Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 105 : Thánh Thiên Đạo Tử (thượng)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 105 : Thánh Thiên Đạo Tử (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 105: Thánh Thiên Đạo Tử (thượng)

Thánh Thiên Đạo Tử - một thiên tài danh chấn Đại Trung Vực, từ lúc chỉ mới mười lăm tuổi đã thay Bảo Thánh Thượng Quốc chấp chưởng một phương cương thổ, hiệu lệnh trăm vạn hùng binh, đã từng vì Bảo Thánh Thượng Quốc lập nên công lao hiển hách.

Bất kể ở đâu, phong thái của Thánh Thiên Đạo Tử đều như hạc giữa bầy gà, cực kì xuất chúng.

Thánh Thiên Đạo Tử chính là truyền nhân của Thánh Thiên Giáo, có người nói gã chính là con ruột của Nhân Hoàng của Bảo Thánh Thượng Quốc, có kẻ lại bảo là không phải.

Lai lịch của Thánh Thiên Đạo Tử có chút thần bí, đạo hạnh của gã lại cực kì nghịch thiên. Từ lâu đã có lời đồn nói rằng Thánh Thiên Đạo ử đã thành tựu Vương Hầu, tuy rằng gã chưa được phong Vương nhưng đã có địa vị của Vương Hầu ở Bảo Thánh Thượng Quốc, thậm chí còn để cho không ít Vương Hầu khác phải nể trọng.

Thánh Thiên Đạo Tử đi từng bước tới, phong thái hiên ngang, hoàng khí dâng trào quả thật làm người khác phải chú ý. Cho dù gã và lão giả áo xám bên cạnh đều cố tỏ ra khiêm tốn nhưng vẫn như hạc giữa bầy gà.

Thánh Thiên Đạo Tửnhảy lên trên sườn đồi, hai mắt nhíu lại giống như các chùm sao tụ hội, từ trong ánh mắt có một tia như có thể đâm thủng hư không.

Lúc này, Thánh Thiên Đạo Tử nhìn thẳng vào Lý Thất Dạ, nói:

- Một tiểu bối chỉ có cảnh giới Uẩn Thể, nghĩ là leo lên được Cửu Thánh Yêu Môn liền có thể hoành hành khắp các cương quốc sao? Hiện nay đại thế đã tới, nơi nơi tàng long ngọa hổ, lớp lớp thiên tài xuất hiện, một kẻ tầm thường như ngươi chỉ là một hạt bụi mà thôi!

Tuy rằng rất nhiều đại nhân vật đều nhìn ra được đạo hạnh của Lý Thất Dạ không cao, thế nhưng cũng chẳng để ý kỹ lắm. Bây giờ nghe Thánh Thiên Đạo Tử nói cảnh giới của Lý Thất Dạ chỉ là Uẩn Thể khiến cho không ít người bốn mắt nhìn nhau.

Đối với rất nhiều tu sĩ ở đây, cảnh giới Uẩn Thể ở chỗ này đơn giản không có tiếng nói. Muốn đặt chân ở nơi này, cảnh giới cũng phải là Dục Niết hoặc Thiên Nguyên.

- Tàng long ngọa hổ? Thiên tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp?

Khóe miệng Lý Thất Dạ hơi cong lên, hắn chậm rãi nói:

- Long hổ bất quá là tọa kỵ dưới háng ta mà thôi! Thiên tài thì có gì để nói, coi như là thiên tài vạn thế có một cũng phải nằm xuống cho ta. Đối với ta, thiên tài chẳng qua là xương khô trên con đường đi tới đỉnh đại đạo của ta mà thôi. Đại đạo dằng dặc, chỉ có đạo tâm của mình vô địch, thiên tài đáng giá mấy đồng?

- Khẩu khí thật ngông cuồng!

Lý Thất Dạ lớn lối như thế làm cho mọi người ở đây đều bó tay, có tu sĩ không nhịn được bật thốt:

- Thứ ngu ngốc này chui ra từ chỗ nào ra thế?

