Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
  3. Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 85 : Trùng vây
Trước /302 Sau

[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại

Quyển 2 - Hành Trình Rời Thành-Chương 85 : Trùng vây

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 85: Trùng vây.

Sở Vân Thăng không biết từ khi nào đã bị tách ra khỏi Lam Triêu Âm, ý thức duy nhất của hắn bây giờ là vung kiếm, một kiếm lại một kiếm!

Côn trùng một con nối tiếp một con xuất hiện, xẹt qua, từng cây từng cây đuốc của loài người bị dập tắt, mọi nơi trên vùng đất hoang vu này đều là những tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

Máy nhìn đêm của Sở Vân Thăng sớm đã bị Hỏa Diễm Huyễn Điểu phá hỏng, lúc này hoàn toàn là dựa vào cảm ứng với nguyên khí để vung kiếm. Bởi vì khắp nơi là bóng tối, hắn cũng không biết đến cùng có bao nhiêu côn trùng, chỉ có thể nghe được những tiếng rít gào không ngừng ở bốn phía xung quanh!

Pằng! Sở Vân Thăng bóp cò, một quả cầu lửa lớn bùng lên trên người một con Xích Giáp Trùng ở bên cạnh, miễn cưỡng giúp hắn có thể phân biệt phương hướng.

Sức sát thương của đạn nguyên khí hệ hỏa của súng lục đối với Xích Giáp Trùng kém xa kiếm Thiên Ích có thể phá hủy năng lượng bảo vệ trong tay hắn, phần lớn thời gian là hắn cách quãng dùng súng lục để chiếu sáng mà thôi.

Không lâu trước đó, cái khoảng khắc trước khi côn trùng ập đến, hắn dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình, chế tạo ra một tấm Lục Giáp phù, thậm chí còn chưa kịp chế một tấm cho Lam Triêu Âm thì đã bị đại quân côn trùng bao phủ.

Lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên của hắn, lại thêm kiếm Thiên Ích khắc chế hoàn toàn Xích Giáp Trùng, nếu như chiến giáp còn tốt, lại phối hợp với Lục Giáp phù, Sở Vân Thăng tin rằng dù bản thân không giết hết được những con côn trùng này, nhưng bằng tốc độ của hắn thì vẫn có hy vọng thoát khỏi vòng vây của côn trùng.

Thế nhưng, chiến giáp hư hại, không chỉ khiến cho năng lực phòng ngự của hắn giảm xuống rất nhiều, mà ngay cả tốc độ chạy trốn cũng bị ảnh hưởng.

Cũng may là kiếm Thiên Ích sau khi được hấp thu một lượng lớn thứ khói mù quỷ dị của quái vật mắt đỏ, lúc này bùng nổ uy lực, Sở Vân Thăng thậm chí không cần sử dụng kiếm chiến kỹ cũng có thể trực tiếp xé nát tầng tầng bảo vệ của Xích Giáp Trùng, một kiếm trí mạng!

Hắn không biết mình đã giết bao nhiêu, cũng không biết bản thân đã hứng chịu bao nhiêu đòn tấn công của Xích Giáp Trùng, chỉ biết kiên cường cắn răng, yên lặng tự khích lệ bản thân: Đến Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn không giết được bản thân, huống chi chỉ là những con côn trùng mạt rệp này.

Ta nhất định có thể sống sót xông ra! Sở Vân Thăng lòng vững như đá.

Sở Vân Thăng từng bước từng bước đánh bay Xích Giáp Trùng, nhưng lần lượt bị bao vây lại, số lượng côn trùng quả thực quá nhiều! Hắn tựa như một con thuyền nhỏ bị cuốn vào trong biển rộng mênh mông.

Những tiếng cầu cứu, kêu gào của người xung quanh, theo thời gian dần trôi, càng ngày càng ít, mãi đến khi Sở Vân Thăng cảm thấy tựa như cả thế giới chỉ còn lại một mình hắn vẫn đang kiên trì!

Hắn không sợ bị cặp càng của Xích Giáp Trùng kẹp lên, bởi vì trong nháy mắt khi bị kẹp lấy, hắn có thể dùng kiếm Thiên Ích chặt đứt cặp càng của bọn nó;

Hắn cũng không sợ bị chân đao của Xích Giáp Trùng chém phải, mặc dù là những đòn đánh nặng nề này khiến cho máu huyết toàn thân hắn quay cuồng, nhưng hắn vẫn có thể mượn thế tăng tốc vọt tới trước;

Hắn sợ nhất chính là bị một đám Xích Giáp Trùng vây lấy, phun ra vô cùng vô tận chất nhầy ăn mòn, nếu như chiến giáp hoàn hảo thì không sao, nhưng lúc này chỉ có Lục Giáp phù bảo vệ, đã sớm tỏ ra lực bất tòng tâm rồi!

