Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhà Khác Ngỏ
  3. Chương 37: CHƯƠNG 38 HOANG ĐƯỜNG
Trước /59 Sau

Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 37: CHƯƠNG 38 HOANG ĐƯỜNG

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 38: HOANG ĐƯỜNG

Cô ta phá vỡ sự ngượng ngùng trầm mặc kiểu này trước , cô ta nói:” Hôm kia tôi chia tay với Trâu Mộ Sơn rồi.”

Tôi ngước mắt lên nhìn cô ta, không nói gì

Cô ta tiếp tục nói:” Tôi và hắn ta ở bên nhau chỉ là sự ham muốn kích động nhất thời , cô biết mà, lúc đó tôi đã kết hôn rồi, ừ... chồng trước là một lão già có chút tiền bẩn, thế là , tôi liền bị Trâu Mộ Sơn cám dỗ ở bên.”

Toii kinh ngạc nhìn cô ta, sao cô ta có thể đem chuyện gian díu này ra nói qua loa dễ dàng như vậy! Tôi cũng không xem là ngừoi phụ nữ bảo thủ, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận nổi quan niệm như thế này.

Cô ta không để ý tới sự ngạc nhiên của tôi, tiếp tục tự lải nhải nói:”Trâu Mộ Sơn cũng không nói thích tôi nhiều, nhưng tôi lúc đó thực sự thích hắn ta.”

Cô ta chăm chú nhìn tôi bỗng nhiên lặng, rất lâu, lâu đến nỗi tôi muốn phá sự trầm mặc khiến người ta ngạt này, tôi mở miệng:” Tôi...”

Cô ta ngắt lời tôi, tiếp tục nói:” Cô có biết không, lúc hắn ta ở bên tôi, lúc nào cũng lơ đãng, trong di động của hắn ta lưu thời gian chu kỳ kinh nguyệt của cô, lúc cô gạt anh ta, anh ta cũng chỉ tìm tôi phát tiết .

Tôi kinh ngạc trợn tròn hai mắt, cô ta đang nói cái gì vậy! Tôi hoang mang rối loạn xách túi lên chuẩn bị rời đi, tất cả những thứ này đều quá hoang đường rồi, kẻ thứ ba đê tiện chạy đến nói với tôi, tên cặn bã thực sự yêu tôi! Đùa cái gì thế!

Thấy tôi muốn rời đi, cô ta lại mở miệng ngăn lại: “ Nghe tôi nói hết đã!”

Lần đầu tiên cô ta nhìn tôi hét lên với tôi như vậy, khí chất của cô ta bộc lộ hết ra ngoài, bộ dạng cai ngạo này lần đầu tiên tôi trông thấy, trước đây chỉ nghe nói cô ta là một người phụ nữ mạnh mẽ rất có khí chất trên thương trường, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng sự uy nghiêm của cô ta, tôi bị cô ta trấn áp, ngây người ngồi xuống.

“ Thậm chí lúc tôi làm tình với hắn ta, sẽ gọi tên cô.” Cô ta nhìn tôi thốt ra từng câu từng chữ, “ Tôi sẽ hận hắn ta, không phải vì trong lòng hắn không có tôi, mà là vì trong lòng hắn căn bản toàn là cô! Vậy nên, tôi sẽ hận cô, cô hiểu không?”

Tôi không trả lời, tôi, tôi không biết nên trả lời thế nào.

“ Nhưng may mà, tôi thoái mái rồi, không còn cảm xúc phức tạp với cô nhiều đến như vậy nữa. Ờ, đúng rồi, khoảng thời gian trước, tôi và chồng bây giờ chính là chồng cũ ly hôn rồi, tôi cho rằng như vậy chúng tôi, tôi và Trâu Mộ Sơn, sẽ có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau...”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên nghẹn ngào nói:” Sau khi cô rút khỏi, anh ta bắt đầu tư tưởng không tập trung. Anh ta đi tìm Mộc Dương Thịnh đánh nhau, anh ta đang tuyên thệ chủ quyền với cô. Sau nàu, cô trốn không gặp anh ta, tôi lại cảm thấy có hy vọng, chỉ là, tôi không ngờ rằng, anh ta sẽ theo cô tới công ty.”

Tôi trầm mặc, hai tay kéo mép áo, không ngừng vân vê. Ý của cô ta là... Trâu Mộ Sơn tiện nhân đó thực sự yêu tôi? Sao có thể thế được! Cô ta đang nói cái gì vậy, những điều này sao lại hoang đường đến thế!

Thấy tôi không nói gì, cô ta tiếp tục nói: Tôi thừa nhận, tôi đố kỵ rồi, vì vậy tôi tới tìm cô, tôi rất lo lắng, tôi muốn tuyên thệ chủ quyền, nhưng dáng vẻ cao ngạo của cô khiến tôi rất không thoải mái, điều khiến tôi không thoải mái là, cô lại còn lằng nhằng không dứt khoát với cả Mộc Dương Thịnh, tại sao tất cả những người đàn ông ưu tú đều để cô gặp gỡ, cô biết, người phụ nữ như vậy rất dễ khiến cho người ta căm ghét, thế là...”

” Cô đừng nói nữa!” Tôi thô lỗ ngắt lời cô ta nói, tôi không tin, tôi không biết, người cô ta nói là ai! Tôi không muốn nghe, Tất cả những thứ này quá hoang đường rồi! Tôi ngồi xuống cùng cô ta, còn bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với nhau! Đây là chuyện hoang đường và nực cười biết bao!

