Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
  3. Chương 43 : Vương gia kén ăn?.
Trước /87 Sau

[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 43 : Vương gia kén ăn?.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngược với tình cảnh gà bay chó sủa ở Tướng quân phủ, Hách Liên Thiến ở bên trong phủ Cảnh vương thì lại đang hưởng thụ sự cưng chiều của phu quân đáng yêu của nàng.

"Tiểu Bắc Bắc, bộ dạng của ta không phải là rất kinh khủng đúng không? Nàng dường như rất sợ hãi?"

Hách Liên Thiến vùi đầu vào trong lòng Bắc Đường Văn Cảnh, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh chỉ vào Thính Vũ đang run rẩy quỳ dưới đất.

"Vương gia thứ tội, Vương phi thứ tội, nô tỳ không phải cố ý.... "

Thính Vũ dập đầu 'bịch bịch' dưới nền đất.

Bắc Đường Văn Cảnh một tay ôm hông của Hách Liên Thiến, một tay vỗ về lưng của nàng, mắt tối sầm lại, mới vừa rồi ánh mắt của Nhạc Thanh lóe ra một tia lạnh lẽo, sắc bén như mũi tên.

"Xuống phía dưới lãnh phạt!"

"Vâng..."

Thính Vũ dập đầu vài cái trên đất, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy vội ra khỏi phòng....

Hách Liên Thiến miệng mở to hình chữ O, chỉ vào bóng lưng của nàng nói: "Nàng làm sao lại chạy nhanh như vậy, không lẽ là vì chán ghét ta sao? Có phải nàng ta bị ta hù chạy mất hay không?"

Sắc mặt Bắc Đường Văn Cảnh lúc này đã khôi phục như thường, âm thanh trong trẻo khàn khàn vang lên: "Thiến Thiến mới không bị người chán ghét, những người không thích Thiến Thiến đều không phải là người tốt!"

"Ừ, tiểu Bắc Bắc, ta cảm thấy ngươi nói rất đúng!"

Hách Liên Thiến vui vẻ ôm hông của hắn, ở trong ngực hắn cọ qua cọ lại vài lần, làm nũng nói.

Trừ bỏ Thính Vũ, bốn tỳ nữ còn lại lúc này nghe được Hách Liên Thiến không biết xấu hổ nói như vậy, khóe miệng đồng thời co rút, nghĩ thầm da mặt của Vương phi tại sao lại dầy như thế?

Có điều là các nàng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi, Thính Vũ đã bị phạt, các nàng cũng không ngu ngốc tự mình đụng vào nòng súng kia.

Các nàng rủ đầu xuống, mặc kệ Hách Liên Thiến nói gì hay làm gì, cũng không dám ngẩng đầu.

Bắc Đường Văn Cảnh đích thân hầu hạ mặc quần áo rửa mặt Hách Liên Thiến, không đưa cho người khác.

Bắc Đường Văn Cảnh ngồi trên xe lăn, Hách Liên Thiến rất tự giác đảm nhận xe đẩy cho hắn, trong lòng suy nghĩ, nàng ở nhà hắn ăn ở chùa đã mấy ngày, nàng vẫn còn đủ sức khỏe nên muốn làm một chút việc gì đó, dù sao nàng làm như vậy chắc cũng không thất lễ đâu!

"Vương phi, nô tỳ đến giúp người!"

Một tỳ nữ bên cạnh đang muốn tiến lên, Hách Liên Thiến nghĩ thầm, ngươi đang làm cái gì thế?

Thật vất vả mới kiếm được một công việc mà ta có thể làm được, ngươi lại tới dành? Ngươi cũng rỗi rãnh quá ha?!

Hách Liên Thiến đang muốn nói từ chối thì lại nghe Bắc Đường Văn Cảnh mở miệng trước: "Xuống phía dưới lãnh phạt! "

Hách Liên Thiến: "..."

Nhìn thân thể tiểu tỳ nữ run rẩy đi ra cửa tâm tình Hách Liên Thiến tự nhiên thật tốt, đẩy xe lăn tiến về phía trước.

Đi theo phía sau còn lại ba tỳ nữ!

Đồ ăn sáng rất phong phú, ba món đầu tiên là đồ ăn chay, kẹo hoa quế chưng với băng nhuyễn, quả tứ quý cát tường như ý, cháo bắp nấu với quả mơ...

Sắc hương đều đầy đủ, nhìn thôi cũng biết người này yêu cầu khẩu vị rất cao.

Lúc Hách Liên Thiến Bắc Đường Văn Cảnh ngồi xuống, bên người Bắc Đường Văn Cảnh chưa từng có người hầu hạ.

Một là bởi vì hắn trời sinh mang độc, sợ không cẩn thận độc chết người khác!

Hai là bởi vì Bắc Đường Văn Cảnh có tính tính sạch sẽ nên sẽ không ăn chung cùng người khác.

