Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 90 : Tẩy Nhan Cựu Chỉ ( hạ )
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 90 : Tẩy Nhan Cựu Chỉ ( hạ )

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 90: Tẩy Nhan Cựu Chỉ (hạ)

Một tầng giống như thạch cao bao phủ dày đặc lấy tất cả lầu các cổ điện ở khu vực trung tâm, làm cho nguyên cả vùng này nhìn giống như được ai đó bó bột lại vậy.

Chứng kiến cảnh trước mắt, Lý Thất Dạ trầm mặc đứng ở chỗ này thật lâu không nói tiếng nào. Nơi đây đã từng là trung ương của Tẩy Nhan Cổ Phái, cũng không chỉ có Minh Nhân Tiên Đế đã ở chỗ này mà cũng chính hắn đã từng điều binh khiển tướng, mang theo một nhánh thần quân vô địch xuất phát từ đây để viễn chinh Cửu Thiên Thập Địa.

Muốn chấn hưng Tẩy Nhan Cổ Phái phải mở ra Cựu Chỉ, còn không thì Tẩy Nhan Cổ Phái phải dời đi vì tông thổ của Tẩy Nhan Cổ Phái hiện tại quá nhỏ, thiên địa tinh khí do địa mạch phun ra cũng quá mỏng manh.

Lý Thất Dạ vốn định mở ra Cựu Chỉ lần nữa để trùng kiến Tẩy Nhan Cổ Phái, nhưng giờ nhìn thấy cảnh trước mắt này, hắn đã hiểu rõ điềm xấu của Tẩy Nhan Cổ Phái là cái gì.

Chuyện hắn không hi vọng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Điều này mới khiến hắn trầm mặc, mà theo đó cũng có chút không hiểu là ai đã mở ra phong ấn! Không có khả năng là Đạp Không Tiên Đế, vì nếu Đạp Không Tiên Đế muốn cưỡng ép mở ra phong ấn thì e rằng Tẩy Nhan Cổ Phái đã không còn tồn tại, Đế cơ phải bị phá hủy mới đúng. Nhưng tình huống trước mắt lại không phải thế.

Nếu như là kẻ bên ngoài mở ra phong ấn năm đó thì đến tột cùng người đó là ai? Nghĩ đến điểm này, Lý Thất Dạ trầm ngâm suy đoán.

Nam Hoài Nhân thì hết sức tò mò mà đánh giá tất cả trước mắt mình. Hắn cũng là lần đầu tiên tới nơi này, nên không cưỡng lại được sự hiếu kì của mình bèn lấy ra bảo kiếm đâm vào thứ giống như thạch cao đang bao phủ một tòa cổ các. Thế nhưng mặc cho hắn dốc sức liều mạng mà đâm, liều mạng mà chém thì cũng chỉ để lại vết kiếm lớn cỡ hạt gạo mà thôi, không xuyên thấu nổi vật giống như thạch cao này.

- Vô dụng thôi, Cổ trưởng lão cũng đã từng thử qua, nhưng căn bản đánh không vỡ, nếu như công kích đạt đến mức độ mạnh mẽ nào đó còn có thể bị bắn ngược.

Mạc hộ pháp lắc đầu nói với Nam Hoài Nhan.

- Đến tột cùng là cái gì?

Lý Sương Nhan gặp thứ kì quái giống như thạch cao đang bao trùm lên cổ các thần điện này cũng thắc mắc hỏi.

Lúc này Lý Thất Dạ mới nói:

- Là Đế cơ tự bảo vệ mình! Phiến đại địa này được đặt dưới một Đế cơ không thể rung chuyển, một khi tai nạn ở trước mắt, Đế cơ có thủ đoạn tự bảo vệ mình, ở một mức độ nào đó đã áp chế tà khí ở dưới mặt đất tỏa ra. Đế cơ vẫn còn y nguyên thì vẫn bảo vệ lấy Tẩy Nhan Cổ Phái.

