Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cường Giả Đô Thị
  3. Chương 61-65
Trước /111 Sau

Cường Giả Đô Thị

Chương 61-65

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 61 Bạn trai của Tần Ngữ Huyên 1

“Anh làm ảo thuật cho em xem được không?” Dương Thiên nhìn cô bé mờ mịt thì cũng rất đau lòng, có lẽ cô bé đã bị chuyện vừa rồi làm sợ hãi.

Dương Thiên khẽ vươn tay phải ra, sau đó trong tay dần ngưng tụ lại vô số giọt nước. Những giọt nước không ngừng biến thành hình những con động vật nhỏ, chó con, mèo con, gà con, vịt con, rất sôi động và đáng yêu.

“Ôi!” Cô bé dường như bị thu hút, chăm chú nhìn những động vật nhỏ không ngừng xuất hiện trên tay Dương Thiên, cẩn thận vươn tay ra muốn chạm vào một chút.

Dương Thiên khống chế những giọt nước vây lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, sau đó biến thành một con thỏ đáng yêu, còn nhảy lên nhảy xuống.

“Ha ha...” Cô bé bị con thỏ nước trong tay khiến cho hơi ngứa, phát ra những tiếng cười khanh khách.

Dương Thiên thở phào nhẹ nhõm, nếu cô bé đã cười thì chắc là không có vấn đề gì.

Dọc đường đi, hắn tiếp tục đùa giỡn với cô bé, hai người nhanh chóng đi tới trước cục công an.

Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.

Dương Thiên lôi di động ra, nhìn thấy một dãy số xa lạ, hắn nghi ngờ ấn bắt máy.

Di động lập tức truyền tới một giọng nói thanh thúy lay động lòng người: “Xin chào, cho hỏi đây là số điện thoại của bạn học Dương Thiên sao? Tôi là Tịch Mộng Dao của đại học An, xin hỏi bây giờ cậu đang ở đâu?”

Người gọi điện tới là Tịch Mộng Dao, cô thông qua Lãnh Tình tìm được số điện thoại của Dương Thiên, nhanh chóng gọi cho hắn.

Hả? Tịch Mộng Dao? Hoa khôi đứng đầu danh sách? Cô gọi điện cho hắn làm gì? Dương Thiên nghi ngờ, trả lời: “Tôi đang ở trước cửa cục công an.”

Tịch Mộng Dao không ngờ lúc này Dương Thiên đã vào cục công an, cô vội vàng ngắt điện thoại, nói với mẹ mình, sau đó mọi người nhanh chóng chạy ra cửa.

“Mộng Tuyết! Con gái của mẹ!” Một người phụ nữ nhìn thấy cô bé trong lòng Dương Thiên thì kích động không thôi, vội vàng chạy tới. Bà nhanh chóng cướp lấy cô bé từ trong tay hắn, ôm chặt lấy.

“Mẹ!” Cô bé lúc này cũng khóc ầm lên, vừa nhìn thấy mẹ thì giống như trút hết mọi nỗi sợ hãi của mình ra.

Nhìn hai mẹ con ôm lấy nhau khóc nức nở, lại nhìn Tịch Mộng Dao đứng bên cạnh, Dương Thiên đã biết mối quan hệ của ba người.

“Cảm ơn cháu!” Một lúc lâu sau, Lâm Khanh Dĩnh mới lấy lại bình tĩnh. Bà ôm con gái, lau nước mắt, sau đó nhìn sang Dương Thiên, ánh mặt tràn đầy cảm kích mà cảm ơn hắn.

Nếu như không phải nhờ có Dương Thiên thì cô con gái bé bỏng của bà đã bị xe tải đè chết rồi.

“Không có gì đâu ạ, chào dì, cháu cũng rất thích Tiểu Mộng Tuyết.” Dương Thiên trên đường đi cũng đã biết được tên của cô bé.

“Đàn em, lần này may mà có cậu! Cảm ơn cậu đã cứu em gái tôi.” Tịch Mộng Tuyết mỉm cười nhìn Dương Thiên, chân thành nói lời cảm ơn.

Tịch Mộng Dao mặc một bộ váy trắng, gương mặt trông như thiên thần. Cô hoàn toàn khác với vẻ ngoài lạnh như băng của Lãnh Tình. Nụ cười của Tịch Mộng Dao giống như gió xuân ngàn dặm, khiến cho người ta cảm nhận được một loại vui sướng khó tả.

Trên người Tịch Mộng Dao có một loại khí chất thanh tao, rất thu hút người khác.

Chẳng trách mấy năm liền, Tịch Mộng Dao đều xếp thứ nhất bảng xếp hạng hoa khôi đại học An.

“Đẹp không?” Lãnh Tình đứng ở bên cạnh, lạnh như băng hỏi.

