Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
  3. Chương 83: C83: Chương 159 + Chương 160
Trước /277 Sau

Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà

Chương 83: C83: Chương 159 + Chương 160

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

04/09/2022

Edit: Nhật Nhật

...

Chương 159

Sau đó, Bạch Lê xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, biết chắc không phải Lôi Báo thuận miệng nói bừa, mà là thực lòng thực dạ, cậu cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của đối phương, một hơi cho anh ta ba suất vào game.

Loại chuyện tốt như có bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống, đi đường nhặt được tiền này, nếu chỉ cho đối phương có một tiêu chuẩn, Bạch Lê cứ thấy trong lòng cấn cấn.

Đồng thời Lôi Báo cũng rất vui vẻ. Giới hạn phân chia lợi nhuận ban đầu anh ta đặt ra chính là 6 – 4, lúc trước tự nhiên nhanh trí, dùng một thủ đoạn nhỏ, đã lấy không được ba tiêu chuẩn trừ trong tay Bạch Lê rồi, quá có lời!

Ba slot, anh ta có thể giữ lại cho mình một cái, hai cái còn lại thì về thưởng cho hai đại công thần của vụ hợp tác này. Anh ta đúng là ông sếp tốt trong mơ của tất cả những người làm công mà!

Sau khi sửa lại phần trăm chia lợi nhuận trong hợp đồng, Bạch Lê ký tên mình lên, đồng thời giao tiêu chuẩn đăng nhập cho Lôi Báo.

"Cám ơn cậu, Bạch Lê." Lôi Báo cài mặc định một suất đăng nhập theo thông tin của mình ngay tại chỗ, lại kết bạn với Bạch Lê, quan hệ trong lời nói cũng thân thiết hơn nhiều, "Tin rằng lần hợp tác này của chúng ta, nhất định sẽ khiến toàn Đế quốc phải chấn động, tôi đã không thể chờ được nữa, muốn lập tức nhìn thấy biểu cảm vui mừng của người dân Đế quốc sau khi sử dụng sản phẩm dịch dinh dưỡng mới này."

"Không có chi, tôi chỉ cung cấp một ít dữ liệu trong khả năng mà thôi, vẫn cần nhân viên nghiên cứu của công ty anh thực sự làm ra sản phẩm, như thế mới coi như đã thành công." Bạch Lê xua tay, cười nói.

"Sao lại không có gì, nếu không có cậu, lần hợp tác này đã không thể tiến hành, đến lúc đó, toàn bộ Đế quốc sẽ biết đến công lao của cậu, sẽ cảm kích tấm lòng của cậu." Lôi Báo nghiêm túc nói, trong đầu lại có chút suy tư, "Hơn nữa, không biết tại sao, ngay từ lúc mới nhìn thấy cậu, tôi đã có cảm giác rất thân thiết, cùng cậu nói chuyện cũng rất thư thái. Nói thật với cậu, thực ra trước khi tới, vì chứng đứt gãy gien mà tâm trạng của tôi không được ổn định lắm, cho dù đã tiêm Thuốc an thần và dùng một lượng lớn kẹo nâng cao tinh thần, cũng không thấy có tác dụng gì, tôi còn định tốc chiến tốc thắng."

"Nhưng ban nãy, trong quá trình trao đổi, tôi lại gần như không nhớ ra được trạng thái trước đó của mình, tinh thần thả lỏng vô cùng nhẹ nhõm. Bạch Lê, cậu thực sự là một tồn tại rất thần kỳ, tôi càng ngày càng mong được tiến vào trò chơi mà cậu thiết kế, khám phá bên trong."

Rõ ràng, Lôi Báo đã đánh đồng Bạch Lê với "Vùng đất điền viên" mà cậu tạo ra, những thay đổi trên người, anh ta cũng quy công cho Bạch Lê, người thiết kế ra "Vùng đất điền viên" luôn, hoàn toàn không nghĩ tới một tình huống khác, là sự tồn tại của Bạch Lê ảnh hưởng đến trò chơi, chứ không phải đặc thù của trò chơi ảnh hưởng đến Bạch Lê.

