Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 100 : Ma Bối Lĩnh (hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 100 : Ma Bối Lĩnh (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 100: Ma Bối Lĩnh (hạ)

Cho đến mười năm trước, thời đại gian nan này mới kết thúc.

Trong thời gian trước mười năm đó, có vô số thiên tài đã dừng bước tại cảnh giới Chân Nhân, những người có thể thành Cổ Thánh đều có năng lực kinh thế. Trong ba vạn năm này, cũng có rất nhiều thiên tài đã hối hận vì sinh ra không gặp thời.

Đột nhiên giữa bầu trời vang lên những tiếng động ầm ầm của một đội thiết kỵ đạp không đi đến.

Các kỵ sĩ cưỡi những con thần mã chạy nhanh như điện giật, trong nháy mắt đã vượt qua trăm dặm, tàn ảnh kéo dài trên hư không.

- Rầm!

Theo một tiếng động chấn động mà kéo dài, đội thiết kỵ giống như một dòng nước sắt này trong nháy mắt đã dừng lại trước sườn núi. Nhóm nhân mã này có ước chừng hơn ngàn người, nhưng khi dừng bước lại vô cùng chỉnh tề, tựa như nước chảy mây trôi.

Bọn họ ngồi trên những con thần mã mặc giáp tựa như là một đoàn người vừa khải hoàn chiến thắng từ chiến trường trở về. Mỗi một người cưỡi ngựa đều tỏa ra khí thế sát phạt. Một đội ngũ như vậy trông lạnh lẽo vô tình, sát ý xông thẳng lên trời, khiến người ta không thể thở được.

Thấy đội thiết kỵ này, tất cả mọi người đều kinh hãi hít sâu vào. Có thể đào tạo một đội ngũ như vậy, chủ nhân của nó nhất định phải có lai lịch kinh người. Không biết là môn phái của cường quốc nào?

- Giang Tả Thế Gia!

Thấy tộc hiệu, có rất nhiều người hiểu biết rộng bật thốt, bởi vì đây chính là một thế gia có truyền thừa cổ xưa.

Ngay cả Quán chủ của Tử Hà Quan cũng phải lầm bầm nói:

- Giang Tả Thế Gia luôn có khí thế rất hùng hổ dọa người, nhưng ở kiếp này bọn họ cũng có rất nhiều nhân tài a!

Nhìn một thế gia cổ xưa như vậy, cho dù là đám đại yêu kiêu ngạo của Phi Giao Hồ kia cũng phải biến sắc, không dám đi chêu trọc một thế gia cổ xưa như vậy.

- Giang Tả Thế Gia...còn cổ xưa hơn cả Tẩy Nhan Cổ Phái.

Một vị Xà Yêu vương của Phi Giao Hồ cũng kiêng kỵ vô cùng, khẽ than một câu.

Thiết kỵ của Giang Tả Thế Gia do một vị thanh niên thống lĩnh. Chỉ thấy người thanh niên này lạnh lùng vô tình, cả người được bao bọc trong thần khải, tựa như một ngọn núi bằng thiết. Nhưng khi hắn nhảy từ trên thần mã xuống dưới, phong thái lại rất nhẹ nhàng linh hoạt.

- Giang Tả Hầu, người này thật khó lường, mới hai mươi tuổi nhưng đã được phong hầu.

Cho dù một vương hầu như Hỗn Nguyên Hầu vừa thấy vị thanh niên này cũng phải rung động thốt lên.

Nhìn thấy Giang Tả Thế Gia đến, Trấn Uy Hầu cũng không dám kiêu căng, vội tự mình ra đón.

- Giang Tả Thế Gia, một thế gia cổ xưa. Nó không chỉ cổ xưa hơn cả Tẩy Nhan Cổ Phái, thậm chí nghe nói Giang Tả Thế Gia từng có một Hiền Vương khó lường, từng là đại địch thủ còn trẻ của Minh Nhân Tiên Đế. Hơn nữa, nghe nói Minh Nhân Tiên Đế khi còn trẻ từng thua trong tay người này.

Một lão Quy Vương của Phi Giao Hồ khẽ kể.

- Giang Tả Hiền Vương!

Lại có một lão yêu vương khác trong Phi Giao Hồ rung động khi nghe tới cái tên này:

- Nhưng đáng tiếc cuối cùng người vẫn bại trong tay Minh Nhân Tiên Đế, không thể gánh lấy Thiên Mệnh.

Các tu sĩ khác nghe vậy đều cảm thấy kinh hãi, nhiều người bây giờ mới biết Giang Tả Thế Gia đáng sợ như thế nào. Lúc còn trẻ, Minh Nhân Tiên Đế đã khó có địch thủ, mặc dù ông ta xuất thân bình thường, nhưng năm xưa cũng quét ngang vô số cường địch, thậm chí đã từng đi vào Táng Địa, chiến Cựu Thổ....

Nhưng lão tổ Giang Tả Thế Gia lại từng đánh bại được Minh Nhân Tiên Đế khi còn trẻ, thực lực vị lão tổ này rốt cuộc đáng sợ như thế nào. Trong thời đại kia, Giang Tả Hiền Vương đúng là một thiên tài trẻ tuổi vang dội tại Nhân Hoàng giới.

