Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đại Lý Tự Khanh
  3. Chương 51-52
Trước /47 Sau

Đại Lý Tự Khanh

Chương 51-52

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 51: Thăm dò ban đêm

Giờ Tý, phía chân trời nổi lên vầng trăng lạnh lẽo.

Ánh sáng tĩnh mịch, chiếu ra bóng người quỷ dị nơi góc tường.

Tiết đầu thu, ban đêm sương mù dày đặc trong núi, đúng lúc che đi bóng dáng của ba người đang đi xuyên qua những bụi cây thấp gần mỏ quặng.

Nơi này chủ yếu sẽ tuần tra xung quanh cửa và nhà kho đựng khoáng thạch, lúc nãy Tô Mạch Ức đã tính toán trước thời gian, khoảng hai khắc sẽ có một người đi qua.

Buổi sáng khi hắn tới thăm hỏi Chương Nhân, đã chú ý tuần tra và thủ vệ ở nơi này, nhớ được vài chỗ sơ hở. Hiện tại hắn đang men theo trí nhớ lúc sáng, bọn họ lại có chút thuận lợi đi tới được bên ngoài nhà kho của mỏ quặng.

Bọn họ đáp lên nóc nhà, chuyển gạch ngói xám ở dưới người lên, từ đỉnh nhảy xuống.

Nhà kho rất lớn, cửa sổ đều bị khóa lại. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu qua khe cửa sổ trải rộng thành một đường, trắng bạc như sương.

Bọn họ lợi dụng vầng sáng nhạt này, mới miễn cưỡng tìm được mấy hòm gỗ Lâm Vãn Khanh thấy buổi chiều. Nàng đưa tay, đụng tới một cái gì đó lạnh như băng trên hòm gỗ, giống như một ổ khóa.

Tô Mạch Ức lấy từ trong ngực ra một que đánh lửa và một cây nến.

“Soạt.”

Ánh lửa chiếu lên bộ dạng nhíu mày nín thở của hắn, tạo thành một điểm màu cam sáng chói, giống như con mắt bí hiểm trong không khí yên tĩnh.

Nhờ vào ánh lửa, cái thứ nguội lạnh dinh dính kia cuối cùng cũng hiện ra hình dáng. Xác nhận là một ổ khóa, đính trên phần miệng của hòm gỗ lim.

“Đúng là cái hòm này.” Lâm Vãn Khanh nhận lấy đèn cầy trong tay Tô Mạch Ức rồi để sát vào hơn một chút, dưới ánh lửa, bọn họ thấy một hàng dài các hòm gỗ lim được xếp thành hàng, ở trên đều có một tầng thạch sáp trắng mờ.

Tô Mạch Ức sờ lên cái khóa trên hòm gỗ, vẻ mặt đen lại.

Đám người này cũng quá cẩn thận rồi, khó trách lén kinh doanh quặng mỏ nhiều năm như vậy lại không bị triều đình phát hiện.

Nhưng Lâm Vãn Khanh vẫn bình tĩnh rút cây trâm nhỏ bằng bạc trên búi tóc xuống, tách bông hoa trên cây trâm ra, để lộ một cây châm nhỏ ở dưới hoa trâm.

“Ngươi làm gì vậy?” Tô Mạch Ức giữ chặt nàng, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Vãn Khanh lơ đễnh gỡ tay hắn ra: “Mở khóa đó.”

Tô Mạch Ức giật mình, không ngờ nàng còn có kỹ xảo trộm cắp như này.

Hiện tại Lâm Vãn Khanh đều đặt toàn bộ tâm trí trên ổ khóa kia, không quan tâm tới việc phải giải thích với Tô đại nhân đang trịnh trọng nghiêm trang.

Nàng đâm châm bạc vào lỗ, gõ ra một tiếng động nhỏ, vòng xích ở phần đầu nhẹ nhàng lỏng ra.

Lâm Vãn Khanh mỉm cười, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được âm thanh rất nhỏ vang lên cùng lúc với tiếng ổ khóa, là tiếng két lạnh lẽo từ đồ sắt lướt qua trong không khí.

“Phụt ”

Ánh nến trong tay chớp mắt đã bị dập tắt.

Tính cảnh giác khi điều tra hiện trường vụ án mấy năm nay khiến nàng cảm thấy bất an.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu ngắm nhìn ra bốn phía, phát hiện cửa sổ đều đã đóng chặt, nếu là do gió đêm từ ngoài phòng thổi vào, cũng không thể mạnh đến nỗi thổi tắt được cả ngọn nến.

Tay Lâm Vãn Khanh run lên, sau đó đưa tay sờ lại đoạn nến kia, nàng phát hiện cây nến dường như ngắn đi một đoạn, phần miệng đã bị cắt ngang.

“Có cơ quan!” Nàng run giọng nói với hai người phía sau.

Trái tim vốn không bằng phẳng của bọn họ nhói lên, bọn họ không dám tùy tiện hành động nữa.

Tô Mạch Ức nhận lấy cây trâm ở trong tay nàng, ý bảo mọi người nằm rạp người sát bên hòm gỗ.

