Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 62 : Giương thần uy (hạ)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 62 : Giương thần uy (hạ)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 62: Dương thần uy (hạ)

Mà trong đội chấp pháp này, còn có một vị hộ pháp, ba vị đường chủ cùng Hà Anh Kiếm, nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử đời thứ ba làm chứng!

Ở vào tình huống này, thị phi trắng đen đã không còn quan trọng nữa. Dù Lý Thất Dạ có khéo miệng tới đâu cũng khó mà giải thích nổi, có trăm miệng cũng không rửa được tội danh khi sư diệt tổ, mưu sát sư trưởng.

Hơn nữa, Hồ hộ pháp chính là đại đệ tử của Tào trưởng lão. Ba vị đường chủ ở đây không cần nói cũng biết đều cùng phe với Tào trưởng lão cả.

Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước giáo huấn Hà Anh Kiếm, bọn Lạc Phong Hoa lập tức biết đây là một cái bẫy đáng sợ. Lúc này, toàn thân bọn hắn đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Lý Thất Dạ. Lần này dù hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa hết tội.

Đệ tử đội chấp pháp chỉ trong nháy mắt đã bao vây Lý Thất Dạ, dẫn đầu đám người này chính là Hà Anh Kiếm.

- Dĩ hạ phạm thượng, khi sư diệt tổ, phản bội tông môn. Giết không tha!

Hà Anh Kiếm lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, trong mắt toát ra sát ý đáng sợ.

Lý Thất Dạ nhếch miệng cười. Hắn chưa kịp làm gì thì Lý Sương Nhan đã hừ lạnh, bước lên trước một bước. Nàng vừa bước ra, huyết khí đã dâng lên ngùn ngụt, hệt như Thần Hoàng tỉnh giấc, hàn khí toát ra từ người nàng lập tức khiến vạn dặm đóng băng.

Thấy Lý Sương Nhan đứng ra, lòng Hà Anh Kiếm sợ run, không tự chủ mà lui về sau hai bước. Mặc dù hắn là thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng đúng là quá chênh lệch nếu so với Lý Sương .

Nào chỉ có Hà Anh Kiếm sợ hãi mà trong lòng ba vị đường chủ và Hồ hộ pháp cũng căng thẳng đến tột độ. Dù sao đây cũng là truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, là công chúa của Cổ Ngưu cương quốc, không phải chỉ có hư danh. Thiên chi kiêu nữ như nàng, tiếng tăm lừng lẫy khắp Đại Trung Vực.

- Lý công chúa, đây là chuyện nội bộ của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta. Tẩy Nhan Cổ Phái xử trí phản đồ, mong Lý công chúa hãy suy xét lại, chớ nên xen vào việc này.

Hồ hộ pháp liếm môi, nghĩ đến chỗ dựa của mình thì dũng cảm lên không ít, trầm giọng nói.

Ánh mắt Lý Sương Nhan lạnh lẽo, ngay lập tức, đạo ý trở nên sắc như kiếm. Nàng đương nhiên là không thèm quan tâm đến chuyện có đối địch với Tẩy Nhan Cổ Phái hay không.

Lý Thất Dạ thì ngược lại rất nhàn nhã, hai mắt híp lại, cười nói:

- Đã có người ép buộc, ta đây cũng không ngại nói vài lời với các ngươi. Hai tay ta không nhiễm máu tươi, thì người ta liền cho rằng ta là thiện nam tín nữ. Sương Nhan, lui ra!

Lý Sương Nhan liếc Thất Dạ, không nói gì chỉ lui xuống đứng sau lưng hắn.

Nhìn thấy Lý Sương Nhan nhất mực nghe lời như vậy, Hà Anh Kiếm lập tức nổi cơn ghen tuông, gần như muốn phát điên. Trong lòng hắn, Lý Sương Nhan chính là tiên tử, là Thần nữ. Nhưng Lý Sương Nhan xưa nay không nhìn tới hắn, lại nhất nhất đi nghe lời một tên phế vật.

Lý Thất Dạ đứng dậy, cười híp mắt nhìn Hà Anh Kiếm:

- Mặc kệ các ngươi đang có âm mưu quỷ kế gì, hoặc là chỗ dựa phía sau lớn như thế nào, đã đi đến bước đường này, nếu không giết một vài người, các ngươi thật cho rằng ta là một quả hồng mềm nắn bóp tùy ý.

- Phản bội sư phụ, khi sư diệt tổ, người người đều muốn chém giết. Lên, giết chết phản đồ này cho ta!

Hà Anh Kiếm lạnh lùng quát, ra lệnh cho đám đệ tử chấp pháp đang vây quanh Lý Thất Dạ.

- Phản đồ, mau đưa tay chịu trói!

Cả đám đều đồng thanh quát, chỉ trong nháy mắt cùng xuất ra bảo khí, chém thẳng vào Lý Thất Dạ.

Tên nào cũng ra tay cực kỳ hung ác, vừa bắt đầu đã lấy bảo khí chém tới, vốn là không muốn để hắn sống, bắt hắn phải táng thân nơi đây.

