấn quýt với nhau, và một video có âm thanh, một là Trình Tu Hảo, một người nữa là đàn ông có khuôn mặt đẹp.
Ánh mắt của Thư Loan dừng lại trên khuôn mặt của ở người đàn ông kia.
Ngũ quan cùng hình dáng khuôn mặt của người kia giống cậu. đến mấy phần.
[ Đây là bạn trai của hắn, và đây nữa chính là đối tượng tình một đêm của hắn. ]
Tiếp đó được gửi tới chính là một đoạn phim ngắn, trong video có một người đàn ông đang làm nũng với Trình Tu Hảo, muốn hắn nói những lời tâm tình cho mình nghe. Mà giọng nói của người đàn ông này rất giống giọng của Thư Loan.
[ Anh hiểu chưa? Thế nào, có cảm giác gì? ]
Thư Loan cầm điện thoại di động không biết nên trả lời như thế nào.
Ghê tởm đến mức làm cho cậu sắp ói ra rồi.
[ Đừng tiếp tục gửi cho tôi nữa, tất cả những thứ này đều không có liên quan gì tới tôi. Bây giờ hắn cũng không có quan hệ gì với tôi nữa, đương nhiên chuyện hắn tìm đến ai cũng không liên quan đến tôi. ]
[ Anh!!! Cái tên nhát gan này! ]
Sau khi mắng Thư Loan, Chung Linh cũng không nhắn tin thêm nữa.
Thư Loan hít sâu một hơi, thầm nghĩ, mình không phải kẻ nhát gan, chỉ là chuyện đó không cần thiết…
Phần ghi chép trong mục cuộc gọi chỉ còn giữ lại số điện thoại của Tưởng Hạo.
Đúng, không cần thiết.
Bây giờ đối với cậu Trình Tu Hảo không còn quan trọng chút nào. Cậu không cần chật vật cầm dao găm đâm vào sau lưng hắn, càng không cần vì chuyện của hắn mà ảnh hưởng tới tâm trạng.