Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình
  3. Chương 84 : Nguồn gốc tai họa
Trước /126 Sau

[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình

Chương 84 : Nguồn gốc tai họa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Nguyễn Tinh chỉ ở một ngày tại trấn Biện Thủy rồi đi. Bây giờ hắn đã làm quan, đang phải dốc sức để lấy lòng quân lính, mọi việc trong quân đội đều bận rộn. Hắn bớt chút thời gian để trở về thăm cha mẹ, tiện thể xem Khâu Đại Lang giờ ra sao.

Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã cuối năm.

Mở đầu tháng Chạp, quân đội của nước Kim bắt đầu xâm lược về hướng Nam. Triều đình Đại Tống lệnh cho quân sĩ và đội quân quần chúng chắn giữ biên ải, làm lá chắn trước quân Kim. Nguyễn Tinh ở trong đám quân đó, hắn phân tích, cảm thấy quân Tống sợ là không ngăn nổi sự tiến công của quân Kim, bởi vậy hắn cáo bệnh mấy ngày, quyết định trở về trấn Biện Thủy để đưa cha mẹ chạy trốn tới phía Nam.

Sau khi thu xếp xong cho cha mẹ, Nguyễn Tinh cũng tới bến thuyền trên sông Biện Thủy để rời đi. Hắn đang muốn rời khỏi trấn Biện Thủy lại đột nhiên nhớ tới Khâu Đại Lang.

Tâm tình của hắn đối với Khâu Đại Lang rất phức tạp, vừa có hận, vừa có biết ơn. Nhưng dù nói thế nào, Khâu Đại Lang cũng đã cho hắn rất nhiều bạc, hơn nữa một mực cố chấp đối với hắn, chăm sóc hắn giống như thê tử chăm sóc trượng phu… (Kui: sự nghiệp đoạn tụ của NT hơi bị thành công à nha)

Sau khi âm thầm thở dài một hơi, Nguyễn Tinh mang theo hai lính hộ vệ của mình, cưỡi ngựa tới chỗ Khâu Đại Lang.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Khâu Đại Lang, Nguyễn Tinh cưỡi ngựa, mang theo lính hộ vệ, đang muốn rời khỏi thì nhìn thấy tòa nhà ở đầu trấn của nhà họ Hồ.

Cho dù chỉ mới ba năm trôi qua, hắn lại cảm thấy như đã một đời một kiếp.

Sau khi vào quân đội, hắn mới biết năm xưa mình thật ngây thơ biết bao, nỗi hận Mân Nương, tự cho mình là đúng của hắn đã trở thành sự khinh bỉ bản thân. Giống như việc hắn không muốn đối mặt với Khâu Đại Lang, hắn cũng không muốn đối mặt với Mân Nương, bởi Mân Nương và Khâu Đại Lang đều giống nhau, là hai người khiến hắn không rõ cảm giác của mình đối với họ là thế nào, khiến hắn cũng không muốn nghĩ đến.

Nguyễn Tinh cưỡi ngựa, đi chậm một hồi, sau đó ra quyết định.

Hắn dặn hai tên lính hộ vệ: “Các ngươi đợi ở chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại.”

Nói xong, hắn quay đầu ngựa, phi về phía nhà họ Hồ.

Đã đến lúc dùng cơm chiều, là chủ một gia đình, Hồ Lân đang dùng tư thế dương dương tự đắc như đại lão gia, ngồi ở ghế chủ nhân, chờ đợi dùng cơm chiều.

Lý Mân và Lão Hòe đang bận bày biện thức ăn.

Lão Hòe vừa đặt bát canh trên bàn thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, hắn lập tức nói: “Bên ngoài có người gõ cửa.”

Lý Mân rất khâm phục khả năng nghe siêu thính của hắn, nơi này là hậu viện a, khoảng cách đến cửa chính rất xa nha.

Đợi Lão Hòe đi rồi, Lý Mân mới nhỏ giọng hỏi Hồ Lân: “Công tử, Lão Hòe là yêu quái gì a?”

Hồ Lân liếc nàng, không trả lời.

Vốn hắn tưởng Lý Mân coi hắn là chủ nhân thì hắn có thể muốn làm gì nàng thì làm, sẽ được tùy ý thưởng thức nàng, nhưng ai ngờ nàng lại cao tay hơn hắn một tầng.

