Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Đế Bá
  3. Chương 97 : Nhận tổ quy tông (thượng)
Trước /132 Sau

[Dịch] Đế Bá

Chương 97 : Nhận tổ quy tông (thượng)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 97: Nhận tổ quy tông (thượng)

- Điều đó không thể nào…

Tin tức này quá mức động trời, những trưởng lão có mặt tại đây đều khó có thể tin tưởng những gì mình vừa được nghe. Ngô trưởng lão đứng lên nói:

- Tổ Sư cả đời chưa lập gia đình, sao có thể có hậu nhân chứ?

- Đúng vậy, điều này không thể xảy ra. Trong những ghi chép trong tông môn cho tới bây giờ cũng chưa từng đề cập gì đến chuyện hậu nhân của Tổ Sư.

Tiền trưởng lão cũng lên tiếng phụ họa.

- Đây là sự tình chính xác tuyệt đối.

Đồ Bất Ngữ đứng sau lưng Tô Ung Hoàng bất chợt lên tiếng:

- Ta được chư lão ủy nhiệm, tìm kiếm đời sau của Tổ Sư. Tuy rằng trong ghi chép chính thức của tông môn không có, nhưng trong một số tàn văn vẫn có thể tìm được một ít dấu vết để lại.

Nói đến đây, Đồ Bất Ngữ lại nhìn Cổ trưởng lão, nói:

- Cổ trưởng lão, ước chừng vào khoảng một ngàn sáu trăm năm trước, ngươi có nhớ mình từng có một cơ hội được tiếp kiến Liễu lão. Lúc ấy, ngươi đi theo chưởng môn đến, có mặt ở đó không chỉ có Liễu lão mà còn có ta nữa.

Cổ Thiết Thủ nhìn Đồ Bất Ngữ, qua một lúc lâu, đột nhiên đứng bật dậy, rung động thốt lên:

- Ngươi, ngươi chính là người thanh niên năm đó đỡ Liễu lão!

- Cổ trưởng lão quả nhiên còn chưa quên.

Đồ Bất Ngữ gật đầu nói:

- Không sai, ta là đệ tử ký danh của Liễu lão, lúc đó ta còn có trách nhiệm trong người, không thể tiết lộ hành tung, cho nên, tên của ta không nằm trong danh sách đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái.

- Liễu lão, Liễu lão nào cơ?

Các vị trưởng lão đang ngồi đây đều chấn động trong lòng, bởi vì trong Tẩy Nhan Cổ Phái, được xưng là Liễu lão hình như chỉ có một người.

Cổ Thiết Thủ khẽ thở dài một hơi, cuối cùng lại ngồi xuống, lên tiếng:

- Liễu lão chính là đệ nhất hộ giáo của Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta, sư tổ Liễu Tam Kiếm.

- Sư tổ Liễu Tam Kiếm!

Lời này từ miệng Cổ Thiết Thủ thốt ra khiến cho những vị trưởng lão đang ngồi đây đều giật thót cả mình.

Trong Tẩy Nhan Cổ Phái, từ sau đời Mục Thiếu Đế, người có uy danh lớn nhất chính là Liễu Tam Kiếm. Ông ta chính là đệ nhất hộ giáo của Tẩy Nhan Cổ Phái. Năm đó, Thánh Thiên Giáo tấn công Tẩy Nhan Cổ Quốc, chính là do Liễu Tam Kiếm tự mình chủ trì đại cục.

- Liễu sư tổ còn sống sao?

Tin tức này đối với những trưởng lão ngồi đây thật quá chấn động. Tiền trưởng lão cũng không kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào. Nếu như Liễu sư tổ còn sống, vậy có nghĩa là Tẩy Nhan Cổ Phái vẫn còn một nhân vật có thể đối kháng với lão tổ của Thánh Thiên Giáo.

- Đó là lần cuối ta gặp Liễu lão.

Cổ Thiết Thủ lắc đầu, nói:

- Lúc đó ta cũng không biết Liễu lão là Liễu sư tổ. Năm đó ta còn trẻ, chưa bao giờ thấy qua Liễu lão, khi đó ta là đi theo sư phụ đầu tiên của mình đến tiếp kiến lão nhân gia. Có điều, tình hình của Liễu lão đã rất không lạc quan, vết thương cũ của lão nhân gia tái phát, lúc ngồi vẫn cần có người đến đỡ. Từ sau lần đó, cũng không còn gặp lại Liễu lão nữa.

