Thể loại: Hiện đại, điềm văn, Hỗ công, oan gia hoan hỉ CP: Lâm Tiêu Tiêu x Tô Mẫn Editor: Mạt Mạt
Văn án 1
Trong showbiz, mọi người đều biết Lâm Tiêu Tiêu là một tổng tài điển hình, dù là nữ giới, nhưng cô có tài, có tướng mạo, khí chất ưu tú, lại còn mang theo vẻ lạnh đạm, cao ngạo đúng với thân phận của mình, còn là người cấm dục, không hề có quan hệ tình cảm lung tung, rối loạn.
Chỉ cần nhắc tới công việc, cô sẽ thành một người vô cùng quyết đoán, mạnh mẽ, lại còn cầu toàn, kĩ tĩnh, khiến cho nhân viê ai nấy cũng nơm nớp lo sợ.
Có phóng viên phỏng vấn qua cô: "Lâm tổng, nếu tương lai có người yêu, có phải sẽ liền ôn nhu ngoan ngoanc một chút không?"
Lâm Tiêu Tiêu nhàn nhạt: "Sẽ không, tôi chính là một người như vậy, bất luận kẻ nào đều không thay đổi được."
Ba mươi mấy năm sau, Tô Mẫn viết trong hồi ký:
Lâm tổng nhà chúng ta, khi trời mưa sét đánh, trong mắt lệ quang mờ mịt, bắt lấy vạt áo của tôi giống như mèo con nhỏ nói: "Chị sợ hãi~"
Vào ngày sinh nhật của tôi, chị ấy sẽ biểu diễn một vũ điệu quyến rũ, dùng đôi mắt nonga bỏng nhìn thẳng vào tôi và nói: "Yêu em."
Khi tôi sinh bệnh, chị ấy sẽ đút cho tôi từng ngụm cháo, ôm tôi thẳng đến hừng đông.
Hồi ký vừa ra, các fan, các phóng viên ồ lên.
Sau lại còn có phóng viên phỏng vấn Lâm tổng, "Cái hồi ký kia, viết rốt cuộc có phải Lâm tổng không? Hay là vừa khéo trùng tên trùng họ?"
Lâm tổng vẫn cao lãnh như cũ, đạm nhiên trả lời: "Em ấy dám viết người khác thử xem!"
Mọi người:....
Văn án 2
Khi Tô Mẫn vẫn là tiểu bạch thỏ, đi theo phía sau các tiền bối đến giải trí Nam Dương kiểm tra;
Lâm Tiêu Tiêu đứng ở đằng trước đám người, cười vũ mị, trong đám người cô liếc mắt một cái liền thấy Tô Mẫn.
Một thời gian sau, Tô Mẫn bị một cái yêu cơ cường thế tường bước ép sát; Tô Mẫn ngồi ở trên sô pha, nghiêm túc nhìn Lâm Tiêu Tiêu "Tôi là tới thị sát, chị đứng đắn một chút đi."
Lâm Tiêu Tiêu cười tiến lên, bắt lấy tay Tô Mẫn dán ở trên người mình "Nời này của tôi, lãnh đạo tùy tiện tra xét."
Mấy tháng sau, Lâm Tiêu Tiêu mở cửa xe thể thao ở dưới lầu thấy Tô Mẫn cùng một cô gái vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ; vào ban đêm, cô bắt lấy tay Tô Mẫn, đè mạnh nàng ở trên tường "Tôi nói rồi, em chỉ có thể tra xét tôi, người khác thì không thể, có phải lần trước tôi làm em không vừa lòng?"
Tô Mẫn nhíu mày "Buông tay". Lâm Tiêu Tiêu buông hai tay ra, trước khi Tô Mẫn muốn lên tiếng, hôn lên, cuối cùng, cô cười đến thuần khiết "Tôi chính là nghe lời em nói nên buông tay ra nha."