Dương Thiên không nói nên lời, hắn chỉ nhìn Tịch Mộng Dao nhiều hơn vài lần, thế mà Lãnh Tình đã bắt đầu châm chọc chế giễu. Hắn không nghĩ là Lãnh Tình đố kỵ, lần trước hắn đánh nhau với người của bang Thanh, Lãnh Tình đã không vừa mắt hắn rồi, chỉ muốn nhốt hắn vào tù mấy ngày.

“Cậu cũng không cần phải ngượng ngùng làm gì, toàn bộ nam sinh đại học An, làm gì có ai không thích Tịch Mộng Dao.” Lãnh Tình nghiêm túc nói.

“Được rồi, Tiểu Tình, cậu nói cái gì thế?” Tịch Mộng Dao nhìn bạn thân của mình, liếc mắt một cái, nói.

“Cục trưởng Lãnh, thanh niên này đã cứu con gái tôi, ông xem có thể trao tặng cậu ấy cái gì làm phần thưởng được không?” Lâm Khanh Dĩnh quay đầu nói với Lãnh Kinh Quốc, bây giờ bà vô cùng cảm kích Dương Thiên.

“Đúng vậy! Hẳn là nên làm như vậy!” Lãnh Kinh Quốc vội vàng gật đầu: “Mấy ngày nữa tôi sẽ làm một quyết định khen thưởng rồi gửi đến lớp của cậu ấy, để mọi người đều biết cậu ấy đã làm việc tốt gì.”

“Mộng Tuyết, lần sau không được phép chạy lung tung như thế nữa, con khiến mẹ sợ chết khiếp rồi!” Lâm Khanh Dĩnh nhìn con gái út của mình, cưng chiều nói: “May mà có anh trai này đấy, còn không mau cảm ơn anh đi!”

Tịch Mộng Tuyết nghe vậy thì chỉ rúc đầu vào ngực Lâm Khanh Dĩnh, không chịu ngẩng đầu lên.

Lâm Khanh Dĩnh lại cảm ơn Dương Thiên một lần nữa rồi mới đưa con gái rời đi.

Tịch Mộng Dao mỉm cười nhìn Dương Thiên: “Đàn em, chờ khi quay lại trường học tôi sẽ cảm ơn cậu lần nữa!”

Dương Thiên cũng cười: “Đàn chị không cần quá khách sáo làm gì.”

Khi mọi người chuẩn bị rời đi, cô gái nhỏ trong lòng Lâm Khang Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói với Dương Thiên: “Anh ơi, lần sau gặp lại, anh có thể biểu diễn ảo thuật cho em xem tiếp được không?”

Dương Thiên mỉm cười gật đầu: “Chỉ cần Mộng Tuyết ngoan ngoãn thì lần sau gặp lại anh nhất định sẽ tiếp tục biểu diễn ảo thuật cho Mộng Tuyết xem.”

“Ha ha ha.” Tiểu Mộng Tuyết vui vẻ cười to.

“Con bé này, ảo thuật gì chứ? Cậu thanh niên, chúng ta về trước nhé.” Lâm Khanh Dĩnh xoa đầu Tịch Mộng Tuyết, cười nói.

Nhìn mấy người này rời đi, Dương Thiên cũng âm thầm thở phào một hơi. Cuối cùng Tiểu Mộng Tuyết đã an toàn trở lại bên cạnh người thân rồi.

“Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh hắn.

Chương 62 Bạn trai của Tần Ngữ Huyên 2

Dương Thiên nhìn Lãnh Tình, không nói nên lời. Bây giờ hắn đã biết, cô gái này không những lạnh lùng mà còn phúc hắc.

“Đàn chị Lãnh Tình, tôi về trước đây.” Dương Thiên chào cô một tiếng, sau đó không quan tâm Lãnh Tình nói gì, lập tức chạy đi nhanh như chớp.

“Cậu... Hừ!” Lãnh Tình hừ lạnh một tiếng, bất mãn nhìn về phía Dương Thiên. Nam sinh nào cũng ái mộ cô, tất cung tất kính, chỉ có Dương Thiên là không để cô vào mắt.

Dương Thiên trở lại trường học, không có việc gì làm nên quyết định ra sân thể dục chạy vài vòng. Mấy ngày nay Huyền Hư đạo nhân thả lỏng cho hắn, ba ngày nữa sẽ tiến hành huấn luyện giai đoạn Luyện gân.

Một vòng! Hai vòng!

Hắn chạy liền một mạch mười vòng mà thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi nào. Tố chất thân thể của hắn bây giờ quá tốt, một cú đấm cũng có thể đánh chết voi!

Đột nhiên, Dương Thiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Tần Ngữ Huyên! Nữ sinh mà hắn yêu thầm suốt ba năm cấp ba.