Bạch Lê nghe Lôi Báo nói, đúng là có hơi hoảng, nhưng cậu phản ứng rất nhanh, cười ha ha nói: "Có thật không, tôi cũng không biết mình lại có loại công năng đặc biệt này đấy! Nói không chừng là do cảm giác của anh bị sai ở đâu đó rồi, có lẽ là do lần hợp tác này thành công tốt đẹp, anh cảm thấy vui vẻ nên mới ảnh hưởng đến tâm trạng và trạng thái của bản thân như vậy."

Là thế sao? Có lẽ vậy. Lôi Báo cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, miễn cưỡng tiếp nhận kiểu giải thích này của Bạch Lê. Đây là lần mà công ty bọn họ cách đồ ăn ngon gần nhất, đúng là một chuyện khiến người ta cảm thấy vui mừng.

Trong công ty còn có cuộc họp chờ Lôi Báo về chủ trì, cho nên anh ta chào tạm biệt với Bạch Lê rồi rời đi.

Bạch Lê vẫy tay, đưa mắt nhìn bóng người của đối phương trực tiếp biến mất trước mắt mình, quay người đi ra phía cửa.

Trác Thụy không hề rời đi, trong lúc hai người Bạch Lê bàn bạc việc hợp tác, anh ta vẫn luôn đứng chờ gần đó, thấy cửa từ bên trong mở ra, Trác Thụy lập tức đi lên đón, lại chỉ thấy có mình Bạch Lê đi ra.

"Cậu Bạch, hai người nói chuyện xong rồi à? Anh Lôi đâu?" Trác Thụy thậm chí còn liếc về phía sau Bạch Lê mấy cái, phát hiện bên trong phòng không còn người nào nữa.

"Anh Lôi có việc nên đi trước rồi." Dường như đoán được đối phương định hỏi cái gì tiếp theo, Bạch Lê cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói kết quả cuộc trò chuyện hôm nay cho Trác Thụy biết, "Chúng tôi đã thông nhất sẽ hợp tác rồi, hợp đồng đã kỹ xong, chắc không bao lâu nữa, Thực phẩm Vị Cổ có thể nghiên cứu cho ra mắt dịch dinh dưỡng hương vị mới rồi."

Bỗng nhiên nghe được tin tốt, Trác Thụy cảm thấy chính mình hạnh phúc sắp ngất luôn.

"Có, có thật không? Hai người thực sự bắt đầu hợp tác rồi à?" Trác Thụy sờ sờ miệng một cách đầy khả nghi, trên mặt là vẻ chờ mong.

"Đương nhiên là thật, chuyện như vậy tôi lừa anh làm gì?"

"Oa! Vậy chẳng phải là không bao lâu nữa, tôi có thể sử dụng dịch dinh dưỡng có hương vị thơm ngon giống đồ ăn trong livestream, ở ngoài hiện thực rồi sao? Đến lúc đó tôi nhất định phải mua lấy mấy thùng to, để dành ăn dần."

Bạch Lê mỉm cười, tỏ vẻ khẳng định với cách nói của Trác Thụy. Chàng trai trẻ, anh đúng là giỏi tưởng tượng, chưa gì đã lo xa rồi.

Ra khỏi tòa nhà giả lập, thì đã gần năm giờ chiều, Bạch Lê nghĩ đến việc, trong nhà còn một lớn một nhỏ đang chờ mình thì chào tạm biệt với Trác Thụy rồi logout luôn.

Sau khi ra khỏi phòng, Văn Tinh Diệu ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng động quả nhiên cũng xuất hiện luôn.

"Bạch Lê, mọi chuyện có thuận lợi không?"

Văn Tinh Diệu biết lúc chiều Bạch Lê bận việc gì, mặc gì bản thân không tiện ở bên cạnh cậu, nhưng hắn vẫn nói hết những thông tin về Lôi Báo mà mình biết nói cho Bạch Lê. Theo lý mà nói, Văn Tinh Diệu nên yên tâm về cuộc gặp mặt của hai người, nhưng hắn lại phát hiện, lúc chơi game mình liên tục thất thần, ngay cả việc gieo hạt cũng không lưu loát, cứ luôn nghĩ, không biết ở chỗ hắn nhìn không tới, Bạch Lê có bị người khác làm khó không, bèn quyết định logut, chờ Bạch Lê quay về.