Lời nói của Lý Thất Dạ khiến cho không ít người nhìn hắn với ánh mắt khinh thường. Tiểu tử này quả thực nổ banh trời, dám nói bừa bãi “Thiên tài đáng mấy đồng!” Coi như là tuyệt thế thiên tài cũng không dám phát ngôn một câu như vậy.

Lúc này, một thanh âm thanh thúy êm tai vang lên:

- Đại dạo dằng dặc, chỉ có đạo tâm của mình vô địch. Nói cho cùng, thiên tài thì có gì hơn người, chẳng qua trời sinh gân cốt tốt mà thôi!

Một câu như vậy đột nhiên vang lên làm cho rất nhiều tu sĩ ngạc nhiên. Ở lúc mấu chốt này mà nói như vậy không phải là đang làm khó dễ Thánh Thiên Đạo Tử hay sao?

Mọi người đưa mắt nhìn lên, giữa không trung không biết từ lúc nào đã đậu một chiếc xe ngựa. Xe ngựa nhìn thoáng qua có chút giản dị, dù đi đến chỗ nào cũng không bắt mắt, một ông lão đầu đội nón rộng vành làm người đánh xe.

Thế nhưng, khi nhiều người thấy huy hiệu trên xe ngựa liền cau mày, có người lên tiếng:

- Bảo Trụ Thánh Tông!

Nghe được tên “Bảo Trụ Thánh Tông”, không it người phải rung động. Trong cái tên của môn phái này, “trụ” là chỉ thân thể, cũng chính là thể chất!

Bảo Trụ Thánh Tông ở Đại Trung Vực, thậm chí cả Nhân Hoàng Giới đều có danh tiếng hiển hách. Tuy rằng Bảo Trụ Thánh Tông không có người thành tựu Tiên Đế, nhưng có thể nói có nhiều người có thể chất đại thành nhất trên toàn cõi Đại Trung Vực, thậm chí là cả Nhân Hoàng giới. Đã từng có lời đồn rằng Bảo Trụ Thánh Tông tàng trữ một số lượng lớn thể thuật, nhiều nhất ở Đại Trung Vực, thậm chí có người còn bảo Bảo Trụ Thánh Tông có cả Tiên thể thuật.

Ở Đại Trung Vực đã từng có lời đồn rằng: đã từng có mấy vị Đại Hiền của Bảo Trụ Thánh Tông thiếu chút nữa là Tiên thể đại thành, cho nên nhiều người ở đây mới nghĩ rằng Bảo Tụ Thánh Tông có Tiên thể thuật.

Nhìn thấy xe ngựa, Thánh Thiên Đạo Tử cũng không tức giận mà chỉ cười tiêu sái:

- Bảo Kiều, lần này ngươi đến Ma Bối Lĩnh là giúp phu quân một tay a, sao lại cứ gây sự với ta thế?

Lời của Thánh Thiên Đạo Tử vừa nói ra, rất nhiều người thoáng cái đã đoán được thân phận của cô gái bên trong xe ngựa, có người hô to:

- Thì ra là công chúa của Ngọc Tẫn Cương Quốc!

Có tu sĩ nói khẽ:

- Nghe nói công chúa của Ngọc Tẫn Cương Quốc có hôn ước với Thánh Thiên Đạo Tử, Ngọc Tẫn Cương Quốc đã sớm đề nghị kết thông gia với Thánh Thiên Giáo, đem công chúa gả cho Thánh Thiên Đạo Tử.

- Thánh Thiên Đạo Tử là một nhân vật có một không hai đời này, tài tuấn vô song, không biết có bao nhiêu truyền nhân của đại giáo, công chúa của cương quốc muốn gả cho hắn. Bảo Trụ Thánh Tông coi trọng Thánh Thiên Đạo Tử, muốn thông gia với Thánh Thiên Giáo cũng là bình thường.

Có tu sĩ biết chút nội tình kể lể.

- Ngươi đừng quá xem trọng mình, ai là vị hôn thê của ngươi?

