Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 110 : Thần thụ che trời (hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 110 : Thần thụ che trời (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 110: Thần thụ che trời (hạ)

- Ngươi, ngươi đã gặp qua lão tổ tông sao?

Nghe Lý Thất Dạ nói xong, Ngưu Phấn kinh ngạc thốt lên, đôi mắt mở thật to nhìn trừng trừng vào Lý Thất Dạ vì nó biết: trên thế gian này chỉ có một người biết mười tám giải của bộ tộc nó. Nếu Lý Thất Dạ biết mười tám giải thì có nghĩa hắn đã thấy qua người trong truyền thuyết đó.

- Việc này không quan trọng lắm!

Lý Thất Dạ trả lời:

- Chủ yếu ngươi hãy tận tâm tận lực làm việc cho ta, một ngày nào đó ngươi sẽ dẫm đạp chư thần!

- Chỉ cần công tử ra lệnh một tiếng, Ngưu Phấn ta dù có lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng không sợ hãi.

Ngưu Phấn quỳ gối nằm rạp người xuống nói.

Lý Thất Dạ khẽ gật đầu, lên tiếng:

- Hiện tại ngươi hãy lắng nghe rõ, ta không muốn nói thêm lần thứ hai, đừng làm mất mặt bộ tộc Thiên Ngưu Tổ Họa!

Ngưu Phấn chỉnh lại quần áo, khom người ngồi, chăm chú nghe từng câu từng từ của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ truyền thụ cho Ngưu Phấn giải thứ bẩy xong liền chuẩn bị rời đi, hắn không muốn dừng lại ở chỗ này lâu hơn nữa. Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ vẫn lo lắng đạo hạnh của hắn còn yếu, sợ xảy ra chuyện không hay.

- Đem thứ này theo đi, nó có thể bảo vệ cho ngươi lúc cần thiết!

Lúc đưa tiễn Lý Thất Dạ, Cổ trưởng lão kín đáo đưa bức họa của Tiên Đế cho hắn, trịnh trọng nói.

Theo ý nghĩ trong lòng của Cổ Thiết Thủ, Lý Thất Dạ chính là nhân vật trọng yếu nhất trong toàn bộ Tẩy Nhan Cổ Phái. Nếu hắn bị tổn thất gì đó thì Tẩy Nhan Cổ Phái sẽ gánh chịu đả kích rất nặng nề, khó có thể thừa nhận nổi.

Lý Thất Dạ lắc đầu, vừa cười vừa nói:

- Cổ trưởng lão, ta cũng không phải đóa hoa cắm trong bình. Một người tu sĩ cần phải trải qua phong ba bão táp. Hơn nữa một mình ta rời đi sẽ dễ dàng hơn, ta tin chắc có đủ khả năng tự bảo vệ mình.

- Theo ta thấy, Thánh Thiên Giáo bọn chúng sẽ không từ bỏ ý định đâu, Cổ trưởng lão phải thật cẩn thận. Có bức họa của Tiên Đế ở đây, chí ít còn tàn sát bọn chúng nếu xảy ra xung đột.

Lý Thất Dạ vừa nói vừa trả lại bức họa của Tiên Đế cho Cổ Thiết Thủ.

Thấy thái độ kiên quyết của Lý Thất Dạ, Cổ Thiết Thủ cũng chỉ đành lặng lẽ làm theo lời hắn nói, nhưng vẫn nhắn nhủ thêm một câu:

- Ngươi cũng phải cẩn thận, đi mau trở về nhanh!

- Trưởng lão yên tâm, ta lần này cũng muốn ma luyện một chút, ít thì năm ba tháng, nhiều thì khoảng một năm.

Lý Thất Dạ đáp lời.

Lý Sương Nhan, Cổ Thiết Thủ, Ngưu Phấn và thậm chí cả người ít nói như Đồ Bất Ngữ cũng đến đưa tiễn Lý Thất Dạ. Còn Nam Hoài Nhân, kẻ tự xưng là chân chạy của Lý Thất Dạ lại không đến vì gã biết nếu Lý Sương Nhan còn không được Lý Thất Dạ cho đi cùng thì kẻ như gã không có cửa gì bám đuôi Lý Thất Dạ cả.

