Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 104 : Nam Thiên Thượng Quốc (hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 104 : Nam Thiên Thượng Quốc (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 104: Nam Thiên Thượng Quốc (hạ)

Ngay cả trong thời đại Thác Hoang, khi mà các quý tộc vẫn còn rất nhỏ yếu, Nam Thiên Thế Gia cũng đã ra đời một vị Tiên Đế khó lường - Phi Dương Tiên Đế. Vị Tiên Đế một đời tung bay, tiếu ngạo Cửu Giới.

Càng khó lường hơn là, Nam Thiên Cổ Quốc mà Nam Thiên Thế Gia chấp chưởng có thể sừng sững trăm nghìn vạn năm không ngã. Thử nghĩ mà xem, từ thời đại Thác Hoang cho đến Chư Đế, đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, có bao nhiêu môn phái, bao nhiêu truyền thừa đã vĩnh viễn trở thành lịch sử, tan thành mây khói, biến mất trong dòng sông thời gian dài dằng dặc.

Nhưng mà Nam Thiên Thế Gia lại vẫn cứ xưng hùng một phương, nắm giữ cương quốc rộng lớn, vẫn sừng sững không ngã, một thế gia như vậy đáng sợ cỡ nào. Giang Tả Thế Gia tuy rằng cũng có chút năm tháng oai phong, nhưng so với Nam Thiên Thế Gia vẫn còn kém quá xa. Hơn nữa Giang Tả Thế Gia cũng không được như Nam Thiên Thế Gia, có thể nắm giữ một cương quốc hùng mạnh mà không suy chuyển.

Nam Thiên Thế Gia dựng nước từ rất lâu rồi, người ta gọi nó là Nam Thiên Cổ Quốc. Mặc dù Nam Thiên Thế Gia chỉ cho ra đời một vị Tiên Đế duy nhất là Phi Dương Thiên Đế, nhưng bằng vào sự cổ xưa của bọn họ, quả thật đáng được xưng là cổ quốc. Thế nhưng, mặc dù được người đời gọi là Nam Thiên Cổ Quốc, trong thời gian rất dài Nam Thiên Thế Gia vẫn tự xưng là Nam Thiên Thượng Quốc, về phần tại sao thì không người được biết, đa số cũng chỉ cho rằng Nam Thiên thế gia khiêm tốn mà thôi.

Lúc này, từ trên chiến xa cổ xưa có một thanh niên bước xuống, chỉ thấy người thanh niên này anh tuấn phi phàm, đầu đội bảo quan tơ vàng, người khoác long bào tứ trảo, từng bước hạ xuống, như long hành hổ bộ, thật sự là rồng phượng trong loài người.

Thực ra, những cường giả trên mỗi chiến xa cổ xưa đều có khí thế không hề yếu, mặc dù bọn họ đã kiềm chế hơi thở của mình, nhưng vẫn khiến cho nội tâm mọi người chấn động. Những đệ tử này hẳn đều là những tuấn ngạn(anh tuấn, người tài đức) của Nam Thiên Thượng Quốc.

- Nam Thiên quận vương, Nam Thiên Hào, anh hùng xuất thiếu niên, Nam Thiên Thượng Quốc một lần liền xuất thế hai vị tuấn kiệt. Thực khôngthẹn là cổ quốc!

Nhìn thấy thiếu niên này, lão Quy Vương kiến thức rộng rãi uyên bác của Phi Giao Hồ cũng kinh hô lên một câu.

Nghe thấy cái tên “Nam Thiên Hào”, không ít tu sĩ ở đây giật mình thon thót, cho dù có vài tu sĩ trẻ tuổi không phục thì nét mặt lúc này cũng phải biến sắc.

Tại Nam Thiên Thượng Quốc từng có một câu nói thế này: trên triều có Nam Thiên Thiếu Hoàng, bên ngoài có Nam Thiên Hào. Nam Thiên Thiếu Hoàng chính là thái tử của Nam Thiên Thượng Quốc, thiên phú trác tuyệt vô song, thậm chí còn được người đời xưng là Phi Dương Tiên Đế tuổi thiếu niên thứ hai.