Mỗi lần bị vây cứng, Sở Vân Thăng không thể không dùng ra kiếm chiến kỹ, sáu đường bóng kiếm lập tức tàn sát Xích Giáp Trùng, khi đối kháng với Nhục Trùng, hay thậm chí là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, Thiên Quân Ích Dịch có vẻ chỉ thể hiện ra được sức tấn công cực kỳ mạnh mẽ, mà không có uy thế quét ngang nghìn quân, mà bây giờ, Sở Vân Thăng đã thật sự cảm nhận được uy lực của kiếm chiến kỹ độc đáo do tiền bối sách cổ sáng tạo ra!

Chém giết! Điên cuồng chém giết! Những bóng kiếm bay múa đầy trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong bóng đêm có vẻ vô cùng bắt mắt, những cái giáp xác mà Sở Vân Thăng từng phải hao phí bao nhiên công sức mới có thể chém vỡ kia, dưới sự tấn công sắc bén của sáu bóng kiếm, ánh sáng tán ra bốn phía, trong vòng vài hơi thở đã bị chém thành mảnh nhỏ!

Mỗi khi bóng kiếm quét qua, khắp nơi trên mặt đất xung quanh Sở Vân Thăng đều là những xác chết nát vụn của Xích Giáp Trùng, không một cái nào hoàn chỉnh, khiến cho những con Xích Giáp Trùng phía sau hoảng sợ ngây ra một lúc rồi mới dám nhào lên!

Đây mới thật sự là đẩy lùi nghìn quân!

Ở cảnh giới Hai Nguyên Thiên, đây mới chỉ là một góc của núi băng.

Sở Vân Thăng bắt đầu từ giây phút tiến vào cảnh giới Hai Nguyên Thiên, còn không có cơ hội để dừng lại cẩn thận nghiên cứu trải nghiệm năng lực mới, thời gian bức bách hắn phải từng giây từng phút suy nghĩ tìm cách chạy giữ mạng.

Nếu như Lục Giáp phù là cấp hai, thậm chí là cấp ba, chiến giáp có thể rèn luyện cao hơn một bậc, hoặc là việc học tập kiếm chiến kỹ tăng thêm một cấp độ, có lẽ bây giờ sẽ dễ dàng hơn một chút.

Lúc này, Sở Vân Thăng vung kiếm vọt tới trước, kiếm chiến kỹ tiêu hao quá nhiều nguyên khí, không thể sử dụng quá nhiều lần, chủ lực rốt cục vẫn phải dựa vào ba chiêu kiếm Thiên Ích của mình.

Xoạt!

Một chỗ khá xa phía trước bỗng nhiên xuất hiện một quả pháo sáng, Sở Vân Thăng đầu tiên là vui mừng, điều này chứng tỏ quân đội ở ngay phía trước, phương hướng không sai! Sau đó liền là sự lạnh lẽo thấu xương, bởi dưới ánh sáng của pháo sáng, hắn có thể thấy được hầu như khắp đồi khắp núi đều là côn trùng, đang tràn về phía trước, vô cùng vô tận!!!

Sở Vân Thăng bị lũ côn trùng tràn ngập thế giới dọa cho đờ ra, không kịp đề phòng bị chân đao của một con Xích Giáp Trùng sau lưng đâm cho một nhát, mặc dù nó còn chưa thể đâm thủng được lớp bảo vệ của Lục Giáp phù, thế nhưng vẫn đủ khiến hắn phải phun máu, bị chân đao của Xích Giáp Trùng nặng nề đè lên mặt đất, côn trùng xung quanh chen chúc lao tới, sắp sửa phủ kín hắn lại.

Hắn liền phát hoảng, vội vã vung kiếm Thiên Ích lên, chém đứt một cái chân đao, tay trái bóp cò súng, truyền vào đó một lượng lớn nguyên khí, Đoành! một tiếng bắn vào một con côn trùng gần hắn nhất, mượn lực từ luồng nguyên khí mà hắn cố ý bắn ra từ nòng súng, thuận thế bật người lên không!

