Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 597 : Ly biệt không đổ lệ!
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 597 : Ly biệt không đổ lệ!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 597: Ly biệt không đổ lệ!

Mặc kệ thứ nằm trong Tổ Giới kia là dạng quỷ vật gì, Lý Thất Dạ đều muốn lật tung địa phương này lên. Bất kể như thế nào đi nữa, hắn đều muốn hủy Tổ Giới.

Thấy thần thái kiên quyết của Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc chỉ đành khẽ thở dài trong lòng một tiếng, nàng biết lúc này mình có nói cái gì cũng không khuyên được hắn.

- Trở về đi, nói cho chư lão, không cần phải xen việc này, càng nhiều người đến cũng chỉ chịu chết mà thôi. Một mình ta cũng đủ ứng phó Tổ Giới, không cần phải lo lắng cho ta.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nói với Lam Vận Trúc.

Nói xong, hắn hôn khẽ lên trán nàng một cái Lam Vận Trúc, mà Lam Vận Trúc bất chợt cảm thấy rung động toàn thân. Ngay tại thời khắc này, nàng cảm giác mình muốn mất đi Lý Thất Dạ. Nàng vội giang hai cánh tay, ôm lấy cổ hắn, cũng mặc kệ có người ngoài ở đây, hôn Lý Thất Dạ. Một nụ hôn nóng bỏng như núi lửa phun trào, mặc dù vẫn còn ngây thơ với chuyện như thế này, nhưng nàng vẫn lớn mật đẩy lưỡi thơm hòa quyện với hắn, hôn thật sâu đậm, tận hưởng từng giây từng khắc.

Thấy hai người bọn họ hôn nhau nồng nhiệt như vậy, Tiên Phàm đứng ở bên cạnh cũng đỏ bừng cả mặt.

Một hồi lâu sau hai người bọn họ mới tách ra, Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt hồng rực của Lam Vận Trúc, cười trìu mến rồi nói:

- Nha đầu, sau này ngươi nên về thôn Phi Hoài nhìn xem một chút, tổ tiên của ngươi có lưu lại vài đồ vật cho các ngươi đó.

Nói đến đây, hắn thì thầm vào trong tai của Lam Vận Trúc.

Lý Thất Dạ nói một số bí mật của thôn Phi Hoài cho Lam Vận Trúc, nếu là người khác, cho dù là con cháu đời sau của Phi Dương Tiên Đế đi nữa, Lý Thất Dạ cũng chưa chắc nguyện ý nói ra những điều này, nhưng hắn lại kể cho Lam Vận Trúc, điều này đã đủ nói rõ trọng lượng của Lam Vận Trúc trong lòng hắn.

Nghe xong, Lam Vận Trúc giật thót cả mình, thật vất vả một hồi nàng mới trấn tĩnh lại được, đưa mắt nhìn Lý Thất Dạ một cái rồi nói:

- Ngươi phải bảo trọng! Sống về Thiên Lý Hà!

Nói đến đây, Lam Vận Trúc vội xoay người rời đi. Nàng không dám quay đầu lại nhìn Lý Thất Dạ, bởi vì nàng sợ nếu mình vừa quay đầu lại thì rốt cuộc sẽ không khống chế nổi bản thân.

- Hi vọng ngươi có thể khải hoàn trở về. Cửa lớn của Ngu Sơn Lão Tiên Quốc luôn mở và hoan nghênh Lý huynh đến đó làm khách.

Tiên Phàm cũng hướng Lý Thất Dạ nói lời tạm biệt.

Sau khi Lam Vận Trúc và Tiên Phàm rời khỏi nơi này, Lý Thất Dạ khẽ thở dài một tiếng, hắn đang định bước vội đi, nghĩ thế nào lại ngừng lại. Cuối cùng Lý Thất Dạ vẫn tiến thẳng về hướng thành Phong Đô.

Lý Thất Dạ đã tới thành Phong Đô, nhưng hắn không đi vào trong đó, chỉ ngập ngừng đứng tại cửa ra vào.

Nhìn tòa thành này, trong nội tâm Lý Thất Dạ có trăm ngàn cảm xúc khác nhau, tuy có ngàn câu vạn chữ muốn nói nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu. Hắn vốn định gặp lại chủ nhân của Tổ Lưu một lần, nhưng cũng không biết sau khi thấy nàng thì hắn có thể nói cái gì nữa? Chào tạm biệt sao? Bọn họ đã tạm biệt nhau rồi.

Trước kia, khi Lý Thất Dạ còn bị phong bế trong hình dáng của Âm Nha, hắn đã từng ra vào thành Phong Đô mấy lần, lúc rời đi cũng không buồn vô cớ hoặc tâm tình ngổn ngang như bây giờ. Bởi vì Lý Thất Dạ biết hắn luôn luôn có thể trở về. Dù là qua vạn năm, mười vạn năm hay qua trăm vạn năm cũng vậy. Hắn luôn luôn làm được điều này, hắn có thể sống lâu hơn bất kỳ ai.