Nam Thiên Hào chính là quận vương của Nam Thiên Thượng Quốc, nếu so với đường huynh Nam Thiên Thiếu Hoàng của mình có lẽ vẫn hơi thua kém, thế nhưng gã vẫn là một vị thiên tài có thiên phú hơn người, tiếng tăm lừng lẫy trong thế hệ trẻ của Nam Thiên Thượng Quốc. Nam Thiên Hào cũng từng lập công lao không nhỏ cho Nam Thiên Thượng Quốc.

Nam Thiên Hào đi xuống chiến xa cổ xưa, ánh mắt quét qua đám người, khi ánh mắt gã dừng lại trên người Lý Sương Nhan thì lập tức lộ vẻ vui mừng, bước nhanh tới, đi đến trước mặt Lý Sương Nhan, phóng khoáng cười nói:

- Hóa ra là Lý tiên tử cũng đến tham gia thịnh yến ở Ma Bối Lĩnh này.

Nam Thiên Hào cũng là một trong những người theo đuổi Lý Sương Nhan, gã thậm chí từng lên Cửu Thánh Yêu Môn cầu hôn, chỉ tiếc bị Yêu Hoàng lấy lý do Lý Sương Nhan là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn để cự tuyệt.

Thấy Nam Thiên Hào, Lý Sương Nhan cũng chỉ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Có điều, Nam Thiên Hào vẫn rất nhiệt tình, vừa cười vừa nói:

- Năm đó ở Cửu Thánh Yêu Môn được may mắn diện kiến diện mạo khuynh thành của tiên tử, hôm nay tái kiến, Lý tiên tử lại càng hơn xưa. Chẳng biết Lý tiên tử lần này đến Ma Bối Lĩnh là một mình đến đây, hay là đi cùng với Yêu Hoàng và mọi người?

- Sư tôn của ta chưa đến.

Lý Sương Nhan không muốn nhiều lời, chỉ lạnh nhạt trả lời.

Nam Thiên Hào cười nói:

- Vậy cũng không sao, lần này ta tới Ma Bối Lĩnh tìm kiếm bảo vật, cường giả đi theo rất nhiều, không bằng Lý tiên tử đi cùng chúng ta, đồng tâm hiệp lực tìm kiếm bảo vật kinh thế của Ma Bối Lĩnh.

Sự nhiệt tình của Nam Thiên Hào vẫn không giảm chút nào, mà Lý Sương Nhan chỉ liếc nhìn gã một cái, dứt khoát không thèm đế ý đến Nam Thiên Hào nữa. Mặc dù Nam Thiên Hào được xưng là tuấn kiệt của Nam Thiên Thượng Quốc, nhưng Lý Sương Nhan cũng là thiên chi kiêu nữ, Thánh mệnh Hoàng thể, với tư chất của nàng, ở bất kỳ một đại giáo hay cương quốc nào cũng đều là thiên tài tuyệt thế.

Lý Sương Nhan trả lời đầy lãnh đạm khiến Nam Thiên Hào đang hừng hực nhiệt tình cũng có đôi chút xấu hổ. Lúc này, gã mới để ý thấy bên cạnh Lý Sương Nhan có Lý Thất Dạ đi cùng, ánh mắt lập tức lạnh đi.

Nam Thiên Hào quan sát Lý Thất Dạ, một người có tướng mạo phổ thông, khí thế không đáng kể, huyết khí yếu ớt, nhìn cái liền biết là loại tầm thường, không đủ thành đạo. Cặp mắt gã nhíu lại, lạnh lùng nói với Lý Thất Dạ:

- Ngươi tên là gì, xuất thân từ môn phái nào?

Lúc này, Nam Thiên Hào hoàn toàn coi Lý Thất Dạ là tôi tớ của Lý Sương Nhan, nếu như không phải, thì kiểu chất vấn mang ý đồ thế này, ẩn ý trong đó đã rất rõ ràng: chỉ bằng đẳng cấp như Lý Thất Dạ, chưa đủ tư cách để đứng chung một chỗ với Lý Sương Nhan.