Cứ khi nào hắn muốn làm nhiều một chút, Mân Nương sẽ tội nghiệp nói với hắn nơi đó của nàng bị đau, không có cách nào tiếp nhận hắn nữa. Hắn thấy đôi mắt ngập nước đáng thương của nàng thì cũng đành giơ tay đầu hàng.

Ngược lại, hắn thường xuyên bị Lý Mân quấn lấy đòi hắn biến thành tiểu hồ ly, bị nàng ôm vào trong ngực để hôn thì không nói, nàng còn ôm hắn dạo chơi trên phố…

Lý Mân không hỏi được nguyên hình của Lão Hòe từ công tử, nàng chẳng hề nhụt chí, nàng có rất nhiều thời gian, cũng có rất nhiều kiên nhẫn.

Lão Hòe nhanh chóng đi tới, hắn bẩm báo với Hồ Lân: “Công tử, bên ngoài có đồng hương Nguyễn Tinh của thiếu phu nhân, hắn không tiện vào trong, nói có chuyện muốn nói với thiếu phu nhân, nói xong sẽ đi.”

Hồ Lân nhướng mày, đang muốn nói thì Lý Mân cười khanh khách: “Công tử, lần này Nguyễn Tinh đến, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói với ta, để ta đi gặp hắn.”

Nụ cười của nàng vô cùng ngọt ngào, Hồ Lân không tự chủ được bị nàng mê hoặc: “Nàng đi đi, nhưng không được quá lâu.” (Kui: xấu hổ cho một thế hệ hồ ly tinh…)

Hắn nói xong, liếc mắt ra hiệu với Lão Hòe.

Lão Hòe hiểu ý, sau khi Mân Nương đi rồi mới lặng lẽ theo sau để bảo hộ.

Lý Mân sửa sang váy áo, chậm rãi đi ra ngoài.

Trong lòng nàng có chút nghi ngờ, nàng nghĩ đến những điều Đồng Hoa nói và lần gặp Khâu Đại Lang trong cửa hàng, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, cảm thấy mình thật có lỗi đối với Nguyễn Tinh.

Cửa lớn nhà họ Hồ khép hờ, Lý Mân đẩy cửa bước ra ngoài.

Cảnh chiều hôm mênh mông, một nam tử cao gầy mặc áo giáp đang dắt ngựa, đưa lưng về phía nàng, bóng lưng hắn đặc biệt hiu quạnh.

Lý Mân khẽ gọi: “Nguyễn Tinh.”

Nam tử kia xoay người nhìn Lý Mân.

Quả đúng là Nguyễn Tinh.

Lý Mân ngẩng đầu nhìn hắn, ba năm không gặp, Nguyễn Tinh đã trưởng thành, trở thành một thanh niên mày kiếm mắt sao, trên khuôn mặt ẩn chứa vẻ tang thương.

Nguyễn Tinh nhìn kiểu búi tóc của phụ nữ đã có chồng trên đầu Lý Mân, hắn nhẹ nhàng hỏi : “Mân Nương, muội đã thành thân sao?”

Mặt Lý Mân lập tức đỏ bừng, nàng cúi đầu, “Ừ” một tiếng.

Tim Nguyễn Tinh đập có chút nhanh hơn, khàn giọng hỏi: “Người đó của muội là Lão Hòe à?”

Lý Mân ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn hắn.

Nguyễn Tinh hít sâu một hơi: “Ta đang hỏi, đó là tướng công của muội à?”

Lý Mân cười ngọt ngào: “Tướng công của ta chính là công tử nhà ta, huynh đã từng gặp rồi đó.”

Nguyễn Tinh bị nụ cười ngọt ngào quen thuộc của nàng khiến cho chấn động, hắn nhìn ra chỗ khác, nhìn đến một gốc hoa cúc dại đang nở rộ, thấp giọng nói: “Như vậy thì rất tốt.”

Hắn nhớ được hình dạng của vị Hồ công tử kia, quả thực vô cùng tuấn tú, có thể xứng đôi với Mân Nương.

Lý Mân thấy hắn trầm mặc thì vội nói: “Nguyễn Tinh, mấy năm qua huynh có khỏe không?”