Cho dù năm tháng có dài dằng dặc như thế nào, mặc kệ hắn rời đi bao lâu, cũng sẽ có một ngày Lý Thất Dạ gặp lại nàng. Nhưng đời này thì khác, Lý Thất Dạ không biết lần tạm biệt này có thể là lần cuối hay chăng? Chuyện đời không ai biết trước được. Lý Thất Dạ cứ đứng ngây người ở đó nhìn thành Phong Đô.

Ngày đó, vì chuyện liên quan đến Minh Độ Tiên Đế mà giữa hai người bọn họ xảy ra xung đột. Cũng vì hắn mang vị Tiên Đế này đi mà chủ nhân của Tổ Lưu nổi giận ngút trời.

Nhưng hết thảy đều đã thành quá khứ, như một tiếng cười dài rồi cũng tắt. Lý Thất Dạ vẫn tin chủ nhân Tổ Lưu sẽ tha thứ cho hắn, tựa như lúc đó hắn vẫn luôn luôn ủng hộ nàng vậy.

Ngay tại thời điểm Lý Thất Dạ đứng trầm mặc ở bên ngoài thành Phong Đô, ở bên trong Tổ Lưu, chủ nhân của Tổ Lưu đang ngồi ngủ say trên ghế đá đột nhiên mở hai mắt ra, một đôi mắt tựa hồ có thể xem thấu trăm ngàn vạn dặm trời đất.

Lý Thất Dạ đưa mắt về hướng thành Phong Đô một hồi lâu, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

- Thế nào, đi cũng không tới chào tạm biệt một lần sao?

Đúng lúc Lý Thất Dạ quay người, một thanh âm đột nhiên vang lên ở phía sau lưng hắn.

Lý Thất Dạ xoay người lại, chỉ thấy một hình bóng mông lung đang đứng ở trong cửa thành, là hình bóng chủ nhân của Tổ Lưu. Đây chính là một tia thần niệm của nàng.

Nhìn hình bóng này, Lý Thất Dạ chỉ biết cười khổ rồi trả lời:

- Ta biết ngươi đang ngủ say, cho nên ta không muốn quấy rầy ngươi.

Hình bóng chủ nhân của Tổ Lưu lạnh lùng hừ một tiếng, tỏ thái độ không vừa lòng với câu trả lời này của Lý Thất Dạ.

Hai người bọn họ cứ thế trầm mặc đứng nhìn nhau, có muôn vàn lời muốn nói mà không biết tỏ bày ra sao.

- Ngươi muốn đi chịu chết hay sao?

Cuối cùng, chủ nhân của Tổ Lưu nói lạnh lùng.

Lý Thất Dạ cười nhạt một tiếng, đáp lời nàng:

- Không đến cuối cùng, không biết hươu chết vào tay ai! Ta tin tưởng ta có thể cười đến giờ khắc cuối cùng. Có một số việc nên có một kết thúc, mặc kệ vì chính bản thân ta hay vì U Thánh giới hoặc vì thành Phong Đô đi nữa.

"Chuyện của ta, ta sẽ tự kết thúc! Ngươi cảm thấy U Thánh Giới cần coi ngươi một vị anh hùng hay sao?

Chủ nhân của Tổ Lưu lên tiếng:

- Vạn cổ đến nay, lịch sử đều do người thắng viết, nếu ngươi chết trận, ngươi sẽ không trở thành anh hùng mà là một ác ma, chí ít trong tương lai dài dẵng sau này, ở trong miệng của Quỷ tộc, ngươi chính là một con quái vật hung ác, tỗi lỗi ngập trời. Một con ác ma muốn hủy diệt Quỷ tộc.

- Thì đã làm sao?

Lý Thất Dạ cười cười rồi nói:

- Ta không quan tâm người khác nói cái gì, càng không quan tâm hậu thế bàn tán ra sao. Bằng không ta liền sẽ chẳng ẩn thân ở phía sau màn từ trăm ngàn vạn năm cho đến nay.

- Ngươi thực chán sống rồi. Ngươi thực muốn tìm một cái kiểu chết hoàn toàn mới mẻ ư?

Thanh âm lạnh như băng của chủ nhân Tổ Lưu lại vang lên. Tuy nàng không khuyên trực tiếp Lý Thất Dạ, nhưng từ trong giọng điệu của nàng, người ta có thể cảm thấy nàng không hy vọng Lý Thất Dạ tiến đánh Tổ Giới.

- Không chỉ bởi vì ngươi, cũng không chỉ bởi vì cái con quỷ vật nằm trong bóng tối ở Tổ Giới kia!

Lý Thất Dạ nói trầm ngâm:

- Chuyện này còn có cả ân oán cá nhân của ta nữa. Ta muốn biết một đáp án. Bất kể như thế nào, dù phải xé rách Tổ Giới, ta nhất quyết phải biết được câu trả lời của mình.

- Bởi vì người đó sao?

Chủ nhân của Tổ Lưu nói lạnh lùng.

Lý Thất Dạ đưa mắt nhìn nàng, trầm mặc thật một hồi lâu, hắn mới trả lời khẽ khàng:

- Có thể xem như thế, mà cũng có thể không phải vậy. Tóm lại, ta đã quyết tâm rồi!