Từ đầu tới cuối, Lý Thất Dạ vẫn dửng dưng như không đứng ở nơi đó, tinh tế thưởng thức phong cảnh núi non trùng điệp này. Khi Nam Thiên Hào lạnh giọng chất vấn, Lý Thất Dạ chẳng qua chỉ quay đầu liếc gã một cái, chẳng thèm nói năng gì, tiếp tục ngắm phong cảnh.

Ở phía sau, không ít người trên sườn núi ngừng thở nhìn một màn này, một người là quận vương xuất thân danh giá, được người xưng là thiên chi kiêu tử, một người lại là tiểu bối vô danh kiêu ngạo thái quá. Lúc này, rất nhiều người đều vui mừng quan sát, thậm chí có người còn hy vọng Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ xung đột với Nam Thiên Thượng Quốc, làm cho bọn họ có cơ hội đục nước béo cò.

- Tiểu tử, hỏi ngươi đó, còn không mau bẩm báo với quận vương!

Đột nhiên một vị cường giả của Bảo Thánh Thượng Quốc trên chiến xa lạnh lùng quát Lý Thất Dạ.

Đến đây Lý Thất Dạ mới khoát tay áo, nói:

- Ruồi muỗi từ đâu tới, bớt quấy rầy người ở chỗ này đi.

Những lời này của Lý Thất Dạ vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến cho rất nhiều người trên sườn núi không nhịn được, quay mặt nhìn nhau. Tên tiểu tử này thật sự quá mức kiêu ngạo, cũng không thèm xem Nam Thiên Thượng Quốc là quái vật lớn cỡ nào, vừa mở miệng một cái là đắc tội với người ta. Nếu như tiểu tử này là một kẻ kinh tài tuyệt diễm, lai lịch kinh thiên thì cũng đành, thế nhưng huyết khí hay đạo hạnh của hắn đều là dạng tầm thường, nhìn cái liền biết ngay là một kẻ bám váy đàn bà mà sống! Thế mà vẫn dám kiêu ngạo như vậy.

Lý Thất Dạ vừa nói ra những lời này, sắc mặt Nam Thiên Hào liền trầm xuống, mà sắc mặt của vị cường giả trên chiến xa lại càng khó coi, nhảy từ trên chiến xa xuống, cất giọng lạnh lẽo:

- Thứ không biết sống chết, quận vương chúng ta đây hỏi ngươi là phúc phận của ngươi…

- Sương Nhan, vả miệng!

Lý Thất Dạ cũng chẳng thèm nhìn thêm một cái, ra lệnh.

- Bốp, bốp, bốp…

Vị cường giả của Bảo Thánh Thượng Quốc mới nhảy xuống còn chưa kịp đứng vững, đã lập tức bị Lý Sương Nhan trước sau phải trái quất cho mười mấy cái bạt tai. Tuy đám thanh niên tài tuấn như bọn họ ở Nam Thiên Thượng Quốc có thể coi là nhân tài trong lớp trẻ, thế nhưng nếu so với thiên tài chân chính như Lý Sương Nhan thì vẫn còn kém quá xa.

- Ta liều mạng với ngươi…

Ngay lúc tên cường giả này vừa rống to một tiếng, trong nháy mắt Vương Hầu oai của Lý Sương Nhan ầm ầm bùng lên, nàng điểm ngón tay một cái vào hư không, “ầm” một tiếng, tên cường giả này lập tức bị đánh bay, trong lúc nhất thời khó mà bò dậy được.

Đôi mắt xinh đẹp của Lý Sương Nhan lạnh tanh, khí tức Vương Hầu cuồn cuộn, nàng vừa có khí thế lật trời, lại giống như vương giả đang tuần sát, vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo cũng không dám đến gần.

Khí thế như vậy, đạo hạnh như vậy, nhất thời khiến cho đông đảo cao thủ cường giả kinh hãi. Một nữ thiên tài thế hệ trẻ tuổi đã có thể lên được Vương Hầu, đây chính là chuyện làm cho người ta kiêng kỵ. Mà đáng sợ hơn nữa là oai thế vạn pháp tránh lui, chư thiên đại đạo trốn xa, đó mới là thứ khiến cho nội tâm mọi người thật sự sợ hãi.

