Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cho dù Hách Liên Khôn có suy nghĩ nát óc thì cũng sẽ không nghĩ tới việc Hách Liên Thiến trúng độc là do chính nàng tự đóng kịch hại nàng.
Trên xe ngựa.
Hách Liên Thiến hướng phía về Bắc Đường Văn Cảnh giơ móng vuốt nhỏ của mình ra, nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt thế phu quân nhà mình thèm thuồng, cười khúc khích.
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh trầm ngâm, hắn không thèm để ý nàng mà lạnh lùng quay đầu sang hướng khác.
Cặp mắt Hách Liên Thiến lờ mờ suy nghĩ một chút, nam nhân này tức giận sao?
Không sai, nhất định là tức giận!
"Tiểu Bắc Bắc, ngươi không vui khi gặp ta sao?"
"Này, tại sao ngươi lại không đếm xỉa tới ta, thực sự là không vui sao? Ngươi không muốn thấy ta...nếu ngươi đã không muốn thì ngươi đừng tới tìm ta, thật là khiến ta đau lòng mà, mấy ngày nay ta còn nhớ tới ngươi nhiều như vậy, ngươi lại đối xử như vậy với ta, ta là thật đáng thương a..."
Hách Liên Thiến lẩm bẩm nói.
Bắc Đường Văn Cảnh nghe được nàng nói như vậy, khóe môi không cầm được giương lên, coi như là tương đối hài lòng.
Thế nhưng hắn vẫn bị bộ dạng chảy máu vừa rồi của nàng dọa sợ, cho nên mới nghĩ không để ý nàng.
"Làm sao ngươi có thể dùng thân thể của chính mình ra đùa giỡn được chứ?!"
Bắc Đường Văn Cảnh hỏi.
Cho dù hắn không muốn để ý, thế nhưng Hách Liên Thiến cũng không có tự cảm thấy mình quá đáng, hắn không để ý rằng hắn nói chuyện của hắn nhưng Hách Liên Thiến vẫn như cũ tiến vào trong ngực hắn, giơ móng vuốt nhỏ ra sờ sờ trước ngực hắn, một chút cũng không nhàn rỗi.
Nghe được âm thanh khàn khàn dễ nghe của hắn truyền ra, nàng biết hắn là đang lo lắng quá mức cho nàng, Hách Liên Thiến lập tức ngẩng đầu nói rất chân thành: "Ta đây là vì đang nhớ ngươi muốn chết nên mới phải dùng biện pháp này a!"
Cặp mắt Hách Liên Thiến dập dờn gợn sóng, si ngốc nhìn Bắc Đường Văn Cảnh.
Bắc Đường Văn Cảnh biết lời này của nàng không có bao nhiêu độ đáng tin cậy, có điều là nghe được nàng nói nhớ hắn muốn chết cho nên tâm tình cũng vô cùng sung sướng.
Hắn cười khuynh quốc khuynh thành, ánh mắt chăm chú nhìn nàng mang theo tràn đầy cưng chìu, đưa tay nhẹ nhàng vân vê mái tóc nàng.
Hách Liên Thiến lập tức thoải mái ở trong ngực hắn lẩm bẩm ngồi dậy, nghĩ thầm, ở trong lòng mỹ nam, thật sự là rất thư thái!"
Không có gì để cho nàng thỏa mãn như giờ khắc này, người đàn ông này là phu quân của nàng a.
Nghe được bản thân nàng gặp nguy hiểm lập tức tới cứu nàng, quả thật là hắn đối với nàng rất tốt.
"À, vậy ngươi muốn quỳ từ đường là vì nhớ đến ta sao?"
Bắc Đường Văn Cảnh thấp giọng nở nụ cười.
Hách Liên Thiến tự biết đuối lý, lập tức có chút ngượng ngùng kéo ống tay áo của tiểu Bắc Bắc nhà nàng giả bộ đáng thương nói rằng: "Ta cũng không muốn a, ngươi không biết người ở bên trong Tướng quân phủ đều là người xấu luôn muốn ăn tươi nuốt sống ta, có rất nhiều người muốn hại ta, ta không dạy dỗ các nàng ấy một chút thì coi sao được!"
"Bị khi dễ? Hay là đừng quay về nữa!"
Bắc Đường Văn Cảnh vui vẻ dịu dàng nhìn, chìa tay ôm nàng vào trong ngực dụ dỗ.
Tuy rằng Hách Liên Thiến cũng rất muốn hưởng thụ loại cảm giác khi được ở cùng với hắn, nhưng mà 'đại thù' của nàng chưa báo, hơn nữa nhìn dáng vẻ của những người đó khi bị đạp đổ xuống, tâm tình nàng sẽ vô cùng dễ chịu.
Nàng lắc đầu: "Không, ta chính là muốn chơi đùa một chút nên còn phải trở về."
"Làm sao? Ngươi không phải nói nhớ ta muốn chết sao, vậy mà còn muốn quay về? Xem ra việc nhớ ta hay đại loại cái gì đó quả nhiên là gạt ta người mà!"
Bắc Đường Văn Cảnh nói.
Hách Liên Thiến thiếu chút nữa xin thề để biểu lộ lòng trung thành, nàng lập tức đưa gương mặt cọ qua cọ lại ở cổ hắn, dựa vào trên người hắn mở miệng nói: "'Nhớ ngươi muốn chết', lời này hoàn toàn là sự thật, ta không có nói láo, ngươi cũng không thể chà đạp lên tấm lòng của người ta như vậy chứ!"
Hai người ở bên trong xe ngựa dính lấy nhau, không bao lâu thì tới Cảnh vương phủ.
