Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
  3. Chương 57 : Phí đến khám bệnh tại nhà là một nghìn lượng hoàng kim.
Trước /87 Sau

[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 57 : Phí đến khám bệnh tại nhà là một nghìn lượng hoàng kim.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hách Liên Khôn vừa phun máu, tình cảnh lập tức mất khống chế, tai hoạ đột ngột xảy ra khiến mọi người xung quay vây đến.

Một nhóm người đi xuống nước cứu Đại tiểu thư, một nhóm khác đỡ lão gia bị Hách Liên Thiến chọc tức đến hộc máu!

Mà Hách Liên Thiến bị cảm lạnh sau khi được cứu lên bờ lại bị mọi người bỏ mặc.

Hách Liên Thiến đối với sự coi thường của mọi người không những không buồn giận mà còn lo lắng nhìn về phía Hách Liên Khôn: "Phụ thân, ngươi làm sao vậy? Đều do Đại tỷ, Đại tỷ cũng quá không hiểu chuyện, biết rõ người vẫn còn bệnh trong người, làm sao có thể chỉ lo chơi đùa vui vẻ mà để cho ngươi lo lắng không yên lòng như vậy chứ!"

Hách Liên vốn là đang chế trụ lửa giận trong lòng nhưng sau khi nghe mấy câu nói đó của nàng thì giận đến mắt trợn trắng, một chút sức lực cũng không có, trực tiếp phun ra một ngụm máu độc.

Hách Liên Thiến vội vàng che mũi lui về phía sau vài bước, giống như là nhận ra được hành động của hắn là không sạch sẽ, vì vậy bèn vội vàng bỏ tay xuống, quan tâm ân cần thăm hỏi: "Phụ thân, vừa rồi nữ nhi thật đúng là không có ghét bỏ ý tứ của người, có điều là phụ thân cũng đã lớn như vậy rồi cho nên về phần phương diện lễ nghi này cũng phải chú ý một chút a, động một chút là phun tới phun lui trước mặt người khác như vậy thật sự là khó coi, người nói có đúng không phụ thân? Mới vừa rồi nữ nhi bị kinh hách, hiện nay cơ thể cũng còn khó chịu nữ nhi liền đi trở về phòng trước!"

Hách Liên Khôn thở hổn hển giống như bị chặn lại, ho khan, hắn được mọi người xung quanh đỡ lấy, tay run rẩy chỉ vào bóng lưng đám người Hách Liên Thiến vừa rời đi: "Ngươi ... cái đồ nghiệt chướng.... khụ khụ...khụ khụ..."

"Lão gia, lão gia té xỉu nữa rồi, người đâu mau tới đây, mau đưa người về phòng, mời đại phu ngay!"

"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, Đại tiểu thư hôn mê bất tỉnh rồi."

...

Trở lại Bích Đường tiểu trúc, Hách Liên Thiến đứng ở phía cửa sổ, mím môi nhìn những người đó vừa rồi công kích nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lam Tuyết cầm y phục sạch sẽ, Thủy Tâm đi lấy nước nóng.

"Chủ tử, vừa rồi người thật sự là không cần thiết phải mạo hiểm như vậy, muốn khiến Đại tiểu thư rơi xuống nước thì chỉ cần trực tiếp đá nàng xuống không được sao?"

Lam Tuyết không hiểu cho nên mở miệng hỏi, thật sự là nàng không tài nào hiểu nổi tại sao chuyện nhỏ như vậy chủ tử không giải quyết cho đơn giản mà lại phải tự mình hại bản thân đến thảm như vậy?!

Thủy Tâm bưng canh gừng vào cửa cũng nghe lời này, lập tức tán đồng gật đầu nói: "Tiểu thư a, vừa rồi người thật là muốn hù chết Thủy Tâm, thời tiết hiện tại rất lạnh, người nhảy xuống như vậy cơ thể làm sao mà chịu đựng được chứ, người mau uống chút canh gừng làm ấm cơ thể đi, đợi lát nữa tắm nước nóng sẽ có thể làm giảm bớt đi khí lạnh trong người."

