Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 50 : Phương thức giảng đạo hung tàn nhất (hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 50 : Phương thức giảng đạo hung tàn nhất (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 50: Cách giảng đạo hung tàn nhất (hạ)

Vì đã đọc qua hết những công pháp và chiêu thức này, nên không một ai có thể hiểu rõ và nắm giữ những thứ này tốt hơn hắn cả.

Hứa Bội đánh nhau với Lý Thất Dạ được hai mươi mấy côn thì cuối cùng nàng cũng không chịu được nữa mà ngã xuống, không gượng dậy nổi. Tới lúc này Lý Thất Dạ mới chịu buông tha.

- Kế tiếp.

Lý Thất Dạ tiện tay chỉ một đệ tử khác, cười nói.

“Phanh----phanh”

Chỉ trong một lúc mà đã có thêm mấy đệ tử khác bị Lý Thất Dạ đánh tới mức nằm dài trên đất, không bò dậy nổi.

Đã được Hứa Bội chỉ điểm cho nên khi một đệ tử đang đánh với Lý Thất Dạ, thì những tên còn lại đều tập trung theo dõi từng kích của hắn, ngay cả tên đang bị đánh cũng vậy.

Lúc này đây, mọi người ai cũng muốn biết sơ hở trong các chiêu thức của mình. Người thì muốn khắc phục những sơ hở này để không bị Lý Thất Dạ đánh cho quá thảm, người lại muốn nhân cơ hội mà tìm được nhược điểm của bản thân để có thể đề thăng cảnh giới.

Nhưng cho dù có được Hứa Bội nhắc nhở trước thì không phải ai cũng có thể nhìn ra được những khiếm khuyết ấy. Mà dẫu có nhìn ra thì cũng không thể khắc phục được.

Những đệ tử khác cũng không may mắn như Hứa Bội, bọn hắn chỉ bị Lý Thất Dạ đánh cho một trận chứ không hề được chỉ dẫn.

Cuối cùng thì tất cả các đệ tử đều bị Lý Thất Dạ đánh cho nằm lăn ra đất, kêu rên liên tục. Lý Thất Dạ cười nhạt nhìn bọn họ, nói:

- Hôm nay chỉ dạy tới đây thôi, cho các ngươi nghỉ ngơi ba ngày, suy nghĩ lại thật cẩn thận, buổi tới đừng có để phạm phải sai lầm cũ.

Hắn nói xong thì xoay người bỏ đi

Thời gian nghỉ ba ngày trôi qua chỉ trong nháy mắt, Lý Thất Dạ lại xuất hiện trong sân luyện võ ở Tẩy Thạch Cốc. Hắn nhìn quanh tất cả ba trăm đệ tử, ung dung nói:

- Chương trình học của hôm nay không thay đổi, vẫn tiếp tục bị đánh.

Lý Thất Dạ vừa nói xong thì các đệ tử đều mặt nhăn mày nhó. Thật sự thì mọi người đều đã bị Lý Thất Dạ đánh cho sợ rồi. Cảm giác khi bị Đả Xà Côn đánh vào người không dễ chịu một chút nào, thật giống như đang bị hành hạ.

Lý Thất Dạ nhìn cả thảy ba trăm đệ tử trước mắt, cười nói:

- Các ngươi tự mình khiêu chiến, hay để ta đánh tới đây?

- Ta xin nghênh chiến đại sư huynh trước.

Sau khi Lý Thất Dạ vừa nói xong, người đầu tiên đứng ra lại là Lạc Phong Hoa. Không phải là hắn chưa xung phong đi đầu lần nào, nhưng lần này thì hoàn toàn khác biệt so với trước đó.

Thiên phú của hắn không tệ, có thể xếp hàng nhất nhì trong số ba trăm đệ tử ở đây, đạo hạnh cũng không vừa, có thể nói là một người tâm cao khí ngạo.

