Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 593 : Sợ vỡ mật
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 593 : Sợ vỡ mật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 593: Sợ vỡ mật

- Công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hộ tống bọn họ đến tận Diêu Vân.

Lão tổ của Nhân tộc lập tức nói cung kính.

Lão tổ của Thạch Nhân tộc cũng vội vàng lên tiếng:

- Chuyện này liền bao trên người chúng ta, công tử không cần lo lắng! Chúng ta sẽ nhất định dùng tất cả thủ đoạn đưa bọn họ đến Diêu Vân an toàn mới thôi.

Lúc này, những lão tổ khác đều nhao nhao bày tỏ thái độ, thần thái cung kính khi nói chuyện với Lý Thất Dạ, còn đám cường giả cấp Thánh Hoàng ăn nói càng khép nép.

Theo bọn họ nghĩ, Lý Thất Dạ chắc chắn sẽ trở thành Tiên Đế. Là người có mười ba cái Mệnh Cung, nếu như Lý Thất Dạ không thể trở thành Tiên Đế, còn ai có tư cách nữa đây? Cái gì Thiên Luân Hồi, cái gì Thiền Dương, đều không đủ thành đạo!

Đối với tương lai Tiên Đế, cho dù bọn họ là tu sĩ cấp bậc lão tổ đi nữa cũng đều nguyện làm việc cho Lý Thất Dạ, thậm chí có thể nói bọn họ không có tư cách tự cao tự đại tại trước mặt Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ ở trong lòng bọn họ chính là Tiên Đế trong tương lai, tại thời điểm Lý Thất Dạ còn chưa gánh Thiên Mệnh, bọn họ còn có cơ hội vì Lý Thất Dạ hiệu lực, nếu Lý Thất Dạ đã trở thành Tiên Đế thì coi như bọn hắn muốn cũng chỉ sợ chưa chắc có thể được đến cơ hội thuận lợi như thế này.

Cho nên, khi Lý Thất Dạ phân phó một tiếng, ai nấy đều không chút do dự chấp hành.

- Ta đây an tâm! Ta còn có chuyện khác, các ngươi đem bọn họ mang đi thôi.

Lý Thất Dạ nói chậm rãi.

Mấy vị đại giáo lão tổ mang theo mấy trăm vị cường giả may mắn còn sống sót của các tộc, lập tức đưa mấy trăm vạn phàm nhân bên trên bốn tế đàn to lớn kia đến Diêu Vân, để bọn họ có thể an cư lạc nghiệp ở đó.

Hiện tại đối với mấy những phàm nhân này, U Cương đã không phải là nơi sống yên ổn nữa rồi, chỉ có Diêu Vân mới an toàn. Diêu Vân chính là thiên hạ của Nhân tộc và Yêu tộc, có Đế thống tiên môn như Ngu Sơn Lão Tiên Quốc, Thiên Lý Hà tọa trấn nên Quỷ tộc không dám động thủ tùy tiện.

- Này, ngươi luyện thế nào ra cái Mệnh Cung thứ mười ba thế? Đây là chuyện không thể xảy ra nha.

Sau khi mấy vị lão tổ cùng mấy trăm cường giả rời khỏi, Tiên Phàm nhìn Lý Thất Dạ rồi hỏi thẳng.

Lúc này, Lam Vận Trúc và Đại Trí hòa thượng cũng ngước nhìn cái Mệnh Cung thứ mười ba của Lý Thất Dạ thêm lần nữa, nếu không phải nó đang lơ lửng ở trước mắt, bọn họ sẽ chắc chắn không tin tưởng kỳ tích tuyệt thế này là thật.

- Cái này sao, không khó khăn gì lắm, ngươi chỉ cần dùng lực đào bên trong Nê Cung huyệt một cái liền có thể móc ra Mệnh Cung thứ mười ba.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa trả lời.

- Không nói coi như xong, có gì đặc biệt hơn người!

Tiên Phàm tức giận tuôn ra một câu, nhưng củng không hỏi tiếp tục nữa. Thực ra nàng cũng chỉ hiếu kỳ nhất thời mà thôi. Lý Thất Dạ không nói cho nàng chuyện như vậy cũng là hợp tình lý. Nếu như thế gian có phương pháp mở mười ba cái Mệnh Cung, như vậy nó so với Đế Thuật, Thiên Mệnh Bí Thuật, Tiên Thể Thuật hoặc thậm chí so với hết thảy thế gian đều trân quý hơn nhiều. Có thể nói nó là bảo vật duy nhất thế gian có giá trị không gì có thể sánh nổi.

