Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
  3. Chương 100: C100: Chương 193 + Chương 194
Trước /277 Sau

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 100: C100: Chương 193 + Chương 194

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

03/12/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 193

Lúc này, trên diễn đàn game, người chơi của "Vùng đất điên viên" đang phàn nàn liên hồi về sự điền cuồng trong trò chơi.

"Mọi người tới đây mà xem này, wow, là quà tặng mà Lê Lê chuẩn bị cho bọn tui đấy! Khóa vạn năng cùng Đóng cửa thả chó, chỉ nhìn tên vật phẩm thôi chắc chắn mọi người không thể đoán ra được nó dùng để làm gì đúng không? Nhưng chính hai thứ này, lại là đầu sỏ khiến tui lo lắng mất ngủ cả đêm TAT. Đám người thôn tụi tôi, ai nấy đều thức trắng đêm, không chịu đi ngủ, ra sức vơ vét rau màu đã chín trong ruộng nhà người khác!"

"Chậc, ai mà chả vậy chứ! Tôi đây là kiểu người thích giao du kết bạn, gặp ai cũng thân thiết nhiệt tình, trước sáng ngày hôm nay, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc, có nhiều bạn cũng là một loại phiền toái. Sau khi mở gói quà may mắn, đám bạn của tôi, người nào cũng cầm theo Khóa vạn năng chạy đến trộm đồ ăn, rõ ràng tôi đang đứng lù lù trong sân, thế mà bọn họ vẫn có thể nhân lúc tôi không để ý, nhổ trộm mất đôi ba cây, thực sự là tức chết tôi rồi! Đã thế tôi lại còn không lấy được Đóng cửa thả chó chứ, nếu không nhất định phải cắn nát mông mấy tên kia!"

"A ha ha, tôi không giống hai ông, sau khi thu hoạch hết rau màu trong sân thì tôi không trồng thêm nữa. Tiếp đó cầm vật phẩm trộm đồ ra ngoài, lần lượt đến thăm nhà mấy tên đã cướp đồ ăn của tôi lúc tham gia hoạt động, trộm được không ít rau dưa ở nhà họ, khà khà! Nếu không phải một ngày chỉ được trộm của một người tối đa là ba cây, tôi nhất định sẽ nhổ sạch ruộng nhà bọn họ. Mà thôi không sao, danh sách trong sổ thù dai của tôi hãy còn nhiều lắm, hi vọng trước khi dùng hết đạo cụ, có thể trộm được của tất cả bọn họ ~"

"Món vật phẩm này chơi vui ghê ấy, dùng quá sướng! Tôi lấy được tổng cộng 5 cái Khóa vạn năng trong gói quà bất ngờ. Tính ra là có 150 lần trộm, giờ đã sắp dùng hết một nửa rồi. Một đêm không ngủ thì đã là gì, chỉ cần có thể trộm được nhiều rau dưa ở mấy nhà khác, thì tôi còn có thể trộm thế này ba ngày ba đêm! Không trách người xưa có câu, hoa nhà không thơm bằng hoa dại, trái cây rau củ trộm được, cảm giác ăn nó ngon hơn hẳn. Gãi đầu,jpg"

"Khà khà, tôi với lầu thứ hai từ dưới đếm lên không giống nhau, tôi gieo loại rau đắt nhất xuống, sau đó dùng Đóng cửa thả chó, vì để hoa màu nhanh lớn, quả to trái ngọt, tôi còn tiêu tiền mua nước suối thần kỳ với gói phân bón lớn về dùng nữa, chờ chúng nó chín, tôi lại núp ở trong góc, âm thầm chờ đợi. Mấy người đoán sau đó thế nào? Ồ hố! Đúng là có người lén lén lút lút chạy vào sân nhà tôi, sau đó bị con chó vô hình cạp cho một phát, phải ôm mông nhảy tưng tưng, trông buồn cười dã man, tôi có chụp lại ảnh đây này! [Hình ảnh] x 9"

"Vật phẩm thú vị thế này mà mấy người lại dùng một phát hết luôn à? ? Trước khi ra ngoài trộm đồ ăn, tôi đã cố ý giữ lại hai cái bỏ vào trong kho, tính chờ qua đợt này, mới lén mang ra dùng, đánh cho mấy người dám chọc vào tôi trở tay không kịp, hừ!"

"Mọi người mau nhìn này, đây là dưa Tân Cương tôi trộm được ở nhà Lê Lê đó, vừa to vừa ngọt, ăn ngon quá xá là ngon! Tôi ăn hết hai quả rồi, còn một quả để dành mai ăn! Còn nữa, đây là ớt tôi trộm được của anh đại [Yêu Tinh] ở cạnh nhà Lê Lê đó, cắn một miếng là miệng như muốn phun lửa luôn. Sáng nay hai người họ đều logout đi ngủ cả, đúng lúc để chúng ta chớp cợ hội, từ tận đáy lòng, tôi lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình được phân vào cùng một thôn với Lê Lê ~ Đu idol thành công, áu!"

"..."

Trên diễn đàn, người chơi ảo đã chịu đựng đám người chơi thật này lâu lắm rồi, động một tí là khoe hết cái này đến cái kia, họ vốn đã định nhắm mắt làm ngơ, dù sao càng để ý thì lòng càng đau. Nhưng vẫn không thể nhịn được, phát ra âm thanh ước ao ghen tỵ.

Đánh không lại bọn họ thì gia nhập cùng!

Người chơi ảo lần lượt trồi lên trong các topic, giúp những người bị hành vi trộm đồ này quấy nhiễu nghĩ kế.

Có người đề nghị bọn họ thời gian này đừng trồng những loại cây có giá trị cao, gieo lúa mì với ngô là được rồi. Chờ đâu độ khoảng một tuần, số lượng người chơi có đạo cụ trong tay giảm bớt trên diện rộng, lúc này họ có trồng cây có giá trị cao cũng không cần lo lắng bị trộm nữa.

