Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 100 : Giặc cướp
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 100 : Giặc cướp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 100: Giặc cướp.

Đoạn Đại Niên vốn là một gã mập mạp thân cao một mét tám, mặc dù có một khoảng thời gian lương thực thiếu thốn, thế nhưng tích lũy từ thời đại Mặt Trời vẫn còn, chỉ là cái bụng nhô lên rất cao trước đây giờ đã nhỏ lại khá nhiều, có điều vẫn không thể nào làm giảm đi cái khí thế dương dương tự đắc của hắn.

Hắn vốn là người ở Vu Thành tỉnh An Huy, sau khi trời đất xảy ra biến đổi lớn, một mình hắn chạy trốn đến Kim Lăng, lại không ngờ giữa đường thức tỉnh, lăn lộn kiếm được một đám anh em đi từ trong chỗ chết đi ra.

Theo lý thì chỉ cần ở trong thành Kim Lăng hắn cũng có thể lăn lộn rất khá, không cần phải ra khỏi thành mạo hiểm, chỉ tại trước đó đột nhiên xuất hiện một nhân vật được xưng là "Thập Tam Gia", mang theo một tên đàn em đánh đấm cực kỳ hung hãn, chào hỏi qua một đám người, rồi cứng rắn đánh cho một đám anh em bên mình mặt mũi bầm dập, còn mất hai mạng người nữa.

Đáng trách hơn là thằng nhãi này không chỉ có quan hệ với cả quân đội và chính phủ, mặt trên chiếu cố hắn, mà ngay cả trong số vài tổ chức người thức tỉnh quy mô lớn âm thầm hình thành trong thành Kim Lăng, cũng có một cái tuyên bố bảo kê cho tên "Thập Tam Gia" này, Đoạn Đại Niên muốn kiếm đường khiếu nại cũng không biết kêu vào đâu, hai mặt hắc bạch đều không phải là đối thủ của thằng nhãi này, đến cả cái địa bàn béo bở của mình tự nhiên cũng bị cướp mất.

Hắn nhịn cả một buổi chiều, cuối cùng nghĩ ra một con đường sống, chính là đến dưới chân núi Thanh Long này làm cướp.

Nhắc tới núi Thanh Long, đây quả nhiên là một chỗ tốt, dưới chân núi chính là đường cao tốc Thượng Hải - Nam Kinh, trấn giữ khuôn viên tối thiểu là 30 km quanh tuyến đường giao thông quan trọng tiến vào Kim Lăng, lên bắc xuống nam đều là núi non nhấp nhô, đường xá gập ghềnh không thích hợp đi lại, chính vì vậy, dân chạy nạn từ các thành phố lớn phía đông trốn chạy đến, có hơn phân nửa phải đi qua con đường cao tốc Thượng Hải - Nam Kinh này.

Nếu muốn sống được thì phải kiếm được thức ăn, quân đội thật ra cũng cung cấp cho bọn hắn một vài cơ hội đổi lấy thức ăn, nhưng Đoạn Đại Niên đoán chừng mấy chuyện đó đều là chuyện đùa với mạng, mà bản thân hắn còn chưa có cái lá gan đó. Chỉ có thể đánh cướp một chút thức ăn từ trong đám dân chạy nạn này mà thôi.

"Đại, đại ca, có, có, có người đến!" Một tên gầy, nói lắp, tay cầm kính viễn vọng hồng ngoại nói.

"Ừ, bao nhiêu người? Tình huống thế nào?" Đoạn Đại Niên rút tay từ trong quần áo người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên đùi hắn ra, trong đầu lại nhớ lại cô nàng mười sáu mười bảy tuổi mà ngày hôm qua mình bắt được, trắng trẻo nõn nà, non tơ khiến người ta nhìn mà thích, chỉ có điều không hoàn mỹ lắm là hơi gầy một chút.

"Ba, ba, bốn, năm, năm, sáu, sáu mươi người!" Tên gầy lắp bắp nói.

"Mày con mẹ nó đếm cái kiểu gì vậy!" Đoạn Đại Niên nhấc chân đá vào mông hắn, đoạt lấy kính viễn vọng hồng ngoại, đặt lên mắt nhìn, luôn mồm nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Là một đám toàn người già yếu, phụ nữ trẻ con, cứ trông cái bộ dạng sa sút của bọn hắn, đi đứng cũng lảo đảo muốn ngã, lại còn mẹ nó có cả cáng cứu thương, dê béo, tuyệt đối là dê béo, bảo các anh em kiểm hàng! Làm việc thôi!"

****

Người xưa có nói: Nhìn núi chạy chết ngựa.

Quả nhiên không sai!

Hoàng Nhân Khoan từ lúc biết sắp tới Kim Lăng, lập tức tinh thần phấn chấn, bước chân càng thêm mạnh mẽ dồi dào sức lực, những người lảo đảo nghiêng ngả đi phía sau thậm chí còn hơi chút không đuổi kịp hắn.

