Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành
  3. Chương 2 : Hoa khôi của trường Tần Yên Nhiên
Trước /14 Sau

[Dịch] Cực Phẩm Mỹ Nữ Dưỡng Thành

Chương 2 : Hoa khôi của trường Tần Yên Nhiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bị Lâm Thanh Tuyết gọi, cả người Tô Lâm liền run lên, theo bản năng đứng lại, biết đã bị chủ nhiệm lớp Lâm Lão Sư phát hiện. Bất quá Tô Lâm nghĩ lại, chuông vào học vừa vang lên, mà bây giờ chính mình cũng đã ở bên trong trường học, cũng không tính là đến muộn, cho nên vẫn là khá là khí hùng quay lại, nhìn Lâm Thanh Tuyết khí thế hùng hổ đạp lên giày cao gót đi tới, thì lập tức e sợ, chột dạ nói một tiếng: "Lâm Lão Sư..."

"Tô Lâm, ngươi xem, hiện tại mấy giờ rồi? Chuông vào học cũng đánh rồi, lão sư ngày hôm qua thì đã nói với ngươi như thế nào? Để ngươi nhanh đến không ngờ ngươi lại đến muộn, bây giờ cách thi đại học chỉ còn lại một tháng cuối cùng. Ngươi xem một những bạn học khác, đều ước gì năm, sáu điểm nên đến lớp sớm để học, mà ngươi đến việc đến trường học đúng giờ cũng làm không được..."

Lâm Thanh Tuyết thở phì phò, hai thiên thiên ngọc thủ xuyên eo(2 tay chống eo), hận không thể hướng Tô Lâm phát tiết, "Nỗ lực trả giá cùng thu hoạch là tỉ lệ thuận, Tô Lâm ngươi cả ngày như thế cà lơ phất phơ không học tập, thành tích làm sao có khả năng tiến bộ, ngươi còn tiếp tục như vậy, thì cả hai trường đều không thi đậu rồi..."

Bị lão sư chủ nhiệm lớp giáo huấn đúng thật rất mất mặt, thế nhưng cũng phải nhìn xem là lão sư chủ nhiệm lớp như thế nào. Nếu như là người cả ngày nghiêm mặt giáo huấn người, hoặc là phụ nữ thời mãn kinh tức miệng thì mắng to, như vậy thì thật sự rất khó luộc (chịu đựng).

Có thể Tô Lâm lão sư chủ nhiệm lớp là Lâm Thanh Tuyết nhưng mới từ trường sư phạm tốt nghiệp hai ba năm, hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi chính là một người phụ nữ ngây ngô bước về phía độ tuổithành thục, hơn nữa Lâm Thanh Tuyết vì duy trì uy nghiêm của chủ nhiệm lớp, đã cố ý đi con đường thành thục, là âu phục nghề nghiệp áo sơmi giày cao gót như vậy.

"Kỳ thực Lâm Lão Sư vóc người rất không tệ, có lồi có lõm, vớ cao màu đen bọc lại đùi đẹp, nếu như có thể sờ một chút, nhất định vô cùng..."

Một bên bị Lâm Thanh Tuyết nói, nhưng Tô Lâm vẫn có thể một bên có ý nghĩ kỳ quái, cho tới Lâm Thanh Tuyết phát hiện ánh mắt Tô Lâm nhìn mình có chút không đúng, lập tức khặc một tiếng, "Tô Lâm, mắt ngươi đến cùng nhìn nơi nào? Lão sư nói chuyện cùng ngươi, ngươi có hay không chăm chú đang nghe? Thật sự muốn lão sư mời gia trưởng của ngươi đến sao?"

"Đừng đừng đừng... Lâm Lão Sư, ta biết sai rồi, ta nhất định... Nhất định dụng công đọc sách, bảo đảm nhất định sẽ không đến muộn. Lâm Lão Sư, phải vào lớp rồi... Ta... Ta đi trước..."

Mỗi lần như thế, Tô Lâm hứa hẹn ỡm ờ, rồi lập tức nhanh chân chạy về phòng học.

"Tô Lâm... Ngươi..."

Thực sự là không cách nào trị Tô Lâm, Lâm Thanh Tuyết cũng chỉ đành phì phò thở dài một hơi. Kỳ thực làm chủ nhiệm lớp 12 ban (2), từng bạn học trong lớp nàng đều tận tâm tận lực giáo dục trợ giúp, dưới cái nhìn của nàng, tuy rằng thành tích Tô Lâm bây giờ không thế nào được, chỉ thi được hơn 400 điểm, miễn cưỡng có thể cao hơn ba bản, thế nhưng Tô Lâm không đần, ngược lại ngộ tính còn đặc biệt cao, chỉ là không đủ nỗ lực, nếu như cố gắng một chút, cố gắng có thể trên hai bản viện hiệu.