Còn có người đề nghị dứt khoát dùng hàng rào quây kín nhà lại, làm thế nào để ngay cả bản thân mình đi vào cũng thấy khó. Dựa theo phần giới thiệu của vật phẩm Khóa vạn năng kia nói, nó chỉ có thể giúp người chơi có thể tự do ra vào sân nhà người khác , nhưng cái tự do này không bao gồm hàng rào cố ý dựng lên, chờ hết 30 giây, có khi những người này vẫn chưa vượt qua được hàng rào để vào tới ruộng ấy chứ. Vào được nhưng không trộm được gì, cũng coi như là một phương pháp phòng trộm kiểu mới đi?

Thậm chí có người còn nói, chỉ cần số mình trộm được nhiều hơn số bị mất thì vẫn là giành thắng lợi trong cuộc chiến trộm rau này rồi. Tuy phương pháp này nghe có chút xấu xa, nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng thấy có lý.

Rõ ràng đó là gợi ý vô tình nhất, nhưng lại được nhiều người tán thành và tiếp thu nhất, không ít người chơi bày tỏ, chờ đến khi bọn họ dùng phương pháp này đạt được thành công, nhất định sẽ lên diễn đàn cảm ơn người có lòng hảo tâm đã nghĩ kế giúp mình.

Người có lòng hảo tâm nói, mình cũng chẳng phải có ý tốt gì, chỉ là đứng nói chuyện thì không mỏi eo, muốn xem náo nhiệt thôi.

Bạch Lê đi về phía nhà của trưởng thôn, vừa đi vừa tranh thủ lướt đọc topic này, không khỏi cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng có cảm nhận sâu sắc về trí tưởng tượng của người dân vũ trụ, xem ra không cần biết cậu thiết kế ra đạo cụ nào, bọn họ đều có thể dùng hết khả năng, phát huy cồn dụng của chúng nó đến mức lớn nhất.

Trên đường cậu đi ngang qua một khu dân cư, phát hiện phải có đến mười mấy người chơi đang ngồi xổm ở trong góc, cầm một tấm thẻ hình tròn rục rà rục rịch. Bọn họ chắc là đang rình coi, hoặc đã đặt mục tiêu từ trước, muốn nhân lúc người ta không chú ý, trộm lấy thức ăn trong sân.

Cậu phát hiện ra nhóm người chơi này, nhưng không định lên tiếng ngăn cản bọn họ. Người chơi cầm vật phẩm mình chơi được để chơi trò chơi thì có liên quan gì đến người thiết kế Bạch Lê, [Lê Bạch] cậu đâu?

Bầu không khí trong trò chơi sôi nổi sống động thế này, không nên đánh gãy ~

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Bạch Lê tính toán thời gian, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, xế chiều hôm nay, những người chơi được thưởng dịch dinh dưỡng hoặc dùng điểm để đổi sẽ nhận được hàng nhỉ?

*

Buổi chiều, người chơi có nick trong game là [Đêm đông rét lạnh], tên thật là Diệp Lung, nhận được năm loại dịch dinh dưỡng do công ty "Thực phẩm Vị Cổ" gửi tới.

Dưa chuột, trà sữa, ngô, cà chua, dưa hấu, tổng cộng có năm vị, mỗi loại hương vị cô nhận được bảy túi.

"Thực phẩm Vị Cổ" thay đổi kiểu bao bì hoa hòe lòe loẹt trước kia, chỉ dùng mấy đường nét cơ bản để miêu tả hương vị của năm loại dịch dinh dưỡng này, sau khi bở bao bì ra, chỉ còn dư lại màu sắc đặc trưng của mấy loại thức ăn này.

Lúc vừa nhận được chuyển phát nhanh, Diệp Lung cũng định mở ra nếm thử xem hương vị của chúng nó thế nào. Nhưng nghĩ đến việc trưa nay mình mới uống một túi dịch dinh dưỡng, mà khẩu phần như vậy có thể cung cấp đủ năng lượng hoạt động cả ngày, với tinh thần không để lãng phí thức ăn, cô quyết định để ngày mai rồi mới uống thử sau.

Đặt túi dịch dinh dưỡng xuống, cô đưa mắt nhìn về căn phòng cách phòng khách gần nhất, tức giận phồng má.

Ba mẹ cô mắc chứng đứt gãy gien từ khá sớm, lúc cô mới được mấy tuổi, hai người đều lần lượt tiến vào giai đoạn cuối, bị đưa tới "Hành tinh Hi Vọng", người thân còn lại trong nhà chỉ còn có ông nội, hai ông cháu nương tựa vào nhau mà sống.

Nhưng gần đây, Diệp Lung phát hiện ông nội của mình thực ra đã sớm mắc chứng đứt gãy gien, còn vì từ chối điều trị cùng ăn kẹo nâng cao tinh thần mà tốc độ bệnh chuyển biến xấu nhanh hơn người thường gấp nhiều lần, chẳng mấy chốc sẽ từ giai đoạn giữa trở thành giai đoạn cuối. Dả kích như vậy, Diệm Lung làm sao mà chịu nổi.

Cô với ông nôi tranh cãi ầm ĩ, muốn ông cầm tiền đi chữa bệnh, nhưng lại bị ông lão này thẳng thừng từ chối. Lý do rất đơn giản, tiền trong nhà không nhiều, muốn giữ lại làm học phí học đại học cho Diệp Lung, ông già cả rồi, cho dù có đi điều trị thì hiệu quả cũng có được bao nhiêu, còn không bằng sớm ngày lui về kỳ con non, tới "Sao Hi Vọng" an hưởng tuổi già.