Lúc chào tạm biệt mọi người, Lý Thất Dạ nhìn vị nhị sư đệ Đồ Bất Ngữ rồi nói:

- Ta không khách khí nói thẳng, ngươi không đi theo nổi con đường của Tổ sư, vì ngươi đi lên nó quá muộn, hơn nữa ngươi cũng không có cơ duyên và ma luyện như Tổ sư của ngươi. Thế nhưng, nếu ngươi chịu khó tu luyện thần quyết này, một ngày nào đó ngươi sẽ trở thành một vị Đại Hiền có công phạt cực mạnh, tất cả các Đại Hiền cùng cấp không có khả năng chiến thắng được ngươi.

Lý Thất Dạ đương nhiên biết rõ uy lực của Chiến Thần Quyết, một môn công pháp cực kỳ cổ xưa, một môn công pháp kinh điển và vô cùng bá đạo.

Năm đó cũng nhờ được hắn dạy thêm cho Chiến Thần Quyết mà Minh Nhân Tiên Đế đã trở thành một đời Tiên Đế vô địch.

- Đa tạ sư huynh chỉ điểm, sau này tiểu đệ sẽ càng cố gắng tu luyện thức thuật này hơn nữa.

Đồ Bất Ngữ khom người, cười híp mắt cung kính nói.

Đồ Bất Ngữ cứ xưng hô “tiểu đệ” với Lý Thất Dạ làm cho đám người Cổ Thiết Thủ không biết nói sao nữa. Tuổi của Đồ Bất Ngữ còn lớn hơn cả Cổ trưởng lão, thế nhưng ông ta vẫn luôn mồm “tiểu đệ” này nọ trước mặt Lý Thất Dạ mà không biết ngượng.

Thọ pháp, Mệnh công và Thức thuật là cách gọi của ba đại công pháp. Thức thuật bao gồm những diễn biến đạo pháp thuần túy trong công phạt hoặc phòng ngự, nói một cách ngắn gọn: Thức thuật chính là chiêu thức.

Trên thực tế, cũng có nhiều Mệnh công hàm chứa chiêu thức, công pháp hộ mệnh phạt địch. Thế nhưng, không phải mỗi một môn công pháp đều được dùng để xây dựng Đạo cơ.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Thức thuật và Mệnh công. Thức thuật không thể dùng để luyện Chân Mệnh, không được dùng để dựng Đạo cơ, nó chỉ đơn thuần là chiêu thức, công pháp hộ mệnh phạt địch mà thôi.

Rốt cuộc Lý Thất Dạ cũng chào tạm biệt đám người Cổ Thiết Thủ, một mình ly khai vùng đất thần thánh này.

Sau khi xác định được phương hướng, Lý Thất Dạ đi thẳng về hướng Tây. Hắn phải tạm rời xa nơi này vì Lý Thất Dạ có mục đích của chính mình, ngoại trừ việc tu luyện ra, hắn còn nhân tiện xử lý một việc riêng tư khác.

Lần này Lý Thất Dạ muốn tự thân một mình tu luyện và ma luyện bản thân, hắn cũng không hi vọng người khác chứng kiến uy lực và tiềm năng to lớn của Trấn Ngục Thần Thể. Ngoài ra hắn còn có một chút thủ đoạn mà đám người Cổ Thiết Thủ không nên biết.

- Gừ, gào!

Lý Thất Dạ vừa rời thánh thổ này chưa được trăm dặm đã nghe được tiếng Thiên Thú gầm rú. Tuy nơi này không cách thánh thổ quanh Quế Liên Thụ xa lắm, nhưng vẫn có một vài Thiên Thú hoặc Thọ Tinh bạo gan dạo qua. Tất nhiên những chủng loại cự phách tầm trăm vạn năm trơ lên đều không dám tự nhiên xuất hiện tại vùng đất này.

Thiên Thú đứng chắn trước mặt Lý Thất Dạ lúc này có hình dáng giống một con tê giác, nhưng thân thể to lớn gấp ba gắp năm lần tê giác bình thường, mà sừng của nó dài và sắc bén như một thanh kiếm.

Mũi con Thiên Thú to lớn này liên tục phun ra hít vào một loạt hơi nóng phừng phừng, địch nhân của nó một khi bị phun trúng, nếu đạo hạnh không cao hoặc không có bảo vật chống lại thì chắc chắn sẽ bị tổn thương.

- Tê Giác Kiếm!