Vì thế, hồ ly nhỏ bị ép phải logout theo, đang cúi gằm mặt giận dỗi với hắn đây.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Lê xuất hiện, hồ ly nhỏ cứ như thấy được cứu tinh của đời mình, dứt khoát bỏ qua cái lưng rộng của Văn Tinh Diệu trong hình thái sư tử, vọt một phát nhào vào trong lồng ngực Bạch Lê, kêu "Ẳng ẳng ẳng" lên án.

Đáng nhắc tới chính là, sau mấy ngày âm thầm quan sát thực tiễn, nó phát hiện mình bị con sư tử xấu xa kia đùa giỡn, rõ ràng con người thơm thơm này không bị cái bệnh "Dị ứng lông hồ ly" quái dị gì kia, chẳng qua là sư tử xấu xa không muốn mình lại gần con người nên mới kiếm cớ vậy thôi.

Để trả thù sư tử xấu xa này, chỉ cần con người xuất hiện trong tầm mắt, nó sẽ lập tức bám dính lấy con người, mặc kệ sư tử xấu xa uy hiếp bằng khí thế.

Bạch Lê thành thạo ôm hồ ly nhỏ, còn nhân tiện vuốt nó từ đầu đến đuôi một lượt, sau đó mới trả lời câu hỏi của Văn Tinh Diệu: "Ừm, rất thuận lợi, hợp đồng đã ký kết xong rồi, tháng đầu tiên cung cấp dữ liệu của năm loại đồ ăn, sau đó mỗi tháng sẽ cung cấp thêm từ 1 đến 3 loại mới, lợi nhuận chia cho tôi là 40%. Người tên Lôi Báo kia rất hào phòng, tính cách cũng tương đối thẳng thắn, không vong vo tam quốc."

Nghe kết quả, Văn Tinh Diệu cũng thấy mừng cho Bạch Lê, ngoại trừ thu nhập từ game và từ nền tảng phát sóng trực tiếp ra, cậu lại có thêm một khoản thu nhập nữa từ lợi nhuận bán dịch dinh dưỡng, sau này cậu sẽ không còn lo bị cháy túi nữa, đối với việc nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" hay có muốn mua cái gì đó đều thoải mái hơn không ít.

Lúc này Văn Tinh Diệu hoàn toàn không hay biết, Bạch Lê chưa bao giờ lấy việc nâng cấp "Thiết bị tạo dựng game giả lập" lên cấp cao nhất làm mục tiêu cho bản thân, từ đầu tới cuối, cậu đều chỉ phấn đấu hướng tới "Hành tinh nông nghiệp". Trồng trọt trong game tuy rằng thoải mái, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là ảo ảnh, nào có hăng hái được như có ruộng đất ngoài thực tế chứ?

Thấy Bạch Lê bình an vô sự quay lại, Văn Tinh Diệu cố ý tìm Bạch Lê xin mộc thanh linh khí, biến thành hình người vào nhà bếp thi triển công phu, nấu một bàn lớn đồ ăn ngon để ăn mừng tin tức tốt này.

Hai người một hồ ăn uống no căng, bụng tròn xoe, bèn quay lại trong game trồng trọt cho xuôi cơm.

Thời gian còn lại của ngày hôm đó kết thúc trong bầu không khí thanh thản ung dung, người chơi trong game, cư dân mạng trên diễn đàn, những game thủ đăng ký làm streamer trong "Vùng đất điền viên" hoàn toàn không biết, trong một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, Bạch Lê đã đưa ra một quyết định trọng đại, làm cuộc sống của bọn họ xảy ra biến hóa to lớn trong tương lai gần.

Một đêm ngon giấc.

Đường Nghênh ăn mặc khiêm tốn từ trên phi thuyền bước xuống, anh ta tiện tay bắt một chiếc "Xe" ở ven đường, cài đặt điểm đến, sau đó nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sáng sớm nay, anh ta xuất phát từ "Hành tinh Phật Nhảy Tường" đi đến "Hành tinh Sườn Xào Chua Ngọt", vì hôm qua mải mê canh tác quá đà, tận ba, bốn giờ sáng nay mới chợp mắt, trên đường đi lại luôn nghĩ sắp hai tháng rồi mới được gặp lại Văn Tinh Diệu, hưng phấn không nhịn được, cho nên hoàn toàn không nghỉ ngơi tốt.

