Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đan Đại Chí Tôn
  3. Chương 91-93
Trước /553 Sau

Đan Đại Chí Tôn

Chương 91-93

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 91 Thức Tỉnh (1)

Toàn bộ Huyết Ngục nắm chặt liêm đao, tùy thời chuẩn bị giết ra ngoài.

- Khương Vương, uy phong so với năm đó không giảm.

Một đạo âm thanh uy nghiêm đột nhiên từ trêи cao truyền đến, mây đen nồng đậm đều tùy theo tiếng nói mà bốc lên cao như giang hà lao nhanh, bao la hùng vĩ mà kiềm chế.

Khương Hồng Võ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ xuyên thấu mây mù, thấy được một đạo thân ảnh hùng tráng nơi đó.

‘Tống Thiên Hùng?’

- Đệ nhất Phó cung chủ Cửu Tiêu cung, Tống Thiên Hùng!

Các trưởng lão Khương gia hít vào một hơi khí lạnh, Tam hoàng tử lại mời hắn tới.

Tam hoàng tử nhếch miệng cười, Cửu Tiêu cung cũng không chịu hắn điều động, huống chi là muốn trực tiếp xử trí địa vị mẫn cảm của Khương Vương phủ. Cho nên dù cung chủ không tự mình tới, nhưng vẫn phái ra Tống Thiên Hùng dưới sự thỉnh cầu liên tục của hắn đã.

Mặt khác, hơn năm mươi người này đều là cường giả thực lực phi phàm trong Cửu Tiêu cung.

Lúc đang trêи đường tới, hắn đã cam đoan với mỗi người, chỉ cần xử lý tốt Thương Châu, hắn tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ một người nào trong số họ.

- Nếu Khương Vương không nguyện ý theo chúng ta, chúng ta chỉ có thể mang các ngươi đi.

Tống Thiên Hùng đạp đám mây, một tiếng bạo hống vang lên, âm thanh rung động thiên khung.

Tầng mây cuồn cuộn ầm vang nổ tung, vạn đạo lôi đình xé rách thiên địa, phô thiên cái địa rơi xuống Khương Vương phủ.

Trong một chớp mắt, thành Bạch Hổ đều phảng phất như lâm vào hắc ám, chỉ có hướng Khương Vương phủ tỏa ra quang mang hừng hực.

- Aaa... !!

Diện mục Khương Hồng Võ dữ tợn, liệt diễm sôi trào ngưng tụ phía trêи Khương Vương phủ thành vô số tia lửa, cũng nhanh chóng xen lẫn tạo thành hỏa thuẫn to lớn hơn năm trăm mét, oanh kϊƈɦ lôi triều mãnh liệt.

- Liệt Hỏa Phần Thiên không hổ là võ pháp thứ hai của Khương gia. Hôm nay hảo hảo lĩnh giáo Khương Vương một phen.

Thanh âm uy nghiêm giống như lôi đình cuồn cuộn vang vọng trời cao, sau một khắc, ngàn vạn lôi triều lần nữa trút xuống.

- Phá cho ta!

Khương Hồng Võ gầm thét, tay phải thức tỉnh huyết văn, một cỗ uy thế kinh người nổ tung.

Hỏa Tinh Thuẫn dày đặc ầm vang vỡ nát, liệt diễm vô biên cuồn cuộn ngập trời, giống như vạn ngọn núi lớn phun trào, chảy ngược trời cao, nuốt lấy hết lôi đình đầy trời, Bôn Lôi Điêu bên trong cả kinh chạy trốn tứ phía.

- Xin mời toàn thể Khương gia, đi đến hoàng thành.

Tam hoàng tử phất tay ra lệnh.

Hai mắt một vị trưởng giả Cửu Tiêu cung đỏ chót, áo bào không gió mà bay, toàn thân tràn ngập ra uy thế kinh người.

Hai tay của hắn nâng cao, bỗng nhiên đè xuống, khí lãng màu trắng chấn kϊƈɦ mặt đất. Trong chớp mắt, phạm vi phương viên mấy ngàn thước ầm vang sụp đổ, loạn thạch xuyên không.

Khương Vương phủ lập tức chia năm xẻ bảy, mặt đất sụp đổ, cung điện băng liệt, loạn thành một bầy, tiếng kêu thảm liên miên.

