Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhà Khác Ngỏ
  3. Chương 47: CHƯƠNG 48 TÔI KHÔNG ÉP ANH TA
Trước /59 Sau

Cùng Nhà Khác Ngỏ

Chương 47: CHƯƠNG 48 TÔI KHÔNG ÉP ANH TA

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 48: TÔI KHÔNG ÉP ANH TA

Anh ta không phải yêu tôi thật lòng? Bây giờ là có ý gì đây? Lời thề non hẹn biển lúc trước đều là nói xằng thôi sao? Anh ta chỉ gạt tôi để lấp liếm bản thân thôi ư. Nếu như thật lòng yêu một người thì sao có thể chỉ vừa chia tay đã nhanh chóng tìm đến một cô gái khác chứ?

Có lẽ cô gái ở siêu thị kia cũng sẽ có một ngày nào đó nghĩ rằng anh ta thật sự yêu mình như tôi chẳng hạn, ha ha, tôi mệt mỏi lắc đầu.

Không dám đứng giữa đường lớn mà hoài nghi đời người nữa, đã có rất nhiều chiếc xe bị tôi đi lại lung tung mà buộc phải dừng lại. Tôi vẫy tay bắt một chiếc taxi: " Parkview số 16." Tôi nói một câu, cũng không muốn nói gì thêm với bác tài nữa nên nhắm mắt lại ngồi ở phía sau. Không muốn thử gì nữa cả, thế nhưng càng như thế thì tựa như càng không làm được, ký ức cuồn cuộn trôi đến mà chẳng báo trước gì cả, tôi nắm lại từng chút từng chút, rồi lại thả trôi đi từng cái từng cái.

Tựa như đang thả diều giấy ký ức của chúng tôi vậy: "Cô gái trẻ, đến rồi." Tôi xuống xe, nhìn thấy cửa tiểu khu thì tôi bỗng nhiên muốn bước nhanh hơn, chỉ muốn lập tức đến nơi ở của mình, và rồi cuối cùng cũng về tới nhà. Mở cửa nhà ra, tôi không bật đèn mà đến thẳng nằm chết dí luôn ở trên giường. Nước mắt đua nhau chảy xuống, là tức giận, hay là tủi thân, nghĩ đến từ tủi thân này thì nước mắt lại lã chã rơi xuống, giờ đã nghe được tiếng ù tai của mình rồi.

"Nếu như có thể quay lại một lần nữa, tôi vẫn sẽ tin tưởng anh ta đến thế, yêu anh ta đến vậy sao?" Tôi hỏi câu này như tự cười vào bản thân mình vậy.

"Có lẽ là có, cũng có lẽ là không, thế nhưng nếu như không như vậy thì bây giờ tôi lại càng hối hận hơn." Tôi không dám mở mắt ra nữa, bởi vì tôi sợ mở mắt ra rồi thì tất cả những thứ tôi thấy đều là sự thật. Có lúc còn nghĩ nếu con người cứ sống mãi trong sự tưởng tượng của bản thân thì tốt rồi. Như thế thì có thể trải qua rất nhiều cuộc đời khác nhau, xảy ra đủ mọi chuyện khác nhau với cùng một người, nếu thành bi kịch thì cứ ngược dòng về lúc bắt đầu.

Cuộc sống lang bạt trong thành phố sầm uất này đã chẳng còn ai nguyện ý theo tôi ngược gió bay lượn nữa cả. Kiếp sau nếu có cơ hội sẽ làm một đoá hoa giữa sa mạc, xung quanh chỉ là gió cát gầm thét, không yếu đuối, không tuyệt vọng, không ngông cuồng, không đầu hàng...

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối đen, có lẽ là do tiếng bim còi của ô tô ngoài cửa sổ đã đánh thức tôi dậy. Tôi nhọc nhằn mở mắt ra, nơi ấn đường lại đau nhói từng cơn, chắc là do khóc lâu quá.

Tỉnh lại thì thứ đầu tiên nghĩ tới là chuyện xảy ra lúc chiều, là Mộc Dương Thịnh khiến lòng tôi đớn đau kia, thế nhưng nó giống như đã xảy ra cả thế kỷ rồi, xa xôi chẳng mấy rõ ràng.

Điện thoại di động không hiểu lòng người vang lên. "Giờ này rồi ai còn tìm mình chứ?" Tuy rằng tôi rất không muốn bắt cuộc điện thoại này, nhưng tiếng chuông vồn vã buộc tôi phải nhận điện thoại. "Vi Vi, mau mở cửa đi, tớ quên đem chìa khoá mất rồi, tớ mua đồ ngon về cho cậu này!" Tại sao lại đến đúng lúc này chứ, không biết tại sao nhưng tôi vô cùng không muốn để cậu ấy thấy bộ dạng chẳng ra sao như hiện tại của tôi.

Tôi xoa xoa khoé mắt, xác định được không còn dấu vết từng khóc qua thì mới đứng dậy đi mở cửa.

"Biết ngay là cậu ngủ ở nhà mà, gọi cậu mấy cuộc sao không bắt máy chứ, tớ quên mang chìa khóa mất tiêu." Tiêu Tiêu vừa nói vừa đi vào.

Tôi thấy trong tay Tiêu Tiêu xách theo một túi đồ ăn ngon, trong đấy còn có cả, sữa chua.

Thấy tôi mãi nhìn chằm chằm vào sữa chua thì Tiêu Tiêu liền nói: "Mau lên mau lên, uống một hộp đi, tớ biết cậu thích nên dốc sức chạy đi mua đó! Cầu khen ngợi!"

Nhìn Tiêu Tiêu cười duyên dáng cầm sữa chua, vậy mà tôi lại kiềm lòng không được mà bật khóc oà.

