Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ
  3. Chương 3 : Mỹ nữ xuất hiện (2)
Trước /65 Sau

[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 3 : Mỹ nữ xuất hiện (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-----o0o-----

Tuy Ung Bác Văn đã thầm đoán trước phản ứng của Phí Mặc nhưng hắn cũng chỉ nghĩ đến có lẽ ông lão này cũng không tin và thỉnh giáo biện pháp để giải cứu hoặc là vô cùng cảm kích... Nào ngờ Phí Mặc lại vội vàng chạy trốn như chạy nạn khiến hắn không khỏi sửng sốt một chút. Lúc này, Ung Bác Văn mới nhớ đến những lời mình chưa nói hết nên liền đuổi theo sau, lớn tiếng nói: "Phí lão tiên sinh, tôi dám khẳng định có người đứng sau sai khiến con quỷ kia đấy. Chính ông phải cẩn thận đề phòng. Nếu có gì khó khăn, hãy trở lại đây tìm tôi!"

Đầu của Phí Mặc cũng chẳng thèm ngoảnh lại, hoàn toàn không để ý đến lời của Ung Bác Văn mà chỉ vùi đầu chạy về phía trước. Dáng vẻ kia thật giống như Ung Bác Văn chính là ác quỷ đòi mạng vậy. Bên kia, Ung Bác Văn vẫn cảm thấy không yên lòng, hắn đang định đuổi theo thì cửa thông với phòng bên cạnh bỗng mở ra, một bà lão gầy ốm nhô đầu ra, cười nói: "Chàng trai, cái lí do này đã quá cũ trong giang hồ rồi. Bây giờ, cậu còn cho rằng ông ta sẽ tin hay sao? Đến người già cả như tôi còn không thèm xài, vậy mà cậu vẫn còn dùng! Trách không được ở đây đã lâu thế nhưng vẫn chưa kéo được một vị khách nào. Chi bằng cậu hãy như tôi để theo kịp thủy triều của thời đại đi thôi!"

Ung Bác Văn cũng biết người vừa lên tiếng. Bà lão này họ Lưu, vốn là một thầy tướng số, nghe nói trước kia bà ta cũng bày bát quái, bói Dịch Kinh. Về sau, thứ đó không còn lưu hành nên liền đổi sang bói chiêm tinh, bài Tarot. Đến bây giờ, bà lão này dứt khoát trở thành thầy tướng số vi tính, còn nói cái gì mà "công nghệ cao có thể dự đoán tương lai", vân vân... Bà chủ yếu xem bói cho một ít học sinh trung học, một mực tin tưởng những phương pháp bói toán của nước ngoài và xì mũi coi thường phương pháp xem bói truyền thống. Vừa rồi, bà lão hiện thân chỉ là vì muốn dạy dỗ lớp thần côn đời sau.

Ung Bác Văn không có cảm tình gì đối với những bà cốt hay lừa gạt trẻ con, huống chi hắn là một pháp sư có khả năng bắt quỷ trừ tà thật sự, sao có thể đánh đồng cùng nhau cho được. Vừa nghe mấy câu dạy dỗ này, trong lòng liền cảm thấy khó chịu nhưng do lễ phép nên không dám phản bác mà chỉ đành miễn cưỡng nhe răng chào bà ta. Đến khi quay đầu nhìn lại, bóng dáng của Phí Mặc đã không còn.

Ung Bác Văn nghĩ ngợi chút ít, liền cảm thấy thật mất mặt. Rốt cuộc không thèm đuổi theo nữa mà quay người trở về phòng. Lúc này, Elle Vân lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn chai thuốc chưa tro tàn của quỷ cổ ở trên bàn một cách ngơ ngác. Ung Bác Văn cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì, lập tức đi đến gần, đoạn cười hỏi: "Làm sao vậy? Em vẫn còn sợ à! Con quỷ cổ kia đã bị anh giết, thu lại tro cốt chỉ là vì phòng ngừa, những thứ tro tàn của cổ thường có độc nên anh phải xử lí thích đáng."

"Rất nguy hiểm." Giọng nói của Elle Vân nhàn nhạt. Khi quay đầu nhìn Ung Bác Văn, ánh mắt của nàng có phần cổ quái khiến lòng của hắn nhảy loạn một hồi, cuối cùng mới hỏi: "Tiểu Vân tỷ, em bị gì vậy?"

"Không có gì, em chỉ đang nghĩ có phải sau này anh đều muốn sống cuộc sống như thế này hay không?" Elle Vân lắc đầu rồi nhìn người con trai ở chung với nàng từ nhỏ đến lớn, giọng nói có vẻ buồn bã: "Anh có biết hay không? Vừa rồi nếu không có tiếng hét của em, thì người mất mạng chính là anh, chứ không phải con quỷ cổ đó."