Từng đạo nham thạch ngưng tụ như cự mãng phá tan phế tích, cuồng dã bốc lên đánh về phía tất cả mọi người Khương Vương phủ.

Ba mươi vị Huyết Ngục như thiểm điện đánh giết ra ngoài, oanh lấy đá tảng to lớn nóng bỏng, lập tức tạo ra tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, bụi mù bay đầy trời.

- Người quỳ xuống, sống!

- Người đứng thẳng, chết!

Tất cả cường giả Cửu Tiêu cung bạo khởi, kϊƈɦ hoạt linh văn, thế như mãnh hổ, rống to thẳng hướng về phía Khương Vương phủ đang hỗn loạn.

- Không cần phải để ý đến ta, giết ra ngoài!

Khương Hồng Võ gầm thét, mang theo chiến đao trùng thiên bộc phát, huyết văn lan tràn toàn thân, khí thế tiếp tục đề thăng.

Một tiếng nổ vang rung trời, lôi hỏa đối kháng như sóng dữ vỗ bờ, cuồn cuộn vạn mét trêи bầu trời.

Tống Thiên Hùng bị đánh bay lên không trung, Khương Hồng Võ thì trùng điệp rơi xuống, ngay khi đứng dậy, liệt diễm sôi trào mãnh liệt giống như giang hà lao nhanh cuốn về phía cường giả Cửu Tiêu cung đang tiến đến.

Quần hùng Cửu Tiêu cung đều biến sắc, hốt hoảng rút khỏi Khương Vương phủ.

Bọn hắn hoảng hốt trong lòng, đây là uy thế gì, cơ hồ muốn bằng với Sinh Tử cảnh.

- Toàn thể thị vệ, cung phụng Khương Vương phủ! Ta thay mặt Khương gia cảm tạ chư vị tận trung thủ hộ, cũng lấy danh gia chủ, phát ra chỉ lệnh cuối cùng.

Khương Hồng Võ đứng trong liệt diễm cuồn cuộn, lên tiếng bạo hống.

- Xin mời Vương gia phân phó.

- Lui!!

Các cung phụng, thị vệ đang chuẩn bị lĩnh mệnh có chút giật mình, lui?

Chúng ta không nghe lầm chứ?

Khương Hồng Võ không có ý định mang đi bất kỳ thị vệ, cung phụng gì, không phải không tin bọn hắn, mà bọn hắn trong thành Bạch Hổ đều có gia quyến. Hiện tại hoàn toàn có thể dùng một bầu nhiệt huyết giết ra ngoài, nhưng vợ con của bọn họ thì sao?

Lượng lớn thị vệ, cung phụng hô to:

- Vương gia! Chúng ta nguyện ý theo Vương gia, rời khỏi thành Bạch Hổ.

- Lui! Một tên cũng không để lại!

Hai mắt hơn ngàn thị vệ, cung phụng Khương Vương phủ ʍôиɠ lung, sau một lát, toàn thể quỳ xuống, liên tiếp đứng dậy, từng bước lui lại.

- Tất cả đứng lại cho ta! Hiện tại chính là thời cơ lập công rất tốt, các ngươi còn muốn nghe Khương Hồng Võ điều lệnh?

Khương Hồng Dương ở phía trước gọi to gọi nhỏ, cao giọng quát tháo ngay thị vệ cùng các cung phụng đang tản ra.

Nhưng mà...

Ngoại trừ một số người cực ít do dự dừng lại thì đa số người đã đảo mắt leo tường biến mất.

- Khương Vương, hôm nay đối thủ của ngươi là ta, chỉ giáo!

Tống Thiên Hùng từ trêи trời giáng xuống đánh ra một quyền, lôi đình điên cuồng di động, đánh về phía Khương Hồng Võ.

Khương Hồng Võ vung mạnh đao ngạnh kháng, điên cuồng ác chiến, huyết văn nơi tay phải hắn càng ngày càng nóng, kϊƈɦ ra tiềm lực toàn thân.

Thời điểm Diêm lão khắc xuống huyết văn đã nhắc nhở hắn, năng lượng trong huyết văn có hạn, chỉ có thể bảo mệnh, không thể dùng linh tinh. Trước đó một mực không nỡ dùng, ngay cả chạy trốn ra Bạch Vương phủ cũng chỉ dùng một hồi.