Bởi vậy, thành tích Tô Lâm ở cuối xe, trở thành đối tượng trọng điểm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học được Lâm Thanh Tuyết chăm sóc, nàng cũng không phải cả ngày muốn tìm Tô Lâm, nàng thật sự muốn để Tô Lâm nâng cao thành tích một bước.

"Lâm Tử, hôm nay tại sao ngươi lại đến muộn? Không đụng tới Lâm Lão Sư sao?"

Đến lớp, nhìn thấy Tô Lâm lại đến muộn, Lý Hạo ngồi cùng bàn kiêm bạn bè một mặt nhìn có chút hả hê nói rằng: "Lần trước Lâm Lão Sư không phải đã nói rồi sao? Ngươi nếu như lại đến trễ thì gọi gia trường."

"Hô... Vận may chưa đủ tốt, lại bị Lâm Lão Sư mắng cho một trận. Cũng còn tốt Lâm Lão Sư không có để cho ta mời gia trưởng, nếu không mẹ ta nhất định phải lột da ta..."

Tô Lâm trừng Lý Hạo một chút, đem túi sách tiện tay nhét vào ngăn kéo, ngồi xuống, đối với Lý Hạo nói rằng, "Ngươi đừng nói ta, Hạo Tử, ngươi cũng không khá hơn chút nào, sắp thi Đại Học rồi, chỉ hai ta có loại này thành tích, thi đại học phải làm sao bây giờ?"

Nhìn tên ngồi cùng bàn Tiết hạo một thân này thịt mỡ, tròn vo, Tô Lâm liền không nhịn được vỗ bụng Lý Hạo một cái, "Ngươi xem bụng lớn của ngươi này, coi như là muốn đi Đông Nghiễm tỉnh làm công cũng không ai muốn."

"Ai muốn đi làm việc? Cha ta nói rồi, chờ ta tốt nghiệp trung học rồi, hoặc là đi tìm nghề nghiệp trung cấp hỗn [lăn lộn] mấy năm, hoặc trực tiếp về nhà với hắn đi... Làm công? Vậy cũng là cho người khác kiếm tiền, ta không làm loại làm ăn lỗ vốn kia? Đúng rồi Lâm Tử ngươi, nếu không ngươi cũng cùng theo ta làm ăn đi?"

"Ta? Ta... Ta sẽ suy nghĩ! Thi đại học, sau này hãy nói..."

Nhắc tới cái vấn đề hướng đi tương lai, Tô Lâm sẽ không miễn cũng mê mang một thoáng, chính mình thành tích nửa vời, coi như thi lên đại học cũng là trường có học phí cao, trong nhà cung cấp hay không cung cấp cho chính mình cũng còn là vấn đề, chẳng lẽ tốt nghiệp trung học sau đó thật sự phải trực tiếp đi làm công sao? Nghĩ tới đây, Tô Lâm lại có một ít không cam lòng. Nhớ tới thời điểm sơ trung, Tô Lâm vẫn là một học sinh xuất sắc, bằng không thì cũng sẽ không thi đậu vào Kiến An.

Chỉ là bởi vì ba năm lười biếng ở cao trung,nên thành tích mới vẫn như thế nửa chết nửa sống.

Nhìn quanh lớp một lúc, Tô Lâm phát hiện trừ mình ra cùng Lý Hạo, những bạn học khác đều dụng đang ngồi học, hoặc là lưng (vác) từ tiếng Anh, hoặc là sau lưng tụng kinh học bài. Ánh mắt quét một thoáng, Tô Lâm nhìn mấy cái bạn học có thành tích tốt nhất trong lớp, bọn họ căn bản đều có thể thi đậu trăm phần trăm vào trọng điểm đại học, trong lòng không nhịn được ước ao ghen ghét một phen. Tô Lâm biết, thi xong đại học, mình và vận mệnh của bọn họ sẽ khác biệt long trời lở đất.

Tháng ngày được chăng hay chớ, thi đại học sau đó sẽ như thế nào, Tô Lâm mỗi lần nhớ tới cũng phiền lòng một trận. Ba mẹ cũng già rồi, tình huống kinh tế trong nhà không được tốt, đối với tương lai, Tô Lâm rất mê mang.