Hắn đâm trâm bạc vào lỗ, phát ra tiếng giòn vang. Ngay sau đó lại có tiếng sắt chuyển động lướt qua trong không khí, lạch cạch lạch cạch, có đồ vật gì đó đã bị cắt thành hai đoạn.

Xem ra những người này không chỉ khóa hòm lại, mà còn lắp đặt cơ quan tinh xảo gì đó ở trên ổ khóa. Chỉ cần có người dùng sức mở khóa, đao kiếm trong chỗ tối sẽ cắt người đó thành nát bét.

Chuyện này phải làm sao đây?

“Đại nhân.” Diệp Thanh nói: “Hay chúng ta cạo đi thạch sáp, rồi đổ nước đánh dấu qua khe hở của hòm?”

“Không được.” Tô Mạch Ức nhanh chóng ngăn hắn ta lại: “Thạch sáp này ngoại trừ bảo vệ hàng hóa không tiếp xúc với nước ở đáy thuyền trong quá trình vận tải bằng đường thủy, còn có tác dụng che đi vết đánh dấu. Nếu Chương Nhân phát hiện lớp thạch sáp bị cạo đi một mảnh thì những thứ này sẽ không bao giờ được ra khỏi mỏ quặng này nữa.”

“Vậy phải làm sao đây…” Mặt Diệp Thanh rầu rĩ không vui.

“Đại nhân.” Lâm Vãn Khanh bỗng nhiên mở miệng: “Nếu ta đoán không sai, e rằng nước đánh dấu này có tính dầu, vừa không hòa tan với nước vừa không hòa tan với rượu.”

“Ừm.” Tô Mạch Ức gật đầu, không mặn không nhạt lên tiếng.

Lâm Vãn Khanh tiếp tục nói: “Thành phần chủ yếu của thạch sáp là dầu sáp, đó cũng là một thành phần không hòa tan được với nước và rượu. Huống hồ dầu vẫn hòa tan được bình thường với dầu, vậy nên có muốn hay không…”

Lúc này Tô Mạch Ức mới hiểu ra.

Hắn nhận lấy ngọn nến ở trong tay Lâm Vãn Khanh, kề sát vào thạch sáp trên hòm gỗ, dùng ánh lửa hun nóng lên, thạch sáp đã có dấu hiệu chảy ra. Hắn lập tức lấy một bình nhỏ ở trong ngực mình ra, nhỏ vài giọt nước đánh dấu lên.

Quả nhiên là hòa tan được.

Không chỉ như thế, sau khi thạch sáp đọng lại, còn có tác dụng che đi mùi của nước đánh dấu.

“Rốt cuộc thứ này dựa vào cái gì để đánh dấu lại?” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức vùi đầu đâm cái gì đó trong tay, không nhịn được tò mò hỏi.

Khi nàng cúi người, tóc nàng cũng rơi xuống theo, gãi vào góc mặt nghiêng của Tô Mạch Ức, khiến hắn không nhịn được tới gần, rồi làm bộ không thèm để ý nói: “Má cái mùi.”

Lâm Vãn Khanh đến gần, hít hà tay của Tô Mạch Ức: “Nhưng ta không ngửi thấy mùi.”

Tay của Tô Mạch Ức bị nàng trêu chọc đến phát run, suýt chút nữa đã không cầm được cái chai trong tay.

Nhưng hắn không trốn đi, ánh mắt mang theo mê say nhìn về phía Lâm Vãn Khanh, thế mà mở miệng lại khiến người ta tức chết.

“Nàng cũng không phải chó, tất nhiên ngửi không thấy.”

“…”

Tên cẩu quan này bị sao vậy chứ?! Làm chuyện công còn lén chèn thêm cảm xúc cá nhân vào!

Nhưng Khanh* hèn nhát nào đó chỉ có thể liếc sang, rồi mắng Tô Mạch Ức trăm ngàn lần ở trong lòng.

*Khanh: ở đây vừa chỉ tên Khanh Khanh vừa có nghĩa là tiếng gọi người vợ theo kiểu yêu chiều.

Tất nhiên Tô Mạch Ức không biết, đưa cho Diệp Thanh một cây đèn cầy ngắn: “Ngươi đi đánh dấu đi, càng nhiều càng tốt.”

Lâm Vãn Khanh nhìn hai tay trống trơn của mình, trong lòng nghẹn lại với vị Tô đại nhân không phân biệt chuyện đúng sai này.

Nếu không phải vì vụ án này, ai thèm nói chuyện với hắn chứ!

Nàng cắn chặt răng, xoay người cách xa Tô Mạch Ức một chút, nhàm chán tựa vào hòm gỗ rồi gẩy gẩy ngón tay.

Ánh trăng nghiêng về phía Tây, sáng rực rồi yếu dần đi.

