Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 359 : Hư Xung tiên nhân
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 359 : Hư Xung tiên nhân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 359: Hư Xung tiên nhân

Lý Thất Dạ bần thần hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận:

- Tuế nguyệt tuy vô tình, nhưng có một số việc, có ít người, cuối cùng cũng chẳng thể quên được. Ngươi có thể đi đến hôm nay đã rất đáng gờm rồi, ta thật tự hào về ngươi.

- Ta muốn thấy mặt lão sư.

Từ trong cổ các vang lên thanh âm tràn đầy khát vọng của Ma Cô.

Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, đối với hắn có lẽ gặp lại không bằng không gặp. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói:

- Có lẽ ta tới Thiên Đạo Viện là một sai lầm, việc này gây bất lợi cho ngươi, đây không phải một chuyện tốt.

- Không, đây đối với ta mới là chuyện tốt.

Thanh âm của Ma Cô đầy kích động vọng ra:

- Chí ít để Ma Cô có khát vọng để kiên trì! Lão sư sống vượt vạn cổ, mặc dù về sau Ma Cô có chút thành tựu, lão sư đã không trở lại nhìn Ma Cô nữa, nhưng Ma Cô biết, lão sư một mực tồn tại ở đương thời! Thấy Hắc Long Vương đột nhiên tranh đoạt Thiên Mệnh, ta liền lo lắng lão sư xảy ra chuyện rốt cuộc không về được. Lão sư nếu không bằng lòng gặp Ma Cô, Ma Cô không trách lão sư, nhưng Ma Cô nhất định muốn gặp lão sư.

- Mà thôi.

Lý Thất Dạ thở thật dài một cái trong nội tâm rồi lên tiếng:

- Ngươi không cần phải xuất thế. Ngươi còn có một đoạn đường muốn đi tới đỉnh phong của Trường Sinh Thể. Ngươi để đại đạo khóa thế gian, đã khóa năm tháng khá dài, nếu hôm nay đi ra khỏi nó, ngươi sẽ phải cố gắng bao nhiêu mới có thể làm lại! Ngươi chớ đi ra khỏi cổ các này, chớ đi ra khỏi khóa đại đạo, thiên địa bên ngoài, duy tâm khóa đạo, ta sẽ đi vào gặp ngươi!

- Ta biết ngay lão sư sẽ bằng lòng thấy ta.

Sau thanh âm của Ma Cô, "răng rắc" một tiếng vang lên, khóa đại đạo bất chợt tách ra, tiếp đó cửa vào cổ các mở ra không một tiếng động.

- Tiểu nha đầu.

Lý Thất Dạ lắc đầu cười:

- Người người từng nói ngươi đần, theo ta thấy ngươi càng lúc càng ranh ma quỷ quái mới phải.

Khi Lý Thất Dạ đi vào cổ các, đại đạo lập tức khóa lại nơi này.

Chỉ thấy bên trong toàn bộ cổ các tựa như tiên cảnh, cùng vẻ ngoài của nó hết sức khác biệt. Ở trong cổ các có tiên khí bay lượn, thiên địa chìm nổi, tựa như chỗ này là một thế giới thật vậy.

Nếu bước vào nơi này, người ta thấy toàn thân đắm chìm trong trong tiên khí, từng sợi tiên khí chui vào thể nội, khiến người ta cảm thấy tựa lâng lâng bay bổng. Cũng tại lúc này, tiên khí đã gột rửa hết khí tức hồng trần ra khỏi cơ thể rồi.

Ở trong tiên cảnh này có một chiếc giường ngọc được chính vô tận tiên khí nâng lên, nó được vô tận ráng lành bao phủ lấy.