Vén rèm lên, Hách Liên Thiến lập tức lại khôi phục bộ dạng mơ màng bị trúng độc khi nãy.
Thính Phong liếc mắt nhìn nàng, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ những lời nói ban nãy hắn nghe được từ bên trong xe ngựa truyền ra là do quỷ nói sao?
Hách Liên Thiến được sắp xếp ở trong phòng Bắc Đường Văn Cảnh, nằm ở trên giường gỗ lớn, Hách Liên Thiến thấy xung quanh không có người của hắn, cánh tay lập tức lại quấn lên Bắc Đường Văn Cảnh.
Bắc Đường Văn Cảnh cười dịu dàng, khẽ xoa đầu nàng: "Không sợ bị người khác nhìn thấy sao?"
"Hứ, ta làm gì phải sợ người nhìn thấy chứ, ta không phải đang trúng độc sao? Ở trước mặt người khác đương nhiên phải thể hiện mình yếu đuối một chút chứ, không giả bộ thì làm sao khiến bọn họ tin tưởng được, phải giả bộ thế này mới hù dọa được đám heo ở Tướng quân phủ!"
"Đám heo?" Bắc Đường Văn Cảnh kinh ngạc há miệng, tại sao ở thế gian này lại có người nghĩa cha mình là đầu heo chứ?
Hách Liên Thiến ngáp ngáp nói: "Đúng vậy đúng vậy, chớ hoài nghi, người kia đối với ta như vậy, chắc chắn đã sớm không xem ta là nữ nhi của hắn rồi, thế thì ta làm sao phải xem hắn là phụ thân cơ chứ, nghĩ ta ngu lắm sao?"
Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh quét qua nàng, thấy nàng co rúc ở trong lòng hắn má ngáp, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê, thật sự là rất đáng yêu, liền lên tiếng: "Thiến Thiến nói cái gì thì là cái đó! Có điều là ngươi thật không có chuyện gì sao? Vậy những vết máu trên khóe miệng và khóe mắt ngươi ..."
"A? Ngươi nói những thứ này à, ngươi không nói ta cũng quên mất, ta phải nhanh đi lau sạch mới được, máu gà thật sự là khó ngửi mà, xin lỗi tiểu Bắc Bắc, mới vừa rồi ta còn hôn ngươi hăng say như vậy."
Bắc Đường Văn Cảnh: "..."
Chờ Hách Liên Thiến tẩy sạch máu gà trên mặt, thời điểm bò lên trên người Bắc Đường Văn Cảnh lần thứ hai thì ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của quản gia Vương phủ.
"Vương gia, ngự y đã đến! "
Bắc Đường Văn Cảnh có chút nan giải nhìn Hách Liên Thiến trong lòng: "Ngươi không trúng độc là thật, vậy hãy để cho hắn trở về đi."
"Không được, lúc này ngươi để cho hắn trở về không phải đại biểu rằng ta thật ra không có trúng độc sao? Chắc chắn đám người trong Tướng quân phủ cũng không phải là những kẻ ngu, xung quanh Vương phủ nhất định là có tai mắt của Tướng quân phủ, hơn nữa lần này lại có cơ hội tốt để Hoàng thượng có thể điều tra một chút về người của Tướng quân phủ... Cho nên chuyện này vẫn phải tiếp tục giả bộ, để cho ngự y vào đi!"
"Ngươi không có trúng độc, ngự y khám sẽ thấy bình thường nha!"
Bắc Đường Văn Cảnh lo lắng nói.
"Tiểu Bắc Bắc, ngươi yên tâm, ta dám để cho hắn đến xem, tất nhiên là có biện pháp đối phó, ngươi xem, đây là cái gì?"
"Ngân châm, ngươi muốn làm gì? "
Bắc Đường Văn Cảnh thấy nàng không biết từ chỗ nào lấy ra mấy cây ngân châm mà thưởng thức, lập tức mở miệng nói: "Cẩn thận ta bị thương."
"Không sợ, ta tự biết cân nhắc, ngươi cho hắn vào đi!"
Bắc Đường Văn Cảnh gật đầu, đem màn lụa mỏng gở xuống tương ngăn cách thân ảnh của Hách Liên Thiến với bên ngoài rồi đứng dậy, Hách Liên Thiến nhìn dáng vẻ cẩn thận của hắn như vậy không khỏi có chút vui vẻ, tiểu Bắc Bắc làm sao lại buồn cười như thế, không phải là gặp ngự y thôi sao?
Cần gì phải thả màn xuống chứ?
Chốc lát ngự y liền vào cửa.
"Vương gia. "
"Mạnh thái y không cần đa lễ, mau đến xem Vương phi thế nào!"
"Vâng, Vương gia... "
Mạnh thái y vén màn lên cho Hách Liên Thiến, sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng lắc đầu liên tục thở dài.
Bắc Đường Văn Cảnh ban đầu còn đang lo lắng Hách Liên Thiến không gạt được người, lúc này thấy Mạnh thái y lắc đầu, liền hỏi: "Rốt cuộc tình hình của Vương phi Bổn vương như thế nào? "
"Hồi bẩm Vương gia, cựu thần thật sự là.... độc của Vương phi trúng phải cựu thần không tài nào giải được, mạch đập Vương phi trống rỗng, chuyện này...cho dù có muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm, Vương gia vẫn là nên mời cao nhân khác đi!"
"Cái gì?! "
Bắc Đường Văn Cảnh lửa giận công tâm, thoáng cái liền... hôn mê bất tỉnh.
"Vương gia, Vương gia...người bị làm sao vậy?"