Lâm Vãn Khanh nhìn hai bóng dáng vẫn bận rộn như trước, nhắc nhở: “Lịch tuần tra ở chỗ này cứ hai khắc sẽ có người đi qua, các ngươi tốt nhất nên làm nhanh một chút, bằng không…”

Lời còn chưa nói xong, ngoài phòng đã truyền tới một số tiếng bước chân sột soạt.

Trên cửa sổ có ánh lửa dần đuổi tới, như một con rồng lửa đang kéo dài thân ở trước mặt họ, nhà kho vừa rồi còn tối đen một mảnh đã dần dần sáng lên một màu cam đỏ.

“…” Lâm Vãn Khanh co rút khóe miệng, thật đúng là nhắc cái gì thì cái đó đến.

Tô Mạch Ức và Diệp Thanh cũng chú ý tới ánh lửa phía sau, hai người nhanh chóng thổi tắt ngọn nến trong tay.

Hiện tại Lâm Vãn Khanh mới cảm thấy bối rối, vừa rồi nàng quá mức quan tâm tới ổ khóa trên hòm gỗ, hoàn toàn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, hoàn toàn không biết trốn về hướng nào.

“Khanh Khanh!” Giọng nói đè thấp của Tô Mạch Ức vang lên bên tai, nghe ra sự vội vàng của hắn.

Ngay sau đó, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, bị một sức mạnh mãnh liệt kéo cho lảo đảo, nàng nghiêng người đập vào cơ thể của nam nhân đã có chút cứng còng.

Hai người đồng thời kêu đau.

Lâm Vãn Khanh bị cơ thể của Tô đại nhân cộm lên, còn Tô Mạch Ức bị cả người Lâm Vãn Khanh áp ở trên.

Xa xa truyền tới tiếng đẩy cửa nhỏ, ánh lửa nhào vào, trước mắt đều sáng lên.

Lúc này Lâm Vãn Khanh mới phát hiện ra, mới vừa rồi dưới tình thế cấp bách Tô Mạch Ức đã kéo nàng trốn vào một cái hòm trống ở bên cạnh.

Tuy cái hòm lớn, nhưng muốn nhét được cả hai người nàng và Tô Mạch Ức, cũng rất khó khăn.

Vậy nên hiện tại, bọn họ đang dùng tư thế vô cùng thân mật, mặt kề mặt chen chung một chỗ. Hai tay Tô Mạch Ức ôm lấy nàng, hai chân kẹp lấy nàng, rồi mới miễn cưỡng nhét được bản thân hắn vào.

Lâm Vãn Khanh bị hắn ôm đến sắp tắt thở, nhưng nàng nhịn lại không giãy giụa, cũng không dám lên tiếng.

Còn Tô Mạch Ức cũng không tốt hơn được chút nào, hắn không nhớ rõ đã bao lâu không ôm nàng như vậy.

Nàng vẫn luôn vừa thơm vừa mềm, đặc biệt là lúc mặt kề nhau như này, phần thịt mềm trước ngực gần như có xu thế bành trướng ra, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà giống như đã lớn thêm một vòng.

Nghĩ tới đây, Tô đại nhân luôn luôn nghiêm chỉnh chỉ cảm giác mình đã rơi vào nơi nào đó, bắt đầu trở nên “không đúng đắn” rồi.

Hắn đành phải lặng lẽ lùi người ra sau, kéo xa một chút khoảng cách với Lâm Vãn Khanh.

“Cạch!”

Ban đêm yên tĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng đánh vang, Tô Mạch Ức nhanh chóng kéo căng cơ thể.

Hắn không ngờ, chỉ một thoáng động đậy vừa nãy, que đánh lửa trong ngực lại trượt ra ngoài, rơi trong hòm gỗ, phát ra tiếng trầm đục rất nhỏ.

Đương nhiên người đi tuần tra cũng nghe được, bước chân đang tính rời khỏi đã bị kéo lại, có người quơ quơ cây đuốc trong tay về hướng phát ra âm thanh.

“Hình như ta nghe được âm thanh gì đó.” Một người nói.

Trong nhà kho rất yên tĩnh, Lâm Vãn Khanh nghe được giọng nói của một người khác: “Nào có âm thanh gì, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ nữa.”

Người nghe thấy âm thanh hình như vẫn chưa từ bỏ ý định, giơ cây đuốc đến gần chỗ hai người.

Hô hấp bị trì trệ, Lâm Vãn Khanh ghé vào lồng ngực của Tô Mạch Ức, nghe thấy nhịp tim đập nhanh như trống của Tô đại nhân.

Phải biết rằng, tư binh đóng quân ở quặng mỏ tư này.

Nếu bọn họ thật sự bị phát hiện, Chương Nhân hoàn toàn có thể giết người hủy thi.

Chết nơi rừng núi hoang vắng như này, cho dù phía sau Tô đại nhân còn có Hoàng thượng và Thái hậu, chỉ sợ một khi đã nằm xuống thì ngay cả thi thể cũng không tìm được hoàn chỉnh.

Nghĩ một chút, nàng cũng không khỏi khẩn trương lên.