Lúc này Tần Ngữ Huyên mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc không buộc đuôi ngựa nữa mà xõa ra, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Chỉ là, bên cạnh cô lúc này còn có một nam sinh nữa.

Nam sinh đó cao gần 1m9, đẹp trai ngời ngời, đang tươi cười nói gì đó với Tần Ngữ Huyên.

“Dương Thiên?” Tần Ngữ Huyên cũng nhìn thấy Dương Thiên đang chạy bộ.

“Chào cậu!” Dương Thiên chào hỏi cô, trong lòng lại có vô vàn suy nghĩ.

“Người này là?” Thanh niên cao lớn bên cạnh Tần Ngữ Huyên hỏi, trên mặt vẫn còn lưu lại ý cười ấm áp.

“Đây là bạn học cấp ba của em, Dương Thiên.” Tần Ngữ Huyên giới thiệu.

“Chào cậu, tôi là Chu Dật Phong, sinh viên năm nhất khoa Văn học, bạn trai của Ngữ Huyên.” Chu Dật Phong mỉm cười chào hỏi Dương Thiên, vươn tay ra muốn bắt tay hắn.

“Chào cậu!” Dương Thiên cũng vươn tay ra. Hắn không nghĩ Tần Ngữ Huyên nhanh như vậy đã có bạn trai, mặc dù trong lòng hắn đã không còn suy nghĩ gì với Tần Ngữ Huyên nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng.

Tần Ngữ Huyên nghe thấy Chu Dật Phong giới thiệu mình là bạn gái của cậu ta thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm cả. Cô nhìn về phía Dương Thiên: “Dương Thiên, không ngờ cậu lại có sự thay đổi vượt bậc như thế này! Mấy tháng trước còn béo như vậy, thế mà bây giờ hình thể đã khôi phục lại như người bình thường rồi.”

Tần Ngữ Huyên cũng rất bất ngờ trước sự thay đổi của Dương Thiên. Cô và Dương Thiên học chung với nhau ba năm, đã sớm quen với hình thể mập mạp của hắn. Bây giờ nhìn thấy Dương Thiên khôi phục như người bình thường thế này, Tần Ngữ Huyên cứ có cảm giác quái quái.

“Đúng vậy! Thời gian trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi. Cũng giống như hoa khôi cậu vậy, bây giờ không phải cũng thay đổi rất nhiều sao?” Dương Thiên cảm thán một câu, hắn vẫn thích Tần Ngữ Huyên buộc tóc đuôi ngựa của hồi cấp ba hơn.

Tần Ngữ Huyên nghe Dương Thiên nói như vậy thì im lặng.

Chu Dật Phong nghe hai người nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không bình thường, trong lòng phảng phất như Dương Thiên sẽ là một mối uy hiếp lớn với mình. Cậu ta lên tiếng: “Ngữ Huyên, nếu như đã là bạn học cũ thì không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Gần đại học An có một nhà hàng năm sao, là nhà hàng của chú anh, để anh đưa mọi người tới đó ăn thử.”

Chu Dật Phong cười nói.

Ồ, đang muốn khoe gia thế à? Dương Thiên thầm nghĩ. Hắn đã không còn là một thanh niên không hiểu chuyện nữa rồi.

“Không cần đâu! Tôi vừa mới ăn xong, vẫn còn no lắm.” Dương Thiên mỉm cười từ chối.

“Thằng ranh kia, thì ra mày ở chỗ này!” Dương Thiên đang nói chuyện với Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên thì đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh tức giận.

Dương Thiên xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tào Quân vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía này, đằng sau anh ta còn vài người nữa.

Tào Quân nhìn thấy Dương Thiên thì tràn đầy hận ý. Lần trước Dương Thiên đánh anh ta gãy mấy cái răng, khiến anh ta chịu đau cả một tuần. Từ nhỏ đến lớn, Tào Quân chưa từng bị ai bắt nạt như vậy.

Tào Quân nhìn Dương Thiên, rồi lại nhìn mấy người sau lưng mình, cười lạnh.

Những người sau lưng cậu ta đều là những tên đầu gấu của đại học An. Có người đá một cái đã vỡ tan tảng đá to như cái chậu rửa mặt. Tào Quân biết Dương Thiên có thể đánh nhau, nhưng làm sao có thể đạt đến trình độ như những người này được?

“Thế nào? Má anh hết đau rồi à?” Dương Thiên nhìn Tào Quân, cười hỏi. Tên Tào Quân này hôm đó đã bị hắn dạy cho một bài học, không ngờ anh ta vẫn không biết tốt xấu mà tìm tới tận đây gây phiền phức.