Lý Thất Dạ thu hồi Mệnh Cung, sau đó vỗ một cái lên bờ vai Sâm Tổ rồi nói:

- Tốt rồi, hiện tại ngươi có thể trở về.

Mặt Sâm Tổ cũng lộ ra thần sắc mệt mỏi, mặc dù nó là Tiên dược, nhưng nếu Lý Thất Dạ cứ điên cuồng đánh ra Thiên Diệt liên tục như vậy, Sâm Tổ cũng phải hao tổn số lượng dịch sâm cực kỳ to lớn để trợ giúp hắn.

- Ta bị tổn thất nghiêm trọng, cho ta ôm Thanh đăng ngủ ba ngày nhé?

Sâm Tổ nhân cơ hội này đòi hỏi Lý Thất Dạ.

- Được!

Lý Thất Dạ đáp ứng sảng khoái. Nghe thấy Lý Thất Dạ đồng ý, Sâm Tổ vui mừng hớn hở, lập tức nhảy vào trong Mệnh Cung, biến mất trong tích tắc.

Thấy Sâm Tổ một cây như thế, Đại Trí Hòa Thượng thèm tới mức nước bọt chảy ròng ròng, vội chắp tay trước ngực rồi nói:

- A Di Đà Phật, Lý thí chủ, không, Lý huynh. Không, Lý thiếu gia, à, Lý đại gia! Trong trận chiến vừa rồi tiểu tăng bị hao tổn rất nhiều huyết khí và thọ huyết, liệu đại gia ngài có thể ban thưởng cho ta một cây râu sâm để bồi bổ thân thể hay không?

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn gã, lên tiếng trả lời:

- Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, đồ vật tốt như vậy ta còn chưa được hưởng, ngươi lại muốn xin để tẩm bổ, ít nằm mơ giữa ban ngày đi.

- Ha ha, Lý đại gia, ngài phóng khoáng lên nào, dựa vào chúng ta giao tình, hắc, hắc, hắc…

Đại Trí Hòa Thượng mặt dày mày dạn cười nịnh bợ.

- Không có cửa đâu!

Lý Thất Dạ cự tuyệt thẳng thừng làm Đại Trí Hòa Thượng chỉ có thể nuốt nước bọt.

Nói xong Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn Mê Thất Thần Đảo ở trên bầu trời, đám người Lam Vận Trúc cũng đưa ánh mắt nhìn theo. Trước đó khi màn sương mù biến mất, người ta cứ nghĩ hòn đảo này chắc chắn sẽ rất lớn, nhưng hiện tại toàn bộ Mê Thất Thần Đảo thoạt nhìn chẳng qua to cỡ một đảo nhỏ vô cùng bình thường mà thôi.

Đáng chú ý nhất chính là toàn thân Mê Thất Thần Đảo đen bóng cứ như được tạo thành từ sắt thép vậy, từ hòn đảo này tản mát ra một cỗ sát khí khó lường. Khi thấy rõ bộ mặt thực của Mê Thất Thần Đảo, người ta cảm thấy hòn đảo này thực không hề có chút gì tương ứng với cái tên của nó cả.

- Chúng ta lên đó thôi!

Lý Thất Dạ nhìn hòn đảo một lúc rồi nói với mấy người Lam Vận Trúc.

- Hắc hắc hắc, chúng ta cùng đi ngó nghiêng một chút.

Đại Trí Hòa Thượng không chút xấu hổ vội nói với Tiên Phàm, gã nói với nàng ta, nhưng chủ yếu muốn chuyển lời tới tai Lý Thất Dạ để hắn cho phép gã đi cùng..

- Cũng được, nhưng ngươi chớ có mơ mộng cao sang quá, phía trên kia không có bảo vật gì đâu.

Lý Thất Dạ cũng không cự tuyệt gã, chỉ cười một cái rồi nói.

- Ha ha, không có bảo vật cũng không sao, ta chủ yếu muốn mở mang tầm mắt.

Đại Trí Hòa Thượng vừa cười vừa nói.

Lý Thất Dạ thấy bộ dáng thèm bảo vật chảy nước miếng của gã, không thể nín được cười lớn một tiếng. Đại Trí Hòa Thượng nghe hắn cười như thế bỗng dưng sởn hết cả gai ốc, không nhịn được bèn hỏi:

- Ngươi sẽ không hố ta chứ?