“Đã nói với ngươi là không có tiếng động nào rồi mà.” Một người khác hét lên: “Ngươi nhanh lên, tuần tra xong nơi này còn phải đi nơi khác nữa. Chậm như vậy, buổi tối còn ngủ được sao?”

Nghe thấy đồng bọn của mình không còn kiên nhẫn nữa, người nọ cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, xoay người định rời đi.

Nhưng cây đuốc lại dừng lại ngay trong khoảnh khắc đó.

“Không đúng!” Hắn ta bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Có mùi đánh lửa.”

Lâm Vãn Khanh nghe vậy ngẩn ra, bọn họ suýt nữa đã quên. Dùng que đánh lửa, đúng thật sẽ lưu lại một chút mùi cháy…

“Có người đã tới đây!” Người nọ cầm lấy cây đuốc vung lên, theo mùi vị tìm đến: “Mùi này vẫn chưa tan đi, chắc hẳn vừa tới không lâu!”

Nghe thấy đồng bọn mình chắc chắn như vậy, mấy người đi theo cũng đề cao cảnh giác, cũng đi qua theo.

“Ầm!”

Âm thanh hòm gỗ bị mở ra, Lâm Vãn Khanh nghe thấy bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

Nếu nàng đoán không nhầm, những thủ vệ này chắc hẳn sẽ kiểm tra hết tất cả hòm rỗng trong nhà kho này, để xác định bên trong không có người.

Nàng âm thầm nắm chặt chủy thủ bên hông, tính toán nếu xông ra từ chỗ này, khi đột phá vòng vây có bao nhiêu phần thắng.

Không có…

Phần thắng rất nhỏ.

Không nói tới chỉ trong nhà kho này, có tới mấy thủ vệ, cứ coi như bọn họ chạy ra được khỏi nhà kho, bên ngoài vẫn còn quân đội gần một ngàn người đang đóng quân ở đây.

Bọn họ gần như không có trang bị, đường núi khó đi, lại là ban đêm.

Xông ra, gần như bằng với chịu chết.

“Ầm!”

Lại là tiếng một hòm gỗ nữa bị đá mở, Lâm Vãn Khanh không nhịn được run lên.

Mắt thấy bọn họ sắp tới gần, nàng ngẩng đầu nhìn Tô Mạch Ức.

Tô đại nhân mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch, một tay di chuyển, cầm thật chặt chủy thủ trong tay.

Xem ra những thứ nàng vừa suy nghĩ, Tô Mạch Ức chắc chắn cũng đã nghĩ tới. Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như thật sự đã rơi vào bước đường cùng.

“Ầm!”

Hòm gỗ bên cạnh bị người đá mở, âm thanh gần trong gang tấc.

Lâm Vãn Khanh nhắm mắt hít sâu một hơi, đã chuẩn bị liều chết.

“Bên kia!”

Bỗng nhiên, một tên thủ vệ kêu to lên: “Người ở bên ngoài!”

Tim Lâm Vãn Khanh đập loạn nhịp, khẽ ngẩng đầu, tầm mắt xuyên qua khe hở của hòm gỗ nhìn về phía cửa sổ, nàng nhìn thấy một cái bóng đen bay trên trời, chợt lóe qua.

Thân hình người nọ tinh xảo, dáng dấp nhanh nhẹn, chỉ nhìn thoáng qua đã khiến nàng thất thần trong nháy mắt.

Đó là một nữ tử, bộ dạng vượt nóc băng tường của nàng ấy không giống như khinh công, mà càng giống một loại… vũ đạo hơn.

Tim đập chậm đi một nhịp, Lâm Vãn Khanh chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Nàng bỗng có một cảm giác quen thuộc, tựa hồ bóng dáng này nàng đã gặp qua ở nơi nào đó.

Nhưng mà, ở chỗ nào chứ?

“Đi mau!”

Suy nghĩ bị Tô Mạch Ức đánh gãy, Lâm Vãn Khanh lấy lại tinh thần, đã bị hắn kéo ra khỏi hòm gỗ.

Bọn họ thừa dịp rối loạn mà thoát khỏi mỏ quặng.

Đợi tới khi bọn họ quay trở lại tiểu viện, đã là giờ Dần canh ba.

Trăng đã lặn về Tây, trời còn chưa sáng.

Cho dù động tĩnh trong mỏ quặng có nhanh đến đâu, đợi tới khi rơi vào tai Chương Nhân, nhanh nhất cũng phải tới khi hừng đông.

Ba người trở về phòng thay y phục dạ hành, Diệp Thanh tìm một nơi yên tĩnh để đốt hết đi.

Lâm Vãn Khanh nằm trên giường, tâm phiền ý loạn.

Người cẩn thận tỉ mỉ như Chương Nhân, nếu phát hiện ban đêm có người xông vào mỏ quặng, nói không chừng lượng khoáng thạch kia sẽ bị sắp xếp lại một lần nữa, đến khi khởi hành đến Hồng Châu, vẫn sẽ thất bại trong gang tấc.