"Chái gái ngoan của ông, con đừng có lo, trên Sao Hi Vọng còn có ba mẹ con nữa mà, có bọn họ ở đó, ông của côn nhất định sẽ không bị ai bắt nạt đâu. Nhưng mà con đừng có tới đó, cứ ở nhà sống cuộc sống của mình đi!" Ông lão tinh thần quắc thước má đỏ hồng hào cười ha hả nói.

Diệp Lung vẫn nhớ như in những gì ông nội nói với cô vào ngày hôm đó, giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy trong lòng chua xót. Cô cảm thấy cô cùng hối hận, nếu sớm biết chứng đứt gãy gien của ông nội đã nghiêm trọng đến vậy, kiểu gì thì kiểu, cô cũng phải đưa tiêu chuẩn game mà mình cướp được cho ông, để ông vào game chơi. Mà không phải thấy ông vừa lắc đầu nói không thích, đã hí ha hí hửng nằm vào khoang trò chơi.

May mắn là, sai lầm này của cô vẫn có cơ hội để sửa chữa. Trong hoạt động "Đại chiến cướp đồ ăn" cô vượt qua muôn vàn khó khăn, lấy được hạng nhất vòng chung kết, được thưởng trực tiếp một tiêu chuẩn đăng nhập. Có tiêu chuẩn này, cô có thể để ông nội vào "Vùng đất điên viên" với mình, dựa vào "Điểm động viên tinh thần" cao đến 90% của trò chơi, điều trị bệnh của ông nội.

Đáng tiếc, ông cụ vẫn cố chấp y như cũ, nghe nói cháu gái mình lấy được một tiêu chuẩn đăng nhập xong, không hề có chút vui mừng nào vì bệnh của mình có cơ hội chữa khói, trái lại còn hỏi một câu khiến Diệp Lung tức muốn ná thở.

"Tiêu chuẩn đăng nhập à? Cái này có thể bán được bao nhiêu tiền? Không thì con bán nó đi đi, chừa chút tiền cho mình tiêu."

Diệp Lung tức phát khóc, lại không nỡ mắng ông nội lúc nào cũng lo nghĩ cho mình, vì thế hai ông cháu lại không hiểu sao bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau.

Tiêu chuẩn đăng nhập khó lắm mới có được, làm sao cô có thể dễ dàng bán đi như vậy được! Cho dù tiêu chuẩn này có thể bán ra với giá 1 triệu tinh tệ, cô cũng muốn giữ lại cho ông nội. Diệp Lung siết chặt nắm đầm, tính lát nữa sẽ tìm cơ hội để nói chuyện tử tế với ông.

Diệp Lung đi về phòng mình, cửa phòng cũng "Rầm" một tiếng đónglại.

Chừng một, hai phút sau, cửa phòng của công nội Diệp khẽ khàng mở ra từ bên trong, một ông cụ tóc muối tiêu ló đầu từ bên trong ra. Sau khi nhìn ngang ngó dọc một vòng, ông cụ mới rón rén đi ra khỏi phòng.

Vừa đi còn vừa than thở, hai năm này tính tình cháu gái càng ngày càng quyết đoán, mình nói gì con bé cũng không chịu nghe. Như tiêu chuẩn trò chơi kia cũng vậy, cho một ông già như ông thì có ích gì? Thân thể của mình thế nào ông tự biết, sợ là sẽ không trụ được mấy tháng nữa.

Ông vốn đã tính toán cẩn thận hết rồi, chờ cháu gái nguôi giận, ông sẽ ngồi nói chuyện thẳng thắn với con bé, tốt nhất có thể khuyên con bé giữ lại tiêu chuẩn kia. Thỉnh thoảng ông có lướt Xingbo, cho nên đương nhiên là biết, tiêu chuẩn đăng nhập của trò chơi "Vùng đất điền viên" này, đáng giá bao nhiêu tiền.

Sờ sờ cái bụng lép kẹp, ông cụ thôi không nghĩ nữa, quyết định đi lấy túi dịch dinh dưỡng ăn trước đã. Lúc trước giả vờ giận dỗi với cháu gái, quên mất không để mấy túi ở trong phòng, đói còn có cái lót dạ.

Lúc này, ông thấy trên bàn để mấy túi dịch dinh dưỡng mới, tưởng là dịch dinh dưỡng trong nhà đã hết, cái này là cháu gái mới mua về, bèn không nghĩ nhiều cầm một bịch lên.

Giấy gói bên ngoài của túi dịch dinh dưỡng này vẽ một cốc nước màu cà phê nhàn nhạt, chiếc cốc được thiết kế có nắp, bên trên còn cắm ống hút có thể phân hủy. Cạnh cốc viết ba chữ lớn "Vị trà sữa", phần trống còn lại thì in logo thương hiệu "Thực phẩm Vị Cổ" cùng danh sách thành phần.

Vì đã từng nếm thử quá nhiều loại dịch dinh dưỡng có hương vị kỳ quái, nên ông cụ chỉ thấp giọng lầu bầu một câu "Trà sữa là thứ gì vậy" rồi mở giấy gói ra luôn, xé mở bịch dịch dĩnh dưỡng bên trong.

Có thể nói, mong đợi của người dân tinh tế đối với hương vị dịch dinh dưỡng đã hạ xuống mức -100 điểm, nhưng ngay lúc chất lỏng trơn trượt đậm mùi trà sữa kia lan tỏa trong khoang miệng, ông cụ đã hoàn toàn mất khả năng phản ứng, chỉ có thể trợn to hai mắt để tỏ rõ sự khiếp sợ cùng hoài nghi của mình.

Cái này cái này? Ông đang uống dịch dinh dưỡng thật hả? Hay nó chỉ là đồ uống kiểu mới có tên "Dịch dinh dưỡng" thôi? Hương vị này quá thơm ngon rồi! Ông sống đến từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên ăn được một món ngon như vậy!

