Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
  3. Chương 11 : Gặp Nạn
Trước /58 Sau

[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 11 : Gặp Nạn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bước vào trong đại sảnh, Tiểu Điệp nhìn thấy một nữ oa nhi phấn điêu mày ngài, vẻ mặt mang vẻ khinh khỉnh xem thường người khác, mà nghĩ cũng đúng, nàng ta là công chúa nên như vậy cũng không có gì quá bất ngờ, điều đáng nói chính là tiểu oa nhi này rất là quen mặt... nàng ta rõ ràng chính là người bắt nữ nhân Phế Thuật liếm giày đây mà. Hành tinh này quả nhiên cũng rất tròn a.

Cùng lúc đó, phía trước Tiểu Điệp một giọng chua chát vang lên: "To gan, gặp công chúa ngươi dám không quỳ"

Nói rồi người kia liền động thủ, lấy dây thừng quất một cái rõ đau vào chân Tiểu Điệp. Vì bị bất ngờ nên đôi chân nàng khụy xuống, đổ rạp xuống đất. Tiểu Điệp dùng ánh mắt kiên định nhìn người đối diện, trong lòng không khỏi cười khẩy. Quả nhiên là theo lối phong kiến.

Phía trên, Thanh nhi công chúa trước sau như một, ánh mắt khinh miệt như nhìn sâu bọ liếc xuống nhìn nàng, giọng mang theo thập phần xem thường hỏi: "Tiện nhân, ngươi chính là Tô Dã Điệp?"

Xem thường ư? Sao cũng được, nàng không bận tâm.

Tiểu Điệp khẳng khái, giọng nhàn nhạt nói: " Phải, là ta"

"Xấc láo, dám nói với công chúa giọng đó" Người hầu phía sau vẻ mặt giận dữ, tiến lên một bước thì bị ngăn cản đành lặng lẽ lui trở lại. Công chúa, người....!!!

Thanh nhi công chúa ánh mắt vẫn nhìn thẳng Tiểu Điệp, trên môi khẽ nở một nụ cười nhạt. Tiện nhân này khá lắm, quả nhiên được tam thúc lưu giữ lại hẳn không phải tầm thường.

Ngay lập tức sắc mặt nàng ta liền biến đổi, vẻ mặt thân thiện nói:" Đừng khẩn trương, ta cho người gọi ngươi cũng không có ý gì, chẳng qua ta muốn nhờ ngươi hái giùm ta Tuyết Liên Sơn, chẳng giấu gì ngươi, phía bên kia Bạch Cốc có mọc loài hoa này, chỉ có điều ở đó được giăng kết giới và chỉ có Phế Thuật mới có thể đi vào, ta nghe nói ngươi là một Phế Thuật đúng chứ?"

"Đúng, vậy khi hái được Tuyết Liên Sơn ta được lợi gì?" Tiểu Điệp ánh mắt bỡn cợt nhìn nàng ta.

Đối diện ánh mắt kia, Thanh nhi công chúa không tức giận mà cười càng thân thiện, nhẹ giọng nói: "Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt, nếu hái được Tuyết Liên Sơn ta sẽ giúp ngươi xóa bỏ 6 tháng làm không công"

Chậc xóa bỏ 6 tháng làm không công ư, cũng không tệ.

"Được, ta đồng ý" Tiểu Điệp gật đầu cười tươi.

"Tốt lắm, không còn gì nữa, ngươi có thể lui"

Tiểu Điệp vẻ mặt vui vẻ lập tức đứng dậy rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng Tiểu Điệp, người hầu phía sau vẻ mặt khó hiểu, dáng vẻ e dè hỏi: "Công chúa tại sao lại để cho tiện nhân kia đi ?"

Nụ cười thân thiện lập tức biến mất, thay vào đó trở thành một cái nhếch mép: "Cho người đi theo tiện nhân đó, tới dãy núi gần Bạch Cốc ngươi biết phải làm gì rồi chứ"

"Vâng, nô tỳ đã hiểu" Nữ nhân đáy mắt lóe lên tia sáng, trong lòng thầm nghĩ. Quả nhiên đây mới là Thanh nhi công chúa.