Nhưng đã giằng co suốt cả một ngày trời, vừa phải đi đường núi vừa chạy trối chết, nàng thật sự quá mệt rồi, nghĩ tới mấy vấn đề này rồi dần dần ngủ quên mất.

Chương 52: Suối nước nóng

Đợi khi nàng tỉnh lại, đã là giờ Tỵ hai khắc.

Mặt trời đã treo cao, sáng chói chiếu vào màn giường, tim Lâm Vãn Khanh đập mạnh, rồi đột nhiên nhảy dựng từ trên giường xuống.

Nàng không kịp mang giày, đi chân đất tới cửa sổ, sau đó đẩy cửa sổ ra.

Hoa và cây cối thấp thoáng hòa vào nhau, năm tháng tĩnh lặng.

Trong tiểu viện vẫn là một mảnh gió êm sóng lặng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Vãn Khanh không khỏi cảm thấy kì quái, dứt khoát mang giày thêu và ngoại bào vào, rồi chạy tới đập cửa phòng Tô Mạch Ức.

Trong phòng không ai đáp lại.

Tim nàng run lên, không khỏi nhớ tới lần Tô Mạch Ức bị Chương Nhân thăm dò tính kế trước, suýt chút nữa đã bại lộ nguy hiểm, hiện tại nàng lại cảm thấy có chút sợ hãi.

“Đại nhân?” Nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Ngươi ở đâu rồi?”

“Chu đại nhân tới hồ nước nóng rồi ạ.”

Phía sau vang lên tiếng thị nữ, Lâm Vãn Khanh ngẩn ra, hỏi: “Chu đại nhân tới suối nước nóng để làm gì?”

Hai má của thị nữ lập tức ửng đỏ, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Hôm nay Chương đại nhân làm ‘tiệc tẩy trần’, mời các vị đại nhân trong biệt viện tới trước.”

Hiện tại Lâm Vãn Khanh mới nhớ ra, tiểu viện nơi bọn họ ngủ lại này là tải sản riêng của Chương Nhân, cách mỏ quặng không xa, thường xuyên sử dụng để chiêu đãi các quyền quý đến từ Thịnh Kinh.

Nơi này tựa vào núi, ở cạnh sông, hoa và cây chen chúc nhau, trong viện có dòng nước chảy qua, đẹp đẽ khác biệt. Trong viện lại có vài hồ nước nóng, nghe nói Chương Nhân thường xuyên tổ chức các loại yến hội ở trong này.

Nhưng đêm qua mỏ quặng mới xảy ra chuyện, hôm nay Chương Nhân còn có tâm tư để mở yến hội?

Lâm Vãn Khanh nghi ngờ, thấy tiểu thị nữ nói: “Tiệc tẩy trần theo kiểu hình thức gì vậy?”

Vết ửng đỏ trên mặt tiểu thị nữ càng sâu, cúi đầu ngập ngừng nói: “Là, là ngâm nước nóng… Nếu tiểu phu nhân thấy hứng thú, có thể đến chỗ của Chu đại nhân xem thử.”

Lâm Vãn Khanh lập tức hiểu ra.

Chương Nhân vẫn còn tâm tư chuẩn bị yến hội như này, xem ra chuyện mỏ quặng gần như không có ảnh hưởng gì nhiều.

Nàng càng nghĩ càng thấy kì quái, phân phó thị nữ: “Ngươi dẫn ta đi xem.”

Sau khi Lâm Vãn Khanh rửa mặt qua loa, sau đó đi theo tiểu thị nữ tới hồ nước nóng ở trong tiểu viện.

Hồ nước nóng này không giống như ở Chương phủ, không nằm trong phòng, có vài hồ nhỏ lộ thiên ở trong viện. Có thể cùng tắm, cũng có thể tách ra.

Lâm Vãn Khanh suy nghĩ rồi hỏi: “Chu đại nhân vẫn còn đang giận ta, ta không thể trực tiếp đi vào, vậy nên có cái hồ nào ở hơi gần hồ của ngài ấy hay không?”

Không biết rõ tình hình mà đã nhảy vào bẫy cũng không phải là hành động thông minh gì, Lâm Vãn Khanh cảm thấy vẫn nên im lặng theo dõi sự thay đổi thần kì nào đó.

Lúc này thị nữ đã hiểu được ý của nàng, sau đó dẫn nàng đi tới gian nhỏ thay y phục.

Lâm Vãn Khanh thay quần áo, tìm trường bào trắng thuần bình thường nhất rồi phủ lên, búi hết tóc ra sau đầu, sau đó đi chân trần ra ngoài.

Nhưng khi nàng thấy hết tất cả ở đây thì vẫn phải trợn tròn mắt.

Tên tham quan vừa tệ lậu vừa đáng khinh chuyên lấy lòng tầng lớp quyền quý như Chương Nhân, lại có thể nghĩ ra cách chơi dâm đãng hạ lưu đến vậy.

Các hồ nhỏ ở bên ngoài cũng xem như được tách rời độc lập, nhưng một khi đã đi vào, sẽ phát hiện khoảng cách giữa các hồ cũng không xa, hơn nữa chỉ cách một tầng bình phong bằng voan mỏng thêu mây trên đó.