Lý Thất Dạ nhìn Thiên thú cản đường mình kia, ung dung nói:

- Một con Thiên Thú mới nghìn năm tuổi cũng dám chặn đường của ta. Thức thời thì phắn qua một bên, bằng không ta sẽ giết ngươi rồi moi thú tủy, đoạt xương cốt của ngươi.

- Xoạt, xoạt, xoạt!

Con Tê Giác Kiếm to lớn này không để ý tới lời của thiếu niên trước mắt, nó lùi về phía sau một vài bước, trùng người xuống vào tư thế rồi vọt lên phía trước.

- Muốn so sánh sức lực với ta sao?

Thấy Tê Giác Kiếm không lùi, Lý Thất Dạ cười mỉm rồi cũng nhún người xuống vào tư thế.

- Ầm, ầm, ầm!

Khi thấy đã kéo gần cự ly, Tê Giác Kiếm điên cuồng lao tới, tốc độ cực nhanh, lực đánh cũng rất mạnh. Không thể nghi ngờ, nó mà cứ lao thẳng tới như vậy, lực va chạm có thể đụng gãy một ngọn núi nhỏ.

Tê Giác Kiếm là một Thiên Thú cỡ lớn, hơn nữa lực lượng và tốc độ bạo phát của nó rất mạnh và nhanh. Công kích đơn giản nhất của nó chính là trực tiếp lao tới, ai bị đụng trúng, nếu không bị một sừng sắc như kiếm của nó xuyên thủng bụng thì cũng bị thân thể mạnh mẽ của Tê Giác Kiếm nghiền thành thịt vụn.

Tê Giác Kiếm mạnh mẽ như vậy, mà lực trùng kích của Lý Thất Dạ còn kinh người hơn. Chân hắn đạp xuống làm mặt đất rung chuyển, Lý Thất Dạ chỉ cần tùy tiện phát huy Trấn Ngục Thần Thể cũng nặng hàng tỉ cân rồi.

- Ầm!

Cuối cùng, Lý Thất Dạ và Tê Giác Kiếm đụng mạnh mẽ vào nhau. Thân thể của con Thiên Thú này bị hất bay ra một phía, máu tươi phun ra xối xả, sau va chạm kinh khủng này, Tê Giác Kiếm còn chưa kịp gào thảm thiết thì gân cốt toàn thân đã bị gẫy vụn.

“Uỳnh!” một tiếng, thân thể nặng nề của Tê Giác Kiếm rơi xuống trên đất, nằm im không nhúc nhích, toàn thân đầy máu chảy nhiễm đỏ cả bùn đất.

Tu sĩ ở cảnh giới Ích Cung hoặc ngay cả Tráng Thọ cũng không đủ sức chịu nổi va đụng với Tê Giác Kiếm ngàn năm, nhưng đáng tiếc là con Thiên Thú này lại gặp phải Lý Thất Dạ.

- Dám đấu với ta ư?

Lý Thất Dạ bước tới gần, cười mỉm nói. Kết quả của việc trực tiếp dùng sức lực đối đầu như vậy không đáng giá được hắn nhắc tới.

Trấn Ngục Thần Thể còn có thể trấn áp cả Tiên Ma lẫn Địa ngục. Là một trong mười hai Tiên thể, có thể thấy nó đáng sợ cỡ nào.

Tuy Tiên thể của Lý Thất Dạ chưa đại thành, nhưng tiên thể thuật hắn đang tu luyện chính là vô thượng thể thuật đệ nhất thế gian, uy lực có thể tưởng tượng được.

Lý Thất dạ cắt thân thể của Tê Giác Kiếm, lấy thú tủy của nó, đoạt xương cốt của Tê Giác Kiếm.

Tuy phần nhiều tu sĩ đều bị Thiên Thú dọa sợ, nhưng những bảo thú hiếm có thì càng khiến cho người ta can đảm săn giết, vì thú tủy của chúng có thể làm thể cao cực tốt, xương cốt thì khỏi cần phải nói, một bộ xương cốt hoàn chỉnh của Thiên Thú có thể được tế luyện thành Bảo khí, hơn nữa những Bảo khí từ xương cốt Thiên thú còn ẩn chứa Thiên thú oai.

Ví dụ như xương cốt của con Tê Giác Kiếm này, nếu luyện nó thành Bảo khí thì đồng dạng có được lực lượng kinh khủng của Tê Giác Kiếm.