Chương 93 Thức Tỉnh (3)

Khó có thể tưởng tượng được thân thể Linh Anh cảnh bát trọng thiên vậy mà sôi trào lên liệt diễm giống như núi lửa bộc phát, cuồn cuộn tán ra bốn phương tám hướng, đánh thẳng vào Huyết Ngục xung quanh đang chăm chú bảo hộ hắn và Khương Uyển Nhi.

Liệt diễm ngập trời, kim quang hừng hực, một đầu hỏa điểu giống như Chu Tước giương cánh gáy to ở bên trong liệt hỏa.

Hung uy vô tận, lệ khí kinh khủng cuồn cuộn kéo qua thành Bạch Hổ, trùng kϊƈɦ đến Đại Hoang mênh ʍôиɠ.

Hai mắt Khương Phàm sung huyết, ánh mắt nóng bỏng, hỏa diễm mãnh liệt ở sau lưng ngưng tụ ra hai cánh rộng lớn.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, diện mục dữ tợn đến đáng sợ, nhúng nhảy bay về nơi xa.

Tiếng gầm gừ cuồng liệt quanh quẩn trong thiên địa.

- Ta Khương Phàm ở đây!

- Đều tới giết ta!

- Đến đây... Đến đây...

- Đều tới giết ta đi!

Rất nhiều ánh mắt lập tức tề tụ đến bầu trời phảng phất như nhìn thấy một đầu hỏa điểu hung liệt màu vàng lướt qua, xông về hướng cứ điểm.

- Tiểu công tử...

Toàn thể Huyết Ngục gào thét, làm sao lại tự mình chạy, đây không phải muốn chết sao?

- Phàm ca ca! Trở lại, mau trở lại.

Khương Uyển Nhi lập tức đuổi theo.

- Bắt hắn lại.

Khương Nhân lo lắng hô to, kêu gọi rất nhiều người bỏ qua tộc nhân Khương gia, đuổi bắt Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm bị liệt diễm bao phủ lao nhanh, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã lao vùn vụt hơn mười dặm, từ trêи trời giáng xuống, rơi xuống trêи đường, sau đó phi nước đại.

Hỏa thế mãnh liệt, sát uy kinh người để đám tán tu vừa mới tụ tập đến trêи đường nhao nhao tháo chạy.

- Ta ở đây! Đến đây, đến đây Aaa... !

Khương Phàm cuồng hống, âm thanh rung động cả phố dài.

- Khương Phàm, đền mạng cho ca ca ta.

Triệu Thiên Nguyệt cưỡi Thải Hạc cản phía trước, chỉ vào hắn quát.

- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát khỏi thành Bạch Hổ này.

Lượng lớn học viên võ viện từ các nơi xông lại, nhìn thấy bộ dáng Khương Phàm thì tất cả giật mình nhưng vẫn kϊƈɦ hoạt linh văn giết tới.

Cảnh giới của bọn hắn không cao, đều không dám lao vào chỗ sâu trong thành, chỉ ở lại bên ngoài hấp dẫn sự chú ý của Huyền Giáp vệ, không nghĩ tới Khương Phàm vậy mà có thể tự mình chạy ra ngoài.

- Liệt Hỏa... Kim Liên...

Khương Phàm lên tiếng gào thét, không gian xung quanh vặn vẹo, hỏa thế mãnh liệt nháy mắt cuồn cuộn, trùng kϊƈɦ khu ngã tư vài trăm mét, giống như Hỏa Liên to lớn nở rộ, nuốt hết lấy toàn bộ học viên, ngay sau đó liệt diễm ầm vang bạo tạc.

Rất nhiều học viên kêu thảm bay ra ngoài, toàn thân máu me đầm đìa.

Nhiệt độ ngọn lửa màu vàng kia vượt qua bọn lý giải của hắn, nham tương nóng hổi giội ở trêи thân.

Thải Hạc dưới thân Triệu Thiên Nguyệt hoảng sợ thét lên, hướng phía thiên khung bay tán loạn.

- Chết đi!!

Hỏa dực sau lưng Khương Phàm chấn mở, xông lên trời, song chưởng đánh ra, liệt diễm như sóng dữ trùng điệp, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên cuốn về phía Thải Hạc.