- Ta sẽ tuyệt đối không hố ngươi, nói cho cùng, bằng vào giao tình giữa chúng ta, ta làm sao có thể đẩy ngươi xuống hố lửa chứ? Nhưng sau khi đi lên, ngươi sẽ nhất định bị sợ mất mật, nằm co quắp trên mặt đất.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói một cách thần bí.

- Ngươi nói đùa hả?

Đại Trí Hòa Thượng nghe hắn chế nhạo như vậy, lập tức không phục, mở miệng:

- Mặc dù ta không phải thiên tài tuyệt thế vô song gì, nhưng đảm lượng có đầy. Chẳng có vật nào có thể để cho ta sợ mất mật, bị dọa nằm co quắp trên mặt đất cả. Tuyệt đối không thể xảy ra trường hợp như ngươi nói!

- Chờ một chút ngươi sẽ biết cái gì gọi là không thể xảy ra.

Lý Thất Dạ cười đáp lời gã, sau đó bay về phía Mê Thất Thần Đảo.

Lam Vận Trúc, Tiên Phàm và Đại Trí Hòa Thượng cũng vội bay theo.

Khi bọn họ hạ chân xuống trên Mê Thất Thần Đảo, lia mắt xem xét quang cảnh xung quanh, thấy hòn đảo nhỏ này rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Ở trên đảo có mấy ngọn núi nằm thưa thớt, đáng chú ý nhất là mấy ngọn núi này toàn thân đen bóng, ngoài ra không có cây cỏ, không có bất kỳ sinh cơ gì, thoạt nhìn giống như một hòn đảo nhỏ tĩnh mịch.

- Không phải nói có Kim Long, Thần Hoàng ở đây sao?

Tiên Phàm có chút thất vọng thốt lên.

Ở bên dưới đã sớm có truyền ngôn rằng bên trên Mê Thất Thần Đảo có Kim Long vờn mây, Thần Hoàng bay lượn, nhưng sau khi thật sự leo lên hòn đảo này, người ta thấy thất vọng vô cùng, vì không thấy bất kỳ đồ vật trong truyền thuyết nào cả.

- Thứ mà mắt thấy không nhất định là thật.

Lý Thất Dạ nói từ tốn, rồi chậm rãi bước về phía sâu trong đảo.

Mấy người Lam Vận Trúc lập tức bước theo, nhưng chưa đi được bao xa, bỗng nghe "bịch" một tiếng, đằng sau vang lên tiếng người ngã sấp xuống đất.

Lam Vận Trúc và Tiên Phàm vội vàng xoay người lại nhìn, chỉ thấy Đại Trí Hòa Thượng bị té lăn trên đất. Lúc này, sắc mặt gã trắng bệch như là gặp ma vậy. Gã không khống chế nổi thân thể đang run rẩy.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đại Trí Hòa Thượng phản ứng như vậy khiến Lam Vận Trúc và Tiên Phàm đều giật mình kêu lên. Đại Trí Hòa Thượng cũng không phải người mềm yếu gì, không những là cường giả hàng thật giá thật, mà còn là một thiên tài rất ghê gớm.

Thật vất vả một hồi lấu, Đại Trí Hòa Thượng mới mượn Đế khí trên người hắn lấy Đế uy ra che chở, rồi chậm rãi thối lui đến tận phía ngoài rìa Mê Thất Thần Đảo. Đến đó gã mới dám ngồi bệt xuống, thở phì phò từng ngụm một, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút.

- Gặp quỷ rồi!

Đại Trí Hòa Thượng thốt lên đầy kinh hãi.

Tiên Phàm thấy vậy cũng rùng mình một cái. Rõ ràng Đại Trí Hòa Thượng đã bị vật gì đó hù dọa, đúng như lời Lý Thất Dạ vừa mới nói gã sẽ bị "sợ mất mật, nằm co quắp trên mặt đất“.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tiên Phàm hỏi lại.

Đại Trí Hòa Thượng cố ổn định tinh thần, rồi cười khổ một cái:

- Ta cũng không biết, khi vừa vào bên trong đảo, ta chợt cảm giác bên trong này có đồ vật ta sợ nhất trong cuộc đời, có con quỷ kinh khủng nhất thế gian! Nỗi sợ hãi lập tức bộc phát, trực giác của bản năng gọi ta chạy mau, nhưng lại trốn không thoát, ta luôn linh cảm thấy mình đang bị một con ác quỷ nhìn chằm chằm vào vậy.