Nụ vị giác trên đầu lưỡi giống như sa mạc khô cằn lần đầu gặp mưa, dùng tư thế khoa trương nhất hút lấy chất lỏng trong túi. Uống vào miệng rồi vẫn không nỡ nuốt xuống mà, phồng hai má để nó chạm vào tứng ngóc ngách trong khoang miệng, mãi đến khi mồm miệng đều thấm mùi trà sữ, mới thỏa mãn nuốt ngụm dịch dinh dưỡng này xuống bụng.

Cảm giác chắc bụng mạnh mẽ ập tới, điều này khiến ông cụ không thể không thừa nhận, đây thực sự là dịch dinh dưỡng chứ không phải loại đồ uống kiểu mới nào mà ông nghĩ trước đó.

Bây giờ nhìn lại, có vẻ như đây là chiêu thức mà "Thực phẩm Vị Cổ" tung ra, tiếng phàn nàn thất vọng với dịch dinh dưỡng của công ty này từ trước tới nay đều biến thành ca ngợi, tán thưởng, đây quả thực là món quà mà thần thú ban tặng!

Giống như ngàn năm trước, khi thần thú tặng món quà là thức tỉnh gien thú cho còn người đang trốn chạy khỏi trùng tộc, lần này, ngài lại tặng cho con người món ngon tuyệt đỉnh.

Tuy lý trí nói cho ông biết, hương vị dịch dinh dưỡng trong tay không có cọng lông nào dính đến thần thú cả, nhưng điều này cũng không thể ngăn ông bày tỏ lòng yêu mến sâu sắc của mình với thần thú, với thế giới này.

Tỉnh táo lại, đầu tiên ông nhìn về túi dịch dinh dưỡng đã uống cạn trong tay, sau đó lại nhìn về phía bốn loại dịch dinh dưỡng khác. Vị dưa chuột, vị cà chua, vị dưa hấu và vị ngô, bốn loại hương vị này, chắc cũng giống như vị trà sữa, đều ngon lành cả nhỉ?

Ông cụ liếm mép một cái, có xúc động muốn uống thử thêm nữa, như vì đã no bụng nên đành cố nhịn cảm giác này xuống.

Cuối cùng, ông quyết định chọn năm loại dịch dinh dưỡng này làm điểm đột phá, kết thúc cuộc chiến tranh lạnh giữa mình và cháu gái!

"Bé Lung, bé Lung, con đang chơi game hả, không chơi thì ra ngoài một chút, ông có chuyện muốn nói với con." Ông cụ đi tới chỗ phòng cháu gái, gõ cửa gọi.

Đúng lúc Diệp Lung cũng không có tâm trạng chơi game, đang ngồi trên giường tự hậm hực. Đột nhiên nghe thấy tiếng ông nội, cô cứ tưởng là có chuyện gì, vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa. Cứ tưởng sẽ thấy khuôn mặt lo lắng của ông nội, nhưng lại phát hiện tình trạng của ông rất ổn, mặt mũi hồng hào, không những vậy, có vẻ tinh thần còn tốt hơn hai hôm trước không ít.

"Ông, đã xảy ra chuyện gì ạ?" Diệp Lung không ngờ ông nội sẽ thay đổi, nhưng nhìn dáng vẻ ông thế này, trong lòng cô thực ra cũng thấy vui, thậm chí còn nghĩ, hay ông đã nghĩ thông rồi, tới hỏi cô để lấy tiêu chuẩn vào game?

Kết quả, ông lại nói với cô một chuyện không liên quan gì.

"Ờm... Bé Lung à, trên bàn của con có để năm loại dịch dinh dưỡng mới, chắc là mới mua về hả? Ông nếm thử rồi, thấy ngon lắm, con đói bụng thì cũng uống một túi thử xem. Không thì sau này chúng ta cứ mua dịch dinh dưỡng mấy vị này đi!" Nói xong, ông cụ mới phát hiện, mình sốt ruột chạy tới tìm cháu gái, cái túi đã uống hết vẫn còn cầm ở trên tay chưa vứt đi, vì thế lúng túng giơ giơ nó về phía Diệp Lung, dùng đó để tăng độ tin cậy cho lời mình nói.

Diệp Lung: "..." Cô dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ông nội mình không nói lời nào.

Ông cụ tưởng cô vẫn còn đang giận, vì thế khoa trương miêu tả lại hương vị của túi dịch dinh dưỡng vị trà sữa, khen nó đến độ trên trời dưới đất không đâu có, là loại dịch dinh dưỡng ngon nhất mà đời này ông từng ăn.

Nói mãi, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ. Đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng cười thì tháy Diệp Lung đang bụm miệng, cười híp tịt cả mắt.

Này là sao đây? Ông rõ ràng đang nghiêm túc miêu tả lại hương vị của dịch dinh dưỡng mà, sao cháu cái lại cười ông? Ông nghĩ không ra.

"Ông, chỗ dịch dinh dưỡng đó không phải con mua đâu. Ông có biết bọn nó từ đâu ra không?" Diệp Lung nín cười hỏi.

Cô trăm phần trăm không ngờ được là, ông nội mình lại có tiềm chất ham ăn như vậy, chỉ là một túi dịch dinh dưỡng vị trà sữa thôi mà đã khiến ông bỏ cái thói cứng đầu của mình đi, chạy tới chia sẻ phát hiện của mình với cô rồi.

Vậy cũng tốt, cô có thể dùng món ngon dụ dỗ, để ông nội đồng ý vào game với cô. Thông qua trò chơi, không những có thể chữa trị chứng đứt gãy gien của ông, mà còn có thể để ông ăn được càng nhiều món ngon hơn, vậy chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích sao?

"Há? Không phải con mua à, vậy là từ đâu ra? Ông uống mất một túi rồi có làm sao không?" Ông đột nhiên thấy hơi lo lo, chỉ sợ mình gây ra phiền phức cho cháu gái.