- Lẽ nào Ngọc Thanh Thánh Thể của nàng ta đã đại thành sao?

Ngay cả lão Quy Vương của Phi Giao Hồ kia cũng hoảng sợ, mặt mày trắng bệch. Nếu là thánh thể đại thành thì đây quả thật là một chuyện vô cùng rung động.

Lúc này, đừng nói là thiên tài thế hệ trẻ như Giang Tả Hầu, mà dù cho là Vương Hầu lâu năm như Hỗn Nguyên Hầu cũng biến sắc. Tuổi trẻ như vậy đã lên cảnh giới Vương Hầu, quả thực khiến người ta kiêng kỵ.

Tiên thể thuật mà Lý Sương Nhan tu luyện chính là Vô Cấu Thể. Vô Cấu Thể, còn được xưng là vô cấu vô ô (cấu: dơ dáy /ô: bẩn /vô: không). Nếu như thể chất này luyện thành, vạn pháp tránh lui, chư thiên bất xâm. Đây thực sự là một thể chất cực kỳ đánh sợ.

Vô Cấu tiên thể thuật mà hiện tại Lý Sương Nhan đang tu luyện chính là thể thuật cùng cực nhất, nguyên thủy nhất trong thế gian. Người ta có thể tưởng tượng nó đáng sợ cỡ nào! Ngọc Thanh Thánh Tâm thuật mà trước đây nàng tu luyện còn xa mới sánh được.

Hiện tại Vô Cấu Thể của Lý Sương Nhan còn cách đại thành rất xa, thế nhưng chỉ vậy cũng đã khiến cho chư pháp tránh lui rồi.

- Tiểu tử, có dám đi ra đánh một trận hay không!

Sắc mặt Nam Thiên Hào giờ đã khó coi tới cực điểm, gã muốn phát tiết tất cả lửa giận của mình lên người Lý Thất Dạ. Khí thế của gã dâng cao, hai mắt hằm hằm, khí tức sắc bén phóng thẳng đến Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ lúc này mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nam Thiên Hào, bình tĩnh nói:

- Nam Thiên Thượng Quốc các ngươi cụp đuôi làm người là đúng, tổ tiên các ngươi tự xưng là thượng quốc mà không dám xưng cổ quốc, chí ít còn có ba phần trí tuệ. Ngươi thật sự cho rằng các ngươi là cổ quốc, thật sự cho rằng mình là đế thống tiên môn sao, mà dám hống hách ở nơi này? Ngay cả Phi Dương Tiên Đế cũng không tự nhận là mình xuất thân từ Nam Thiên Thế Gia.

Lời Lý Thất Dạ khiến cho tất cả mọi người trên sườn núi đều không biết nói gì, luận ngang ngược hống hách, luận kiêu ngạo cuồng vọng, người ở chỗ này có kẻ nào sao được với ngươi sao?

- Thứ không biết sống chết, nói khoác mà không biết ngượng, dám làm nhục Nam Thiên Thượng Quốc, ta sẽ giết sạch cửu tộc nhà ngươi!

Nam Thiên Hào vốn rất coi trọng sĩ diện, những lời ngông cuồng của Lý Thất Dạ lập tức làm gã tức điên, sát ý phóng lên trời.

- Giết sạch cửu tộc nhà ta?

Lý Thất Dạ chỉ cười mỉm rồi thản nhiên nói:

- Chỉ bằng một cái thượng quốc, cũng dám nói giết cửu tộc nhà ta? Ngươi cũng tự dát vàng lên mặt mình quá mức rồi.

Mọi người trên sườn núi cũng chỉ đành im lặng trong giây lát. Kẻ kiêu ngạo bọn họ từng gặp qua, nhưng kiêu ngạo đến mức độ này thì quả thật là vô địch, ngay cả Thiên Nam Thượng Quốc cũng không coi vào đâu. Tiểu tử này nếu không phải là Tiên Đế thì chính là kẻ điên khùng!