Lúc này, chư vị trưởng lão đều nhìn qua Đồ Bất Ngữ. Đồ Bất Ngữ là đồ đệ của Liễu Tam Kiếm, dù rằng chỉ là ký danh đệ tử, thì địa vị của ông ta ở Tẩy Nhan Cổ Phái cũng cao hơn đám trưởng lão bọn họ.

Dưới ánh mắt của chư vị trưởng lão, Đồ Bất Ngữ lắc đầu, nói:

- Thực ra, đó cũng là lần cuối cùng ta gặp Liễu sư phụ. Từ đó về sau, ta cũng không còn được bái kiến lão nhân gia nữa.

Đồ Bất Ngữ nói như vậy làm cho những trưởng lão đang ngồi đây không khỏi trùng lòng xuống. Xem ra sư tổ Liễu Tam Kiếm đã không còn tại nhân gian nữa.

Đồ Bất Ngữ nói tiếp:

- Trong trận chiến ba vạn năm trước, Tẩy Nhan Cổ Phái chúng ta thảm bại, tổn thất cực kỳ thảm trọng. Nhờ một cơ hội ngẫu nhiên, Liễu lão tìm được tin tức rằng Tổ Sư có hậu nhân, mà ta cũng vừa bái nhập vào Liễu lão. Khi đó, tình huống của Liễu lão đã vô cùng không lạc quan, Người liền phái ta đi tìm kiếm hậu nhân của Tổ Sư. Bởi vì lúc ấy manh mối hết sức có hạn, cho nên ta một mực vẫn phiêu bạt bên ngoài. Do trên vai ta gánh vác trách nhiệm nặng nề, việc này không thể nói với bất cứ kẻ nào, nên ta không có tên trong Tẩy Nhan Cổ Phái. Ở Tẩy Nhan Cổ Phái, người mà ta trực tiếp liên hệ là chưởng môn, Cổ trưởng lão hẳn đã từng gặp ta mấy lần.

Cổ Thiết Thủ khẽ gật đầu xác nhận. Trước đây, ông ta còn tưởng rằng Đồ Bất Ngữ là đệ tử ngoại phái, phụ trách liên lạc với bên ngoài, hơn nữa Đồ Bất Ngữ cũng cực ít khi trở về Tẩy Nhan Cổ Phái, cho nên Cổ trưởng lão cũng chỉ biết Đồ Bất Ngữ là đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, còn cụ thể phụ trách việc gì, ông ta cũng không rõ ràng lắm.

- Vì tìm kiếm hậu nhân của Tổ Sư, ta phiêu bạt ở bên ngoài trọn vẹn hơn một nghìn năm. Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng, cũng tìm được hậu nhân của Sư Tổ.

Đồ Bất Ngữ nói với chư vị trưởng lão.

- Như vậy, như vậy, làm sao có thể chứng minh chưởng môn chính là hậu nhân của Tổ Sư chứ?

Chư vị trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng Chu trưởng lão không kiềm chế nổi, cất lời hỏi.

Thân phận của Đồ Bất Ngữ không có vấn đề gì, nhưng cũng không có thể chứng minh chưởng môn Tô Ung Hoàng chính là hậu nhân của Tổ Sư? Đây dẫu sao cũng là một chuyện có quan hệ cực kỳ trọng đại.

- Hậu nhân của Tổ Sư nên quy tông nhận tổ. Ta được chính Tổ Sư báo mộng như vậy.

Lúc này, Lý Thất Dạ nói:

- Vì thế, ta mời Cổ trưởng lão đưa ra bức họa của Tổ Sư.

Chư vị trưởng lão nhìn nhau, cuối cùng, Đại trưởng lão Cổ Thiết Thủ mới cẩn thận lấy ra một hộp gỗ cổ xưa loang lổ, trịnh trọng nâng nó trên hai tay.