Thấy tôi bật khóc thì Tiêu Tiêu cũng lập tức hốt hoảng, cậu ấy vội vàng an ủi tôi bảo rằng: "Sao thế, sao thế, được rồi, được rồi mà, không sao cả, Vi Vi đừng khóc nữa nhé. Có chuyện gì thì cậu nói với tớ đi. Cậu đừng giấu hết mọi việc vào trong lòng, cậu nói ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn đấy, được không?"

Tôi ôm Tiêu Tiêu, muốn nói ra tâm sự của tôi nhưng rồi lại không biết mở miệng thế nào.

Tiêu Tiêu rất luống cuống, vỗ loạn xạ vào lưng tôi, ra sức an ủi tôi mà nhẹ giọng nói rằng: "Vi Vi, cậu đừng kìm nén bản thân nữa, cậu nói ra hết khúc mắc trong lòng đi, chẳng ai thoải mái khi cứ giấu trong lòng như vậy cả, nói cho tớ biết được không, nói ra để cho bản thân nhẹ nhàng hơn chút."

Tôi không ngừng nức nở, ôm Tiêu Tiêu thật chặt. Đưa tay lau khô nước mắt trên mặt mình, bình ổn lại tâm trạng một chút rồi mở miệng nói với Tiêu Tiêu: "Tớ gặp Mộc Dương Thịnh rồi."

Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc, cậu ấy trừng lớn hai mắt rồi vội vàng hỏi: "Cậu gặp anh ta rồi? Cậu gặp anh ta thế nào?"

Nhìn vẻ căng thẳng của Tiêu Tiêu thì tôi cũng có thể đoán được một chút, tình trạng hiện tại của Mộc Dương Thịnhm Tiêu Tiêu cũng biết.

Tôi chậm rãi mở miệng: "Hôm nay tớ vừa nghĩ thông được một chút, tớ định đến siêu thị để giải sầu, mua một ít đồ ngon với chút sữa chua. Thế như tớ không tìm được sữa chua ở đâu, có lẽ trời cao đã an bài vậy, ông đã để tớ lúc đang kiếm sữa chua thì gặp phải Mộc Dương Thịnh."

Tiêu Tiêu im lặng nhìn tôi mà chẳng nói gì.

Tôi lại nói tiếp: "Anh ta vẫn giống trước đây vậy, lúc nào cũng có thể vui vẻ trò chuyện với gái đẹp, thậm chí còn có những tiếp xúc thân mật nữa. Hai chúng tớ giờ không có quan hệ gì cả, tớ không có lý do lẫn tư cách nào để nổi giận hết. Tớ nổi giận chỉ là phản ứng của bản thân thôi, tớ hận sự nhát gan cùng hèn yếu của mình, tớ hận bản thân không biết sống thực tế."

Tiêu Tiêu cúi xuống nghiêng người đến ôm chằm lấy tôi, như muốn an ủi tâm trạng đang kích động của tôi vậy.

Tôi nghẹn ngào nói tiếp: "Thứ khiến tớ không chịu nổi nhất không phải là việc anh ta ở cùng với người con gái khác, mà là chỉ vẻn vẹn trong thời gian hai ngày anh ta đã có thể thân mật với người con gái khác đến vậy. Tớ rất để tâm, thứ làm tớ không chịu nổi nhất là có phải tình cảm anh ta dành cho tớ cùng giống như mấy cô gái khác vậy, đến dễ dàng, mà đi cũng ung dung."

Tôi thấy miệng Tiêu Tiêu mở rồi lại khép, cuối cùng cậu ấy vẫn không lên tiếng.

Tôi lại tiếp tục khóc kể: "Có lẽ tình cảm anh ta dành cho tớ cũng giống mấy cô gái khác thôi, không, không phải có lẽ mà chính là như vậy, cho dù trong mắt hay trong lòng anh ta thì bọn tớ cũng giống nhau mà thôi."

Nghe tôi nói như thế thì Tiêu Tiêu lập tức mở miệng phản bác lại: "Không, không phải đâu, cậu ở trong lòng Mộc Mộc chắc chắn không giống như thế. Bây giờ trông anh ta như vậy, chỉ là vì sự rời đi của cậu khiến anh ta đau lòng mà thôi..."

Tôi lên tiếng cắt ngang Tiêu Tiêu: "Không đâu, tớ với anh ta không nặng tình như cậu nghĩ đâu, anh ta không thể vì tới mà thay đổi lớn đến vậy."

Tiêu Tiêu thấy thái độ của tôi cứng rắn như thế thì im lặng một lúc, suy nghĩ nhiều lần rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Cậu suy nghĩ lại đi, có lẽ chủ ý của anh ta không phải như thế đâu."

Tôi cười lạnh lùng, không nói gì cả.

Tiêu Tiêu lại mở miệng khuyên nhủ: "Lúc trước khi Trâu Mộ Sơn phản bội cậu, không phải cậu cũng muốn trả thù hắn ta sao? Nói không chừng Mộc Mộc cũng chỉ vì muốn trả thù lại cậu mà thôi, bởi vì mất đi cậu, không chiếm được cậu nên anh ta mới trở nên trác táng như thế."

Tôi cắn môi bắt đầu suy nghĩ, thật là thế sao? Lẽ nào tất cả những việc này đều là do anh ta giả vờ, đều là do anh ta đang trả thù? Tôi không biết trả lời câu nói của Tiêu Tiêu như thế nào, thế nên tôi lựa chọn im lặng.

Quảng cáo
Trước /59 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Quyển 3 Hệ Liệt Sở Sở] - Tiểu Bảo Bình Thiên Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net