Sở Vân Thăng thân giữa không trung, phía dưới lúc nhúc chằng chịt côn trùng, nếu như lại rơi xuống, có khả năng sẽ không thoát ra lại được! Hắn không dám có chút do dự nào, lần nữa tung ra kiếm chiến kỹ, sáu bóng kiếm lao xuống mặt đất, quét qua tất cả, trực tiếp tạo nên một khu vực nhỏ không có côn trùng ngay dưới chỗ Sở Vân Thăng sắp tiếp đất.

Kiếm chiến kỹ tiêu hao quá nhiều nguyên khí, Sở Vân Thăng vốn cũng chưa bổ sung được bao nhiêu, nếu lại bị dây dưa tiếp, sẽ vô cùng nguy hiểm! Bởi vật khi vừa rơi xuống đất, hắn liền co giò chạy tới trước, trùng cản giết trùng, người cản giết người!

Rất nhanh, Sở Vân Thăng đã gặp được nhóm người vẫn còn sống sót chống cự đầu tiên, cũng không phải là quân đội như hắn hy vọng, mà là chưa đến hai mươi chiến sĩ thức tỉnh, đoàn kết thành một vòng tròn, liều mạng chống cự lại những đợt tấn công không ngừng của Xích Giáp Trùng, bọn họ vừa đánh vừa lùi, đề phòng cẩn thận, trong chốc lát đàn Xích Giáp Trùng cũng không thể phá vỡ được, chỉ có thể bao vây không ngừng tiêu hao năng lượng của họ.

Lúc này một thân một mình chống lại đàn côn trùng rợp trời rợp đất rõ ràng là hành vi tự sát, Sở Vân Thăng vừa nảy ra ý muốn gia nhập với bọn họ, liền phát hiện mặt đất đột nhiên chấn động, hắn vội vã giết chết hai con Xích Giáp Trùng đang ngăn cản phía sau, kéo giãn một khoảng cách.

Mặt đất rung động càng ngày càng mạnh, ầm một tiếng, dưới ánh sáng từ ngọn lửa do gã chiến sĩ hệ hỏa phóng ra, một cái đầu côn trùng to như một chiếc xe buýt công cộng, chui ra từ lòng đát, cái cổ to lớn không kém cái đầu, có từng miếng từng miếng giáp xác màu vàng kim, dưới ánh lửa trông lóng lánh rực rỡ!

Con quái vật to lớn đột nhiên xuất hiện này khiến cho những chiến sĩ thức tỉnh kia không kịp đề phòng, bước chân rối loạn, trong nháy mắt đã có hai người bị Xích Giáp Trùng thừa cơ vồ chết!

Con côn trùng quái lạ với lớp giáp xác vừa chui từ dưới đất lên kia, ngẩng cái đầu to lớn lên, kêu to một tiếng, bỗng nhiên phun ra một luồng lửa thật dài về phía hai mươi gã chiến sĩ thức tỉnh kia, ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt đã trùm lấy tất cả các chiến sĩ thức tỉnh, thậm chí ngay cả vài con Xích Giáp Trùng không kịp tránh né bên cạnh cũng bị cuốn vào thiêu đốt.

Ngọn lửa như một con rồng lửa này, mặc dù không tinh thuần như Hỏa Diễm Huyễn Điểu, nhưng uy lực cũng không kém bao nhiêu, hai người gần nó nhất trực tiếp bị đốt thành tro bụi, mà những chiến sĩ phía sau không người nào là không bốc lửa khắp người, kêu gào thảm thiết liên tục!

Sở Vân Thăng hoảng sợ! Lúc này nào dám gia nhập bọn họ nữa, thừa dịp con quái vật giáp vàng kia còn đang đánh nhau với mấy chiến sĩ thức tỉnh còn sót lại, hắn liên tiếp chém chết mấy con Xích Giáp Trùng ở bên cạnh, vòng sang chỗ khác bỏ chạy!

Tiếng súng, tiếng súng!

Sở Vân Thăng liều mạng lao về phía có tiếng súng, dọc theo đường đi giết côn trùng đếm không xuể.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, sức mạnh của kiếm Thiên Ích trong tay hắn càng ngày càng nhỏ, nguyên khí đã giảm thấy đáy, Sở Vân Thăng trong lòng hiểu rất rõ, một khi tiêu hao hết nguyên khí, chính là thời điểm mà mình táng thân trong miệng côn trùng.

Ban đầu vốn chỉ cần một kiếm là có thể chém chết một con Xích Giáp Trùng, giờ đã bắt đầu phải hai kiếm, thậm chí là ba kiếm, càng ngày vàng lực bất tòng tâm!

Máu me hòa lẫn với chất nhầy của Xích Giáp Trùng không kịp lau đi, khiến cho ánh mắt hắn gần như không mở ra nổi.