Hách Liên Thiến tiếp nhận canh gừng, mím môi uống vài hớp, sau đó thật vui vẻ đi đến ngồi ở trên giường, đưa tay ngoắc ngoắc Thủy Tâm, Thủy Tâm đi tới: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Ngày hôm nay hại ngươi bị đánh, ngươi không oán ta chứ?"

"Tiểu thư, người nói cái gì vậy? Điểm này mà Thủy Tâm chịu không nổi thì làm sao có thể xứng làm người của tiểu thư chứ!"

Khóe miệng Thủy Tâm sưng đỏ, sau khi nói xong phải xuýt xoa vài cái, Hách Liên Thiến nhìn nàng rồi lấy ra một lọ thuốc bột từ trong cái hộp tủ đầu giường: "Cho ngươi, một ngày thoa ba lần, ngày mai sẽ tốt hơn!"

"Các ngươi không phải cũng cảm thấy kỳ lạ là hôm nay tại sao ta lại lỗ mãng như vậy sao?"

Hách Liên Thiến uống xong canh gừng, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, cổ họng cũng dễ chịu hơn, ôm chén trà cười có chút yêu nghiệt.

Lam Tuyết vừa nhìn thấy nàng như vậy liền đoán rằng nhất định là chủ tử có chủ ý xấu rồi.

Quả nhiên, sau một khắc Hách Liên Thiến lại nói: "Ta làm như vậy chính là muốn chà đạp nữ nhi bảo bối của Hách Liên Khôn ngay trước mặt hắn, thứ nhất là có thể phá hư Hách Liên Khôn, thứ hai... lưu lại độc trong người Hách Liên Nhu, không biết sau khi nàng ta rơi xuống hồ sẽ dẫn đến hậu quả gì, ta thực sự là mỏi mắt mong chờ, haha..."

Thủy Tâm nghe không hiều lắm, có điều là vế trước nàng coi như là cũng hiểu đại khái, tiểu thư là vì giận lão gia chỉ yêu thương Đại tiểu thư cho nên mới làm như vậy, khiến lão gia tức giận đến hộc máu, lão gia vẫn không có cách nào nghiêm phạt tiểu thư, tiểu thư làm như vậy quả thực lợi hại thế nhưng về phía Đại tiểu thư, nàng dường như không rõ lắm.

Độc dược mà Tướng quân phủ trúng phải là xuất từ tay của Lam Tuyết, Hách Liên Thiến vừa nói như thế Lam Tuyết lập tức hiểu rõ.

Nàng câu dẫn ra một nụ cười tàn nhẫn: "Nô tỳ cũng rất muốn biết, haha..."

Hách Liên Khôn bị tức hộc máu, Hách Liên Nhu cũng thần chí không rõ ràng, tin tức này ở Tướng quân phủ rất nhanh được lan truyền ra ngoài.

Hầu như tất cả hạ nhân đều biết sự tình phát sinh ở Bích Đường tiểu trúc.

Chuyện này lan truyền xôn xao bên trong phủ.

Ban đêm, gió thu như nước.

Phía sau Tướng quân phủ, bầu trời thoáng hiện lên một thân ảnh màu đen....

Ngày mai, những người trúng độc bên trong phủ đáng lẽ đã ngăn chặn được độc tính nhưng bỗng chốc cũng coi như là tốn công vô ích.

Chúng thái y cũng phải bó tay, dính dáng đến mạch sống của Tướng quân, đây cũng không phải là đùa giỡn.

Những thái y ở Thái y viện lăn lộn không biết bao nhiêu năm, có vị nào mà không tinh ranh chứ!

Nếu như trị không hết bệnh, hoặc là làm chậm trễ bệnh tình hại chết người của Tướng quân phủ, đến lúc đó cũng không thể giao phó tốt được.

Các thái y đều xin rút lui, thật sự là y thuật không tinh, không thể đảm nhiệm được.