Lúc Lý Thất Dạ vừa tới thì hắn vốn không phục, đến tận khi bị Lý Thất Dạ lấy Đả Xà Côn đánh cho một trận, hắn vẫn không thấy tâm phục khẩu phục. Mãi tới lúc hắn bị Lý Thất Dạ đá bay ra ngoài, gãy xương, thì hắn mới chính thức bị đánh tỉnh.

Lạc Phong Hoa tuy rằng cao ngạo nhưng không phải là một kẻ cuồng vọng ngang tàng. Lý Thất Dạ chỉ đá một cước đã khiến hắn gãy đến mấy cái xương, uy lực của một cước này khiến Lạc Phong Hoa hiểu được Lý Thất Dạ vô cùng đáng sợ.

Lúc đó, hắn mới biết Lý Thất Dạ không phải là loại phế vật như lời đồn đại.

Đặc biệt, sau câu nhắc nhở của Hứa Bội, phần lớn mọi người đều tập trung vào từng kích của Lý Thất Dạ khi dùng Đả xà côn. Chỉ một câu nói nhưng đã điểm tỉnh mọi người. Tuy rằng sau khi bị Lý Thất Dạ đánh cho một trận, các đệ tử đều đau đớn tưởng không chịu được, nhưng ba ngày này, mọi người đều cẩn thận nhớ lại các chiêu thức của Lý Thất Dạ, khiến không ít người gặt hái được nhiều chỗ tốt, có nhiều người còn tìm ra được sơ hở trong chiêu thức của mình.

Hơn nữa, bài học này là ngộ ra từ trong đau đớn nên càng khiến mọi người thêm ghi tâm khắc cốt.

Tư chất của Lạc Phong Hoa vốn đã không tệ lại được Hứa Bội nhắc nhở đã khiến hắn bừng tỉnh, ba ngày lĩnh ngộ này khiến hắn thu được lợi ích không nhỏ. Lập tức, hắn hiểu rõ đây là Lý Thất Dạ dụng tâm lương khổ nên tự nhiên thái độ của hắn đối với Lý Thất Dạ cũng chuyển biến rất rõ ràng.

Lý Thất Dạ cười, nhìn Lạc Phong Hoa rồi ung dung nói:

- Tuy ngươi có cuồng vọng một chút nhưng cũng không đến mức ngu ngốc, vô tri.

Lạc Phong Hoa cao ngạo là thế nhưng lúc này hắn lại đỏ mặt, cúi đầu nói:

- Xin đại sư huynh chỉ dạy.

Lúc này đây Lạc Phong Hoa đúng là rất thành khẩn.

- Xuất chiêu đi.

Lý Thất Dạ cũng không nói nhiều, rút Đả xà côn ra.

- Đắc tội.

Lạc Phong Hoa quát nhẹ một tiếng, chuẩn bị toàn lực để ứng phó. Một tiếng thét dài, vầng sáng như thủy triều tràn ra, thân như chim ưng, thế như Giao Long. Lúc động lúc tĩnh tựa long hổ tương tùy.

“Phanh” một tiếng, Lạc Phong Hoa chỉ vừa mới chuẩn bị xuất chiêu đã bị Đả Xà Côn đánh trúng ngay mặt, mặt mày choáng váng, mắt mũi bầm tím, nước mắt chảy ra.

Lý Thất Dạ ra tay không một chút lưu tình, một côn đánh xuống khiến cho Lạc Phong Hoa choáng váng không phân biệt nổi phương hướng. Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Khi chiến đấu, thì từng chiêu từng thức trong lúc đó đều là kích trí mạng cả, nên chỉ chớp mắt thôi, sẽ là địch không chết thì ngươi vong. Chiến đấu không phải biểu diễn, chiêu thức có đẹp mấy đi nữa cũng chỉ để trang trí.

- Thức Long Bác Ưng trong chiêu Phi Long Thủ là một thức mang tính sát phạt. Không rườm rà mà nhanh chóng, quyết đoán.