“Hừ! Thằng ranh này, hôm nay mày chết chắc rồi!” Tào Quân nghe thấy câu nói đó của Dương Thiên thì lập tức bùng nổ. Anh ta nhìn về phía sau, ra lệnh: “Các người lên hết cho tôi, đánh cho nó thừa sống thiếu chết đi!”

“Chờ một chút!” Tần Ngữ Huyên đột nhiên hét lên, chạy đến bên cạnh Dương Thiên, hỏi: “Dương Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại muốn đánh cậu?”

“Một lũ không đáng nhắc tới mà thôi!” Dương Thiên khẽ cười, không thèm quan tâm đến đám người Tào Quân.

“Ha ha! Bọn họ không phải là một lũ không đáng nhắc tới đâu! Người dẫn đầu là Tào Quân, cha anh ta là một trong những người đứng đầu thế giới ngầm của thành phố Hải, thế lực lớn đến khó tưởng tượng nổi.” Chu Dật Phong đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Cậu biết tôi?” Tào Quân nhìn về phía Chu Dật Phong, nghi ngờ hỏi.

“Ha ha, Chu Nhất Tiền là chú tôi, tôi là Chu Dật Phong.” Chu Dật Phong mỉm cười nói.

Chương 63 Bất Đồng

Sắc mặt Tào Quân lập tức thay đổi, anh ta vừa nghe đến cái tên Chu Nhất Tiền thì ánh mắt khẽ co rút lại, nhìn Chu Dật Phong cũng kiêng kỵ hơn vài phần.

Mặc dù không học vẫn không nghề nghiệp, nhưng Tào Quân cũng biết đến những thế lực ngầm của thành phố Hải. Mặc dù bang Thanh là một trong những bang phái đứng đầu, nhưng bang Thanh lại không phải bang phái lớn nhất.

Bang phái lớn nhất chỉ có một, chính là bang Long!

Cho dù tất cả những thế lực khác cộng lại cũng không phải đối thủ của bang Long. Mà bang chủ của bang Long chính là Chu Nhất Tiền!

Tần Ngữ Huyên nghe Chu Dật Phong nói thế thì hoảng sợ nói với Dương Thiên: “Dương Thiên, sao cậu lại chọc tới những người đó? Đúng rồi, để tôi bảo Dật Phong đứng giữa nói mấy lời, hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên.”

“Không cần!” Dương Thiên lắc đầu, vẻ mặt trấn tĩnh nói: “Bọn họ không làm gì tôi được đâu.”

“Dương Thiên, sao cậu lại không chịu nghe lời khuyên của người khác như thế? Gia cảnh nhà cậu không tốt, lại không có thế lực nào chống lưng, không địch lại được bọn họ đâu.” Tần Ngữ Huyên nói xong thì nhìn về phía Chu Dật Phong: “Dật Phong, anh giúp cậu ấy một chút đi.”

Chu Dật Phong nhún vai: “Anh không có năng lực lớn như vậy đâu, hơn nữa bạn học này hình như cũng không muốn hòa giải.”

“Chu Dật Phong, đây là chuyện giữa tôi và Dương Thiên, tốt nhất là cậu đừng có nhúng tay vào. Cậu cũng không phải chú cậu đâu.” Tào Quân nhìn Chu Dật Phong, lạnh giọng nói.

“Hừ! Sao mà nói lắm thế? Muốn đánh thì đánh đi. Nếu xét về đánh nhau thì Dương Thiên này chưa từng sợ ai đâu!” Dương Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Dương Thiên! Sao cậu lại biến thành như vậy?” Tần Ngữ Huyên đứng bên cạnh hét lên: “Tôi biết cậu rất giỏi đánh nhau, nhưng đánh nhau thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là cơn tức giận lúc bốc đồng mà thôi! Đến cuối cùng cậu sẽ phát hiện, đánh nhau căn bản chẳng có một chút tác dụng nào cả.”

Dương Thiên nhíu mày. Hắn biết Tần Ngữ Huyên nói thế cũng vì muốn tốt cho hắn, nhưng hắn rất không thích giọng điệu chỉ trích này của Tần Ngữ Huyên.

“Đúng đúng! Vị mỹ nữ này nói rất đúng! Không hổ là nữ thần học bá, rất hiểu đạo lý!” Tào Quân cười, nhìn Dương Thiên nói: “Nể mặt nữ thần học bá, tao có thể cho mày cơ hội hòa giải.”

Nói xong, Tào Quân đứng thẳng dậy, hai tay khoanh trước ngực, nói: “Nào! Quỳ xuống lạy ông đây vài cái, gọi ba tiếng ông nội, thế thì mâu thuẫn giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, từ nay về sau tao cũng không tìm đến gây phiền phức cho mày nữa!”