Lý Sương Nhan nghe vậy không khỏi động dung, Tẩy Nhan Cổ Phái đã từng gặp điềm xấu, đã từng gặp tai nạn nhưng Đế cơ vẫn y nguyên không ngã. Loại này Đế thống tiên môn sừng sững lâu đến trăm vạn năm cũng thật đáng sợ! Nội tình của Đế thống tiên môn đúng là không thể lường được, bây giờ nhìn lại nếu như năm đó không gặp phải tai nạn như vậy, thì dù cho Tẩy Nhan Cổ Phái có xuống dốc đi nữa, Thánh Thiên Giáo cũng không có khả năng khiêu khích được.

- Cần có thời gian.

Cuối cùng Lý Thất Dạ nói ra một câu. Phong ấn vùng đất này xảy ra vấn đề, Lý Thất Dạ biết rõ chuyện có bao nhiêu nghiêm trọng. Muốn cho Tẩy Nhan Cổ Phái quật khởi, muốn trùng kiến vùng đất này thì nhất định phải giống như năm đó xông vào nơi sâu nhất của nơi đây.

Nếu thật sự như vậy thì hắn phải chuẩn bị kĩ càng, hắn cần phải có hãn tướng, dũng sĩ. Loại chuyện như này không thể vung tay là được, muốn thành công phải chuẩn bị chu đáo.

- Nơi này có cái hố.

Vào lúc này, Nam Hoài Nhân đang đi dạo xung quanh đột nhiên phát hiện cái gì đó bèn la lên.

Ba người Lý Thất Dạ đi tới chỗ Nam Hoài Nhân, nơi này là một cái sơn cốc, địa thế cực thấp. Nhưng ở cái sơn cốc mà cây cối hoa cỏ đều chết héo này lại có một cái động lớn đâm thẳng xuống dưới, cũng không biết cái động này rốt cuộc sâu bao nhiêu nhưng đưa mắt nhìn xuống thì chỉ thấy một mảnh tối đen như mực.

Quan sát kĩ cái động lớn đâm thẳng xuống đất này, mọi người mới phát hiện cái động này lại là từng vòng từng vòng đường vân hình xoắn ốc, giống như có một cái khoan lớn khoan thẳng xuống đất vậy. Hiển nhiên là cái động lớn này không phải tự nhiên mà có.

- Cái hố lớn này chỉ sợ cũng mới bị khoan ra thôi.

Lý Sương Nhan quan sát cẩn thận cái động rồi kết luận.

Lý Thất Dạ cũng quan sát cẩn thận cái động lớn này. Hắn đo đạc kĩ càng rồi lại tính toán một phen, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười, nói với Mạc hộ pháp:

- Mạc hộ pháp, ngươi bây giờ trở về kiếm giùm ta càng nhiều Tử Tang Thụ càng tốt, ta có việc. Ngoài ra cũng mang đến cho ta một cái nồi lớn, ba bình Hải Thố, sáu thang Cưu Dạ Thủy, thêm Thanh Không Cốt nữa….

Lý Thất Dạ nói ra một mớ tên thuốc. Mạc hộ pháp tuy rằng không biết Lý Thất Dạ muốn làm gì nhưng ông ta vẫn từng cái từng cái nhớ lấy. Đến lúc Lý Thất Dạ nói xong thì Mạc hộ pháp lập tức vượt không mà đi, không có một chút chậm trễ.

Chỉ cần tu sĩ đạt tới cảnh giớ Thiên Nguyên liền có thể độn thiên, không cần dựa vào bảo vật cũng có thể phi hành.

Nam Hoài Nhân thấy Lý Thất Dạ cần nhiều thứ như vậy liền tò mò hỏi:

- Đại sư huynh, huynh muốn làm gì vậy?

Lý Sương Nhan cũng thấy kì quái, trong mớ tên thuốc mà Lý Thất Dạ nói ra, có rất nhiều thứ nàng đều chưa từng nghe qua.

- Hun chuột!

Lý Thất Dạ cười cười trả lời rồi ngồi xuống đất, vui vẻ chờ Mạc hộ pháp trở lại.

Mặc dù Mạc hộ pháp không có chút chậm chạp nhưng thời gian vừa đi vừa về cũng gần đủ một ngày.

Sau khi Mạc hộ pháp trở lại và mang theo đống lớn Tử Tang Thụ, Lý Thất Dạ bèn phân phó:

- Chất lên đốt.