Lúc đến nơi, cảm giác uể oải mới ào tới. Nếu là bình thường, trong thời khắc mấu chốt như vậy, chỉ cần cảm thấy tinh thần có một chút xíu mệt mỏi thôi, Đường Nghênh nhất định sẽ tự tiêm một mũi nâng cao tinh thần cho bản thân, thân là phụ tá của thượng tướng, sao anh ta có thể sơ ý để lộ sơ hở chứ?

Nhưng lần này, Đường Nghênh lại chọn để mặc cho cảm giác mệt mỏi này kéo tới, giống như một đống bông mềm, bao bọc lấy anh ta, ấm áp, mềm mại, dường như chỉ một giây nữa thôi là anh ta sẽ ngủ say.

Cảm giác không chút lo lắng, bồng bềnh như đang nằm trên mây này, đã rất lâu rồi anh ta không được trải qua, tinh thần giống như lúc đang trồng trọt trong game, cực kỳ thư thái, nhưng bây giờ lại đang ở ngoài hiện thực, ý nghĩa của nó thực sự rất khó dùng lời để miêu tả. Nghĩ tới nghĩ lui, Đường Nghênh hơi hơi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ đầy thích ý.

Nhưng mà, khoảng khắc tươi đẹp luôn ngắn ngủi. Xe tự động lái đến trước cửa một căn biệt thự rồi dừng lại, thanh âm điện từ lập tức thúc giục Đường Nghênh thanh toán tiền cho quãng đường này.

Đường Nghênh: "..." Sao xe của hành tinh này lại chạy nhanh dữ vậy! ?

Đường Nghênh mặt mày đưa đám chuyển khoản thanh toán tiền, ra khỏi xe. Vừa đặt chân xuống, đã gặp ngay phải Bạch Lê nghe động tĩnh đi ra kiểm tra.

Cậu thanh niên tóc đen mắt hồ ly đen, mặc một bộ quần áo ở nhà rộng rãi thoải mái, trên tay còn cầm một công cụ mà Đường Nghênh trông vô cùng quen mắt, đang mỉm cười với anh ta.

"Đường Nghênh à? Sao anh tới sớm vậy? Tôi còn tưởng phải một lúc nữa chứ..." Nói xong, nghiêng người tránh qua một bên, vẫy tay ra hiệu cho Đường Nghênh nhanh đi vào.

Nhưng Đường Nghênh không lập tức đáp lời Bạch Lê, trái lại còn nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, trong mắt lộ vẻ cảnh giác, lóe lên ánh sáng nguy hiểm, bình tĩnh cất giọng hỏi: "Cậu là ai?"

Anh ta dám cam đoan, từ trước tới giờ mình chưa từng gặp cậu thanh niên này, trái lại, thỉnh thoảng anh ta sẽ cùng xuất hiện trên các loại tin tức với Văn Tinh Diệu, vì thế, trong suy nghĩ của Đường Nghênh, người khác nhận ra anh ta là một chuyện rất bình thường, nhưng anh ta không hề quen đối phương.

Ngắn ngủi có mấy giây, Đường Nghênh đã nghĩ ra rất nhiều thứ, thậm chí còn kiểm tra rà soát một lượt trong đầu, xem liệu có phải có kẻ địch ẩn nấp bên người anh ta và Văn Tinh Diệu, biết được hành tung của anh ta cùng mục đích chuyến đi lần này, muốn nhân lúc Văn Tinh Diệu chưa kịp trở về, đánh úp khiến bọn họ không kịp trở tay hay không.

Đồng thời, ánh mắt anh ta nhìn về phía Bạch Lê cũng càng lúc càng sắc bén.

Một khi Bạch Lê có bất cứ hành động gì, anh ta sẽ lập tức tấn công ngay.

Nhưng đúng lúc này, Đường Nghênh nghe được giọng nói quen thuộc đã lâu không gặp, một con sư tử xa lạ ló ra nửa cái đầu từ phía sau cậu thanh niên, tỏ vẻ ghét bỏ nói với anh ta: "Anh còn đừng ngây ra bên ngoài làm cái gì? Còn không nhanh vào đây!"

Đường Nghênh: "? ? ?"

Thượng tướng! Sao ngài lại trở thành như vậy hả thượng tướng! ?