- Đến tột cùng có đồ vật gì trên đảo này?

Lam Vận Trúc vội hỏi Lý Thất Dạ .

Lý Thất Dạ cười trả lời:

- Một trong những đồ vật kinh khủng nhất thế gian, đặc biệt đối với quỷ tộc, trong thế gian này không có vật gì khủng khiếp hơn, nó chính là khắc tinh của Quỷ tộc. Mà tên hòa thượng này lại xuất thân từ Quỷ tộc!

- Móa nó, ta không đứng ở chỗ này nữa. Thứ quỷ quái này quá đáng sợ, ta còn chưa nhìn thấy đã cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Đại Trí Hòa Thượng lại giật thót mình một cái, không nguyện ý đợi ở chỗ này nữa, gã biết bên trong đảo thực sự có khắc tinh của Quỷ tộc, tựa hồ đối với loại quỷ vật này, toàn bộ Quỷ tộc chỉ là thức ăn của nó mà thôi.

- Như vậy đi, ta tặng ngươi một cơ duyên.

Lý Thất Dạ thấy Đại Trí Hòa Thượng muốn rời khỏi, bèn nói:

- Lần này ngươi phản ứng thực sự không tầm thường, để cho ta có chút bội phục. Ngươi cầm thứ này đi đi, nếu như ngươi có vận khí tốt, nói không chừng có thể đụng vào một cái đại vận tuyệt thế.

Hắn nói xong liền ném một kiện đồ vật cho Đại Trí Hòa Thượng.

- Chìa khoá của Đệ nhất hung phần!

Đại Trí Hòa Thượng vừa nhìn thấy vật trong tay, chỉ biết ngay người bật thốt một câu. Thứ này chính là bảo bối cực kỳ quý giá a!

Trước đó, không biết bao nhiêu người đòi Lý Thất Dạ giao ra chìa khoá của Đệ nhất hung phần, ngay cả Tổ Thành cũng vậy, nhưng Lý Thất Dạ đều không đồng ý. Bây giờ Lý Thất Dạ lại tiện tay ném cho gã, điều này làm Đại Trí Hòa Thượng thấy choáng váng trong giây lát.

- Cái này, cái này cho ta thật sao?

Đại Trí Hòa Thượng hỏi ngây ngô, chỉ cần người ta hơi hiểu một chút về chìa khoá của Đệ nhất hung phần liền biết thứ này quý giá nhường nào.

- Không muốn liền trả lại cho ta.

Lý Thất Dạ nhún vai, nói hờ hững.

- Muốn, muốn, làm sao lại không muốn.

Đại Trí Hòa Thượng lập tức nhét nó vào trong ngực rồi cười hì hì nói:

- Lý đại gia là người hào phóng như vậy, đã tặng bảo vật thì làm sao lại muốn đòi trở về chứ.

Lý Thất Dạ liếc mắt nhìn gã rồi lên tiếng:

- Thừa dịp Đệ nhất hung phần còn chưa đóng lại, mau chóng thử thời vận đi, bằng không Đệ nhất hung phần phong bế lại, cho dù ngươi có đem chìa khóa này giấu tại địa phương bí mật nhất, nó cũng sẽ biến mất.

- Hắc hắc, nhất định, nhất định.

Hai mắt của Đại Trí Hòa Thượng sáng bừng lên, gã nói:

- Ha ha, hòa thượng ta cả đời phổ độ chúng sinh, nhân phẩm không thể chê, hắc hắc, lần này ta sẽ nhất định đụng vào được một đại vận tuyệt thế!

Lý Thất Dạ mặc kệ gã tự sướng một mình, tiếp tục đi vào sâu trong đảo, Lam Vận Trúc và Tiên Phàm vội bước theo sau.

- Lý huynh, xin cám ơn!

Đại Trí Hòa Thượng nhìn theo bóng lưng của Lý Thất Dạ, hô to một tiếng, sau đó hưng phấn nhảy xuống Mê Thất Thần Đảo, muốn đi tìm đại vận của mình.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bỏ Em Ư? Có Mà Đợi Đến Kiếp Sau!

Copyright © 2022 - MTruyện.net