Trong xe ngựa vang ra âm thanh lạnh lùng, hiển nhiên nữ tử bên trong xe ngựa mười phần không thích Thánh Thiên Đạo Tử.

Thánh Thiên Đạo Tử vẫn ung dung cười:

- Bảo Kiều, hôn nhân là việc lớn, cha mẹ đã có lệnh, môn phái của ngươi đã hứa đem ngươi gả cho ta, ngươi liền làm vợ hiền mẹ tốt đi.

- Cút!!!

Lúc này, vị công chúa bên trong xe ngựa nhất thời nổi bão, một người trong nháy mắt xuất hiện, ra tay như cầu vồng bắc trên không trung thẳng đến Thánh Thiên Đạo Tử.

Thánh Thiên Đạo Tử vẫn ung dung như cũ, thong thả vung tay một cái, bàn tay khổng lồ xòe ra, dễ dàng chặn lại một đòn của đối phương.

Mà nữ tử đi ra từ xe ngựa cũng cực kỳ hung hãn nóng nảy, ra tay liên tiếp hơn mười chiêu, cương mãnh bá đạo, chiêu thức liên miên không dứt, huyết khí sóng sau cao hơn sóng trước.

Nhưng đối mặt với sự tấn công của nữ tử trên xe ngựa, Thánh Thiên Đạo Tử vẫn dễ dàng ứng phó, chỉ thấy ngón tay gã hóa kiếm bắn ra, mỗi một kiếm đều thâm ảo bác đại, phong thái như một cao thủ nhẹ nhàng hóa giải công phạt của đối phương.

Cuối cùng kiếm chỉ của Thánh Thiên Đạo Tử dựng lên, bảo vệ mặt trước thân thể, một kiếm hóa vạn vật, một kiếm ép xuống, “phanh” một tiếng dễ dàng đánh lui cô gái kia. Hiển nhiên, nữ tử này còn lâu mới là đối thủ của gã.

Khi cô gái đứng vững lại, mọi người mới nhìn rõ dung mạo của nàng. Nhất thời, không ít tiếng trầm trồ than phục vang lên, rất nhiều người bị nhan sắc của nàng làm cho khuynh đảo.

Nữ tử trước mắt khoảng chừng hai ba hai bốn, thân hình đẹp tuyệt thế, tóc đen như suối, khuôn mặt trái xoan, mày cao như núi, mắt như mắt phượng, đôi môi phớt hồng, quyến rũ động lòng người. Đôi mắt như làn thu thủy dịu dàng, sóng mắt dập dờn, mỗi cái nhăn mặt, mỗi tiếng cười đều làm mê mẩn lòng người.

Càng làm cho người ta điên đảo thần hồn chính là vóc người cân đối, chỗ lồi chỗ lõm, chỗ cong, chỗ lượn, căng phồng, vải màn không che nổi hai nắm xôi to tròn no đủ. (dịch phiêu, câu này không dịch đúng nguyên văn, độc giả có thể đọc bản convert)

Vòng eo của nàng thon thả, bờ mông đẫy đà. (Nói chung giống mấy siêu người mẫu điện nước đầy tủ, cái cần to sẽ to, cái cần tròn sẽ tròn, ặc đồ của Victoria Secret còn mê người nữa. Lại phiêu tiếp. Trời đã nóng thì chớ, dịch ra hẳn hoi thì “kích thích quá”, các dịch giả và biên dịch viên chịu không nổi. Câu này các độc giả cứ đọc convert mà tưởng tượng nhé!)

Càng làm cho người ngây ngất chính là cặp đùi thon dài, tinh xảo của nàng, thêm một phân thì mập mà thiếu một phân lại gầy.

Nữ tử trước mắt, nói về mỹ mạo có lẽ không phải đẹp nhất thiên hạ, thế nhưng tuyệt đối là vưu vật làm cho người khác phải đắm say điên đảo, là hồng nhan họa thủy mà kẻ nào thấy đều muốn chiếm lấy.