Bình phong này không chỉ không cách âm được, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không che nổi.

Khí nóng dày đặc trong hồ nước nóng, có thể nhìn ra được động tĩnh ở các hồ nước nhỏ ở xa xa.

Mấy vị quan viên cùng nhau đến mỏ quặng để tiếp ứng dĩ nhiên đang chơi rất phóng khoáng, thấp thoáng sau bình phong và hơi nước là bóng dáng nam nữ đang đè lên nhau, âm thanh dâm đãng lại không dứt trong tai…

Khóe miệng Lâm Vãn Khanh co rút, nhưng vẫn kiên trì bước xuống hồ.

Thị nữ đem ra một ít hoa quả và rượu trái cây, sau khi hầu hạ nàng đúng nguyên tắc rồi mới lui xuống.

Mặt trời dần lên cao, bóng cây chiếu loang lổ trên mặt hồ, Lâm Vãn Khanh xé hai miếng vải từ góc áo trường bào, rồi bịt vào lỗ tai, nàng cũng không cởi áo choàng ra.

Bên trong là cảnh xa hoa trụy lạc, ánh mắt của nàng cứ do dự khắp mọi nơi, vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Tô Mạch Ức.

Rất nhanh, nàng đã phát hiện cái hồ này hẳn là cái lớn nhất trong biệt viện, bởi vì hình như nó bị một cái bình phong chia ở giữa thành hai nơi.

Bên trong cảnh hỗn loạn đầy xuân sắc đó, ở bình phong đầu bên kia, một bóng dáng vẫn mặc áo bào trắng giống như nàng trong nháy mắt đã đập vào tầm mắt nàng.

Tô Mạch Ức.

Hiện tại hắn đang lười biếng dựa vào thành hồ, áo choàng trắng thuần dính nước, dính sát vào, để lộ ra một chút màu da, nổi bật lên đường cong mượt mà ở ngực và cánh tay, ẩn ẩn sức mạnh nam tính chỉ thuộc riêng về mình hắn.

Ngọc quan màu trắng trơn nhẵn sáng trong, xem ra dung nhan như đao khắc đã bị lây chút hơi nước, lại nhiều hơn vài phần lưu luyến bình thường không dễ thấy được. Một nửa phần tóc dài lướt xuống sườn cổ, tản ra trong nước, giống như vết mực sáng loáng đang lan ra.

Vào giờ khắc này, Lâm Vãn Khanh đã ném tất cả chuyện mỏ quặng ra sau đầu, bắt đầu cảm thấy bất an.

Có thể nào Chương Nhân dùng nữ nhân để thử hắn không?

Phải biết rằng, lúc trước hắn ta đã năm lần bảy lượt nghĩ cách để nhét người vào bên cạnh Tô Mạch Ức.

Tuy nàng vẫn luôn tin tưởng vào sự tự chủ của Tô đại nhân, nhưng biểu hiện trên giường hôm đó của Tô đại nhân…

Có thể nào, trước kia Tô Mạch Ức chịu đựng chỉ là vì không biết được mùi vị của việc đó, bây giờ đã ăn tủy trong xương nên mới biết liếm nó cũng ngon, hơn nữa hiện tại còn có âm thanh dâm đãng và xuân cung sống ở bốn phía kích thích…

Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.

Nàng hít vào một hơi thật mạnh, ngụp đầu vào trong nước, bơi tới bình phong ở đầu bên này.

Nàng không thở mà bơi suốt một đường, trong nước cũng lặng yên không một tiếng động.

Đợi khi bơi tới gần, nàng mới lén chôn mũi xuống dưới nước, tìm một chỗ núp trong bóng cây, bắt đầu lặng lẽ nhìn về nam nhân bên kia.

Không thể không nói, nếu bàn về vẻ ngoài, trong mười mấy năm cuộc đời của Lâm Vãn Khanh, quả thật nàng chưa thấy ai có thể qua được Tô Mạch Ức.

Vừa rồi cách quá xa nên không nhìn rõ được hết, hiện tại đến gần mới cảm thấy nam nhân ở trước mắt tuấn mỹ phi phàm, có dáng vẻ của thiên nhân*.

*Thiên nhân: người hoặc thần ở trên trời.

Lâm Vãn Khanh cảm thấy tim ngừng đập trong chớp mắt, nhanh chóng quên đi mục đích lần này của mình, cũng không phải là để ngắm “mỹ nhân”.

Tô đại nhân vẫn luôn nhàn hạ như vậy.

Hắn bình thản như không nhìn thoáng qua sau lưng mình, dường như muốn đứng dậy đi lấy khăn.

Lâm Vãn Khanh sợ tới mức nhanh chóng quay người.

Nhưng ngoài dự liệu, phía sau không truyền đến tiếng nước tràn ra.

Nàng giật mình, cảm thấy kỳ lạ, bèn quay đầu nhìn lại, phát hiện không biết từ khi nào hắn đã biến mất trong tầm mắt nàng. Nàng đành phải thở ra vài bọt nước trên mặt nước, rút hai miếng vải rách trong tai ra.