Một cô gái đang nằm phía trên giường ngọc, cô gái này thoạt nhìn tầm hơn hai mươi gì đó, một đôi mắt thanh tú nhắm lại đầy an bình. Cô gái mặc một thân áo tơ trắng, dung nhan của nàng bình thường, nhưng lại làm cho người ngắm mãi không chán, dung nhan bình thường này giống như kiệt tác xinh đẹp nhất của trời xanh. Bất luận người ta nhìn ngắm từ chỗ nào, từ góc độ nào đều không thể bắt bẻ bất kỳ một điểm gì.

Nét đẹp này cũng chẳng để cho người ngắm choáng ngợp đến mức hít thở không thông, nhưng nó lại có thể khiến người ta muốn nhìn mãi, thưởng thức từng vẻ tinh tế của nó.

Người cô gái tràn ngập tiên khí như đang ngủ ở tiên cảnh siêu phàm thoát tục, thoạt nhìn người ta tưởng tiên cảnh ở đây uẩn dưỡng nàng, nhưng thực ra chính là nàng đang uẩn dưỡng tiên cảnh bên trong cổ các này.

Tiên tử Mai Tố Dao cũng có phong thái siêu phàm thoát tục, không bị khói lửa nhân gian bám lấy, nhưng nàng ta vẫn thiếu một chút an bình, chung quy không thể so sánh được với Ma Cô. Đạo tâm của Ma Cô giống như tiên cảnh an bình này, cũng như một giếng cổ không chút gợn sóng, vĩnh hẵng không biến đổi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nhìn khuôn mặt bình thường mà xinh đẹp này, ký ức xưa cũ tràn về làm hắn cảm khái trong lòng. Nếu nói về việc tĩnh lặng tu hành, không tranh giành cùng thế gian, chỉ có đạo tâm vĩnh tồn thì hắn thực không bằng Ma Cô.

Lý Thất Dạ nhìn Ma Cô thật lâu không nói chuyện, rốt cuộc Ma Cô chậm rãi mở mắt. Lúc đôi mắt của nàng mở to ra nhìn thế gian, người ta cảm thấy thiên địa như đang khai mở, tiên cảnh bắt đầu hình thành vậy.

Đã từng có người dùng một câu miêu tả cảm giác này để miêu tả một vị Tiên Đế vô địch: mắt mở, chính là thiên địa hình thành, mắt nhắm, chính là vạn cổ diệt! Thực ra, lời này dùng để hình dung Ma Cô vào thời điểm này cũng không quá phận.

- Lão sư!

Thấy Lý Thất Dạ, tuy đang nằm yên nhưng Ma Cô vẫn không kìm nén được kích động trong lòng, thốt lên vui mừng:

- Lão sư, ta rốt cục nhìn thấy mặt Người rồi!

Nói xong nàng vươn tay ra, bàn tay trắng nõn nà được tiên khí bao bọc, chính là tay tiên không nhiễm bụi trần.

Ma Cô vuốt ve gương mặt của Lý Thất Dạ thật nhẹ nhàng, nàng thủ thỉ:

- Đây là sự thực ư? Lão sư, ta không phải đang nằm mơ đó chứ? Lão sư, Người đã thoát khỏi Tiên Ma Động rồi!

Cảm xúc dâng trào, khóe mắt nàng đã chảy nước mắt, những giọt nước mắt trong suốt như tiên lộ.

- Nha đầu ngốc, đây chính là sự tình đáng cao hứng!

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lau khô nước mắt nơi khóe mắt nàng, nói ôn nhu:

- Hơn nữa, ngươi đã để đại đạo khóa thiên địa, phải có tâm tình không vui không sầu mới phải chứ!

- Lão sư còn sống, hết thảy đều đáng giá.

Ma Cô nín khóc rồi mỉm cười, khi mặt nàng giãn ra, người như chiêm ngưỡng nét cười xinh đẹp nhất thế gian, một nụ cười hoàn mỹ từ trong lòng tỏa ra.