"Không sao ạ, không sao ạ, ông uống hết cũng được mà. Chỗ dịch dinh dưỡng đó đúng là không phải con bỏ tiền mua, nhưng là do con kiếm được bằng con đường chính đáng. Trước không phải con có kể với ông đấy ạ, con tham gia hoạt động trong game, giành được hạng nhất vòng chung kết, số dịch dinh dưỡng đó là quà mà người thiết kế trò chơi tặng cho tất cả những người lọt vào vòng chung kết, không cần bỏ tiền." Diệp Lung kiên nhẫn giải thích.

"Ồ ồ, hóa ra là vậy, người thiết kế của trò mà con đang chơi cũng hào phóng đấy chứ." Ông gật đầu, khen trò chơi một câu, cũng có ấn tượng tốt với người thiết kế là Bạch Lê.

"Vậy mà đã gọi là hào phóng ý ạ?" Diệp Lung bắt đầu làm như không có gì, dụ dỗ, "Có chút dịch dinh dưỡng thôi mà, này có đáng là gì đâu, người thiết kế game con đang chơi tên là Bạch Lê, bọn con toàn gọi cậu ấy là Lê Lê thôi. Dịch dinh dưỡng được tặng trong hoạt động lần này, theo như Lê Lê nói thì là do Thực phẩm Vị Cổ tài trợ miễn phí, không cần bỏ tiền. Đáng giá nhất vẫn là tiêu chuẩn đăng nhập, 993 cái, nếu cậu ấy đem ra bán, phỏng chừng cũng đủ luôn tiền nâng cấp thiết bị của tháng tới rồi ấy chứ, nhưng cậu ấy lại lấy ra để làm phần thưởng cho người chơi như bọn con, cái này mới gọi là hào phòng nè!"

Đề tài quay trở về tiêu chuẩn đăng nhập, nhìn cháu gái đang nói hăng say, ông cụ lẳng lặng rụt cổ một cái, bắt đầu hối hận, sao mình lại tìm tới cửa vào lúc này chứ?

Trong lòng ông muốn lùi bước, nhưng Diệp Lung không để ông có cơ hội trốn tránh, tiến lên một bước, dán sát vào nói: "Ông, sao ông lại nghĩ dịch dinh dưỡng vị trà sữa là món ngon nhất trên đời chứ? Tuy con chưa nếm thử, nhưng con dám cam đoan, cho dù là bánh bao trắng bán giá hai đồng trong game, mùi vị cũng không kém hơn trà sữa đâu. Giỏ thực phẩm 10 tinh tệ có lẽ chúng ta không thể mua nổi, nhưng 10 đồng, 10 bạc, 10 vàng, chúng ta lại có thể kiếm được nhờ sự chăm chỉ nỗ lực, chúng ta có thể tới chợ đêm, ở đó cũng sẽ mua được rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu ông không muốn bỏ tiền mua đồ người khác nấu, thì còn có thể học kỹ năng nấu nướng, tự mình sáng tạo chế biến nữa."

Vừa nghe trong game có đồ ăn còn ngon hơn cả dịch dinh dưỡng vị trà sữa mình vừa uống, con sâu thèm ăn trong bụng ông cụ đã không chịu được bò ra, còn lắp bắp hỏi một câu: "Có, có thật không?"

Giả chỗ nào được chứ?

Ông nội Diệp bị cháu gái dụ dỗ làm cho cả người mơ mơ màng màng, chờ đến khi hoàn hồn lại, ông đã cài mặc định tiêu chuẩn trò chơi với số căn cước công dân Đế quốc của mình rồi, từ nay về sau, tiêu chuẩn này chỉ có thể để ông chơi thôi.

Chuyện này có nghĩa là, số tinh tệ có thể kiếm được đã bay mất rồi.

Nhưng nó cũng có nghĩa, không cần biết ông có tình nguyệt hay không, có thích hay không, ông cũng có thể vào game, trải nghiệm cuộc sống với những món ngon tuyệt vời.

Ông nội Diệp: "..." Mình đây là bị cháu gái tẩy não à?

"Ông, ông chơi thửu đi mà, con cam đoan, ông nhất định sẽ yêu thế giới trong đó." Diệp Lung gần như dùng hết lực bình sinh để đẩy ông nội mình tới cạnh khoang trò chơi cũ kỹ trong nhà, "Ở trong game, ông sẽ ăn được món ngon thực sự, chứng đứt gãy gien của ông cũng sẽ được chậm rãi chữa khỏi, như vậy không không cần tới Sao Hi Vọng nữa, hai ông cháu mình sẽ tiếp tục được ở cùng nhau."

Nói mãi, giọng Diệp Lung không kiềm được mang theo chút nghẹn ngào. Ông nội Diệp theo thói quen muốn lau nước mắt cho cháu gái, nhưng lại phát hiện trên mặt cô vẫn đang nở nụ cười, ánh mắt ấm áp lại tràn đầy hi vọng, chỉ cần ông gật đầu đồng ý, thì ánh mắt của cháu gái vẫn sẽ luôn lấp lánh như vậy.

"Thôi được rồi, ông vào trò chơi nhìn thử một cái vậy." Ông nội Diệp thỏa hiệp.

Thực ra ông cũng không chịu được chiêu lải nhải mè nheo của cháu gái nhà mình nữa.

---o0o---

Chương 194

Thang Uyển là một game thủ bình thường như bao người khác của "Vùng đất điền viên".

Y mới vào game đầu tháng này, hàng ngày đều mê mải làm ruộng với câu cá, vì thế y đã chọn dựng nhà ở khu dân cư gần điểm câu cá nhất.