Nhưng mà lại dễ nhận thấy rằng Hách Liên Thiến trường hợp ngoại lệ.

Nàng ngồi ở bên cạnh Bắc Đường Văn Cảnh, Bắc Đường Văn Cảnh không biết sở thích ngày thường của nàng, vì vậy cười nói với nàng: "Không biết ngày thường ngươi có sở thích gì, cũng không biết ngươi có thích những món này hay không... Tạm thời ngươi cứ ăn thử trước một chút, nếu như cảm thấy không quen thì ta kêu người làm món khác đem lên, sau đó ta sẽ nhớ kỹ sở thích của ngươi, ngươi thích gì cứ nói với ta."

Thực ra Hách Liên Thiến cũng không kén ăn, đặc biệt là còn được ngồi ăn cơm cùng đại mỹ nam nên nàng nở nụ cười nói: "Tiểu Bắc Bắc, ta không kén ăn, ta nghĩ những thứ này cũng rất tốt, ta ở nhà không được ăn đồ ăn sáng ngon như thế này đâu, ngươi đừng hao tâm tổn trí làm gì, ta biết ngươi nghĩ gì, ta rất vui vẻ, cảm ơn!"

"Ngươi thích là được."

Bắc Đường Văn Cảnh tự mình múc cháo cho nàng, đưa cho nàng Hách Liên Thiến nhận lấy từ từ cúi đầu uống một hớp, cháo loãng mềm dẻo ấm áp từ từ trượt xuống cổ họng, vô cùng dễ chịu, miệng đầy lưu hương.

Hách Liên Thiến gật gật đầu nói: "Uống ngon! "

Thấy nàng vừa lòng, Bắc Đường Văn Cảnh mới động đũa, không ngừng gắp thức ăn cho nàng, bên trong chén nhỏ bằng vàng trước mặt Hách Liên Thiến đã đựng đầy đồ ăn.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút."

"Tiểu Bắc Bắc, ngươi cũng ăn đi."

Hách Liên Thiến cũng vì hắn mà gắp thức ăn, thế nhưng hắn ăn một miếng rồi thôi.

Hách Liên Thiến liếc mắt nhìn qua, thấy hắn dừng đũa, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao lại không ăn?"

"Ta ăn no rồi!"

Bắc Đường Văn Cảnh nói.

Hách Liên Thiến bất mãn nhíu mày nói: "Ngươi làm sao mới ăn có một chút như thế? Căn bản là ngươi không có ăn, chỉ nếm thử một miếng mà gọi là ăn sao? Ngày thường ngươi cũng ăn cơm thế này à? Ngươi quả thực ăn giống mèo mà, hay là ngươi không thích ăn?"

"Thực sự là ta ăn no rồi, Thiến Thiến không cần phải để ý đến ta."

"Cái này không được. Ta làm sao có thể mặc kệ ngươi được chứ? Ngươi nhìn cơ thể ốm yếu của ngươi một chút xem, đã gầy thành bộ dạng thế nào rồi. Ta đã nói hết sức nhỏ nhẹ với ngươi rồi nhưng ngươi vẫn không chịu ăn, không ăn cơm là chuyện không thể được, ngươi cũng không phải tiểu hài tử nữa mà ngay cả đến ăn cơm cũng khiến người ta lo lắng nữa. Đến đây, mở miệng, a...."

Hách Liên Thiến khuấy động cháo trong chén, múc một muỗng, đưa đến bên môi Bắc Đường Văn Cảnh: "Há miệng!"

Ánh mắt Bắc Đường Văn Cảnh dịu dàng nhìn chằm chằm nàng, cánh môi từ từ mở ra, cắn cái muỗng của nàng, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng cười.

Hách Liên Thiến thấy hắn uống như thế rất hài lòng gật đầu, sau đó lại múc một muỗng đưa tới: "Tốt lắm, nhất định phải ăn nhiều một chút thì cơ thể mới có thể khỏe mạnh được biết không?"

Bắc Đường Văn Cảnh chưa từng được người quan tâm đến như vậy, lập tức gật đầu: "Ừ, đều nghe Thiến Thiến!"

Thính Phong đứng bên ngoài phòng cau mày nghe người bên trong nói chuyện, nghĩ thầm: Từ lúc nào thì Vương gia lại kén ăn chứ?

Ngày thường Vương gia coi như cũng ăn ít, đồ ăn sáng cũng phải cần ăn hai cái bánh bao chay với một chén cháo, chưa nghe nói qua việc Vương gia kén ăn bao giờ.

Làm sao Vương phi vừa tới thì Vương gia lại kiêng ăn, còn muốn Vương phi đích thân đút mới chịu ăn cơm!

Vương gia có phải là bị bệnh hay không, người có cần gọi ngự y đến khám hay không?!

...

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thanh Xuân Này Có Cậu

Copyright © 2022 - MTruyện.net