Đại phu bên trong thành Thịnh Kinh đều được mời đến rất nhiều, lúc này còn dư lại một nhà duy nhất, đó chính là Ngự An Đường mới khai trương mấy ngày trước.

Gã sai vặt vốn là định đến Ngự An Đường để mời đại phu nhưng mà đây là y quán mới mở nên không tin tưởng lắm, có điều là đại phu bên trong thành Thịnh Kinh đều bó tay không trị được, chỉ còn lại có một y quán này là chưa mời, ôm hi vọng đến xem thử, cuối cùng cũng mời được chí tôn đại phu của Ngự An Đường.

Có điều là tiền xem bệnh mà chí tôn đại phu này lấy cũng phi thường đắt đỏ, gã sai vặt không dám tự hành làm chủ nên về phủ bẩm báo trước.

Chủ tử bên trong phủ đều bệnh nằm ở trên giường, hơn nữa bệnh của lão gia càng lúc càng nghiêm trọng, mấy ngày nay đã liên tục thổ huyết ngất xỉu.

Gã sai vặt liền đi bẩm báo với Đại phu nhân Ngọc thị.

Ngọc thị vừa nghe đến tiền xem bệnh lập tức trợn trắng hai mắt không dám tin: "Cái gì? Ngươi nói là bao nhiêu tiền? Một nghìn lượng hoàng kim? Chẳng lẽ bọn họ điên rồi sao?"

Gã sai vặt quỳ trên mặt đất, thưa dạ mở miệng nói: "Hồi bẩm phu nhân, tiểu nhân không có nói láo, đúng là một nghìn lượng hoàng kim, hơn nữa đây chỉ mới là tiền để tên chí tôn đại phu kia đến đây trị bệnh, chưa tính đến tiền thuốc men!"

"Cái gì?! Tên đại phu này tới từ nơi nào, chẳng qua là một y quán vừa mới khai trương, đại phu bên trong đó cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt vậy mà lại dám mở miệng khoa trương như vậy sao? Ngươi không có nói cho bọn hắn biết ngươi là người của Tướng quân phủ sao?"

"Nô tài có nói thưa phu nhân, ngay từ đầu tiểu nhân đã nói, thế nhưng..."

Gã sai vặt bắt đầu ấp a ấp úng không dám ngẩng đầu nhìn Ngọc thị.

Ngọc thị cau mày không vui đưa tay áp chế lửa giận bên trong ngực, nỗ lực bình tĩnh trở lại chỉ vào gã sai vặt nói: "Ngươi nói nhưng mà cái gì?"

"Phu nhân ngay từ đầu ngay từ đầu tiểu nhân không có nói là người của Tướng quân phủ, chưởng quỹ kia còn không chưa muốn một nghìn lượng hoàng kim, ngay chính lúc tiểu nhân nói ra thì chưởng quỹ kia mới nhắc đên chí tôn đại phu của bọn họ, nói tiền xem bệnh sẽ là một nghìn lượng hoàng kim mới đến chuẩn trị, không có thì thôi!"

Ngọc thị không dám tin nhìn tên sai vặt: "Phản rồi phản rồi, cái gì mà chí tôn đại phu, không biết chữa bệnh có giỏi hay không mà kiêu ngạo như vậy, ngươi mang người đến Ngự An Đường chó má kia đập nát cho ta!"

"Phu nhân, không thể được a..." Nguyễn ma ma ở bên cạnh khuyên can: "Phu nhân, hiện tại chữa bệnh quan trọng hơn, bây giờ đang không có đại phu nào bằng lòng đến Tướng quân chữa trị, nếu như kéo dài như vậy sẽ không thể chữa trị được nữa, không bằng để cho hắn tới khám trước xem sao, nếu như chẩn trị không hết vậy hãy để cho hắn nếm thử kết quả khi dám đắc tội với Tướng quân phủ chúng ta!"

"Được, cứ làm như vậy đi!"

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giương Buồm Ra Khơi

Copyright © 2022 - MTruyện.net