Dương Thiên quay đầu nhìn Tần Ngữ Huyên: “Cậu cảm thấy tớ nên quỳ lạy anh ta à?”

Tần Ngữ Huyên không nói gì, cô cũng cảm thấy yêu cầu này của Tào Quân rất quá đáng, Dương Thiên không thể nào đồng ý được.

“Được rồi!” Lúc này, Chu Dật Phong đột nhiên lên tiếng: “Hay là như thế này đi, chuyện quỳ lạy thì thôi, chỉ cần Dương Thiên xin lỗi anh là được. Dù sao mọi người cũng đều là sinh viên đại học An, việc gì phải làm đến mức đấy, cứ hòa hoãn là tốt nhất. Tào Quân, anh cảm thấy thế nào?”

“Dật Phong nói đúng!” Tần Ngữ Huyên gật đầu, nhìn về phía Dương Thiên.

“Hừ! Tôi nể mặt cậu đấy, Chu Dật Phong!” Nghe Chu Dật Phong nói vậy, Tào Quân cũng không tiện phản bác, dù sao thì bang Long cũng có sức uy hiếp rất lớn.

“Chỉ cần Dương Thiên nói với tôi là “Tôi xin lỗi! Lần sau tôi không dám như thế nữa!” thì ân oán giữa hai bên sẽ được xóa bỏ.” Tào Quân nhìn về phía Dương Thiên, nói.

“Dương Thiên, cậu xem Tào Quân cũng đã đồng ý rồi, cậu mau xin lỗi anh ta đi.” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Ngữ Huyên, biểu cảm khinh thường của Chu Dật Phong, lại thêm cả vẻ đắc ý của Tào Quân, Dương Thiên đột nhiên nở nụ cười.

“Bốp!”

Dương Thiên đấm thẳng một quyền lên người Tào Quang lúc này đang không chút phòng bị nào.

Nhóm người Tần Ngữ Huyên đều bị hành động này của hắn dọa sợ, không ngờ Dương Thiên không nói hai lời đã trực tiếp ra tay đánh người!

“Có phải các người đều cảm thấy nếu tôi đánh anh ta thì cả đời này đều sẽ không thể nào ngóc đầu lên được?” Dương Thiên lại đấm thêm một đấm nữa: “Có phải các người cảm thấy chỉ cần tôi vẫy đuôi lấy lòng anh ta như một con chó thì mọi người sẽ được vui vẻ?” Dương Thiên tung chân đá bay Tào Quân, cười to: “Dương Thiên này làm việc đều không sợ hãi! Ai dám đến gây sự với tôi thì tôi sẽ dùng nắm đấm để tiếp đón!”

Tào Quân bị đánh ngã lăn ra sân thể dục, anh ta giống như phát điên, hét ầm ỹ: “Đánh chết nó cho tôi! Dương Thiên, mày chết chắc rồi! Bọn họ đều là cao thủ taekwondo đai đen! Hôm nay bọn họ sẽ đánh chết mày, đánh cho xương cốt của mày vỡ ra thành từng mảnh!”

“Ha ha!” Dương Thiên nghe Tào Quân rống lên như thế thì không chút sợ hãi đi tới: “Có phải anh cảm thấy bọn họ chắc chắn có thể đánh bại tôi?” Hắn nhấc chân đã bay một người đang có ý định lao đến. Mười giây ngắn ngủi, mấy cao thủ taekwondo đai đen mà Tào Quân dẫn tới đều ngã nhào ra đất.

“Bây giờ tôi có thể nói với anh, cho dù anh tìm ai tới, cao thủ như thế nào, thì khi đối mặt với tôi cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là bị tôi đánh bại! Cuối cùng, anh sẽ phát hiện ra, tất cả mọi người mà anh quen biết đều không thể đánh bại được tôi!”

Dương Thiên nện một quyền xuống đất, chỉ cách cổ Tào Quân một chút, sau đó chậm rãi thu hồi tay lại.

Chương 64 Tụ tập 1

Tào Quân run rẩy đứng lên, anh ta đột nhiên phát hiện ra mọi người đều đang kinh hãi nhìn mình. Hoặc nói một cách chính xác hơn là nhìn mặt cỏ sau lưng anh ta. Tào Quân xoay người lại, ở chỗ anh ta vừa nằm, một cái lỗ to bằng nắm tay xuất hiện ngay trên bãi cỏ, giống như một hang động sâu không thấy đáy!

“A!” Tào Quân sợ hãi hét lên. Nếu như vừa rồi Dương Thiên đấm lên người anh ta, vậy thì hậu quả thế nào thực sự không dám tưởng tượng. Lần đầu tiên anh ta thực sự sợ hãi Dương Thiên.