Nguyễn Tinh nhìn nàng, đáp: “Ta rất khỏe.”

Hắn chần chờ một lát thì nói: “Mân Nương, thực xin lỗi. Lúc đó ta thật không hiểu chuyện.”

Cha mẹ Nguyễn Tinh đều làm người như vậy, hắn cũng vẫn cho như thế mới là đúng. Sau khi hắn ra bên ngoài, tích lũy kiến thức và đạo lý đối nhân xử thế mới biết năm đó hắn ích kỷ biết bao.

Lý Mân nhìn dáng vẻ cao lớn tuấn lãng của hắn, lại nghĩ đến Khâu Đại Lang có dáng vẻ như thiếu nữ kia, trong lòng nàng rầu rĩ, đang muốn nói thì Nguyễn Tinh quay người, lấy từ trên yên ngựa một cái bọc rồi đưa cho nàng: “Mân Nương, đây là bạc ta vay của muội.”

Hắn rũ mắt: “Đáng lẽ phải có thêm lãi, nhưng ta vừa mới đưa cha mẹ đi chạy trốn, không có nhiều bạc…”

Hiện giờ Lý Mân có không ít bạc, cũng không để ý đến khoản tiền như vậy, nàng vội nói: “Ta không có nhu cầu dùng tiền, nếu huynh cần thì không cần trả cho ta đâu!”

Nguyễn Tinh cười cười, nhét bọc vào trong tay Lý Mân: “Mân Nương, muội cầm lấy đi.”

Hai mươi lạng bạc khá nặng, Lý Mân cầm trong tay mà không chặt, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh, đang muốn mời hắn vào trong nhà thì hắn nhỏ giọng nói: “Mân Nương, những lời ta nói với muội sau đây, muội cần nghe cho rõ, ngoài tướng công của muội thì không được nói cho bất kỳ ai.”

Hắn tiến lên một bước, kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói: “Đại quân của nước Kim sắp tới Lê Dương, sau đó sẽ nhanh chóng vào Niết Châu, Đông Kinh cũng không còn an toàn nữa, muội mau chạy trốn cùng tướng công, nhất định phải vượt sông Trường Giang!”

Lý Mân ngây người.

Nguyễn Tinh vươn tay vỗ nhẹ lên vai Lý Mân một cái, xoay người lên ngựa rời đi.

Lý Mân nói lại lời của Nguyễn Tinh cho Hồ Lân, Hồ Lân lại không coi là quan trọng lắm.

Hắn bình thản nói với Mân Nương: “Nàng yên tâm, đã có ta bảo vệ nàng.”

Lý Mân biết năng lực của công tử, tuy trong lòng nàng thấp thỏm nhưng cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Tình thế phát triển sau đó giống y những gì Nguyễn Tinh đã nói.

Tuy triều đình luôn bưng bít tin tức, nhưng dân chúng cũng dần biết quân Kim đã xâm nhập phía Nam, cho dù là dân chúng ở tận Đông Kinh – Biện Kinh và trấn Biện Thủy cũng đã bắt đầu chạy nạn về hướng Nam.

Trong tiếng pháo đón năm mới, hoàng đế đương thời của Đại Tống truyền ngôi cho thái tử Triệu Hằng, bản thân thì xưng là thái thượng hoàng, sửa niên hiệu là Tĩnh Khang.

Tháng tám năm Tĩnh Khang thứ nhất, nước Kim xuôi Nam lần thứ hai, đóng quân ở Niết Châu. Chủ tướng và binh lính quân Tống quá sợ hãi, Nguyễn Tinh chết trận, quân Kim chiếm lĩnh Đông Kinh, toàn bộ quân Tống bị tiêu diệt.

Sau đó, Đại Tống diệt vong.

Trong nỗi vui buồn hợp tan trong cả nước, Hồ Lân biến nhà họ Hồ ở trấn Biện Thủy trở thành chốn thiên đường trong thời loạn, bảo vệ Mân Nương vô cùng chặt chẽ.

Nhưng dù hắn đã tính đến tất cả, lại không tính được rằng chính nội đan tu luyện trong vạn năm của hắn lại trở thành mầm mống dẫn đến tai họa.

Quảng cáo
Trước /126 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Tình Trai] Đại Lang

Copyright © 2022 - MTruyện.net