---o0o---

Chương 160

Trong phòng khách rộng rãi sáng sủa, có ba người ngồi trên ghế sô pha, hai trong ba người tư thế tự nhiên thoải mái, ngồi song song ở một bên, một người khác thì ngồi một thân một mình trên sô pha đơn.

Người thanh niên trông trẻ hơn giơ tay ra hiệu cho người ngồi một mình uống trà cho tinh táo.

Chuẩn tư thế chủ nhà mời khách.

Phải mất năm phút, Đường Nghênh mới miễn cưỡng tiếp thu được việc, cậu thanh niên lạ mặt chào hỏi mình ban nãy chính là Bạch Lê, mà sau khi tiếp thu sự thực này xong, anh ta lại cảm thấy mình muốn gục ngã.

Anh ta nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú của cậu thanh niên tóc đen mắt đen, xong lại nhìn Văn Tinh Diệu tóc dài màu bạc, mắt màu vàng sẫm ngồi bên cạnh, đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, khí thế bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, lớn tiếng nói: "Hai người các cậu bị làm sao thế hả, rõ ràng mặt mũi đẹp như vậy, thế mà trong game lại cố tình chỉnh đi cho bình thường, tôi đã sắp mặc định hình tượng trong đầu tôi với trong game của hai người làm một rồi đấy, giờ lại cho một một niềm vui bất ngờ lớn như vậy, có nghe được không?"

"Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng mình đi nhầm chỗ, hoặc đây là một âm mưu nào đó đã được lên kế hoạch từ lâu."

Nhất là Văn Tinh Diệu, lúc mới nhìn thấy, anh ta còn tưởng đối phương vẫn chỉ dừng lại ở trạng thái thú hình, không thể khôi phúc, trong lòng còn đang thấy đau đớn khổ sở thay người ta, kết quả vừa mới đi vào nhà, không biết Văn Tinh Diệu được Bạch Lê đưa cho cái gì mà trong chớp mắt đã khôi phục lại hình người.

Thấy anh ta tò mò, lại còn từ tốn nói một câu, "Năng lượng có hạn, chỉ có thể dùng vào thời khắc quan trọng". Tim Đường Nghênh rơi vỡ đầy đất, được rồi, lúc anh ta tới không phải là thời khắc quan trọng nhất.

Ầm ĩ mấy câu xong, bầu không khí vốn có chút xa cách tiêu tan không ít, Bạch Lê cuối cùng cũng nhập Đường Nghênh trước mắt vào làm một với [Nằm chơi cũng thắng] trong game. Nói thế nào nhỉ, mặc dù đối phương trông có vẻ là một người đứng đắn nghiêm túc, nhưng sâu bên trong lại là một bể hài hước, loại tính chất đặc biệt này, vô luận có làm thế nào cũng không thể dùng vẻ bề ngoài để che giấu.

Nhưng mà chuyện như vậy, trong lòng biết là được rồi, không cần phải nói ra miệng.

Bạch Lê nói: "Đây cũng là vì muốn khiêm tốn mà, mặt mũi trong game với ngoài đời không giống nhau, có thể bớt đi rất nhiều chuyện. Giống như tôi này, bây giờ có rất nhiều người đều biết hình dáng trong game của tôi trông thế nào, nhưng ở bên ngoài, cho dù mặt đối mặt, bọn họ cũng không biết tôi là ai, tôi muốn đi đâu thì đi đó, tự do vô cùng."

Đường Nghênh hết sức đồng cảm, gật đầu nói: "Cậu nói vậy cũng có lý, ai mà ngờ được, thượng tướng Đế quốc với phụ tá của ngài lại cùng vào game chơi chứ, người trước lại còn nạp tiền đến độ, trên diễn đàn ai ai cũng nghe danh, còn có nick phụ trên Xingbo, đăng lên không ít hướng dẫn chơi game kìa, bây giờ đã là đại thần nổi tiếng rồi nha!"

Sau khi nói mấy câu này ta, ngữ khí của Đường Nghênh cùng dần dần trở nên "Quái gở", nói một câu, dừng lại nửa giây một giây, còn dùng ánh mắt rẻ rúng đánh giá Văn Tinh Diệu, cuối cùng tổng kết một câu: "Hi vọng người nào đó đừng có bị lật xe, nếu không hình tượng Chiến Thần trong lòng người dân Đế quốc sẽ bể nát tan tành mất."