“Ha ha!” Dương Thiên nhìn Tào Quân, chậm rãi nói: “Đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Nếu như anh còn dám tiếp tục tới trêu chọc tôi nữa, vậy thì nắm đấm này sẽ rơi trên người anh đấy!”

Tào Quân nhìn Dương Thiên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và căm hận. Anh ta muốn nói mấy câu tàn nhẫn, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, nhanh chóng rời khỏi đây.

“Dương Thiên, sao bây giờ cậu lại biến thành như vậy?” Tần Ngữ Huyên bước tới bên cạnh Dương Thiên, khó tin nhìn hắn: “Trước kia cậu an tĩnh khiêm tốn, không gây chuyện, sao bây giờ lại trở thành như thế? Lại còn thích đánh nhau. Dật Phong đã thuyết phục Tào Quân hòa giải rồi, sao cậu còn phải làm như vậy? Cậu khiến tôi quá thất vọng.”

“Ha ha! Dương Thiên này không cần hòa giải! Anh ta cũng không làm gì được tớ.” Dương Thiên hừ lạnh.

“Dương Thiên, cậu! Haizzz!” Chu Dật Phong nói: “Cậu biết phía sau Tào Quân là bang Thanh, cậu có biết bang Thanh có bao nhiêu người không? Hơn 2000 người! Cậu có thể đánh 100 người, nhưng có thể đánh được 2000 người không?” Nói xong, anh ta còn không ngừng lắc đầu.

“Dương Thiên, đáng lẽ cậu phải nghe lời khuyên của chúng tôi mới đúng, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, phải làm thế nào đây?” Tần Ngữ Huyên sốt ruột.

“Đủ rồi! Tần Ngữ Huyên, tôi nể tình chúng ta là bạn học cấp ba nên mới không bản bác cậu! Cậu đề cao người khác, hạ thấp tôi! Tôi đã không còn là tên ngốc Dương Thiên béo ú hồi cấp ba, ai nói gì cũng vâng vâng dạ dạ nữa rồi!” Dương Thiên chậm rãi nói: “Tôi có việc, đi trước đây!”

Nói xong, Dương Thiên đi thẳng về phía trước.

Tần Ngữ Huyên nhìn theo bóng lưng Dương Thiên, trong lòng yên lặng nói: “Dương Thiên, cậu nghĩ thế giới này quá đơn giản. Cậu không biết được trong xã hội này, bối cảnh quan trọng như thế nào đâu. Không có bối cảnh thì phải thu liễm bản thân, nếu không sẽ chịu thiệt. Cậu cứ thế này thì sớm muộn cũng bị vỡ đầu chảy máu mà thôi!”

Dương Thiên vừa đi vừa tức giận, thì ra trong mắt Tần Ngữ Huyên, hắn là một kẻ kém cỏi như thế.

Có lẽ hắn thực sự đã thay đổi rồi, Dương Thiên yên lặng thở dài. Nhưng mà, con đường của những cường giả không được phép mềm yếu, đây là điểm mấu chốt của Dương Thiên!

Dựa theo tính cách của Tào Quân thì chắc chắn sẽ còn đến tìm hắn trả thù. Bản thân hắn thì không sợ, nhưng chỉ sợ liên lụy tới bạn bè thì không ổn.

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Trương Đại Hổ: “Đại Hổ, bây giờ sức chiến đấu của bang Chiến chúng ta thế nào? Có thể thâu tóm bang Thanh được không?”

“Cậu chủ, cho tôi hai ngày để hợp nhất bang Chiến, sau đó sẽ lên kế hoạch chi tiết để xóa sổ bang Thanh!” Trương Đại Hổ tự tin nói. Mặc dù nhân số của bang Thanh gấp đôi bang Chiến, nhưng sức chiến đấu của hai bên lại không ở cùng một đẳng cấp.

“Được.” Dương Thiên gật đầu: “Hai ngày nữa sẽ xử lý bang Thanh!”

“Không thành vấn đề! Cậu chủ!” Trương Đại Hổ cười: “Các anh em đã khao khát chiến đấu lâu lắm rồi!”

Sau khi ngắt điện thoại, ánh mắt Dương Thiên lộ ra tia rét lạnh.

Bang Thanh? Tào Quân? Ha ha...

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

“Reng...”

Dương Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần thì đột nhiên điện thoại reo lên. Hắn nhanh chóng bắt lấy điện thoại, không ngờ người gọi đến lại là Vương Nhã Lộ.

“Anh Tiểu Thiên, bây giờ anh có bận gì không?” Điện thoại vừa được thông, giọng nói trong trẻo của Vương Nhã Lộ đã vang lên.

“Anh không có chuyện gì, sao thế?” Dương Thiên cười hỏi.