- Lăn!

Lý Thất Dạ mỉm cười, hai mắt phát lạnh, phóng người lên cao. Trong phút giây đó, hắn tựa như đại bàng chao liệng trên trời, mặc sức vẫy vùng, vọt người lên không trung, dùng một bộ pháp không tưởng tượng được để tránh thoát đống bảo khí đang chém tới của đám người kia.

- Oanh...

Một tiếng vang thật lớn, lúc Lý Thất Dạ tránh thoát thạch hỏa điện quang của bảo khí, thì đồng thời hắn cũng đánh xuống rất hung mãnh. Đây hoàn toàn đã vượt ra khỏi phạm trù về sức mạnh. Giữa thạch hỏa điện quang, Lý Thất Dạ giống như một cá côn vô cùng to lớn, một cái quẫy đuôi đã đánh sóng biển lên cao vạn trượng.

Cự côn thần uy, một tiếng vang thật lớn, đám đệ tử chấp pháp căn bản không thể đỡ được sóng kích từ cự côn, toàn bộ đều bị sóng lớn đánh bay, phun ra máu tươi.

- Áo nghĩa sau cùng của Côn Bằng Tiểu Ý lục thức…

Lý Thất Dạ vừa xuất thủ, ba vị đường chủ đã sợ hãi. Côn Bằng Tiểu Ý lục thức mặc dù chỉ là mạt kĩ của Đế thuật, nhưng muốn tìm hiểu áo nghĩa sau cùng, dù là đệ tử có thiên phú cực cao cũng cần mấy chục năm mới hiểu được.

Lúc Lý Thất Dạ nhảy lên, cũng tự chuyển đổi giữa hai trạng thái Thiên Bằng và Cự Côn. Điều này thật khiến người khác kinh hãi.

Lý Thất Dạ chỉ một chiêu đã đập bay đội đệ tử chấp pháp. Hắn nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất, nhìn Hà Anh Kiếm cười:

- Ngươi lên một mình hay muốn cùng với đám đường chủ, hộ pháp này lên?

- Đừng vội càn rỡ. Cứ cho là ngươi đã lĩnh ngộ được áo nghĩa cuối cùng, thì cũng chỉ là chút tài mọn mà thôi.

Ánh mắt Hà Anh Kiếm lạnh lẽo, quát:

- Hôm nay để ngươi mở mang kiến thức một chút, cho ngươi biết cái gì mới là đại thuật.

Vừa dứt lời, hắn liền há mồm phun ra Tam Thập Lục Thiên Cương kiếm. Cương kiếm trong nháy mắt hóa thành kiếm trận, khí thế sát phạt cuồn cuộn, lập tức bủa vây Lý Thất Dạ.

- Tam Thập Lục Thiên Cương Kiếm trận!

Vừa thấy kiếm trận, những người đã từng nghe tới thuật này như bọn Lạc Phong Hoa cũng trở nên kinh hãi thất sắc.

Tam Thập Lục Thiên Cương Kiếm trận chính là do một vị sư tổ cấp bậc Cổ thánh trong phái sáng tạo ra. Nó không chỉ là công pháp có cấp bậc Cổ thánh, mà còn là một trận pháp cấp bậc Cổ thánh có uy lực cực lớn.

Đám đệ tử Tẩy Thạch Cốc không nghĩ tới, một đệ tử đời thứ ba như Hà Anh Kiếm lại có tư cách tu luyện nó.

Lý Sương Nhan cũng nheo mắt, nhìn chằm chằm kiếm trận của Hà Anh Kiếm. Về phương diện này, có thể nói nàng là người trong nghề. Vừa xem qua đã biết ngay Hà Anh Kiếm còn chưa lĩnh ngộ được một phần mười áo nghĩa của kiếm trận. Nhưng uy lực đã cực kì kinh hãi. Dù sao đây cũng là kiếm trận cấp bậc Cổ thánh.

Trong chớp mắt, Lý Thất Dạ đã bị nhốt trong kiếm trận. Nhưng hắn vẫn mỉm cười, đi giữa kiếm trận như long hành hổ bộ, tránh thoát hết ba mươi sáu đạo kiếm phong. Hai tay hắn cầm Kỳ Môn Đao, song đao bay ra, chỉ nghe thấy âm thanh va chạm "coong... coong... coong..." vang lên. Kỳ Môn Đao bay ra, vậy mà chống lại được toàn bộ uy hiếp, chém vào ba mươi sáu thanh Thiên Cương Kiếm.

Một màn này khiến ba vị đường chủ cùng hộ pháp thật không dám tin vào mắt mình. Kỳ Môn Đao chế tạo bằng sắt thường, hiện tại lại chém vào bảo khí mà không chút sứt mẻ.

- Thiên Cương Khốn Địa!

Thấy cảnh đó, Hà Anh Kiếm giận dữ, quát lên chói tai, xuất ra sát thức trong kiếm trận.

- Phanh... phanh... phanh...