Tình hình lúc nãy có thể nói là nhìn cân treo sợi tóc, bây giờ nhớ tới, Ung Bác Văn không nhịn được rét run cả sống lưng: "Anh biết em là người đối tốt với anh nhất..."

"Không cần nói những câu này!" Elle Vân cắt đứt lời nói của hắn: "Em chỉ muốn biết, lần sau nếu gặp quỷ, chẳng lẽ anh cũng muốn quên mình như hôm nay sao?"

"Đây là sứ mạng của anh!" Ung Bác Văn đã đoán được nguyên nhân dẫn đến thái độ cổ quái của Elle Vân nên liền nắm chặt bờ vai của nàng, mắt nhìn chằm chằm vào Elle Vân, nói rành mạch mỗi chữ mỗi câu: "Anh đã sinh ra trong một gia đình như vậy, nếu thế hệ này đã là thiên sư thì anh không thể trốn tránh trách nhiệm." Kỳ thật lời này chính là câu mà cha của Ung Bác Văn thích nói nhất. Từ lúc nhỏ, đây có lẽ chính là đáp án tiêu chuẩn trong đầu hắn. Chỉ là khi hai chân vẫn còn mềm nhũn như chi chi, Ung Bác Văn nói ra mà không cần nghĩ ngợi gì, cũng có thể xem đây chính là ý nghĩ thực sự của hắn. Vốn Ung Văn còn định giải thích "Đây là kỳ vọng từ trước đến nay cha và ông để lại..." để giải thích nhưng cô gái trước mặt không cho hắn một cơ hội như vậy bao giờ.

Nghe Ung Bác Văn nói đến đây, Elle Vân khẽ gật đầu, đẩy bàn tay trên vai mình xuống rồi đứng lên, quay người bước ra khỏi phòng mà không nói một lời nào.

"Tiểu Vân tỷ, em..." Ung Bác Văn chưa từng thấy Elle Vân biểu hiện như vậy bao giờ nên không biết phải làm thế nào. Hẳn chỉ đành đứng nhìn, miệng gọi vậy nhưng không biết phải nói ra sao.

Elle Vân dừng bước, xoay đầu trả lời: "Em không sao, chỉ là muốn một chút yên tĩnh mà thôi." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Còn công việc của anh..."

"Sẽ tìm, buổi chiều liền đi." Ung Bác Văn lập tức trả lời mà không hề do dự: "Anh đã nói thì nhất định sẽ không đổi ý."

"Vậy thì tốt rồi." Khuôn mặt của Elle Vân giãn ra: "Như vậy đi, công ty Song Tháp Văn Hóa muốn muốn tìm một biên tập tạo hình mỹ thuật, buổi chiều anh với em qua đó em. Em đi trước đây."

Đi được vài bước, nàng lại ngừng: "Tiểu Văn, sự việc xảy ra hôm nay tuyệt đối không thể cho ba mẹ em biết rõ, nói cách khác..."

"Tốt, tốt." Lúc này Elle Vân mới rời khỏi.

Ung Bác Văn nhìn bóng lưng của bạn gái đến ngẩn người, đến khi không còn nhìn thấy, hắn mới thở dài một cái để lấy lại tinh thần nhưng rồi lại ngồi đờ đẫn như trước, miệng lẩm bẩm: "Thoạt nhìn có lẽ mình phải làm như lời bà lão đó mới được." Ung Bác Văn nói đến đây, tay vuốt ve bình thuốc, thầm suy tính.

Hắn đã gặp quỷ, hơn nữa không chỉ thấy được mà còn bắt được một con quỷ cổ hiếm thấy. Rốt cuộc thứ đã học hơn hai mươi năm đã phát huy không ít công dụng. Nhớ ngày đó, tâm nguyện lớn nhất của ông nội và cha chính là gặp quỷ một lần để chứng minh một thân bản lĩnh không phải không có tác dụng. Nếu so điểm này với hai người, kẻ chỉ chờ hai mươi mấy năm đã gặp quỷ như hắn đã có thể nói là may mắn vô cùng. Nhưng tâm nguyện của cha chú đã thành, sau đó phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ vẫn phải chờ đợi như trước sao?

Ung Bác Văn cảm thấy rất hoang mang, trước khi gặp quỷ, hắn đã tưởng tượng rất nhiều khả năng. Sự hấp dẫn này chính là động lực để hắn chờ đợi. Đến hôm nay đã gặp quỷ, hắn cũng khó có thể kiên định đợi quỷ xuất hiện như trước.