Lý Thất Dạ lại đánh một côn như trời giáng vào người Lạc Phong Hoa, nói:

- Ngươi lại tự cho rằng mình thông minh, đem nó diễn ra nhiều biến hóa, nhìn vào thì thâm ảo nhưng thực ra chỉ là vẽ rắn thêm chân, làm mất đi khí thế sát phạt của thức này.

Ngộ tính của Lạc Phong Hoa rất tốt, Lý Thất Dạ vừa nói xong, hắn liền biến đổi chiêu thức, vừa ra tay là khí thế hào hùng, chiêu thức quyết đoán, đơn giản thô ráp như bửa củi.

- Ừm, biến hóa không tệ, cứng quá thì dễ gãy nên sự cương mãnh phải vừa đủ.

Dù miệng Lý Thất Dạ nói như vậy, nhưng cây côn thì vẫn quất thẳng tay vào mặt của Lạc Phong Hoa làm hắn sưng hết mặt mũi.

“ phanh- phanh –phanh”

Chỉ trong tích tắc, Lạc Phong Hoa đã bị Lý Thất Dạ đánh hơn mười côn, đến lăn ra đất, không gượng dậy nổi.

Dù bị đánh đau đến mức rên rỉ nhưng hắn vẫn vui vì lần này chịu đánh đúng là không uổng, Lạc Phong Hoa đã thu được lợi ích không nhỏ.

- Người kế tiếp.

Lý Thất Dạ không thèm để ý để Lạc Phong Hoa đang nằm lăn trên đất mà nói với các đệ tử khác.

“Phanh”

Rốt cuộc cũng có một đệ tử lớn tuổi đứng ra nghênh chiến sau Lạc Phong Hoa. Nhưng hắn mới vừa ra chiêu đầu tiên thì đã bị Lý Thất Dạ đánh cho một côn trúng hai chân, té quỳ xuống đất.

- Xuất chiêu quá chậm…

Lý Thất Dạ còn không thèm nháy mắt một cái đã đánh tiếp một côn. Người này sợ quá lăn qua một bên mới tránh được côn này.

“Ba—ba-ba”

Chỉ trong một chốc, tên đệ tử này đã bị Lý Thất Dạ đánh sưng mặt mũi. Bị Đả Xà Côn đánh, hắn cũng chỉ chống đỡ được hơn mười côn mà thôi. Tuy vậy, hắn chịu hơn mười côn này cũng không uổng bởi được Lý Thất Dạ đã chỉ ra được những khuyết điểm trong các chiêu thức của hắn.

Mất nửa ngày, Lý Thất Dạ đã đánh cả ba trăm tên đệ tử một trận thẳng tay. Lần này còn tốn nhiều thời gian hơn lần trước. Bởi lúc này, dù là ai thì khi bị đánh cũng đều được hắn chỉ ra những khiếm khuyết trong các chiêu thức của họ.

Lý Thất Dạ không nương tay với bất kỳ ai. Mỗi người đều bị hắn đánh cho nằm trên mặt đất không gượng dậy nổi. Cả ba trăm tên đều bị hắn đánh cho nằm kêu rên không ngớt, đau đớn thê thảm. Mặc dù đau đớn như vậy nhưng tất cả bọn hắn đều được ích lợi, không uổng công chịu đánh.

Mấy ngày tiếp đó, mỗi ngày Lý Thất Dạ đều đánh ba trăm người họ một trận. Nhưng không hề có ai oán hận, thậm chí có nhiều người còn tình nguyện bị đánh. Tuy bị Lý Thất Dạ dùng Đả Xà Côn đánh thẳng tay, đau đớn vô cùng, nhưng lại thu được rất nhiều lợi ích. Nên dẫu có thống khổ hơn nữa, vẫn rất đáng giá.