“Lần trước không phải em nói muốn mời anh ăn cơm sao? Hôm nay có một sự kiện, em và chị Thi Ninh muốn đi hát KTV, còn có những đại mỹ nữ khác nữa, anh đi chung với chúng em đi!” Vương Nhã Lộ cười.

“Được! KTV nào thế?” Dương Thiên hỏi. Dù sao bây giờ hắn cũng không có chuyện gì làm, Dương Thiên cũng không từ chối.

Căn cứ theo định vị mà Vương Nhã Lộ cung cấp, Dương Thiên nhanh chóng đến một KTV vô cùng sang trọng.

“Anh Tiểu Thiên.” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên thì hào hứng gọi.

Dương Thiên xoay người nhìn lại, thấy Vương Nhã Lộ thì mỉm cười đi qua.

Bên cạnh Vương Nhã Lộ còn có ba nam ba nữ nữa, ai cũng đẹp trai xinh gái. Ba người nữ kia Dương Thiên đều quen, ngoại trừ Trương Thi Ninh thì hai người còn lại chính là hai người hôm trước Dương Thiên gặp được, Chu Noãn và nữ sinh mặc quần áo hàng hiệu chế nhạo Dương Thiên.

“Chào mọi người!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi, hắn đến vừa vặn là bốn nam bốn nữ.

“Ôi! Anh Tiểu Thiên, mọi người quen nhau sao?” Vương Nhã Lộ thấy Dương Thiên chào hỏi hai người Chu Noãn thì tò mò hỏi.

Cô và Trương Thi Ninh quen hai người Chu Noãn trong một cuộc thi hát trong trường. Lúc đó, Trương Thi Ninh đạt giải nhất, Chu Noãn giải nhì.

“Từng gặp mặt một lần!” Dương Thiên cười nói.

Lúc này, những người khác cũng bắt đầu giới thiệu bản thân.

Dương Thiên cũng quen biết ba nam sinh kia. Một người là bạn trai của nữ sinh hàng hiệu kia- Lý Kiến Hoa, gia đình mở mười mấy siêu thị, gia sản không nhỏ. Hai người còn lại, một người theo đuổi Chu Noãn, tên là Ngô Cường; một người theo đuổi Trương Thi Ninh, tên Lưu Thiếu Đông, gia cảnh so với Lý Kiến Hoa chỉ hơn chứ không kèm.

Chương 65 Tụ tập 2

Thoạt nhìn cũng chỉ có một mình Dương Thiên là ăn mặc bình thường, trông không phù hợp chút nào.

Nữ sinh mà Chu Noãn gọi là chị Đình, tên là Lâm Đình, trong nhà cũng có chút tài sản.

“Dương Thiên, cha mẹ cậu công tác ở đâu thế?” Lý Kiến Hoa cười ha ha, nhìn Dương Thiên rồi hỏi.

“Không dám gọi là công tác, cha mẹ tôi chỉ là nông dân bình thường thôi.” Dương Thiên trả lời.

“Ồ.” Lý Kiến Hoa cười, sau đó cũng không để ý đến Dương Thiên nữa. Những người anh ta muốn kết bạn đều là những người phải có gì đó hữu dụng với anh ta. Người như Dương Thiên mặc dù trông rất hòa đồng dễ mến, nhưng gia cảnh quá tầm thường, không phải người cùng thế giới với bọn họ.

“Kiến Hoa! Sao anh thích kết giao bạn bè thế hả? Có người làm việc cả đời cũng không bằng tiền ăn một bữa cơm của chúng ta đâu. Anh nói chuyện với người như vậy làm gì?” Lâm Đình ngồi bên cạnh chen vào, còn khinh thường liếc nhìn Dương Thiên một cái.

“Chị Đình!” Chu Noãn lập tức ngăn cô ta lại, cô biết Lâm Đình đang nhằm vào Dương Thiên.

“Chị làm sao thế hả? Sao miệng thối như vậy?” Vương Nhã Lộ lớn tiếng nói.

“Hừ, Vương Nhã Lộ, cô có ý gì hả? Tôi cũng không phải nói cô? Cô kích động cái gì chứ?” Lâm Đình tức giận nhìn Vương Nhã Lộ.

“Thôi nào, Tiểu Đình, nói không chừng Nhã Lộ lại để ý đến cậu bàn này đấy! Em xem, bạn học Dương Thiên diện mạo không tồi, còn là người thành thật, chắc chắn là một người đàn ông tốt!” Lý Kiến Hoa cười nói.

“Hừ! Thành thật thì có tác dụng gì? Có thể biến thành tiền sao? Anh nhìn cái túi này của em đi, cha em mua cho em, tận mấy trăm nghìn tệ, người khác sẽ vì anh thành thật mà không lấy tiền của anh à?” Lâm Đình khinh thường nói.