- Đế Hậu chính là Tô thần tướng năm đó cả đời theo sau Tổ Sư, vì xây dựng Tẩy Nhan Cổ Phái, vì xây dựng Tẩy Nhan Cổ Quốc, đã từng lập biết bao công lao không thể xóa nhòa. Sau khi Tổ Sư gánh chịu Thiên Mệnh, vì không muốn ảnh hưởng con đường bước lên đỉnh phong, vấn đỉnh trường sinh của Tổ Sư, Đế hậu mới mang theo hậu nhân của Tổ Sư mai danh ẩn tính, rời xa Tổ Sư.

Lý Thất Dạ nghiêm nghị nói tiếp:

- Việc này, thế nhân không hề hay biết, Tẩy Nhan Cổ Phái cũng một mực không biết. Mãi cho đến đêm qua, Tổ Sư mới báo mộng cho ta.

Năm đó, hắn không thể cho Tô Nữ chính danh, Tô Nữ cả đời đã phải trả giá rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn phải rời xa Minh Nhân Tiên Đế. Nàng không cầu danh phận, không cầu công huân, năm đó với tư cách Âm Nha, hắn vẫn một mực cảm thấy thẹn trong lòng vì việc này. Hôm nay, hắn mượn cách thức này cho Tô Nữ chính danh, tuy rằng đã quá trễ, nhưng ít nhất có thể giúp đời sau của Tổ Nữ được quy tông nhận tổ!

Lời của Lý Thất Dạ khiến chư lão chỉ biết quay mặt nhìn nhau, cuối cùng Cổ Thiết Thủ chậm rãi lên tiếng:

- Ta có đọc qua sử ký của Tổ Sư, năm đó Tô Thần Chiến dưới trướng Tổ Sư, chính là nữ thần tướng tuyệt thế vô song, bà ấy cũng chính là người giúp đỡ Tổ Sư sớm nhất. Khi Tổ Sư còn trẻ, bà ấy đã đi theo Tổ Sư rồi. Sau khi Tổ Sư gánh lấy Thiên Mệnh, chư tướng đều được phong thưởng, nhưng chỉ thiếu Tô thần tướng. Về sau những ghi chép về Tô thần tướng cũng lác đác chẳng có mấy, không ai biết rõ tung tích bà ấy. Thật không ngờ Tô thần tướng chính là Đế Hậu!

Lý Thất Dạ từ tốn nói:

- Việc này chỉ nói miệng không được, các vị trưởng lão đã giữ bức họa của Tổ Sư, như vậy có thể đối chiếu xem chưởng môn có thật là có nét giống Tổ Sư hay không. Bức họa này chính do Tổ Sư tự nay vẽ nên, bên trong có ẩn chứa đế uẩn tiên uy của Người, chưởng môn có thể nhỏ máu nhận thân!

Nghe Lý Thất Dạ nói, chư vị trưởng lão đều chấn động, bọn họ sao lại không nghĩ tới điểm này cơ chứ.

Cổ Thiết Thủ trịnh trọng mở hộp cổ ra, lấy từ trong đó ra một bức họa. Bức họa cuộn tròn này trông cực kỳ cổ xưa, đã không biết lưu truyền bao nhiêu tuế nguyệt rồi.

Khi bức họa vừa mở ra, “ầm” một tiếng, lập tức một luồng khí tức cuồn cuộn từ trong bức họa phóng ra, Đế tức, khí tức mà chỉ có Tiên Đế mới có được.

Bức họa mở ra, chỉ thấy trên đó vẽ một nam tử trung niên, tuy rằng số nét không nhiều, cũng chỉ lác đác vài nét bút, cũng đã phác họa nên Đế thế tuyệt thế vô song của ông ta!

Từ trong bức họa này, Đế tức cuồn cuộn phóng ra, tuy rằng nó không hề trấn áp ai, nhưng khi dòng Đế tức tuôn trào vẫn khiến cho linh hồn mọi người run rẩy, nhịn không được phải quỳ bái. Đây chính là sự kính sợ bắt nguồn từ nơi sâu thẳm trong linh hồn.

Chư vị trưởng lão lại một lần nữa được chiêm ngưỡng dung nhan Tiên Đế, cảm nhận được Đế tức của Tổ Sư. Nét mặt bọn họ lộ ra vẻ sùng kính vô cùng, mà cũng trong lúc đó, các vị trưởng lão cũng tranh thủ so sánh dung mạo của Tô Ung Hoàng với Tổ Sư một phen.