Văn Tinh Diệu có thể cảm nhận được một cách rõ ràng oán niệm nhàn nhạt trong lời của Đường Nghênh, ngẫm lại cũng đúng, hắn biến mất một cái, là hơn hai tháng liền không xuất hiện trước tầm mắt công chúng, công việc trong quân bộ cũng đổ dồn hết lên người Đường Nghênh, hắn chỉ xử lý cùng ký tên một ít văn kiện, yêu cầu nhất định phải do bản thân hắn quyết định sau khi chơi game xong. Bây giờ hai người gặp mặt, đối phương chọc ngoáy mình vài câu, Văn Tinh Diệu không hề cảm thấy tức giận, trái lại còn rất thông cảm.

Vì thế Đường Nghênh trơ mắt nhìn Văn Tinh Diệu ném cho mình một ánh mắt có "Nhiệt độ", ánh mắt mang theo vui mừng, cảm kích, thân thiết kia cứ như ánh nắng hè ấm áp rọi lên người anh ta. Mà anh ta lại sốc đến độ, da gà da vịt thi nhau nhảy nhót khắp người, giật bắn cả mình, không dám cùng ngữ khí nói chuyện như trước đó nữa.

Hay lắm, đây là muốn dùng ma pháp đánh bại ma pháp đây mà.

Nhìn cái bản mặt người sống chớ lại gần của Văn Tinh Diệu mọi khi quen rồi, lúc này trái lại không thể chấp nhận nổi bộ dạng "Xà nẹo" của đối phương.

Đường Nghênh chỉ muốn thời gian quay ngược lại một phút trước, đánh bản thân mấy cái để anh ta đừng to mồm nói ra mấy lời này, ai bảo mày mồm thối, dám nói mấy lời quái dị này, giờ thì hay rồi, đối phương chủ động "Thăng hoa" luôn rồi đó! Chuồn lẹ chuồn lẹ.

Mà Bạch Lê ngồi bên cạnh Văn Tinh Diệu lúc này lại không để ý đến khoảnh khắc ngắn ngủi khi ánh mắt hai người họ chạm nhau, còn cười ha ha hai tiếng, nói với Đường Nghênh: "Ngay cả thượng tướng Đế quốc cũng thích chơi game nông trại, đây là một cách quảng cáo không tồi đâu! Nếu có ngày anh thật sự lật xe, vậy tôi sẽ gửi phí quảng cáo qua cho anh." Câu phía sau là nói với Văn Tinh Diệu.

Lời này vừa nói xong, cả Văn Tinh Diệu và Đường Nghênh đều sốc luôn. Đường Nghênh dùng ánh mắt nhìn anh hùng để nhìn Bạch Lê, nghĩ thầm, người anh em này đúng là dũng cảm, cái gì cũng dám nói ra, bội phục bội phục.

Về phần Văn Tinh Diệu, hắn quay đầu nhìn Bạch Lê một cái thật lâu, không biết là đang cam đoan với Bạch Lê, hay là đang lập mục tiêu cho chính mình, bình tĩnh nói một câu: "Không đâu."

Sẽ không có ngày đó, hắn tất nhiên sẽ không lật xe, không cần biết là trò chơi hay nick nhỏ trên Xingbo, hắn đều sẽ che đậy thật kín.

Trừ phi bản thân hắn không muốn giấu nữa.

Đối với lời cam kết đột xuất của Văn Tinh Diệu, Bạch Lê cũng không để lý lắm, chớp chớp mắt định nói gì đó thì thấy một bóng đen từ tần hai chạy xuống, nhanh như chớp phóng tới trước mặt cậu, nhẹ nhàng nhảy lên.

"Ư ~" Hồ ky nhỏ ngẩng đầu kêu một tiếng với Bạch Lê, trong giọng không giấu được sự khoe khoang.

Nghĩ đến việc, sau khi ăn sáng xong, cậu bế hồ ly nhỏ đang buồn ngủ đặt vào trong phòng, còn đóng cửa lại, lại thấy hồ ly nhỏ không cần người giúp đỡ cũng có thể xuống nhà đến trước mặt mình, Bạch Lê rất nhanh đã đoán ra nhóc con này muốn khoe cái gì, vì thế sờ sờ đầu nó cùng cái đuôi bông xù, thật lòng thật dạ khen ngợi: "Giỏi quá đi, biết tự mình mở cửa cơ đấy."