Những nam nhân ở đây chỉ biết than thở “thật sự là quá mê người”. Dung nhan quyến rũ, vóc người ma quỷ, tuyệt đối là vưu vật trong lòng nam nhân.

- Bảo Kiều, ngươi mới vừa thăng lên Hào Hùng mà thôi, hoàn toàn chưa phải là đối thủ của ta!

Thánh Thiên Đạo Tử nở nụ cười tiêu sái, hai mắt tham lam nhìn nàng:

- Ngươi cũng đừng ở chỗ này ỏng ẹo làm gì, ngoan ngoãn theo ta đi.

- Thúi lắm! Tự mà mơ giữa ban ngày đi!

Nhưng vưu vật xinh đẹp mà tính tình nóng nảy này lại quát lên.

- Xem ra vi phu muốn tự mình ra tay đem ngươi hàng phục a!

Lúc này, hai mắt Thánh Thiên Đạo Tử ngưng lại, đại thủ chụp về phía nữ tử.

- Cút!

Nữ tử quát lớn một tiếng, lao tới Thánh Thiên Đạo Tử. Nàng chính là công chúa của Ngọc Tẫn Cương Quốc – Trần Bảo Kiều. Nàng bị Bảo Trụ Thánh Tông hứa gả cho Thánh Thiên Đạo Tử, tuy cực kì phản đối mối hôn sự này nhưng lại vô lực làm chủ.

- Tốt, thật sự rất tốt, ta nhất định muốn nàng rồi!

Lúc Trần Bảo Kiều xuất hiện, hai mắt của Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào nàng, cuối cùng khẽ gật đầu rồi lên tiếng.

Thấy Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Trần Bảo Kiều, Lý Sương Nhan bên cạnh hắn cũng thấy bực mình, tức giận trừng mắt nhìn hắn:

- Coi như là háo sắc cũng không cần khoa trương như vậy chứ.

Lý Thất Dạ liếc Lý Sương Nhan một cái:

- Sương Nhan, ngươi nhìn đời quá nông cạn rồi. Ta là khen nàng ta là một cái mầm mống tốt, chứ không khen mặt nàng ta đẹp. Ở trong mắt ta thì dung mạo chỉ là túi da mà thôi, coi như là thiên tiên mỹ nữ đi nữa, nếu không có tiềm lực thì ta cũng không giữ bên người để lãng phí tài nguyên làm gì.

Lý Sương Nhan tròn mắt nhìn hắn, trong lòng lại có cảm giác quái dị khó tả. Tiểu nam nhân mười bốn mười lăm tuổi trước mắt đều nhỏ hơn bất kì kẻ nào ở đây, nhưng ánh mắt luôn soi mói nhìn nhận và đáng giá nữ nhân lại, giống như là một kẻ lão luyện già đời vậy.

- Phanh! Phanh! Phanh!

Lúc này, Thánh Thiên Đạo Tử đánh với Trần Bảo Kiều đã gần kết thúc. Tuy thiên phú của Trần Bảo Kiều cũng tốt nhưng so với Thánh Thiên Đạo Tử thì vẫn có khoảng cách rất lớn, nếu không phải Thánh Thiên Đạo Tử lưu tình, nàng đã sớm thua rồi.

Thánh Thiên Đạo Tử quyết đấu với Trần Bảo Kiều làm cho không ít người ước ao. Nhiều kẻ tuy đố kị nhưng cũng phải thừa nhận chỉ có thiên kiêu chi tử như Thánh Thiên Đạo Tử mới xứng với Trần Bảo Kiều.

-Bảo Kiều, theo ta trở lại!

Lúc này, đại thủ của Thánh Thiên Đạo Tử chộp tới, Trần Bảo Kiều liền bị bắt ở bên trong không phản kháng được, giống như một con phi nga không thể thoát ra khỏi tấm lưới lớn.

Thấy cảnh này, ánh mắt ông lão đánh xe ngựa cho Trần Bảo Kiều nhíu lại nhưng vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã, Đầu Hàng Đi!

Copyright © 2022 - MTruyện.net