Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
  3. Chương 77 : Cảnh vương tự mình gắp thức ăn cho Thiến Thiến
Trước /87 Sau

[Dịch]Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc

Chương 77 : Cảnh vương tự mình gắp thức ăn cho Thiến Thiến

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cậu?

Đùa cái gì vậy?

Hách Liên Thiến ngạc nhiên trừng mắt nhìn Bắc Đường Văn Cảnh, không phải là hài tử này uống quá chén nên ý thức có hơi mơ màng đó chứ?

Theo nàng biết, Bắc Đường Văn Cảnh không được Thánh Hoàng để tâm tới, chẳng lẽ không phải vì xuất thân của hắn quá thấp sao?

Không phải vì mẫu là bởi vì hắn là một tiểu cung nữ bị Thánh Hoàng sau khi say rượu sủng hạnh và gì gì đó sao?

Nàng vẫn cho là tiểu Bắc Bắc và nàng coi như là đồng bệnh tương liên, mẹ ruột chết nên không được quan tâm.

Tại sao hắn có thể có một người cậu ở Phượng Lân Quốc, mà người cậu này lai lịch cũng không nhỏ, hắn còn là một vị thân vương?!

"Bắc Bắc, ngươi minh mẫn một chút!"

Hách Liên Thiến sợ Bắc Đường Văn Cảnh uống say nhận lầm người nên vội vàng lôi hắn sang một bên, Bắc Đường Văn Cảnh sửng sốt, quay đầu lại nhìn nàng mỉm cười: "Thiến Thiến, làm sao vậy?"

Làm sao vậy làm sao vậy? Vấn đề lớn!

Ngươi không có việc gì thì đừng nói bậy bạ, nhà chúng ta cũng không có người thân thích nào có quyền thế.

Đang chần chừ muốn uống rượu cùng cháu, Phượng Duệ Uyên chăm chú nhìn chằm chằm hai người, thấy bộ dáng này của Hách Liên Thiến, hắn cảm thấy thật là thú vị.

Chẳng trách có thể được Văn Cảnh ưu ái, quả thật thú vị.

"Tiểu Bắc Bắc, ngươi đừng nói chuyện, ngươi uống nhiều rồi!"

"Ta không uống rượu, Thiến Thiến, ta rất biết điều!"

Bắc Đường Văn Cảnh nghiêm túc gật đầu với nàng, chỉ vào chén trà trên bàn nói rằng: "Ngươi xem, thứ ta uống là trà, ta không uống rượu!"

Khóe miệng Hách Liên Thiến giật giật, ý nghĩ hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nàng không có hỏi hắn có uống rượu hay không, nàng là muốn nói hắn đừng kêu loạn người khác là cậu, người này nhìn tuy là hiền lành, thế nhưng tại sao nàng lại cảm thấy hắn không phải là người tốt.

"Câm miệng, ngươi chính là uống nhiều trà quá rồi, ngươi cứng đầu cãi làm cái gì?!"

Hách Liên Thiến cảnh giác nhìn lướt qua Phượng Duệ Uyên đang hứng thú nhìn bọn họ, Bắc Đường Văn Cảnh thấy sắc mặt nàng nghiêm nghị, tức giận, lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng, tiểu vương phi tức giận hậu quả rất nghiêm trọng.

Hắn cố chấp cầm chén trà tring tay nói: "Ừ, ta uống nhiều rồi, không nói lời nào nữa."

Thiến Thiến nói không cho hắn nói.

Được thôi!

Trong mắt Phượng Duệ Uyên kinh ngạc, ở trong ấn tượng của hắn, người cháu ngoại này bên ngoài tuy rằng hiền lành, thế nhưng thủ đoạn rất cay độc, tuyệt đối sẽ không mặc cho người định đoạt, cũng sẽ không vâng theo bất luận kẻ nào nhưng hôm nay Hách Liên Thiến nói gì hắn đều nghe nấy...

Thật là xém chút nữa chọt đui mắt hắn rồi, trong lòng hắn chấn động, nhịn không được nhìn Hách Liên Thiến nhiều hơn một chút.

Trong tối lại bị Bắc Đường Văn Cảnh ở dưới bàn hung hăng đá một cước, vừa nghiêng đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Khóe miệng Phượng Duệ Uyên giật vài cái, vẫn còn ăn dấm chua, ánh mắt của cháu ngoại cũng không có vấn đề gì đó chứ?

Hách Liên Thiến lớn lên thế này, còn sợ bị người khác coi trọng rồi tranh đoạt với hắn sao?

Ta là cậu của ngươi, ngươi còn là cháu ngoại của ta.

Vì một nữ nhân xấu xí lại đá ta một cái, thiên lý khó tha!