"Này! Tô Lâm... Giao bài viết tiếng Anh ngày hôm qua ra, tổ trưởng đã thu hết bài của những người khác rồi, ngươi hôm nay lại đến muộn, cả lớp chỉ thiếu của ngươi, mau mau giao, ta còn phải đem vào văn phòng cho Lâm Lão Sư chấm ."

Trước mặt ôm một đống bài viết đi tới chỗ Tô Lâm chính là lớp trưởng kiêm hoa khôi của lớp 12, bởi vì Tần Yên Nhiên là cán bộ môn anh văn, phụ trách thu bài tập Anh văn, nên lúc này mới chạy đến trước mặt Tô Lâm đòi bài tập.

Kỳ thực Tần Yên Nhiên không chỉ là hoa khôi của lớp 12, mà còn là hoa khôi của cả trường, bề ngoài vui tươi, thành tích ưu dị, làm cho nàng vừa là bảo vật trong lòng bàn tay các thầy giáo, lại là nữ thần trong mộng của nam sinh toàn trường. Hôm nay Tần Yên Nhiên mặc một bộ váy nhỏ màu trắng nhạt, tất chân màu trắng bao cả bàn chân, đi một đôi giày vải nhỏ, mái tóc đen nhánh buộc thành đuôi ngựa, lắc đầu vung nhẹ một cái, nhất thời có nhiều hơn một cỗ hương thơm dễ ngửi nhàn nhạt trong không khí.

"À? Bài viết tiếng Anh? Ta... Thật không tiện, lớp trưởng đại nhân, ta... Ta lại quên làm, có thể hay không... Chậm một chút lại giao ah! Ta lập tức bù, mười phút, mười phút có được hay không? Ta nhất định giao cho ngươi."

Tô Lâm vỗ đầu một cái, chính mình thật là, lại quên làm bài tập rồi, không thể làm gì khác hơn là hướng về Tần Yên Nhiên xin xỏ.

"Lâm Tử, biện pháp này của ngươi quá cũ rồi. Muốn dựa vào phương pháp không làm bài tập tiếng Anh làm cho lớp trưởng chú ý, nhất định là thất bại. Bởi vì ca đã từng thử vô số lần, chuyện này chỉ có thể đổi về cơ hội đi văn phòng của Lâm Lão Sư uống trà."

Lý Hạo ngồi cùng bàn nhưng lại ở một bên cợt nhả, con mắt thỉnh thoảng nhìn lén Tần Yên Nhiên vài lần, dù sao đây chính là Nữ Thần trong lòng của nam sinh toàn trường, nhưng là cũng không thấy ai từng chiếm được một tia tiện nghi của Tần Yên Nhiên.

"Tử Hạo Tử, ngươi cũng đừng quấy rối. Lớp trưởng đại nhân, ta lập tức làm, lập tức làm... Tuyệt đối không nên nói cho Lâm Lão Sư, nếu không nhất định phải chết..."

Sáng sớm đến muộn cũng đã bị Lâm Lão Sư huấn một trận, nếu như lát nữa để Lâm Lão Sư biết mình vừa không có làm bài tập tiếng Anh, e là Lâm Lão Sư lập tức sẽ gọi điện thoại về nhà, đem cha mẹ gọi tới.

"Vậy ta sẽ thấy chờ ngươi mười phút, Tô Lâm, ngươi nhanh lên một chút."

Tần Yên Nhiên chỉ là nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền ôm sách bài tập xoay người trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục xem sách. Chính là như vậy, lạnh như băng, Tần Yên Nhiên đối với bất kỳ nam sinh đều là thái độ này, mặc kệ nam sinh vì theo đuổi nàng mà làm cái gì, nàng một điểm đều không hề bị lay động, cũng sẽ không cùng bất kỳ nam sinh nào nhiều lời dù chỉ là một câu nói.

"Xem đi! Lâm Tử, ta đã nói rồi, biện pháp này không có tác dụng, muốn theo đuổi hoa khôi của trường? Ở Kiến An chúng ta mà nói chính là một chuyện cười."

"Cút đi! Tử Hạo Tử, ta là thật quên làm bài tập rồi, mau nói cho ta biết, đề bài viết tiếng Anh hôm là cái gì?"

"Ngươi thật không có làm à? Vậy còn không mau mau... Đề bài viết tiếng Anh hôm qua là giả định ngươi là Lý Hoa, hi vọng thông qua ngoại tịch giáo sư Peter tìm một bạn tiếng Anh qua thư từ. Xin mời viết một tin nhắn, miêu tả một chút điều kiện của người bạn qua thư lý tưởng, cũng nói rõ tại sao phải tuyển người bạn như vậy qua thư từ..."