Ngay cả khi những chiếc máy bay trực thăng mà bọn họ từng nhìn thấy bay lướt qua đỉnh đầu trở về, Hoàng Nhân Khoan cũng không thèm chửi nữa, chỉ là thầm vui vẻ vì bọn họ đã ít đi một chiếc máy bay trực thăng.

"Sắp tới rồi! Mọi người cố lên một chút! Trước khi trời tối, chúng ta nhất định có thể vào thành!" Triệu Sơn Hà không để ý đến thương thế, không ngừng lớn tiếng cổ vũ mọi người.

Mấy người lão Thôi mặc dù có được thịt côn trùng của Sở Vân Thăng cho để tạm thời giải quyết vấn đề thức ăn, thế nhưng bọn họ chịu đói thời gian quá lâu, thân thể suy nhược, căn bản không phải chỉ một hai ngày là có thể bồi bổ phục hồi được. Bây giờ lại phải đi bộ gần năm sáu cây số, từng người đều sớm đã mệt thở hồng hộc.

Sở Vân Thăng đi ở sau cùng, khoảng cách Kim Lăng càng gần, số lượng xác chết Xích Giáp Trùng lại càng nhiều, tuy rằng nguyên khí của chúng hầu như đều đã tiêu tán sạch sẽ, thế nhưng giáp xác thì vẫn còn, đúng là thích hợp để Sở Vân Thăng rèn luyện lại chiến giáp.

Hắn đoán số xác Xích Giáp Trùng mà hắn nhặt được dọc theo đoạn đường này đã đủ cho hắn rèn luyện ra được chiến giáp loại hai!

Mà những xác chết Lục Huỳnh Thứ Hấp Trùng kia, hắn cũng đã giành thời gian dùng Nhiếp Nguyên phù cấp ba hấp thu nguyên khí trên người chúng nó. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, nguyên khí của mấy con này thậm chí còn không bằng Hồng Nhãn Ma Thảm, một con Thứ Hấp Trùng nhiều nhất cũng chỉ chưa đến một phần sáu nấc nguyên khí.

Sở Vân Thăng trước đây vẫn luôn dùng Nhiếp Nguyên phù cấp hai, sau khi dùng xong Nhiếp Nguyên phù sẽ tiêu tán, sau này khi đã đột phá lên cảnh giới Hai Nguyên Thiên, chỉ kịp chế tạo ra một tấp Nhiếp Nguyên phù cấp ba, bởi vì khi đó trên tay hắn còn có một lượng lớn Nhiếp Nguyên phù cấp hai đầy hoa văn.

Nhiếp Nguyên phù cấp ba đã có thể dùng nhiều lần, chỉ cần phù thể không tan vỡ là có thể dùng đi dùng lại, giúp cho Sở Vân Thăng tiết kiệm được một lượng lớn nguyên khí khi không cần mỗi lần đều phải chế tạo Nhiếp Nguyên phù mới nữa.

Bởi vì phải chạy gấp, hơn nữa năng lượng nguyên khí mà một con Thứ Hấp Trùng có thể cung cấp rất ít, Sở Vân Thăng chỉ có thể gián đoạn hấp thu đầy một tấm Nhiếp Nguyên phù cấp ba này, trên phù thể hiện ra mười tám hoa văn nước, đã vượt xa sáu hoa văn của Nhiếp Nguyên phù cấp hai.

Khi tới miệng núi phía trước, Sở Vân Thăng ngạc nhiên phát hiện ra một xác chết của Kim Giáp Trùng, bốn phía là những hố đạn dày đặc, đại khái là nó bị hỏa lực mạnh mẽ của quân đội trực tiếp bắn gục.

Hắn không kịp đi quan sát kỹ lưỡng, liền thu nó vào trong một tấm Vật Nạp phù mới, hai tấm Vật Nạp phù trước đó của hắn, một tấm là để chứa lương thực và đồ dùng vật tư, một tấm để chứa xác chết của các loại côn trùng, mà con Kim Giáp Trùng này quá lớn, lại vô cùng đặc biệt, Sở Vân Thăng tạm thời chế ra một tấm Vật Nạp phù mới rồi thu nó vào trong đó.

Lúc này, lại nghe thấy Hoàng Nhân Khoan ở phía trước hét thảm một tiếng, Sở Vân Thăng trong lòng kinh hãi, bọn họ đã đi qua đoạn đường dài như vậy, vốn vẫn luôn may mắn không gặp phải Xích Giáp Trùng hay quái vật gì khác, bây giờ sắp đến được Kim Lăng, không ngờ lại đụng phải sao? Hắn liền vội vàng mang theo hổ con lao nhanh về phía trước.

"Các người làm phản rồi! Ta là người của chính phủ!" Hoàng Nhân Khoan miệng phun máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, nổi giận nói. Đám người vừa rồi đột nhiên đánh lén, khiến cho hắn ăn phải quả đắng.