Không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà Đường Nghênh cứ như nghe được tiếng thượng tướng nhà anh ta đang bất mãn khịt mũi, "Hừ" một cái với hồ ly nhỏ màu đen mới xuất hiện kia.

Lắc lắc đầu, nghĩ là bản thân bị ù tai, anh ta lại nhìn hồ ly nhỏ đang làm nũng trong lòng Bạch Lê mấy lượt, quả nhiên phát hiện ra một chuyện.

"Ơ? Nó là..."

Hiển nhiên, Đường Nghênh cũng có quen Chúc Mặc Lăng, biết thú hình của đối phương trong như thế nào. Mới đầu có lẽ còn không chắc chắn lắm, nhưng sau khi quan sát cẩn thận phản ứng của Bạch Lê và Văn Tinh Diệu, anh ta biết ngay suy đoán của mình là chính xác.

"Không thể nào, đây thực sự là tộc trưởng của tộc Thiên Hồ đó à? ?" Đường Nghênh thất thanh hỏi.

Cùng lúc đó, có hai người so với Đường Nghênh còn sốt ruột hơn nhiều.

Từ sau khi ra chủ ý ích kỷ, giao tộc trưởng của mình cho một người lạ "Nhiệt tình tốt bụng" chăm sóc xong, Hồ Nhất và Hồ Nhị cũng ở lại trong một căn biệt thự gần đó. Thường ngày bọn họ chủ yếu làm hai việc, một là quan sát cuộc sống sinh hoạt của tộc trưởng sau khi trở về kỳ con non từ xa (Vì Bạch Lê ru rú ở trong nhà nhiều quá, nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tộc trưởng nhà mình ở trong sân hít thở không khí sau bữa ăn), hai là tìm kiếm các con đường hợp lý không dễ bị người khác phát hiện để "Gửi ấm áp", nghĩ trăm phương ngàn kế hòng gửi chi phí chăm sóc tộc trưởng nhà mình cho Bạch Lê.

Khoảng thời gian này, bọn họ vẫn luôn làm như vậy, thông qua quá trình quan sát kỹ càng, bọn họ phát hiện sinh hoạt của tộc trưởng nhà mình không tồi, ăn ngon uống ngọt không nói, thân thể cũng béo lên một vòng. Không phải do lớn lên, mà là do mập ra.

Cái này chắc chắn cần thức ăn ngon để bồi bổ, Hồ Nhất và Hồ Nhị lặng lẽ ước ao trong lòng.

Nhưng những ngày tháng thảnh thơi của bọn họ không kéo dài được lâu, rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra, bạn cùng phòng của thanh niên nhìn có vẻ vô hại kia, thế mà lại chính là Thượng tướng Văn Tinh Diệu của Đế quốc, đã biến mất cách đây khá lâu. Chuyện này bọn họ vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu, dù sao lúc mới đầu, chính vị này là người nhắn tin vào quang não cho bọn họ, để bọn họ nhanh nhanh tới đón tộc trưởng nhà mình về, là do bọn họ có ý đồ riêng nên mới không trả lời đối phương, im lặng "Giả chết".

Nhưng bây giờ, không chỉ có thượng tướng Đế quốc ở trong nhà người thanh niên, mà ngay cả phụ tá Đường Nghênh cũng từ "Hành tinh Phật Nhảy Tường" chạy tới, đây là muốn là gì, liệu bọn họ có làm gì tổn thương đến tộc trưởng không?

Hồ Nhất và Hồ Nhị lập tức lúng túng, xoắn xuýt không biết bây giờ tới cửa nhận sai, đón tộc trưởng về có còn kịp không. Hai người tụm lại tranh cãi kịch liệt, Hồ Nhất thấy có thể chờ thêm một chút, xem rốt cuộc bọn họ định làm gì, Hồ Nhị lại thấy không thể chờ thêm được nữa, tộc trưởng của bọn họ bây giờ chỉ là một bé hồ ly nhỏ yếu ớt, đáng thương, nếu không cẩn thật va chạm ở đâu thì biết làm sao.