Chỉ tích tắc, kiếm quang mênh mông như biển chém xuống. Lúc kiếm quang chém xuống, dù là vật gì thì khi chạm vào cũng sẽ lập tức thủng trăm ngàn lỗ. Kiếm quang chém thẳng vào Lý Thất Dạ.

Thế kiếm như vậy, đừng nói bản thân Lý Thất Dạ là nhục thể, dù kim thân đồng thể cũng không cách nào ngăn được.

- Ô...

Giữa thạch hỏa điện quang, lúc thân thể Lý Thất Dạ gần như bị kiếm quang chém vỡ, mệnh cung của hắn lại treo lơ lửng. Một con Côn Bằng to bằng nắm tay bay lên, tựa như bay vọt tới cửu thiên, ngang qua thập hoang vậy.

Trong chớp mắt, tốc độ của Lý Thất Dạ nhanh đến không tưởng. Kiếm quang sắp chém tới, hắn nhảy lên như Côn Bằng, nhảy ra khỏi Tam Thập Lục Thiên Cương kiếm trận bằng một tốc độ không tin nổi.

- Thiên biến! Côn Bằng Lục Biến...

Trong nháy mắt lúc hắn nhảy ra khỏi kiếm trận, Hồ hộ pháp cũng nhận thức được, sắc mặt đại biến, trở nên kinh hãi tột độ.

Giữa thạch hỏa điện quang, Lý Thất Dạ nhảy đến trước mặt Hà Anh Kiếm, Kỳ Môn Đao lóe sáng, song đao cùng chém thẳng vào đầu hắn.

Hà Anh Kiếm không hổ là thiên tài của Tẩy Nhan Cổ Phái, lập tức cảm nhận được nguy hiểm, hoảng hốt biến sắc.

Từng tiếng “phanh... phanh... phanh...” vang lên, thân thể của hắn trong giây phút sinh tử ấy, lập tức được Thần khải bao trùm.

"Phốc..." một tiếng, Thần khải trên người Hà Anh Kiếm tuy rằng rất có lai lịch nhưng vẫn bị Kỳ Môn Đao chém rách. Cần cổ Hà Anh Kiếm mát lạnh, từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Suýt chút nữa thì đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

Nếu như không phải hắn mặc thần khải, chắc chắn phải chết dưới một đao này. Lần này xem ra Hà Anh Kiếm đã bị dọa mất mật.

- Chớ làm càn...

Vừa thấy tình hình không ổn, ba vị đường chủ cùng quát lên, đồng thời xuất thủ. Bọn họ vừa ra tay đã lập tức xuất bảo khí ra chém thẳng vào Lý Thất Dạ.

Ba tên này cũng không phải dạng vừa, đều là cường giả ở cảnh giới Hoa Cái, Niết Dục cả rồi.

- Lăn...

Trong chớp mắt, lệ khí của Lý Thất Dạ tăng vọt, sát khí như cầu vồng. Hắn hét lớn một tiếng, thọ luân hiển hiện, huyết khí cuồn cuộn như biển. Huyết khí bá đạo đến mức Lý Sương Nhan cũng phải biến sắc.

Trong chớp mắt, Lý Thất Dạ nhấc chân lên đạp ra một cước. Là chiêu thức đơn giản nhất, biến hóa bình thường nhất, nhưng cũng bá đạo nhất. Một cước đá ra, la sâm vạn tượng, trấn áp thiên địa, quỷ khóc thần sầu. Một cước mà nặng tựa vạn quân!

- Phanh... phanh... phanh...

Ba kiện bảo khí bị một cước ấy chấn cho nát bấy, hệt những tờ giấy mỏng manh.

Lý Sương Nhan biến sắc, nàng lần thứ hai thấy một cước như thế. Đến giờ này, nàng đã có thể khẳng định, Lý Thất Dạ đã lấy tiên thuật để tu luyện vô thượng Tiên thể!

Ba vị đường chủ bị dọa tới mặt mày trắng bệch, lập tức thuấn di mới né được một cước kinh khủng này của Lý Thất Dạ.

Nhưng Trấn Ngục Thần Thể của Lý Thất Dạ thu phát tự do, ba vị đường chủ mặc dù có thể trốn được một cước đó nhưng lại không cách nào có thể thoát khỏi "Côn Bằng Lục Biến" của hắn. Trong nháy mắt Lý Thất Dạ thu chân, hắn như một con Côn Bằng nhảy lên trời, lập tức xuất hiện trước mặt ba vị đường chủ.

- Thiên biến...

Tốc độ khủng bố như vậy khiến ba vị đường chủ hoảng sợ, thoáng cái họ đã biết đây là công pháp gì. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Một cước của Lý Thất Dạ như chiếc đuôi độc của bò cạp, dưới tác động của Thiên biến trong "Côn Bằng Lục Biến", một cước này nhanh đến vô cùng. Lại dựa vào Trấn Ngục Thần Thể, một cước này tựa như vạn lôi oanh đỉnh, ba người bọn họ không thể nào tránh được. Quá nhanh!

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Bố Thiếu Soái - Hạng Tư Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net