Cô ta không thèm hiểu, tiếp tục lải nhải nói : “ Thế là, tôi cố ý nói với cô đừng ở bên cạnh Mộc Dương Thịnh, tôi biết gần đây anh ta rất bận, có thể sẽ lạnh nhạt với cô, khiến cô sinh nghi, không ngờ rằng, cô thật sự mắc câu rồi, tôi bảo chị tôi gửi mấy cái ảnh giả, tìm người tạo một nick không có thật, không ngờ cô lại tin thật.”

Nghe đến đây, tôi bỗng nhiên có chút khó lòng mà tin nổi, Mộc Dương Thịnh anh ta...anh ấy đối với tôi có thể không phải chỉ là hứng thú nhất thời, chỉ là, bởi vì nguyên nhân của chính bản thân tôi mà lại đẩy anh ấy ra ra rất xa, tôi hơi muốn khóc, tôi tự tay đem hạnh phúc của mình đẩy xa khỏi cửa...

“ Cô! Sao cô lại có thể như thế!” Tôi hét lên với cô ta! Tôi muốn trút hết tất cả cơn giận dữ trong lòng ra!

“ Tôi thừa nhận, chuyện này tôi làm sai, tôi là dố kỵ cô mới làm như vậy, nhưng tôi không ngờ rằng, như thế sẽ cho Trâu Mộ Sơn cơ hội. Cuối cùng hắn ta lại tìm tôi nói chuyện rồi, ngữ khí kiên quyết muốn rời xa tôi, hắn ta nói, hắn ta muốn tìm cô, tìm lại bảo bối mà anh ta đã vứt bỏ.” Cô ta rất bình tĩnh trần thuật lại, như không ảmy may bị tiếng hét của tôi làm phiền tới.

Tôi vùi đầu vào hai bàn tay, nhỏ giọng nức nở, tại sao lại như vậy... chuyện hoang đường như vậy lại xảy ra trên người tôi! Tôi không tin.

Lưu Huyên Huyên lặng lẽ nhìn tôi rồi hỏi : “ Cô biết nỗi bi thương lớn nhất của một người phụ nữ là gì không?”

Tôi không tiếp lời, chỉ không ngừng nức nở nghẹn ngào, tôi cảm thấy không có chút sức lực nào, những điều bất khả kháng và không thể không chế nổi trên thế gian này nhiều đến vậy, tôi nên làm thế nào?

Thấy tôi không có câu trả lời, cô ta liền tự hỏi tự trả lời nói: “ Là một người phụ nữ yêu một người đàn ông vĩnh viễn không yêu mình.”

Nói xong câu này, Lưu Huyên Huyên cầm túi xách đứng dậy rời đi, để lại một mình tôi trong phòng gào khóc. Tôi nghĩ đến nỗi uất hận của mình đối với Trâu Mộ Sơn, nghhĩ đến sự lạnh nhạt của mình với Mộc Dương Thịnh, tôi nghĩ đến con đường tình trắc trở của mình, tôi bỗng nhiên cảm thấy, thành phố này có lẽ không thích hợp với tôi, tôi ở đây có lẽ sẽ không có cách nào sinh tồn.

Nhưng mà, tôi vẫn rất nhớ Mộc Dương Thịnh, tôi muốn gặp anh ấy, cho dù, anh ấy bị tôi làm tổn thương đến nỗi không muốn gặp tôi nữa, tôi muốn nói chuyện với anh ấy, tôi chính là muốn gặp anh ấy, tôi muốn ôm anh ấy ngay lúc này, tôi muốn hôna nh ấy, tôi muốn nói với anh ấy rằng, xin lỗi.

Tôi lấy di động ra, nhìn số điện thoại của Mộc Dương Thịnh, ngón tay liên tục run rẩy , nhưng không hề ấn xuống, tôi không dám ấn xuống, tôi đnag nghĩ, sau khi điện thoại kết nối được, anh ấy sẽ nói cái gì, tôi muốn nói cái gì?

Tôi sợ hãi, anh ấy không nghe điện thoại của tôi, anh ấy đang ở bên ngoài sao, hay là đang ở chỗ người phụ nữ khác rồi?

Tôi để di động sang một bên, tiếp tục lấy tay ôm mặt, đau khổ gào khóc lên.

Gần đây thực sự là tôi rất thích khóc, tôi phát hiện ra một việc còn dễ bộc lộ cảm xúc hơn uống rượu, đó chính là gào khóc lên. , bỏ đi lớp mặt nạ giả dối, thực sự làm chính mình, muốn khóc thì khóc thật lớn lên, muốn cười thì thoải mái cười thật lớn, không cần để ý ánh ămts người khác, tôi có thể được là chính mình. Cũng giống như ở bên Mộc Dương Thịnh vậy, tự do tự tại, không có bất cứ ràng buộc nào.

Tôi lại cầm di động lên một lần nữa, nhìn số điện thoại của Mộc Dương Thịnh, tôi vẫn không động đậy, ngón tay run rẩy mấy lần muốn ấn xuống nhưng cuối cùng lại không dám.

Tôi nhớ lại từng chút từng chút trước đây ở bên cạnh Mộc Dương Thịnh, cảm thấy bản thân rất hạnh phúc lại cũng rất bi thương, hạnh phúc alf anh ấy cùng tôi vượt qua khoảng thời gian đau khổ nhất, anh ấy chính là hạnh phúc của tôi, bi thương chính là tôi tự tay đấy hạnh phúc của mình ra khỏi cửa. Bởi vì tôi nhát gan và sợ sệt, tôi tự tay đuổi hạnh phúc thuộc về mình đi.

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Tà Thần Quấn Lấy

Copyright © 2022 - MTruyện.net