Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Đạp Tiêu Lục
  3. Chương 6 : (Tiết thứ 11) Sương mù
Trước /165 Sau

Đạp Tiêu Lục

Chương 6 : (Tiết thứ 11) Sương mù

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mê vụ.

Địa Sổ Châu.

Hoa lạp lạp.

Mưa vẫn như cũ rơi xuống, kể từ sau khi Trầm Thiên tỉnh dậy, trận mưa này tựa hồ càng rơi xuống càng mạnh mẽ, phảng phất đang ăn mừng Trầm Thiên trở về.

Trong một chỗ thạch động do nhân lực mạnh mẽ khai mở.

Hô, Trầm Thiên mở miệng thở thật dài, kiểm tra thân thể của mình —— nguyên vốn trái tim đã héo rút chỉ còn hai phần ba hiện tại khôi phục đến một nửa cường thịnh thời kỳ, trong cơ thể máu huyết lưu động cũng bắt đầu tăng nhanh, mười lăm ngày, có thể khôi phục như vậy quả thực là kỳ tích.

"Đọa Thiên La, còn đang giả chết sao? !" Trầm Thiên tự nhủ.

Không người nào trả lời, nghe thanh âm của mình trong hang động vang vọng, Trầm Thiên cười khổ —— thì ra chính mình đối với Đọa Thiên La tuy xa cách, nhưng bây giờ bắt đầu kêu gọi hắn.

Tự giễu một phen, Trầm Thiên đứng lên, nhìn mưa bên ngoài động , hoa lạp lạp rơi xuống, nhưng lại thủy chung không rửa sạch tầng vết máu trên lá cây cùng mùi máu tươi trong không khí .

Trầm Thiên cau mày, nhưng ngay đang lúc này, một loại cảm giác nguy cơ từ trong lòng truyền ra, Trầm Thiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức từ trong thủ trạc ném ra mấy cái trận kỳ, cắm trên mặt đất, sau dùng thức niệm bao phủ toàn thân, lẳng lặng nhìn phía ngoài.

Trầm Thiên mặc dù tự mở ra một tòa huyệt động, nhưng không phải chỉ là ngẫu nhiên —— Trầm Thiên khi còn bé cũng đã học được làm sao trong rừng sâu núi thẳm có thể tự sinh tồn, tìm kiếm chỗ bí mật ẩn thân cùng giấu diếm hành tung của mình như thế nào tự nhiên không nói chơi.

Trầm Thiên đem hô hấp bình ổn, xuyên thấu qua cửa động khẩu cỏ dại cùng nhánh cây nhìn ra phía ngoài, thiên không bình tĩnh , mưa rơi xuống, tựa hồ không có bất kỳ khác thường, nhưng Trầm Thiên trong lòng này cảm giác nguy hiểm lại chậm chạp không tiêu tan.

Ước chừng qua thời gian một chén trà công phu, một bóng người, xuất hiện tại không trung, bóng người kia tới rất gấp, tựa hồ có vật gì đang đuổi theo của hắn, sau khi đi tới phụ cận huyệt động mà Trầm Thiên ẩn thân quan sát phía dưới, giống như đang tìm cái gì.

Trầm Thiên nhìn thấy bóng người kia xác định, cảm giác bất an của chính mình tới từ người đó, Trầm Thiên ngưng tụ nhãn lực nhìn lại, nhưng người này cự ly Trầm Thiên thật sự quá xa, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt ra được là một lão giả.

Trầm Thiên phản ứng đầu tiên chính là —— Thương Diệp!

Lão đầu cùng mình có cừu oán đơn giản chính là Thương Diệp cùng Thương Huyền, mà Thương Huyền bị một đoàn ma cầm đuổi giết, sống hay chết vẫn chưa biết được, hôm nay làm sao sẽ bay trên không trung tìm tung tích của mình? !

Đến bây giờ, Trầm Thiên nắm lên quả đấm, hận không thể lập tức bay lên đem Thương Diệp đánh chết —— thông qua lần trước cùng Thương Diệp Thương Huyền Thương Hỏa ba người dây dưa lần nữa, tính cách Trầm Thiên bất tri bất giác bắt đầu trở nên có chút thô bạo, có lẽ là bởi vì nguyên nhân cùng Thương Diệp cừu hận quá sâu sao, cũng có lẽ, là vấn đề của Trầm Thiên .

Tê —— nha ——

Ma cầm tê minh!