Bắc Đường Văn Cảnh làm bộ thuận theo, nhìn về phía Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến đã ngồi ở vị trí bên cạnh hắn, khoảng cách gần thế này, Bắc Đường Văn Cảnh có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, khóe miệng càng nhếch lên thỏa mãn.

Đôi đũa trong tay vẫn không ngừng gắp thức ăn cho Hách Liên Thiến.

"Thiến Thiến, ngươi muốn ăn cái gì?"

Tâm tư Hách Liên Thiến đang bị Cửu công chúa dắt đi, trong lòng nàng đang nghĩ ngợi đợi lát nữa không biết Cửu công chúa lại sẽ sử dụng ám chiêu gì, còn có vị cậu của tiểu Bắc Bắc ngồi ở bên cạnh này nữa, là địch hay bạn?

Nếu như là kẻ địch, nhìn hai người nói chuyện hoà thuận như vậy hình như không giống lắm.

Nếu như là bằng hữu, nhiều năm như vậy, Phượng Lân Quốc lại cường đại như vậy, Thiên Thánh hoàng triều cũng phải chia ba, cháu ngoại của mình chịu khổ ở chỗ này, làm sao không thấy bọn người Phượng Lân Quốc đến giúp đỡ chứ?

Còn có thái độ của Thánh Hoàng, nhất định là một mối quan hệ lộn xộn, phiền... Vô cùng phiền!

"Thiến Thiến đừng sợ, cậu không phải là người xấu."

Bắc Đường Văn Cảnh lấy tay nắm thật chặc tay của Hách Liên Thiến, ôn nhu nói.

"Không phải là người xấu? Lẽ nào ngươi nói hắn..."

Hách Liên Thiến nghe vậy vốn là sửng sốt, sau lại trở nên vui vẻ, thật sao, không là địch nhân không là người xấu, như vậy thì nên dựa vào quả núi này rồi.

Không nghĩ tới chỗ dựa vững chắc của tiểu Bắc Bắc là Phượng Lân Quốc, đó là quốc gia mà ngay cả Thánh Hoàng cũng phải kiêng kỵ ba phần.

Thật không nhìn ra, tiểu Bắc Bắc có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, ngày thường còn thật khiêm tốn.

Trong lòng Hách Liên Thiến vui mừng, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: "Ngươi sớm nói cho ta biết rằng ngươi có chỗ dựa vững chắc lớn như vậy, ta cũng không cần hành sự khiêm tốn làm gì, lúc đó ta sẽ lập tức mặc bộ váy màu xanh nhạt ngươi đưa cho ta, để khiến cho mắt chó bọn họ sáng ra, thực sự là đáng tiếc mà!"

"Ta cũng không biết cậu sẽ đến, hơn nữa phụ hoàng vẫn phản đối ta qua lại với Phượng Lân Quốc, thế nhưng hôm nay ta có Thiến Thiến, tuyệt đối không thể để cho người khi dễ ngươi được." Bắc Đường Văn Cảnh vô cùng thân thiết đưa tay lên vuốt má của nàng.

Trong lòng Hách Liên Thiến khẽ động, thì ra là thế.

Bắc Đường Văn Cảnh là vì nàng nên mới chủ động liên lạc với Phượng Lân Quốc.

Thánh Hoàng không thích hắn qua lại với Phượng Lân Quốc, phi, đó là bởi vì lòng tự ái của hắn bị quấy phá!

Không đối tốt với Công chúa nước người ta, càng không thèm quan tâm đến cốt nhục của mình, lại không muốn để cho Bắc Đường Văn Cảnh qua lại với Phượng Lân Quốc, sợ quyền thế của Bắc Đường Văn Cảnh quá lớn, uy hiếp được địa vị Thánh Hoàng của hắn.

Thật là một lão hồ ly, sợ rằng độc trên người Bắc Bắc cùng chuyện này đều liên quan đến nhau.

"Đây không phải là cậu ta sao? Ta không phải là có chỗ dựa rồi sao? Về sau chúng ta phải cao giọng, dù sao đi nữa thì cậu cũng che chở cho chúng ta, đúng không cậu?!"

Thái độ Hách Liên Thiến khác thường, đối với ấn tượng về Phượng Duệ Uyên lập tức thay đổi, cười nói với hắn.

Phượng Duệ Uyên mới uống một hớp rượu xém tí nữa là phun ra ngoài, ngầm ho khan một cái, cảm thấy đang yên đang lành tự nhiên có cảm giác giống như bị người khác bán đi!

Bị Bắc Đường Văn Cảnh trừng mắt, vội vàng gật đầu nói: "Tiểu Thiến Thiến nói rất đúng, hễ là có cậu ở đây, cậu nhất định không để cho các ngươi bị khi dễ."