Nam Hoài Nhân cùng với Mạc hộ pháp liền đem Tử Tang Thụ chất ở cửa động, châm lửa đốt.

Trong chớp mắt, khói đặc cuồn cuộn không ngừng xông vào bên trong hố lớn, luồng khói đặc này mang theo một loại mùi kì lạ, không thể tả nổi bằng lời.

Theo khói đặc cuồn cuộn không ngừng xông vào bên trong hố lớn thì qua một hồi rốt cuộc có động tĩnh. Từng tiếng ầm ầm to lớn vang lên làm rung động cả vùng đất giống như có con trâu đất đang trở mình vậy.

“Oanh” Theo một tiếng vang thật lớn, một con quái vật khổng lồ từ bên trong hố lớn vọt ra, sau khi xông ra con quái vật này nặng nề rơi trên mặt đất làm cho cả vùng đất xuất hiện thêm một cái hố to nữa.

- Là kẻ nào dám dùng cái mùi khói chán ghét này quấy rầy giấc ngủ của ta?

Một tiếng thét già nua vang lên, tựa hồ cực kỳ giận dữ với việc mình bị hun khói.

Nhìn con quái vật khổng lồ trên mặt đất này, đám người Nam Hoài Nhân trợn tròn cả hai mắt. Con quái vật khổng lồ này lại chẳng phải là quái thú hung mãnh đáng sợ gì, mà là một con ốc sên lớn vô cùng , hơn nữa còn biết nói tiếng người.

Con quái vật này là con ốc sên lớn nhất mà bọn người Nam Hoài Nhân đã từng thấy, cũng là con ốc sên duy nhất biết nói chuyện.

Nhìn thấy con ốc sên lớn như vậy, cũng chỉ có Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh như không. Hắn liếc mắt đánh giá con ốc sên này rồi lên tiếng:

- Cũng không tệ lắm, vậy mà đã đạt được Lục Giải, đối với tộc các ngươi mà nói đúng là không dễ dàng.

Lời này của Lý Thất Dạ để cho con ốc sên cực lớn này chấn động, hai con mắt to gần bằng mắt trâu trên hai cái râu nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, âm thanh gia nua một lần nữa vang lên, mà lần này giống như là sét đánh:

- Tiểu tử, ngươi là người nào? Vậy mà có thể biết chuyện của Lục Giải!

- Ta là ai không quan trọng, nhưng ngươi xuất hiện ở đây mới quan trọng! Còn Lục Giải mà ngươi nói thì có gì là không biết, ngay cả Thập Bát Giải ta cũng có thể nói ra.

Lý Thất Dạ vẫn ung dung như cũ, nói với con ốc to lớn.

- Được, ở đâu lòi ra một thằng nhóc ăn nói lung tung, mở miệng ngông cuồng. Thế gian này không có ai biết Thập Bát Giải hết!

Vừa nói xong, nó lại sững sờ kêu lên:

- Không…không đúng, đúng là có Thập Bát Giải, đúng là có người biết rõ.

Nói đến đây, con ốc sên to lớn này nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, hai con mắt trên cặp râu giống như đang lắc đầu mà nói:

- Cũng không đúng, không đúng, ngoài cái kia tồn tại, nào có ai trên thế gian biết Thập Bát Giải nữa chứ. Một cái tiểu tử của nhân tộc như ngươi mà có thể biết Thập Bát Giải mới lạ.

- Du du hoàng họa, đỉnh dạ hải thanh, thánh tang tại hòe, kim ô nhập hấp…..

Lý Thất Dạ lúc này mới mở miệng nói ra một đoạn chân giải mà bọn người Lý Sương Nhan nghe hoàn toàn không hiểu.

Nghe được đoạn chân giải này của Lý Thất Dạ, con ốc sên cực lớn kinh hãi run lên, hai con mắt mở to ra, biểu tình giống như không thể tin được nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ. Trong nháy mắt, một cái cánh tay thịt khổng lồ vươn ra từ phía dưới cái vỏ khổng lồ của nó, chớp nhoáng túm lấy Lý Thất Dạ.