Hoạt động tháng ba này, y cũng như tất cả những người chơi khác đều nhiệt tình tham gia vào, sau đó y phát hiện mình không phải người giỏi cướp đồ ăn. Tốc độ tay không nhanh, sức lực không đủ khỏe, khiến rau dưa y vất vả trồng ra thường xuyên bị những người khác cướp mất. Mà y lại không thể cướp lại của bọn họ, điều này dẫn đến việc mỗi lần y tham gia bản đồ khó hoặc là cực khó thì điểm tích lũy lúc này cũng ở chót đáy.

Mãi đến khi y tìm được mấy người giống mình, lập nhóm 25 người chơi bản đồ dễ, mỗi người đều cách nhau thật là xa, thì mới miễn cưỡng lấy được 80, 90 điềm gì đó ở mỗi lượt chơi. Mặc dù kiếm được ít hơn so với hai bản đồ kia, nhưng Thang Uyển thấy, đây đã là cái tốt nhất y làm được rồi.

Người chơi giống như họ, lấy khổ làm vui, đùa nhau gọi bản đồ dễ là "Thành địa kiếm điểm".

Điểm kiếm được một lượt ít, đồng nghĩa với việc tổng điểm cuối cùng cũng không quá cao, Thang Uyển đã không còn mơ tưởng gì đến mấy loại vật phẩm đứng đầu trong danh sách nữa rồi. Hôm danh sách vật phẩm đổi điểm được công bố, y lướt xem từ đầu tới cuối một lượt, phát hiện mình chỉ có thể đổi được hai loại vật phẩm giới hạn, chính là cây giống hoa tiên trị giá 1 nghìn điểm, cùng dịch dinh dưỡng giá 200 điểm một set, do "Thực phẩm vị cổ" tài trợ.

Gộp lại vừa trong 2 nghìn điểm, còn lý do gì để mà do dự nữa, nhanh xông lên nào!

Sau khi đổi thưởng bắt đầu, Thang Uyển dùng tốc độ tay luyện được trong 30 năm độc thân của y, liều cái mạng già, cuối cùng thành công đổi được hai món này. Số điểm còn lại, y đổi mấy món linh tinh mà mình thích, dùng hết toàn bộ.

Cây giống hoa tiên được trồng trong một chậu hoa nhỏ kiểu cổ, được y đặt lên bệ cửa sổ trong nhà, hai bên trái phải đều được che chắn, lại có thể phơi nắng.

Về phần dịch dinh dưỡng...

Nhìn 5 set dịch dinh dưỡng tổng cộng 35 bịch với đủ các mùi vị khác nhau đang bày trước mặt, Thang Uyển lúc này mới hối hận vì sự bốc đồng của mình, sao lúc đó y lại đổi một vị một set chứ, đều là do lòng hiếu kỳ chết tiệt, tại y tò mò không biết mấy loại dịch dinh dưỡng này có giống như lời Lê Lê nói trên Xingbo không, thông số đều lấy từ trong game ra, người dân vũ trụ có thể ăn đồ ăn có hương vị giống trong game ở ngoài hiện thực.

Đây không phải là đồng bộ vị giác 30% như khi livestream trong game, mà là khôi phục 100% hương vị vốn có.

Người chơi trong game còn có thể nhịn được, chứ những cư dân mạng không thể vào game đều sắp chết vì tò mò rồi.

Thang Uyển cũng biết mấy người chơi đổi dịch dinh dưỡng, bọn họ đổi thành công một cái là sẽ sang tay bán lại cho những dân mạng hiếu kỳ với giá 200 tinh tệ một set.

200 tinh tệ một set, giá này cũng coi như rất cao rồi, vậy mà bây giờ vẫn có người kêu gào muốn thu mua khắp nơi đây. Thực ra Thang Uyển cũng có chút động lòng, nhưng y tò mò, tò mò y như các dân mạng vậy.

" Quên đi, mình uống thử một gói trước, nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì sẽ bán chỗ còn lại đi, nhưng vậy vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình." Thang Uyển lầu bầu một câu, sau đó chọn lấy một vị mình thích.

Nhìn túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu màu đỏ nhạt, Thang Uyển nhớ đến hôm Bạch Lê và Mạc Tụng hợp tác livestream ăn dưa hấu. Người dân "Thôn Nấm" thực sự là lời to, có thể ăn dưa ngay tại hiện trường. Không giống người chơi thôn bên như bọn họ, chỉ có thể vào livestream đồng bộ vị giác 30% ăn cho đỡ thèm.

Hạt giống dưa hấu phải lên cấp 19 mới được mở khóa, người chơi mới vào game được nửa tháng vẫn chưa ai cày lên đến level này. Bây giờ, dịch dinh dưỡng vị dưa hấu ở ngay trước mặt, sao có thể không làm người ta mơ mộng viễn vông, nước miếng chảy ròng ròng đây?

Thang Uyển cầm ngay một túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu lên, không thể chờ thêm được nữa, nhanh nhẹn xé ra một lỗ nhỏ trên túi, rồi đưa ngay lên miệng.

Nước dưa hấu thanh mát bên trong chảy ào ra, vị dưa hấu đậm đà hơn gấp mấy lần tưởng tượng của Thang Uyển, nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Nuốt xuống rồi vị ngọt vẫn còn đọng lại, nhang nhác nhưng vẫn có thể đánh sâu vào lòng người.

Thang Uyển ngây ra, ngon vậy luôn hả, hương vị dưa hấu trong game chính là như thế này sao? Y có thể! Lát nữa y sẽ lên game cày level ngay và luôn!

Không phải chỉ là cầy ruộng thôi à, vì sớm đến ngày được ăn dưa hấu, y liều mạng!

Một hơi tu hết hai bịch, Thang Uyển no căng bụng, đến mức y cảm thấy mình sẽ không cần ăn uống gì trong độ hai, ba ngày tới nữa. Sau đó y lên TaoTao, tìm vào của hàng của "Thực phẩm Vị Cổ" nhìn một lượt, phát hiện chỉ có một thông báo về sản phấm mới sắp được ra mắt trên trang chủ, cụ thể là cái gì, lúc nào bán thì không nói.