Tiếng súng phía trước càng ngày càng rõ ràng, quân đội hẳn là ở đó, Sở Vân Thăng không ngừng tự cổ vũ bản thân, chỉ còn cách một chút nữa thôi!

Dưới những ánh lửa lác đác, Sở Vân Thăng vẫn có thể lờ mờ nhận ra, nơi đó vốn là một thôn trang nhỏ, có từng dãy nhà thổ cư.

Bằng một chút hy vọng này, Sở Vân Thăng dốc hết sức lực đến gần thôn trang, hắn bây giờ thật sự là quá mệt mỏi, bắt đầu từ lúc phá hủy chín thể sinh sương ở thành phố sương mù đến giờ, hắn vẫn luôn chiến đấu, nếu như nói mọi người ai cũng có một tiềm năng, thì hắn nghĩ có lẽ mình đã tiêu hao gần như không còn rồi.

Thật sự sắp không chịu nổi nữa, hắn cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ đi, chỉ còn lại thanh kiếm Thiên Ích trong tay không ngừng vung lên chém xuống một cách máy móc.

Sở Vân Thăng thậm chí đã có thể nghe được tiếng gào thét khàn khàn của binh lính quân đội, đã rất gần rồi, thế nhưng chỉ một khoảng cách ngắn ngủi như vậy, hắn cảm thấy nó còn xa hơn cả khoảng cách từ Thân Thành đến Côn Thành.

Càng đến gần những tiếng súng đạn kia, mật độ côn trùng càng cao, đến khi Sở Vân Thăng vào được trong thôn, liền biết mình không thể nào xông qua được, những con côn trùng kia đã vây chật như nêm cối, một con kề sát một con, không có bất cứ một khe hở nào cho hắn xuyên qua!

Hắn đã sức cùng lực kiệt, tiến không được, mà lùi cũng không xong.

Chỉ có thể lao đầu xông vào một tòa nhà ba tầng gần hắn nhất, ở trước cửa liền giết chết một con Xích Giáp Trùng đang đuổi theo.

Ánh sáng lửa đạn của bộ đội không ngừng lóe lên chiếu sáng cho gian nhà, Sở Vân Thăng cũng không quan tâm đến việc phía sau còn có côn trùng đuổi theo hay không, tranh lúc những ánh sáng lập lòe này, bò lên tầng hai, hao hết chút sức lực cuối cùng vung kiếm chém sập cầu thang, cũng không kiên trì nổi nữa, đặt mông ngồi bệt xuống đất, hổn hển thở dốc.

Nhiếp Nguyên phù sớm đã dùng hết, chiến giáp cũng sớm đã tan nát hoàn toàn, ngay cả Chiến Giáp phù cũng đã tan thành mây khói, điều may mắn duy nhất là, những con côn trùng kia phần lớn đều bị tiếng súng ống của quân đội hấp dẫn đi, không có đuổi theo hắn vào đây.

Sở Vân Thăng gian nan nhích người đến bên cửa sổ, lau đi tầng máu đen trên mặt, mượn ánh lửa bên ngoài liếc nhìn, cũng chỉ biết cười cười chán nản, cái bộ đội mà hắn đặt hy vọng vào, chẳng qua chỉ là một đám binh lính bị ép tập trung lên đỉnh một tòa nhà, bên cạnh bọn họ có chồng chất một lượng lớn vũ khí sát thương hạng nặng, chắc là bộ đội chặn hậu, sư đoàn chủ lực của Đỗ Kỳ Sơn chỉ sợ đã sớm rút lui rồi.

Lúc này, những binh lính này cũng đã gần đến bước đường cùng.

"Đại đội trưởng, hết đạn rồi!"

"Tôi cũng hết rồi!"

"Đạn tên lửa cũng đã hết!"

...

Dưới lầu chất đầy xác chết Xích Giáp Trùng, lũ côn trùng còn sống đạp lên xác chết của đồng loại, ùa lên trên, các chiến sĩ đã không còn bất cứ đường sống nào.

Giữa những tiếng gào thét thê lương của viên đại đội trưởng, mười mấy binh lính còn sót lại tập trung lại với nhau, có người khóc, có người cười to..

Ầm một tiếng!

Đất rung núi chuyển, những người lính này cho nổ tất cả thuốc nổ dưới chân, đồng quy vu tận với lũ côn trùng xông lên mái nhà!

----o0o----

Quảng cáo
Trước /302 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vẻ Ngoài

Copyright © 2022 - MTruyện.net