Lý Thất Dạ lấy thú tủy và xương cốt xong liền tiếp tục đi, nhưng chưa được bao xa hắn liền bị một đám Thiên Thú bao vây. Lý Thất Dạ cứ chậm rãi đi về hướng Tây, càng ngày càng có nhiều Thiên Thú vây quanh hắn.

Địa Hành Lang, Thiên Thú sống theo bầy đàn, tính tình hung tàn, hiếu chiến. Trừ phi người ta giết được Lang vương, bằng không càng giết thì chúng càng xông tới nhiều hơn.

Từng tiếng thú chạy rào rào vang lên, Địa Hành Lang tụ tập ngày càng nhiều, vây quanh lấy Lý Thất Dạ, dồn hắn vào giữa bầy sói.

- Chỉ là một đám Thiên Thú ba trăm năm tuổi, thực sự làm lãng phí tay chân của ta, vật không có giá trị, không đáng để ta lấy tủy đoạt cốt.

Mặc dù đứng giữa bầy sói nhưng Lý Thất Dạ vẫn cực kỳ bình tĩnh, vừa lắc đầu vừa nói.

.

- Ngao hú!

Đáp lại lời của Lý Thất Dạ, đám Địa Hành Lang đồng thời gào rú, trong nháy mắt một con năm trăm năm Địa Hành Lang lao về phía trước, cắn thẳng vào cổ họng Lý Thất Dạ.

Địa Hành Lang, không chỉ sống theo bầy đàn, móng của chúng như kiếm, răng tựa đao, da lông cứng rắn, rất khó bị đã thương.

- Xoẹt!

Lý Thất Dạ không thèm để ý, tay vung Kỳ Môn Đao chém ra, một đao trí mạng, trong nháy mắt cắt đứt cổ con Địa Hành Lang này khiến máu tươi của nó phun tung tóe, con Thiên Zhú này không có nổi một cơ hội co quắp, rơi thẳng xuống đất nằm yên. Có thể nói một đao này nhanh, chuẩn và hiểm!

Lý Thất Dạ đã trải qua ngàn vạn năm, có loại Thiên Thú nào mà hắn chưa từng thấy qua chứ? Thiên Thú hay Thọ Tinh nào có những khuyết điểm, ưu điểm ra sao hắn đều biết hết.

- Ngao hú!

Vừa ngửi thấy mùi máu tanh, bầy sói bỗng dưng phát cuồng lên, trong nháy mắt, một đám Địa Hành Lang đồng thời nhảy về phía Lý Thất Dạ.

- Vậy dùng các ngươi rèn luyện chút tốc độ cũng được.

Lý Thất Dạ hét to một tiếng, Mệnh Cung xuất hiện, Côn Bằng nhẩy lên, trong chớp nhoáng hắn như một cái bóng thật dài, bằng tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi phi xuyên qua bầy sói.

Đây chính là Thiên Biến trong Côn Bằng Lục Biến, khiến tu sĩ có tốc độ cực nhanh, tự do bay liệng trong không trung. Nếu có thể luyện và hiểu huyền ảo cực hạn của Côn Bằng Lục Biến thì tốc độ của tu sĩ còn có thể nhanh như Côn Bằng – loài thú nhanh nhất. Người ta có thể tưởng tượng ra được uy lực tốc độ của Thiên biến sẽ nhanh dường nào.

Nhanh nhất thế gian này không phải Côn Bằng mà là Phi Tiên Thể trong mười hai Tiên Thể, tốc độ của thể chất này đã vượt khỏi phạm trù tưởng tượng không gì sánh nổi.

“Xoẹt!” một đao lấy một mạng, dưới tác dụng của Thiên Biến, thân ảnh của Lý Thất Dạ nhanh không thấy rõ hình bóng, đám Địa Hành Lang đã không theo kịp tốc độ của Lý Thất Dạ nữa rồi. Cứ một ánh đao lóe lên là một đầu Địa Hành Lang rơi xuống.

- Ngao hú!

Nhưng mà, mùi máu tươi càng nồng nặc thì bầy Địa Hành Lang càng tụ tập về nhiều, tiếng sói tru vang lên không ngừng nghỉ, chúng ào ào lao tới.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Vũ Động Càn Khôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net