Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhà Khác Ngỏ
  3. Chương 28 ĐỪNG KHÓC
Trước /59 Sau

Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 28 ĐỪNG KHÓC

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 28: ĐỪNG KHÓC

“Cảm ơn bác tài!” Đến nơi tôi vội vã mở cửa xe, chạy thẳng đến “Dạ Yến”

Xông vào “Dạ Yến”, tôi giống như một con ruồi không đầu, tôi tìm kiếm qua loa. Không có, không có, không có! Mỗi một căn phòng, mỗi một góc, tôi đều tìm không thấy anh ấy. Cái tên khoe mẽ Mộc Dương Thịnh này rốt cuộc đã đi đâu rồi! Tôi kiềm chế không nổi những giọt nước mắt của chính mình, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, tôi dùng tay lau qua loa.

Mộc Dương Thịnh, Mộc Dương Thịnh, Mộc Dương Thịnh, em chỉ muốn nói rõ ràng với anh, em không có ý nghĩ gì cả, em chỉ không muốn có bất kỳ dính líu gì đến hắn ta, anh hiểu không? Em không muốn bị người khác nói ra nói vào sau lưng, em giữ vững nguyên tắc của chính mình, em không muốn bị hiểu lầm như thế này, sống cuộc sống bị vu hãm. Lẽ nào giải thoát cho bản thân, giải thích cho chính mình cũng là sai sao? Mộc Dương Thịnh, anh muốn nghe em nói nguyên nhân trong đó không?

“Mộc Dương Thịnh, Mộc Dương Thịnh, Mộc Dương Thịnh…” Tôi không ngừng gọi tên anh ấy, từ tiếng kêu lớn lúc mới bắt đầu trở thành tiếng nghẹn nhỏ lúc này. Hơi sức của tôi cuối cùng cũng bị tiêu hết sạch, tôi mệt mỏi mềm nhũn người dựa lên tường, cảm giác nhịp tim của mình. Tôi yếu ớt dần dần theo vách tường trượt xuống, tôi ngồi xổm ở bên tường, cuộn tròn lại, hai tay ôm đầu gối càng nghĩ càng tủi thân.

Một người luôn miệng nói hiểu tôi, có thể an ủi tôi lúc tôi đau khổ, nhưng anh ấy lại không thể hiểu tôi một cách chân chính, không thể thật sự hiểu tôi. Tôi khóc, khóc rất to, gần như là tiếng gầm nhẹ, nhưng vẫn khó mà bình phục cơn sóng hỗn loạn trong lòng mình.

Tôi lớn tiếng rên rỉ, tiếp tục gào khóc không tự biết rằng nước mắt rơi đầy mặt, hai tay lau qua loa, không suy nghĩ đến lớp trang điểm của mình có phải là đã trôi hết. Tôi nghĩ tôi bây giờ nhất định rất xấu xí, đứa cứng nhắc là tôi thật sự xấu xí.

Tôi khóc mệt rồi ngẩng đầu nhìn ánh sáng cuối hành lang, cảm thấy mình rất nhỏ bé, thế giới rộng lớn, tại sao chúng ta vốn dựa sát vào nhau sưởi ấm phải chém giết lẫn nhau. Nếu như lúc đó tôi không tranh luận với tên cặn và kẻ thứ ba đê tiện đó, nếu như tôi rời khỏi Mộc Dương Thịnh, nếu như tôi tìm được Mộc Dương Thịnh…

Nghĩ tới đây lại một lần nữa khó mà tự cầm lòng chảy nước mắt. Tôi vùi đầu vào trong đầu gối, nhẹ khóc thút thít, mãi đến khi một giọng đàn ông lạnh lùng trầm thấp phá vỡ tự tình của tôi: “Được rồi, được rồi, khóc đến mức xấu xí như vậy, sau này sợ là không ai cần nữa, cũng chỉ anh có thể miễn cưỡng thu nhận em.”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, bởi vì điều kiện khuất sáng, tôi nhìn không rõ biểu cảm của anh ấy, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm thân hình và giọng nói của anh ấy – Mộc Dương Thịnh.

Tôi nhìn anh ấy, cảm nhận được ánh mắt của anh ấy cũng đang nhìn tôi. Tôi mếu máo, nhịn không nổi lớn tiếng gào khóc lên.

Tôi cảm nhận được sự hỗn loạn và lo lắng của anh ấy, anh ấy cuống quýt ngồi xuống đỡ tôi dậy, ôm tôi vào lòng, vùi đầu tôi vào ngực anh ấy, không ngừng dùng tay vuốt ve mái tóc dài của tôi, vụng về an ủi tôi, miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Được rồi được rồi, không khóc không khóc, anh sai rồi, được chưa?”

Tôi ôm chặt lấy anh ấy, giống như người chết chìm cuối cùng cũng tìm được một tấm gỗ lềnh bềnh có thể cứu mạng, tôi cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh ấy, cau lông mày khóc thút thít.