“Nhã Lộ, không phải tôi có ý gì, nhưng dựa vào ngoại hình của cô thì ít nhất cũng phải tìm một người bạn trai cao phú soái giống chúng tôi chứ. Dương Thiên không xứng với cô đâu.” Ngô Cường ngồi bên cạnh cũng nói chen vào.

Vừa rồi khi thấy Chu Noãn đỡ lời cho Dương Thiên, Ngô Cường cũng bắt đầu cảnh giác với hắn.

“Các người!” Vương Nhã Lộ tức giận, đang muốn cãi nhau với những người đó.

“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Trương Thi Ninh vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng, sắc mặt cũng giận đến tái đi: “Chính tôi là người mời Dương Thiên đến đây, các người nói như vậy chẳng phải là đang khinh thường tôi sao?”

“Thi Ninh, bọn họ chỉ đang nói đùa với nhau thôi, anh thấy người anh em Dương Thiên sẽ không coi là thật đâu.” Lưu Thiếu Đông ngồi bên cạnh Trương Thi Ninh, cười nói.

Ở chỗ này, gia cảnh nhà anh ta tốt nhất, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.

“Đúng vậy, đúng vậy! Anh Đông nói đúng, mọi người chỉ nói đùa thôi mà!” Lý Kiến Hoa cười.

Lâm Đình cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Dương Thiên nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Nói thật, nếu như không phải nể mặt Vương Nhã Lộ và Trương Thi Ninh thì hắn đã đấm cho mấy tên đó mỗi người một phát rồi!

“Được rồi! Mọi người đều đã đến đông đủ! Chúng ta vào trong thôi! Tôi đã đặt trước một phòng VIP rồi.” Lưu Thiếu Đông cười nói.

Mọi người lần lượt đi vào.

“Anh Tiểu Thiên, xin lỗi! Em không biết bọn họ lại là loại người như thế.” Vương Nhã Lộ đi bên cạnh Dương Thiên, thì thầm với hắn: “Vừa rồi ở đây thiếu mất một người, em lập tức nghĩ đến anh Tiểu Thiên. Không ngờ anh Tiểu Thiên đến đây lại phải chịu sự khinh bỉ như vậy!”

“Không có việc gì!” Dương Thiên xua tay tỏ vẻ không sao. Trong mắt hắn, nhóm người Lý Kiến Hoa, Lâm Đình chỉ là những tên hề không đáng nhắc tới, hắn cũng sẽ không để những loại người này ở trong lòng.

Nhưng bây giờ hắn lại rất thất vọng về Trương Thi Ninh. Đám người Lâm Đình chế giễu hắn, đến cuối cùng cô cũng chỉ ngăn bọn họ lại chứ không giải thích bất cứ điều gì, xem như hắn là người có cũng được không có cũng không sao. Ngược lại, Vương Nhã Lộ đang xin lỗi hắn.

Mọi người vào phòng, ăn một chút trái cây, sau đó bắt đầu hát.

Thành thật mà nói thì Trương Thi Ninh và Chu Noãn hát rất hai, giọng hát như chim sơn ca, chẳng trách hai người này một người giải nhất một người giải nhì.

Mọi người lần lượt hát, chỉ có Dương Thiên không hát.

Lưu Thiếu Đông nhìn Dương Thiên: “Dương Thiên, cậu xem mọi người đều đã hát rồi, cậu có muốn hát một bài không?”

Dương Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu, mọi người đều đã hát, nếu hắn không hát thì không hay cho lắm. Hăn nhận lấy micro, chọn bài “Hoa Hạ trong tim tôi!”

Đây là một bài hát rất cũ, đã phát hành được hơn ba mươi năm rồi, còn lớn hơn tuổi của những người ở đây. Nhưng không thể không phủ nhận, kinh điển chính là kinh điển, cho dù có qua bao nhiêu năm thì sẽ cũng không bị phai màu.

Thể chất của Dương Thiên rất tốt, cũng rất tự tin, thể được được trọn vẹn sự hào hùng khí thế của bài hát.

Mặc dù đám người Lâm Đình không vừa mắt với Dương Thiên chút nào, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận rằng Dương Thiên hát bài này không tồi.

Sau khi hát xong, mấy người Lâm Đình bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Anh Đông, KTV này đúng là không tồi, diện tích lớn như thế, một phòng VIP cũng đã xa hoa như thế này rồi!” Lâm Đình sờ sờ ghế sô pha, cười nói, trong lòng âm thầm tán thưởng Lưu Thiếu Đông.

“Đúng vậy! Anh Đông, anh đặt được phòng này chắc cũng tốn không ít tiền nhỉ?” Ngô Cường ở bên cạnh cũng nói.

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tử Thần Du Hí

Copyright © 2022 - MTruyện.net