“Ùm” một tiếng, tiếng nước chấn động vang lên.

Lâm Vãn Khanh còn chưa kịp hiểu ra là chuyện gì, đã cảm thấy dưới thắt lưng căng lên, sau đó cả người bị một sức mạnh khổng lồ kéo xuống đáy nước.

Nàng chưa kịp chuẩn bị, nên không hề hít lấy hơi, sau khi lặn xuống nước theo bản năng trở nên rối rắm, đầu óc trống rỗng.

Nàng chỉ cảm giác mình bị người ta kéo đi bơi một đoạn, sau đó trên lưng truyền đến cơn đau nhức, lúc nàng mở mắt ra thì cổ nàng đã ở trong tay người khác.

Nhưng khoảnh khắc nàng nổi lên trên mặt nước, bàn tay còn đang nắm cổ nàng bỗng run rẩy.

“Khanh… Khanh Khanh?”

Bên tai truyền đến tiếng ngập ngừng khó mà không nghe được, giọng nói gọi tên nàng đang run rẩy.

“Khụ khụ… khụ khụ…”

Khanh nào đó suýt chút nữa đã tiêu tùng trong tay Tô đại nhân giờ đang vỗ ngực mình, ho đến mức thở không ra hơi.

Tô Mạch Ức cũng tỏ vẻ không biết phải làm sao.

Vừa rồi hắn phát hiện có người nhìn trộm thông qua bình phong, nên theo bản năng cảm thấy đây cũng là sắp xếp của Chương Nhân.

Dù sao Chu Dật Phác cũng biết võ công, kéo hắn ta qua nhân cơ hội dạy dỗ một chút, đút hai miếng hoàng liên vào miệng bọn câm điếc này cũng đâu phải là không thể.

Nhưng hắn lại không ngờ, người nhìn trộm hắn lại là Lâm Vãn Khanh.

Trong lòng Tô Mạch Ức nhất thời xuất hiện một tia khác thường, đồng thời còn có một chút vui sướng.

“Nàng…” Hắn cũng ho theo hai tiếng, tiến lên vỗ lưng giúp nàng: “Nàng ở chỗ này… nhìn gì vậy?”

Tiếng ho khan chợt ngừng lại, Lâm Vãn Khanh bị hỏi đến mức không phản bác lại được.

Nàng suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm chạp nói: “Ta, trâm cài tóc của ta không cẩn thận rớt trong nước, hồi nãy ta đang ngồi lặn xuống nước để tìm cây trâm.”

“Ồ.” Tô Mạch Ức lên tiếng, trong giọng nói mang theo ý cười.

Đầu tim Lâm Vãn Khanh nhảy lên, lúc này mới run rẩy vươn tay sờ ra sau đầu, cây trâm vẫn chưa rơi xuống…

Nàng nhất thời muốn đi tự tử luôn cho rồi.

Rình trộm thì cũng thôi đi, còn bị bắt ngay tại hiện trường…

Thế là, nàng dùng chút tự tôn còn sót lại để làm dáng vẻ tự mình lừa mình.

Mặt nàng không đổi sắc tim không đập nhanh nhìn về phía Tô Mạch Ức nói: “Ôi chao! Ngài xem ta này, cây trâm không phải còn ở trên đầu sao? Ta thật là…”

Lâm Vãn Khanh lúng túng nói chuyện, nhìn thấy Tô Mạch Ức càng tỏ vẻ đắc ý thêm, nàng bỗng nhiên chuyển lời, giọng điệu mang chút nghiêm túc: “Thật ra, ta muốn hỏi một chút chuyện xảy ra tối hôm qua.”

Tô Mạch Ức sững sờ chỉ trong chốc lát, sau đó trên mặt hiện ra một chút thất vọng.

“Chắc hẳn Chương Nhân vẫn chưa phát hiện. Hôm nay Diệp Thanh có đi thăm dò, đêm qua có người sống trong núi đến mỏ quặng ăn trộm, nhưng đã bị Chương Nhân bắt được, bọn trộm cũng đã thú nhận không chút e dè nào.”

“Chuyện này…” Lâm Vãn Khanh nhất thời nghẹn lời, lẩm bẩm nói: “Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi, Chương Nhân sẽ không giở trò gian kế gì chứ?”

“Ngược lại sẽ không.” Tô Mạch Ức khẳng định: “Bởi vì sáng nay hắn ta đã vận chuyển số khoáng thạch đen kia đi bằng đường thủy.”

Lâm Vãn Khanh kinh ngạc, vẫn có chút không thể tin được. Lại liên tưởng đến nữ tử đột nhiên xuất hiện cứu bọn họ vào tối hôm qua, trong lòng nàng lại có cảm giác quái dị không nói ra được.

Nhưng cho dù nàng có suy nghĩ lung tung, tất cả đều bị tiếng nỉ non mang theo hơi nước của Tô đại nhân cắt đứt hết.