- Ngươi sẽ chết rất khó coi! Ngươi cho rằng Khởi Nguyên Tỏa Mâu có thể thật sự giết chết được con quỷ vật kia sao?

Chủ nhân của Tổ Lưu nói đay nghiến:

- Coi như Khởi Nguyên Tỏa Mâu có thể giết chết quỷ vật kia đi nữa, nhưng vừa gặp nó, chỉ sợ ngươi cũng chẳng có cơ hội xuất thủ!

Tuy lời nói của nàng nghe như đang đả kích Lý Thất Dạ, nhưng trong nội tâm hắn lại biết rằng nàng đang quan tâm rới hắn.

Lý Thất Dạ chỉ cười khan rồi lên tiếng:

- Hiện tại ta không cần đả kích, ngươi phải tin tưởng ta. Thứ mà ta cần lúc này chính là một chút cổ vũ!

Chủ nhân của Tổ Lưu im lặng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, tựa hồ đối với nàng, nói ra những lời như vậy là chuyện cực kỳ khó khăn.

- Nếu ngươi đã muốn đi tìm cái chết, ta cũng chẳng muốn quản!

Thật lâu, nàng mới lên tiến:

- Nhưng ngươi không được quên rằng ngươi còn thiếu nợ ta. Ngươi đừng nghĩ cứ thế đi thẳng một mạch là xong. Cho dù ngươi có thành quỷ đi nữa cũng nhất định phải bù đắp cho ta, biết không?!

- Biết, ta sẽ sống thật tốt để trả nợ ngươi.

Lý Thất Dạ cười làm lành, nhìn nàng thật sâu một cái, cũng không nói gì thêm nữa rồi xoay người rời đi.

- Nhớ kỹ, ngươi có thành quỷ cũng phải nhất định trả nợ ta!

Đứng trong thành, chủ nhân của Tổ Lưu hô to.

- Yên tâm đi, Vân nhi! Ta sẽ không chết, một ngày nào đó ta sẽ lại về thành Phong Đô!

Tuy Lý Thất Dạ đã đi xa nhưng giọng nói sang sảng mang theo tiếng cười của hắn vẫn vọng lại.

Nghe hắn gọi nàng là "Vân nhi", chủ nhân của Tổ Lưu chấn động cả người, nói hậm hực:

- Chớ gọi ta như vậy, con quỷ nhỏ. Hừ, ta còn lớn tuổi hơn ngươi nhiều!

- Thật sao?

Thanh âm của Lý Thất Dạ lại vọng từ phía xa vào bên tai nàng:

- Chờ ngày ta lại đến thành Phong Đô, để ta nhìn ngắm dung nhan của ngươi, xem ngươi có thực sự già hơn ta hay không!

Cuối cùng, Lý Thất Dạ cũng hoàn toàn biến mất cuối chân trời, mà hình bóng trong cửa thành cũng chầm chậm tan biến theo. Ở bên trong Tổ Lưu, khóe mắt của chủ nhân Tổ Lưu không biết từ lúc nào đã ướt nhòe.

- Ngươi phải sống trở về!

Nàng nói thì thào.

Chẳng bao lâu sau khi Lý Thất Dạ rời khỏi Đệ nhất hung phần, nó liền bắt đầu đóng lại, cho dù có người muốn tiếp tục ở lại bên trong cũng đều bị hất ra ngoài, không có ngoại lệ.

Đệ nhất hung phần đã nhiều năm mới mở ra một lần, lần hành trình này, có người vui vẻ, có người tuyệt vọng, có người bội thu, cũng có người chẳng thu hoạch được gì, thậm chí bỏ tính mạng của mình trong đó.

Còn đối với toàn bộ Quỷ tộc thì lần này tuyệt đối không phải sự tình vui sướng gì.

Bọn họ đã tổn thất quá thảm trọng, không nói những người chết ở trong tay Lý Thất Dạ, mà những cường giả bị người không đầu lâu tàn sát thôi cũng đủ để nguyên khí của Quỷ tộc thương tổn nghiêm trọng. Hơn mười vạn cường giả, trong đó có hơn mười vị lão tổ, thậm chí cả vị tồn tại bất hủ của Vạn Thế Cổ Quốc cũng chết thảm, còn Tổ Thành thì lâm vào cảnh toàn quân bị diệt, ngay cả thành chủ cũng chết thảm tại Thiên Lăng.

Lần này chính là một lần đại kiếp của Quỷ tộc, nhiều lão tổ mạnh nhất của các cương quốc hoặc đại giáo vì muốn ôm đùi Tổ Giới mà có những hành động cực kỳ tích cực, hầu như dốc toàn bộ lực lượng của mình tham gia huyết tế.

Nhưng mà người không đầu lâu bỗng nhiên xuất hiện rồi ra tay giết chết tất cả các cường giả có cấp bậc nằm trên Cổ Thánh, việc này khiến nguyên khí của những đại giáo hoặc cương quốc kia tổn thương trầm trọng, về sau khó có thể gượng dậy nổi.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cửu Tinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net