- Giang Tả Hầu, người này có thể theo kịp bước tổ tiên Giang Tả Hiền Vương của hắn.

Có một lão đạo của Tử Hà Quan nói nhỏ:

- Nghe nói rằng Giang Tả Thế Gia rất kỳ vọng vào hắn, khẳng định hắn có thể vượt xa tổ tiên Giang Tả Hiền Vương của mình. Trong thời đại Đạo Gian, Giang Tả Hầu đã biểu hiện tài năng xuất chúng rồi, hiện tại nghe nói hắn đã chạm đến cảnh giới Vương Hầu.

Sau đó lại có không ít đệ tử đại giáo cương quốc tới đây, nhưng uy phong bọn họ hiển nhiên không thể sánh với Giang Tả Hầu. Có thể đứng vững đến bây giờ, thực lực của Giang Tả Thế Gia hiển nhiên rất kinh người.

Khi các đệ tử đại giáo cương quốc tiến đến, số người tụ tập trên sườn núi này đã rất nhiều rồi, một số nhóm tụ tập lại chung với nhau đàm luận không ngừng. Có môn phái mang theo bảo các treo trên không trung để các đệ tử trực tiếp ở bên trong; cũng có môn phái đi tới đây bằng một chiếc thuyền cổ khổng lồ, đây vừa là bảo vật phi hành, vừa là nơi ở của họ.

Nhưng số tu sĩ tiến đến Ma Bối lĩnh hiển nhiên không chỉ như vậy, trên không trung thỉnh thoảng vẫn có đệ tử đại giáo cương quốc nào đó giá lâm, người thì đạp kiếm tiến đến, kẻ thì cưỡi đại bàng xuất hiện, thậm chí còn có người ngồi trên một ngọn núi khổng lồ phi tới. Nói chung đa màu đa dạng, kỳ quái đủ kiểu.

Thậm chí có thể nói, nếu như ai đó đi bộ đến nơi đây liền không có tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh vậy. Nếu một tu sĩ không thể phi hành được đến đây, chứng tỏ cảnh giới của người này rất thấp. Dù sao đối với các tu sĩ hiện nay, một khi đạt tới cảnh giới Chân Mệnh là có thể ngự vật phi hành, đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên có thể độn thiên đạp không mà đi.

- Uỳnh, uỳnh, uỳnh!

Ngay lúc các tu sĩ ở đây đang ngóng xem còn có đệ tử đại giáo hay cương quốc nào xuất hiện nữa thì đột nhiên núi sông chấn động, tựa như mặt đất muốn nứt ra, khiến cho một số người phải vội vàng bay lên trời cao.

- Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Ma Bối Lĩnh mở rồi?

Có người kinh ngạc hỏi.

Nhưng không bao lâu sau, mọi người mới phát hiện không phải chuyện xảy ra như họ nghĩ, mà ai nấy đều nhìn thấy một con ốc sên khổng lồ đang bò lên sườn núi tiến về nơi đây. Con ốc sên này có kích thước to lớn như ngọn núi vậy.

Nhìn thấy nó, rất nhiều người kinh ngạc mở to mắt ra, chỉ sợ tất cả các tu sĩ ở đây cả đời cũng chưa bao giờ gặp một con ốc sên to lớn như thế. Hơn nữa, điều khiến mọi người phải ngạc nhiên chính là trên lưng con ốc sên khổng lồ này lại có rất nhiều người, thậm chí là hơn ngàn người.

Tận mắt thấy con ốc sên khổng lồ này chậm rãi bò lên sườn núi, nhất thời vô số tu sĩ cười vang lên, đây chính là chuyện hài hước họ chưa từng chứng kiến.

- Ha ha, các ngươi có chân sao không tự đi vậy? Nhiều người ngồi trên lưng con ốc sên này như thế, không phải muốn đè chết nó sao?

Có tu sĩ cảm thấy hình ảnh này quá khôi hài, lên tiếng giễu cợt.

Cũng có tu sĩ khác hét lên thật to, nói:

- Con ốc sên của các ngươi bò chậm qua, có muốn mọi người giúp đẩy phụ không, chứ cứ như vậy chừng nào các ngươi mới tới đây?

Lời này lại khiến mọi người phải cười to lên, nhiều người cũng cảm thấy việc cưỡi ốc sên đi là chuyện rất không bình thường.

Đương nhiên, ngồi trên lưng con ốc này chính là mấy người Lý Thất Dạ. Với tốc độ của Ngưu Phấn, chỉ cần nháy mắt sẽ bò lên được sườn núi, nhưng vì Lý Thất Dạ đang hoài niệm chuyện xưa, nên khiến Ngưu Phấn thả tốc độ chậm lại, để còn thưởng thức phong cảnh bốn phía.

Đối với những tiếng cười to trước mặt vọng tới, mấy người lão luyện như Cổ Thiết Thủ hoặc Đồ Bất Ngữ vẫn yên ổn ngồi tại chỗ, nhưng đám đệ tử trẻ tuổi da mặt mỏng như Lạc Phong Hoa không thể làm gì khác hơn là cười khan, khuôn mặt hơi ngượng ngùng.