- Khẩu khí thật lớn, Tẩy Nhan Cổ Phái toàn ra đời những kẻ ngông cuồng thế này sao?

Lúc này, một giọng nói âm trầm như đá vang lên, một thanh niên chậm rãi đi đến, phía sau y có mấy lão giả bước theo theo. Tuy rằng mấy ông lão này đã tận lực kìm hãm khí tức của mình, thế nhưng, mỗi một luồng khí tức lộ ra vẫn đủ khiến cho người ta chấn động.

Người thanh niên này tuy rằng chỉ mặc hoàng y, thế nhưng hoàng khí vẫn cuộn trào không ngớt. Y có phong thái hiên ngang, mày kiếm mắt sáng, từ trên thân thể lộ vẻ xuất chúng bất phàm, giống như hạc giữa bầy gà.

Người thanh niên này vừa đến, những Vương Hầu của Bảo Thánh Thượng Quốc ở đây đều rối rít đi đến chào hỏi, cho dù là Vương Hầu thế hệ trước như Tử Sơn Hầu cũng hết sức khách khí với thanh niên này.

- Thánh Thiên Đạo Tử….

Vừa nhìn thấy người này, các giáo chủ của truyền thừa đại giáo từ Bảo Thánh Thượng Quốc đồng loạt kinh hô.

Tiểu phẩm hài giải stress vì ức chế trình độ câu chữ của tác giả.

"Phỏng vấn qua điện thoại"

Phóng viên nhóm dịch Toàn Cao Thủ (viết tắt TCT): - A lô, anh Yếu Vãi Tiên Sinh đó à. Sao anh cứ để mấy thằng não tàn tán gái chuối không thể tả quấy rầy anh Dạ và các mỹ nhân thế?

Yếu Vãi Tiên Sinh: - Là Yếm Bút Tiêu Sinh, mấy tên khốn kiếp TCT của TTV các ngươi cứ hay đá xóc anh.

Phóng viên nhóm TCT: - Anh cứ bình tĩnh, không nòng nọc xông lên não dễ gây co rút, cái gì bé nó sẽ càng bé lại thì chết!

Yếu Vãi Tiên Sinh: - Thế à, ngộ giờ mới biết, đám cao thủ TCT các anh chị thật tài ba, biết nhiều hiểu rộng, ăn cơm như ăn sách, uống nước như uống chữ, dịch một giây một chương, ba ngày xong cả bộ truyện!

Phóng viên nhóm dịch TCT: - Anh Yếu cứ quá khen, vỗ mông ngựa vừa thôi. Quay về chủ đề chính nào!

Yếu Vãi Tiên Sinh: - À, à, vấn đề chuối hả. Ngày xưa mình nhìn mấy thằng mặt khỉ mắt trố người que củi hai tay dắt hai em xinh tươi mà chỉ biết ngưỡng mộ từ xa, vì nó lắm tiền, bố làm to, mẹ có nhà mặt phố, tuy ngố những vẫn hơn mình. Đờ...

Phóng viên nhóm TCT: - Nghiêm cấm anh chửi bậy. Tự vả vào mũi một cái nào!

Yếu Vãi Tiên Sinh: - Ờ, vì thế mình mới miêu tả mình giống như anh Dạ, cười vào mặt mấy thằng não tàn chưa đủ thành đạo, tuy thế gia nhà giàu, tài ba tuấn kiệt, khí thế cuồn cuộn, oai danh hiển hách nhưng vẫn phải sách dép chạy sau anh. Đơn thuần là yy tự sướng bản thân thôi các anh chị TCT. Mong thông cảm và hiểu cho nỗi lòng của Yếu.

Phóng viên nhóm TCT: - Cám ơn tâm sự đến từ đáy lòng của anh. Hẹn gặp lại lần sau.

Yếu Vãi Tiên Sinh: - Ây, ấy, cho mình gửi lời hỏi thăm nồng nhiệt nhất tới đám độc giả mTruyen.net ...tút...tút...tút... (kết nối bị ngắt)

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trùng Sinh Chi Vô Địch Dị Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net