Thải Hạc là dị chủng hiếm thấy, tốc độ rất nhanh. Nó rõ ràng có cơ hội tránh đi, thế nhưng hỏa văn trêи trán Khương Phàm lại mang đến cho nó áp bách khủng bố, giờ khắc này liền hỗn loạn.

Cứ như vậy một hồi, liệt diễm nuốt sống nó.

- A...

Triệu Thiên Nguyệt mất khống chế, rơi xuống từ trêи thân Thải Hạc.

Khương Phàm lao nhanh xuống, tay phải vồ một cái, liệt diễm ngưng tụ thành hỏa thương, thẳng đến Triệu Thiên Nguyệt. Triệu Thiên Nguyệt muốn phản kϊƈɦ nhưng lại bị nhiệt độ mãnh liệt bao phủ, toàn thân đều giống như hòa tan.

Phốc phốc!

Khương Phàm đâm hỏa thương xuyên qua người Triệu Thiên Nguyệt, trực tiếp lấy đi tính mệnh nàng.

- Khương Phàm!

Một bóng người ở phía trước tường cao quát chói tai, cuồng phong nổ lên, kịch liệt cuồn cuộn, hóa thành phong nhận đầy trời.

Chính là con trai Lý Thanh Dương, Lý Chính Dương!

Khương Phàm liên tiếp đánh ra liệt diễm, đối cứng phong nhận, hướng phía hắn giết qua.

- Trúng kế.

Xung quanh trêи đường phố liên tiếp truyền ra tiếng cuồng hống, năm vị học viên có được băng văn phóng thích lên luồng không khí lạnh mãnh liệt, hóa thành lít nha lít nhít băng đao, đánh vào bầu trời.

Bọn hắn toàn bộ đều có tu vi Linh Nguyên cảnh, thực lực cường đại, võ pháp càng cường đại.

Khương Phàm nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn bị rất nhiều băng đao bổ vào trêи người, máu me đầm đìa, rét lạnh thấu xương.

- Cùng ta trở về thỉnh công.

Lý Chính Dương rút kiếm giết tới, không nghĩ tới hắn lưu ở bên ngoài lại có thể đụng phải Khương Phàm tự đưa mình tới cửa, thời tới cản không kịp.

- Nơi này là thành Bạch Hổ, không cho phép các ngươi làm càn.

Một đội Huyền Giáp vệ xuất hiện từ phía trước trêи tường thành, cách rất xa đã cấp tốc bắn ra Ô Cương Tiễn.

Sắc mặt Lý Chính Dương hơi biến, vội vàng né tránh qua bên cạnh, năm người còn lại cũng chật vật né tránh.

- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.

Khương Phàm cuồng hống, hai mắt trừng trừng, linh văn và khí hải toàn diện quán thông cùng kinh mạch toàn thân, liệt diễm hừng hực, hóa thành một đầu mãnh hổ, giống như mãnh thú Đại Hoang chân thực, đạp trêи liệt diễm cuồn cuộn đánh tới Lý Chính Dương.

Lý Chính Dương vừa mới né tránh Ô Cương Tiễn, vội vàng không kịp chuẩn bị ăn trọn một chiêu.

Mãnh hổ bạo kϊƈɦ, uy thế tuyệt luân, ngay sau đó ầm vang nổ tung.

Lý Chính Dương kêu thảm bay ra ngoài, toàn thân máu thịt be bét.

Khương Phàm đạp chân nhảy lên cao, sau đó trùng điệp rơi xuống, một cước đạp vỡ đầu của hắn.

- Đồ hỗn trướng, đi chết đi.

Một người phía trước rống to, hàn khí lạnh thấu xương mãnh liệt lao tới.

Liệt diễm toàn thân Khương Phàm càng ngày càng mạnh, vặn vẹo cả không gian, kháng trụ lại luồng không khí lạnh, lao thẳng tới người kia.

- Lùi lại cho ta!

Người kia gầm thét, mang theo chiến phủ trảm mạnh về phía trước, luồng không khí lạnh mãnh liệt bạo kϊƈɦ.

- Bá Đao Thức...

Khương Phàm cuồng hống, hấp thu huyết khí toàn thân, bổ ra một đao bá liệt không gì sánh được, đánh tan chiến phủ, càng bổ vào trêи thân người kia.

Phốc phốc!

Nhất đao lưỡng đoạn!

Bốn người khác đang muốn tụ tới biến sắc, bị một màn kinh người lại tàn nhẫn trước mặt dọa sợ.