"Hù ai đó, cái thế đạo này, ngươi nhìn thử xem, nói không chừng cái tên chết đói bên chân ngươi chính là một thị trưởng chứ chẳng chơi!" Đoạn Đại Niên cười ha ha nói, hắn không nghĩ tới trong đám người tàn tạ thê thảm này lại có người thức tỉnh năng lực, còn tự xưng là quan viên của chính phủ nữa, có điều hắn cũng không sợ, bây giờ khắp nơi đều là quan viên, có giết chết đối phương thì cũng không ai biết.

"Đại, đại, đại ca, chớ dài, dài dòng với, với bọn họ, cứ trực, trực tiếp chém, chém thôi!" Tên gầy không biết từ đâu lại chui ra, lắp bắp nói.

Đoạn Đại Niên liếc qua bọn họ, mặt mày âm trầm: "Mang tất cả những thứ có thể ăn ra đây cho ông, tha cho các người một con đường sống, nếu không, đừng trách ông đây thủ đoạn độc ác!"

Trong mắt hắn, đám người này đã là người chết rồi, mấy ngày nay trên tay hắn cũng đã dính không biết bao nhiêu mạng người, sớm đã không thèm quan tâm nữa.

"Ồ, không biết ngươi muốn ra tay thế nào?" Sở Vân Thăng đã lướt qua đoàn người, bay người tới trước, kéo Triệu Sơn Hà đang muốn đứng ra sang một bên, thấp giọng nói: "Lát nữa khi ra tay, các anh bảo vệ mọi người cho tốt là được, chuyện còn lại giao cho tôi."

"Mẹ kiếp, mày muốn chết phải không, các anh em --" Đoạn Đại Niên tuy rằng không thấy rõ Sở Vân Thăng xuất hiện thế nào, có điều hắn ỷ vào bên mình có gần mười đàn em thức tỉnh năng lực, cũng không thèm quan tâm, nhưng không ngờ đột nhiên lại bị một thủ hạ của mình kéo lại.

"Đại ca, em thấy thôi thì cho qua đi, người này chúng ta không chọc nổi!"

Đoạn Đại Niên định thần nhìn lại, là một võ sĩ hệ hỏa tên là Tôn Thiên mới gia nhập vào không lâu, năng lực cũng không tệ, xếp số một số hai trong số các anh em của hắn, lúc này lại đột nhiên kéo bản thân lại, nếu không chừa mặt mũi cũng không ổn, nên dãn mặt ra nói: "Là bạn của cậu?"

"Đại ca, lại đây em nói với anh, chỉ bằng chút người này của chúng ta, dù có cùng lên thì cũng không đủ cho anh ta giết!" Tôn Thiên hơi lùn, với không tới lỗ tai Đoạn Đại Niên nên chỉ có thể thấp giọng nói.

Đoạn Đại Niên liền hít một hơi lạnh, mặc dù hơi chút không tin, thế nhưng Tôn Thiên theo hắn mấy ngày nay, cho tới bây giờ chưa từng nói quá lên chuyện gì, ít nhiều cũng khiến hắn hơi do dự.

Giác quan của Sở Vân Thăng vô cùng nhạy bén, lời của đối phương hắn nghe không sót một chữ nào, nếu không cần ra tay thì tốt nhất, một khi xung đột, tự nhiên có thể giết sạch những tên giặc cướp này, thế nhưng trong lúc đó mấy người lão Thôi phía sau mình cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, chết không ít người.

Nếu như chỉ một mình hắn, những tên đạo tặc này nếu dám cướp bóc bản thân thì hắn đã sớm giết sạch, lười dài dòng với bọn chúng.

Sở Vân Thăng cầm kiếm Thiên Ích, mũi kiếm chúi xuống, làm thế chuẩn bị của kiếm chiến kỹ, một khi đối phương có gì khác thường, hắn cần phải dốc hết sức trong lần tấn công đầu tiên, cố gắng giết càng nhiều người càng tốt.

"Sở tiên sinh, đều là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi, chúng tôi sẽ đi giờ đây!" Tôn Thiên thấy Sở Vân Thăng làm thế chuẩn bị kiếm thức, vội vàng tươi cười cẩn thận nói.

"Ngươi biết ta sao?" Trong lòng Sở Vân Thăng hơi kinh ngạc, tuy rằng vừa rồi hắn cũng nghe được hai người nói chuyện với nhau, thế nhưng hắn vốn tưởng rằng người nọ là dựa vào tốc độ mà phán đoán ra thực lực của chính mình.

"Sở tiên sinh, uy lực một kiếm ở Côn Thành, không ai không biết, tôi đây cũng là một trong hơn một trăm người lúc đó." Tôn Thiên khẩn trương giải thích, Đoạn Đại Niên không biết sự lợi hại của người trước mắt này, thế nhưng hắn thì hiểu rõ, một người có thể chống lại Hỏa Diễm Huyễn Điểu, một kiếm chém chết Nhục Trùng, há là kẻ mà chút người bên phía mình có thể trêu chọc?

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net