Lý Thất Dạ cười theo Ma Cô, khẽ lắc đầu rồi nói:

- Đừng như vậy, ngươi nên tĩnh lặng, trường sinh chính là vô vi, ngươi tội gì phải khổ như thế chứ.

- Ta nghe lời lão sư.

Ma Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi tựa như có linh tính dịu dàng đung đưa thoáng qua trong giây lát.

Khi hai mắt đã nhắm chặt, Ma Cô liền trở nên bình tĩnh như lúc đầu, tựa hồ tại thời khắc này, nàng lại vĩnh viễn khóa thiên địa, lại khôi phục tuyên cổ bất biến (từ xưa đến nay không thay/biến đổi). Nhưng bàn tay trắng nõn của nàng vẫn nắm chặt lấy bàn tay của Lý Thất Dạ, trên khuôn mặt thanh tú mà yên lặng kia vẫn treo một nụ cười ngọt ngào.

- Lão sư, ta có rất rất nhiều lời nói muốn nói với Người.

Ma Cô chậm rãi lên tiếng. Thanh âm của nàng như đại đạo vĩnh hằng, tràn đầy sinh mệnh lực, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi nhân gian, đại đạo dài đằng đẵng đã không hề tĩnh mịch nữa.

- Nha đầu ngốc, đời này ta sẽ chắc chắn trên chiếm trời xanh, dưới chủ vĩnh hằng, về sau có rất nhiều thời gian.

Lý Thất Dạ cười hòa ái, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng.

- Lão sư sẽ phải đi sao?

Ma Cô cười thật ngọt ngào nhưng cũng thật an bình, bàn tay trắng nõn vẫn nắm lấy tay của Lý Thất Dạ, như sợ mình chỉ cần buông lỏng ra thì Lý Thất Dạ sẽ biến mất vậy.

- Sẽ!

Lý Thất Dạ trả lời một cách ôn nhu:

- Ta muốn đi U Thánh Giới, có một ít sự tình cần chính tay ta cởi bỏ. Nhưng hiện tại ta vẫn còn có thời gian nghe ngươi nói chuyện một chút.

- Ta muốn lão sư dạy bảo ta giống như trước đây.

Ma Cô cười ngọt ngào.

- Không!

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

- Thực ra, ta đã không còn cái gì có thể dạy ngươi nữa rồi. Con đường này, ngươi đi được so với ta còn xa hơn rất nhiều. Trường Sinh Thể, ngươi so với ta nắm giữ được càng nhiều. Ở phương diện này, ngươi mới thật sự là đại tông sư, không người nào có thể sánh ngang. Có thể nói, ngươi làm ta thấy kiêu hãnh, cái gì thiên tài, cái gì thiên kiêu, cùng ngươi so sánh cũng không đủ thành đạo. Vạn cổ đến nay, không thiên tài nào có thể kiên trì được như vậy!

- Nhưng lão sư còn có rất nhiều, rất nhiều đồ vật ta còn chưa học được.

Ma Cô nắm lấy tay Lý Thất Dạ, giống như tiểu hài tử làm nũng, những nét cao hứng, vui vẻ, hết thảy đều nằm trong nụ cười tươi sáng này.

Lý Thất Dạ không nhịn được phì cười, cuối cùng nói :

- Đối với ta mà nói, ngươi đi được đến tận hôm nay đã quá đủ rồi, không có ai có thể ghê gớm hơn ngươi nữa.

Ma Cô lại cười, tiên cảnh nơi đây như tâm trạng của nàng, tựa như đang chào mừng vạn giới an khang, bầu không khí vui tươi tràn ngập toàn bộ tiên cảnh.

Ma Cô và Lý Thất Dạ nói với nhau rất nhiều chuyện, tựa như không hề hết chủ đề.

Hư Trùng Tiên Nhân chính là tồn tại thần bí nhất và mạnh nhất đương thời, chính là một trong hai đại tổ sư trụ cột của Thiên Đạo Viện, nhưng ở trước mặt Lý Thất Dạ, nàng vẫn là cô bé nhóc năm đó.