Mà trong lúc hai người thảo luận vấn đề này, Văn Tinh Diệu đã được Bạch Lê đồng ý, nói cho Đường Nghênh biết nguyên nhân mình có thể khôi phục từ kỳ con non thành như bây giờ dưới sự giúp đỡ của cậu như thế nào. Nhưng mà, kiến thức của hắn đối mới mộc thanh linh khí cũng chỉ nửa vời, cho rằng thứ này là Bạch Lê ngẫu nhiên có được trong quá trình tu luyện, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ. Sau khi nói xong mới phát hiện Đường Nghênh đã ngây dại từ lâu, hai mắt trợn trắng, chỉ thiếu điều chưa nhìn cho Bạch Lê nở hoa thôi.

"Quá thần kỳ, chuyện này thực sự quá thần kỳ!" Đường Nghênh lầm bầm nói, sau đó quay phắt sang nhìn Văn Tinh Diệu, "Nếu năng lực của Bạch Lê thật sự lợi hại giống như cậu nói, vậy tin tức này chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Đế quốc chấn động."

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Đường Nghênh đã nghĩ ra rất nhiều thứ, Bạch Lê có năng lực như vậy, còn thiết kế trò chơi cái gì, tham gia thi đấu cái gì, chỉ cần cậu thật sự có năng lực chữa khỏi chứng đứt gãy gien cho thú nhân, vậy đã đủ để Đế quốc phải cung phụng cậu rồi. Nếu Bạch Lê đồng ý, anh ta có thể lập tức sắp xếp, trước tiên đẩy mấy vị cấp bậc cao, năng lực mạnh lên trước, sau đó lại dẫn Bạch Lê tới "Hành tinh Hi Vọng", có thể cứu được người nào thì biết người đó.

Nhưng mộng đẹp mới mơ được có một nữa, đã bị giọng nói bình tĩnh của Văn Tinh Diệu đánh gãy: "Tôi cho nói anh biết chuyện này, không phải là để anh coi Bạch Lê thành cọng cỏ cứu mạng của toàn bộ Đế quốc, trước mắt, năng lực này của cậu ấy chỉ mới sử dụng trên người tôi, cũng chỉ có tôi từ kỳ con non khôi phục lại được, cái này cũng còn chưa chắc chắn là do loại khí kia ảnh hưởng đến, chưa biết chừng còn có cả yếu tố trò chơi nữa. Anh đừng quên, đã có không ít người lên diễn đàn chứng minh, sau khi chơi trò chơi Vùng đất điền viên mà Bạch Lê thiết kế, chứng đứt gãy gien của bọn họ thực sự được kiếm soát."

Lời Văn Tinh Diệu nói giống như một cái búa tạ, đập rầm một cái lên gáy Đường Nghênh, đánh tỉnh anh ta khỏi giấc mơ hão huyền của mình, cẩn thận cân nhắc, đúng là vậy thật, Bạch Lê chỉ có một người, nhưng trò chơi thì có thể để rất nhiều người dân Đế quốc cùng nhau chơi, nghe có vẻ cái sau có lời hơn nhiều?

Đường Nghênh lập tức bị thuyết phục.

Thấy Đường Nghênh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Văn Tinh Diệu mới nhìn về phía... Nhóc hồ ly đen đang ăn vạ trong lòng Bạch Lê nói: "Trước đó tôi và Bạch Lê đã thương lượng với nhau, nếu năng lực của cậu ấy thực sự có tác dụng, vậy thì không có gì tốt hơn nữa. Ở đây lại có sẵn một đối tượng thí nghiệm, sau này chúng tôi sẽ thử xem, coi có thể khiến anh ta khôi phục bình thường hay không."

Đường Nghênh: "..." Sao nói nó chỉ mới được dùng trên người cậu thôi cơ mà, nhanh vậy không phải nữa rồi à?

Chúc ⸱ Đối tượng thử nghiệm ⸱ Mặc Lăng: "?"

Hồ Nhất với Hồ Nhị cuối cùng cũng quyết định đến cửa xin lỗi: "!" Khôi phục bình thường? Ai? Bọn họ nghe nhầm rồi à?

Quảng cáo
Trước /277 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cô Dâu Thay Thế Của Phó Tổng

Copyright © 2022 - MTruyện.net