Nhận được cam đoan của Phượng Duệ Uyên, Hách Liên Thiến lập tức ra vẻ nói: "Cảm ơn cậu."

"Nên mà, nên mà."

Phượng Duệ Uyên đâm lao phải theo lao, chỉ có thể đáp ứng.

Mọi người chung quanh sớm đã đem ánh mắt tập trung ở trên người của ba người họ, thấy ba người trò chuyện với nhau vui vẻ, đều vô cùng kinh ngạc.

Phượng Duệ Uyên là cậu của Cảnh vương, điểm này không thể nghi ngờ.

Sự việc này mọi người đều biết, trước đây tam quốc chiến loạn, Phượng Lân Quốc cùng Thiên Thánh hoàng triều có quan hệ thông gia, đem Công chúa đưa tới hòa thân gả cho Thánh Hoàng.

Năm đó Hòa Thạc Công chúa vốn đã có người thương, nhưng lại bị Quốc vương Phượng Lân Quốc bắt làm đối tượng hòa thân, trở thành vật hy sinh cho chính trị.

Hòa Thạc Công chúa tao nhã uyển chuyển hàm xúc, khuôn mặt đẹp kinh người, rất được Thánh Hoàng sủng ái, nhưng bóng hồng vẫn không vui nên đối với Phượng Lân Quốc ghi hận trong lòng, hận Quốc vương Phượng Lân Quốc ban cho người thương của hắn cái chết, đợi sau khi Cảnh vương ra đời thì buông tay với trần thế.

Thánh Hoàng sau khi biết được liền giận dữ, thế nhưng lúc đó Phượng Lân Quốc đã trở thành một trong ba nước đứng đầu tam quốc, địa vị sớm đã không còn là nơi mà Thánh Hoàng có thể đụng chạm vào.

Vì thế, Thánh Hoàng vẫn cảm thấy mình đã bị một nỗi nhục lớn, cho nên mới không định gặp Cảnh vương.

Cảnh vương trưởng thành biết được chuyện này, cũng không có hảo cảm với Phượng Lân Quốc, mấy năm nay Phượng Lân Quốc phái người tới thăm Cảnh vương đều không gặp được.

Cho nên mọi người cho rằng, trong lòng Cảnh vương oán hận Phượng Lân Quốc, không nghĩ tới hôm nay Cảnh vương lại kêu Duệ Thân Vương là cậu, hai người không giống như là lần đầu gặp mặt, bầu không khí hòa hợp, ngược lại giống như là đã ở chung rất lâu rồi.

Điểm này, Thánh Hoàng ngồi trên thượng vị cũng nhìn thấy được, hắn không nhịn được cau mày, không vui trừng mắt nhìn Bắc Đường Văn Cảnh.

Chẳng lẽ nói mấy năm nay bọn họ lựa lúc không có ai ngầm qua lại với nhau, mà hắn phái người đi giám thị lại không có chút phát hiện nào?

Thực sự là rất kỳ quái.

Bắc Đường Hinh Nguyệt một chút cũng không phát hiện ra bầu không khí quỷ dị trong điện, nàng bây giờ bị lòng đố kị xông lên đầu làm mê muội.

Hách Liên Thiến Cảnh vương lôi lôi kéo kéo trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, quả thực không biết xấu hổ!

Nhất là bây giờ, Hách Liên Thiến nói giúp kẻ suy dinh dưỡng Bắc Đường Văn Cảnh gắp thức ăn, Bắc Đường Văn Cảnh không có một chút sốt ruột, trái lại cảm thấy vinh hạnh mà tiếp nhận.

Thất ca chưa bao giờ để cho người ta lại gần, nghe nói là trong cơ thể hắn có chứa kịch độc, thế nhưng Hách Liên Thiến vậy mà không sợ, hơn nữa hai người còn dùng chung một đôi đũa, ở trước mắt nàng trình diễn tiết mục kiêm điệp tình thâm.

Duệ Thân Vương ngồi bên cạnh, rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, vì sao liên tiếp cười vui vẻ với nữ nhân xấu xí Hách Liên Thiến này, nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, lẽ ra nên xứng với loại nữ tử tài đức vẹn toàn như nàng mới đúng.

Hách Liên Thiến đem thức ăn Bắc Đường Văn Cảnh cho mình bỏ vào miệng, khuôn mặt hai người đối diện nhau, ẩn ý đưa tình.

Bắc Đường Hinh Nguyệt trộm nhìn, không nhịn được nói: "Đây là cung yến, có thể chú ý một chút được không? Có để cho người ta ăn cơm hay không, thật buồn nôn!"

Quảng cáo
Trước /87 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Cấp Môi Vận Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net