Ở bên trong cổ các, bầu không khí vui mừng thật lâu không tiêu tan, tựa như vạn vật đón xuân về, thiên địa mới sống lại.

Không biết qua bao lâu, cũng đến lúc Lý Thất Dạ nên rời đi. Trước khi rời đi, Lý Thất Dạ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, ôn nhu nói:

- Đại đạo khóa thiên địa, ngươi chỉ cách thành công thiếu một chút xíu nữa thôi. Hãy kiên trì, ta chờ ngươi xuất thế ngày nào đó, ta tin tưởng ngươi sẽ thành công.

Cuối cùng Ma Cô mang theo nụ cười ngọt ngào tiến nhập giấc ngủ ngàn thu, lúc này tiên khí bừng bừng, tiên quang trong tiên cảnh chiếu sáng toàn bộ thiên địa ở đây, tựa như tại thời khắc này, Ma Cô đã đi vào vĩnh hằng.

Lý Thất Dạ thấy nàng có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái Trường Sinh Thể cũng thấy an tâm rất nhiều, liền chậm rãi bước ra khỏi cổ các. Sau khi Lý Thất Dạ bước ra ngoài, Đại Đạo lại khóa lại cổ các! Ma Cô lại một lần nữa tiến nhập giấc ngủ vĩnh hằng, có lẽ lần tiếp theo nàng tỉnh lại liền đại thành Trường Sinh Thể, nói không chừng ngày nào đó có thể trường sinh bất diệt.

Lý Thất Dạ rời khỏi Tú Phong về tới trong học viện. Đối với Lý Thất Dạ, lần này gặp mặt Ma Cô cũng coi như giải tỏa một nỗi khúc mắc trong lòng, có thể nói lần này tới Thiên Đạo Viện cũng coi là viên mãn.

Trước đây Lý Thất Dạ một mực lo lắng nếu mình gặp Ma Cô, sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới tu hành của nàng, nhưng sau khi hắn nhìn thấy trạng thái của Ma Cô, trong lòng cũng an tâm phần nào. Ma Cô đích thật đã đi rất xa trên con đường tu luyện Trường Sinh Thể, chỉ sợ vạn cổ đến nay đều không có ai bằng.

Lý Thất Dạ cũng tính toán đến lúc phải rời đi. Hắn không về Tẩy Nhan Cổ Phái, mà dự định đi U Thánh Giới, trong tay hắn có một vài thứ gì đó có thể giúp hắn giải quyết một ít chuyện tại U Thánh Giới.

- Công tử, hãy cứu gia gia và đệ đệ ta với!

Nhưng mà, khi Lý Thất Dạ cho rằng đã đến thời điểm đi U Thánh Giới thì bất chợt thấy Trì Tiểu Điệp hốt hoảng xông vào, gấp gáp hô to.

Lý Thất nhíu mày, từ tốn hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tiểu Đao bị người bắt, gia gia của ta bị nhốt rồi, công tử hãy mau cứu bọn họ, bằng không sẽ chẳng còn ai có thể cứu bọn họ được nữa.

Trì Tiểu Điệp đều sắp muốn khóc.

- Bình tĩnh, ngươi từ từ nói ta nghe một chút đầu đuôi câu chuyện.

Lý Thất Dạ trấn an nàng, chậm rãi nói:

- Chỉ cần ta ở chỗ này, coi như Thần Ma giá lâm cũng chẳng là cái gì.

Trì Tiểu Điệp thật vất vả ổn định lại cảm xúc hốt hoảng, vội nói:

- Bởi vì có tình cảm với công chúa Bảo Vân nên em ta muốn cầu hôn, không ngờ lại gặp Hổ Khiếu tông…

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tân Đấu La Đại Lục: Vương Giả Chi Lộ

Copyright © 2022 - MTruyện.net