Chương 92 Thức Tỉnh (2)

Hiện tại, hắn muốn triệt để kϊƈɦ phát năng lượng trong huyết văn, giết ra một đường máu.

- Người Khương gia từ năm mươi tuổi trở lên, tử chiến!

Tam trưởng lão đột nhiên rống to, dẫn đầu thoát ly khỏi Huyết Ngục, một lần nữa xông vào cường giả Cửu Tiêu cung.

- Lão tử đã sớm chịu đủ.

Từng vị trưởng lão đều thoát ly khỏi đội ngũ, kϊƈɦ hoạt linh văn, bắt đầu phản kϊƈɦ.

Các lão giả năm mươi tuổi trở lên cũng đều nhiệt huyết phun trào, kϊƈɦ hoạt linh văn triển khai hỗn chiến.

Các tộc nhân Khương gia khác dưới sự thủ hộ của hơn năm mươi vị Huyết Ngục đã thừa dịp loạn rời khỏi, lao về phía cứ điểm.

Khương Phàm mặc dù nắm tàn đao, nắm cả Uyển Nhi theo sát lấy đội ngũ, nhưng ý thức cũng dần dần hoảng hốt.

Vương gia quyết tuyệt, người của Khương gia điên cuồng, giống như từng cây dùi nhọn đâm vào lồng ngực của hắn.

Tại sao phải biến thành dạng này!

Nếu như mình sớm nói với Vương gia, có lẽ Khương Vương phủ hôm qua đã rút khỏi Bạch Hổ quan.

Nếu như mình không khăng khăng hiện ra Thánh linh văn, có lẽ Khương Vương phủ đã vẫn tiếp tục trấn thủ Bạch Hổ quan.

- Phụ thân...

Khương Phàm nhìn lại hướng Khương Vương phủ, đột nhiên quỳ xuống, nước mắt ʍôиɠ lung.

Nếu như hôm nay có chuyện ngoài ý muốn, Khương Vương chiến tử, Khương gia trốn không thoát khỏi Khương Vương phủ, hắn chính là tội nhân.

- Ca ca, không ai oán huynh, mau dậy đi.

Khương Uyển Nhi đỡ Khương Phàm dậy, cứng rắn kéo hắn đi lên phía trước.

- Tiểu công tử, Bạch Hổ quan đã sớm dung không được chúng ta, chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi. Tạo thành cục diện hôm nay, không phải bởi vì ngươi, mà là Tam hoàng tử.

Một vị đội viên Huyết Ngục hùng tráng nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.

Nhưng mà, bọn hắn vừa mới xông ra phố dài lại bị ngăn lại.

Khương Hồng Dương, Đại trưởng lão, cùng Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, mấy người toàn bộ ngăn ở nơi này. Xung quanh trêи tường cao còn phân tán gần trăm vị cường giả võ viện và vương phủ.

Nếu như không phải bên trong thành khu khắp nơi đều là Huyền Giáp vệ và Cự Linh vệ đang càn quét, số lượng bọn hắn gom lại nơi này chí ít còn có thể nhiều đến gấp hai.

- Khương Hồng Võ ngu xuẩn mất khôn, chết chưa hết tội, các ngươi không cần thiết phải đi theo chôn cùng. Đi theo Khương Hồng Võ, các ngươi chỉ có thể chết, đi theo Khương Hồng Dương ta, chúng ta cùng một chỗ tái hiện thời huy hoàng của Khương Vương phủ.

Khương Hồng Dương cao giọng gào to, muốn khuyên ngăn các tộc nhân Khương gia.

- Giết ra ngoài.

Năm mươi vị đội viên Huyết Ngục hơn nuốt vào huyết đan, da thịt toàn thân cấp tốc phồng lên, gân xanh nổi cao, bọn hắn giơ đao thẳng lên trời rống lớn, hai mắt hiện đầy tơ máu, giống như từng đầu mãnh thú phát cuồng giết tới đám người Khương Hồng Dương.

- Hoàng thất sẽ không lại giữ lại Khương Vương phủ. Coi như giữ lại, cũng là một con chó.

- Khương gia có thể làm thần, nhưng tuyệt không làm nô.

Các tộc nhân Khương gia Linh Nguyên cảnh trở lên cũng đều cắn răng triển khai phản kϊƈɦ.