Mấy tiếng thê lương gáo thét từ trên bầu trời truyền đến, Thương Diệp bay trên không trung kị thiền quay đầu lại nhìn một chút, Thương Diệp tựa hồ nhíu mày, Trầm Thiên không khỏi cười lạnh —— thấy Thương Diệp bị đuổi theo như chuột qua phố, cũng là một niềm vui thú, bởi vì tu vi không đủ để cùng Thương Diệp chống lại , có thể nhìn Thương Diệp như thế, đã rất vui vẻ .

Thương Diệp tựa hồ thở dài, không cam lòng lần nữa quan sát một lần rừng cây phía dưới , cuối cùng không thu hoạch được gì bay đi.

Nhìn bóng lưng Thương Diệp bay đi, Trầm Thiên lần nữa cười lạnh, nhưng ngay sau đó nghĩ đến một vấn đề —— chính mình giống như trước cũng thân ở phiến rừng cây này, nghỉ ngơi khôi phục mấy ngày nay, cũng không phát hiện có dấu hiệu ma cầm hoặc là ma thú hoạt động , vì sao Thương Diệp vừa tới, ma cầm đã xuất hiện rồi?

Trầm Thiên suy nghĩ rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng cũng bị chính mình phủ quyết đi, không có một khả năng nào hợp lý , muốn biết tại sao, có lẽ chỉ có hỏi Đọa Thiên La mới biết được, nhưng hết lần này tới lần khác ngay tại lúc này, Đọa Thiên La lại không nói một lời.

Trầm Thiên ngẫm nghĩ một bữa cơm công phu, cảm thấy mặc dù hiện tại thân thể của mình chỉ khôi phục tới một nửa thực lực của đỉnh phong thời kỳ , hơn nữa ma cầm cũng không có đến tìm mình, nhưng ở kỳ quái địa phương dù sao vẫn là làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, muốn an toàn, chính là rời đi nơi đây thì tốt hơn.

Đến bây giờ, Trầm Thiên lập tức bắt đầu nhắm mắt đả tọa, điều tức khí huyết cùng linh lực trong cơ thể —— muốn rời đi cũng phải chờ mấy ngày, Thương Diệp mới bay đi, nhưng không biết là có còn đang ở phụ cận tìm kiếm hay không, tính tình Trầm Thiên luôn luôn cẩn thận khiến cho hắn quyết định một việc, cũng rất thận trọng.

Một chớp mắt, ba ngày trôi qua, mưa rốt cục ngừng rơi, nhưng bầu trời vẫn âm trầm.

Mặt trời mới lên mang đến tia nắng ban mai , vẫn không chiếu xuyên vào được phiến rừng rậm dày đặc màu đỏ như máu này, Trầm Thiên nhìn mặt trời đỏ rực còn chưa nhô cao lên hẳn, hít sâu một hơi, đi ra khỏi huyệt động, bởi vì Trầm Thiên không xác định được ma cầm có công kích chính mình hay không, vì lý do an toàn, Trầm Thiên lựa chọn đi bộ rời đi.

Rừng cây buổi sáng sớm , vốn nên là điểu ngữ hoa hương, nhưng giờ phút này khắp rừng rậm dị thường an tĩnh, trong rừng rậm thảm thực vật cỏ cây đã toàn bộ chết héo, bùn đất trở nên vô cùng mềm mại, nhưng cũng không lún vào, phảng phất co dãn như da thịt, trên cây khô điểm xuyết huyết diệp đã ngả sang màu vàng , phảng phất cây cối tử vong cũng bởi vì huyết diệp tham lam hút lấy sinh cơ.

Trầm Thiên đi ước chừng một canh giờ, rốt cục từ trong rừng rậm đi ra, nhìn quan đạo trước mắt hoang tàn vắng vẻ , Trầm Thiên lại nghĩ tới cuộc sống trước kia ở Vân Long Trại, cướp của người giàu giúp người nghèo khó , không khỏi cười khổ —— thế sự biến hóa, thật quá vô thường.

Có lẽ là nhớ lại, Trầm Thiên không nhịn được theo quan đạo đi tới, có lẽ đi một đoạn đường có thể làm cho nội tâm Trầm Thiên được an bình yên lặng. Đi thời gian một chén trà công phu, Trầm Thiên hít sâu một hơi, vừa muốn ngự không bay lên, nhưng đột nhiên có một người đầu đội đấu lạp từ trong rừng rậm chạy ra ngoài, trong rừng rậm còn kèm theo mấy tiếng thú rống.

Trầm Thiên cau mày, nhìn tốc độ của người kia, hẳn là tu sĩ không thể nghi ngờ, nhưng vì sao sẽ có tu sĩ một thân một mình độc hành trong rừng rậm này? Chẳng lẻ cũng đang tìm chính mình?