Tiểu Điệp, tiện nhân ngươi quả thật không tầm thường, nhưng Phế Thuật mãi chỉ là Phế Thuật, ngươi không đáng để tam thúc lưu giữ lại, chi bằng ta một tay giúp ngươi đến miền cực lạc. Kiếp sau đầu thai nhớ mở mắy thật to đừng lần nữa làm Phế Thuật.

Hắc hắc hắc, Lý Hoắc Dĩnh ta sắp rời khỏi đây rồi, không cần phải đối diện với bộ mặt muốn giết người của ngươi nữa. Để xem ngày mai lên đường đem gì.

Tiểu Điệp bụng như mở hội vừa huýt gió vừa nhảy chân sáo, bộ dáng hết sức vui vẻ. Nhũ Ú thẩm vẻ mặt trắng bệch, kiệt sức trong nhà xí bước ra cũng phải chết trân, lẩm bẩm: "Nha đầu này, lão nương chưa làm gì hết đã hóa điên rồi."

Trong màn đêm tĩnh lặng, mặt trời từ từ nhô ra, ánh sáng len lỏi qua khẽ lá, chiếu sáng từng vùng rồi lan rộng ra khắp mọi nơi.

Như mọi hôm, khi ánh sáng vừa hé ra, mọi người trong phủ đều tất bật hối hả làm công việc của họ, không ai dám dừng lại để nói chuyện phiếm, họa chăng nếu có thì cũng hai ba câu liền xoay người rời khỏi. Bởi bọn họ đều sợ phải bị phạt vào nơi đó, chính là ngục phủ vương gia. Những người bị đưa vào đây hầu như không còn ai sống sót, nếu có thì cũng chỉ còn nửa cái mạng, khiến cho bọn thuộc hạ không khỏi rùng mình mà tự biết giữ mồm miệng.

Tại ngục phủ...

Hoắc Dĩnh cả thân người đứng thẳng tắp, tay bắt chéo sau lưng, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn phạm nhân, nhàn nhạt hỏi: "Hắn là người đã bán tin tức?"

Hắc Tử hơi cúi thấp người, nhanh giọng đáp: "Chính hắn"

Đối diện hai người, phạm nhân là một ông lão khoảng 60 tuổi, tay chân bị xích chặt vào cột gỗ thành hình chữ đại, nơi bị xích từng mảng da bị siết chặt đến nỗi rách ra, máu từ đó dọc theo dây xích nhiễu tỏng tỏng xuống đất. Đối diện ánh mắt âm u tĩnh mịch của Hoắc Dĩnh, lão ta dường như quên cả đau, chỉ thấy tinh thần tê dại, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.

Nhìn bộ dáng như nai con gặp hổ dữ của lão, ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn không chút biểu tình, hắn nhẹ nâng con dao lên mặt của lão, dùng ánh mắt như muốn nuốt trọn đối phương, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"

Ông lão dây thần kinh liền căng ra, lắc đầu lia lịa, giọng run run mang vài phần gấp gáp: "Không phải..., không phải tiểu nhân,... vương ..."

Lời nói chưa dứt, lão chợt cảm giác trên mặt một trận đau đớn truyền đến, nơi đó một mảng thịt bị cắt xuống, máu xối xả phun ra, tiếp theo sau đó là một trận la đau đớn kịch liệt vang lên, vọng ra khắp ngục, khiến những phạm nhân khác không khỏi run rẩy.

Hoắc Dĩnh cầm con dao, ánh mắt quét nhìn, giọng tăng thêm vài phần lãnh đạm, hỏi: "Ngươi đã bán tin tức?"

Mặc dù bị đau đớn nhưng ông lão vẫn cắn răng lắc đầu nguầy nguậy. Bởi một khi ông nhận tội và nói ra, cả nhà ông nhất định sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

"Vẫn không thừa nhận?"

Ngay lập tức, một miếng thịt lại lần nữa bị cắt, nhưng lần này là ở ngay ngực, ông lão cặp mắt trợn tròng, đau đớn thét lên: "Á.... á"

Nhưng sau đó lại vội cắn môi mình lại, khuôn mặt trắng bệch vì bị mất máu, lão vẫn lắc đầu. Không thể nói, lão nhất định không thể nói.

Nhìn biểu hiện nhất quyết không hé răng nửa lời, khóe môi Hoắc Dĩnh bất giác cong lên, hắn nhìn sang Hắc Tử ra lệnh: "Lấy Trùng Tán cho ta"

"Ân" Ngay lập tức, Hắc Tử liền đưa cho Hoắc Dĩnh một túi bột trắng.