- Không cần biết sống chết. Giết cho ta.

Mấy người Khương Hồng Dương kϊƈɦ hoạt linh văn, bốn phương tám hướng bổ nhào tới, triển khai vây quét điên cuồng.

Toàn thân Khương Phàm bị máu tươi ướt nhẹp, nhưng không phải là máu của hắn, mà là huyết thủy của Huyết Ngục và các tộc nhân chém giết phun tung toé.

Phóng tầm mắt nhìn tới, bốn phương tám hướng tất cả đều là địch nhân, các nơi nóc nhà tường cao thì tất cả đều là tán tu xem trò vui.

Hô hấp của hắn dần dần gấp rút, ý thức bắt đầu hoảng hốt.

Hắn, dù sao cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi.

Đột nhiên...

Cảnh tượng trước mắt Khương Phàm bỗng nhiên biến đổi, là đầy rẫy sát phạt, là huyết thủy văng khắp nơi, là hỗn loạn lại bi tráng.

Xung quanh giống như không còn là thành Bạch Hổ, mà là chiến trường mênh ʍôиɠ đầy huyết sắc kinh khủng.

Thiên địa lờ mờ, huyết hà ngập trời!

Rất nhiều cường giả trải rộng giữa thiên địa, cuồng dã va chạm, kịch liệt chém giết. Càng có đại yêu hét lên giận dữ chấn động trời cao, quần ma gầm loạn hoang dã. Cảnh tượng kinh khủng mãnh liệt kϊƈɦ thích linh hồn của Khương Phàm.

Hô hấp của Khương Phàm càng ngày càng gấp rút, ý thức phảng phất như hoàn toàn bị bắt vào bên trong chiến trường như mộng cảnh này.

Ở chỗ sâu trong chiến trường vô biên, một thân ảnh cao lớn uy mãnh đứng ở nơi đó, phảng phất như một cây trụ trời, trấn trụ giữa chiến trường kia, càng như Thần Linh chỉ trăm vạn hùng binh phía xa.

Hắn, xa xôi lại như gần ngay trước mắt.

Hắn, quen thuộc lại hình như lạ lẫm không gì sánh được.

Khương Phàm đang muốn thấy rõ ràng thân ảnh của người nọ, người kia lại đột nhiên quay người, hai con mắt màu đỏ ngòm nhìn thấu chiến trường, trực thấu vào linh hồn Khương Phàm.

- Aaa... ! !

Khương Phàm ôm đầu kêu thảm, huyết dịch toàn thân giống như đang sôi trào trở nên nóng hổi không gì sánh được, hỏa điểu trong khí hải giương cánh cất tiếng gáy to, quấy linh khí khí hải cuồn cuộn. Toàn thân nóng hổi như lửa, kinh mạch sáng chói xán lạn như hoàng kim.

Kim Viêm thánh văn trêи trán bắt đầu cấp tốc biến hóa.

- Phàm ca ca, ngươi thế nào? Aaa... !!!

Khương Uyển Nhi vừa muốn bắt lấy Khương Phàm, lại bị nóng mà nghẹn ngào gào lên.

Toàn thân Khương Phàm bốc lên nhiệt khí nóng hổi, càng có kim quang chói mắt.

Hắn thống khổ gầm nhẹ, dùng sức cuộn mình.

Hỏa điểu trong khí hải vậy mà xông ra ngoài hóa thành vô số hào quang màu vàng, quét sạch toàn thân. Linh văn trêи trán Khương Phàm quấn quanh xen lẫn, trước đó giống như là đóa hoa sen vàng, giờ phút này lại dần dần triển khai, giống như nhuỵ hoa giơ lên cao.

Nhìn kỹ lại, thứ nâng lên kia cũng không phải là nhuỵ hoa, mà là đầu của một mãnh cầm.

Linh văn chỉnh thể thay đổi bộ dáng, giống như là một đầu sẻ nhỏ, một đầu sẻ nhỏ vừa hung lệ lại uy nghiêm.

- Aaa...

Khương Phàm đột nhiên ngẩng đầu, tiếng gào thét biến thành tiếng rít lên chói tai, hỏa diễm sôi trào nổ tung toàn thân, cuồn cuộn trùng thiên.

Quảng cáo
Trước /553 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đại Minh Yêu Nghiệt

Copyright © 2022 - MTruyện.net