Tô Ung Hoàng là một cô gái có dung nhan tuyệt sắc, nếu không phải lấy bức họa ra cẩn thận đối chiếu, thật sự hiếm ai có thể nghĩ nàng có liên quan gì đến Minh Nhân Tiên Đế.

Lý Thất Dạ là người gặp gỡ Minh Nhân Tiên Đế nhiều nhất, hắn tận mắt nhìn quá trình Tiên Đế phát triển. Cho nên, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tô Ung Hoàng, Lý Thất Dạ cũng giật mình ngạc nhiên, ngay lúc đó hắn đã biết lai lịch xuất thân của Tô Ung Hoàng rồi.

- Cái này, cái này, quá giống, đặc biệt là lông mày. Cái này, thần vận của đôi lông mày này, quả thực giống y như Tổ Sư.

Sau khi cẩn thận đối chiếu, chư vị trưởng lão đều hoảng sợ, cảm thấy khó tưởng tượng nổi, đặc biệt là cặp mày kiếm của Tô Ung Hoàng, so với Minh Nhân Tiên Đế, có thể nói là từ một khuôn đúc ra.

Đây cũng chính là điểm mà Lý Thất Dạ ấn tượng sâu nhất, Tô Ung Hoàng có cặp mắt giống Tô Nữ, nhưng mà thần vận của đôi lông mày của nàng lại thừa hưởng từ Minh Nhân Tiên Đế!

- Chưởng môn có thể nhỏ máu nhận thân. Đây là bức họa của Tổ Sư, Người từng báo mộng cho ta biết, nếu chưởng môn là hậu nhân của Tổ Sư thì sẽ nhận được sự thừa nhận của Đế uẩn tiên uy.

Lý Thất Dạ lúc này chậm rãi cất tiếng.

Tô Ung Hoàng liếc mắt nhìn Lý Thất Dạ. Thực ra, nàng tuyệt đối không hề tin cái gọi là Tổ Sư báo mộng, nhưng mà ngoại trừ nói như vậy ra, còn cách nào có thể giải thích sự hiểu biết cặn kẽ, thâm sâu của Lý Thất Dạ về Minh Nhân Tiên Đế và chuyện tình của Thiên Nhai Tô Gia đây?

Nhìn bức họa của tổ tiên mình, Tô Ung Hoàng cũng khó kiềm chế nổi cảm xúc, trong nội tâm có chút kích động. Tô gia bọn họ cũng có bức họa của Minh Nhân Tiên Đế, nhưng mà nó không phải được chính tay Minh Nhân Tiên Đế vẽ ra. Tuy rằng nó được vẽ rất giống, nhưng không hề có loại Đế tức này, đây là Đế tức chỉ có Tiên Đế tự tay vẽ ra mới có được.

Cuối cùng, Tô Ung Hoàng đâm rách ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ xuống trên bức họa, trong nháy mắt, giọt máu này bị bức họa hút sạch.

- Ầm….

Ngay tại thời điểm này, Đế uẩn tiên uy đáng sợ bộc phát ra, chỉ trong nháy mắt, một bóng người bước ra từ trong bức họa. Bóng người này vừa ra, quân lâm cửu thiên thập địa, quét sạch Thần Ma!

Một bóng hình vô địch bước ra, chỉ trong chớp mắt, Đế uy đáng sợ bao trùm cả thiên địa! Dưới thần uy vô địch như thế này, nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc!

Đồng thời trong giây lát này, vô số đại nhân vật của Đại Trung Vực đều cảm nhận được một luồng Đế uy vô địch. Luồng Đế uy chỉ xuất hiện trong chớp mắt liền biết mất này thoáng cái đã kinh động đến vô số người.

- Đế uy!

Có vô số nhân vật cổ lão lập tức mở bừng hai mắt, nhưng mà luồng Đế uy này biến mất quá nhanh, khiến cho không ai có thể truy tìm được.

Còn ở Tẩy Nhan Cổ Phái, Đế uy quét qua, hết thảy đệ tử đều hoảng sợ, thoáng chốc tất cả đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái đều thần phục dưới Đế uy.

Trong tổ điện, bọn người Cổ Thiết Thủ cũng nằm sấp xuống đất, dưới Đế uy, bọn họ tuyệt đối không dám khinh nhờn.

Quảng cáo
Trước /132 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Đường

Copyright © 2022 - MTruyện.net