Chỉ thoáng cái, Lý Thất Dạ đã bị cái tay thịt của con ốc sên cực lớn này chụp lại, treo lên không trung. Chuyện này để cho Mạc hộ pháp cùng với Lý Sương Nhan hoảng sợ, Lý Sương Nhan liền muốn động thủ nhưng Lý Thất Dạ lại khoát tay áo, ra hiệu cho nàng an tâm, đừng làm gì.

-Ngươi..ngươi làm sao biết được đoạn chân giải này?

Con ốc sên cực lớn đầy nghi ngờ hỏi, hai con mắt mở to nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ.

- Chỉ là thiên mở đầu của đệ thất giải mà thôi, có gì đặc biệt đâu chứ. Mười tám giải ta cũng đọc ra được toàn bộ.

Lý Thất Dạ chỉ cười trả lời.

- Nói! Nhanh nói cho ta Thập Bát Giải!

Con ốc sên cực lớn này trở nên vô cùng nóng nảy, âm thanh già nua không kiên nhẫn được nữa quát lên.

- Thập Bát Giải là thứ mà tộc của các ngươi luôn truy tìm, bây giờ lại muốn ta nói ra, chuyện đâu có dễ dàng như vậy. Nếu ngươi đi theo ta thì may ra ta còn cân nhắc lại.

Lý Thất Dạ vẫn bình tĩnh nói.

- Tiểu tử ngu dốt, cũng dám nói điều kiện với lão phu. Hừ, đợi lão phu mở ra thức hải của ngươi, rút ra trí nhớ của ngươi, xem ngươi còn giấu diếm được cái gì!

Con ốc sên cực lớn này táo bạo mà quát lên.

Lời vừa nói xong, một cái râu của ốc sên đột nhiên hóa thành một đạo pháp tắc thần niệm đâm vào mi tâm của Lý Thất Dạ, muốn dò xét thức hải của hắn.

- Không tốt!!!

Lý Sương Nhan nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt kịch biến, đã biết có chuyện không ổn.

“Oanh” Thế nhưng đúng lúc này, mi tâm của Lý Thất Dạ bùng ra một đạo tiên quang, giống như cả trời đất nổ tung lên vậy. Cùng với một tiếng vang thật lớn, con ốc sên cực lớn bị tạc bay đến chân trời!

Lý Thất Dạ trong chớp mắt này giống như một vị Tiên Đế đang cuồng nộ, tia tiên quang bùng ra từ mi tâm của hắn khiến cho thầy trò Nam Hoài Nhân nằm rạp trên đất, ngay cả Lý Sương Nhan cũng đứng không vững.

Lý Thất Dạ bồng bềnh rơi xuống đất, tiên quang từ mi tâm của hắn dần biến mất, nhưng dù như thế thì ngay khi đạo tiên quang này bùng ra, uy lực của nó khiến ngay cả chư thần của Cửu Thiên Thập Địa đều muốn phục bái!

Yếm: alo, dịch giả của TCT phải không ah?

Gui: Đúng rồi, cho hỏi ai vậy?

Yếm: Ta Yếm…

Gui: A, yếm của ngài sao lại hỏi ta?

Yếm: Khặc khặc, ta Yếm Bút Tiên Sinh đây. Nghe nói TCT đang dịch truyện của ta phải không? Ráng dịch cho hay câu chữ… khặc khặc, câu view, câu thank, cầu phiếu giùm ta luôn.

Gui: Chuyện tất nhiên rồi Yếm tiên sinh, câu view câu thank thì chắc chắn nhưng cầu phiếu thì phải nghĩ lại. Nếu ngài viết chương nhiều chữ hơn nữa thì may ra chứ giờ chương gì khoảng 2k5 chữ, độc giả đọc chả thấm béo.

Yếm: Cái gì hả? Chương của ta hơn ba ngàn chữ, các ngươi dịch lại bỏ bớt hả? Các ngươi nghĩ viết một chương đáng lẽ 2k chữ thành 3k dễ dàng lắm sao hả? Lại đi bỏ bớt của ta. Hừ hừ, ta sẽ check lại, chương trước các ngươi bỏ bớt bao nhiêu, chương sau ta thêm vào bấy nhiêu chữ. Hừ hừ, gì chứ câu chữ thì ta là vô địch!!!

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thê Tôn (Nữ Tôn)

Copyright © 2022 - MTruyện.net