Đến bây giờ, Trầm Thiên quyết định đi tới hỏi một câu, dù sao bất kể như thế nào, trên người chính mình cũng đúng lúc cần một bộ quần áo.

"Không biết đạo hữu tới đây, muốn làm gì?" Trầm Thiên nói.

Người kia đầu mang đấu lạp đang nhìn thẳng vào rừng rậm, tựa hồ đang trầm tư, cũng không chú ý bên cạnh tình huống, mà Trầm Thiên vẫn dùng thức niệm bí mật bao phủ chính mình, cho nên Trầm Thiên đột nhiên cất lời một tiếng, cũng đem người vừa tới dọa cho sợ hết hồn.

Người vừa tới theo thanh âm nhìn về phía Trầm Thiên, nhưng thời điểm người vừa tới nhìn thấy Trầm Thiên, toàn thân run rẩy lên.

Trầm Thiên thấy thế cau mày, nói: "Tiểu tử, nhìn thấy ma đầu các ngươi trong miệng vẫn gọi, bị dọa cho sợ đến chân cũng mềm nhũn sao? Đã như vậy, cũng đừng học người khác tới trừ ma vệ đạo, anh hùng không phải dễ làm như vậy , cầm quần áo cùng đấu lạp lưu lại, bản thân mình rời đi thôi."

Người mang đấu lạp vẫn không có nói chuyện, từ từ ngưng run rẩy, mà lẳng lặng nhìn Trầm Thiên.

Trầm Thiên cười khổ ——tiểu tu sĩ này không phải là bị dọa sợ choáng váng sao, xem ra Thương Huyền thay ta tuyên truyền cũng không sai, chỉ là nhìn thấy ta có thể dọa cho trẻ tuổi tu sĩ sợ đến không thể nhúc nhích, ở Địa Sổ Châu này còn không phải người người cũng hận không thể diệt trừ ta cho thống khoái hay sao?

"Tiểu tử, không cần sợ, cầm quần áo cùng đấu lạp lưu lại, Trầm Thiên ta nói được là làm được, không tổn thương tính mạng của ngươi." Trầm Thiên tận lực để cho giọng nói trở nên ôn hòa , nói.

"Tiểu Thiên tử. . ." Một tiếng kêu yếu ớt từ trong miệng người đội đấu lạp phát ra, thanh âm mơ hồ không rõ, tựa hồ còn có chút khóc nức nở.

Trầm Thiên nghe thấy người này gọi mình như thế, không khỏi ngây người tại chỗ, có thể kêu mình như vậy, tuyệt đối chỉ có người thân cận nhất với mình, Trầm Thiên thứ nhất nghĩ đến chính là Tống Kiệt, nhưng ngay sau đó lại bác bỏ ý nghĩ của mình —— Tống Kiệt đang ở Phong Nhĩ Thôn cách nơi này ngoài ngàn dặm, dựa theo lộ trình, không cách nào chạy tới đây, hơn nữa Phong Nhĩ Thôn tin tức bế tắc, Tống Kiệt biết chuyện đã xảy ra trên người mình hay không cũng khó nói, nhưng nếu người vừa tới không phải là Tống Kiệt, sẽ là ai? Nhu Nhu? Trầm Thiên vẫn tiếp tục bác bỏ ý nghĩ của mình, Nhu Nhu thân là hòn ngọc quý trên tay Thương Hỏa , mà Dương Giáp Môn đang bị ma thú công kích , làm sao có thể đi ra ngoài?

Nếu như người này cũng không phải là người quen biết Trầm Thiên, tại sao lại kêu lên Trầm Thiên cái tên này? Đáp án cũng đột nhiên hiện ra.

"Ngươi là người phương nào, ngươi đem Tống Kiệt làm gì rồi!" Nghĩ đến Nhu Nhu tình cảnh, nếu có người muốn đối với người bên cạnh mình hạ thủ , vậy hẳn là Tống Kiệt không thể nghi ngờ —— Vân Long Trại chốn cũ Trầm Thiên đã an bài mấy người ở đó trông chừng, từ trong miệng bọn họ không khó để hỏi ra Trầm Thiên đã tới cùng với tung tích người sống còn của Vân Long Trại.

Người đầu mang đấu lạp nghe vậy sửng sốt, cũng là không biết trả lời như thế nào, chẳng qua vẫn nhìn Trầm Thiên, tựa hồ lộ ra một cỗ bi thương.