Sở dĩ nó được gọi là Trùng Tán bởi chỉ cần một vết xước nhỏ, khi chạm phải, nơi đó sẽ bắt đầu ngứa ngáy, sau đó là đau đớn như có hàng vạn côn trùng đang xâu xé, từ từ gặm nhấm, sau canh giờ thịt bắt đầu rữa ra, chỉ có điều người bị trúng sẽ không chết, chỉ cần chịu đựng sau hai tháng tự khắc sẽ khỏi, nhưng hai tháng đó đảm bảo cảm giác sống không bằng chết, chỉ mong sao đối phương có thể giết chết mình.

Hoắc Dĩnh cầm Trùng Tán, tay giơ cao, đừng hạt phấn li ti cứ thế rơi xuống chỗ thịt bị cắt của ông lão.

Ngay tức khắc, cả người lão bắt đầu vặn vẹo, hai tròng mắt càng trợn lớn hơn như muốn lồi ra, miệng gào thét: "Á...a... á, ... giết ta đi... á"

"Muốn chết sao, đâu có dễ" Ánh mắt Hoắc Dĩnh vẫn âm u xoáy sâu vào người lão.

Hắn nắm đầu lão vật ra sau, mặt vẫn không thay đổi lạnh lẽo hỏi: "Ngươi đã bán tin tức cho ai?"

Ngay lúc ông lão đang u ớ, cả người không ngừng run bần bật vì bị xót và đau đớn thì bên ngoài ngục, dánh vẻ mập mạp hối hả chạy vào, Nhũ Ú Thẩm miệng lắp bắp gấp gáp nói không nẻn lời: "Vương gia....Tô Dã Điệp ...đã ... đã...biến mất"

Cả người Hoắc Dĩnh ngay lập tức bị chấn động, tay đang nắm chặt đầu ông lão buông lỏng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nhũ Ú thẩm.

" Đã tìm kĩ?"

Nhũ Ú thẩm bị hàn khí của Hoắc Dĩnh dọa càng thêm sợ, nói líu hết cả lưỡi: "Đã tìm kĩ"

Lời nói vừa dứt, bà có thể cảm nhận được hàn khí xung quanh Hoắc Dĩnh càng tăng thêm, bất giác đầu bà cũng rụt xuống mất mấy phân. Trong lòng bà biết, hiện tại vương gia giận dữ, đang cực kì giận dữ.

Nơi mà Tuyết Liên Sơn mọc quả nhiên không thể nào không có tuyết. Tiểu Điệp nhìn thấy liền vô cùng kích động, nàng nhìn người bên cạnh gấp gáp hỏi:

"Này này, ngươi nhìn xem đó là tuyết phải không?"

Người kia một bộ dạng thờ ơ, không đáp trả.

Tiểu Điệp cũng không có tâm trạng để ý, nàng mở to mắt chớp chớp, hai tay nhẹ giơ ra đón những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay. Khi chạm phải, bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm cho tan ra thành nước, cảm giác lành lạnh truyền đến khiến cho Tiểu Điệp rùng mình thích thú.

Tuyết, là tuyết thật sự, không phải qua màn hình phim ảnh. Quả nhiên cảm giác trực tiếp chạm vào tuyết thích thú hơn nhiều. Tiểu Điệp như đứa trẻ tìm tòi học hỏi, hết lấy nhúm tuyết ở đây lại chạy sang chỗ khác. Đối với một người thấy tuyết từ nhỏ thì quả thật không có gì đặc biệt, nhưng nàng chính là lần đầu tiên được thấy nên cảm giác mới mẻ vô cùng.

Nhìn điệu bộ như con ngốc của Tiểu Điệp, nha hoàn của Thanh nhi công chúa không khỏi khinh bỉ. Nàng ta quả thật không hiểu, tại sao Tam vương gia lại lưu giữ một Phế Thuật đần độn thế kia lại bên mình, còn đặc biệt căn dặn đại tổng quản phải đặc biệt lưu ý, giao việc nhưng không được giao quá nhiều. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn sao thì vẫn thấy nữ nhân kia không khác gì một con ngốc.