Tôi là một người vô cùng nhát gan sợ sệt, tôi sợ sự cô độc trên thế giới này, nhưng lại giống như một liệt sĩ khiêu chiến với sự cô độc, khó khăn lắm gặp được một người có thể khiến tôi tháo xuống lớp vỏ, nhưng lại không dám hướng về trước, bởi vì sợ bị thương. Tôi như vậy thật sự rất khó coi, rất hoảng loạn rất hoảng loạn.

Mộc Dương Thịnh vỗ sau lưng tôi, xuôi khí thay tôi, cố gắng khiến tâm trạng tôi bình phục. Tôi cảm nhận được sự vụng về của anh ấy, mềm dẻo mở miệng: “Em tìm không thấy anh…” Vừa nói nước mắt vừa theo hốc mắt chảy xuống.

Tôi cảm giác được cơ thể anh ấy khẽ run rẩy, anh ấy cúi thấp đầu xuống, đặt đầu lên cổ tôi, nói vào tai tôi: “Anh, anh sai rồi, là anh nhỏ mọn, là anh không có lòng tin với chính mình. Em đừng khóc nữa có được không?”

Tôi hít mũi, dùng đầu cọ vào ngực anh ấy, suy nghĩ xấu xa cọ toàn bộ nước mắt nước mũi lên trên chiếc áo sơ mi trắng của anh ấy, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ấy, anh ấy cũng ngẩng đầu khẽ gật đầu nhìn tôi. Tôi đoán bộ dạng mặt đầy vết nước mắt, toàn bộ lớp trang điểm đều bị trôi sạch của tôi bây giờ nhất định rất xấu xí. Tôi nín miệng vội vã cúi đầu, không muốn để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ chật vật xấu xí của tôi.

Nhưng anh ấy lại dùng tay nâng mặt tôi, ngăn cản ánh mắt tránh né của tôi. Tôi cảm nhận được nhiệt độ hai tay anh ấy, ôm lấy hai má tôi, nhiệt độ ấm áp khiến tâm trạng người ta yên bình. Tôi nhìn đôi mắt sáng ngời của anh ấy, bây giờ trong mắt của anh ấy chỉ có tôi. Khoảnh khắc này, trong mắt anh ấy chỉ có tôi.

Tôi suy nghĩ rất lâu sau đó nói: “Hôm nay, em, em chỉ là…” Dù rằng anh ấy dùng hai tay nâng hai má tôi, nhưng tôi vẫn thiếu tự tin dời ánh mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt như ngọn đuốc của anh ấy.

Anh ấy bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng, hai tay dùng sức, môi của anh ấy liền không có dấu hiệu nào như vậy in lên môi tôi.

Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, anh ấy dùng đầu lưỡi khẽ mô tả hình dáng môi tôi, tôi khẽ run rẩy, cảm nhận được sự dịu dàng của anh ấy.

Hai tay anh ấy vẫn nâng hai má tôi, anh ấy dùng ngón tay vuốt nhẹ vết nước mắt của tôi, tôi trúc trắc đáp lại nụ hôn của anh ấy. Anh ấy như nhận được sự khích lệ, bỗng nhiên dồn sức, hôn mãnh liệt…

Anh ấy buông tay phía trên, ôm lấy tôi, ôm eo tôi, chúng tôi…

Anh ấy cười, cười rất vui vẻ. Anh ấy ôm tôi, dựa đầu vào trên đầu tôi, khẽ lắc lư.

Chúng tôi cứ như thế ôm một lúc, sau đó, anh ấy bỗng nhiên bế tôi lên, khiến hai chân tôi vòng quanh lấy eo của anh ý giống như một con gấu túi ôm lấy anh ấy. Anh ấy buông hai tay, tôi sợ hãi ôm chặt anh ấy, nói khe khẽ: “Mộc Dương Thịnh anh làm gì thế, nhanh thả em xuống! Hu hu… em sợ…”

Anh ấy cười ha ha, bật hơi vào tai tôi: “Muốn xuống không?” Vừa nói còn vừa làm ra dáng điệu muốn đi.

Tôi lại một lần nữa ôm chặt anh ấy, nhắm chặt hai mắt, hét lên nói: “Muốn! Muốn! Anh đừng nghịch nữa, có được không? Em sai rồi, hu hu…”

Tâm trạng của anh ấy rất tốt, dùng tay đỡ tôi, đi đến cửa thang máy, nhìn tôi đang vô cùng dựa dẫm vào anh ấy cười ngây dại. Nhưng anh ấy mặc nhiên không thả tôi xuống vẫn cứ ôm tôi như ôm đứa trẻ tiến vào thang máy. Trong thang máy không có người, anh ấy cúi đầu liền xếp vào môi tôi, hôn từ từ cẩn thận. Tôi cảm giác được sự dịu dàng của anh ấy, giống như đang bảo vệ một vật báu vô giá.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt lại là ánh sáng lấp lánh như kim cương. Anh ấy dùng ngón tay vuốt ve môi tôi, giống như đang lau chùi vệt nước trên khóe môi tôi, anh ấy nói với tôi: “Sau này, cho dù ai đúng ai sai cũng đừng khóc có được không.” Nói xong còn không đợi tôi trả lời, nụ hôn của anh ấy liền hạ xuống.

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Copyright © 2022 - MTruyện.net