“Khanh Khanh.”

Trên lưng nóng lên, nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.

Tô Mạch Ức bỗng nhiên ôm nàng lên, kéo vào trong lồng ngực, sức lực mạnh đến nỗi khiến nàng thở không thông.

“Chuyện công đã nói xong, nói tới chuyện tư thôi.” Giọng nói của hắn vang lên bên tai, dày vò lỗ tai nàng ngứa lên.

“Mấy ngày trước rốt cuộc tại sao nàng lại nổi giận?”

Tim hẫng đi một nhịp, Lâm Vãn Khanh vẫn không cử động.

“Tại sao nàng lại nổi giận”, chứ không phải là “nàng còn nổi giận hay không”.

Câu hỏi này của Tô Mạch Ức quả nhiên đã hỏi trúng chỗ ngứa.

Thật ra trong mấy ngày nay, những khi không nghĩ tới vụ án, nàng đã nghĩ tới câu hỏi kia của hắn không chỉ một hai lần.

Thậm chí Lâm Vãn Khanh còn nghĩ, nếu những lời này đổi lại là Lương Vị Bình hay Lý Kinh Triệu nói ra, lòng nàng chưa chắc đã lạnh đi.

Vốn dĩ những ấm ức này, đều do người nói ra lại là Tô Mạch Ức.

Con người đều rất tham lam.

Có được nụ cười lại muốn nắm tay, được nắm tay rồi còn muốn được ôm.

Còn đối với Tô Mạch Ức, nàng nổi lên lòng tham hy vọng hắn có thể hiểu được tất cả những gì mà nàng “không thể nói lên lời được”.

Nước chảy róc rách, sóng nước lấp loáng.

Hai người im lặng đứng trong nước, Lâm Vãn Khanh đưa tay đặt trên ngực hắn, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Những lời đại nhân nói ngày ấy quả thật rất đúng, chỉ là…”

Nàng dừng lại, cơ thể hơi run rẩy, cũng không phải là vì lạnh.

Tô Mạch Ức kiên nhẫn chờ đợi, ôm chặt nàng thêm một chút.

“Chỉ là ta muốn biết, nếu có một ngày, đại nhân phát hiện người bị vu oan oan uổng kia là ta, thì đại nhân sẽ làm thế nào?”

Vòng tay đang ôm nàng bỗng dưng ngừng lại một chút, rồi buông lỏng ra.

Hô hấp của Lâm Vãn Khanh bị thắt nghẹn, nàng cảm thấy trái tim vừa nhảy tới cổ họng, trong nháy mắt đã rơi vào đáy cốc.

Quả nhiên hắn vẫn sẽ chọn đại cuộc.

Nàng không oán trách, vẫn thoải mái nở nụ cười.

Một nửa là giải thoát, một nửa là tự giễu.

Chỉ có điều cái mũi lại chua xót đến lạ thường, nàng nhớ mình không phải là người thích khóc.

Nhưng ngay sau đó, nàng đã bị người phía sau xoay một vòng. Tô Mạch Ức cúi đầu nhìn nàng, trong mắt ngập đầy nghiêm túc.

“Ta sẽ bắt được hung thủ, điều tra rõ chân tướng.”

“Vậy nếu vĩnh viễn không tìm được?” Nàng hỏi, tựa như một đứa trẻ khó đối phó.

“Hễ đã làm ra chuyện, đều sẽ để lại dấu vết.” Hắn nhìn nàng, nói: “Nếu tìm không thấy, ta sẽ tiếp tục tìm.”

Lòng bàn tay căng thẳng, tay nàng bị hắn cầm lấy, áp vào trong ngực.

Làn da nong nóng, phía dưới, là trái tim đang đập thình thịch của hắn.

Tim Lâm Vãn Khanh loạn nhịp, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn: “Tin ta.”

Hai chữ đó vang lên tiếng lạch cạch, giống như được ủ trong vàng trong đá.

Mùi vị chua xót mới vừa rồi lại đến nữa, nàng cho rằng mình có thể nuốt lại nó được.

Con đường nàng đã đi một mình trong mười hai năm nay, vẫn ngập đầy sương dày.

Nhưng vào thời khắc này, nàng tựa như thấy được hoa đào đang co quắp dưới một gốc cây cách không xa ở trên đường. Giống như chỉ cần nàng tiếp tục bước đi, nàng sẽ biết được kết quả nó có nở hoa hay không.

Lâm Vãn Khanh gật đầu, không nói gì.

Trên mắt nàng có một tầng nước long lanh, hóa thành vũng hồ chứa đầy vàng vụn.

Tô Mạch Ức cười rộ lên, nâng người nàng lên, nhẹ nhàng lắc lư, hắn hỏi với đôi mắt chứa đầy ánh sao: “Chuyện Hồng Châu đến nay đã được một khoảng thời gian rồi, trước khi quay về, ta muốn đòi một cái công đạo với Khanh Khanh.”

Quảng cáo
Trước /47 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Người Cầm Quyền

Copyright © 2022 - MTruyện.net