Chỉ có Lý Thất Dạ là bình tĩnh, thản nhiên ngồi trên lưng Ngưu Phấn, tựa như một người rảnh rỗi du sơn ngoạn thủy, căn bản không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Với hắn, việc cưỡi ốc sên đi lên sườn núi cũng tựa như đang cưỡi thần mã đi dạo trong hậu viên nhà mình vậy, thoải mái vô cùng.

- Là người của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Khi Ngưu Phấn đã bò lên sườn núi, có không ít tu sĩ hoặc môn phái của Bảo Thánh Thượng Quốc nhận ra cờ hiệu của Tẩy Nhan Cổ Phái.

Thấy người của Tẩy Nhan Cổ Phái đến, có một số người quay sang nhìn nhau. Ba vạn năm trước, đây chính là địa bàn của Tẩy Nhan Cổ Phái, năm đó ai dám tụ tập ở đây như hôm nay? Mà bây giờ Tẩy Nhan Cổ Phái lại sa sút, không chỉ các phái trong thiên hạ tụ tập ở đây, mà ngay cả chủ nhân của nó là Tẩy Nhan Cổ Phái cũng sớm mất đi tư cách tiến vào Ma Bối Lĩnh.

Ba vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái đại chiến với Thánh Thiên Giáo, sau khi thảm bại đã không còn thực lực để tiến vào Ma Bối Lĩnh nữa, mà Thánh Thiên Giáo cũng không đồng ý Tẩy Nhan Cổ Phái được vào nơi đây.

Nhưng hôm nay Tẩy Nhan Cổ Phái lại cố tình đến đây, khiến cho một số tu sĩ đều nghĩ rằng môn phái này đang muốn gây chuyện với Bảo Thánh Thượng Quốc và Thánh Thiên Giáo.

Hơn nữa, một số môn phái truyền thừa của Bảo Thánh Thượng Quốc càng cảm thấy kinh ngạc và khiếp sợ hơn. Trước đó không lâu, trong khi quyết đấu với Đổng Thánh Long và Liệt Chiến Hầu, Tẩy Nhan Cổ Phái lại dám hủy diệt ý chí Nhân Hoàng, gây lên một trận sóng to gió lớn. Qua việc này mọi người đều cho rằng Tẩy Nhan Cổ Phái đã hoàn toàn đối nghịch công khai với Bảo Thánh Thượng Quốc.

Sau đó nhờ có Cửu Thánh Yêu Môn đứng ra giàn hòa, việc này mới được giải quyết êm xuôi. Tuy nhiên, chuyện đó vừa mới xảy ra không lâu, mà bây giờ Tẩy Nhan Cổ Phái đã chạy đến Ma Bối Lĩnh rồi, chẳng lẽ lại muốn gây khó dễ với cả Thánh Thiên Giáo nữa hay sao?

Lý Thất Dạ ngồi trên lưng Ngưu Phấn, nhìn cửa đá cổ xưa ở bên sườn núi, không khỏi cảm khái một hồi.

- Dừng bước!

Ngay lúc này, một tiếng thét vang lên, Trấn Uy Hầu dẫn theo một đội quân ngăn đường đi, quát:

- Cổ Thiết Thủ, đường này không thông!

Lúc này Trấn Uy Hầu đang tỏ ra rất tức giận, không hề che giấu khí tức Vương Hầu cuồn cuộn của mình, xem ra gã muốn dùng nó trấn áp đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái.

- Sao lại không thông?

Cổ Thiết Thủ đứng lên, nhìn Trấn Uy Hầu, hỏi.

Trấn Uy hầu trợn mắt lên nhìn. Mối quan hệ cá nhân giữa gã và Đổng Thánh Long rất tốt, nên Trấn Uy Hầu rất giận dữ khi nghe tin Đổng Thánh Long lại bị Tẩy Nhan Cổ Phái sát hại. Nếu như lúc này Tẩy Nhan Cổ Phái dám trái với mệnh lệnh của Nhân Hoàng, chắc chắn gã sẽ nhân cơ hội mà trả thù cho Đổng Thánh Long.

- Chỉ dựa vào thực lực của một môn phái nhỏ bé như các ngươi mà cũng dám đến đây sao?

Trấn Uy Hầu cười một cái, sau đó khinh thường nói tiếp:

- Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi không có tư cách đi vào Ma Bối Lĩnh.

- Đúng vậy! Bây giờ Ma Bối Lĩnh không còn thuộc về Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi nữa. Còn không mau cút ra xa, lại muốn tự tìm phiền toái hay sao hả?

Lại có người bên Bảo Thánh Thượng Quốc lên tiếng.

Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên không thèm nhìn Trấn Uy hầu một cái, chỉ bình tĩnh nói:

- Ta muốn đi nơi nào, không có ai có thể ngăn cản. Cổ trưởng lão, bảo hắn cút!

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đào Hoa Lạc Xích Hoả

Copyright © 2022 - MTruyện.net