Cách dạy của Lý Thất Dạ gây một ấn tượng mạnh cho ba trăm tên đệ tử, khó mà quên được. Bị Lý Thất Dạ đánh một trận nhớ đời, những đệ tử này muốn không nhớ rõ khuyết điểm của mình cũng khó. Những bài học học được từ đau đớn luôn là những bài học để đời.

Mặc dù cách dạy của Lý Thất Dạ rất bạo lực, nhưng đều làm cho các đệ tử thu được rất nhiều ích lợi, đặc biệt là về mặt biến hóa chiêu thức. Chỉ trong vài ngày, các đệ tử đều lĩnh ngộ được những huyền ảo của sự biến hóa chiêu thức. Những sai lầm từng mắc phải trong khi tu luyện cũng được uốn nắn sửa chữa dần trong lúc chịu đòn.

Có không ít đệ tử đã tiến bộ đặc biệt rõ ràng. Những người có thiên phú không tệ như Lạc Phong Hoa thì lại càng tiến bộ hơn nữa. Trong lúc được Lý Thất Dạ chỉ dạy, Lạc Phong Hoa đã tìm hiểu chân lý trong công pháp của mình. Cho nên chỉ ngắn ngủi vài ngày sau, sự biến hóa trong từng chiêu từng thức của hắn đã vô cùng thâm ảo (*), cao diệu vô cùng.

Tuy Lý Thất Dạ dùng cách dạy thô bạo như vậy nhưng các đệ tử trong Tẩy Thạch Cốc đều không nửa lời oán giận. Ngay cả những đệ tử khá mạnh như Lạc Phong Hoa vốn từ đầu không ưa hắn thì bây giờ cũng đã tâm phục khẩu phục.

Bởi cách dạy của Lý Thất Dạ dù là thô bạo nhưng lại vô cùng thực dụng, mỗi đệ tử đều thu được không ít lợi ích.

Cách dạy một đối một của Lý Thất Dạ chính là một cách dạy đầy trách nhiệm vì vậy mà các đệ tử đối Lý Thất Dạ không hề oán hận chút nào.

Mặc dù người giảng dạy trước đây ở Tẩy Thạch Phong là Chu đường chủ rất ít khi đánh chửi đệ tử nhưng cách dạy của hắn lại là tập trung mọi người lại, nhồi kiến thức như nhồi vịt, thời gian dạy cũng ngắn. Hắn nhồi nhét toàn bộ khẩu quyết và các biến hóa của công pháp và chiêu thức hết một lần, còn chuyện những đệ tử đó có hiểu hay không thì đó là việc của bọn họ.

Ba trăm đệ tử, mỗi người đều có thiên phú khác nhau, ngộ tính cũng khác nhau. Cho dù là học cùng công pháp, chiêu thức đi nữa thì kết quả tu luyện cũng khác nhau. Chính vì thế càng tu luyện thì càng có sự chênh lệch giữa các đệ tử, thậm chí còn xuất hiện tình trạng mỗi người tu luyện một kiểu, trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại giảng giải cho từng người, uốn nắn các thiếu hụt, khiếm khuyết riêng cho từng đệ tử. Điều này giúp cho các đệ tử biết rõ phương hướng tu luyện của mình, có lĩnh ngộ sâu hơn với các biến hóa, huyền ảo trong từng chiêu thức.

Cho nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, không ít đệ tử đã thấy được phương hướng biến hóa chiêu thức của mình, còn bắt đầu tiến bộ! Khiến bọn họ đều cảm thấy vui mừng, chỉ mấy ngày giảng giải của Lý Thất Dạ nhưng ích lợi lại còn lớn hơn cả một năm, thậm chí là hai ba năm bọn hắn tự mày mò, tìm hiểu.

Chú thích chương:

(*) Nguyên văn: 羚羊挂角 : Linh dương quải giác:

Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.

Trong chương này, tác giả dùng cụm thành ngữ này để chỉ ý sự biến hóa của các chiêu thức của Lạc Phong Hoa đã vô cùng thâm ảo, không nhìn thấu được.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cửu Đạo Chân Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net