Con người là vậy, lúc chưa đạt được mục tiêu thì nhiệt tình đầy người. Đến khi đã thực hiện xong mục đích ban đầu sẽ mất đi phương hướng phấn đấu, để rồi cảm thấy hoang mang, vô lực.

Tâm nguyện lớn nhất đã hoàn thành trong ngày hôm nay nhưng có vẻ như cảm giác chờ đợi, lo lắng khi gặp quỷ trong Ung Bác Văn cũng đã không còn. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là từ nhỏ hắn sống sự che chở của người thân, nguy hiểm lớn nhất chỉ là gãy một cái răng khi té từ trên cây xuống. Ung Bác Hắn không nghĩ một ngày sẽ tính mạng để đi chém giết. Trong suy nghĩ của hắn, thiên sư bắt quỷ ắt hẳn là một chuyện dễ dàng, chẳng khác nào nghĩ khi loại đồ vật yếu ớt như quỷ gặp thiên sư mạnh mẽ sẽ lập tức quỷ xuống dập đầu xin tha, sau đó tự nguyện buông tay chịu trói.

Và sự thật đã chứng minh, đây chẳng qua là tưởng tượng rất chủ quan của Ung Bác Văn mà thôi.

Bắt quỷ rõ ràng là một nghề nghiệp có tỷ lệ nguy hiểm chênh lệch với tỉ lệ hồi báo. Lần đầu ra tay, đến thù lao cũng không có mà suýt đã đi tong cái mạng nhỏ.

"Rất nguy hiểm..." Ung Bác Văn không khỏi nói một câu y như câu Elle Vân vừa nói, trong lòng cũng cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng của bạn gái. Nói thật, khi hồi tưởng lại một màn nguy hiểm đã xảy ra, cả người vẫn còn rét run không thôi.

Con mèo đen trốn ở ngoài cửa cả một buổi cẩn thận đi tới tựa bên cạnh bàn chân của chủ nhân rồi dùng đầu cọ xát, miệng kêu meo meo.

Ung Bác Văn ôm mèo đen, bắt đầu hỏi nghiêm túc: "Bông, mày nói xem tao phải làm gì bây giờ? Hay là sau nay không bắt quỷ nữa, thay vào đó thành thật tìm một công việc đứng đắn rồi cố gắng kiếm tiền để cưới Tiểu Vân tỷ về nhà?"

Con mèo đen kêu meo meo, mắt nhìn chăm chằm gã chủ nhân đang sa sút phong độ.

Ung Bác Văn lại nói: "Không được, sao mình lại có thể buông tha như vậy? Đây chính là sứ mạng của phái Thiên Sư, kỳ vọng của cả nhà đều đặt lên trên người mình mà."

Hắc Miêu lắc đầu.

Ung Bác Văn sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: "Mày cũng không đồng ý sao? Đúng rồi, việc này quả thật quá nguy hiểm. Chắc hẳn Tiểu Vân tỷ bị hù dọa không ít. À, lúc nghe ba và ông kể chuyện những thiên sư thường độc thân, rất có thể đều do quỷ dọa chạy. Mặc dù nói đại trượng phu rất cần vợ, nhưng rõ ràng tao đường đường là một Thiên Sư, căn bản không cần sợ cái này. Tuy nhiên công việc này, tạm không nói đến nguy hiểm, quả thật thù lao quá thấp. Mày xem, vừa rồi chưa kịp thu một xu. Tiểu Vân tỷ nói cũng đúng, tao không thể ăn không khí để sống."

Con mèo đen dùng hau móng che tai, khổ sở nằm trên đùi chủ nhân, cũng không thèm lên tiếng.

Ung Bác Văn trái lo phải nghĩ, trong lòng thầm do dự. Sau khi suy nghĩ được nửa ngày, rốt cuộc cũng quyết định: "Dù sao quỷ cũng không dễ đụng như vậy. Chỉ cần về sau mình không chủ động đi tìm thì theo xác suất có lẽ cũng phải ba mươi năm sau mới đụng. Ha ha, đợi ba mươi năm sau, khi đã cưới vợ sinh con rồi lại gặp quỷ thì sẽ tính sau." Làm theo thói quen "không giải quyết được vấn đề thì tạm thời để sang một bên" của mình, trong lòng Ung Bác Văn chợt cảm khoan khoái hơn không ít. Ngay lập tức không thèm để ý đến chuyện này nữa, thay vào đó tiếp tục thu dọn căn phòng đang rất bừa bộn.

-----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Ma Tu Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net