Trầm Thiên cau mày, vừa muốn tiếp tục quát hỏi, lúc này một cảm giác nguy hiểm từ trong lòng sinh ra, Trầm Thiên phản ứng đầu tiên liền đem tuyệt băng ngưng tụ thành khôi giáp, sau đó nhanh chóng bay lên.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, đang lúc Trầm Thiên bay khỏi mặt đất trong nháy mắt, địa phương Trầm Thiên đang đứng lập tức có một dây lụa từ dưới đất chui lên, tạo thành hình dáng một cái đinh ốc, tựa hồ muốn đem Trầm Thiên buộc chặt trên mặt đất. Dây lụa này cũng không phải dây lụa bình thường , mang theo một trận gào thét chi âm, phảng phất sắc bén như kim khí, bởi vì tốc độ quá nhanh, sát thương chân trái Trầm Thiên .

"Sách sách sách, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, vốn nô gia còn không tin, hôm nay, nô gia thật sự đã tin rồi." Một thanh âm nữ tính từ trong hư vô truyền đến, ngay sau đó, một thân ảnh ở Trầm Thiên cách đó không xa từ từ hiển hóa.

Trầm Thiên híp mắt quan sát người vừa tới, người này là một phụ nữ trung niên, khóe miệng có một nốt ruồi, một đầu tóc dài cao cao buộc lại, dựa theo tiêu chuẩn của người phàm , tuyệt đối là mỹ phụ phong vận dư âm .

"Tiểu ca, ngươi nhìn nô gia như vậy, nô gia sẽ đỏ mặt đây này, ha ha a." Cô gái ha ha cười lên, đối với nam tử trong phong trần , nụ cười này không thể bảo là lực sát thương không lớn, cười lộ ra quyến rũ tuyệt đối sẽ làm cho người ta xương cốt bủn rủn, nhưng đối với Trầm Thiên, là hoàn toàn không có tác dụng.

"Hừ hừ, không nghĩ tới Địa Sổ Châu Tu Chân Giới hôm nay kém cỏi như thế, ngay cả phong trần nữ tử như ngươi vậy cũng có thể trở thành tu sĩ, là trọng yếu hơn dạ, tu sĩ như ngươi vậy , còn muốn giết ta làm anh hùng hay sao ?" Trầm Thiên hừ lạnh nói.

"Ôi, tiểu ca, ngươi cái này không đúng, nô gia tới giết ngươi, nhưng cũng không vì cái gì anh hùng danh hiệu a, hoàn toàn là trợ giúp bằng hữu mà đến." Trung niên nữ tử nói.

"Cũng được, không cần nhiều lời, ngươi muốn chiến, vậy liền chiến." Trầm Thiên đoán được tình huống trước mắt, trước mắt trung niên nữ tử đồng dạng là Bồi Nguyên trung kỳ, nhưng mình có thương tích trong người, mà bên cạnh còn có một người đầu đội đấu lạp, không biết là địch hay bạn, tình huống như thế, chỉ có tùy thời chạy trốn giấu diếm tung tích mới là lựa chọn chính xác.

Đến bây giờ, Trầm Thiên lập tức đem tuyệt băng ngưng tụ thành một thanh rìu băng, hư không chém tới, một đạo băng mang liền phá không chém hướng trung niên nữ tử, sau đó Trầm Thiên liền lập tức hướng phương xa bay đi.

"Ai, tiểu ca, ngươi vì cái gì đi gấp như vậy, chuyện của chúng ta còn không xong xuôi mà, ha ha a." Cô gái cũng không cử động, chẳng qua là có chút hăng hái nhìn Trầm Thiên.

Không biết không gian.

Không gian đặc dính ố vàng, lúc này lại có vô số làn nước ố vàng hình dáng như sóng gợn trong đó lưu động, như sông nhỏ, lúc bình tĩnh, lúc ba đào, mỗi lần sóng gợn nổi lên ba đào, trong đó cũng sẽ có vô số khô lâu màu đen vui mừng kêu lên.

Động phủ khổng lồ như một tòa thành thị, tựa hồ không hề như lúc trước đứng yên bất động, lộ ra xơ xác tiêu điều khí cự thạch màu đen, mơ hồ đang rung động, phát ra thanh âm như ác quỷ gào rít.

Khô lâu màu đỏ như máu , lúc này đã có thể cứ một đoạn thời gian xuất hiện một lần, mỗi lần xuất hiện, cũng mang theo cười vui càn rỡ , phảng phất, đây là một kẻ tù tội bị vây khốn mệt nhọc vô số năm , sắp sửa được thấy quang minh.

Quảng cáo
Trước /165 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trường Sinh Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net