Lại quay về nhìn bốn loại dịch dinh dưỡng khác trên bàn, y có chút không nỡ. Dịch dinh dưỡng mới không biết lúc nào mới chính thức mở bán, nhớ y bán cái trong tay mình đi, mà trên web phải mười ngày nửa tháng nữa mới có hàng, vậy trong khoảng thời gian chờ đợi này, chắc y sẽ thèm đến mất ngủ mất.

Cho nên, dứt khoát đừng bán thì hơn!

Mặc dù bây giờ mà bán chỗ dịch dinh dưỡng kia đi, y sẽ kiếm được một khoản tiền, nhưng Thang Uyển nghĩ, tầm này cái miệng vẫn quan trọng hơn. Đây là sự thèm ăn mà y tích góp trong suốt ba mươi năm cuộc đời đấy!

Quyết định xong, Thang Uyển thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Y không giống như mọi khi, uống dịch dinh dưỡng xong lại uống thêm một cốc nước nóng, rửa đi hương vị kỳ quái trong miệng, trái lại, y gác chân ngồi lên sô pha, mở diễn đàn game, tìm vào mấy topic liên quan đến "Dịch dinh dưỡng".

Y không tin, sau khi dịch dinh dưỡng được gửi đến, không có người nào giống mình, vì tò mò mà mở một bịch nếm thử mùi vị. Mà chỉ cần nếm thử một ngụm thôi, những người này chắc chắn sẽ muốn kể cho tất cả mọi người biết.

Quả nhiên, y rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình.

Chủ post cũng giống như y, sau khi nhận được dịch dinh dưỡng thì bóc một túi uống thử. Người này đổi được dịch dinh dưỡng vị dưa chuột, mùi thơm đặc trưng của dưa chuột, còn chưa vào miệng mà đã tràn ngập khắp phòng.

Chủ post mở dịch dinh dưỡng trước mặt người nhà của mình, chờ hắn uống xong túi trong tay, đang định làm thêm túi nữa thì phát hiện, sáu bịch còn lại đã bị ba hắn, mẹ hắn cùng em gái hắn chia nhau xong đâu vào đấy rồi. Mà trong lúc hắn thưởng thức hương vị túi dịch dinh dưỡng của mình, ba người kia cũng đã xử lý xong hai túi đã chia.

? ? ?

Đây là chuyện mà người thân trong nhà sẽ làm sao? Một giây kia, chủ post thực sự cảm thấy hoài nghị, liệu có phải hắn được ba mẹ nhặt từ đống rác về không.

"Con trai! Dịch dinh dưỡng này ngon thật đấy! Đây là hương vị thực sự của dưa chuột à? Sau này nhà mình cứ mua vị này đi!" Đây là ba mẹ của chủ post nói.

"Anh, em muốn uống nữa!" Đây là em gái mới mười tuổi của chủ post.

Chủ post khóc không ra nước mắt, nói cho người nhà biết, chỗ dịch dinh dưỡng này là do mình dùng điểm tích lũy trong game để đổi, bây giờ vẫn chưa có chỗ để mua, xong rồi lại chạy lên diễn đàn game than thở về nỗi chua xót trong lòng mình.

Hắn dùng trải nghiệm thực tế của mình để nói cho tất cả mọi người, liền một lúc uống hai túi dịch dinh dưỡng là hành vi không đúng! Không nên quá chén QAQ!

Nhưng mà, cư dân mạng cả ngày ngụp lặn trên diễn đàn game lại không thấy thương cảm gì cho lắm, sau khi cho một tràng "Ha ha ha ha" xong thì bắt đầu tò mò về hương vị dịch dinh dưỡng, lập tức @ những người chơi có đổi dịch dinh dưỡng mà mình biết, để họ tới giải đáp vấn đề này.

Sau đó, xuất hiện một Thang Uyển thích hóng hớt.

"Dịch dinh dưỡng à? Tôi đổi được ba set, xong thì bán luôn rồi, kiếm được 600 tinh tệ, địa chỉ người nhận lấy luôn thông tin mà người mua cung cấp, ngay cả cái bóng của dịch dinh dưỡng tôi cũng chưa được thấy nữa. Đọc bài viết của chủ post xong, tâm trạng tôi chỉ có thể nói là vô cùng phức tạp..."

"Má nó! Mấy người nói thật không đấy, dịch dinh dưỡng ngon như vậy luôn hả? Tôi cũng bán xừ mất rồi, vậy không phải lỗ to rồi sao? Bây giờ tôi đi liên lạc với người mua, để đối phương trả lại một túi, không biết người ta có đồng ý không nhỉ..."

"Ha ha ha ha! Tôi mua được dịch dinh dưỡng của người khác, lúc nhận được hàng, ba mẹ tôi còn mắng tôi tiêu xài phung phí, cẩn thận rồi có ngày phải bán cả vợ đi mà đền, giờ thì hay rồi, bọn họ đều đang nói thiệt là thơm nè, chỉ để lại cho tôi có năm túi, còn đâu đều bị họ mang về phòng, cất vào két rồi. Mèo con khóc gào.jpg"

"Dịch dinh dưỡng nhận được được ông nội tôi đánh giá rất cao, trước kia vì không muốn vào game cùng tôi mà ông giận dỗi suốt, sau đó tôi nói với ông là trong game còn nhiều món ngon hơn nhiều, và thế là ông đã trở thành thành viên của hội nghiện game, chơi mấy tiếng rồi mà không chịu logout nữa."

"Đáng ghét! Lầu trên đang khoe cái gì thế hả? ! Chúng ta đang nói về dịch dinh dưỡng cơ mà, sao thím lại nhắc đến tiêu chuẩn game ở đây? Tui khóc, không cho tui một túi dịch dinh dưỡng kia thì tui không nín nổi..."