"Tại sao lại là Lý Hoa? Này Lý Hoa cũng thật là bận bịu..."

Nghe được đề của bài viết tiếng Anh, Tô Lâm một trận đau đầu, nhưng đau đầu cũng phải viết nha! Không thể làm gì khác hơn là một bên nghĩ ý tưởng,một bên tìm ví dụ trong sách, cuối cùng trong thời gian mười phút, đem ý tưởng dịch ra những câu tiếng Anh lủng củng, viết ra giấy.

"Ai... Lâm Tử, ngươi nói lớp chúng ta nam sinh đúng là không thủ Bảo Sơn, chiếm cứ thiên thời địa lợi, nhưng không cách nào cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt. Một lớp trưởng đại mỹ nữ như thế mà không thể làm gì ah..."

Lý Hạo nhìn chỗ ngồi phía trước Tần Yên Nhiên, thở dài một cái, thật là một loại tâm ý lực bất tòng vị. Chớ nhìn thành tích hắn tệ, thế nhưng lại là người biết ăn nói, nói đến đều là một bộ một bộ.

Mà Tô Lâm nghe Lý Hạo nói, nhớ lại một thoáng thời gian ba năm cao trung, có vẻ như đúng là như vậy. Mặc dù nói Tần Yên Nhiên ba năm qua vẫn đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, các hạng hoạt động của trường cũng đều tích cực tham gia, nam sinh mà cô tiếp xúc có thể nói là gấp hai tới ba lần nữ sinh bình thường,càng không cần nói tới số người hướng cô thổ lộ.

Cho dù nhiều nam sinh như vậy, Tần Yên Nhiên lại không để mắt một người, không nói yêu thích, ngay cả nhìn thẳng cũng không, bởi vậy trong trường Tần Yên Nhiên cũng có biệt hiệu "Băng mỹ nhân".

"Đừng nói lớp chúng ta, các lớp khác, nhân vật nổi tiếng trong trường học. Tỷ như đội bóng rỗ La Thiên, còn có Tiểu Bá Vương Bành Thâm Đạt, có người nào là chưa thử qua đâu? Thế nhưng không có một ai đắc thủ, ngươi nhìn đôi tay nho nhỏ của lớp trưởng đại nhân a, còn có hai vú kia, nếu có thể mò một thoáng, chậc chậc chậc... Để cho ta thi rớt đại học ta cũng nguyện..."

Lý Hạo tiếp tục dâm đãng nói, Tô Lâm như bị hắn chọc cười: "Ta xem ngươi thi rớt hay thi đậu cũng không khác biệt mấy?"

Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng nhìn theo ánh mắt Lý Hạo, Tô Lâm cũng căn bản là không có cách đem ánh mắt của chính mình từ trên người Tần Yên Nhiên dời đi. Cái bóng người thanh lệ thoát tục kia, do hiện tại Tần Yên Nhiên đang học tiếng Anh, miệng nàng đọc từng từ tiếng Anh, bộ ngực phập phồng theo nhịp đọc, Tô Lâm nhìn thấy thì tim đập nhanh hơn, huyết dịch của cả người đều có chút sôi trào lên.

"Mười phút đã đến, Tô Lâm ngươi viết xong bài viết chưa? Nếu như vẫn chưa có viết xong, ta sẽ không đợi ngươi."

Mười phút vừa đến, Tần Yên Nhiên đi xuống nói.

"Viết... Viết xong..."

Bởi vì Tô Lâm vừa liên tục nhìn chằm chằm vào trước ngực Tần Yên Nhiên, mãi đến tận Tần Yên Nhiên đi tới trước mặt chính mình, nên hiện tại có chút chột dạ cúi đầu, đứng lên, đem bài viết cuả mình đưa ra.

Bất quá, trong nháy mắt Tần Yên Nhiên khi tiếp nhận văn bản, Tô Lâm nhớ tới hiện tượng thần kỳ ở cổng trường học sáng sớm hôm nay thời gian bị chính mình tạm dừng, liền ở trong lòng thăm dò gọi một tiếng: "Thời gian... Tạm dừng!"

Một cái giật mình, Tô Lâm ngay lập tức sẽ phát hiện, cũng như tình hình ở cổng trường, thời gian khắp nơi trong phòng học, đều bị chính mình tạm dừng rồi, trừ mình ra, những người khác đều dừng lại, không nhúc nhích.

"Thời gian... Dĩ nhiên thật sự lại tạm dừng rồi!"

Quảng cáo
Trước /14 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net