Chợt trong mắt nàng ta một tia sát khí lóe lên. Hay lắm, đây chính là lúc thích hợp để ra tay.

Nàng ta liền một kiếm chém tới, vì bị bất ngờ Tiểu Điệp chỉ kịp kêu "Á!!" một tiếng rồi lăn xuống vực thẳm, mất hút.

Nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, chỉ thấy tầng tầng sương mù, nữ nhân kia nhếch môi một cái, xoay người rời khỏi. Ở độ cao này Phế Thuật kia chắc chắn không thể sống sót, phải quay về báo cáo lại với công chúa.

Nữ nhân đó trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ ra rằng một cái Phế Thuật vô dụng kia lại có thể sống sót.

Nghe tiếng bước chân rời khỏi, Tiểu Điệp toàn thân đang lủng lẳng ở vách núi mới thở phào ra nhẹ nhõm. Quả nhiên, Thanh nhi công chúa chính là muốn giết nàng, cũng may nàng kịp thời lấy lôi điện bảo vệ toàn thân, tuy chỗ bị chém vẫn cảm thấy nhức nhối nhưng không đến nỗi nghiêm trọng. Tiểu Điệp chợt nghĩ đến, nếu nàng thật sự là một Phế Thuật, có hay chăng hiện giờ đã bị chém đứt ra làm hai. Ngay lập tức liền không khỏi rùng mình. Thanh nhi công chúa, tiểu oa nhi kia, thật không ngờ lại tàn độc đến thế.

Tiểu Điệp tay cầm dây leo, hai chân đạp theo vách núi lần lần tuột xuống. Càng xuống thấp, sương mù càng dày đặc, xung quanh tối đen như mực mang theo cảm giác hơi se lạnh. Tiểu Điệp nhẹ búng tay một cái, lửa phật lên, soi sáng được một khoảng. Cứ thế nàng tiếp tục di chuyển xuống.

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được mặt đất. Tiểu Điệp buông tay ra, nhảy phịch xuống.

Xung quanh không khí ẩm thấp, có cảm giác nguy hiểm rình rập, dường như bất cứ khi nào cũng có điều gì đó bất ngờ xảy ra. Thình lình hô hấp Tiểu Điệp bất giác tăng lên.

"Nơi này ..." Nhìn gót chân, chân mày Tiểu Điệp khẽ nhíu lại.

Bởi xung quanh không ngừng xuất hiện những vật màu trắng toát, nếu nàng không lầm thì cái thứ màu trắng đó chính là... xương người.

Xương người không phải một bộ, hai bộ mà là nhiều vô số kể. Tiểu Điệp khẽ rùng mình một cái. Nơi này, rốt cuộc là nơi quái quỷ gì đây?

Mặc dù bị cảnh trước mắt làm cho có chút sợ hãi, ngay sau đó nàng vội trấn an lại, bình tĩnh quan sát xung quanh.

Theo tình hình trước mắt cho thấy, hóa ra Tiểu Điệp không phải là người đầu tiên, trước đây đã có vô số người cũng đã rơi xuống nơi này, dường như một số chết do rơi từ độ cao xuống, còn một số thì.... nàng không tài nào đoán ra được, bởi xương họ bị rải rác khắp nơi như bị một thứ gì đó tấn công.

Tiểu Điệp cuối thấp người xuống, nhẹ lấy một đầu lâu lên quan sát, ngay lập tức ánh mắt mở to vô cùng sửng sốt. Đây là.. vết chém?

Bất chợt một mùi hương thoang thoảng bay qua, bất giác nàng hít vào thêm vài ngụm. Ngay lập tức cảm giác choáng váng truyền đến nàng mới phát hiện hành động lúc nãy là vô cùng ngu xuẩn, cả người Tiểu Điệp như bị tê liệt, mềm nhũn sau đó đổ xuống, ngọn lửa trên tay cũng tắt ngấm.

Đây có thể gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không, số nàng quả nhiên là đen đủi mà. Trước khi hoàn toàn bị mất ý thức, Tiểu Điệp có thể nghe thấy được, tiếng loạt xoạt của lá cây bị giẫm đạp, đang tiến gần đến nàng.

"Ai đó....?"

Quảng cáo
Trước /58 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quan Khí​

Copyright © 2022 - MTruyện.net