"Ha ha! May mà tôi nhanh trí, không bán dịch dinh dưỡng vội, vị dưa hấu uống thực sự quá sảng khoái, đó rõ ràng là vị dưa hấu đúng chuẩn! Tôi cố ý vào trang web của Thực phẩm Vị Cổ xem rồi, lúc nào mở bán bọn họ cũng không nói, giờ tôi quyết định giữ hết 5 set dịch dinh dưỡng mình đổi được lại, ăn dè đến khi bọn họ tung sản phẩm ra!"

Thang Uyển đắc ý để lại một comment trong topic, không tới mấy phút đã nhận được không ít câu trả lời, còn có cư dân mạng điên cuồng inbox cho y, hỏi y có thể bán dịch dinh dưỡng trong tay ra không, không cần bán cả set, chỉ cần bán cho họ 1 bịch là được, giá vẫn giữ nguyên 200 tinh tệ.

Đúng vậy, sau đợt review rầm rộ này, dịch dinh dưỡng mới do công tu "Thực phẩm Vị cổ" sản xuất đã không còn ở mức giá ban đầu nữa. Giá cả của chúng nó trực tiếp tăng lên bảy lần, những vẫn có cảm giác là hàng hiếm vô giá.

Bây giờ những người có dịch dinh dưỡng trong tay, ai mà muốn bán đi nữa chứ, để lại cho mình dùng còn không đủ đây!

Lôi Báo vẫn luôn chú ý đến tin tức về dịch dinh dưỡng trên diễn đàn vui đến mức muốn bay lên. Anh ta vung tay để cấp dưới vào việc, đốc thúc nhà máy dưới danh nghĩa công ty tập trung hết sức lực để sản xuất năm loại dịch dinh dưỡng này, liên tục từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, chuẩn bị tốt cho việc ra mắt sản phẩm vào cuối tháng.

Công nhân viên nếu cần tăng ca thì tiền tăng ca cuối tháng nhân mười. Mặt khác, nếu sau khi mở bán, lượng tiêu thụ của dịch dinh dưỡng cao hơn trước đây, lương tháng này của mọi người sẽ được tăng gấp đôi. Nếu lượng tiêu thụ vượt xa dự tính của bọn họ, gấp ba anh ta cũng đồng ý trả!

Là trợ thủ đắc lực nhất của Lôi Báo, thấy Lôi Báo đưa ra quyết định vô lý, thư ký nên là người đầu tiên ngăn cản, đúng lúc nhắc nhở, nhưng lần này, y không chỉ không phản đối, mà trong lòng còn cảm thấy, chuyện đầu tiên sếp mình chỉ thị có hơi muộn, bây giờ bắt tay vào làm hết công suất, không biết có thể ngăn lại sự nhiệt tình của người dân vũ trụ không.

"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay." Thư ký nói xong thì nhanh nhẹn đi ra thông báo cho nhân viên các cấp.

Chờ đến cuối tháng, toàn thể nhân viên công ty bọn họ sẽ có một trận đánh ác liệt đây.

Từ khi trò chơi "Vùng đất điền viên" này đột nhiên xuất hiện, trong diễn đàn mỗi ngày đều náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.

Một ngày loáng cái đã trôi qua trong cảm xúc vui mừng tiếc nuối đan xen của người chơi, sáng ngày 19, Bạch Lê đưa mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc của người còn lại trên giường, một lần nữa rơi vào trầm tư.

Tại sao lúc đó cậu lại như bị ma xui quỷ khiến mà tin vào cái lý do kỳ quặc như "Quen hơi giường cậu" của người này chứ?

Chẳng lẽ giường cậu mềm mại êm ái đến vậy hả, khiến người ta ngủ rồi còn muốn ngủ nữa?

Quan trọng hơn là, Văn Tinh Diệu chạy tới phòng cậu, thực sự là chỉ để ngủ, hai người đắp chăn nói chuyện một cách vô cùng trong sáng, cái này mới là cái chết người nhất.

Vừa định ngồi dậy, lại bất thình lình không kịp chuẩn bị đối diện với đôi mắt sâu hút của Văn Tinh Diệu.

"Chào buổi sáng." So với hôm qua, giọng của hắn lại càng khàn hơn.

Bạch Lê cố nhịn cảm giác muốn nhìn vào trong chăn của mình lại, cũng đáp về ba từ y chang.

Ừm, bây giờ không sao rồi.

Cùng nhau đánh răng rửa mặt xong cuôi, hai người lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc của Đường Nghênh đang lên lầu tìm người, tuy trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng Bạch Lê vẫn bình tĩnh nhìn qua.

Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.

Đường Nghênh: "..."

Đáng ghét quá đi! Sắp phải đi rồi mà lại còn bị nhét cho một tô cơm chó rõ bự!

Đang bận phiền muộn, anh ta không phát hiện ra, sắc mặt Văn Tinh Diệu trông không thỏa mãn như mình tưởng tượng, trái lại còn lộ rõ vẻ mất mát cùng ủ rũ. Ai mà ngờ được, đường đường là thượng tướng Đế quốc, ở trước mặt người mình thích, cũng chỉ là một tên nhát gan, tay chân rụt rè chứ.

Hắn và Bạch Lê, ngoại trừ tiếp xúc thân thể cơ bản ra thì ngay cả thơm một cái cũng không có! Lúc còn đang trong kỳ con non, Chí Tôn còn làm được nhiều hơn so với chính hắn!

Loại tâm trạng này của Văn Tinh Diệu cũng không kéo dài quá lâu, hắn luông tin cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chỉ cần hắn kiên trì, thì có như thế nào cũng sẽ đợi được.

Quảng cáo
Trước /277 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Hiểu

Copyright © 2022 - MTruyện.net